Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 39: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (6) - Chuyện quá khứ
Dư Thủy Nguyệt là trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã ở Đồ Hoan giáo rồi.

Ban ngày theo các giáo đồ luyện công, làm những công việc nặng nhọc. Tối đến trở về nơi ở tiếp tục luyện công. Trên thực tế, hoàn toàn không phải là nàng luyện công, chẳng qua là ăn chưa no nên đêm đói, không ngủ được.

Các giáo đồ ngủ trên một chiếc giường ghép lớn, quấn manh vải rách đã được coi là chăn.

Đợi những người khác đều đã ngủ say, nàng lấy danh nghĩa luyện công, đi bắt chuột khắp gian trước, gian sau. Đập túi bụi cho chết, rồi nghĩ cách nấu chín, lén lút ăn mảnh.

Dư Thủy Nguyệt từng nghĩ, sau này nàng có được chưởng pháp ghê gớm như vậy, rất có khả năng là do từ nhỏ đã đập rất nhiều chuột.

Đêm nào nàng cũng phải luyện đập chuột.

Sợ đánh thức các giáo đồ khác, nàng còn phải đập vừa nhanh vừa gọn, trực tiếp “khiến cho” động tác của nàng ngày càng nhanh nhẹn, chưởng pháp ngày càng thuần thục.

Người ta nói mũi kiếm nhọn do mài đá ráp, Dư Thủy Nguyệt hết sức tán đồng. Nàng cảm thấy câu tiếp theo nên là “Xuyên Đỉnh Chưởng đập chuột mà thành”.

Nàng ăn mảnh bất kể đêm ngày, ngoài luyện thành công tốc độ tay vượt trội so với người thường, còn đồng thời tôi rèn cho nàng nên khả năng quan nhạy bén, dù chỉ là gió thổi cỏ lay thoáng qua, nàng cũng có thể lần mò được phương hướng tương đối dựa vào cảm giác.

Trong số đông đảo giáo đồ, Dư Thủy Nguyệt không được coi là nổi bật, do tập luyện đập chuột lâu ngày, nàng đã quen ẩn mình, nên khi các vị trưởng lão lựa chọn đồ đệ, Dư Thủy Nguyệt không hề được chọn trúng.

Nàng cũng chẳng bận tâm, sân viện của trưởng lão sạch sẽ là thế, nhìn không có vẻ gì là có chuột.

Nhưng đã là vàng thì không thể nào che giấu nổi, vì nàng sẽ phản quang.

Năm ấy đã xảy ra một việc làm thay đổi quỹ đạo của Dư Thủy Nguyệt, đó là giáo chủ chọn đồ đệ.

Để công bằng nên đã cho các giáo đồ đấu tự do, cuối cùng chọn ra ba người làm đệ tử sau cùng.

Ban đầu nàng không muốn tham gia, nhưng sau khi nghe nói làm đồ đệ của giáo chủ được ăn uống no nê mỗi ngày, Dư Thủy Nguyệt đang uể oải đã lập tức trở nên hăng hái. Có chuyện tốt đẹp dường này sao?

Thế thì phải tham gia!

Không nằm ngoài dự liệu, một Dư Thủy Nguyệt không ai biết đến đã thành danh sau trận đấu. Về sau, những người khác mới được nghe các giáo đồ cùng phòng với nàng kể lại chuyện Dư Thủy Nguyệt chịu khó đến thế nào. Hằng đêm không ngủ chạy ra ngoài tập võ!

Chẳng những tập võ mà còn giúp họ nhóm lò, suốt mùa đông cả phòng đều ấm sực.

Tính tình trượng nghĩa, biết yêu thương, bảo vệ bạn cùng trang lứa, còn chịu khó chịu khổ, số trời đã định nàng sẽ làm nên nghiệp lớn.

Nhóm lò?

Dư Thủy Nguyệt bày tỏ sự im lặng trước danh xưng người tốt việc tốt bỗng đâu bay tới này.

Chắc chắn nàng sẽ không cho người khác biết chuyện nàng làm vậy để nướng chuột.

Cho đến tận khi lão giáo chủ thoái vị, Dư Thủy Nguyệt vẫn một lòng say sưa võ học.

Không vì điều gì khác, chỉ vì đợi lão giáo chủ thoái vị, nàng dễ bề ngồi lên vị trí đó, sau này muốn ăn gì thì ăn nấy.

Lão giáo chủ đã biết tỏng tính cách của nàng từ lâu, thường xuyên muốn nói nhưng lại thôi, cảm thấy tâm học võ của nàng không chính đáng. Nhưng ngẫm ại, bọn họ là ma giáo, bất chính thôi cũng đành bất chính vậy.

