Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 21: Thụ tinh này không ăn chay (21) - Chim ưng mỏ nhọn
Ngày hôm sau, Huyết Tiên dậy từ sáng sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng đã vươn vai trong lòng Chu Vân Nghiên. Chu Vân Nghiên ngủ nông giấc, Huyết Tiên vừa cử động là hắn đã tỉnh rồi.

Sau khi Huyết Tiên tỉnh lại liền cọ vào hõm cổ của Chu Vân Nghiên theo thói quen.

Chu Vân Nghiên bị bắt phải “trưởng thành”, đều nhắm một mắt mở một mắt với những hành động nhỏ của Huyết Tiên này.

“Dậy chưa?” Chu Vân Nghiên hỏi.

Huyết Tiên lẩm bẩm một tiếng, thổi cho cổ của Chu Vân Nghiên ngưa ngứa.

Cành cây mềm mại vươn ra từ đằng sau người nàng, dường như cũng giống như vừa tỉnh dậy, mềm mại bò lên cánh tay Chu Vân Nghiên, kéo cánh tay cứng rắn của hắn tới chỗ hõm eo của Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên: “...”

Chu Thiếu tướng quân sinh long hoạt hổ dù sao cũng là một chàng trai khỏe mạnh hai mươi tuổi, nhìn người trong lòng làm nũng bám giường trước mặt mình, không khỏi cảm thấy thoải mái vui sướng.

Chu Thiếu tướng quân sống không còn gì luyến tiếc nhìn lên đỉnh giường, trong lòng lặng lẽ niệm Kim Cương Kinh.

Huyết Tiên híp mắt, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, có thể là vì mới dậy, cho nên giọng nói có hơi khàn: “Chào buổi sáng.”

“Soạt” một tiếng, thụ tinh có mái tóc dài xõa tung trên đầu vai chớp mắt đã biến thành tiếu lang quân.

Huyết Tiên biến thành nam nhân, mỗi lần Chu Vân Nghiên nhìn đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Hắn nghĩ, đợi sau này hắn và Huyết Tiên thành thân rồi, nên giải thích với những người từng thấy Huyết Tiên giả làm nam nhân như thế nào đây?

Chu Vân Nghiên thở dài một tiếng, chuyện sau này cứ để sau này rồi tính vậy.

Chu Vân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy trên người nặng xuống, rũ mắt nhìn lại, thụ tinh khó khăn lắm mới bò được dậy lại đổ về người hắn…

Bò trong lồng ngực hắn, nói với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vân Nghiên, cho ta mượn ngựa của chàng.”

Chu Vân Nghiên cảm thấy, trước khi thành thân, nếu như mỗi ngày hắn đều bị sự nũng nịu của Huyết Tiên tấn công, chắc chắn định lực sau này của hắn sẽ khác người thường.

Trong đầu vô thức nối tiếp đoạn Kim Cương Kinh trước đó, Chu Thiếu tướng quân chuyển tầm mắt, nói: “Nàng biết cưỡi không? Có cần ta chuẩn bị xe ngựa cho nàng không.”

Huyết Tiên: “Cái đồ chuột nhắt kia còn biết cưỡi, đương nhiên ta biết cưỡi chứ.” Huyết Tiên cùng cưỡi với Chu Vân Nghiên nhiều lần như vậy, với thiên phú áp bức động vật của nàng, đừng nói là một con ngựa, một đàn ngựa nàng cũng có thể đùa nghịch cho chúng dễ bảo.

Nói tới con chuột đất hàng xóm kia, Viên Phó tướng hôm qua còn hỏi Chu Vân Nghiên, con chuột đất kia đâu rồi, hắn ta còn đợi phối giống đó.

Chu Vân Nghiên chỉ đành căng da đầu nói chạy mất rồi.

Thông qua quan sát của hắn, con chuột đất hàng xóm kia hình như có hơi sợ Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên buồn bực, thụ tinh yếu như Huyết Tiên, có gì đáng sợ chứ? Hắn không hiểu những quanh co lòng vòng giữa yêu tinh, nên không suy nghĩ kĩ.

Để Huyết Tiên cưỡi ngựa của hắn, Chu Vân Nghiên cũng yên tâm hơn một chút, Hắc Vân của hắn rất có linh tính, hôm qua khi hắn và Huyết Tiên cùng cưỡi, Hắc Vân cũng không bài xích.

