Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 61: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (28) - Đánh mạt chược
Liễu Bạch Chiêu nổi tiếng thù dai, có thù tất báo.

Nếu không thì hắn đã không để gia đình cha và ông ngoại của hắn nghèo đến mức này.

Loại người báo thù bất chấp tất cả này cứ như thần ôn dịch vậy, không ai muốn trêu vào.

Vừa nãy Lục phu nhân hào hứng kể chuyện, nhìn vẻ mặt thất thố của Vương phu nhân, nàng ta không giữ được cái miệng ưa buôn chuyện của mình.

Lúc này nhìn thấy Dư Thuỷ Nguyệt đứng trên tầng hai vẫy tay với mình, Lục phu nhân mới chột dạ nuốt nước bọt.

Như câu nói, trước mặt kể lỗi người, sau lưng chớ nói xấu người.

Nàng ta không chỉ nói bóng nói gió sau lưng mà còn bị đương sự nghe thấy, có thể nói là vô cùng xấu hổ. Dù cho Dư Thuỷ Nguyệt mắng Chung đại nhân nhà nàng ta háo sắc, di nương trong phủ sinh con như lợn đẻ, nàng ta cũng không dám phản bác.

“Hoá ra Liễu phu nhân cũng ở đây à, ta và Vương phu nhân đang nói đùa thôi.” Lục phu nhân cười xoà vài tiếng, nói với chủ tiệm: “Ta không cần cuộn vải mềm đó nữa, nhường cho Vương phu nhân đi.”

Vương phu nhân đã nhìn ra Lục phu nhân là loại người ăn mềm sợ cứng giống nàng ta, còn một mực cho rằng nàng ta là mềm nữa!

Còn gì mà tặng cho nàng ta, vốn dĩ nàng ta là người đến trước cơ mà.

Lục phu nhân tự biên tự diễn một lúc, sau đó chọn bừa hai cuộn vải, thất thểu rời đi cùng đám người hầu.

Vương phu nhân nghĩ Dư Thuỷ Nguyệt vì bị liên luỵ nên mới lên tiếng phản bác Lục phu nhân, nhưng về tình lẫn lý thì nàng ta vâ cần phải cảm ơn nàng.

Dư Thuỷ Nguyệt đã đi từ trên tầng hai xuống.

Hôm nay nàng mặc bộ trường sam màu xám bạc, búi kiểu tóc của nữ nhân đã có chồng, nhưng chiếc trâm cài hơi lệch, lúc đi cứ nghiêng qua ngả lại.

Vương phu nhân không chịu được dáng vẻ luộm thuộm này của Dư Thuỷ Nguyệt, bèn nhắc nhở: “Trâm của ngươi bị lệch kìa.”

Dư Thuỷ Nguyệt đưa tay chạm vào trâm cài, tiện thể dùng nó gãi đầu, trả lời: “Không sao.”

Cây trâm vừa mảnh vừa dài, vừa khéo có thể gãi tới chỗ ngứa.

Vương phu nhân: “...” Thảo nào cây trâm lại bị lệch, thì ra nàng ta dùng để gãi đầu à...

Dư Thuỷ Nguyệt hành động khác người thế nào, Vương phu nhân hiểu quá rõ!

Đến bây giờ nàng ta vẫn còn nhớ như in cách mà Dư Thuỷ Nguyệt đã từng hất mặt, dùng dăm ba câu lừa gạt mười công thức nấu canh của nàng ta.

Nhưng có sao nói vậy, nếu hôm nay Dư Thuỷ Nguyệt không lên tiếng, đoán chừng nàng ta sẽ không vớt được gì mà còn bị tức xốc hông.

Vương phu nhân chân thành nói cảm ơn với Dư Thuỷ Nguyệt.

Dư Thuỷ Nguyệt xua tay: “Không có gì, nàng ta đâu chỉ nói một mình ngươi đâu.”

Vương phu nhân nhìn vào mắt nàng, không nén được tò mò: “Nàng ta nói ngươi không thể sinh con, ngươi không tức giận sao?”

