Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 25: Thụ tinh này không ăn chay (25) – Tô sơn đỏ
Trải qua cơn mơ dài, Chu Vân Nghiên cảm giác cơ thể của mình khẽ chấn động. Hắn chậm rãi mở hai hốc mắt ẩm ướt ra, nhìn thấy Huyết Tiên đang ngồi bên giường, hai tay siết chặt lấy vai hắn, vừa lắc trái lắc phải vừa gọi tên hắn.

Thấy Chu Vân Nghiên đã tỉnh, Huyết Tiên mới thu tay lại. Đôi mắt lạnh lùng ngày thường bây giờ cũng chẳng có bao nhiêu nhiệt độ, nhưng lại đang chăm chú nhìn hắn, nói: “Chàng khá hơn chưa?”

Cảm xúc vẫn còn trong giấc mộng của Chu Vân Nghiên nhanh chóng kéo tới.

Lúc này, tất cả những áy náy, đau lòng, còn có tình nghĩa sâu nặng mà hắn dành cho Huyết Tiên cùng lúc dâng lên.

Chu Vân Nghiên duỗi hai cánh tay dài có lực ra, đột nhiên kéo Huyết Tiên vào trong ngực mình.

Chu Vân Nghiên hiếm khi chủ động, Huyết Tiên thuận thế ngã vào lòng hắn. Gò má dán trên lồng ngực hắn, đôi mắt chớp chớp: “Vân Nghiên?”

Trong lồng ngực Chu Vân Nghiên truyền đến tiếng tim đập mập mẽ của hắn. Yên lặng một lúc, Chu Vân Nghiên thở một hơi thật dài, ổn định lại cảm xúc mất khống chế của mình, hắn khàn giọng áy náy nói: “Ta xin lỗi… Ta lại quên mất nàng.”

Chu Vân Nghiên còn đang hổ thẹn tự trách thì đã nghe người trong ngực hắn nói: “Sao lại nói tới chuyện này? Không sao, lần này đừng quên nữa là được. Nếu chàng quên, ta sẽ ăn chàng.”

Mấy lời cảm động mùi mẫn của Chu Vân Nghiên còn chưa kịp bày tỏ đã bị câu nói này của Huyết Tiên chặn lại: “…”

Lúc ấy hắn cho rằng lời này chỉ là nói giỡn.

Huyết Tiên tựa vào lồng ngực săn chắc ấm áp của hắn, còn có thể nghe được tiếng tim đập của Chu Vân Nghiên, đó là thứ mà Huyết Tiên không có.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng con người các chàng quá yếu đuối, trí nhớ cũng không tốt lắm, thường xuyên quên mất cái này cái kia. Cho nên nếu chàng còn quên nữa, ta đợi chàng lần nữa, đợi đến khi chàng nhớ ra.”

Nàng từng hứa hẹn sẽ bảo vệ hắn, lần này đến lượt hắn đi.

Chu Vân Nghiên cười, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài chắc khỏe như gấm trải trên giường của Huyết Tiên.

Động tác của hắn vừa thành kính vừa quý trọng, hắn phải đối xử với nàng thật tốt, bù đắp lại khoảng trống trong những năm qua.

“Ngày mai ta sẽ giúp nàng sơn lại cái trống nhỏ.”

Hắn nợ Huyết Tiên lời hứa này gần mười năm, cũng cần phải trả rồi.

Huyết Tiên nằm trong ngực hắn nghe được câu này thì ngẩng đầu lên, lông mi như cánh quạt chậm rãi chớp chớp, nàng nói: “Chàng nhớ lại hết rồi à?”

Chu Vân Nghiên áy náy nói: “Để nàng chờ lâu rồi.”

Vốn cho là Huyết Tiên sẽ oán trách hắn, nào ngờ Huyết Tiên lại xoay cổ tay lấy cái trống nhỏ ra: “Còn chờ ngày mai làm gì, hôm nay sơn luôn đi.”

Chu Vân Nghiên: “…”

Sao hắn lại có cảm giác, việc hắn nhớ ra tình cảm ngày xưa còn không quan trọng bằng cái trống này thế?

Huyết Tiên nói xong liền bò lên, kéo Chu Vân Nghiên đi vào gian phòng bên cạnh chất đống những thứ linh tinh để lục tìm sơn đỏ.

Chu Vân Nghiên ôm lấy Huyết Tiên đang muốn chạy ra bên ngoài, trước ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn lấy khăn tay ra, giúp nàng lau đi vết máu đã khô trên mặt.

Sau khi Chu Vân Nghiên ngất xỉu, Huyết Tiên vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn, vết máu trên mặt cũng đã khô.

