Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 17: Thụ tinh này không ăn chay (17) - Nhớ lại chuyện xưa
Mặt trời lặn về tây, dần dần khoác lên bên trong căn phòng màu trầm ấm một lớp bóng ngả ấm áp.

Nửa thân người Chu Vân Nghiên ngã trên mặt giường, Huyết Tiên nhẹ tênh đang đè trên người hắn, nhoẻn miệng cười với hắn và nói: “Nếu hôm nay chàng không ra ngoài thì chi bằng chúng ta nghỉ sớm chút đi.”

Chu Vân Nghiên không nhìn vào mắt Huyết Tiên, ánh mắt nhìn chằm chặp lên trần nhà, yết hầu cuộn lên một nhịp, hắn nói: “Nếu đã về Quan Thành rồi thì từ giờ ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”

Huyết Tiên nghe thấy thế thì bảo: “Tại sao phải ngủ riêng phòng chứ?”

Trên đường trở về, hai người họ đều sống chung ở trong lều, sao đến nhà của hắn lại phải chia phòng ra ngủ chứ?

Chu Vân Nghiên định nói lý với nàng: “Trên đường về mỗi đêm đều ngủ ngoài nơi đất hoang, ta không an tâm để cô một mình ở ngoài, không còn cách nào khác nên chỉ đành cùng nghỉ ngơi trong lều.”

Giờ đã quay về rồi, hai người vẫn chưa thành thân, hắn nghiễm nhiên không thể để Huyết Tiên ở cùng với hắn.

Nàng thụ tinh ngốc nghếch, không hiểu gì cả, làm khó một chàng trai tràn đầy sức trai như Chu Vân Nghiên ngày ngày phải kiểm soát giới hạn của bản thân.

Huyết Tiên nghe thế thì tất nhiên vẫn không thuận theo.

Chu Vân Nghiên nghe những tiếng “sột soạt” khẽ vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn ra thì thấy bên trong chốt cửa đã bị những vô số nhánh cây mềm ngoặt quấn quanh, khóa chặt cửa lại.

Huyết Tiên từ từ hạ thấp đầu xuống, mái tóc đẹp tựa tơ phớt ngang mặt Chu Vân Nghiên. Ánh mắt nàng thả trôi trên gương mặt hắn.

Nàng khẽ giọng nói: “Nếu chàng khăng khăng muốn đi ra thì những nhánh cây đó sẽ quấn giữ lấy chàng. Chúng đều được biến ra từ phần cơ thể của ta, nếu chúng bị giằng đứt thì sẽ như thế nào, ta nghĩ chàng cũng biết rõ.”

Huyết Tiên lừa Chu Thiếu tướng quân mà không có chút gánh nặng tâm lý nào hết.

Hắn vốn mềm lòng, nên chắc chắn sẽ không nhẫn tâm nhìn nàng chịu đau đớn.

Chu Vân Nghiên thực sự đã tin lời nàng, hắn khẽ chau mày nhìn ra cửa rồi lại nhìn Huyết Tiên. Sau một chốc suy ngẫm, cuối cùng hắn trút ra một hơi thở dài: “Cô thu lại đi, ta không đi là được chứ gì.”

Huyết Tiên ở phía trên vươn vai tựa như một chú mèo lười. Chỉ khổ thay cho Chu Vân Nghiên, giờ hắn chỉ chận không tài nào chui tọt mình vào trong chăn để khỏi phải đụng chạm vào Huyết Tiên.

“Buổi tối chàng cứ việc an tâm say giấc, ta đã nói là không hút dương khí của chàng rồi, chắc chắn không cưỡng ép chàng.” Huyết Tiên đảm bảo nói.

Chu Vân Nghiên muốn tuân theo những phong tục này của thế gian này, vậy thì nàng sẽ đợi cùng hắn.

Chu Vân Nghiên: “... Cô bớt nói những lời như thế đi.”

Cái gì mà hút dương khí chứ, cưỡng ép gì chứ. Chu Vân Nghiên nghe đến mà đầu nóng lên hừng hực.

