Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 22: Thụ tinh này không ăn chay (22) - Có thích khách
Thấy Chu Vân Nghiên tới, Huyết Tiên lập tức dừng công việc nối rễ lại, đi lên đón, đôi mắt sáng lập lòe nói: “Chàng tới thăm ta à?”

Chu Vân Nghiên đánh giá Huyết Tiên tỉ mỉ, thấy trên mặt nàng không có vẻ mệt mỏi thì yên tâm, tầm mắt chuyển tới cây non bên cạnh: “Phải.”

Đúng thật là hắn không yên tâm Huyết Tiên một mình nên mới chạy tới đây thăm nàng, không cần thiết phải không thừa nhận.

Huyết Tiên biết da mặt hắn mỏng, nghe vậy thì vui vẻ mỉm cười.

Chu Vân Nghiên giơ cằm, chỉ về hướng nướng chim nói: “Bọn họ đang nướng chim ưng mỏ nhọn à?”

Nơi nướng chim cách chỗ cây non một khoảng, bách tính ở đây đều có ý thức về phương diện này, tuyệt đối không thể đốt lửa ở nơi có cây.

Bởi vậy, trước khi đốt lửa bọn họ đào một cái hố, dùng xong thì đậy đất lại dập lửa, củi đã đốt cũng không dễ bị thổi đi.

Bây giờ đang là lúc ăn cơm trưa, Huyết Tiên hỏi Chu Vân Nghiên: “Chàng ăn cơm chưa?”

Chu Vân Nghiên vội vàng tới đây thăm nàng, còn chưa ăn cơm.

Huyết Tiên vươn tay ra muốn sờ bụng dưới của hắn, Chu Vân Nghiên kinh hãi, vội vàng lùi lại hai bước, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên ngoài đấy!”

Huyết Tiên chớp mắt: “Ở trong nhà chàng, chàng cũng không cho ta tùy tiện sờ mà.”

Chu Vân Nghiên mấp máy miệng: “...”

“Ta đưa chàng đi ăn thịt chim.” Huyết Tiên kéo lấy tay áo của hắn, đi về phía nướng chim, Chu Vân Nghiên lại dừng bước chân, lắc đầu với Huyết Tiên rồi nói: “Ta không đi được.”

Con chim đó có béo hơn nữa cũng chỉ to có như vậy, hoàn toàn không đủ cho các hán tử nhà nông trồng cây ăn.

Cơ hội được ăn thịt tươi cả một năm của bọn họ ít hơn Chu Vân Nghiên nhiều.

Huyết Tiên nhìn chằm chằm hắn, nói: “Vậy chàng đợi chút.”

Vân Nghiên chịu đói bụng tới thăm nàng, chắc chắn nàng không thể để hắn đói bụng quay về được.

Chu Vân Nghiên thấy nàng đi xa, tới khi biến thành một chấm nhỏ màu đen, phía trên của Huyết Tiên hình như có hai chấm đang chao liệng trong không trung, nhìn giống như chim ưng mỏ nhọn.

Chu Vân Nghiên: ...

Không phải nàng ấy muốn bắt thêm hai con đấy chứ? Chim ưng mỏ nhọn dễ bắt như vậy sao?

Chu Vân Nghiên vừa nghĩ như vậy, liền thấy hai con chim ưng ỏ nhọn rơi thẳng xuống...

Huyết Tiên cũng lấy lương khô vốn dĩ chuẩn bị cho nàng tới, nhét hết vào trong bụng Chu Vân Nghiên, còn có thêm cả thịt chim nướng, Chu Vân Nghiên ăn tới bụng tròn căng.

Hắn không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc hắn tới đây làm gì.

Thấy Chu Vân Nghiên nuốt nước miếng, Huyết Tiên hỏi: “Muốn uống nước không?”

Lúc Chu Vân Nghiên xuất hiện không mang theo nước, nước dùng để trồng cây bên này đều không sạch sẽ lắm, không uống được.

