Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 29: Thụ tinh này không ăn chay (29) - Giữ lời hứa
Bên trong lá thư Chu Tướng quân gửi lại cho Chu Vân Nghiên, lời của lão thái quân chiếm hết ba phần tư độ dài, còn lại một phần tư mới là nội dung Chu Tướng quân viết cho hắn.

Trước tiên, Chu lão thái quân bày tỏ tâm trạng vui sướng tột cùng của mình với việc Chu Vân Nghiên có người trong lòng, cháu trai nhà bà cuối cùng đã có chốn về, tảng đá lớn trong lòng bà cũng có thể hạ xuống rồi. Sau đó lão thái quân lại bắt đầu hỏi thăm cặn kẽ những chuyện liên quan đến Huyết Tiên, cũng như tiệc cưới muốn tổ chức như thế nào.

Ý của lão thái quân là, nếu có thể, hai nhà sẽ lập tức quyết định ngày ngay.

Bà đích thân lo liệu hôn sự cho cháu trai lớn mà mình yêu thương nhất, tranh thủ để hắn trở về là có thể trực tiếp lễ nhập động phòng.

Nếu cháu trai của bà đợi không nổi thì cũng đừng làm cô nương nhà người ta tủi thân, cái gì nên làm cũng như phải làm thế nào… lão thái quân viết lưu loát mấy trang dài.

Chu Vân Nghiên nhẫn nại để Huyết Tiên đọc xong lời dặn của lão thái quân rồi mới bắt đầu đọc nội dung của phụ thân hắn.

Đầu tiên, phụ thân hắn viết một câu bảo hắn tự quyết định chuyện hôn nhân đại sự của mình, nam tử hán đại trượng phu, không nên chậm chạp rề rà, thích thì cứ theo đuổi! Quan điểm của ta và nãi nãi con giống nhau!

Sau đó lại viết một vài lời dặn dò bình thường, phần cuối thì nói nếu có con, nhất định phải mang về sinh!

Chu Vân Nghiên: “…”

Huyết Tiên ở bên cạnh vỗ vỗ hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm: “Khi nào động phòng đây?”

Chu Vân Nghiên nghẹn một hơi trong cổ họng: “… Khụ, khụ, đợi thêm chút đã.”

Hắn há to miệng, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu: “Huyết Tiên, những lời này… nữ tử không nên nói.”

Huyết Tiên chớp chớp hàng mi dài: “Nhưng chàng cũng không nói mà.”

Chu Vân Nghiên im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “… Tháng chín vừa đẹp.”

Tiết trời mát mẻ, thu hoạch vụ thu, hắn cũng chuẩn bị kỹ càng một chút.

Hắn muốn cưới Huyết Tiên, nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng, kiệu lớn tám người khiêng rước về nhà. Huyết Tiên có để ý hay không là một chuyện, nhưng hắn có cho hay không lại là một chuyện khác.

Huyết Tiên rõ ràng không chờ được, nàng thờ ơ nói: “Ngày mai rồi lại ngày mai, sao lại lắm ngày mai đến thế*? Tháng chín không tốt, hôm nay vừa đẹp.”

(*) Một câu trong bài thơ “Bài ca ngày mai” của tác giả Tiền Phúc dưới thời nhà Minh.

Chu Vân Nghiên trừng mắt nhìn chiếc váy của nàng lắc qua một cái, bên dưới chui ra “Niêm Niêm”, “Hồ Hồ”, “Hoa Hoa” và “Nghịch ngợm”, bọn chúng vô cùng tự nhiên bám lên tay chân hắn, sau đó giữ chặt.

Chu Vân Nghiên: “…”

“Ban đầu chàng nói muốn chờ thư hồi âm của trưởng bối trong nhà, bây giờ thư đã tới rồi, chàng muốn không giữ lời sao?” Huyết Tiên chậm rãi nói, cặp mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Chu Thiếu tướng quân, cành cây quấn chặt, kéo hắn tới gần.

