Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 18: Thụ tinh này không ăn chay (18) - Lang quân anh tuấn
Cửa phòng mở ra kêu lên một tiếng "két", Độn Địa Hổ đang ngồi ngoài cửa liền hối hả ngồi dậy từ trên nền đất, rồi phủi sạch bụi trên người.

"Đại nhân, ngài muốn ra ngoài à?"

Độn Địa Hổ suy ngẫm, chẳng lẽ Chu Thiếu tướng quân không cho phép thụ tinh này ra khỏi phủ chăng? Liên lụy đến ngay cả hắn cũng bị mắc kẹt trong góc sân này.

Chuyến đi này của Độn Địa Hổ thực sự “lênh đênh gập ghềnh”, lông đuôi con tuấn mã của Chu Thiếu tướng quân đều sắp bị hắn làm cho hói cả rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc đầy nam tính của Độn Địa Hổ, Huyết Tiên nhớ lại lời mà Chu Vân Nghiên đã từng nói, rằng nữ tử không được phép vào trong doanh trại.

Một tiếng "bùm" vang lên, Huyết Tiên với trang phục màu hồng giờ đã biến thành một vị công tử với bộ áo choàng trắng, nàng đã gắng sức biến cho giống thật nhất có thể rồi. Không những biến bộ ngực bị biến mất đi, mà nàng còn biến ra cho bản thân một cái yết hầu giả.

Chỉ có điều khuôn mặt diễm lệ đẹp phi giới tính này thật sự quá đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.

“Đương nhiên ta muốn đi ra ngoài rồi.” Huyết Tiên khẽ gật đầu, nói với Độn Địa Hổ rằng: “Ngươi cải trang làm người hầu của ta đi.”

Ban đầu nàng mang Độn Địa Hổ đến đây cũng là bởi vì tên chuột này biết rất nhiều chuyện ở trần gian, đỡ được phần nào phiền phức cho nàng.

Huyết Tiên hất cằm bảo: "Mở cửa."

Độn Địa Hổ gật đầu lia lịa, lưng hắn vốn dĩ đã có phần lom khom rồi, giờ bày ra dáng vẻ khom lưng khuỵu gối ấy thật sự rất giống người hầu trong một gia đình quyền thế.

Cánh cửa bên ngoài phủ Tướng quân trấn quan được mở ra, hai tên binh sĩ canh gác bên ngoài sửng sốt mất một lát, trong viện này còn có người khác nữa sao? Trước khi Tướng quân đi cũng có nói gì đâu.

Huyết Tiên không nghĩ rằng mình sẽ trèo tường hay độn thổ để đi ra ngoài, nàng phải đi ra ngoài kia một cách quang minh chính đại, sau này nàng sẽ sống ở đây, sao lại phải trốn tránh rình rập làm gì chứ.

Nàng ngửi được bên ngoài cửa có hơi thở của con người, nghĩ đến thì có binh sĩ canh gác như trong phủ Tướng quân.

Những binh sĩ trấn cửa nhìn thấy Huyết Tiên đều sững người ta.

Chiếc áo choàng trắng Huyết Tiên mặc trên người thực sự rất hiếm gặp. Bởi cho dù mặc choàng trắng, chỉ cần sau một trận gió thì cũng trở thành áo choàng ngả vàng.

Hơn nữa, dáng vẻ cao quý của Huyết Tiên, nhìn vào đã biết ngay thuộc dòng dõi cao quý... liếc mắt thì thấy yết hầu của một... công tử.

Nhưng vị công tử này vào nhà từ lúc nào?

Hai tên binh sĩ nhìn đến đờ đẫn, cuối cùng cũng hạ chiếc giáo xuống, đan chéo vào nhau trước mặt Huyết Tiên, vặn hỏi: “Xin hỏi vị công tử đây là người nơi nào, chúng tôi sáng nay chưa từng nghe Tướng quân nói rằng phủ Tướng quân trấn quan có người nào khác.”

Huyết Tiên nghĩ giờ nàng đã cải trang thành nam nhân, hơn nữa vì để có thể thường xuyên ra vào doanh trại tìm Chu Vân Nghiên, nàng cảm thấy phải tìm cho bản thân một danh tính cho đàng hoàng.

Những binh sĩ thấy nàng suốt hồi lâu vẫn chưa trả lời thì không kìm được mà sầm mặt lại: “Xin công tử khai danh tính, bằng không bọn ta chỉ đành áp giải công tử đến gặp Tướng quân.”