Hắn cúi đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Huyết Tiên: “Sau này nếu nàng muốn ăn vật sống, ta sẽ đi bắt cho nàng, đừng ăn thịt người.” Chẳng phải nói yêu nghiệt ăn thịt người đều sẽ bị trời phạt sao, hắn không muốn Huyết Tiên của hắn phải chịu trừng phạt.

Huyết Tiên ngước cổ lên để hắn lau mặt, nói: “Không phải ta muốn ăn, là người kia cứ nhất định phải chui vào miệng ta.”

Chu Vân Nghiên: “…” Hóa ra tên thích khách của nước láng giềng cũng chỉ là đồ ăn vặt trong mắt Huyết Tiên thôi.

Nhánh cây màu xanh đậm từ dưới váy của Huyết Tiên bò ra, mềm mại trườn lên cổ tay Chu Vân Nghiên giống như một chiếc vòng tay màu xanh sẫm, nếu như chiếc vòng tay này không cọ cọ lung tung.

Đã từng chứng kiến uy lực của những nhánh cây này, bây giờ thấy chúng nó mềm nhũn nũng nịu với mình, trong lòng Chu Vân Nghiên dâng lên cảm giác ấm áp. Đợi lau mặt cho Huyết Tiên xong, Chu Vân Nghiên nhìn sang đoạn nhánh cây bên cổ tay trái rồi nhẹ nhàng chạm lên.

Nhánh cây nhạy cảm run lên, như thể rất thích hắn đụng chạm, trực tiếp bò lên lòng bàn tay của hắn. Huyết Tiên ở bên cạnh nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh, không hiểu sao nhìn rất giống nhánh cây đang làm nũng kia.

Chu Vân Nghiên nóng tai, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “… Ta sờ nhánh cây, Huyết Tiên có thể cảm nhận được sao?”

Huyết Tiên gật đầu: “Đương nhiên, nó là một bộ phận của ta.”

Chu Vân Nghiên muốn hỏi nó là bộ phận nào của nàng?

Lời này dạo qua miệng hắn một vòng, sau đó Chu Vân Nghiên lại nuốt xuống. Tốt nhất vẫn không nên hỏi, hỏi xong sau này hắn sẽ không dám nhìn thẳng vào nhánh cây mất.

Huyết Tiên nheo mắt nhìn vào mắt hắn, sóng mắt đong đưa, nàng nói: “Giống như kinh mạch của con người vậy, nhánh cây và cơ thể của ta đều dính liền với nhau, cho dù chàng có sờ chỗ nào.”

Chu Vân Nghiên ngây người, cúi đầu nhìn nhánh cây lăn lộn như con lươn trong lòng bàn tay, không khỏi nuốt nước bọt.

Huyết Tiên nở nụ cười kín đáo, dùng nhánh cây còn lại quấn quanh cơ thể Chu Vân Nghiên, kéo hắn đi tìm sơn đỏ.

Chu Vân Nghiên bị một đám nhánh cây vây quanh, cái này không dám đụng, cái kia không dám sờ, chỉ có thể đi theo sau lưng Huyết Tiên.

“Huyết Tiên, ta quên nàng, nàng không trách ta chứ?”

Hắn quên Huyết Tiên nhiều năm như vậy, nàng chưa từng oán trách hắn sao?

Huyết Tiên đi phía trước cũng không quay đầu lại, nàng nói: “Sao ta có thể chấp nhặt với chàng được, ta phải bảo vệ chàng.”

Từ lúc có tinh hồn, Huyết Tiên đã sống hơn ngàn năm. Quãng thời gian hơn ngàn năm này quá dài, trong dòng sông thời gian, mấy năm đó chẳng qua cũng chỉ là một chút cát mịn trên bờ cát.

Sở dĩ con người khó thể nào quên được tình yêu, là bởi vì cả một đời quá ngắn ngủi, chỉ có mấy chục năm, dài nhất cũng không quá trăm năm. Do vậy mà một đoạn tình yêu có thể để lại dấu ấn khó phai trong cuộc đời họ.

Nhưng nếu đặt chút tình yêu rối ren này vào sinh mệnh ngàn năm dài đằng đẵng, chắc hẳn đã sớm hao mòn đến gần như chẳng còn sót lại gì.

Cho dù những năm đó Chu Vân Nghiên đã quên nàng, nhưng điều này cũng chẳng dấy lên bao nhiêu cơn sóng trong sinh mệnh của Huyết Tiên. Một giấc ngủ của nàng cũng có thể kéo dài mất mấy năm, Chu Vân Nghiên quên nàng gần mười năm thì có là gì.

Nhưng dù sao Chu Vân Nghiên vẫn khác biệt, chàng là người đầu tiên tiếp xúc với Huyết Tiên, dạy nàng tập viết, cùng nàng chơi đùa. Bởi vì sự đặc biệt này của Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên mới sinh ra chấp nhất.

