Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 40: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (7) - Thế giới trong sách
Kể từ đó về sau, Tôn Huy Ngân im thin thít, sống yên ổn trên núi vài năm.

Nghe người trong giáo kể, dạo gần đây, hắn ta hay chạy sang ngọn núi kế bên, bảo là đi vẽ vời gì đó.

Nơi núi rừng hoang vu, cũng không sợ bị sài lang hổ báo ngoạm đi mất. Lão bộc của Tôn Huy Ngân, người đã đi theo hắn ta trèo đèo lội suối từ núi này qua núi khác đã sắp kiệt sức đến nơi.

Dư Thủy Nguyệt phớt lờ hắn ta, bởi vì có những việc khác ngáng chân nàng.

Nàng phát hiện thấy mình dạo này thường xuyên bị đau đầu.

Ban đầu là những cơn đau ngắn, dần dần biến chuyển thành đau cả ngày lẫn đêm, như có một cây đinh đâm xuyên Thiên linh cái.

Sau một thời gian, nàng bắt đầu xuất hiện trạng thái bất chợt buồn ngủ, sau đó là kinh mạch khắp cơ thể đảo ngược, ngày nào cũng nôn ra máu.

Phản ứng đầu tiên của nàng là luyện công đã bị tẩu hỏa nhập ma.

Nàng mời Tiền đại phu đến khám bệnh cho mình nhưng Tiền đại phu cũng không tìm ra lý do, trở về ôm cuốn Y điển tra tư liệu mà không có lấy một manh mối.

Nàng hao gầy đi từng ngày, bệnh mỗi lúc một nặng thêm, cả ngày nằm liệt giường.

Thạch Lựu, Hoàng Ly và Bách Tước ngày ngày thay nhau canh gác bên giường, điệu bộ trông như sắp khóc khiến nàng nhìn mà bực bội.

Thế là đuổi hết họ đi.

Ngoài việc đưa cơm nước, thời gian còn lại không được phép vào phòng nàng.

Nàng biết mình chẳng sống được bao lâu nữa.

Một ngày nọ, nàng tỉnh dậy, đột nhiên nhận ra mình đang ở nơi đồng không mông quạnh, nàng cất tiếng gọi nhưng không ai trả lời. Chỉ có giọng nói của nàng vang vọng yếu ớt giữa khu rừng thăm thẳm.

Nàng cử động tay chân và bò ra ngoài một cách yếu ớt.

Dường như có ai đó muốn nàng chết ở nơi núi hoang rừng già này.

Sắc trời ngày càng tối, Dư Thủy Nguyệt nhìn bầu trời xanh đen, lòng thầm tính toán, rốt cuộc là ai hận nàng đến mức cay độc như vậy.

Con đường núi hiểm trở vắng tanh, chỉ có tiếng động vật luồn qua những bụi cỏ.

Dư Thủy Nguyệt nhoài người trong bụi cỏ, chật vật dùng ngón tay móc ám khí từ túi áo giấu kín ra.

Nghĩ rằng nếu có dã thú đến thì nàng sẽ quyết đấu một phen, có chết cũng phải vẻ vang mới được.

Đột nhiên, xa xa mơ hồ vang vọng tiếng vó ngựa, nghe thấy âm thanh ấy từ xa tiến lại gần, Dư Thủy Nguyệt không khỏi cất cao giọng hét lên: "Ta có bạc!"

Vào thời điểm này mà hét "Có người ở đây!" sẽ chẳng có tác dụng, tiền tài có thể sai khiến ma quỷ đẩy cối xay, hiển nhiên sẽ có thể lung lạc lòng người.

Dư Thủy Nguyệt nghe thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, nhờ sắc trời âm u, nàng thấy từ xa có một nhóm người đi tới. Tên thủ lĩnh mặc áo bào trắng, cưỡi một con tuấn mã màu trắng.

Dường như người đang đi tới không thạo cưỡi ngựa cho lắm, hắn nắm chặt dây cương, lảo đảo trên lưng ngựa, mỗi lần sắp ngã đều được người bên cạnh lẳng lặng giúp đỡ .

Từ lâu, ánh mắt của Dư Thủy Nguyệt không còn tốt như thời kỳ đỉnh cao nữa, nàng hơi nheo mắt nhìn cho rõ người đang ngồi trên lưng ngựa.

Bóng dáng màu trắng lảo đảo ấy.

Một nam nhân rất khôi ngô, mặt mày tuấn tú, hiềm nỗi cứ lạnh tanh, dường như đã có vụn băng kết lại trong ánh mắt ấy.

Con bạch mã cao lớn rung lắc khiến tảng băng vụn kia rơi rụng liểng xiểng, có thể thấy hắn rất không giỏi cưỡi ngựa.