Đến khi Dư Thủy Nguyệt lớn thêm vài tuổi, tiếp quản Đồ Hoan giáo, không còn nhìn thao láo bát cơm trước mặt nữa mới coi như nàng đã thực sự trở thành một “giáo chủ” có trách nhiệm.

Khác với lão giáo chủ sống thanh bạch, Dư Thủy Nguyệt vươn lên từ đói khổ, biết nếu cứ tiếp tục nghèo mãi thì sớm muộn Đồ Hoan giáo cũng sụp đổ.

Đến lúc đó, nàng cũng không phải làm giáo chủ Đồ Hoan giáo nữa, có thể bàn bạc với Cái bang, thành lập phân bang của Cái bang ở Tây Vực…

Chỉ khi ấy, nàng mới bắt đầu cải tổ hẳn hoi dứt khoát. Phải làm ăn kinh doanh! Phải mua lương thực!

Dựa vào tên tuổi không mấy tốt đẹp này của Đồ Hoan giáo, con đường làm ăn buôn bán của họ tương đối suôn sẻ.

Nhìn chung vẫn có rất nhiều người thích uống rượu mời hơn rượu phạt.

Ma giáo có việc tìm ngươi thương lượng, ngươi dám không nhận lời?

Bản thân Dư Thủy Nguyệt không hiểu mấy về chuyện kinh doanh, nhưng nàng hiểu được đạo lý đơn giản nhất, ấy là cái gì càng hiếm thì càng quý.

Nàng còn biết rằng, Tây Vực của họ sản là nơi sản xuất ngọc thạch.

Vậy thì dễ rồi. Lặn lội mang ngọc thạch đi bán là xong.

Ngoài Ngọc Thạch Lâu, Dư Thủy Nguyệt còn nghĩ xem họ có thể làm gì khác nữa.

Nàng gạt bỏ hiệu buôn và tửu lâu đầu tiên. Chỉ riêng đám người trong giáo thôi đã có thể ăn sập tửu lâu rồi.

Kỹ viện cũng không ổn. Nàng sợ chính mình ra tay chém khách làng chơi.

Khi ấy, hiển nhiên nàng không ngờ rằng kiếp sau nàng sẽ mở sòng bạc rải đến tận kinh thành.

Từ đó về sau, chặng đường Đồ Hoan giáo đi rất thuận buồm xuôi gió.

Hai cánh tay đắc lực của Dư Thủy Nguyệt, Thạch Lựu phụ trách võ, Bách Tước phụ trách văn, còn có một cái đuôi lẽo đẽo là Hoàng Ly làm nha hoàn kề cận của nàng.

Mọi chuyện êm ấm, buôn may bán đắt.

Dư Thủy Nguyệt chẳng thể nào ngờ, cuộc đời mà nàng chưa kịp tận hưởng trọn vẹn ở kiếp trước sẽ bỗng nhiên chấm dứt.

Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ việc trong giáo có một người mới đến mà ra. Người mới này là một thư sinh đang tuổi thiếu niên với dung mạo tuấn dật, tên gọi Tôn Huy Ngân.

Lúc đến, người Tôn Huy Ngân đầy bụi đất, ngoài một lão bộc ra thì chỉ cầm theo một tay nải.

Nghe nói nhà hắn ta bị cướp, cả gia đình đều bị diệt khẩu, đúng lúc hắn ta và lão bộc trong nhà đi xa nên tránh được một kiếp nạn, bèn chạy một mạch đến Tây Vực thoát thân, định nương nhờ họ hàng thân thích thì phát hiện ra họ hàng đã chuyển nhà từ lâu, tình cờ lên núi thì gặp được Đồ Hoan giáo.

Nghe nói Đồ Hoan giáo đang chiêu mộ người làm sổ sách kế toán, hắn ta và lão bộc muốn làm công ở đây.

Sau này, Dư Thủy Nguyệt mới nghĩ ra, người bình thường đi nương nhờ họ hàng thân thích không thành, nào có ai lại lên núi nương nhờ ma giáo cơ chứ?

Lúc đó, Dư Thủy Nguyệt không chú ý đến Tôn Huy Ngân cho lắm. Một thư sinh văn nhã yếu ớt, cùng lắm chỉ ở đây vài năm thì liệu sẽ gây nên sóng gió gì được? Dư Thủy Nguyệt tung nửa chưởng thôi là đã có thể tiễn hắn ta đến gặp Diêm Vương được rồi, nên nàng còn cảm thấy cực kì mới mẻ thú vị.

