Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 26: Thụ tinh này không ăn chay (26) - Bão cát thét gào
Hôm nay nắng sáng trời trong, Độn Địa Hổ cùng Huyết Tiên đến chăm bón cho mấy mẫu đất không được phì nhiêu cho lắm kia.

Tình hình về cơ bản đều là Độn Địa Hổ ớ dưới kia xới đất, Huyết Tiên ở bờ ruộng dõi mắt quan sát, nhưng thực ra là những nhánh cây vươn dài ra từ dưới chân nàng, lan khắp trong lòng đất.

Huyết Tiên đứng mấy canh giờ bên bờ ruộng, khiến già trẻ gái trai đi qua đều liếc nhìn.

Mấy thiếu nữ hồn nhiên vừa nhìn trộm nàng vừa cười thùy mị. Họ xì xầm chẳng biết nói với nhau những gì.

Còn có người hái đóa hoa bên đường, rồi ngượng ngùng tặng cho Huyết Tiên.

Bông hoa lìa khỏi rễ cũng đồng nghĩa đã gần kề bên cái chết. Huyết Tiên nhận lấy bông hoa rồi thuận tay cài lên eo. Những nhành cây mảnh khảnh khuất sâu dưới nơi mà những người kia không nhìn thấy được đã đưa cho đóa hoa một bộ rễ. Đến chiều khi trở về nhà, nàng sẽ trồng nhành hoa này ở trong viện.

Hoa nơi biên ải gan dạ hơn hẳn hoa ở phủ Tướng quân trong kinh thành, chúng còn dám bung xòe cánh hoa ngay trước mặt Huyết Tiên để tỏ lòng cảm kích đối với nàng.

Những cô nương, người vợ hướng mắt vào đủ loại hoa trên eo của Huyết công tử. Bông hoa đung đưa nở trong gió, điểm tô cho dung mạo cao quý anh tú của Huyết công tử, người và hoa đều toát lên nét mỹ miều!

Độn Địa Hổ thầm nghĩ may sao thụ tinh này không hóa thành một cậu bé trai.

Bằng không, chẳng phải nữ tử trên nhân gian này đều sẽ bị nàng làm cho mê mẩn hay sao?

Tới chiều Chu Vân Nghiên trở về phủ Tướng quân, hiếm khi hắn mới quay về sớm như thế.

Hôm nay Chu Thiếu tướng quân tướng mạo khí phách không khoác lên người bộ giáp mềm, mà là mặc chiếc áo choàng Huyết Tiên đã biến ra cho hắn, làm điểm xuyến lên đôi chân dài, bờ vai rộng của hắn.

Huyết Tiên nhìn thấy Chu Vân Nghiên liền nhảy dựng lên ngay tại chỗ rồi nhảy phốc lên người hắn. Bên dưới váy nàng vươn ra những nhánh cây mềm ngoằn quấn lấy chân Chu Vân Nghiên, có những nhánh như đang chơi đùa với hắn, cứ mãi đung đưa trên mái đầu.

“Sao hôm nay chàng về sớm thế?”

Chu Vân Nghiên đỡ lấy nàng, đưa ánh mắt ngại ngùng nhìn lướt về phía Độn Địa Hổ đang ở sau lưng Huyết Tiên.

Độn Địa Hổ biết điều biết chuyện lại quý mạng mình, sau khi chạm mặt với Chu Vân Nghiên vừa bước vào cửa thì đã chui tọt ngay vào chiếc hang đất, chẳng ló mặt lên nữa.

Chu Vân Nghiên thấy Độn Địa Hổ biến dạng về dạng chuột đất thì hắng giọng nói: “Chiều nay có lẽ sẽ nổi trận bão cát nên ta về sớm.”

Nơi biên ải rất thưởng xuyên xảy ra bão cát. Bão cát nếu nhỏ thì sẽ thổi ngôi viện thành một đống hỗn độn, còn nếu to thì sẽ tàn phát mọi nhà cửa ruộng vườn.