Huyết Tiên trông như một công tử cao quý từ một gia tộc danh giá, một đôi mắt đen thăm thẳm trông về phương xa, dáng vẻ an nhiên tự tại.

Nàng thong thả mở lời: “Chu Tướng quân không nói cho các ngươi biết ư?”

Giọng nói nàng thanh nhã êm tai, tỏ ra không hề sợ hãi mũi giáo dài sắc nhọn trước mắt.

Huyết Tiên chẳng lo lắng trước hai mũi giáo dài ấy, nếu muốn, nàng thừa sức uốn cong chúng thành hình lượn sóng.

Hai tên binh sĩ nhìn nhau rồi nói: “Tướng quân vẫn chưa nói với bọn ta.”

Vị công tử này quả thực không giống quân đầu trộm đuôi cướp, chẳng lẽ Tướng quân đã quên dặn dò rồi sao?

Huyết Tiên khẽ gật đầu, tự dệt lên cho chính mình một danh tính, nàng bảo: “Ta là một nông dân lương thiện, Chu Thiếu tướng quân đã mời đã đến để giúp việc.”

Vốn dĩ nàng muốn giúp hắn trồng cây trồng lúa, nên danh tính này thực sự là thích hợp nhất.

Độn Địa Hổ vội cười, nói giúp Huyết Tiên đôi câu: “Thiếu gia nhà ta lên đường muộn hơn Chu Thiếu tướng quân một ngày, nên tận đêm qua mới đến nơi. Chu Thiếu tướng quân vốn muốn để công tử nhà ta nghĩ ngơi thêm một ngày, nhưng công tử tính vốn siêng năng, không thể để bản thân nhàn rỗi ngày nào cả.”

Huyết Tiên gật đầu, cảm thấy mình chẳng uổng công dắt theo con chuột đất miệng mồm lươn lẹo này.

Độn Địa Hổ cảm thấy mình bị hâm mất rồi, được thụ tinh này nhìn mình bằng ánh mắt tán dương, không ngờ hắn lại cảm thấy vui vẻ!

Binh sĩ gác cổng đã thay ca canh gác nên bọn họ cũng chẳng biết Huyết Tiên rốt cuộc có phải đến đây từ hôm qua hay không.

Hai tên binh sĩ thấy nàng và Độn Địa Đổ chẳng giống như đang nói dối, lại cảm thấy dáng vẻ của nàng đích thực là giống như rất giỏi chuyện nông, nên nhất thời lòng lưỡng lự chẳng quyết định được nên làm thế nào cho phải.

Tên binh sĩ bên phải bảo: “Xin đợi một lát.” Dứt lời, hắn chạy đi rất xa, có vẻ là đi gọi ai đó đến.

Huyết Tiên cũng chẳng sốt sắng, nàng có thể dành cả ngày để lặng ngồi ngắm bầu trời, nàng giỏi nhất là ngồi đơ ra mà.

Dưới ánh mắt của tên binh sĩ, thì vị công tử này do đã có dự tính sẵn trong lòng nên dáng vẻ mới ung dung thong thả.

Chẳng đến mười lăm phút, tên binh sĩ kia đã quay về và dẫn theo thêm năm người nữa. Độn Địa Hổ đứng sau lưng Huyết Tiên ngước cổ trông theo, trong đó người đầu là người quen, chính là Viên phó tướng.

Viên phó tướng nghe binh sĩ báo cáo sự việc xong thì cảm thấy trong chuyện này có điều uẩn khúc, hắn cũng chẳng nghe Chu Thiếu tướng quân nói về chuyện này, nên đã tức tốc chạy đến đây.

Khi gặp được Huyết Tiên, hắn không khỏi thẫn người ra trong giây lát. Vị công tử này đúng là có một tướng mạo ưa nhìn.

Mặt trắng như ngọc, mắt sáng như sao, trông đẹp tựa người nam dáng nữ.

Viên phó tướng tiến lên trước chấp tay hành lễ, bảo: “Xin được hỏi quý tính của công tử.”

Huyết Tiên bắt chước hắn mà đáp lễ lại, chắp mười ngón tay lại thành nắm tay tựa như đang vái lạy, mang lại một cảm giác thanh mỹ, nhìn sao cũng không giống như một kẻ làm nông.

“Tại hạ là Huyết Tiên.”

Viên phó tướng chưa từng nghe qua cái tên này, hắn lại nói: “Tại hạ là Viên phó tướng dưới trướng Chu Thiếu tướng quân. Thật lòng không giấu gì công tử, ta đây chưa từng nghe Chu Thiếu tướng quân nhắc đến chuyện về công tử. Bởi thế, vẫn mong công tử đi gặp Chu Thiếu tướng quân với ta một chuyến.”