Do bộ đồ trắng mặc trên người nên nam nhân như hòa vào làm một với con bạch mã, từa tựa một con vật mặt người mình ngựa.

Dư Thủy Nguyệt nhìn hắn túm chặt dây cương lại, chậm rãi kìm lại bước chân ngựa.

Ánh mắt của Dư Thủy Nguyệt lướt qua bộ quan phục và tấm thẻ bài giắt bên thắt lưng của nam nhân, có vẻ như hắn ta là một vị quan.

Nàng hiện có thể giữ được tỉnh táo đều nhờ cả vào chút hơi tàn thoi thóp. Nếu những người này đi mất thì nửa đêm nửa hôm khó mà gặp được ai khác.

Chưa kể, dù có người đi ngang qua mà nghe thấy tiếng nữ nhân kêu gào giữa chốn núi sâu rừng già đi chăng nữa, ai dám lại gần?

"Ta là giáo chủ của Đồ Hoan giáo."

Rõ ràng nam nhân trước mặt chẳng hề quan tâm đến tiền bạc, nói một cách tương đối, chưa biết chừng tên tuổi của giáo chủ Đồ Hoan giáo có thể tạm thời giữ chân hắn ta lại.

Đôi mắt lạnh lùng của nam nhân nhìn nàng một lúc, rồi ra dấu với người phía sau.

Dư Thủy Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm, rất tốt, chắc nàng đã có thể chết một cách vẻ vang rồi đây.

Nam nhân đã cứu nàng, còn tìm cho nàng một đại phu.

Đương nhiên là không miễn phí.

Làm giáo chủ Đồ Hoan giáo nhiều năm như vậy, Dư Thủy Nguyệt hiểu rất nhiều chuyện ở giang hồ, chuyện trong thiên hạ. Ít nhất cũng có thể đổi lấy một nơi chôn cất sơ sài cho chính mình.

Không cần lo bị thú rừng ăn xác sau khi chết.

Vẻ mặt của đại phu như thể “Nữ nhân này hết đường cứu chữa rồi, chuẩn bị tang lễ đi thôi”, nam nhân mặc đồ trắng không nhúc nhích, làm ra một động tác, có lẽ là cho người dẫn đại phu đi lấy thuốc.

Không cần đại phu nói, Dư Thủy Nguyệt cũng biết mình chỉ còn được dăm bữa nửa tháng nữa.

Hằng ngày, nam nhân đều đến phòng, hỏi nàng một vài sự việc liên quan đến sơn tặc và Tây Vực.

Dư Thủy Nguyệt là người đã sắp chết, lười chẳng buồn nghĩ xem hắn là ai, tại sao lại đến Tây Vực. Tóm lại là chuyện gì biết nàng đem kể tuốt tuồn tuột.

Nam nhân cứu nàng là để biết một số việc mà người thường không biết.

Có đi có lại.

Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi tại sao Dư Thủy Nguyệt lại ở trên núi hoang vực sâu, và tại sao nàng lại thành ra vật vờ như vậy.

Tất nhiên Dư Thủy Nguyệt sẽ không chủ động đề cập đến.

Một người ngồi, một người nằm, một người yếu ớt nhợt nhạt, một người xanh xao héo hon, thế nhưng bầu không khí lại hài hòa lạ thường.

Có thể vì biết nàng sắp chết, nên nam nhân áo trắng đã bớt cảnh giác với nàng hơn một chút.

Hắn thường ngồi trong phòng nàng trầm tư, đã ngồi là ngồi cả buổi chiều. Hầu hết thời gian, Dư Thủy Nguyệt đều ngủ mê man, thỉnh thoảng tỉnh táo thì nói vài câu với hắn.

Thế mà lại cho một chút cảm giác yên bình, tĩnh lặng.

Nàng thầm thở dài, sắp chết đến nơi, ngay cả khi là nàng thì cũng sẽ cảm thấy mềm lòng, không còn dứt khoát.

Một ngày nọ, Dư Thủy Nguyệt lại bắt đầu nôn ra máu. Nàng đã quen với điều đó rồi. Nàng cầm khăn tay lên lau, thuận miệng thở than: “Mồm miệng nhạt thếch, muốn ăn ít đồ ngọt.”

Nam nhân ngồi bên bàn trà không nói gì, tới buổi trưa có một bát chè và một gói bánh hoa đào được đưa đến phòng cho nàng.

Đều đặn mỗi ngày kể từ đó, cho đến khi Dư Thủy Nguyệt trút hơi thở cuối cùng.

Những món ăn ngọt lịm này được mang đến phòng của nàng mỗi ngày.

Dư Thủy Nguyệt ăn chè ngọt, chăm chú quan sát khuôn mặt của nam nhân. Hình như nam nhân không hợp đất, không hợp nước cho lắm, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện quầng thâm màu xanh nhạt, trông vô cùng mệt mỏi.