Những mầm cây được Huyết Tiên trồng xuống quả là gặp vận xui, vừa mới được gieo xuống đã gặp phải trận bão cát. Tuy Huyết Tiên đã dám chắc rằng những cây giống ấy sẽ sống được, nhưng Thủ Tri huyện thì lại chẳng lấy làm tin.

Suy cho cùng thì Huyết công tử chưa từng gặp bão cát ra làm sao, sao biết được rằng những mầm cây ấy có chống chọi được với cơn gió dữ hay không.

Huyết Tiên có thể hồi sinh những loài cây ấy lại, nhưng lại chẳng thể ngăn bước được những hiện tượng thiên nhiên.

Loài người trên cõi đời này chẳng chóng chọi nổi bão táp mưa sa, mà mấy loại thiên tai thế này, chúng yêu tinh cũng chẳng tài nào thay đổi.

Cả muôn loài động vật và chúng yêu tinh đều có trong mình bản năng hướng về cái lợi, tránh né cái hại. Vì lẽ đó, từ sáng sớm Huyết Tiên và Độn Địa Hổ đã cảm thấy có điều bất thường rồi, hầu như tất cả các loài động vật đều đang hoảng sợ ẩn núp thân mình.

Hai người họ chẳng có chút kinh nghiệm nào về những cơn bão cát. Giờ nghĩ lại mới thấy nguyên nhân chính là vì thế mà ra.

“Sao eo nàng cắm nhiều hoa thế kia?” Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn thắt lưng Huyết Tiên trước sau cắm đầy những bông hoa.

Từ eo nàng vươn ra những nhánh cây dời những nhành hoa sang hoa viên ở cạnh đó.

“Mọi người cho ta đó.”

Vốn Huyết Tiên chẳng muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy những đóa hoa này úa màu đến sắp húa tàn, nàng liền mang về tô điểm cho hoa viên.

Chu Vân Nghiên khẽ nhướng đôi chân mày rậm, hỏi: “Mọi người là ai?”

Chẳng có ai vô duyên vô cớ lại tặng hoa cho người khác cả. Chẳng lẽ là một chàng trai nào đó đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của Huyết Tiên nên mới chẳng cần phân biệt nam hay nữ hay sao?

Huyết Tiên: “Là những nữ tử kia. Hôm qua họ còn muốn tặng ta túi thơm, ta cần thứ đó làm gì chứ? Ta chưa đủ thơm hay sao?”

Chu Vân Nghiên: “...”

Hắn nhìn ngắm kĩ càng Huyết Tiên mà hắn đỡ trong lòng. Phải công nhận, vẻ mặt Huyết Tiên lạnh nhạt, lúc nhìn người khác thì tự nhiên sẽ thoáng mang nét thờ ơ, có thể làm hớp hồn tâm hồn những thiếu nữ chưa thành thân thật.

Chu Vân Nghiên: “Đúng, đừng nhận thứ gì cả.”

Huyết Tiên ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nếu là đồ sống thì ta vẫn nhận chứ. Dù ta không ăn thì ta đem về cho chàng ăn được mà.”

Chu Vân Nghiên: “... Thế thì cũng không thể nhận, đồ người khác tặng thì đều không được nhận.”

Chu Vân Nghiên bế Huyết Tiên lên rồi chầm chậm bước vào phòng. Hắn tự chột dạ mà nghĩ rằng, liệu Huyết Tiên có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn hay không.

Huyết Tiên chớp chớp đôi mắt đen lay láy, nói: “Đồ của kẻ khác cũng không được nhận giống như chuyện không được để người ngoài đụng vào vào sao?”

Chu Vân Nghiên không ngờ Huyết Tiên vẫn nhớ những lời hắn nói, thế là phút chốc mắt hắn đỏ bừng lên. Hắn khẽ hắng giọng: “... Đúng thế.”

Huyết Tiên của hắn đương nhiên là không thể nhận những món quà tỏ lòng từ tay kẻ khác rồi.