Dư Thuỷ Nguyệt cười nhìn nàng ta: “Tức giận gì cơ?”

Nàng đã nghe rất nhiều lời đồn về việc Liễu Bạch Chiêu và nàng thành thân đã nhiều năm nhưng không có nổi một đứa con, chưa kể những lời nguyền rủa Liễu Bạch Chiêu tuyệt tự, đàm tiếu hắn qua lại với thái giám cũng sẽ có ngày trở thành thái giám giả.

Dư Thuỷ Nguyệt đã nhờ Tiền Dung bắt mạch cho nàng và Liễu Bạch Chiêu, sức khoẻ của hai người đều không có vấn đề.

Dư Thuỷ Nguyệt thì không cần phải nói, nàng khỏe đến mức có thể lên núi đánh hổ, sức bạt cả núi, khí thế tung hoành thiên hạ, kinh nguyệt đến còn chính xác hơn cả hai mươi bốn tiết khí.

Hồi trẻ Liễu Bạch Chiêu chịu thiệt thòi, nhưng bây giờ hắn đã ăn uống đầy đủ dưỡng chất rồi, “gieo giống trồng cây” sẽ không có vấn đề gì.

Mặc dù ngoài miệng người đời nói Liễu Bạch Chiêu, nhưng họ lại khắt khe với nữ nhân hơn nam nhân.

Hầu hết mọi vấn đề không thể sinh con đều đổ lỗi cho nữ nhân.

Hoàng thượng đã từng trêu chọc Liễu Bạch Chiêu trong bữa tiệc mừng lễ thường niên. Ông ấy bảo, nghe nói hậu viện của Liễu đại nhân không có ai, có cần ông ấy ban thưởng vài vị mỹ nhân cho vui nhà vui cửa không?

Liễu Bạch Chiêu lạnh nhạt từ chối.

Không phải từ chối ậm ừ mà là từ chối cực kì dứt khoát.

Hoàng thượng lại cảm thấy hứng thú, hỏi Liễu Bạch Chiêu tại sao không muốn cưới thiếp, là do sợ chính thê hay sao?

Liễu Bạch Chiêu trả lời thắng: “Đa tạ nhã ý của Hoàng thượng. Đại phu từng bảo sức khỏe của vi thần không tốt, không nên gần nữ sắc, thứ hai là tình cảm giữa vi thần với phu nhân rất sâu đậm, dù ở bên nhau cả đời cũng không đủ, không dư thời gian để chia sẻ cho người thứ hai.”

Hoàng thượng vừa nghe nửa câu đầu đã cười phá lên, kể từ đó ông ấy không nhắc đến chuyện thưởng mỹ nhân cho hắn nữa, ngược lại thường xuyên nhắc đến chuyện sức khoẻ không tốt để trêu hắn.

Liễu đại nhân hào hoa phong nhã cũng chỉ có khuyết điểm này để người ta bắt chẹt.

Sau khi bữa tiệc thường niên lần đó kết thúc, Hoàng thượng còn ban cho Liễu Bạch Chiêu một hộp nhân sâm.

Khi Dư Thuỷ Nguyệt nghe nói đến chuyện này thì không ngạc nhiên chút nào, nàng dường như đã biết Liễu Bạch Chiêu sẽ không cưới thiếp. Hắn rất đa nghi và cẩn thận, dù không có Dư Thuỷ Nguyệt, hắn cũng sẽ không tùy tiện cưới thê thiếp.

Hộp nhân sâm kia rất hiệu quả, Liễu Bạch Chiêu ăn xong thì cảm thấy tràn đầy năng lượng, muốn thể hiện bản thân. Dư Thuỷ Nguyệt tận dụng thời cơ, sau khi ăn cơm xong liền đưa hắn về phòng.

Kết quả là Liễu đại nhân vừa hưng phấn được một lúc, giữa đường đã bắt đầu chảy máu mũi...

Dư Thuỷ Nguyệt hoảng sợ, đang lúc mặn nồng, máu mũi của Liễu Bạch Chiêu nhỏ xuống bụng nàng.

