Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 31: Thụ tinh này không ăn chay (31) - Cố định tinh hồn
Chiều hôm đó Huyết Tiên về muộn hơn một chút, Độn Địa Hổ trông coi bên cạnh hố phân đã ngửi thấy mùi máu tanh của nàng từ đằng xa, mùi đó bay ba bốn dặm theo làn gió, đến cả mùi hố phân cũng không thể che đậy được.

Tay trái Huyết Tiên xách đồ đệ của Hoàng Pha pháp sư như một bãi bùn lầy, trạng thái của đồ đệ cực kỳ không ổn, mặt xám mày tro, khuôn mặt si ngốc, đôi mắt nhìn chòng chọc về phía trước.

Một tay khác của nàng xách thứ đồ khiến Độn Địa Hổ lập tức run rẩy.

Là một con chồn đã chết!

Tròng mắt Độn Địa Hổ xoay chuyển, hắn ta liền đoán được Huyết Tiên đã đi đâu.

Nhịn lại sự sợ hãi, Độn Địa Hổ đi lên: “Đại nhân về rồi, ta xách giúp ngài nhé.”

Thậm chí Độn Địa Hổ còn cảm thấy, thụ tinh này đối xử với hắn ta cũng không tệ, ít nhất là không giết hắn ta làm mũ da.

Huyết Tiên lắc đầu, nói với hắn ta: “Ngươi mướn hai chiếc xe ngựa, đưa hai người họ về kinh thành.”

Độn Địa Hổ nhìn ra đằng sau, lúc này mới nhìn thấy đằng sau Huyết Tiên còn có hai người đi theo, hai người này cũng một mặt xám xịt, gầy như nạn dân.

Hai người này chính là đôi dã uyên ương kia, khỏi phải nói, hoạn nạn thấy chân tình, hai người này quanh đi quẩn lại bị bán mấy lần như vậy, mấy lần đều gặp nguy ngay trước mắt, còn thực sự tôi luyện ra được tình chiến hữu.

Huyết Tiên đồng ý với Chu Vân Nghiên sẽ ít ăn người, nếu không dù thế nào thì cũng phải nuốt cái đôi dã uyên ương này.

Đôi dã uyên ương này sớm đã không còn áng vẻ ăn chơi trác táng trước đây nữa, không ngừng chắp tay thi lễ với Huyết Tiên: “Xin hỏi tính danh ân công, sau này nhất định…”

Mí mắt Huyết Tiên nhướng lên: “Không cần đâu.”

Dã uyên ương: “...”

Còn về Chu Vân Nghiên và dã uyên ương gặp mặt gì đó, Huyết Tiên cảm thấy không cần, Lý Tiêu Thực trông giống như con khỉ kia dù sao cũng là thê tử mà Chu Vân Nghiên vốn dĩ phải cưới, Huyết Tiên sợ mình xúc động một cái sẽ ăn nàng ta mất.

Chu Vân Nghiên không biết, khi hắn và Viên Phó tướng bàn bạc xem nên cứu con tin như thế nào, Huyết Tiên của hắn đã giải quyết hết tất cả giúp hắn rồi, còn tiện tay thả con tin.

Khi quay về nhà, Huyết Tiên đang giám sát Độn Địa Hổ xử lý con chồn kia.

“Tới mùa thu ta sẽ làm khăn quàng cổ cho chàng.” Huyết Tiên chỉ vào con chồn rồi nói.

Chu Vân Nghiên vẫn còn đang buồn bực, gần đây đâu có chồn, Huyết Tiên bắt được ở đâu ra vậy?

Lại qua mấy ngày nữa, nước láng giềng truyền ra tin tức Tam Hoàng tử Mộc Tân Cổ mất tích.

Khi Huyết Tiên nghe được chuyện này là lúc nàng đang điêu khắc lược, Chu Vân Nghiên tìm cho nàng một miếng gỗ đàn tốt, muốn đưa cho nàng làm chiếc lược mới.

Nghề mộc cũng coi như là một “tài năng thâm sâu” của Huyết Tiên, thế là, nàng lấy miếng gõ, có thời gian rảnh là điêu khắc một chút, chậm rãi tạo hình.

Đối với việc Mộc Tân Cổ “mất tích”, Chu Vân Nghiên cho rằng đó lại là gian kế của hắn ta, dù sao thì trong tay hắn ta vẫn còn hai con tin, chưa biết chừng còn đang tính kế gì đó.