Nước cho người uống thì cũng có, nhưng buổi trưa lúc ăn cơm mỗi người múc một bát, uống cũng chẳng còn bao nhiêu.

Thấy Huyết Tiên đứng dậy, Chu Vân Nghiên hỏi: “Nàng đi đâu? Ta không cần uống nước nữa, ăn xong đống đồ này là ta đi ngay.”

Ban đầu là hắn tới thăm Huyết Tiên, thấy nàng không sao thì hắn có thể về rồi, ai ngờ đâu lại bị Huyết Tiên đút nhiều đồ ăn như vậy, nên mới chậm trễ chút thời gian.

Huyết Tiên lắc đầu: “Chàng bôn ba qua lại, sao ta nỡ để chàng không có lấy một giọt nước uống mà quay về cơ chứ? Đợi đó, ta đi tìm nước.”

Chỗ mà Chu Vân Nghiên và Huyết Tiên ngồi cách những nơi nghỉ ngơi khác hơi xa, nhưng Chu Vân Nghiên vẫn nóng mặt nhìn xung quanh, thấy dường như không có ai nghe thấy lời Huyết Tiên nói mới yên tâm.

Huyết Tiên không đợi Chu Vân Nghiên nói nhiều, cầm lấy cái xẻng dùng để trồng cây bên cạnh, ném cho Độn Địa Hổ đang thưởng thức chuột đào đất biên quan. Độn Địa Hổ bị dọa cho giật nảy mình, quay đầu lại nhìn Huyết Tiên: “Đại nhân, thế này là…?”

Huyết Tiên: “Đi theo ta.”

Huyết Tiên nối rễ cả buổi sáng, cũng hiểu được đại khái dưới lòng đất ở đây, đương nhiên biết rõ ở đâu có nguồn nước, kéo lấy Độn Địa Hổ ở bên cạnh, chỉ vào một chỗ rồi nói: “Đào.”

Độn Địa Hổ: “Đào sâu bao nhiêu?”

Huyết Tiên: “Có nước thì dừng.”

Độn Địa Hổ: “...” Đây không phải là nói đùa sao, nước ở dưới lòng đất sâu tới mức nào, con chuột đất như hắn ta không thể hiểu rõ hơn nữa.

Huyết Tiên nói nhàn nhạt: “Nhiều nhất là hai khắc, ta không có kiên nhẫn.”

Độn Địa Hổ hít một hơi, nuốt nước mắt khuất nhục chua xót xuống, gật đầu nói: “Không thành vấn đề đâu đại nhân!”

Còn những người trồng cây khác cũng lục tục bắt đầu làm việc.

Độn Địa Hổ thể hiện bản lĩnh của mình, dùng cả tay cả chân, vừa qua hai khắc, ngay lúc Chu Vân Nghiên vừa ăn no bữa trưa, định quay về liền nghe thấy Độn Địa Hổ lớn tiếng hét: “Đại nhân, có nước rồi!”

Chu Vân Nghiên tưởng là gọi hắn, vội vàng chạy qua, thứ không ngừng chảy ra từ hố đất nhỏ không phải là nước đó sao?

Nhớ tới ban nãy Huyết Tiên bảo tìm nước cho hắn, chính là ý tìm một nguồn nước sao?

... Thế này thì rộng rãi quá.

Tìm được nguồn nước không phải chuyện nhỏ, Chu Vân Nghiên cũng không rảnh mà sững sờ, hắn phải nói với Thủ Tri huyện, để y cử người tới trữ hồ nước.

Huyết Tiên thấy hắn vội vàng bỏ đi, trên mặt trên người toàn là mồ hôi, vừa quay về vài ngày, Chu Vân Nghiên đã phơi đen không ít.

Huyết Tiên ngẩng đầu, nhìn chim mỏ nhọn bay cách nàng rất xa.

Không biết năng lực sinh sản của loài chim này như thế nào, trông Chu Vân Nghiên có vẻ cũng thích ăn.

Mấy ngày sau đó, ngày nào Huyết Tiên cũng về vào lúc chiều, trong tay đều sẽ túm hai con chim ưng mỏ nhọn.

