Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 32: Thụ tinh này không ăn chay (32) - Trở về kinh thành
Thủ Tri huyện nghe nói trong nhà Huyết Tiên có chuyện nene phải về kinh trong đêm, liền kinh ngạc nói: “Chuyện lớn như vậy phải nói với ta một tiếng chứ! Ta cũng muốn tiễn Huyết huynh nữa!”

Chu Vân Nghiên căng da mặt nói: “Huyết huynh cũng không muốn làm phiền người khác, nói huynh ấy sẽ quay trở lại nhanh thôi, đừng lo.”

Thu hoạch mùa thu đang tiến hành đâu vào đấy, Chu Vân Nghiên lại mở ra cuộc sống như khổ hạnh tăng mới.

Nói “khổ” cũng không đúng lắm, bởi vì Huyết Tiên trồng một vùng cây lớn, trừ bão cát lần đầu tiên khá lớn ra, mấy lần còn lại càng ngày càng nhỏ, thậm chí chỉ là gió lớn bình thường.

Tiếp đó, bởi vì bông mịn được mùa và giếng sâu tăng lên, đã cải thiện đời sống sinh hoạt của người dân biên quan rất nhiều, so với “khổ” mồm miệng toàn cát vàng trước đây thì “khổ” bây giờ chẳng được tính là gì.

Đến cả việc ăn, Huyết Tiên cũng đã chuẩn bị cho hắn nhiều chim ưng mỏ nhọn như vậy.

Trong vô thức, mọi điều trong cuộc sống đều có màu sắc của Huyết Tiên, đến cả trên đường phố, thi thoảng cũng có bách tính hỏi Huyết công tử đi đâu rồi?

Tuy rằng điều kiện bên ngoài được thay đổi, nhưng nội tâm lại trống rỗng.

Nhất là tới buổi tối, Chu Vân Nghiên cầm người nhỏ sinh động như thật, nhớ Huyết Tiên nhớ tới mức trằn trọc.

Nếu như Huyết Tiên còn ở đây, bây giờ chắc chắn sẽ bò trên người hắn, không phải là chơi với hắn thì là dùng cành cây quấn lấy hắn, khiến hắn không thể yên ổn dù chỉ một khắc.

“Tiên Nhi.”

Chu Vân Nghiên gọi mà như thở dài, bây giờ Tiên Nhi của hắn tới đâu rồi, còn ổn chứ?

Lúc này Tiên Nhi của hắn đang mở bước chân nhanh nhất, xách Độn Địa Hổ chạy vèo!

Độn Địa Hổ lắc trái lắc phải: ... Nàng ta tinh hồn bất ổn thật đấy à! Còn có sức lực hơn cả yêu quái có tinh hồn ổn định như hắn ta đó!

Thụ tinh ngàn năm vẫn là thụ tinh ngàn năm, cho dù tinh hồn bất ổn thì cũng không phải là thứ mà yêu nghiệt trăm năm bình thường có thể địch nổi!

Huyết Tiên chỉ có một suy nghĩ, mau chóng về với bản thể để cố định tinh hồn, ở bên cạnh bản thể đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày thì nàng sẽ không cần vì tinh hồn bất ổn mà bị ép rời khỏi Chu Vân Nghiên nữa.

Chưa tới mười ngày, Chu Vân Nghiên đã gầy đi một vòng, trông vô cùng tiều tụy mệt mỏi.

Sống hai mươi năm, Chu Thiếu tướng quân chưa từng nếm trải sự đau khổ của tương tư, bắt đầu ăn không ngon, ngủ không yên, mở mắt nhắm mắt đều là tinh quái kia, giống như thư sinh nghèo bị yêu tinh quyến rũ vậy.

Mà vào lúc này, thư đáp của phủ Tướng quân cuối cùng cũng tới.

Trên thư viết trước rằng, trả lời thư muộn một thời gian là vì Chu Tướng quân đi xin nghỉ thành thân cho hắn, Chu Vân Nghiên độc thân tới tuổi lớn thế này, chính là vì bảo vệ quốc gia ở biên quan, cho nên kì nghỉ này rất dễ dàng được phê chuẩn.

