Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 28: Thụ tinh này không ăn chay (28) - Thư nhà đến tay
Nhóm bốn kẻ rình rập ở phủ Tướng quân chẳng phải ai xa lạ, chúng chính là bốn đệ tử của Hoàng Pha pháp sư.

Sau lần trước Thiên Lý Thủ tới ám sát, phủ Tướng quân bây giờ đã chẳng giống như xưa nữa. Ngay từ lúc bốn người này đột nhập vào phủ Tướng quân thì bọn chúng đã được xác định là có thoát đằng trời.

Bốn sư huynh sư đệ đi được nửa đường thấy tình hình bất ổn liền muốn chạy trốn. Nhưng đâu ngờ, đám chim ưng mỏ nhọn đang ở bên cạnh xem trò vui thì bị Huyết Tiên nhìn chằm chằm đến lạnh cả gáy, đồng loạt nghển cổ réo lên, bắt đầu mổ tới tấp vào mấy tên thích khách kia như phát điên.

Những binh sĩ vốn dĩ còn lo rằng những con chim này khi điên lên mổ trúng bọn họ, nhưng những con chim ưng mỏ nhọn này lại như thể có linh tính vậy, chúng chỉ vồ mổ vào những tên thích khách chứ chẳng đụng đến những tên binh sĩ dù chỉ một phân.

Sau đó, mấy thị vệ truyền tai nhau, nói Tướng quân có một tuyệt chiêu: chỉ huy chim ưng!

Chu Thiếu tướng quân không làm gì hết: “…”

Bốn tin kia bị bắt xong, thấy đã không còn hy vọng gì nữa, cũng không muốn phải chịu tra tấn cơ thể, vậy là chẳng mấy chốc đã khai sạch.

Còn khai luôn cả những trò lừa bịp của chúng là Hoàng Pha pháp sư được thực hiện như nào suốt những năm qua.

Tới giờ Chu Vân Nghiên mới biết hóa ra bên cạnh Mộc Tân Cổ lại có thêm một kẻ được gọi là “pháp sư”. Tên khích khách lần trước tới ám sát cũng là đồ đệ của tên pháp sư này.

Độn Địa Hổ thoang thoáng đánh hơi được mùi yêu khí từ trên người bốn tên này. Ngay lúc Huyết Tiên ăn Thiên Lý Thủ thì cũng đã nhận ra trên người bọn chúng đều có mùi của chồn.

Độn Địa Hổ chắp hai bộ vuốt lại với nhau rồi nói: “Hoàng Pha pháp sư của bọn chúng chính là con chồn đấy.”

Hắn sợ Huyết Tiên thôi chứ không hề sợ những loài yêu quái khác.

Độn Địa Hổ không kìm được mà cảm thán, nếu con chồn này mà biết nó đã chọc phải tinh quái nào thì chắc sẽ khiếp đảm bỏ chạy ngay trong đếm mất.

Huyết Tiên hờ hững giọng: “Tuy trên thân con chồn có mùi hôi, nhưng nếu làm sạch đi thì làm khăn choàng cổ mùa đông cũng tuyệt đấy.”

Lúc nàng gõ mõ cầm canh ở phủ Tướng quân, hằng năm khi đông đến, những quý nhân trong phủ đều mặc những đồ từ lông và da động vật. Đặc biệt phải kể đến găng tay giữ ấm của lão thái quân được làm bằng da hồ ly, dù nồng nặc mùi hồ ly nhưng bà ấy vẫn say mê mang nó đấy thôi.

Chu Vân Nghiên vẫn phải luyện võ vào tiết trời lạnh giá tháng Chạp, nàng có thể làm cho hắn một chiếc khăn choàng cổ bằng da chồn thì hay biết mấy.

Tên Hoàng Pha pháp sư ở tít nơi nước láng giềng không hề biết rằng da thịt mình đã bị kẻ khác nhung nhớ khôn nguôi, ông ta vẫn đang chăm chỉ làm một tên lừa bịp, gieo vào đầu Tam Hoàng tử Mộc Tân Cổ hành sự theo cảm tính, trí óc chẳng mấy linh hoạt những lời hứa hẹn hão huyền.