Khi tiễn Huyết Tiên ra cửa, Chu Vân Nghiên giống như lão cha già tiễn con gái lên đường vây, nếu không phải trong quân doanh còn có binh lính đợi hắn luyện tập sáng sớm, có thế nào thì hắn cũng muốn đi theo.

“Cưỡi chậm một chút, nếu như sợ thì kéo chặt cương ngựa.”

Chu Vân Nghiên sắp xếp hai binh sĩ đi cùng với Huyết Tiên, lại dặn dò tỉ mỉ một lượt.

Huyết Tiên vẫy tay với hắn, chậm rãi cưỡi đi xa cùng với Độn Địa Hổ.

Cưỡi được một đoạn, Huyết Tiên quay đầu lại nhìn.

Chu Vân Nghiên vẫn đứng trước phủ Tướng quân, thấy nàng quay đầu, còn giơ tay lên vẫy vẫy.

Độn Địa Hổ ở bên cạnh nhìn mà ê cả răng.

Thời gian cưỡi ngựa hơn một canh giờ, tối là bọn họ có thể gặp nhau, bày cái vẻ không nỡ gì chứ. Khi đó hắn ta cáo biệt với bảy người vợ trong nhà, cũng chẳng dính như vậy.

Đợi Huyết Tiên tới chỗ trồng cây ngày hôm qua, Thủ Tri huyện đã cử người đợi ở đó. Hai ba mươi tráng đinh, vừa nhìn đã biết người quen làm việc nông, làm da rám đen, tướng mạo điển hình của người biên quan, thân hình gầy nhưng rắn chắc, không có chút thịt thừa nào.

Trước đây đều là những người này trồng cây, tính lên trên có thể ngược dòng tới đời ông nội bọn họ, nhà bọn họ ba đời trồng cây ở biên quan cát vàng bay đầy này rồi.

Khi nhìn thấy người dẫn dắt bọn họ trồng cây là một tiểu công tử da thịt non mịt, bọn họ đều bất giác nhíu mày.

Trông thế này làm gì giống dáng vẻ biết trồng cây chứ!

Sắc mặt Huyết Tiên nhàn nhạt, trên khuôn mặt tinh tế không có chút ấm áp gì, nhìn trông vô cùng khó nói chuyện.

Nàng nhìn sắc trời trước, ánh nắng hôm nay không mạnh lắm, vừa khéo thích hợp để trồng cây.

Thực ra mỗi khi cây non trên đường vận chuyển tới, rễ cây đều sẽ hao tổn một phần, thêm vào đó đất lại hơi cứng, gió cát lớn, dẫn tới tỉ lệ cây sống được không cao, khó khăn lắm mới sống được, gặp phải bão cát thì cũng lại gãy hết một loạt.

Thủ Tri huyện thấy Huyết Tiên tới, lập tức đi lên, sau khi hàn huyên vài câu liền giới thiệu cho Huyết Tiên những bách tính trồng cây, sau đó hỏi: “Huyết huynh, huynh thấy làm thế nào?”

Huyết Tiên không trả lời y, vươn tay ra sờ thân cây hướng dương.

Tiếp đó, có một tiểu nam hài chui ra từ trong cây hướng dương, đôi mắt tròn xoe, trên đầu toàn là cành cây, đến cả trong mũi cũng có hai cái lá chui ra.

Huyết Tiên có tanh máu đi nữa thì cũng là một cái cây, bởi vậy cây hướng dương nhỏ liền ngọt ngào gọi nàng: “Hoa sen đất tỷ tỷ.”

Huyết Tiên nhướng mí mắt, lặng lẽ nói với cây hướng dương: “Ta sẽ nối rễ cho ngươi, ngươi không cần lo vấn đề sống chết, chỉ nói ngươi thích cái hố như nào là được.”

Người bình thường không nhìn thấy, cho nên trong mắt Thủ Tri huyện chính là Huyết Tiên đang im lặng suy nghĩ mà sờ thân cây.

“Huyết huynh?”

Huyết Tiên nhìn y một cái, bắt đầu đồng thanh thuật lại điều kiện chôn xuống của cây hướng dương: “Hố cây phải đào lớn một chút.” Huyết Tiên chỉ vào hố cây đã đào xong trước đó: “Sâu thêm hai lòng bàn tay so với cái này, trước khi trồng cây non thì đổ một muôi nước...”