Một ý khác trong lời nói của Viên phó tướng chính là hắn muốn ép Huyết Tiên đi tìm Chu Thiếu tướng quân để hai mặt một lời xem liệu nàng có phải đang nói dối hay không.

Nghe thấy có thể đi gặp Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên gật đầu lia lịa thuận theo lời hắn.

Và rồi dưới sự dẫn đường của Viên phó tướng, một đoàn người đi về doanh trại.

Bốn tên binh sĩ do Viên phó tướng dẫn đến đi xung quanh tứ phía Huyết Tiên và Độn Địa Hồ trông như tạo thành một hình vuông, phòng khi bọn họ có ý muốn tẩu thoát.

Huyết Tiên nhìn ngắm tứ phía chứ chẳng bận tâm đến những kẻ này. Sau khi nàng đến biên ải, chỉ có một lần duy nhất nàng được ngắm nhìn đường phố phồn hoa này, hôm nay lại là lần thứ hai nàng được bước ra ngoài đây.

Huyết Tiên trố mặt sững sờ thu hút sự chú ý của những kẻ đi đường.

Miền biên ải mộc mạc chân phương, người dân nơi đây và những binh sĩ canh gác có mối quan hệ khá tốt, có kẻ còn to gan xông lên trước hỏi Viên phó tướng rằng nàng là ai.

Viên phó tướng cười khanh khách bảo: “Người từ kinh thành đến đấy.” Ngoài ra thì chẳng nói thêm gì nữa.

Miền biên ải chẳng có nhiều giáo điều lễ tiết, cho dù là Huyết Tiên đã cải trang thành nam nhi nhưng vẫn có không ít những nam nhân bị mê mẩn bởi gương mặt ấy, huýt sáo gọi Huyết Tiên.

Huyết Tiên nghiêng nghiêng đầu: “Sao hắn làm được thế.” Âm thanh ấy tựa như tiếng chim hót.

Viên phó tướng ngoảnh đầu lại, thấy Huyết Tiên giống như vị tiểu công tử nhà quý tộc vẫn chưa hiểu đời mà trưng ra một bộ mặt ngây thơ.

Hắn thực sự không biết rằng Huyết Tiên thường chẳng biểu cảm ra nét mặt là bao, chỉ khi nhìn thấy Chu Vân Nghiên thì vẻ mặt nàng mới sinh động lên một chút.

“Công tử chưa từng thấy sao?”

Huyết Tiên lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ.”

Viên phó tướng hóp quai hàm lại, ngón tay trỏ và ngón giữa của tay trái chập vào nhau đưa vào trong miệng, hắn thổi hơi ra thật mạnh, và rồi một âm thanh ngắn củn thanh vang phát lên.

Huyết Tiên mở to mắt, đôi mắt như viên đá quý màu đen nhìn với sự kỳ thú. Thấy thế, Viên phó tướng nhíu mày, vị công tử này đúng là ưa nhìn thật đấy.

Huyết Tiên cũng học theo dáng vẻ của Viên phó tướng mà thử thổi rồi lại thổi, nhưng nàng thổi ra toàn là hơi gió.

Khi đến doanh trại, Huyết Tiên cuối cùng cũng thổi ra được một tiếng sáo vang dài.

Chu Vân Nghiên đang ở trong phòng chợt nghe thấy tiếng sáo thì tưởng rằng những người xung quanh đang hùa vui thổi sáo xem những tên binh sĩ giao đấu với nhau.

“Tướng quân, Viên phó tướng có chuyện muốn gặp ngài.”

Chu Vân Nghiên buông cuốn sớ đang đọc dở xuống, nói với kẻ truyền tin đang đứng ở cửa: “Cho hắn vào.” Nói rồi hắn lại cúi đầu nhìn vào tờ giấy trên tay.

Chốc sau, Chu Vân Nghiên chợt ngửi thấy một làn hương thơm nhè nhẹ.

Hương vị này nhất định không thể tỏa hương ở trong doanh trại này được, mùi hương này lẽ ra phải ở phủ Tướng quân mới phải.

Chu Vân Nghiên ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy ở xa xa có vài người đang bước đến phòng của hắn. Người đang đi ở giữa, nếu không phải Huyết Tiên thì còn ai vào đây nữa?