Chu Vân Nghiên tưởng rằng nàng mang về để ăn.

Hắn đã nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, đương nhiên nhớ được chuyện Huyết Tiên ăn thỏ.

Bây giờ hắn cũng tò mò, Huyết Tiên ăn như thế nào?

Quay về lâu như vậy rồi, hắn chưa thấy Huyết Tiên ngồi xuống gặm nuốt cẩn thận, mỗi ngày đều ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn. Mỗi lần hắn hỏi nàng có muốn ăn cùng không, Huyết Tiên đều lắc đầu nói mình ăn rồi.

Còn có một lần, Huyết Tiên chỉ vào cành cây vươn ra từ vạt váy, nhưng cành cây kia đều đâm vào trong đất, Huyết Tiên nói với hắn rằng: “Ta cũng đang ăn.”

Chu Vân Nghiên đoán rằng, có lẽ Huyết Tiên giống như thực vật, còn có thể ăn đất à?

Kết quả là, Huyết Tiên bắt chim ưng mỏ nhọn về lại dùng dây trói chân, không ăn con nào cả.

Chu Vân Nghiên: “Nàng muốn nuôi chim ưng mỏ nhọn để chơi à?”

Huyết Tiên lắc đầu, nàng sẽ không nuôi động vật để chơi, nàng chỉ nuôi Vân Nghiên thôi.

Huyết Tiên nhìn con chim ưng mỏ nhọn bị buộc dây, nói rằng: “Để chúng đẻ trứng, sau này không cần bắt nữa.”

Giống như cái ổ chuột đào đất dưới rễ cây của nàng vậy.

Chu Vân Nghiên: ... Thế này là vì có thể ăn lâu dài nên nàng ấy định nuôi chim ưng mỏ nhọn như nuôi cừu dê à.

Độn Địa Hổ nhớ tới cháu chắt bị Huyết Tiên ăn, tay trái lại tét vào tay phải, run lẩy bẩy.

Cái đồ thụ tinh này không phải người mà.

Vốn dĩ hắn ta còn cảm thấy Huyết Tiên chưa đến mức không còn lương tâm, nên mới giữ cho hắn ta và mấy người vợ một mạng, bây giờ nghĩ lại, thụ tinh này đang giữ hắn lại để phối giống chứ gì!

Tính cách chim ưng mỏ nhọn mạnh mẽ, không có ai ở biên quan nuôi loài này, sợ bất cẩn sẽ bị mổ cho mù mắt, Chu Vân Nghiên cũng không yên tâm, sợ những con chim này khiến Huyết Tiên bị thương.

Nhưng kì lạ là những con chim ưng tác oai tác quái ở trên bầu trời biên quan này, nhìn thấy Huyết Tiên lại như chuột thấy mèo, đến cả móng vuốt cũng không dám vươn ra, thật là kì lạ.

Trong tay Huyết Tiên không cầm binh khí gì, đến cả cành cây cũng không có, nhưng chim ưng mỏ nhọn lại như bị dọa sợ vỡ mật, đứng ở đó bất động.

Sao mà Chu Vân Nghiên biết được, đám chim ưng mỏ nhọn cũng là sinh linh, đương nhiên sợ tinh quái đầy mùi máu tanh như Huyết Tiên rồi. Những vật sống ngoài Chu Vân Nghiên ra, Huyết Tiên không có kiên nhẫn để đối xử như vậy đâu.

Cho nên chim ưng mỏ nhọn chỉ có thể lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là mất mạng nhỏ ngay bây giờ.

Huyết Tiên nhìn chằm chằm chúng rồi ra lệnh: “Phối giống đi.”

Chu Vân Nghiên ở bên cạnh: “...” Chim này có nghe hiểu được không vậy?

Sau đó liền thấy còn chim lớn run bắn lên, rồi bắt đầu mổ chim mái bên bên cạnh, vô cùng ngoan ngoãn.

Mặt Chu Vân Nghiên thộn cả ra.