Nợ của tinh quái không thể thiếu được.

Sau này, Huyết Tiên đã xem rất nhiều hí kịch và thoại bản, nàng mới hiểu được, nàng và Chu Vân Nghiên chẳng phải là thanh mai trúc mã mà trong đó nhắc tới sao?

Vậy thì cũng nên tình chàng ý thiếp, trong mật thêm dầu.

(*) Ví von mối quan hệ thân thiết và hòa hợp.

Đôi mắt sâu thẳm của Chu Vân Nghiên nhìn Huyết Tiên ở trước mặt, chàng nhẹ giọng nói: “Huyết Tiên, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

Lần đầu tiên hắn gặp Huyết Tiên, Huyết Tiên đã muốn thành thân với hắn, còn nói từng câu từng lời là thích hắn. Chu Vân Nghiên cũng từng nghi ngờ, rốt cuộc Huyết Tiên có hiểu tình yêu là gì hay không.

Nhưng bây giờ điều này đã không còn quan trọng, nếu nàng không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, để hắn dùng hết những năm tháng sau này yêu nàng là đủ rồi.

Huyết Tiên lắc lắc nhánh cây, nói: “Ta cũng sẽ đối xử tốt với chàng.”

Độn Địa Hổ trốn trong hang đất vốn cho rằng sẽ có một màn cãi nhau, ai ngờ Chu Thiếu tướng quân kia lại ngất xỉu!

Chiêu này quá đỉnh, sau này lúc hắn ta và vợ cãi nhau ầm ĩ cũng phải giả vờ ngất mới được!

Đợi Chu Vân Nghiên tỉnh lại, Độn Địa Hổ cảm thấy trò hay sắp bắt đầu, kết quả thì sao?

Cặp người – tinh này lại sến sẩm nữa rồi! Huyết Tiên lấy nhánh cây rắn chắc sặc nức huyết khí quấn lấy cơ thể của Chu Vân Nghiên, nếu là hắn ta, hắn ta đã sớm hét lên.

Nhưng Chu Tướng quân lại dám đưa tay ra sờ!

Không ngờ Chu Tướng quân cũng thật can đảm!

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng bàng bạc chiếu vào phòng.

Chu Vân Nghiên ngồi trên ghế, Huyết Tiên ngồi trong lòng hắn, nhìn hắn sơn lại cái trống nhỏ.

Chu Thiếu tướng quân làm gì cũng tập trung, nghiêm túc. Tay cầm bút đỏ, tô từng chút từng chút một.

Huyết Tiên ngồi trong lòng hắn cũng rất nghiêm túc, sờ sờ cổ của hắn, thổi thổi vạt áo của hắn, cành cây còn rất phối hợp kéo vạt áo của Chu Vân Nghiên ra.

Một tinh quái, một nhánh cây phối hợp vô cùng ăn ý.

Chu Vân Nghiên: “…” Như vậy thì sao có thể sơn tiếp nữa?

“Huyết Tiên, đừng làm loạn.” Hắn đặt cái trống nhỏ trong tay xuống, thở dài rồi cụp mắt nói.

Huyết Tiên giương mắt nhìn hắn, giống như làm tổ, cọ cọ trong ngực hắn nhưng không nhúc nhích nữa, chỉ để lại một nhánh cây chui vào trong vạt áo của hắn.

Chu Vân Nghiên nhìn khuôn mặt vô tội của Huyết Tiên, nhất thời chỉ có thể cười khổ.

Hắn phải nói với Huyết Tiên về mấy thói quen này của nàng mới được, một là luôn thích giấu đồ dưới váy, một thì muốn tiến vào y phục của hắn.

“Huyết Tiên, cành của nàng không thể lúc nào cũng… chui vào trong áo choàng của ta được.”

Huyết Tiên nhìn hắn, bắt chước giọng điệu của hắn nói: “Không hợp lễ nghi.”

Chu Vân Nghiên: “…”

Huyết Tiên: “Ta thích thân mật với chàng, nhưng điều này lại không thể làm bên ngoài. Tại sao không thể chứ, lúc nhỏ chàng cũng thường sờ ta mà.”

Chu Vân Nghiên: … Lúc hắn còn nhỏ đơn thuần chỉ là vì hiếu kỳ, tiểu hài tử còn chưa mất đi sự ngây thơ của trẻ con, lúc nhìn thấy yêu tinh có thể không hiếu kỳ sao? Nhưng những lời này đến bên miệng Huyết Tiên lại biến thành hương vị khác.

Chu Vân Nghiên đường đường là một nam nhi cao hơn tám thước, hắn chưa từng nghĩ rằng có một ngày trong lòng hắn sẽ cố chấp với việc chui vào y phục của hắn như vậy!

“Chờ chút đã.” Đợi tổ mẫu và phụ thân của hắn hồi âm, hắn sẽ có thể cưới nàng.