Tôn Huy Ngân khá điển trai, vẻ tiêu sái, tuấn dật lại càng nổi bật khi đứng trong hàng ngũ nam nhân xấu xí thô thiển ở ma giáo. Có vẻ hắn ta đã từng đi qua rất nhiều nơi, có kiến thức uyên bác, xuất khẩu thành thơ.

Giáo phái tụ tập uống rượu, Tôn Huy Ngân cũng đến tham gia, nhìn lên trăng sang là muốn ngâm thơ, tiếc thay giọng hắn ta quá bé, ở giữa cả bầy hán tử thô lỗ, không phát ra nổi âm thanh nào.

Nhìn hắn ta vươn dài cổ, hét lên như con gà, trông khá là hay ho, Dư Thủy Nguyệt giơ tay đè xuống.

Thấy động tác tay của Dư Thủy Nguyệt, đám đông ồn ã trong giáo đột ngột nín thinh, cả đại đường bất chợt lặng ngắt như tờ.

“Ngươi ngâm đi.” Dư Thủy Nguyệt chỉ vào Tôn Huy Ngân.

Nàng chẳng học hành mấy, nhưng vẫn mến mộ người đọc sách.

Mọi người tức thì im bặt, khiến cho Tôn Huy Ngân cũng giật mình. Dường như hắn ta không ngờ rằng, nữ nhân đang ngồi phía trên đại đường kia lại có sức trấn áp ghê gớm như vậy.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Dư Thủy Nguyệt bỗng chốc trở nên cuồng say, mở miệng ra là cất cao giọng ngâm: “…”

Có lẽ do căng thẳng quá nên hắn ta hơi vấp váp, phải ngừng một lát mới bắt đầu: “Bên hoa một bình rượu, riêng uống không người thân, trăng sáng chén mời nâng, thành ba khi đối bóng.”

Ánh mắt hắn ta cương nghị, như đang chờ đợi Dư Thủy Nguyệt trầm trồ và ngợi khen.

Đáng tiếc thay, Dư Thủy Nguyệt không hiểu thơ từ, cũng chẳng uống rượu một mình, còn hỏi hắn một câu rất mất hứng: “Đâu ra hai người nữa thế?”

Tôn Huy Ngân mắc nghẹn, chớp mắt đáp: “Đó là… đó là ảo ảnh trong tâm tưởng của tiểu sinh. Trăng sáng, tiểu sinh và cái bóng của tiểu sinh.”

Dư Thủy Nguyệt: “Thế chẳng phải vẫn chỉ có một mình ngươi còn gì.”

Có lẽ Tôn Huy Ngân cảm thấy phản ứng của Dư Thủy Nguyệt hơi khác so với tưởng tượng của hắn ta. Hắn ta lau giọt mồ hôi chẳng hề tồn tại trên trán, ngượng ngùng đáp lời: “Đều là tưởng tượng, nghĩ ra mà thôi.”

Lúc ấy, Dư Thủy Nguyệt cảm thấy hắn ta rất dễ bị điên.

Nhưng Tôn Huy Ngân vẫn có ưu điểm, hình như hắn ta… vô cùng ngây thơ, lãng mạn.

Một ngày nọ, hắn ta hăng hái vác một món đồ hình thù kỳ lạ đến cho Dư Thủy Nguyệt xem, nói rằng thứ đó do hắn ta phát minh, gọi là “xe đạp”, còn bảo với Dư Thủy Nguyệt là muốn nhờ nàng bán giúp món đồ này trong giáo. Nếu bán chạy, hắn ta có thể chia tiền cho nàng, bảo rằng coi như nàng góp cổ phần.

Nghe chuyện “góp cổ phần” đến là mới mẻ, Dư Thủy Nguyệt bèn cho hắn ta ngồi xuống nói cho thong thả.

Thấy Dư Thủy Nguyệt cho phép mình trình bày chi tiết, hai mắt Tôn Huy Ngân chợt sáng rỡ, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải thế nào gọi là cổ đông, thế nào là góp cổ phần, thế nào là chia phần trăm.

Dư Thủy Nguyệt nghe nửa ngày trời, chẳng phải đây là hình thức hợp tác làm ăn sao? Chẳng qua là số lượng người hợp tác nhiều hay ít thôi.

Nhưng Tôn Huy Ngân chia kĩ càng hơn, còn đổi cho việc này một cái tên chuyên dụng. Nói hết nước hết cái, hình như bụng dạ Tôn Huy Ngân đã hết hàng tồn, nói đi nói lại nhiều lần thành ra chẳng còn sự mới lạ.

Dư Thủy Nguyệt không nghe tiếp được nữa, bảo hắn cứ tạm thời đi về.

Tôn Huy Ngân nghe thấy thế thì sốt sắng, bảo: “Thế việc buôn bán xe đạp của tiểu sinh…”

Dư Thủy Nguyệt xua tay: “Việc đó không thành công.”