Khi đó nàng lập tức trở mình ngồi dậy, để Liễu Bạch Chiêu nằm ngửa ra, sau đó bảo Hoàng Ly đi gọi đại phu.

Bởi vì nàng sợ Liễu Bạch Chiêu bị phạm phòng...

Phạm phòng là một hiện tượng có thể gây đột tử vì quá hưng phấn, rất phổ biến ở những nơi ong bướm. Vì chết trong khi quan hệ tình dục nên được gọi là “phạm phòng”.

Đại phu vội vàng chạy đến, sau khi kiểm tra mới thở phào nhẹ nhõm, bảo rằng do Liễu đại nhân dư thừa chất bổ, nghỉ ngơi một lát là được.

Dư Thuỷ Nguyệt vẫn khó hiểu, nàng đâu thấy Liễu Bạch Chiêu ăn nhiều bồ câu hầm nhân sâm táo đỏ, là do cây nhân sâm này bổ quá ư?

Sắc mặt Liễu đại nhân tái nhợt, trông vô cùng đáng thương.

Hắn nhất định sẽ không nói cho Thuỷ Nguyệt biết hắn đã ăn lén hai miếng nhân sâm.

Vương phu nhân thấy Dư Thuỷ Nguyệt có vẻ không quan tâm lắm, bèn hỏi: “Người ta nói xấu sau lưng ngươi không thể sinh con, ngươi không tức giận à?”

Dư Thuỷ Nguyệt không trả lời, dùng một tay nâng bình hoa còn cao hơn một người ở bên cạnh lên khiến đám tiểu nhị sững sờ.

“Ngươi xem sức khoẻ của ta có vấn đề không?”

Vương phu nhân: “...”

Bình hoa kia cũng nặng ít nhất bằng một người, thế mà nữ nhân này lại dùng một tay nâng lên... Sức khoẻ của nàng có thể có vấn đề gì? Vấn đề nằm ở sức khoẻ quá tốt ư?

Dư Thuỷ Nguyệt nhẹ nhàng đặt bình hoa xuống: “Không nói ta nữa, nói về ngươi đi, chỉ nghe giọng thôi đã đủ biết ngươi rất khoẻ mạnh nên cũng không có vấn đề gì. Cho nên chỉ là do chưa đến lúc thôi, tức giận làm gì chứ?”

Dư Thuỷ Nguyệt nhìn Vương phu nhân đang sững sờ: “Nói không chừng Vương đại nhân nhà ngươi còn sốt ruột hơn cả ngươi đấy. Về nhà bớt nhắc tới chuyện sinh con lại, đừng kích thích hắn ta, nam nhân mà, yếu đuối lắm.”

Dư Thuỷ Nguyệt chưa bao giờ nhắc tới những chuyện này trước mặt Liễu Bạch Chiêu. Nàng nghe xong có thể coi như gió thoảng bên tai, nhưng Liễu Bạch Chiêu thì không thể.

Có thể nghe xong hắn sẽ ghi nhớ, đến khuya sẽ trăn trở không ngủ được, lặng lẽ tự hỏi với lòng mình tại sao không thể có con...

Ở một số mặt nào đó, Liễu Bạch Chiêu còn giống một vị phu nhân hơn cả Dư Thuỷ Nguyệt.

Vương phu nhân cảm thấy Dư Thuỷ Nguyệt nói rất có lý. Trước đây nếu nghe những lời này, tối về nhà nàng ta nhất định sẽ than thở vài câu, còn đòi lão Vương gieo hạt giống với mình.

Vương đại nhân chỉ biết thở dài.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Vương đại nhân còn lo lắng hơn nàng ta.

Nếu Vương đại nhân biết thê tử của mình nghĩ như vậy thì nhất định sẽ nói: Trời ạ, nàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ nàng tức giận thôi.

Đợi hai người bàn xong chuyện sinh con, Dư Thuỷ Nguyệt cười với Vương phu nhân.