Biên quan không có gì chơi, lúc Viên Phó tướng tới tìm Chu Vân Nghiên bẩm báo chuyện thì nhìn thấy chim ưng mỏ nhọn đầy một sân, rung động vô cùng, muốn nuôi một con để chơi.

Đây là đồ của Huyết Tiên, thế là Chu Vân Nghiên bèn hỏi ý kiến của Huyết Tiên.

Huyết Tiên: “Cho hắn hai con, một trống một mái.”

Chu Vân Nghiên còn nghĩ Huyết Tiên rất hào phóng, liền nghe thấy Huyết Tiên nói: “Đợi đẻ trứng ấp nở rồi thì bảo hắn trả lại hai con.”

Tinh quái không vô tư phụng hiến, chỉ có trao đổi ngang hàng, mà như thế còn là nể mặt mũi Chu Vân Nghiên rồi đấy.

Lần này tốc độ trồng cây non rất nhanh, có lẽ là vì Huyết Tiên cho bọn họ ăn thêm mấy ngày liên tục, các hộ nông làm việc trở nên vô cùng tích cực, thêm vào đó còn có nguồn nước, không cần phải chuyển nước tưới cây nữa, thừa lại rất nhiều thời gian và nhân lực vật lực.

Thủ Tri huyện biết ơn mà không biết phải làm sao, nhìn thấy Chu Vân Nghiên liền khen Huyết Tiên một trận.

Chu Vân Nghiên cảm thấy mình cũng lạ, người khác khen Huyết Tiên, hắn nghe mà cảm thấy như chung niềm vinh dự, còn vui hơn cả mình được khen.

Thủ Tri huyện khen như nước chảy mây trôi, từ khi Huyết Tiên chủ động bắt chim cho các hộ nông ăn thêm, vừa phòng ngừa được việc chim ưng mỏ nhọn tới mổ cây non, vừa có thể khiến các hộ nông được ăn bữa ngon.

Rồi lại tới Huyết Tiên không để cho các hộ nông mệt mỏi, dùng thời gian nghỉ ngơi để tìm nguồn nước nữa.

“Không ngờ Huyết huynh không những biết trồng cây, biết cày bừa, mà còn biết tìm cả nguồn nước!”

Chu Vân Nghiên thừa nhận những chuyện mà Huyết Tiên làm, kết quả tạo ra đều tốt cả, thế nhưng, xuất phát điểm của nàng chắc hẳn... không thuần túy như vậy.

Nhưng hắn chắc chắn không thể nói rằng, nàng đào nguồn nước là vì tìm nước cho hắn uống, còn về bắt chim, Chu Vân Nghiên suy nghĩ, với tính cách của Huyết Tiên, có thể đơn thuần là cảm thấy con chim lớn này khiến nàng ngứa mắt...

Chu Vân Nghiên hắng giọng, căng da đầu lừa gạt qua loa.

Thủ Tri huyện lại nói tới chuyện cày bừa vụ xuân, tỏ ý cũng để Huyết Tiên dẫn đầu đi chỉ đạo cày bừa luôn.

Về chuyện này, Chu Vân Nghiên giữ nguyên ý kiến. Huyết Tiên là thụ tinh, có thể có bản năng tự nhiên với việc trồng cây.

Nhưng hoa màu thì khác, cái này liên quan tới cả vấn đề lương khẩu một năm của người dân biên quan, chuyện không thể qua loa được.

Qua sự bàn bạc với Thủ Tri huyện, quyết định chia ra một mảnh nhỏ để Huyết Tiên thử, nếu như thành công thì năm sau hẵng giao cho nàng làm.

Thủ Tri huyện chần chờ: “Năm sau Huyết huynh vẫn còn ở đây chứ?”

Y biết rõ, chỗ bọn họ chẳng phải nơi tốt lành gì, không giữ được người.

Chu Vân Nghiên sững lại, hôm nay hắn mặc cẩm bào Huyết Tiên biến ra cho hắn, trong tay áo là một bông hoa nhỏ, đúng lúc dán lên mạch máu của hắn.