Chu Vân Nghiên là một nam nhân, lại hiểu được lễ nghi trói buộc, bình thường không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, nhưng lúc nào hắn cũng giữ vững ranh giới cuối cùng. Hắn muốn sau khi kết hôn với Huyết Tiên mới danh chính ngôn thuận hưởng dụng phúc lợi tướng công của mình.

Huyết Tiên lại nói: “Trước khi trồng cây chàng từng nói, nếu cây sống sót, chàng sẽ cho ta một quyền lợi, quyền lợi này còn chưa thực hiện, chẳng lẽ chàng đã quên rồi ư?”

Chu Vân Nghiên: “…”

Hắn im lặng há hốc mồm, nhìn sang ánh mắt sáng rực của Huyết Tiên, hắn dứt khoát hạ quyết tâm.

Hắn và Huyết Tiên nhất định sẽ thành thân, sẽ còn ở với nhau hàng ngàn hàng vạn năm nữa, hắn cũng không nên quá mức cổ hủ. Dù sao thì nương tử của hắn cũng không phải người… Không thể dùng quy củ của thế nhân để trói buộc nàng được.

Chu Vân Nghiên khẽ thở dài, vươn tay chạm vào cành của Huyết Tiên, đang định thâm tình hứa hẹn: “Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên ta chắc chắn sẽ…”

Không đợi hắn nói xong câu “không phụ nàng”, Huyết Tiên thấy hắn thả lỏng, dứt khoát vươn mấy nhánh cây ra lột sạch Chu Thiếu tướng quân.

Chu Vân Nghiên: “…”

Hai người bọn họ sao lại hơi trái ngược thế này? Có nương tử nào làm như vậy không? Vừa mới bắt đầu đã lột y phục của tướng công mình?

Hắn còn có cảm giác quen thuộc, như thể đã từng xảy ra chuyện tương tự.



Đêm dài trôi lâu, ngủ cái gì mà ngủ?

Chu Thiếu tướng quân may mắn được tự thể nghiệm nhiều cách chơi khác nhau của thụ tinh sen đất, hắn không bao giờ biết được cành của Huyết Tiên sẽ xuất hiện từ chỗ nào.

Chu Vân Nghiên trải qua vô số lần bất lực lên tiếng: “Huyết Tiên… Thu cành của nàng lại đi…”

Huyết Tiên xem như không nghe thấy, còn dùng nhánh cây buộc chặt mái tóc trên đầu Chu Vân Nghiên. Thấy trên trán Chu Vân Nghiên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Huyết Tiên lập tức mở hai đóa hoa ra, quạt mát cho hắn.

Chu Vân Nghiên vất vả cày cấy, thấy Huyết Tiên vẫn vô cùng thong dong, nàng còn có tâm trạng biến ra một đóa hoa quạt cho hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất phức tạp.

Từng nhánh cây quấn quanh tấm lưng cường tráng của Chu Thiếu tướng quân, cánh tay trắng tuyết của Huyết Tiên vươn về phía trước, muốn chạm tới cổ Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên cúi đầu, hai mắt hơi khép lại.

Chưa đầy hai nhịp thở, đầu lưỡi hồng hào mềm mại của Huyết Tiên đã mọc ra hai nhánh cây nhỏ bé.

Khuôn mặt Chu Vân Nghiên đỏ bừng, mơ hồ nói: “… Thu lại đi!”

Nhiều ngày sau, Độn Địa Hổ và chim ưng mỏ nhọn ở bên ngoài phòng thấy một người một yêu này đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của bọn họ, thân mật đến mức không còn thấy gì!

Huyết sát thụ tinh kia hận không thể sinh trưởng trên người Chu Vân Nghiên!

Chỉ cần Chu Vân Nghiên trở về nhà, Huyết Tiên sẽ an vị trên nhánh cây chờ hắn đòn lấy nàng.

“Cẩn thận một chút.” Chu Vân Nghiên cưng chiều nàng, dĩ nhiên sẽ dang hai cánh tay đợi ở dưới cây.

Bọn chim ưng mỏ nhọn mắt nhìn mũi… bọn chúng không có mũi… Mắt nhìn miệng, miệng nhìn tim, không dám phát ra một tiếng, ngay cả lông cũng chẳng dám rơi. Trong lòng thầm nghĩ, thụ tinh này còn cần cẩn thận hả?