Để Chu Vân Nghiên chuẩn bị, về nhà thành thân trước, trong nhà đều đã chuẩn bị xong hết rồi, sẽ không mất nhiều thời gian.

Bức thư này đối với Chu Vân Nghiên hiện giờ như cam lộ từ trên trời rơi xuống vậy.

Chào Thủ Tri huyện một tiếng, lại dặn dò Viên Phó tướng một lượt, Chu Vân Nghiên dẫn theo binh sĩ về kinh suốt đêm!

Huống hồ bây giờ Mộc Tân Cổ cũng đã không còn nữa, biến giới hai nước chưa từng hòa bình như vậy.

Trên đường, Chu Vân Nghiên thường hay lấy búp bê nhỏ được hắn đặt trong vạt áo ra lúc nửa đêm, giống như Huyết Tiên thực sự ngủ say trong lồng ngực hắn vậy.

Đuôi mắt của búp bê nhỏ được vẽ hơi cong lên, trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Vân Nghiên toàn là sự dịu dàng, thấp giọng nói: “Đợi thêm chút nữa.”

Đêm hôm đó, Chu Vân Nghiên nằm mơ một giấc mơ.

Huyết Tiên chân trần ngồi trên cành cây sen đất, lười biếng nói với hắn: “Chàng mau về đi, bây giờ ta chẳng đi đâu được cả, chỉ ở trên ngọn cây chờ chàng.”

Chu Vân Nghiên ở trong mơ nôn nóng nói: “Còn quãng đường chưa tới một tháng nữa, ta sắp tới rồi! Nàng vẫn ổn chứ?”

Huyết Tiên lắc tay mình, Chu Vân Nghiên mới nhìn thấy trong cổ tay có một nhánh cây rút ra, liền với thân cây.

“Đợi chàng về, tinh hồn của ta cũng đã được cố định rồi.”

Huyết Tiên suy nghĩ rồi nói: “Bảy bà vợ của cái con chuột Độn Địa Hổ kia đều chạy cả rồi, chim mùa thù này cũng ít, đến cả nhét kẽ răng ta cũng không có.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Vốn dĩ hắn tưởng rằng hắn ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, nhưng nghe thấy Huyết Tiên nói như vậy, bỗng nhiên hắn ý thức được rằng, có thể hắn thực sự đang nói chuyện với Huyết Tiên.

Hắn vừa định nói hai câu gì đó, thì bỗng nhiên tỉnh lại khỏi giấc mơ, quay đầu lại nhìn búp bê nhỏ bên cạnh, vẫn là nhắm chặt mắt lại.

“Đêm qua nàng vào giấc mơ của ta à?” Chu Vân Nghiên chọt chọt Tiểu Huyết Tiên.

Tiểu Huyết Tiên đương nhiên sẽ không trả lời hắn.

Nhưng khi Huyết Tiên đặt nó vào trong y bào, ngón chân của nó khẽ cử động, Chu Vân Nghiên không hề phát hiện.

Thêm hai ngày nữa, ban đêm nghỉ ngơi trong lều, Chu Vân Nghiên mệt mỏi vươn vai, lấy Tiểu Huyết Tiên từ trong áo ra.

Hắn quen thói mà hôn lên mặt nó trước, vừa định nói chuyện với búp bê Huyết Tiên, tay búp bê nhỏ đột nhiên giơ lên, đỡ lấy cằm hắn, đôi mắt hơi lạnh nhạt nhìn chằm chằm Chu Vân Nghiên.

Búp bê nhỏ chu môi đỏ: “Vân Nghiên, hôn thêm cái nữa đi.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Hắn dừng hai giây, sững sờ nhìn búp bê nhỏ trong lòng bàn tay, tới tận khi Huyết Tiên không đợi hắn hành động mà đã tự mình hôn.

Chu Vân Nghiên đột ngột phản ứng lại: “Huyết Tiên? Là Huyết Tiên sao?”

Huyết Tiên: “Ma quỷ không dám nhập vào người gỗ của ta, đương nhiên là ta rồi.”

Huyết Tiên không hề e dè tình cảm nhớ nhung, khuôn mặt cọ một trận lên mặt hắn: “Ta nhớ chàng lắm.”