Mãi mà chẳng thấy Thiên Lý Thủ với bốn tên đồ đệ của hắn vác mặt về, Hoàng Pha pháp sư cũng thấy hơi thấp thỏm.

Tính ra thì ông ta cũng chẳng sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc, dù sao Thiên Lý Thủ cũng mang theo thanh đoản kiếm chém sắt như chém bùn mà ông ta đưa cho hắn. Bốn tên đồ đệ còn lại thì mỗi tên có một sở trường riêng, cho dù bọn chúng có thật bại thì vẫn có thể chạy trốn.

Nhưng ông ta nào có hay, tên đồ đệ cưng Thiên Lý Thủ đã đi đời nhà ma, ngay cả thanh đoản kiếm hắn mang theo cũng đã bị Huyết Tiên đem cho Chu Vân Nghiên. Bốn tên đồ đệ còn lại cũng bị buộc cùm sắt vào chân, ngày ngày hì hục đào hố phân.

Ngày đầu tiên bị bắt phải đào hố phân, thấy chỉ có vài tên binh sĩ và một Huyết Tiên chân yếu tay mềm trông chừng bọn chúng, bốn tên đồ đệ liền nghĩ ngợi một thoáng rồi muốn nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng chúng nào biết, đừng nói đến Huyết Tiên, ngay cả những binh sĩ được cử đến trông chừng bọn chúng đào hố đều là những binh sĩ tinh nhuệ mà Chu Vân Nghiên tuyển chọn kỹ càng.

Mà kết quả, chẳng cần đến những binh sĩ tinh nhuệ ấy ra tay, chúng đã bị Huyết Tiên đạp cho một cú ngã nhào xuống hố phân để chúng học lại đạo làm người.

Một thụ tinh khát máu như Huyết Tiên thì làm gì biết được thế nào là đạo làm người. Thế nên cách răn dạy bọn chúng hơi chút bạo lực, khiến bốn tên đồ đệ này từ đó nhụt chí, chẳng mong có thể chuồn đi được nữa, chỉ an phận làm những tên đào hố phân.

Huyết Tiên nhìn gầy yếu như thế mà lúc giơ chân đạp mấy tên đó thì cứ như chân nổi cơ vậy, đạp kêu “bịch bịch” vang rền. Mấy binh sĩ ở bên cạnh nghe mà sởn cả tóc gáy, không ngờ Huyết công tử lại ra tay mạnh bạo đến thế.

Hố phần ngày một được mở rộng thì thời gian cũng vùn vụt trôi qua, thoắt cái mà trời đã vào hạ.

Kể từ khi đám đệ tử đi biệt tăm biệt tích, Hoàng Pha pháp sư cứ đứng ngồi không yên, thế là bèn khuyên Tam Hoàng tử tung ra con át chủ bài cuối cùng.

Lúc này Tam Hoàng tử đã có phần nghi ngờ về năng lực của Hoàng Pha pháp sự. Nhưng hắn ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành cắn răng miễn cưỡng dùng đến chiêu cuối cùng…

Buổi xế chiều hôm ấy, trên đường từ doanh trại trở về nhà, Chu Vân Nghiên đi ngang qua một khu chợt, thấy một đám nhốn nháo tụ tập vô cùng đông. Hắn vốn dĩ là người không thích chuyện ồn ào, chỉ ngẫu hứng nhìn một cái vậy thôi.

Chu Vân Nghiên: … Người đứng giữa đám đông kia chẳng phải Huyết Tiên thì còn ai vào đây nữa?

“Huyết công tử, mau thử đi, thịt khô này là thịt nóng hổi mới ra lò đấy!” Đại nương nở nụ cười toe toét, gói chỗ thịt khô đã nướng chín vào bao giấy rồi dúi vào tay Huyết Tiên.

Hôm nay Huyết Tiên đã xong xuôi chuyện đồng áng từ sớm. Ngày nào nàng cũng đi thăm hỏi những hạt giống xem chúng còn cần những gì để Độn Địa Hổ đi giải quyết cho chúng, sau đó thì tiện đường đến xem những tên đào hố phân kia làm việc thế nào.