Huyết Tiên: “Chàng đúng lạ thật đấy. Lúc ở trong lều, chúng ta còn nồng nhiệt thường xuyên thế cơ mà. Sao giờ đến bờ cõi của chàng rồi thì chàng lại nhẫn nhịn thế chứ?”

Chu Vân Nghiên: “...”

Đó mà gọi là nồng nhiệt sao? Huyết Tiên nói nhào đến là nhào đến, ấn hắn xuống mà úp người lên mà hôn, mà cắn.

Chu Vân Nghiên nói như thể đã hạ huyết tâm: “Ngày mai ta phải viết thư gửi về kinh thành để thông báo cho trưởng bối trong nhà biết chuyện của hai chúng ta.”

Cứ để Huyết Tiên chủ động mãi thế này thì thành ra hắn bị lâm vào cảnh yếu thế. Cứ sớm ngày quyết định đi vậy, hắn cũng được thoát khỏi những nỗi dày vò này.

Huyết Tiên chớp mắt: “Thật sao?”

Chu Vân Nghiên gật đầu ngượng ngùng. Ban đầu chỉ có Huyết Tiên nóng lòng, nhưng giờ đây chẳng biết vì cớ gì mà hắn cũng đã thấy lòng mình sốt sắng.

Huyết Tiên: “Gửi thư qua lại như thế thì mất mấy ngày?”

Trên đường trở về, Chu Vân Nghiên và nàng đều cưỡi trên vó ngựa phi nước đại, tốc độ của thư từ không tài nào sánh kịp, nên lượt đi lần về phải mất gấp đôi thời gian.

“Chắc phải mấy tháng.”

Huyết Tiên không có bất cứ khái niệm nào về thời gian, dù sao nàng cũng đã sống một nghìn năm nay rồi, độ nhạy cảm về thời gian không nhạy bén được, với nàng thì mấy tháng cũng như cái chớp mắt.

Chu Thiếu tướng quân bị đè xuống chiếc giường ngập trong những cánh hoa bất thình lình cảm thấy một lực mạnh mẽ, hắn bị Huyết Tiên lật người lại, trở thành tư thế hắn úp ở trên người Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên lúng ta lúng túng đứng dậy, Huyết Tiên như thể biết rằng hắn sẽ định trốn đi, liền dùng chân cản eo hắn lại, bày ra một nét mặt tựa như “Nếu như chàng dám trốn, ta sẽ biểu diễn chặt chân tuyệt mệnh cho chàng xem.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Hắn bất lực chỉ đành hạ đầu gối xuống giường, cứng đờ úp người mình lên người Huyết Tiên.

Huyết Tiên nằm trên những cánh hoa sen ngập trên giường, làn môi đỏ, hàm răng trắng, ánh mắt sáng ngời, khiến nàng trông không giống như thụ tinh mà lại như một hoa tinh chuyên mê hoặc những chàng trai trẻ.

Hai cánh tay và hai chân khẽ dùng lực, Huyết Tiên buộc Chu Vân Nghiên phải cong khuỷu tay xuống để cơ thể hắn dần dần áp sát vào nàng.

Cánh tay trắng nõn phảng phất hương thơm ôm vòng lấy cổ Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên thở ra hơi ấm làm say lòng người như đóa hoa lan: “Chàng để ta cô quạnh trong phủ Tướng quân suốt một buổi chiều, đến khi về lại chẳng muốn gần gũi với ta sao?”

“Cô quạnh” được dùng như thế sao? Hơn nữa... một buổi chiều lâu lắm chắc?

Huyết Tiên đưa hai tay nâng lấy gương mặt đỏ bừng của Chu Vân Nghiên, để hắn không thể tránh ánh mắt được nữa. Nàng khe khẽ giọng: “Vân Nghiên.”

Chu Vân Nghiên dường như bị hút vào trong đôi mắt nhàn nhạt đó. Mấy điều không hợp lễ nghi với không biết xấu hổ trong đầu hắn dường như đã bị phai mờ đi vào giây phút này, tất thảy những điều mà một đấng quân tử phải làm đều đã bị diều tha quạ mổ.