Giọng nói Huyết Tiên trong trẻo, đọc từng chữ rõ ràng, nói trật tự đâu ra đấy.

Ngoài to hơn hố cây trước ra, các bước trồng cây còn lại so với trước đây cũng không khác biệt lắm.

Thủ Tri huyện nói: “Huyết huynh không biết, lần nào bọn ta cũng đều trồng như vậy.” Y muốn nói rằng, lần này đào hố rộng hơn chút là có thể sống được sao?

Huyết Tiên nói với vẻ mặt nhàn nhạt: “Đã nói là sống được rồi mà, sẽ không nuốt lời đâu.”

Thủ Tri huyện há miệng, xem ra Huyết huynh còn chưa hiểu rõ về tình hình này của bọn họ. Thủ Tri huyện tràn ngập hy vọng với Huyết Tiên, giờ đây cũng có chút dao động.

Thế nhưng, cho dù Huyết Tiên không tới, những cái cây này cũng phải trồng xuống, bây giờ chỉ đành như vậy thôi. Thử một chút cũng không sao cả, nếu như nhỡ đâu tỉ lệ sống nâng cao thì sao?

Thủ Tri huyện còn có chuyện khác, thấy Huyết Tiên không muốn nhiều lười với y, liền dặn dò ngắn gọn hai câu rồi rời đi.

Hôm nay nắng không gắt, nhưng lao động dưới ánh nắng thời gian dài, mọi người vẫn đổ một thân mồ hôi. Lúc làm việc, mọi người ngẩng đầu nhìn sang Huyết công tử.

Huyết công tử mi thanh mục tú đứng dưới ánh nắng, không chảy dù chỉ một giọt mồ hôi. Trước khi trồng cây non cũng đều dừng lại một lúc, không biết là đang nghĩ gì.

“Mấy người nói xem, tiểu công tử kia đang nghĩ gì thế?” Lý Tứ lau đất trên tay, hỏi mấy người cùng tới.

Một người trồng cây quen tay cùng tới nhìn rồi nói: “Cây này có gì đẹp chứ, còn ngắm tới chăm chú như thế?”

Huyết Tiên không phải đang ngắm cây.

Mỗi khi trồng một cây mới, nàng đều đi tới bên cạnh, sinh ra cành cây dưới lòng bàn chân, cành cây của hoa sen đất thành rễ kéo dài, tiếp tục hướng về phía rễ của cây hướng dương.

Sức sống của cây sen đất vô cùng ngoan cường, tốc độ sinh trưởng hoàn toàn do Huyết Tiên khống chế.

Chiết rễ cây có thể khiến cây non cắm càng sâu hơi, hấp thụ càng nhiều mạch nước ngầm hơn.

Chỉ cần rễ cây hoa sen đất không chết, cây này cũng sẽ không chết.

Ban đầu Huyết Tiên sẽ tốn chút công sức, nhưng đợi cây non trồng tới một trình độ nhất định rồi thì có thể hình thành một lá chắn thiên nhiên.

Lá chắn thiên nhiên có thể ngăn chặn đại đa số gió cát, tới lúc đó có trồng thêm cây non thì tỉ lệ sống cũng cao hơn nhiều.

Buổi trưa, tốp năm tốp ba người trồng cây ngồi dưới bóng râm đại thụ nghỉ ngơi.

Bọn họ trồng cây giúp quan phủ, quan phủ bao bữa cơm trưa ngày hôm đó.

Lý Tứ gặm lương khô, nhìn Huyết Tiên đi đi dừng dừng trước cây non, nói với người bên cạnh: “Hắn không ăn cơm à?”

“Không biết, hình như cả buổi sáng cũng không uống lấy một ngụm nước.”

Bề ngoài thì Huyết Tiên không uống nước, nhưng thực ra rễ cây vươn ra từ lòng bàn chân vừa chiết rễ, vừa hấp thụ nước ở mạch nước ngầm, còn thuận thiện ăn động vật biên quan sống trong hang đất.

Cùng lúc khi hấp thụ nước, Huyết Tiên phát hiện hai mạch nước ngầm vô cùng đầy đủ, nếu như đào ra, hoàn toàn có thể làm một nguồn nước tiếp viện.