Nhìn gương mặt mong manh này, Dư Thủy Nguyệt nghĩ bụng, nếu có kiếp sau, nàng cũng có thể học hỏi nàng tiên ốc đồng.

Có vẻ nam nhân này có địa vị cao nên hành động cử chỉ luôn kiểu cách, khi nhìn người khác sẽ không nhìn thẳng vào mắt, thoạt tiên là thờ ơ buông lơi hàng mi, rồi chậm rãi nâng tầm mắt lên.

Khi hắn vô tình quay lại, con thần thú đầu hổ một sừng được thêu trên bộ quan phục bắt gặp ánh mắt của Dư Thủy Nguyệt.

Ở nơi ngược sáng, thần thú hung dữ lóe lên vẻ tà ma hào nhoáng, đôi mắt tròn khép hờ.

Không giận dữ, không từ bi.

Dư Thủy Nguyệt nhìn con thần thú có vẻ ngoài khó ưa này, đưa hai ngón tay bất lực lên, coi như chào hỏi nó.

Nam nhân cất bước ra ngoài, vảy đen trên y phục trượt xuống, vừa khéo che trọn phần thân con thần thú, như thể thần thú đang e thẹn, lùi vào trong bóng tối.

Dư Thủy Nguyệt nở một nụ cười im lặng.

Đế Thính, Gián Hoàng ti.

...

Thời tiết rất đẹp vào ngày Dư Thủy Nguyệt ra đi, một hôm đẹp trời hiếm hoi giữa mùa mưa rả rích.

Nàng đi rất thanh thản.

Ngày hôm đó, đột nhiên nàng rất tỉnh táo, phấn chấn, thong thả ngồi dậy khỏi giường.

Từ khe cửa mở hé dõi mắt ra ngoài, nhìn thấy ánh nắng, cỏ xanh, và cả nam nhân vội vã chạy đến sau khi nghe tin người hầu báo cáo.

Dư Thủy Nguyệt phác họa lại gương mặt hắn bằng ánh mắt, nhẹ nhàng hé môi nói: Đa tạ.

Những gì Dư Thủy Nguyệt nói với Tôn Huy Ngân trước đây không phải lời dối trá, nàng thực sự không dính líu đến công việc của triều đình, nhưng nàng có nghe nói về một số người.

Chẳng hạn như Liễu Bạch Chiêu khắc chết hai người vợ cũ, còn có niềm đam mê với “đại nghĩa diệt thân”.

Chuyện tốt không nổi tiếng, chuyện xấu lan xa vạn dặm, chính là như vậy.

Một ân nhân tuấn mỹ nhường này, nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải hết lòng báo đáp hắn.

Vậy nên khi Dư Thủy Nguyệt tỉnh lại lần nữa, nàng đã rất ngạc nhiên.

Nàng vẫn chưa chết?

Dư Thủy Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh. Xung quanh nàng là một vùng trắng xóa. Nàng tưởng là bông nên đưa tay ra sờ, nhưng phát hiện ra vùng trắng xóa ấy giống như sương mù, trượt khỏi ngón tay ngay khi nàng chạm vào.

Dư Thủy Nguyệt giật mình khi nhìn thấy bàn tay của mình.

Đó không phải là bàn tay gầy guộc héo mòn sau thời gian bệnh liệt giường mà là đôi bàn tay mạnh mẽ, đầy chai trước khi nàng lâm bệnh.

Nhìn xuống cơ thể mình một lần nữa, nàng vẫn còn mặc bộ nội bào màu trắng đã mặc trước khi chết, nhưng cơ thể bên trong đã thay dạng đổi hình.

Có thể nàng thực sự đã chết rồi, nếu không thì không có cách nào giải thích được những điều này.

Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?

Còn điện Diêm Vương và cầu Nại Hà đâu, tại sao lại chỉ có một vùng trắng xóa này?

"Ào ào"

Đột nhiên, phía sau không xa vang lên tiếng lật sách nhanh chóng, Dư Thủy Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy một quyển sách được đặt trên mặt đất mù sương trắng mới ban nãy còn không có gì.

Dư Thủy Nguyệt cất cao giọng nói: "Xin hỏi, có thể ló mặt thật ra không?"

Một vùng mênh mông trắng xóa, không có ai trả lời nàng, như thể cuốn sách kia đã ở đó ngay từ đầu, chưa từng có ai xuất hiện.

Dư Thủy Nguyệt nhìn xung quanh, dạo bước đi về phía cuốn sách.

Nàng không hề thích đọc sách, sau khi nhìn rõ tên trên trang bìa, nàng lại càng không muốn đọc.