Trực giác Vương phu nhân mách bảo có chuyện chẳng lành. Đúng như dự đoán, ngay sau đó Dư Thuỷ Nguyệt lên tiếng: “Công thức nấu canh mà Vương phu nhân đưa thật sự rất ngon, tướng công nhà ta khen không dứt miệng. Chỉ là ta đã nấu hết mười loại canh đó rồi, không biết Vương phu nhân còn loại nào khác không?”

Vương phu nhân: “...” Tới rồi tới rồi, mặt dày xin xỏ lại tới rồi.

Nghĩ đến Dư Thuỷ Nguyệt vừa mới lên tiếng giúp mình, lại nghĩ đến lời dặn của Vương đại nhân, Vương phu nhân miễn cưỡng đáp: “... Còn.”

Dư Thuỷ Nguyệt cười: “Ta biết tay nghề nấu canh của Vương phu nhân là tuyệt nhất thiên hạ mà, chắc chắn sẽ không làm ta thất vọng.”

Vương phu nhân không chịu được khi được khen ngợi, đắc ý nâng cằm lên bảo: “Lần này ngươi tự viết đi nhé!”

Nàng ta không viết nữa đâu, đau cổ tay.

Dư Thuỷ Nguyệt cười nhạo: “Lần trước là do ta muốn thưởng thức kĩ năng viết thư pháp của Vương phu nhân thôi, lần này không cần, ta sẽ bảo Hoàng Ly viết.”

Sau chuyện này, Vương phu nhân và Dư Thuỷ Nguyệt còn trở thành một cặp “tỷ muội thân thiết” nửa thật nửa giả, tuy rằng Vương phu nhân thường xuyên bị Dư Thuỷ Nguyệt chọc nổi khùng như con gà con.

Mỗi khi rảnh Dư Thuỷ Nguyệt sẽ chơi mạt chược với Dương thị. Ngày thường chỉ có Dư Thuỷ Nguyệt, Dương thị, Bách Tước và Hoàng Ly. Sau khi thân với Vương phu nhân, Dư Thuỷ Nguyệt hỏi nàng ta có muốn chơi cùng không.

Vương phu nhân nghe xong thì mừng như điên, lúc Vương đại nhân chưa thi đỗ còn ở quê, Vương phu nhân thích nhất là chơi mạt chược với các lão nương!

Nghe được lời mời của Dư Thuỷ Nguyệt, Vương phu nhân cố nén sự xao động trong lòng, giả vờ bình tĩnh: “Nếu ba người các ngươi còn thiếu một tay thì ta sẽ chơi cùng. Trước hết phải nói rõ, nếu ta thắng, ngươi không được ăn vạ không trả tiền đâu nhé!”

Nàng ta cho rằng mình đã chơi trò này ở gia tộc nhiều năm nên chắc chắn sẽ giỏi hơn Dư Thuỷ Nguyệt.

Dư Thuỷ Nguyệt cười: “Được thôi, không ăn vạ.”

Có sự tham gia của Vương phu nhân, Hoàng Ly rút lui khỏi cuộc chiến.

Phong cách chơi bài của Dư Thuỷ Nguyệt không nóng vội, nàng vừa ăn vặt vừa đánh, còn có thể dành thời gian bóc vỏ quýt cho Dương thị.

Dương thị có trình độ chơi bài kém nhất trong số bốn người, nhưng không cản được liên hoàn nhường của Dư Thuỷ Nguyệt và Bách Tước. Trên sòng bài, ngay cả Liễu Bạch Chiêu mà Dư Thuỷ Nguyệt cũng có thể nhường cho hắn thắng đậm.

Có hai kẻ “giả lợn ăn thịt hổ” Dư Thuỷ Nguyệt và Bách Tước, cục diện trên sòng bài trở nên vô cùng hài hước.

Dương thị kém nhất lại thắng nhiều nhất, còn Vương phu nhân tràn đầy chí khí lại sắp thua sạch tiền đồng ở trước mặt!

Vương phu nhân cảm thấy không thể tin nổi, trình độ đánh bài của Dương thị kém như thế, tại sao vừa ăn vừa đánh mà lại có thể ù? Nàng ta hì hục thắng được hai ván nhỏ, sau đó lại bắt đầu thua đậm!