Chu Thiếu tướng quân đợi mãi đợi mãi, đợi hơn nửa tháng trời, cũng không đợi được quỷ kế của Mộc Tân Cổ.

Chu Vân Nghiên nghĩ, bây giờ Mộc Tân Cổ bình tĩnh như vậy sao? Tới tận giờ cũng không ra tay?

Tới khi có một ngày Huyết Tiên phun tiền, phun ra một chiếc lệnh bài và mấy đồng tiền nước láng giềng.

Chu Vân Nghiên thấy lệnh bài kia vô cùng quen mắt, cầm lên nhìn... đây không phải là lệnh bài của Mộc Tân Cổ sao?

Mộc Tân Cổ thường hay buộc ở eo, lúc Huyết Tiên nuốt cũng nuốt cả vào.

Huyết Tiên làm như không có chuyện gì mà nhặt tiền đồng lên, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Vì sao con người các chàng đều thích giấu tiền trong quần áo vậy.”

Chu Vân Nghiên suýt chút nữa bị nàng làm cho hụt hơi, vội vàng hỏi: “Nàng đi rồi?”

Đi đâu, không cần nói cũng biết.

Huyết Tiên liếm liếm cánh môi, nói: “Chàng nói bớt ăn người, nhưng không nói không được ăn.”

Chu Vân Nghiên: ...

Hắn hiểu rồi.

Lần này Mộc Tân Cổ “mất tích” là thực sự mất rồi, mất hoàn toàn luôn rồi.

“Nàng đi khi nào?”

Huyết Tiên suy nghĩ: “Chính là ngày đó, buổi tối ta về còn biến nhỏ chui vào quần áo của chàng.”

“Khụ khụ khụ.” Chu Vân Nghiên bất thình lình bị sặc, đương nhiên là hắn nhớ tối hôm đó, không còn cách nào, kí tức quá sâu sắc!

Ngày đó sau khi Huyết Tiên tắm rửa xong, nhân lúc hắn không chú ý, lập tức biến nhỏ đi chui vào trong quần áo hắn.

Chu Vân Nghiên muốn bắt nàng ra, nhưng hiển nhiên là Huyết Tiên đã coi quần áo của hắn thành nơi để nghịch ngợm chơi đùa, nhất quyết không đi ra, Chu Vân Nghiên vội tới mức nhảy lên nhảy xuống, giống như động kinh vậy.

“Thế còn… Hoàng Pha pháp sư đâu?” Chu Vân Nghiên điều chỉnh lại biểu cảm của mình, tiếp tục hỏi.

Nghe nói đến cả Hoàng Pha pháp sư kia cũng mất tích cùng, cho nên bây giờ trên dưới nước láng giềng đều đang tìm Hoàng Pha pháp sư.

Huyết Tiên chỉ con chồn trong viện, nói: “Nó đó.”

Chu Vân Nghiên: “... Hoàng Pha pháp sư là chồn ư?” Từ khi quen biết Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên cảm thấy yêu vật trong cuộc sống của mình bỗng dưng nhiều hẳn lên.

Huyết Tiên gật đầu: “Ta thấy da lông nó bóng loáng, vừa khéo lấy làm khăn quàng cổ cho chàng.”

... Khăn quàng cổ này ai dám quàng chứ? Hắn chắc chắn sẽ không quàng đâu.

“Sao nàng không nói với ta một tiếng.” Chu Vân Nghiên thở dài nói: “Không phải ta trách nàng, ta sợ lỡ như, một mình nàng đi, nếu như gặp phải chuyện gì, ta muốn cứu nàng cũng không kịp.”

“Niêm Niêm” chui ra từ dưới váy Huyết Tiên, dán lên lồng ngực Chu Vân Nghiên rồi cọ cọ, Huyết Tiên nói: “Lần sau ta sẽ nói với chàng.”

Huyết Tiên nhượng bộ như vậy, Chu Vân Nghiên liền không nói gì nữa.

Lúc này hắn mới nhớ tới hai dã uyên ương kia, hỏi: “Bọn họ còn ở phủ Tam Hoàng tử chứ?”

Huyết Tiên tính ngày: “Sắp tới núi Du Yến rồi.”

Chu Vân Nghiên đè trán: “... Nàng còn có bao nhiêu chuyện chưa nói với ta nữa?”

Hắn phải nói chuyện tử tế với Tiên Nhi mới được.