Bây giờ, ngoài chuyện đào hố phân thì những tên này còn có thêm một nhiệm vũ nữa đó là đào mạch nước. Huyết Tiên tìm, bọn chúng đào.

Dưới sự răn dạy về “đạo làm người” của Huyết Tiên, tay nghề bốn tên đồ đệ của Hoàng Pha pháp sư đã vượt mặt cả Độn Địa Hổ, càng ngày càng được việc.

Có được nguồn nước thì cuộc sống của mọi người đã trở nên thuận lợi nhiều hơn trước. Hơn nữa mấy cây Huyết Tiên trồng năm nay không một cây nào bị đổ ngã, gần đây còn trồng thêm không ít cây sen đất.

Những cây giống khác trụ không vững trước trận bão cát tàn khốc, Huyết Tiên lười nối từng bộ rễ cho từng cây từng cây một, thế là thẳng tay biến ra vô số cây sen đất, sau đó để Chu Vân Nghiên tìm một lý do để “hợp lý hóa” tụi nó.

Những hàng cây ngay hàng thẳng lối kia trở thành bức tường chắn tự nhiên, thế nên trận bão cát năm nay đã nhỏ hơn những năm vừa rồi rất nhiều, mang đến một bước cải thiện to lớn trong môi trường sống của mọi người.

Người dân cực kỳ phấn khởi, đặc biệt là tại nơi biên ải chẳng có lấy một thứ gì để giải trí này thì dẫu là một chuyện cỏn con thôi cũng đủ để mọi người truyền tai nhau bàn tán không biết chán.

Vì lẽ đó, những điều mà Huyết Tiên làm được đã nhận được sự hồi đáp nồng hậu của người dân vùng biên quan, cộng với vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của “Huyết công tử”, nhỏ như những bé gái, những cô thiếu nữ, lớn như các cô các dì đều thích nhìn ngắm nàng.

Huyết công tử thì quanh năm giữ một nét mặt lạnh nhạt, chẳng hay cười vui, cũng chẳng thích chuyện trò với kẻ khác.

Nếu không thích con người này thì sẽ thấy nàng cao ngạo. Còn nếu đã thích rồi thì sẽ cảm thấy đấng nam nhi như thế mới đúng tâm tư kín đáo! Như thế còn tốt hơn nhiều so với những tên mồm mép tép nhảy, nói năng không biết chừng mực!

Huyết Tiên biết rằng mua đồ thì phải đưa tiền, bởi trước kia khi nàng thấy được món đồ gì đó thú vị thì cứ tiện tay vớ đi luôn... sau đó thì Chu Vân Nghiên đã vội vã trả tiền cho nàng, nói với nàng rằng không thể lấy không đồ của người ta đi như thế.

Trên đời này, nàng chỉ có thể lấy không đồ của Chu Vân Nghiên thôi.

Huyết Tiên nói với đại nương: “Ta không có tiền.”

Đại nương cất tiếng cười: “Công tử đào mạch nước ở bên bờ ruộng đã là giúp bọn ta rất nhiều rồi! Không cần trả tiền, công tử cứ cầm lấy mà ăn!”

Đại nương còn chưa đợi nàng đáp lại đã dúi vào trong tay Huyết Tiên, còn tiện thể sờ lấy mu bàn tay nàng.

Bác gái thầm nghĩ, tay Huyết công tử thật láng mịn!

Huyết Tiên nheo mắt nhìn chỗ thịt khô trong tay, nàng thật sự không muốn ăn cho lắm, chẳng có mùi vị gì cả.

Những người sống nơi biên ải hào sảng nồng hậu, không phải cho nàng đồ ăn thì cũng tặng nàng khăn tay.

Huyết Tiên làm những điều này hoàn toàn không phải là vì bọn họ, mà là vì muốn đem đến cho Chu Vân Nghiên những điều tốt, tiện thể thay đổi quang cảnh sống xung quanh Chu Vân Nghiên thôi.

Trước giờ nàng không có lòng thương người, nên nàng cũng không hiểu lắm tấm lòng cảm kích của những người dân.

Huyết Tiên lựa một miếng rồi nhét vào miệng, hừm, vẫn khó ăn như vậy.