Cho dù người ấy có là nam hay nữ.

Hôm nay bão cát quét qua, trên đường chẳng có lấy một bóng người. Người người nhà nhà đều chốt cửa cài then trú dưới mái nhà đợi trận bão cát qua đi.

Mới qua buổi trưa mà nàng đã có thể cùng Chu Vân Nghiên ở trong nhà quấn quít với nhau, Huyết Tiên cảm thấy bão cát chẳng có gì là không tốt cả.

Với Huyết Tiên thì đây là khoảng thời gian ngọt ngào. Còn với Chu Vân Nghiên thì đây là lúc hắn dạy cho thụ tinh biết làm thế nào để không có những cử chỉ vượt quá phong thái lễ tiết.

“... Huyết Tiên.”

Huyết Tiên đang chải tóc cho Chu Vân Nghiên. Tóc hắn dài chấm eo, sợi tóc xơ cứng, khi răng lược luồn qua đều sẽ vang lên những tiếng xào xạc.

Nếu nàng chỉ chải tóc cho hắn thì đã đành, nhưng mấy nhánh cây của Huyết Tiên lại lướt dọc theo gáy của hắn rồi luồn vào bên trong một cách vô cùng tự nhiên.

Huyết Tiên nghe thấy giọng điệu bất lực của Chu Vân Nghiên, nàng liền thu lại những nhánh cây tinh nghịch của mình lại, cất giọng hỏi: “Chàng sao thế?”

Chu Vân Nghiên: “...”

Chu Vân Nghiên đã nhai đi nhai lại không biết bao lần về những thói quen này của Huyết Tiên. Lắm lúc Chu Vân Nghiên cảm thấy mình như một cụ già tuổi xế chiều vậy, cứ lặp đi lặp lại những lời đã từng nói.

Huyết Tiên thì vẫn chứ chứng nào tật đó, dạy rồi, sửa rồi, sau đấy lại sai.

Làm Chu Vân Nghiên đau đầu vô cùng.

Huyết Tiên thả lỏng người, từ phía bên hông Chu Vân Nghiên ló đầu ra gối lên chân hắn. Nàng đưa tay nâng đuôi tóc của hắn lên, chầm chậm chải lại cho mượt.

Một đấng nam nhi như Chu Vân Nghiên trước giờ đều rất đỗi buông thả với mái tóc dài của mình, khi gội đầu xong thì nhờ gió thổi cho khô, rồi vơ lấy chiếc dây buộc lại thành một chụm để trông gọn gàng là được. Nào giống như Huyết Tiên cứ chải hết lần này đến lần khác.

“Huyết Tiên sao nàng lại... thích chải tóc cho ta thế?”

Trong căn phòng điểm xuyến ánh nắng chiếu rọi, Huyết Tiên khẽ giọng đáp: “Đây là thứ đã gắn bó với chàng lâu nhất.”

Chu Vân Nghiên không hiểu, bèn hỏi: “Ý nàng là sao?”

Huyết Tiên: “Mấy chục năm sau, khi chàng già đi, ta sẽ đẽo cho chàng thật nhiều hình nhân bằng gỗ, để những lọn tóc dài này của chàng gắn lên hình nhân, thế là ta sẽ có được mùi hương của chàng rồi. Dù sao hình nhân ấy cũng sẽ là nơi để hồn phách chàng trú ngụ, nên ta đương nhiên phải trù tính cẩn thận.”

Chu Vân Nghiên rơi vào sững sờ, hắn hỏi: “Sau khi ta chết thì vẫn có thể ở bên Huyết Tiên ư?”

Huyết Tiên ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói: “Đương nhiên là có thể, chàng phải ở bên ta thật lâu, nghìn năm vạn tháng.”

Mấy chục năm quá ngắn, huống chi Chu Vân Nghiên còn là một kẻ cứng nhắc, cái này không được, cái nọ cũng chẳng cho, để lãng phí biết bao tháng năm? Mấy chục năm đủ để làm những gì đâu chứ.