Chu Thiếu tướng quân đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đầu óc không được bình thường!

Cho dù Huyết Tiên có lợi hại hơn nữa thì trong mắt Chu Vân Nghiên, nàng vẫn là người của hắn, sủng ái một chút, che chở một chút là việc nên làm.

Huyết Tiên rơi vào lòng hắn, sau đó lại leo lên lưng hắn, hai cánh tay vòng quanh cổ Chu Vân Nghiên, khuôn mặt nàng dán trên gò má của hắn hôn một cái: “Hôm nay hơi muộn đó.”

Chu Vân Nghiên được Huyết Tiên hôn một cái liền nóng mặt, hai tay hướng ra phía sau siết chặt nàng, chậm rãi đi vào trong phòng.

Chu Vân Nghiên vai rộng eo hẹp, Huyết Tiên nằm trên vai hắn, nhẹ giọng nói chuyện tâm tình: “Tối nay móc lỗ tai cho chàng.”

Trở về phòng, Huyết Tiên ngồi trên đệm giường, vỗ vỗ chân, ra hiệu cho Chu Vân Nghiên gối đầu lên chân nàng.

Chu Vân Nghiên hơi xấu hổ, Huyết Tiên không nói hai lời đã ‘dịu dàng’ đè đầu hắn lên đùi mình.

Chu Vân Nghiên: “…”

Nhánh của Huyết Tiên cực kỳ linh hoạt, đợi Chu Vân Nghiên nằm xong, nhánh cây nhỏ bé lập tức chui vào lỗ tai của hắn.

Yết hầu của Chu Vân Nghiên trượt lên trượt xuống, cảm giác sâu trong lỗ tai truyền đến cơn ngứa râm ran, hai nắm tay không khỏi siết chặt.

Huyết Tiên vệ sinh lỗ tai vừa nhanh vừa đã, sau khi làm sạch xong còn hôn lỗ tai của hắn. Cho dù Chu Vân Nghiên có thầm niệm Kim Cương Kinh cũng không ngăn nổi con hươu đực đang tung hoành ngang dọc trong lòng mình!

Sau khi Huyết Tiên làm sạch lỗ tai của hắn xong, Chu Vân Nghiên lập tức xoay người đè thụ tinh này dưới thân mình.

Huyết Tiên ung dung vươn cành ra, buông tấm màn trước giường xuống, nàng còn có thể phân tâm dùng cành cây cởi vớ giày của Chu Vân Nghiên ra.

Mấy năm qua, cuộc sống của Chu Vân Nghiên ở biên ải cực kỳ nhàm chán.

Thiếu thốn vật chất, mỗi ngày đều lặp lại công việc luyện binh khô khan, cho dù là ở quân doanh hay trở về nhà, hắn đều chỉ có một thân một mình.

Sau khi Huyết Tiên đến, cuộc sống của Chu Vân Nghiên thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Cho dù hắn đang làm gì hay ở đâu, hắn đều sẽ cầm lòng không đậu mà lo lắng cho nàng, thầm nghĩ không biết hôm nay nàng có làm chuyện gì khác người không…

Mặc dù mỗi ngày hắn đều thở dài vô số lần, nhưng sau khi đã quen với những ngày tháng có Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên không thể nào tưởng tượng được nếu quay lại thời gian như lúc ban đầu thì sẽ như thế nào.

Huyết Tiên thỉnh thoảng vẫn sẽ lén đến doanh trại gặp hắn, dọa hắn hét to một tiếng. Hoặc là thu nhỏ lại trốn trong y phục của hắn, cùng hắn đi đến quân doanh.

Sau đó lại đột nhiên biến lớn, khiến hắn giật nảy cả mình.

Lúc hắn ngồi viết văn trước thư án, Huyết Tiên sẽ hóa thành một người nhỏ cỡ chừng một bàn tay, điên cuồng mài mực… Huyết Tiên rất thích nhìn mực đậm lên từng chút một.

Thêm chút nước, mài lại mài, hệt như một con lừa nhỏ hạnh phúc.