Hai cánh tay hắn chống lên hai bên người Huyết Tiên, từ từ cúi thấp đầu xuống.

Mái tóc dài của hắn rũ xuống, hòa lẫn vào màu tóc đen tuyền của Huyết Tiên, tựa như con suối màu mực uốn lượn dòng chảy.

Thân nhiệt Chu Vân Nghiên tăng cao, ngay cả bờ môi cũng nóng ran lên. Hai bờ môi áp sát vào nhau trong phút chốc nóng bừng lên như vì sao vừa thắp lên đã rực sáng.

Cánh tay phải đang căng lên những bắp cơ dịu dàng vuốt ve cần cổ của Huyết Tiên. Hắn cảm thấy mình đang đắm chìm trong biển hoa.

Chốc sau, Chu Vân Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt Huyết Tiên đang long lanh nhìn hắn, đôi môi đỏ khẽ bĩu lên: “Muốn nữa cơ.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Hắn hắng giọng, vờ như không nghe thấy rồi nói: “Để ta đứng dậy đã.”

Trước khi quen biết Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên không biết rằng mình là người đàn ông không có chí kiên định đến thế.

Hắn nghĩ, nếu đã thành thân với Huyết Tiên thì có lẽ lúc này cũng nên buông tấm màn che xuống rồi.

Dĩ nhiên Huyết Tiên vẫn chưa nồng nhiệt đủ, nàng nói: “Vậy chàng để ta ngắm chút nữa đi.”

Nàng đưa tay ra sờ lên vết sẹo của Chu Vân Nghiên, bảo: “Sao lại ra thế này?”

Chu Vân Nghiên chống khuỷu tay lên giường, Huyết Tiên vừa chạm vào gương mặt thì hắn đã vô thức thu cổ lại.

Trên người hắn có quá nhiều vết sẹo, trên người võ tướng rất hiếm khi trơn láng mịn màng. Hắn nghĩ ngợi rồi bảo: “Là do lúc nhỏ ta luyện võ, thêm cả những lúc ta đánh trận hồi trước mà ra.”

Huyết Tiên mở to đôi mắt long lanh nhìn với vẻ vô cùng chăm chú.

Chu Vân Nghiên không để ý đến tướng mạo, nhưng khi bị người trong lòng nhìn như thế thì cũng thấy hơi dè dặt, liền bảo: “Cô đừng nhìn ta nữa.”

Huyết Tiên: “Vân Nghiên của ta khí phách nam nhân hừng hực như thế, sao lại không để ta ngắm chứ. Thế người khác thì có quyền ngắm à?”

Chu Vân Nghiên: “Người khác? Ai?” Tai hắn ù ù. Còn ai giống Huyết Tiên cứ ngày ngày dính sát vào hắn, nhìn hắn như đang quan sát dấu tích của một danh gia cơ chứ.

“Những binh lính tùy tùng, còn có Viên phó tướng xấu xí kia chẳng phải mỗi ngày đều được nhìn ngắm gương mặt của chàng tùy thích hay sao? Thời gian họ bên chàng có khi còn nhiều hơn thời gian chàng bên ta.” Huyết Tiên chầm chậm nói.

Chu Vân Nghiên: ... Chuyện này giống nhau được sao?

Lúc luyện binh, những người trong doanh trại tất thảy đều phải hướng mắt về phía hắn, Chu Vân Nghiên còn chẳng nhíu mày lấy một cái.

Người vẫn giữ tư thế thẳng tấp, không hề động đậy.

Chu Vân Nghiên thở dài, cười khổ bảo: “Cô và bọn họ đương nhiên không giống nhau.”

Huyết Tiên chỉ cần buông một ánh nhìn thì cả người hắn liền cứng đờ.

Huyết Tiên dường như nghe hiểu được ý vị trong lời nói đó của hắn. Chân nàng bám vào eo hắn, khẽ khàng cò cọ, Chu Thiếu tướng quân lại cứng đờ như một người gỗ.