Thì ra nàng ta đang tích góp tiền cho Dương thị... Nếu không sẽ không đủ một ván ù cho Dương thị!

Dư Thuỷ Nguyệt cụp mắt cười, vừa ăn quýt vừa bảo: “Vương phu nhân đừng sốt ruột, do ngươi không quen đánh loại bài này, chơi nhiều sẽ quen thôi.”

Vương phu nhân: “Còn có cả quy luật à?”

Dư Thuỷ Nguyệt đáp: “Bài này cũng có quy luật, thất bại là mẹ thành công, chẳng phải có một câu nói hay lắm sao? Thắng trước là giấy, thắng sau mới là vàng ròng bạc trắng.”

Vương phu nhân đang sốt ruột vì thua nên cảm thấy Dư Thuỷ Nguyệt nói rất có lý.

Nhưng đánh bài và kinh doanh không giống nhau. Giai đoạn đầu của kinh doanh sẽ đầu tư vốn, sau một thời gian kinh doanh bình thường sẽ từ từ thu hồi vốn một cách có quy luật.

Nhưng đánh bài là một hoạt động không hề có quy luật, cũng không có kiểu thua trước thì nhất định sẽ thắng.

Do đó, kết quả cuộc chiến ngày hôm nay kết thúc trong sự thua đậm của Vương phu nhân.

Dương thị thắng nhiều tới mức cảm thấy ngượng ngùng, Vương phu nhân đánh pháo* mà bà ấy không ù, kết quả tự bốc**...

(*: Là đánh con bài làm cho người khác ù)

(**: Là tự bốc ra con bài để ù chứ không ù nhờ con bài người khác đánh ra cho)

Dư Thuỷ Nguyệt nhìn khuôn mặt như tiết Đông chí của Vương phu nhân, quả thật còn lạnh hơn trời đông giá rét ngoài kia.

“Mấy ngày trước nhà nương ta mang đến cho ta một ít thịt khô, ngươi lấy một ít về ăn đi.” Dư Thuỷ Nguyệt bảo Hoàng Ly đi gói đồ ăn cho Vương phu nhân.

Vương phu nhân thua sạch tiền đang ủ rũ, vừa nhìn thấy thịt khô thì mắt sáng rực lên.

“Cho ta nhiều vậy sao? Thịt khô này đắt lắm phải không?”

Thịt khô ở Nam Thành rất nổi tiếng, Vương phu nhân ít khi mua vì quá đắt, hàng hoá vận chuyển đến kinh thành không nhiều nên giá cả luôn cao ngất ngưởng.

Dư Thuỷ Nguyệt cười đáp: “Không sao, nhà ta còn nhiều lắm, ngươi lấy về ăn đi, coi như quà cảm ơn ngươi đã viết công thức nấu canh cho ta.”

Số ngân lượng mà Dương thị thắng của Vương phu nhân ngày hôm nay đủ để mua không ít thịt khô rồi, cộng trừ ra thì tương đương Vương phu nhân tự bỏ tiền đổi thịt khô, còn giúp Dương thị giải sầu đến trưa.

Dư Thuỷ Nguyệt cảm thấy lừa người không thể quá đáng, sau đó bảo Hoàng Ly đóng gói thêm những thứ khác cho nàng ta, còn dùng xe ngựa đưa Vương phu nhân về nhà.

Vương phu nhân rất vui vẻ, dù nàng ta đã thua rất nhiều, nhưng được nhận nhiều đồ như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy nàng ta kiếm lời.

Mấy ngày sau, Vương phu nhân lại chủ động hỏi có muốn chơi mạt chược hay không?

Vương phu nhân giống như một con gà mái nhỏ không tin vào tà ma, luôn cảm thấy lần sau mình có thể bay cao hơn, rửa sạch mối nhục.

Kết quả là... chú gà mái nhỏ không bay lên nổi, bởi vì người đánh bài cùng nàng ta là một con chim ưng.

Hơn nữa còn là một con chim ưng chỉ biết mở sòng bạc và tính bài.

Chương kế tiếp