Chu Vân Nghiên nghĩ đến liên tưởng này thì bật cười, Huyết Tiên thấy hắn cười, nàng đặt đầu mực xuống, người nhỏ nhảy một cái phóng lên mặt hắn.

Nàng quá nhỏ, lúc dáng vẻ nhỏ bé hôn môi với Chu Vân Nghiên, cả khuôn mặt đều dán trên môi của hắn.

Chu Vân Nghiên: “…”

Hắn dùng tay nâng cô nương nũng nịu của mình lên, trong lòng thầm nghĩ, chỉ một khắc thôi, Huyết Tiên đã có lòng đến gặp hắn, hắn nên chơi với nàng. Tạm gác chính sự sang một bên trước đã…

“Vân Nghiên, chàng há miệng ra, để ta nhìn răng giúp chàng.”

Trong lúc bầu không khí vừa “chín muồi”, Huyết Tiên thường sẽ tung ra một hai câu nói khiến hắn dở khóc dở cười.

Chu Thiếu tướng quân lựa chọn không nghe thấy, hôn một cái lên khuôn mặt mũm mĩm hồng hào của cô nương xinh đẹp.

Đôi mắt long lanh nước của Huyết Tiên nhìn hắn, khiến trái tim vừa cứng rắn vừa dịu dàng của Chu Thiếu tướng quân mềm nhũn ra, không nhịn được mà dùng mặt cọ cọ Huyết Tiên.

Huyết Tiên không có máu buồn, nàng không cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy, bởi vậy cứ để mặc Chu Thiếu tướng quân cọ cọ mình như một con mèo, nàng còn thuận tiện ôm lấy mặt hắn hôn lại.

Hôn đến khi khuôn mặt của Chu Thiếu tướng quân đỏ hồng lên, tâm tư đã không còn đặt vào công việc từ lâu.

Chu Thiếu tướng quân nhờ vào ý chí kinh người để hoàn thành công việc trong tay, hắn xoay cổ và cổ tay một chút, đi xem Huyết Tiên bên cạnh nãy giờ vẫn không nói gì. Đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Huyết Tiên, hắn không khỏi cười khẽ.

Lúc Chu Vân Nghiên bận rộn công việc, Huyết Tiên rảnh rỗi kéo một trang giấy qua, lấy hai tay hai chân dính đầy mực nước giẫm lên giấy chơi đùa. Chưa kể, bàn tay nhỏ bé của Huyết Tiên còn lấy góc cọ làm điểm tựa, kết quả dấu tay xoay một vòng lại vô cùng giống một đóa cúc màu đen.

Bên dưới đóa hoa cúc màu đen chính là hàng loạt dấu chân nhỏ của nàng.

Huyết Tiên vẽ xong thì chợt cảm thấy hơi mệt mỏi, nàng ngáp một cái, nằm cuộn tròn trên tờ giấy vẽ ngủ thiếp đi.

Chu Vân Nghiên cẩn thận dùng khăn tay thấm nước sạch lau tay cho nàng, phát hiện mực nước căn bản không thể lau sạch được…

Chu Thiếu tướng quân cười khổ dùng khăn tay bọc Huyết Tiên lại, nâng trong lòng bàn tay, ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của nàng.

Lúc Huyết Tiên tỉnh dậy, Chu Thiếu tướng quân ngại nhìn nàng. Bây giờ Huyết Tiên đã ngủ say, Chu Thiếu tướng quân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ngắm nhìn cô nương xinh đẹp của hắn.

Trong đôi mắt sâu thẳm đều là cái bóng ngủ say của Huyết Tiên, khuôn mặt Chu Thiếu tướng quân tiến gần từng chút một.

Hắn chậm rãi vươn chiếc cổ dài ra, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt dính đầy vết mực của Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên hít sâu một hơi, trong chóp mũi tràn ngập hương hoa nồng nàn của Huyết Tiên. Chu Thiếu tướng quân mặt mũi đỏ bừng dịu dàng đặt Huyết Tiên vào trong áo choàng của mình.