Mùa hè trôi qua, rồi tới mùa thu.

Trong mấy mẫu đất được chia cho Huyết Tiên kia, tất cả hoa màu đều đã lớn lên vô cùng khả quan, đến cả loại bông mịn mới ở biên quan năm nay, thu hoạch cũng tốt ngoài dự liệu.

Bây giờ cho dù Huyết Tiên đi đâu đều được nhân dân biên quan hoan nghênh, khi bà mối đầu tiên muốn làm mối cho Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên cảm thấy hắn không thể đợi được nữa!

Có thể là do thu hoạch mùa thu quá bận rộn, gần đây Huyết Tiên thường hay mệt mỏi, nói chuyện với Chu Vân Nghiên được một chút là lại thiếp đi.

Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn nàng, lo lắng nói: “Hay là nghỉ ngơi mấy ngày?”

Hắn muốn đưa Huyết Tiên đi khám đại phu, lại nhớ rằng, đại phu bình thường xem được bệnh cho tinh quái à.

Khi đó hắn không muốn để Huyết Tiên đi theo hắn chịu khổ, tuy rằng Huyết Tiên chưa từng nói mệt, nhưng thấy nàng cả ngày vừa trồng cây vừa xuống đất, đúng thật là Chu Vân Nghiên cũng đau lòng.

Huyết Tiên nằm sấp trong lồng ngực Chu Vân Nghiên ngáp một cái, nói: “Tinh hồn không ổn, ta phải quay về đổi cành cây.”

Chu Vân Nghiên nghe mà chẳng hiểu gì: “Nghĩa là sao?”

Huyết Tiên mắt lim dim nói với hắn, khi đó để sớm tới tìm hắn nên nàng không ở bên bản thể đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, chỉ chặt một cành cây của bản thể để cố định tinh hồn.

Vốn dĩ cành cây này có thể dùng ba năm hai đoạn, nhưng hôm nay cố định phòng bão cát cho cây, ngày mai lại biến ra một mảng cây non sen đất....

Lăn lộn suốt bao ngày qua, đoạn cành này sử dụng quá mức, đương nhiên tinh hồn sẽ không ổn, cho nên mới được hai ba ngày là lại buồn ngủ.

Chu Vân Nghiên nghe mà hoảng sợ, đối với người phàm mà nói, nghe nói tới bốn chữ “cố định tinh hồn” này thì đã bị dọa cho mặt tái nhợt rồi.

“Nếu tinh hồn không ổn... thì sẽ như nào?”

Lần đầu tiên Huyết Tiên hóa thành hình người, không có kinh nghiệm trong việc này, liền gọi Độn Địa Hổ ở bên ngoài.

Gần đây Độn Địa Hổ sống rất thoải mái, sinh linh ở biên quan này đều biết hắn ta đi chung với một thụ tinh huyết sát, cho nên cũng đề cao hắn ta hơn.

Hắn lại hoa mai nở hai... không phải tám lần, kết đôi với một con chuột đào đất lông dài ở biên quan, mỗi ngày ta chải lông cho ngươi, ngươi xỉa răng cho ta, cũng rất tốt đẹp.

Nghe Huyết Tiên gọi, Độn Địa Hổ vội vàng chạy vào phòng, liền nhìn thấy thụ tinh kia dựa vào trong lồng ngực Chu Thiếu tướng quân, nhìn mà ê cả răng.

Chu Thiếu tướng quân không biết có phải ở cùng thụ tinh này lâu quá rồi nên cũng không biết liêm sỉ là gì không, thấy hắn ta đi vào mà cứ như không nhìn thấy, chỉ lo lắng nhìn Huyết Tiên đang ủ rũ.

“Đại nhân có gì phân phó?”

Huyết Tiên hỏi: “Tinh hồn không ổn sẽ như thế nào?”

Lúc này Độn Địa Hổ mới có chút bộ dáng đứng đắn, đánh giá Huyết Tiên trên dưới một lượt, nói: “Tinh hồn không ổn, nhẹ thì tu luyện lại, nặng thì...”

Độn Địa Hổ nuốt nước bọt nói: “Nặng thì mất hết tinh hồn, mở lại linh trí. Nếu như tinh hồn của đại nhân không ổn, tốt nhất là lập tức quay về bên cạnh bản thể để cố định tinh hồn.

Nếu như mở lại linh trí thì đồng nghĩa với biến thành một vật chết, bắt đầu tu lại tinh hồn từ thời kì hỗn loạn.