Nhưng Huyết Tiên không có nghĩa vụ này, cũng không có lòng công đức này, nàng không quan tâm vấn đề ăn uống của con người.

Xe lừa chuyển nước ở đằng xa kéo nước qua lại, hán tử chuyển nước mệt tới nỗi đổ đầy mồ hôi, Huyết Tiên cũng chẳng cau mày lấy một cái.

Độn Địa Hổ cũng đang giúp đào hố, thực ra nguyên hình của hắn ta tốt hơn hình người, nhưng bây giờ không thể hiện thân được.

“Độn công tử, có ăn cơm không?” Có binh sĩ chia cơm cho người trồng cây cất cao giọng hỏi.

Độn Địa Hổ nhìn lương khô, hít một ngụm nước miếng: “Có!”

Ăn cơm trước, ăn cơm là lớn nhất!

Độn Địa Hổ cầm bánh bột ngô ngồi dưới tàng cây gặm, nhóm người quen trồng cây tò mò đánh giá hắn ta, tính tình Độn Địa Hổ tốt, nở nụ cười thân thiện với bọn họ.

Đám người trồng cây không kìm nén được, bắt chuyện với Độn Địa Hổ: “Công tử tới từ kinh thành sao?”

Độn Địa Hổ gật đầu: “Đúng.”

Một tráng hán mặc đồ vải bố, trông khoảng bốn mươi tuổi nói: “Kinh thành lớn vậy, chắc nhiều người lắm nhỉ.”

Độn Địa Hổ là loài chuột thường hay đi lại dưới lòng đất kinh thành, không có hứng thú gì với trên mặt đất, gật đầu nói qua loa: “Phải, đất đai rộng, người không ít.”

Cứ nói chuyện lúc được lúc không, Độn Địa Hổ chán chường quay đầu lại nhìn.

Ở chỗ không xa bên phải đột nhiên vang lên một tiếng “loạt soạt”, giống như tiếng đào đất.

Người không chú ý thấy âm thanh nhỏ này, nhưng Độn Địa Hổ thì khác, hắn ta là một con chuột đất, đương nhiên có thể nghe thấy âm thanh đào đất quen thuộc này.

Độn Địa Hổ nhướng này, ồ, sợ không phải là đồng loại.

Chỉ thấy một cái đầu đầy lông chui ra từ mặt đất.

Cái tay đang ăn bánh của Độn Địa Hổ lập tức dừng lại.

Hắn thấy một con chuột cái, chuột đào đất biên quan thuần chủng, lông hơi ngả vàng, trên mặt đất hoang sơ này là màu bảo vệ vô cùng tốt, người bình thường không phát hiện được.

Lông của chuột cái rất dài, có lẽ là ở đây đủ nắng, cho nên không những người có lông tóc dày, mà đến cả lông của chuột đào đất cũng rất dài.

Chuột cái kia cũng chú ý thấy Độn Địa Hổ, nghiêng cái đầu.

Độn Địa Hổ nhìn lông dài phiêu dật của chuột cái, đột nhiên cảm thấy, biên quan này cũng không khổ đến thế.

Cái chuyện phối giống này... hình như cũng không tệ lắm đâu.

Người trồng cây dưới tàng cây bên cạnh còn đang cảm khái sự phồn hoa của kinh thành, liền nghe thấy tiểu huynh đệ tới từ kinh thành nói với vẻ thâm sâu: “Biên quan cũng không phải dạng vừa đâu, cũng hăng hái đấy.”

Người trồng cây nhìn cây non thưa thớt và cát vàng tràn ngập: “...”

Hăng hái gì?

Lúc này, đám người ở đằng xa đột nhiên cất kiếng kêu, mọi người đều có bản tính hóng hớt, mọi người liền nhìn theo tiếng vang.

Liền thấy một con chim lớn rơi thẳng từ trên trời xuống, vừa lúc rơi xuống trước chân của công tử xinh đẹp đang ngắm cây non.

“Đó là chim ưng mỏ nhọn sao? Sao lại rơi xuống vậy?”

“Là công tử xinh đẹp kia hạ gục sao?”

...

Mọi người ồn ào nghị luận, tò mò nhìn sang.

Ban nãy con chim lớn kia bay qua bay lại trên đầu trời nơi đỉnh đầu Huyết Tiên hồi lâu, có lẽ là khoảng cách quá xa, nó không phát hiện con người đứng trong cây non là một tinh quái.