Huyết Tiên và Chu Vân Nghiên bốn mắt nhìn nhau, mắt hắn sáng bừng như ngọn lửa, đứng bật dậy từ ghế.

Huyết Tiên đu đưa dáng vẻ ung dung, huýt một hồi sáo dài với Chu Vân Nghiên.

Viên phó tướng ở một bên nhìn phản ứng giữa Huyết Tiên và Chu Vân Nghiên, xem ra công tử này và Tướng quân thật sự quen biết nhau.

Những tên binh sĩ đi ngang qua cũng hùa nhau nhìn theo Huyết Tiên.

Cũng đành thôi, ở nơi biên quan thế này vốn dĩ đã ít nữ tử mỹ miều rồi. Đám binh sĩ chỉ biết cười khổ mà sống qua một ngày, nay hiếm lắm mới gặp một người với nhan sắc ưa nhìn đến thế, cho dù là nam hay nữ thì ngắm cho bổ mắt trước đã rồi hẵng tính.

Chu Vân Nghiên cũng biết Huyết Tiên gan lớn.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến Huyết Tiên thật sự sẽ cải trang thành nam nhi đến gặp hắn tại nơi doanh trại này.

“Làm...”

Chu Vân Nghiên nghiến răng nuốt câu “Làm càn” ngược vào trong, sau đó thấy Viên phó tướng dẫn Huyết Tiên bước đến chỗ hắn.

Viên phó tướng kể đầu đuôi câu chuyện, rằng có một người mà trước kia chưa từng gặp bỗng dưng bước ra từ phủ Tướng quân của hắn, nên đương nhiên hắn ta phải điều tra rõ ràng thực hư.

Huyết Tiên trừng mắt nhìn Chu Vân Nghiên, lại còn nở nụ cười nhàn nhạt.

Chu Vân Nghiên thấy thế lập tức máu dồn lên não, vừa ngạc nhiên lại vừa giận.

Hắn hít sâu vào một hơi rồi gật đầu: “Huyết... Huyết huynh đây thực sự là đêm qua đã đến biên ải. Sáng nay ta vội đi nên quên đi dặn dò binh sĩ gác cổng.”

Chu Thiếu tướng quân đã chính miệng xác nhận, nên Viên phó tướng cũng đã an tâm.

Thấy những binh sĩ bên ngoài và cả Viên phó tướng liên tục dán mắt nhìn Huyết Tiên, sắc mặt Chu Vân Nghiên tối sầm lại.

“Các ngươi ra ngoài đi, ta và Huyết huynh có chuyện cần nói.” Chu Vân Nghiên phất tay bảo.

Viên phó tướng cảm thấy kì lạ, chẳng biết vì sao tâm trạng Chu Vân Nghiên lại không tốt như thế, bèn đáp lại một tiếng. Lúc gần ra khỏi cổng, hắn ta còn nói với Huyết Tiên: “Hôm nay Viên Triệt đã lỗ mãng với công tử, xin mời Huyết huynh đến làm khách uống ngụm trà để tạ lễ, công tử thấy sao?”

Đương nhiên Huyết Tiên chẳng muốn đi, có khoảng thời gian như vậy thì nàng nhất định chỉ muốn ở bên Chu Vân Nghiên thôi.

Chẳng đợi nàng khước từ, Chu Vân Nghiên ở cạnh đã chen lời nói: “Huyết huynh hôm nay đã hẹn cùng ta rồi... không chỉ hôm nay, mà những ngày sau Huyết huynh đều rất bận, không tiện đi đâu.”

Viên phó tướng chẳng nghĩ nhiều, hắn ta tưởng rằng Huyết Tiên thật sự bận bịu, dù sao thì dạo này cũng đã bắt đầu vào vụ xuân mà.

Huyết Tiên cũng tống cổ Độn Địa Hổ ở bên ngoài. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Chu Vân Nghiên đã sầm mặt lại, nói với vẻ bất lực: “Sao nàng lại đến đây? Chẳng phải ta đã nói với nàng đây không phải nơi mà nữ tử có thể tới lui được hay sao?

Chu Vân Nghiên quá hiểu rõ những binh sĩ dưới trướng của hắn. Chắc chắn trên đoạn đường vừa rồi, mắt những kẻ đó đều dán chặt lên mặt Huyết Tiên.

Huyết Tiên thong dong bảo: “Một mình ta ở viện chán phèo, ta nhớ chàng lắm đấy...”