Chu Vân Nghiên sao lại không nhớ nàng cơ chứ, đúng là vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Bây giờ nàng có thể dùng cơ thể này nói chuyện với ta rồi sao? Sẽ không ảnh hưởng tới tinh hồn của nàng chứ?”

Huyết Tiên: “Không phải đêm trước đã nói với chàng trong mơ rồi sao, đợi chàng về tới kinh thì đã ta khỏi hẳn rồi, bây giờ nói chuyện với chàng vẫn phải bớt lại chút.”

Bây giờ nàng chỉ có thể dùng cơ thể nhỏ này để nói chuyện với Chu Vân Nghiên, không thể biến lớn lên được, cũng không thể vươn cành cây, chỉ là một búp bê gỗ bình thường.

Nhưng đối với Chu Vân Nghiên mà nói, thế này là đã đủ rồi, hắn có thể chạm vào nàng, nói chuyện với nàng, chính là niềm vui vô hạn.

Quãng đường tiếp theo đó, mấy binh sĩ đi theo cảm nhận được rõ ràng tinh thần của Chu Thiếu tướng quân lại quay về rồi, đến cả tiếng quát lúc luyện tập buổi sáng cũng to lên.

Mỗi lần Chu Vân Nghiên về phủ Tướng quân, mọi người trong phủ đều đón hắn ở cửa. Lần này giống như trước đây, mọi người đều đứng ở cửa nhón chân mong chờ... nương tử tương lai của Chu Vân Nghiên.

Lão thái quân dẫn đầu, nghển cổ nhìn ra đằng sau hắn.

Nhìn lại thì chẳng có gì, chỉ có mấy binh sĩ đi theo.

Lão thái quân nôn nóng: “Vân Nghiên à, nương tử tương lai... của con đâu?”

Không phải là cùng về với nhau sao? Lại xảy ra biến cố gì vậy?

Lời nói của lão thái quân run run rẩy rẩy như sợ Chu Vân Nghiên nói ra lời bà không muốn nghe.

Chu Vân Nghiên quên mất chuyện này, vội vàng nói: “Nàng ấy ngồi xe ngựa, muộn chút mới tới.”

Lão thái quân: “Vậy thì con cũng về muộn một chút cùng chứ! Về sớm như vậy làm gì!” Bà cũng đâu phải đứng đây để nhìn hắn!

Chu Vân Nghiên: “...”

Không phải toàn là có vợ quên nương sao, còn nhà hắn là có cháu dâu quên cháu trai à?

Dù sao cũng là cháu trai trưởng của mình, lão thái quân để hắn vào trong phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa lại ra đón nương tử tương lai của hắn.

Chu Vân Nghiên và mọi người hàn huyên đơn giản, sau đó liền ôm lấy người nhỏ trong lồng ngực,chạy một mạch tớ hậu viện.

Cây đại thụ ngàn năm đứng sừng sững trong sân, thân cây thô to, bốn người thành niên nắm tay vòng quanh cũng không ôm hết được.

Tán cây cực lớn, nhánh cây tản ra, nở đầy hoa sen đất rực rỡ, trong đầu đông hiu quạnh này, nàng nở như yêu dã như lửa, đỏ tới phát tím.

Chu Vân Nghiên nhìn chằm chằm, thị lực của hắn rất tốt, nhìn một cái là thấy nhân nhi bị cành cây che mất. Đôi chân trần trắng nõn, lắc la lắc lư, nhìn mà hắn thấy nóng mắt.

Trước ngực trống rỗng, hắn dùng sức ấn xuống, búp bê nhỏ trong lồng ngực chớp mắt đã nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, chạy một mạch tới cành của cây lớn, đáp trên tay của nhân nhi.

Chu Vân Nghiên bình ổn lại hô hấp, hắn bước từng bước tới chỗ cây đại thụ ngàn năm to lớn.

Mỗi một dấu chân dường như đều dẫm lên nhịp tim hắm, hô hấp của hắn đều chậm đi.

Cuối cùng cũng đi tới dưới cây, hắn ngẩng đầu lên, như đứa trẻ năm đó, nhìn thụ tinh xinh đẹp và nói: “Huyết Tiên, ta tới rồi.”

Ngay sau đó, thụ tinh xinh đẹp liền vươn cành ra, quấn hắn tới đầu cành.

Chu Vân Nghiên: “...”