Chu Vân Nghiên mím môi cười, mặt mày sắc bén dịu đi, nói: “Nàng ấy* sẽ ở lại đây.”

(*: Tiếng Trung ngôi ba nhắc tới nam hay nữ đều đọc giống nhau hết, nên gọi “nàng ấy” cũng không sợ để lộ)

Thủ Tri huyện nghe xong thì vô cùng vui mừng, nhiệt tình hỏi: “Đúng rồi, năm nay Huyết huynh bao nhiêu tuổi? Cưới vợ chưa? Nếu như vẫn chưa thì không thể để chậm trễ chuyện đại sự của Huyết huynh được.” Đôi mắt Thủ Tri huyện tỏa sáng, hừng hực khí thế muốn làm mai mối.”

Khuôn mặt Chu Vân Nghiên cứng đờ, hắng giọng: “Định thân rồi. Năm nay Huyết huynh... mười sáu, mười bảy thì phải.”

Lúc hắn còn nhỏ, trông Huyết Tiên cũng không khác hắn là bao, tháng sau hắn hai mươi rồi, trông Huyết Tiên lại chỉ có mười sáu mười bảy.

Thủ Tri huyện cười nói: “Huyết huynh đúng là thiếu niên tuổi trẻ tài cao! Chắc hẳn nương tử tương lai của Huyết huynh chắc chắn cũng hoa dung nguyệt mạo, là một đôi tài tử giai nhân với Huyết huynh.”

Biết được Huyết Tiên định thân rồi, Thủ Tri huyện thuận miệng nói hai câu tốt lành.

Dù sao thì trông Huyết Tiên cũng quá đẹp, mỗi lần Thủ Tri huyện gặp đều không nhịn được mà cảm khái.

Chu Vân Nghiên chẳng có chút gì liên quan tới hoa dung nguyệt mạo: ...

“Chuyện cưới gả, sao có thể nhìn tướng mạo được chứ?”

Thủ Tri huyện nhìn Chu Vân Nghiên, sao nghe giọng có chút khó chịu vậy?

Có lẽ nương tử chưa cưới của Chu Thiếu tướng quân không đẹp như thế?

Thủ Tri huyện vội vàng nói: “Quan trọng vẫn là nhân phẩm tốt, cái gọi là lấy vợ phải lấy người hiền. Chuyện hôn nhân của Chu huynh khi nào thì quyết định vậy?”

Chu Vân Nghiên ý thức được một vấn đề, đó là Huyết Tiên từ Huyết công tử bây giờ thành nương tử của hắn kiểu gì đây.

Ngược dòng lại chuyện vì sao Huyết Tiên lại muốn cải trang thành nam tử...

Chuyện này cứ như Chu Vân Nghiên tự đào cho mình cái hồ, sau đó đi từng bước vào, “bụp” một cái rơi tọt xuống cái hố đó.

Tối này khi về tới nhà, Huyết Tiên đang đọc sách trong phòng, Chu Vân Nghiên liếc thấy tên sách là “Tiếu thư sinh”.

Mí mắt Chu Vân Nghiên giật giật.

Bảo sao Huyết Tiên luôn thích dùng quạt che nửa mặt, chính là vì bình thường đọc nhiều thể loại thoại bản này.

Ngửi thấy mùi của Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên đặt thoại bản xuống, đi chân trần xuống đất.

Chu Vân Nghiên vội bước lên hai bước, vội vàng nói: “Mặt đất lạnh, đi giày vào.”

Huyết Tiên coi như không nghe thấy, đi chân trần lên đón hắn, khi tới trước mặt hắn, thuận thế dẫm chân lên trên giày hắn, hai cánh tay quấn lấy cổ hắn, nói: “Ta và chàng cùng đi một đôi giày. Chàng đi một bước, ta đi một bước.”

Bàn chân trắng nõn dẫm lên đôi dày mặt đen đế trắng của hắn, nhìn mà Chu Vân Nghiên mềm cả lòng. Hắn không nỡ kéo nàng xuống, để nàng đi chân trần trên nền đất lạnh.