Huyết Tiên chớp mắt nói: “Chàng vừa hỏi ta có trách chàng hay không, ta cũng đã chờ chàng mười năm rồi.”

Trên mặt Huyết Tiên không có sự tức giận, nghe cũng giống như đang đùa giỡn với hắn.

Nghe xong mười năm này, Chu Vân Nghiên lập tức giống như con rối bị chế trụ, hoàn toàn hết cách.

Hắn có một linh cảm, sau này Huyết Tiên có lẽ sẽ thường xuyên lấy mười năm này ra hù dọa hắn. Song hắn vẫn là người trọng tình nghĩa, sẽ lập tức dính chiêu này.

Huyết Tiên thấy hắn không nói gì, nhánh cây liền chui vào tay áo của hắn.

Chu Vân Nghiên mặt đỏ tới mang tai, từng bắp thịt trên cơ thể đều căng thẳng.

Một lúc lâu sau, Chu Thiếu tướng quân không thể nhịn được nữa: “Huyết Tiên! Không thể đi xuống nữa!”

Huyết Tiên liếm liếm cánh môi hồng hào: “Vậy hôn một cái đi.” Nói rồi, Huyết Tiên lập tức kéo cổ Chu Thiếu tướng quân xuống, thơm lên một cái.

Làm khó cho Chu Thiếu tướng quân còn cầm cái trống nhỏ và bút lông trong tay, chiếc cằm sắc bén căng ra, lông mày rộng hơi nhíu lại, trong mắt đều là vẻ thâm tình.

Có thích khách tiến vào phủ Tướng quân cũng không phải chuyện nhỏ. Rạng sáng hôm sau, Chu Vân Nghiên lập tức đi vào quân doanh.

Hắn còn cố ý hỏi thăm hai người lính gác đêm qua xem có nghe thấy tiếng động gì hay không, dù sao tiếng hét xé cổ họng của Thiên Lý Thủ lớn như thế, người bên hẳn cũng phải nghe thấy.

Hai người lính gác lắc đầu, không nghe thấy gì cả. Chu Vân Nghiên thầm nghĩ, hẳn là Huyết Tiên đã làm gì đó.

Đến lúc tối Huyết Tiên trở về, xung quanh phủ Tướng quân trấn quan đều bố trí tầng tầng lớp lớp binh sĩ trấn giữ, vây chặt như nêm cối giống như doanh trại.

Đừng nói là thích khách, ngay cả một người sống cũng khó đi vào. Nếu như lẻn vào được thì đó chính là gậy ông đập lưng ông.

Bên kia, Mộc Tân Cổ và Hoàng Pha pháp sư hết chờ lại đợi, nhưng cũng không đợi được bóng dáng Thiên Lý Thủ trở về.

Mộc Tân Cổ cau mày nói: “Lẽ nào Thiên Lý Thủ đại sư đã gặp bất trắc?”

Trong lòng Hoàng Pha pháp sư cũng đang suy nghĩ, dưới tay ông ta có năm người đệ tử, Thiên Lý Thủ là người có khả năng chạy trốn cao nhất, được ông ta truyền dạy nhiều nhất, không thể nào lại bị bắt.

Có lẽ là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, bị kẹt ở trong quan thành?

Trong lòng Hoàng Pha pháp sư trùng xuống, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ổn định. Mắt nhìn xa xăm, miệng nhếch lên, dáng vẻ tươi cười của một cao nhân.

“Tam Hoàng tử đừng lo lắng, Thiên Lý Thủ rất mau lẹ, nhất định sẽ không dễ dàng bị bắt được.”

Mộc Tân Cổ: “Nhưng tại sao hắn ta lại không có một chút thư từ nào?”

Hoàng Pha pháp sư thầm nghĩ, mấy năm qua ông ta cũng không dạy các đệ tử dưới tay học chữ đàng hoàng, Thiên Lý Thủ đương nhiên không viết được thư từ gì. Nhưng không có thư là bình thường, có thư mới là có chuyện.

“Tam Hoàng tử đừng lo lắng, để phòng ngộ ngỡ, lần này ta sẽ phái bốn vị đệ tử còn lại đến, nhất định có thể mang tên Chu Vân Nghiên kia về.” Hoàng Pha pháp sư bình chân như vại nói: “Nếu không thành, chẳng phải chúng ta vẫn còn một đòn sát thủ sao?”

Bốn vị đệ tử còn lại của ông ta đều là phái thực chiến, đừng nói là một Tướng quân trần gian, dù là yêu quái bọn họ cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay!

Mộc Tân Cổ cười thầm, ánh mắt gian ác nhìn về phương xa: “Đúng, chúng ta vẫn còn một đòn sát thủ.”

Chương kế tiếp