Tôn Huy Ngân: “Tại sao?” Hắn tỏ vẻ không thể tin nổi ra mặt, như thể Dư Thủy Nguyệt là một kẻ man rợ vô học.

Dư Thủy Nguyệt: “Có công phu thì dùng xe đạp làm gì? Nhón chân một cái đã có thể đi xa mấy trượng.”

Tôn Huy Ngân: “Nhưng mà trong giáo vẫn có người không biết khinh công đấy chứ!”

Dư Thủy Nguyệt: “Không biết khinh công thì lại càng không thể dùng được. Thứ này cồng kềnh như thế khác nào bia đỡ đạn? Sợ người ta bắn một mũi tên ngươi chưa chết à?”

Thấy điệu bộ Tôn Huy Ngân như choáng váng sắp ngất, Dư Thủy Nguyệt móc ra một ít bạc vụn, nói: “Ta mua vài chiếc, mua cho đám trẻ con trong giáo chơi, ngươi làm mấy chiếc nhỏ thôi.”

Như phải chịu điều gì đó sỉ nhục, Tôn Huy Ngân vác chiếc xe đạp lên định đi, ngặt nỗi xe đạp quá nặng, hắn ta loạng choạng một cái suýt thì ngã nhào.

Hắn ta càng xấu hổ tợn, muốn đáp quách chiếc xe rồi bỏ đi!

Nhưng hắn ta không thể, chiếc xe đạp tàn này đã khiến toàn bộ tế bào não của hắn ta suy kiệt!

Và thế là, Dư Thủy Nguyệt thấy hắn cưỡi lên xe đạp, lắc lư lảo đảo đi xa.

Tôn Huy Ngân chưa từng ngồi cười trong xe BMW, nhưng hắn ta đã được nếm trải một phen ngồi khóc trên xe đạp.

Khóc nhòa con mắt không trông thấy hòn đá trước mặt, chiếc xe đạp lộn nhào, rơi mất cả bánh xe…

Dư Thủy Nguyệt nghĩ bụng, không thể cho trẻ con chơi thứ đồ này được, quá dễ hỏng.

Được “cổ đông” truyền cảm hứng, Dư Thủy Nguyệt tạo ra một thân phận giả, dùng tiền của Đồ Hoan giáo để mở tiêu cục. Sở dĩ không đứng tên Đồ Hoan giáo vì e ngại người bình thường sẽ khiếp sợ danh tiếng của họ, hoặc nghi ngờ họ nuốt mất hàng.

Sau một thời gian im lặng, Tôn Huy Ngân lại đến tìm Dư Thủy Nguyệt. Nàng chỉ coi hắn ta như một người để giải khuây, hỏi: “Lại có việc gì?”

Tôn Huy Ngân kể, hắn ta quen biết với một người, người này nói muốn hợp tác với Đồ Hoan giáo mưu tính đại sự. Nếu thành công sẽ là chuyện vô cùng tốt, giàu sang phú quý tiêu cả đời không hết.

Dư Thủy Nguyệt biết hắn ta không đáng tin cậy, nhưng không ngờ hắn ta còn có thể bị loại chuyện như thế này lừa gạt, nàng chán nản hỏi: “Chuyện gì tốt? Nói nghe xem nào.”

Tôn Huy Ngân liếc trái liếc phải, ghé sát lại gần như thật.

Dư Thủy Nguyệt: “Tránh xa ta ra một chút.”

Tôn Huy Ngân lại bày ra vẻ mặt bị sỉ nhục, hắn ta cố gắng chấn chỉnh lại nét mặt tươi cười không thể giữ được nữa, che miệng lại thủ thỉ: “Chuyện cơ mật tiền triều, đại sự phục quốc!”

Nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt Dư Thủy Nguyệt biến mất.

Như bức họa thạch bản đã khô cạn nước, trở nên cứng ngắc và lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác đè nén nặng nề.

Tôn Huy Ngân bất giác co vai lại, bị Dư Thủy Nguyệt nhìn tới nỗi lòng dạ thấp thỏm: “Giáo chủ, sao… sao vậy?”

Dư Thủy Nguyệt nhìn hắn đăm đăm, đáp: “Võ lâm và triều đình xưa nay không qua lại, trước kia Đồ Hoan giáo không, hiện tại không, sau này cũng không.”

Nàng không ngờ, Tôn Huy Ngân còn là một con chuột ăn tim hùm gan báo.

Lỡ chẳng may là sẽ chết no.

Tôn Huy Ngân ngần ngừ mấp máy môi, mặt đỏ gay gắt, như con cá vảy đỏ.

Chương kế tiếp