Tên của cuốn sách là "Xuyên không đến thế giới võ lâm, ta đi thống nhất thiên hạ", sử dụng loại chữ phồn thể mà nàng đã quen thuộc.

Dư Thủy Nguyệt cau mày, là sao đây?

Sau khi im lặng đối diện với cuốn sách một khắc, Dư Thủy Nguyệt vẫn quyết định cầm cuốn sách lên.

Nhìn thấy tên của nhân vật nam chính, Dư Thủy Nguyệt mới bắt đầu tỏ ra nghiêm túc, bởi vì tên của hắn ta là "Tôn Huy Ngân".

Mở đầu câu chuyện kể về một thế giới mà Dư Thủy Nguyệt không thể tưởng tượng được.

Tôn Huy Ngân lớn lên giữa thời đại hòa bình, ổn định, khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, nhưng hắn ta không hài lòng, suốt ngày lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa.

Hắn ta thường oán trời trách người, than phiền xuất thân gia đình mình không đủ tốt, than phiền bạn gái của hắn ta tham phú phụ bần, than phiền sếp không biết cách chọn nhân tài, không nhận ra con thiên lý mã là hắn.

Có vẻ như tất cả mọi người ngoại trừ bản thân hắn ta đều cho rằng hắn ta là một con la.

Thế giới được miêu tả trong cuốn sách là điều mà Dư Thủy Nguyệt, một người sinh ra và lớn lên ở thế giới võ lâm cổ đại, không thể tưởng tượng được.

Xã hội văn minh? Văn minh là gì? Nàng đọc đi đọc lại, hiểu ra rằng người như nàng thuộc dạng "hiểm họa an toàn" trong xã hội văn minh.

Con người trong xã hội văn minh không biết võ công, họ dựa vào máy bay, tàu thủy, ô tô và tệ nhất cũng là xe đạp để di chuyển đường xa.

Dư Thủy Nguyệt không khỏi cau mày khi nghĩ đến chiếc xe đạp mà Tôn Huy Ngân đã làm.

Tôn Huy Ngân quyến luyến xã hội văn minh đến nỗi khi tới với thế giới của Dư Thủy Nguyệt, hắn ta vẫn phải làm những thứ mà chỉ xã hội văn mình mới có. Vậy thì tại sao không sống tử tế ở thế giới ban đầu mà lại oán trời trách người làm gì?

Nhưng Dư Thủy Nguyệt vẫn tin rằng khinh công tốt hơn xe hơi.

Đặc biệt là sau khi đọc trong cuốn sách thấy nói rằng Tôn Huy Ngân đã qua đời rồi xuyên không vì lái xe lúc đang say rượu, Dư Thủy Nguyệt càng kiên định với ý nghĩ khinh công tốt hơn.

Trong con mắt của Dư Thủy Nguyệt, rất nhiều tình tiết xảy ra sau khi xuyên không đều là nhảm nhí, nàng đã phải kìm nén ý định xé sách mấy lần, muốn xem xem kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.

Tôn Huy Ngân xuyên vào một thế giới không tưởng, chủ nhân của cơ thể gốc đã tắc thở, vừa khéo cho hắn ta mượn xác hoàn hồn.

Tỉnh dậy phát hiện thấy một lão bộc bên cạnh, lão bộc cho hắn ta biết rằng hắn ta bị rơi từ trên núi xuống.

Sau khi Tôn Huy Ngân bất mãn, buồn bực ở xã hội hiện đại phát hiện ra mình đã xuyên không, ngoại hình đẹp trai hơn trước, ngay lập tức hắn ta như một đứa trẻ mới sinh ra, hắn ta cảm thấy mình chính là Columbus khám phá ra thế giới mới!

Vùng đất cổ đại này cần hắn ta đến khai quật, biến đổi và giải phóng tư tưởng!

Nghĩ đến cuộc sống sung sướng, trái ôm phải ấp của các bậc tiền bối xuyên không đến thế giới khác, hắn ta cảm thấy mình cũng chẳng kém cỏi gì, cũng có thể cưới bảy tám bà vợ, hưởng trọn vinh hoa phú quý trên đời này.

Nhất là khi nghe lão bộc nói rằng hắn ta là con cháu hoàng tộc tiền triều và Ngọc tỷ truyền quốc vẫn do hắn ta giữ, bầu nhiệt huyết trong Tôn Huy Ngân sục sôi!

Đây là nhiệm vụ của hắn ta ở đây! Hắn ta ở đây để lật đổ triều đình mới!

Sau khi Tôn Huy Ngân biết mình đang ở đâu, hắn ta liền sử dụng suy nghĩ không quá linh hoạt của mình để vạch ra hướng đi liều chết trong tương lai trong vòng một phần tư giờ.

Chương kế tiếp