Huyết Tiên thường nói hắn trông đầy khí phách nam nhi, Chu Vân Nghiên lại chẳng cảm thấy được ưu điểm ở ngoại hình của chính mình. Cũng có lẽ là vì trước giờ hắn chưa từng ngắm nghía kĩ càng chính bản thân hắn, nếu có thời gian dành cho việc đó thì để thời gian luyện võ còn hơn.

Trong mắt hắn, Huyết Tiên mới đúng thật là dáng hình tiên nữ thực thụ.

Hắn rất hiếm khi để tâm đến ngoại hình của nữ nhi, nhưng giờ hắn biết được rằng, chẳng ai bì được người trước mặt hắn bây giờ.

Bị một thụ tinh hoạt bát nồng nhiệt như thế vây quanh, Chu Vân Nghiên cũng chẳng phải sắt đá, nên chuyện phải lòng Huyết Tiên là chuyện quá đỗi dễ dàng.

Chu Vân Nghiên chợt thấy mờ mắt, một bóng hình vụt xuất hiện trong đầu hắn.

“... Ngươi mỹ miều đến nhường này, ắt hẳn là tiên của những tiên tử.”

Tiểu Vân Nghiên cầm quyển sách, ngồi trên cành cây hoa sen đất mà chẳng sợ sẽ ngã bổ nhào xuống. Bởi tứ phía xung quanh hắn đều được vây quanh bởi những nhánh cây phòng hờ khi hắn trượt ngã.

Hắn dạy Huyết Tiên nhận biết mặt chữ như gõ đầu trẻ.

Huyết Tiên thông minh sáng dạ, hễ chữ gì đã nhìn thấy qua đều sẽ nhớ mãi chẳng quên. Một lúc sau thì Tiểu Vân Nghiên đã chẳng còn gì để dạy nữa.

Hắn ngẫm nghĩ rồi xuôi theo thân cây trèo xuống và chạy về ngôi viện của mình. Hắn cầm lấy bút lông và nghiên mực với ý định dạy Huyết Tiên vẽ tranh thủy mặc.

Lần đầu cầm bút nhưng Huyết Tiên đã có tư thế vô cùng chuẩn xác.

Cô gái nhỏ cầm cọ chấm vào mực, dưới ánh mắt cổ vũ của Tiểu Vân Nghiên, nàng không đặt cọ lên giấy Tuyên Thành mà lại vẽ những nét rồng bay phượng múa lên mặt Tiểu Vân Nghiên ba chữ: “Của Huyết Tiên.”

Mặt Tiểu Vân Nghiên ngứa ngáy đến không kìm được mà lấy tay quẹt đi, khiến ba chữ ấy quện thành một chỗ đen xì.

Huyết Tiên cất giọng cười nhạt êm như cơn gió xuân thoảng qua.

Gương mặt lay động, cùng là một cây hoa sen đất nhưng cảnh vật đã khác đi.

Tiểu Vân Nghiên cầm trong lòng chiếc trống với những chiếc tua rua được thắt vụng về mà đặt vào tay Huyết Tiên.

Cổ tay Huyết Tiên đung đưa, chiếc trống nhỏ liền khẽ vang lên những tiếng “tùng tùng tùng”.

Huyết Tiên nhìn chiếc trống nhỏ cứ đung đưa mãi mà không thấy chán.

Ánh mắt Tiểu Vân Nghiên dán vào gương mặt trắng như tuyết của Huyết Tiên, hắn nhìn thấy nàng vui thì cũng cười lên theo.

Hắn đỏ ửng mặt gãi đầu: “Nếu Huyết Tiên thích thì... ta cho ngươi đó.”

Chu Vân Nghiên như đã trở về buổi trưa ngày ấy, hắn thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của Huyết Tiên. Hắn thu hết tâm tình của hai đứa trẻ vào trong tròng mắt.