Thế là, một người sống tách biệt với xã hội như Chu Vân Nghiên liền nhìn thấy Huyết Tiên của hắn rảo đôi ba bước lại bị người ta dúi đồ vào người.

Huyết Tiên nói: “Ta không có tiền.”

Những người họ lại ùa nhau nói: “Không cần công tử trả tiền!”

Và thế là Huyết Tiên an tâm nhận lấy những món đồ đó...

Chu Vân Nghiên:... Chẳng trách dạo gần đây mỗi lần về nhà hắn đều thấy trên bàn đầy ắp đồ ăn, Huyết Tiên thì chẳng ăn lấy một miếng, tất tần tật đều đổ vào bụng hắn.

Huyết Tiên khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hương của Chu Vân Nghiên, vừa ngoảnh mặt lại thì đã nhìn thấy tình lang của nàng.

Chu Vân Nghiên dẫn nàng Huyết Tiên được mọi người yêu mến về nhà, Huyết Tiên đem những món đồ ăn và đồ dùng để lên bàn. Có nhiều món đều dùng vải bọc lại, Huyết Tiên tò mò mở chúng ra.

Nằm yên ắng bên trong tấm vải màu đỏ là một chiếc túi thơm, bên trên có thêu một đóa mẫu đơn.

Chu Vân Nghiên: ...

Lần trước có cô nương tặng hoa cho nàng, lần này thì hay rồi, thêu luôn cả một đóa hoa! Còn làm một chiếc túi thơm tặng nàng nữa! Đường đường là một đấng nam nhân như hắn lại chưa từng nhận được những thứ đó, thế mà Huyết Tiên lại được tặng những năm, sáu cái rồi!

Huyết Tiên đưa lên mũi ngửi ngửi: “Lại là túi thơm sao?”

Chu Vân Nghiên nói với giọng khô khốc: “... Vô cùng thơm.”

Huyết Tiên chợt chững lại: “Chàng thấy thứ này thơm hay hoa của ta thơm?”

Chu Vân Nghiên bày ra nét mặt phức tạp, hắn chẳng muốn ngửi, thuận miệng nói cho có: “Cái nào cũng thơm cả.”

Vừa dứt lời, hắn thấy chóp mũi mình lành lạnh. Chu Vân Nghiên cúi đầu xuống nhìn thì thấy “Hoa Hoa” chẳng biết từ bao giờ đã thò ra, nở ra ở trước một đóa hoa ngay trước mũi hắn.

Huyết Tiên nói: “Có lẽ nó không thơm bằng hoa của ta thôi, chàng ngửi xem.”

Đối diện một cây biết nở hoa, sao có thể nói thứ khác thơm hơn, hoặc nói lá cây khác xanh hơn chứ?

Chẳng khác nào nói với người nữ tử thương yêu rằng nàng xem, nữ tử vừa đi qua trông duyên dáng làm sao.

Chu Vân Nghiên nghĩ đến điều đó, trên gương mặt anh tú không kìm được một nụ cười: “Đương nhiên là không thơm bằng Huyết Tiên rồi.”

Huyết Tiên gật đầu với vẻ mặt thản thiên, “Niêm Niêm” và “Hồ Hồ” cũng chui ra từ áo choàng của nàng, ở chóp nhánh cây nở ra hai đóa hoa. Ba nhánh cây chụm vào nhau tạo thành cả một bó hoa, cọ tới cọ lui sát bên bờ ngực của Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên mỉm cười nâng chúng lên, hắn đưa mũi hít trọn hương thơm từng đóa hoa rồi bảo: “Thơm quá.”

Huyết Tiên chẳng nói chẳng rằng, ba nhánh cây lại di chuyển thành hình vòng tròn trong không trung.

“Ăn thịt khô này.” Huyết Tiên nhét thịt khô vào tay Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên: “Cùng ăn đi.”

Huyết Tiên lắc đầu: “Ăn kinh lắm, chàng ăn đi.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Miếng thịt khô trong miệng hắn bỗng trở nên khô cứng, Chu Vân Nghiên nhớ ra có lời cần nói với Huyết Tiên: “Huyết Tiên, lần sau khi lấy đồ của người khác thì nhất định phải đưa tiền đấy.”