Trong lòng hắn ngập tràn sự kích động vì được gặp lại, nhìn nữ tử trước mắt muốn hỏi nàng thật nhiều điều, nhưng lại phát hiện Huyết Tiên của hắn chẳng hề muốn nói chuyện với hắn chút nào, còn muốn lột xiêm y hắn!

“Đang trên cây đấy!” Chu Thiếu tướng quân kinh hãi thiếu chút nữa quên mất phản kháng, vội vàng giữ lấy đôi tay Huyết Tiên thấp giọng nói.

Còn trong hậu viện nhà hắn nữa! Mọi người đều có thể nhìn thấy nơi này!

Huyết Tiên liếm môi đỏ, đôi mắt lập lòe: “Yên tâm, không có ai nhìn thấy chúng ta được đâu.”

“Thế cũng không được!” Liêm sỉ của Chu Vân Nghiên còn chưa nát tới mức cặn bã như thế, biết được cái gì không thể làm!

Huyết Tiên nhìn chằm chằm hắn, khẽ nói: “Đá mấy tháng ta không thân mật với chàng rồi.”

Dáng vẻ đáng thương như vậy, Chu Vân Nghiên nhìn mà lập tức mềm lòng, đôi mắt Huyết Tiên lóe lên, nhân lúc hắn bệnh nhất định phải lấy mệnh hắn!

Ngay lúc Chu Vân Nghiên còn muốn dùng ngôn từ chính đáng để từ chối thì đã không kịp nữa rồi, quẫn bách nói: “Thế! Thế này thì!”

“Suỵt!” Ngón trỏ tay phải của Huyết Tiên đặt trước miệng: “Bọn họ không nhìn thấy thôi, chứ vẫn nghe thấy được đấy.”

Chu Vân Nghiên quát cũng không được, không quát cũng không được, nghẹn tới mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng!

...

Chu Thiếu tướng quân về nhà là chuyện lớn, đám sai vặt bưng đồ vội đến vội đi.

“Haiz, ngươi thấy có phải cây hoa sen đất kia đang động không?”

“Cái gì động cơ?”

“Cành cây bên trên, có phải đang lắc rất mạnh không?”

Gã sai vặt nhìn kĩ lại, nói: “Đâu có, chắc gió thổi đấy!”

Một gã sai vặt khác nghiêng đầu: “Ta nhìn nhầm à?”

“Là ngươi nhìn nhầm đó.”

“Thế nhưng, năm nay hoa nở đẹp thật, đỏ hơn năm trước.”

...

Đám sai vặt đi xa rồi, trên cành cây trên cao, lại nhẹ nhàng lắc lư.

Từ nhỏ tới lớn Chu Vân Nghiên chưa từng gặp phải tình cảnh quẫn bách như thế này, nhưng không thể phủ nhận rằng, vừa hoang đường lại vừa kích thích...

“Lần sau không được như thế này nữa.”

Gương mặt Chu Vân Nghiên đỏ bừng lên, không biết là đang khuyến mình hay là khuyên Huyết Tiên.

Đôi mắt xinh đẹp của Huyết Tiên liếc hắn, cười nhàn nhạt.

Chu Vân Nghiên khẽ ho một tiếng, cảm thấy mình đã quên gì đó, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nói: “Thôi xong đời rồi! Còn đang đợi đón nàng đó!”

Tuy rằng muộn một chút, nhưng trước khi trời tối, Chu Vân Nghiên vẫn tìm được một chiếc xe ngựa.

Độn Địa Hổ bị bảy bà vợ vứt bỏ lại làm gã sai vặt kiêm mã phu như cũ, đưa nương tử tương lai Huyết Tiên tới phủ Tướng quân.

Đương nhiên Huyết Tiên không làm ra vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ như nữ tử khuê phòng, động tác hào phóng thoải mái, bởi vì làm tiếu lang quân thời gian dài như vậy nên biểu cảm còn có chút phong lưu.

Các nữ quyến trong phủ Tướng quân khi nhìn thấy dung mạo của Huyết Tiên, đều hít ngược một hơi.

Tục ngữ nói, cơm ngon không sợ muộn, Vân Nghiên chính là ví dụ tốt sống sờ sờ!

Chương kế tiếp