Huyết Tiên lại không có phản ứng gì lớn, nàng đáp nhàn nhạt: “Nói như vậy thì ta phải về một chuyến rồi.”

Nếu như nàng tu luyện lại tinh hồn thì không biết phải bao nhiêu năm, đợi nàng có hình người rồi, chưa biết được Chu Vân Nghiên có còn sống hay không.

Chu Vân Nghiên nghe lời Độn Địa Hổ nói, đến cả hô hấp cũng dừng lại, lập tức vỗ bàn: “Huyết Tiên, nàng về ngay bây giờ đi!”

Huyết Tiên không chịu: “Ta đợi trưởng bối trong nhà chàng gửi thư tới rồi về, tính ngày thì cũng là mấy ngày này thôi.”

Chu Vân Nghiên: “Nói vớ vẩn gì vậy, mạng của nàng quan trọng hơn bất kì điều gì!”

Đợi trưởng bối trong nhà gửi thư tới là để thành thân với Huyết Tiên, nếu thụ tinh này không còn nữa thì hắn còn có gì để mà chờ!

Tướng quân trấn quan đương nhiên không thể rời khỏi chức vụ dễ dàng, đêm đó Chu Vân Nghiên liền quyết định, để Độn Địa Hổ cùng về với Huyết Tiên trước, đợi thư trong nhà gửi tới, hắn sẽ xem có thể nhanh chóng quay về không.

Huyết Tiên muốn chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho nàng, Huyết Tiên xua tay: “Chân ta còn nhanh hơn.”

Chu Vân Nghiên cưỡi ngựa, để Huyết Tiên ngồi trong lòng hắn, tiễn cả một đường, tiễn từ khi trời tối tới khi trời sáng.

Độn Địa Hổ: ... Trời đã sáng rồi! Định tiễn tới tận núi Du Yến đấy à!

Chu Vân Nghiên biết hắn không thể tiễn tiếp nữa, luyến tiếc mà nhìn Huyết Tiên hồi lâu.

Không quan tâm Độn Địa Hổ ở bên cạnh, hắn giơ tay lên sờ mái tóc như vải lụa của Huyết Tiên, thấp giọng nói: “Ở yên trong phủ đợi ta.”

Huyết Tiên nhìn hắn, “nghịch ngợm” và “hoa hoa” chui từ trong váy ra, lưu luyến không rời quấn lấy góc áo hắn, Chu Vân Nghiên nhìn mà đau lòng, suýt chút nữa đã ném chức vụ Tướng quân trấn quan đi, cùng về Kinh với nàng.

Nhưng hắn không thể, đây là trách nhiệm của hắn.

Huyết Tiên lấy ra cái gì đó trong tay áo, đưa cho Chu Vân Nghiên, nói: “Đợi tinh hồn ta ổn định rồi thì sẽ dùng cái này nói chuyện với chàng.”

Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn, là một con búp bê nhỏ, giống Huyết Tiên biến nhỏ như đúc, làn da nõn nà, nhưng lại nhắm chặt hai mắt.

“Được, ta đợi Huyết Tiên nói chuyện với ta.” Chu Vân Nghiên dịu dàng nhìn Huyết Tiên rồi nói.

Chu Vân Nghiên thở dài, sáng sớm nhiệt độ không khí thấp, thở ra là một luồng sương trắng.

Hắn ôm Huyết Tiên của hắn, sao đó mới hắng giọng nói: “Mau đi đi, ta cũng nên về rồi.”

Yết hầu Chu Vân Nghiên chuyển động lên xuống, trong lòng nghĩ đại trượng phu sao lại yểu điệu vậy được!

Huyết Tiên nhìn hắn thật sâu, mới chậm rãi thu lại hai cành cây.

Chu Vân Nghiên nhịn lại không nhìn bóng lưng đi xa của nàng, một lúc sau, cuối cùng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Huyết Tiên quay mặt về hướng hắn, đi lùi về sau, tốc độ bước chân nhanh chóng.

Chu Vân Nghiên: “...”

“Vân Nghiên, chàng về sớm chút nhé.” Huyết Tiên giơ tay phải lên lắc trái phải.

Chu Vân Nghiên mỉm cười, mày kiếm nhướng lên: “Nhìn đường trước mặt đi, đừng để ngã!”



Lời tác giả:

Trông có giống con gái đi học đại học xa nhà không...

Chương kế tiếp