Chu Vân Nghiên lấy trong lòng ra một chiếc túi vải đựng ngân lượng: “Cho nàng này, bao giờ dùng hết ngân lượng thì bảo ta.”

Thân là trưởng tử của Tướng quân nhất phẩm, ngân lượng của Chu Vân Nghiên vẫn đủ dùng. Huống hồ gì chuyện ăn mặc của Huyết Tiên đều chẳng cần hắn lo. Dù cho hắn phải đảm đương tiền tiêu hằng ngày của nàng thì vẫn dư sức.

Huyết Tiên nhận lấy chiếc túi vải, nàng mở ra nhìn, rồi lại quẳng trả lại cho Chu Vân Nghiên: “Ta không cần chàng cho đâu, ta có.”

Nói dứt lời, Huyết Tiên mở he hé miệng ra như lúc nàng nhả ra lông thỏ và đoản kiếm vậy, giờ Huyết Tiên bắt đầu “nhả tiền”.

Chu Vân Nghiên sững người nhìn những đồng tiền xu và ngân lượng tuôn ra như nước từ miệng nàng, hắn vội vàng cầm chiếc túi vải bên cạnh lên hứng tiền.

Khi nhin thấy túi vải đã được chất đầy, Huyết Tiên không nhả ra nữa, thu chiếc lưỡi hồng lại.

Chu Vân Nghiên đặt một chiếc túi tiền đặt lên bàn, hắn lo lắng nói: “Nàng nhả ra nhiều như thế thì có sao không đấy?”

Hắn nhìn vào chiếc bụng bằng phẳng của Huyết Tiên, thầm nghĩ sao trong đấy lại có nhiều tiền đến vậy?

Huyết Tiên lắc đầu: “Ta không sao.”

Đống tiền này đã ở trong bụng nàng suốt bao năm nay, chỉ là nàng lười nhả chúng ra thôi. Lúc đầu khi ý thức hỗn độn, nàng đã nuốt vào không biết bao nhiêu là hài cốt, hơn nữa loài vật như con người thì luôn thích để tiền cạnh bên người!

Dù nàng có lột hết quần áo ra thì cũng vô ích, thế là số tiền này liền vào bụng của nàng.

Chu Vân Nghiên há hốc miệng, hắn cảm thấy hắn không cần hỏi, đại khái cũng biết được chuyện gì xảy ra rồi.

Dù sao trong số những đồng xu mà Huyết Tiên nhả ra, có một số loại tiền đã không còn dùng được nữa.

Ngày hôm sau, một bức thư được gửi đến phủ Tướng quân trấn quan.

Chu Vân Nghiên đã đến doanh trại rồi, Huyết Tiên nhận thư rồi hỏi: “Là ai gửi đến thế?”

Người đưa thư nhìn thấy dung nhan của Huyết Tiên, ngắm đến nỗi ngẩn người, hắn ửng đỏ mặt nói: “Là người nhà của Chu Tướng quân.”

Huyết Tiên đang xé bức thư chợt khựng tay lại, sau đó hối hả đóng chặt cửa.

Sau đó nàng lôi soạt bức thư ra, mở ra xem!

Nàng vùn vụt lướt qua những hàng chữ, Huyết Tiên đọc thư mà nhíu mày lại. Người viết thư là Chu Tướng quân.

Nét chữ cuồng thảo* Chu Tướng quân viết ra trông y hệt mấy cái rễ cây của Huyết Tiên vậy, nàng chẳng đọc được một chữ nào hết!

*: một kiểu viết thư pháp chữ Hán, hình minh họa:

Lúc Chu Vân Nghiên quay về thì nắng đã ngã về tây. Hiếm khi Huyết Tiên không ngồi trên cây trong viện, cũng chẳng nằm trên giường xem thoại bản, mà lại nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt phát sáng, tựa như đang nhìn vào con mồi đã thèm khát từ lâu.

Chu Vân Nghi đứng thẳng lưng, bắt đầu cảnh giác. Lúc trước Huyết Tiên nhìn hắn như thế cũng là lúc nàng kéo hắn vào bồn nước.

Chương kế tiếp