Quá buổi trưa, Huyết Tiên vẫn còn ngủ say. Chu Vân Nghiên rời khỏi thư phòng thì gặp được Độn Địa Hổ đang nói chuyện trời đất với binh sĩ trước cửa.

Chu Vân Nghiên thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với người hàng xóm này.

Hắn vẫy vẫy tay, gọi Độn Địa Hổ sang một bên.

Độn Địa Hổ không hiểu hỏi: “Tướng quân có chuyện gì?”

Chu Vân Nghiên nhìn quanh một chút, tay phải nắm chặt, hắng giọng rồi nói: “Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi.”

Độn Địa Hổ cảm thấy mình không có việc gì có thể giúp đỡ Chu Tướng quân, nếu nói chắc chắn có… thì là liên quan đến thụ tinh kia à?

“Tướng quân cứ nói đi đừng ngại, tiểu nhân nhất định sẽ biết gì nói nấy.”

Chu Vân Nghiên có vẻ hơi xấu hổ, nói: “Vân Nghiên muốn biết, tinh quái có thể mang thai được không?”

Độn Địa Hổ quả thật trợn mắt há hốc mồm, người này và tinh quái là chuyện hi hữu. Hắn ta đã sống nhiều năm như vậy, chỉ thấy một đôi như hai người bọn họ thôi.

Chu Thiếu tướng quân này quả là dũng cảm, lại còn muốn để con thụ tinh kia sinh con cho hắn ư?

Như vậy gọi là gì, cái này gọi là lợn nái già yêu tên đồ tể, muốn chết đến điên rồi!

Độn Địa Hổ theo thói quen lấy tay trái vỗ vỗ tay phải, hơi chần chừ nói: “Tướng quân có biết, cây sen đất này chính là thụ tinh ngàn năm, tinh quái… không có trái tim đâu.”

Xưa có tiên hạc báo ân, hồ ly tinh phải lòng yêu chàng thư sinh, đó đều là động vật tu thành yêu quái thôi! Không có chuyện nào là tinh quái cả!

Chu Vân Nghiên thu lại biểu cảm trên mặt: “Vân Nghiên biết.”

Độn Địa Hổ: … Ngươi biết cái rắm gì! Thôi xong, nhìn vẻ mặt này của Chu Tướng quân là biết đã hoàn toàn rơi vào bể tình rồi.

Từ lần đầu tiên Huyết Tiên thẳng thắn nói thích hắn, cho đến bây giờ Huyết Tiên vẫn chưa biết cái gì là mặt đỏ tim đập. Chu Vân Nghiên đã đoán được từ lâu, Huyết Tiên căn bản cũng không có thứ kia.

Thế nhưng, một Huyết Tiên như vậy lại đợi hắn mười năm, còn vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm hắn.

Chu Vân Nghiên cảm thấy, Huyết Tiên như vậy còn khó tìm hơn cả có một trái tim.

Huyết Tiên quan tâm hắn, và chỉ duy nhất mình hắn.

Nghĩ đến điều này, khuôn mặt của Chu Thiếu tướng quân không khỏi đỏ lên.

Độn Địa Hổ: … Ơ này, ngươi đỏ mặt cái gì?

Chu Vân Nghiên nghiêm mặt nói: “Trong lòng Vân Nghiên đã có cân nhắc, ta chỉ muốn chăm sóc nàng thật tốt.”

Độn Địa Hổ thở dài, dứt khoát im lặng. Một người muốn đánh một người tình nguyện chịu đánh, hắn ta đúng là tự chuốc nhục nhã, vì vậy bèn nói: “Nếu ngài muốn có con thì thụ tinh kia có thể sinh cho người cả trăm nghìn đứa.”

Chu Vân Nghiên sửng sốt: “Ý ngươi là sao?”

Độn Địa Hổ nói: “Ngài ấy là thụ tinh, muốn nở bao nhiêu hoa thì có bấy nhiêu hoa, muốn kết bao nhiêu quả thì có bấy nhiêu quả!”

Chu Vân Nghiên tưởng tượng ra cảnh khắp sân đều là “Tiểu Huyết Tiên”: … Đau đầu.

Chương kế tiếp