Chu Vân Nghiên thực sự đã từng nghĩ đến chuyện nếu mai này hắn già đi thì Huyết Tiên phải làm sao?

Dĩ nhiên là hắn không đành lòng để Huyết Tiên cô đơn quạnh quẽ ngồi trên cành cây chẳng có ai để bên cạnh.

Huyết Tiên nói tiếp: “Nhưng loài người các chàng đến một độ tuổi thì tóc sẽ bạc màu. Trước lúc tóc chàng phai màu, ta sẽ cạo đi mái tóc đen đó của chàng. Sau đó, khi mái tóc bạc phơ của chàng dài ra thì ta lại cạo đi mái tóc ấy của chàng. Thế là chàng có thể có hai bộ tóc để luân phiên nhau đổi rồi đấy. Nếu như hai bộ không đủ thì ta sẽ cạo thêm mấy lần nữa, làm ra mấy bộ nữa.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Nàng nói thế là có ý gì chứ? Muốn cạo cho hắn thành tên trọc đầu hay sao?

Chu Vân Nghiên: “... Cạo hết tóc đi sao? Thế thì không được.”

Chưa kể đến chuyện mọi thứ trên thân thể này đều là do phụ mẫu ban cho, chỉ riêng chuyện đội một chiếc đầu trọc ra ngoài đường thôi... còn ra thể thống gì nữa?

Huyết Tiên thong thả nói: “Lúc chàng còn sống thì tóc cạo đi vẫn còn có thể dài ra. Nếu không làm tóc giả cho chàng thì chàng sẽ trọc đầu suốt triệu năm đấy. Hoặc nếu chàng thích nhánh cây thì ta có thể cắm đầy nhánh cây lên đầu chàng cũng được.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Thế cũng không được. Mới chỉ nghĩ đến đầu mình cắm cả một chậu cảnh là Chu Vân Nghiên đã cảm thấy óc đau đầu nhức rồi.

“Chuyện này cứ để ta suy nghĩ đã.” Chu Vân Nghiên không kìm được mà suy tính trong lòng, giả sử năm mươi tuổi hắn bắt đầu có cạo tóc, sáu mươi tuổi tóc có thể dài ra được thì hắn có thể làm được nhiều nhất năm bộ tóc giả, hay là bắt tay làm ngay từ bây giờ...

Những nhánh cây sau lưng Huyết Tiên khẽ quẫy đập trên tấm chăn giống như chiếc đuôi mèo ve vẫy lúc tâm tình dễ chịu vui thú.

Những cơn gió bên ngoài dần dần nổi dữ. Trước khi vào nhà, Chu Vân Nghiên đã đặt thêm một tấm gỗ ở chỗ khung cửa sổ giấy. Nếu như không làm thế, những cơn gió vàng hoe kia sẽ thổi tung ô cửa sổ giấy rồi tràn hết vào trong nhà.

Những cây non mới trồng quật quại trong trận bão cát. Mỗi khi cơn gió dữ muốn cuốn tung thân cây khẳng khiu của chúng đi thì bộ rễ của hoa sen đất từ dưới thân cây quấn quanh lên thân hòng kiềm thế giữ vững phần gốc của cây non. Mặc cho gió dữ thét gào nhường nào thì cũng chẳng thể thổi bay đi những cây non đó.

Đương nhiên là Huyết Tiên cảm nhận được trận cuồng phong ở ngoài kia, nàng hé nhìn ra ngoài qua khe hở trên tấm gỗ.

Chu Vân Nghiên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng mà trông ra bên ngoài, hắn bảo: “Ở đây một năm có đến mấy trận bão cát, trận lần này chưa hề hấn gì đâu.”

Hắn đã từng trải qua trận bão cát dữ dội nhất, khi đó xém chút đã cuốn bay cả nóc nhà.