Những ký ức đó như được vén bức lụa che mặt lên mà hiện rõ ràng trước mắt hắn. Những bức họa sơn thủy với sắc đen trắng sau khi được quệt lên đủ màu sắc thì liền trở nên sống động tươi mới.

Mảng ký ức từ lúc hai người quen biết nhau đến lúc tặng trống đều sống lại trong đầu hắn.

Tuy hắn vẫn chưa nhớ ra những chuyện xảy ra sau lần tặng trống đó, nhưng hắn biết rằng sớm muộn hắn cũng sẽ nhớ lại như lời Huyết Tiên đã nói.

“Huyết Tiên.”

Chu Vân Nghiên khàn giọng hỏi.

Cánh tay khẽ dùng lực mà ôm người đang ở bên dưới thân mình vào lòng.

Huyết Tiên ôm chặt lại hắn, Chu Vân Nghiên rất ít khi chủ động, nàng không khỏi nhướng mày cảm thấy quái lạ: “Chàng sao thế?”

Chu Vân Nghiên ấp a ấp úng, những lời nồng nàn ứ nghẹn ở cổ họng chẳng tài nào thốt ra một chữ, hắn chỉ có thể vùi mặt mình vào mái tóc đen của nàng, khẽ gọi tên nàng.

Tình trong như đã, lễ tiết còn e.

Kể ra Chu Vân Nghiên vẫn còn rất chân chất ngây ngô.

Mang trong lòng một trời thương mến nhưng lại chẳng thốt ra nổi một chữ, tuyệt đối sẽ không tiến triển nổi đến những bước tiếp theo.

Chân trời vừa chớm sáng thì Chu Vân Nghiên đã dậy. Hắn dặn dò Huyết Tiên một lời rằng đừng hấp tấp đuổi theo hắn đến doanh trại.

Hắn dẫn dắt cả một tốp binh sĩ bắt đầu chăm chỉ luyện tập giấc hừng đông.

Hôm nay luyện tập rất sung sức. Tốp binh sĩ suy đoán rằng có thể là do hắn vừa từ kinh thành trở về nên cuồn cuộn khí thế.

Sau khi luyện quân xong, Chu Vân Nghiên vào phòng nghị sự của doanh trại, cũng chính là thư phòng của hắn, hắn ngồi đó nghỉ ngơi một lát, sau đấy ngồi trước bàn viết thư về nhà.

Trước khi đặt bút, hắn đã ngồi ở đó tĩnh tại suốt một hồi lâu, sau đó hắn bắt đầu đi những nét mực trên giấy Tuyên Quang không chút chần chừ.

Trước tiên là báo rằng mình vẫn bình an, sau lại hỏi thăm chuyện trong gia đình được viết ra đầy ắp nửa mặt giấy, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

“... Vân Nghiên đã đem lòng yêu mến một nữ tử, muốn cưới làm...”

Suốt hai ngày, Chu Vân Nghiên cứ đi sớm về muộn. Huyết Tiên chỉ có thể gặp mặt hắn vào ban tối, tính ra cứ như hắn đang nuôi tình nhân trong nhà vậy.

Ngày thứ ba, Huyết Tiên nằm trên giường đọc sách trong phòng Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên chính trực có thừa, chẳng quen thói trăng hoa. Đọc sách cũng khô cứng, cũng chỉ là binh pháp, sách sử, ngay cả một cuốn du kí cũng chẳng đó chứ đừng nói chi là thoại bản*.

(*: giống tiểu thuyết thời nay)

Nhành cây đang run run lật những trang sách thì “bụp” một tiếng, nhành cây dứt khoát đóng quyển sách lại.

Ban đầu nàng ở kinh thành, ít nhiều cũng có nơi rộng như phủ Tướng quân để nàng tản bộ. Còn phủ Tướng quân trấn giữ biên quan này còn chẳng đủ để những nhánh cây của nàng vùng vẫy.

Huyết Tiên từ trên giường bật dậy, ban đầu nàng đã không có hình người, giờ đã có được thì sao lại cứ cuộn mình trong căn nhà này mãi.

Nàng muốn ra ngoài kia.

Chương kế tiếp