Chim lớn này là chim ưng mỏ nhọn, chuyên thích mổ cây còn non, nó cũng không phải ăn, mà là ngứa mỏ, thích mổ chơi vậy thôi.

Người bình thường cũng không dám đánh nó, chim ưng mỏ nhọn lớn, cánh lại dài, móng vuốt cũng sắc bén, nghe nói có thể cào rớt cả da đầu lẫn tóc người.

Con chim ưng mỏ nhọn này không ngừng chao liệng trên bầu trời, chính là muốn mổ cây non mới trồng.

Đám người trồng cây thấy Huyết Tiên không né không tránh đứng ở đó ngẩng đầu nhìn, liền có ý tốt nhắc nhở: “Công tử cẩn thận đấy, loài chim này dữ lắm, có thể cào người phá tướng luôn đấy.”

Huyết Tiên vô cảm nhìn hán tử đang nói, cổ tay xoay một cái, không biết lấy đâu ra một cành cây.

Các hán tử nghĩ trong lòng, đang định làm gì đây? Lẽ nào muốn đánh chim ưng mỏ nhọn sao.

Tiểu công tử này chưa bị chim ưng mỏ nhọn cắp bao giờ, còn không biết sự lợi hại của loài chim này. Dù sao thì bọn họ cũng đã khuyên rồi, không nghe thì chẳng còn cách nữa.

Các hán tử lắc đầu, đứng ở nơi cách Huyết Tiên hơi xa một chút mà hóng hớt.

Đợi chim ưng mỏ nhọn bay xuống thấp một chút, định lao xuống, Huyết Tiên đứng bên dưới liền cử động. Nàng giơ cánh tay phải lên, đôi mắt lóe hàn quang, cành cây như có sinh mệnh mà được dùng sức đâm ra!

Chim ưng mỏ nhọn muốn né theo bản năng, nhưng cành cây quá nhanh, sức mạnh cực kì hung mãnh, trực tiếp xuyên cho nó lạnh thấu tim.

Mọi người hóng hớt bên cạnh lập tức phát ra tiếng hò reo.

Không ngờ đó nhà, tiểu công tuấn tú kia còn là người học võ!

Huyết Tiên xách con chim mỏ nhọn chết không nhắm mắt kia đi tới bên cây vứt cho đám hán tử khuyên nàng, nói: “Tới đất hoang bên kia, nơi không có cây ấy, nướng đi.”

Lý Tứ nuốt nước bọt, đã lâu rồi bọn họ không ăn thịt chim, bắt không dễ, gà ở đây cũng ít.

“Thật sao? Nướng bây giờ luôn à?”

Huyết Tiên không thích ăn đồ đã nướng chín, nàng gật đầu: “Cho các ngươi đấy.”

Ăn xong rồi làm việc cho tử tế.

Con chim ưng mỏ nhọn này không nhỏ, phần bụng toàn là mỡ thật dày, nướng lên dầu chảy tí tách. Không chỉ những hán tử nhà nông ở đây, đến binh sĩ chia cơm cũng đã lâu không ăn thịt chim nướng rồi.

Để tiện tích trữ, người ở đây ăn thịt khô tương đối nhiều, vừa cứng vừa bở.

“Huyết công tử, công tử không ăn sao?” Nhóm Lý Tứ gọi Huyết Tiên vẫn đang ngây người ngắm cây non.

Huyết Tiên lắc đầu: “Không ăn.”

Mùi máu trong con chim lớn kia đều bị nướng mất hết rồi, ăn chẳng có mùi vị gì.

Đám người Lý Tứ nghĩ thầm, trông tiểu công tử này thì lạnh lùng, mặt cũng chẳng cười, không ngờ tính tình cũng thân thiện phết.

Chu Vân Nghiên không yên tâm về Huyết Tiên, buổi sáng nhanh chóng xử lý hết chuyện trong tay, nhân lúc thời gian ăn trưa giục ngựa chạy tới thăm nàng.

Liền nhìn thấy một đám hán tử nhà nông, nhìn Huyết Tiên với vẻ mặt cảm kích, liên tiếp gọi nàng cùng tới dưới tàng cây nướng chim ăn.

Chu Vân Nghiên: ... Trông kiểu này, Huyết Tiên và bọn họ ở chung cũng rất hòa hợp.

Chương kế tiếp