Chỉ đành nhẹ nhàng ôm lấy Huyết Tiên, như đang bế trẻ con, đi từng bước tới mép giường. Tròng mắt đen của Huyết Tiên nhìn chằm chằm hắn, một câu mắng Chu Vân Nghiên cũng không nói ra được.

Hắn cũng giống như Huyết Tiên, cũng thích thân mật với nàng, nhưng khác Huyết Tiên ở chỗ, lúc nào hắn cũng phải giữ giới hạn.

Khổ thay...

Huyết Tiên lặng lẽ liếc lên nóc nhà.

Chu Vân Nghiên không phát hiện. Hắn đi từng bước, kéo thụ tinh của hắn tới bên giường, Huyết Tiên ngoan ngoãn đi giày đế mềm vào, đẩy Chu Vân Nghiên ngồi xuống giường.

Chu Vân Nghiên tưởng nàng muốn nhào lên, bất đắc dĩ mở rộng hai cánh tay, nói với nàng: “Chậm chút, đừng đụng vào đâu đấy.”

Lúc này, người trên nóc nhà đã động đậy.

Huyết Tiên làm như không hề phát hiện ra.

Một hai người sống cũng chẳng khác gì con chuột đất trong mắt Huyết Tiên, nàng có hơi tò mò, người này muốn làm gì.

Sau khi biết rõ, nàng sẽ nuốt chửng người sống này luôn.

Nguyên nhân không có gì khác, nàng không thích bị người khác dòm ngó, nhất là lúc nàng và Chu Vân Nghiên ở riêng với nhau.

Người trên nóc nhà bỗng trượt từ nóc nhà xuống, nhanh chóng lẻn vào trong phòng. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chớp mắt đã đi tới đằng sau Huyết Tiên.

Ngay khi người này trượt xuống nóc nhà, Chu Vân Nghiên liền nghe thấy tiếng độc trên nóc, hắn ngay lập tức kéo lấy Huyết Tiên đang đứng trước người.

Trùng hợp là, Huyết Tiên như thể bị dọa, đúng lúc hơi giật nảy lên, ống tay lướt qua khẽ ngón tay hắn, Chu Vân Nghiên túm hụt.

Hắn lại vươn người về phía trước, động tác nhanh mạnh như báo săn, muốn ôm Huyết Tiên ra đằng sau, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Thích khách nhân thời cơ, trực tiếp bắt đấy Huyết Tiên từ đằng sau, tay phải cầm đoản kiếm, lưỡi kiếm sắc bén đè trước cổ Huyết Tiên, lóe lên hàn quang.

Trên mặt thích khách buộc vải đen, tóc cũng dùng vải đen buộc lại.

Dáng người không cao, mắt rất to, chỗ lộ ra không có lông mày, trông có hơi quái dị.

“Chu Tướng quân.” Thích khách cất lời gọi, giọng nói nghe vừa bén vừa nhỏ.

Nhìn chằm chằm đoản kiếm trước yết hầu của Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên ổn định thân hình, chậm rãi đứng thẳng dậy, mặt nghiêm túc nói: “Cần gì phải động tay với nữ tử.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Vân Nghiên, thích khách cười xấu xa: “Không làm như vậy, sao Chu Tướng quân có thể ngoan ngoãn nghe lời tiểu nhân chứ.”

“Chu Tướng quân, Tam Hoàng tử bảo tiểu nhân mang tới một câu cho ngài.”

Giọng nói bén nhọn của thích khách như mũi tên lướt qua thân kiếm, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn chậm rãi nói: “Tam Hoàng tử nói: nợ máu, thì phải trả bằng máu.”

Sắc mặt Chu Vân Nghiên không đổi, nhưng trong lòng thì trầm xuống.



Lời tác giả:

Đã tới lúc để Huyết Tiên cởi xuống vỏ ngoài “mềm yếu” rồi, he he.

Chương kế tiếp