Huyết Tiên nằm trên đùi Chu Vân Nghiên, hai cánh tay nàng vòng lấy eo hắn, phía sau lưng vươn ra mấy nhánh cây mềm ngoằn chui vào lòng bàn tay hắn, cuộn tới cuộn lui trong lòng bàn tay dày cộm vết chai.

“Sau này đã có ta bên chàng rồi, dù bão cát thì chàng cũng không cần sợ.”

Chu Vân Nghiên cười rồi đáp lại “ừm” một tiếng. Những nhánh cây chui ra từ khe hở ngón tay hắn, rồi lại luồn qua khe hở ngón tay bên cạnh, cứ thế chúng như làm cho chàng năm chiếc nhẫn sậm màu, thô cứng.

Huyết Tiên: “Nếu Vân Nghiên bị gió cuốn bay đi cũng chẳng sao, ta sẽ kéo chàng trở về như thả diệu vậy đó.”

Chu Vân Nghiên: ...

Năm “chiếc nhẫn” được bện chặt ở mỗi bàn tay hắn, Chu Vân Nghiên giờ mới nhận ra năm ngón tay của hắn đã bị thít chặt vào nhau, chẳng tài nào cử động được.

Huyết Tiên ra vẻ như thể chẳng biết gì, nàng chầm chậm đứng dậy khỏi đùi hắn. Đôi con ngươi đen lay láy nhìn chằm chằm vào Chu Vân Nghiên giống như nàng đang dán mắt vào con mồi của mình.

Chu Vân Nghiên thấy Huyết Tiến càng lúc lại tiến sát lại gần, hắn nóng ran cả mặt: “... Huyết Tiên, nàng thả ta ra đi.”

Huyết Tiên: “Ngoài kia gió lớn quá, ta không nghe thấy gì cả.”

Chu Vân Nghiên: “... Ta sẽ không trốn nàng đâu mà.”

Đấng nam nhi như hắn đương nhiên muốn được thân mật với người trong lòng của mình, chỉ cần không đi đến bước sau cùng thì hắn chẳng có lí nào để chối từ, tuy rằng mỗi lần Huyết Tiên động tay động chân thì hắn đều khăng khăng khước từ.

Thực ra trong tận đáy lòng hắn đã vô cùng sục sôi... hay nói cách khác hắn đã có mưu đồ rục rịch.

Huyết Tiên như một chú mèo nằm ườn ra trên người hắn, mặt nàng vùi vào cổ hắn hít lấy hít để.

Bên cổ hắn đều là những sợi động mạch, theo những làn hơi của Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên thấy cồ mình râm ran cơn ngứa.

Những nhánh cây từ từ rút ra khỏi khe hở giữa những ngón tay hắn, như thể để biểu đạt tâm trạng thư thái của Huyết Tiên, những nhánh cây đung đưa qua lại phía sau lưng nàng, ở trên đỉnh mỗi nhánh cây đều đồng loạt nở rộ ra những đóa hoa sen đất.

Nếu như là người khác khi thấy những nhành cây đen sì đang phô ra dáng vẻ hung tợn trên không trung thì nhất định sẽ bị điếng hồn đến thét kinh hồn vía, trầm trọng hơn có thể ngất đi cũng nên.

Nhưng có lẽ giống như câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, Chu Vân Nghiên nhìn thấy những nhánh cây sau lưng Huyết Tiên lại thấy chúng cực kỳ đáng yêu.

Chu Vân Nghiên đưa tay vén những sợi tóc trước trán Huyết Tiên để lộ ra vầng trán sáng ngời. Trước ánh mắt lanh lợi chằm chằm của Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên vuốt ve cổ nàng, ngẩng đầu lên muốn hôn.

Huyết Tiên nào cần Chu Vân Nghiên chủ động, nàng cúi đầu xuống cắn lấy môi hắn.

Ngoài kia cát bay đầy trời. Còn bên trong căn phòng, người và tinh quái quyện lưỡi hòa vào nhau, chẳng thể tách rời.

Chương kế tiếp