Đôi mắt như viên ngọc đen của nàng nhìn quanh tứ phía trong thư phòng của hắn, thư phòng của Chu Vân Nghiên cũng giống y như phòng ngủ của hắn, một món đồ dư thừa cũng chẳng có.

Giọng Huyết Tiên cũng không nhỏ, Chu Vân Nghiên vội bước nhanh đến hai bước, bịt miệng nàng lại, trầm giọng bảo: “Nàng khẽ tiếng đi!”

Huyết Tiên kéo tay hắn ra, ánh mắt đảo nhìn vào gương mặt Chu Vân Nghiên, nói bằng khẩu hình miệng: “Ta nhớ chàng nên đến gặp chàng.”

Cánh tay mềm mại của Huyết Tiên nắm lấy mu bàn tay hắn, nhìn vào mắt hắn bằng một ánh nhìn long lanh. Những lời giảng quy củ mà hắn nghĩ trong đầu bị ứ nghẹn lại ở cổ, chẳng tài nào thốt ra được.

Nhân lúc đó, hai tay Huyết Tiên đã ôm lấy eo Chu Vân Nghiên, nàng ngước đầu lên rồi nói: “Ta cải trang trông đẹp thế này, chàng xem...” Nàng ngẩng cao cổ để lộ chiếc yết hầu nho nhỏ: “Ta đã biến ra theo cái của chàng đấy.”

Lòng Chu Vân Nghiên dâng lên những cảm giác phức tạp, người nữ nhi mà hắn yêu nay cải trang thành một nam nhân, xong lại còn dựa vào hắn mà biến ra một chiếc yết hầu giả, khiến hắn nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào.

“Lần sau nàng đừng đến đây nữa. Nếu có chuyện gì thì nàng cứ tìm người để nói lại với ta, ta sẽ đến gặp nàng. Nếu ban ngày nàng ở trong viện buồn chán thì ta sẽ cử vài người đến cùng nàng dạo phố.”

Chu Vân Nghiên cũng cảm thông cho Huyết Tiên khi phải một mình, nhất định nàng cảm thấy rất vô cị.

Vốn dĩ hắn nghĩ đợi sau khi nhận được hồi âm của trưởng bối trong nhà, Huyết Tiên có được thân phận rồi thì nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân của phủ Tướng quân.

Nếu trong phủ buồn thiu cô quạnh, hắn sẽ cử mấy tên binh sĩ đến cùng nàng muốn đi đâu thì đi thỏa thích.

Nào ngờ, chưa đợi hắn sắp xếp thì Huyết Tiên đã chạy ra ngoài rồi.

Huyết Tiên nghiêm túc nói: “Lúc trước ta nói muốn giúp chàng trồng cây cũng không phải nói đùa đâu, sao ta cứ mãi ở trong nhà được chứ.”

Môi trường đây thực sự không thích hợp cho sinh vật cư trú, cho dù là người hay là thực vật. Nàng đương nhiên không thể giương mắt nhìn Vân Nghiên của nàng vì chuyện như thế mà sầu não.

Chu Vân Nghiên nghĩ đến phủ Tướng quân trấn quan sum suê kia của mình, cảm thấy có lẽ Huyết Tiên thật sự có chút bản lĩnh. Nhưng biên ải rộng quá, tận mấy ngàn hoa viên rộng như thế. Bản lĩnh của Huyết Tiên sẽ chỉ như hạt muối bỏ biển thôi..

Hắn cũng chẳng muốn làm Huyết Tiên nhụt chí, bèn nói: “Nàng có lòng là được rồi, nhưng trồng cây cũng chẳng phải là chuyện một sớm một chiều.”

Huyết Tiên gật đầu, chẳng thèm để lọt tai lấy lời an ủi của Chu Vân Nghiên.

Nàng lượn quanh trước mặt Chu Vân Nghiên tựa như con bướm, khẽ ngẩng cầm lên bảo: “Trông ta có giống một lang quân anh tuấn không?”

Chu Vân Nghiên nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, nhoẻn miệng cười bất lực: “Giống.”

Huyết Tiên cải trang thành thế này, thật sự rất giống một lang quân anh tuấn ở gia phủ nào đó mà chưa từng phải chịu khổ, da dẻ mịn màng.

Huyết Tiên cười, chỉ nghe một tiếng “bụp”, sau đó bờ ngực phẳng trong chớp mắt đã phồng lên trở lại.

Huyết Tiên vỗ vỗ lên chỗ ngực nhấp nhô rồi nói: “Cứ phải cho khối thịt trước ngực biến đi đúng là phiền thật đấy.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Chương kế tiếp