Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 62: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (29) - Về nhà nương
Quay trở lại sự việc Dư Thuỷ Nguyệt gặp Lục phu nhân ở tiệm vải.

Ngay tối hôm đó, chuyện này đã truyền đến tai Liễu Bạch Chiêu.

Liễu Bạch Chiêu nghe xong không nói gì cả, khuya về đến nhà lại hơi khác thường, thay đổi dáng vẻ yếu đuối trước kia, muốn thể hiện sức mạnh của mình.

Nhưng tưởng tượng và hiện thực cách nhau một khoảng không hề nhỏ.

Màn thể hiện của Liễu đại nhân khá là tuyệt vời, gắng gượng đến hiệp thứ hai thì kết thúc. Dư Thuỷ Nguyệt dùng hành động để biểu đạt sự khen ngợi của mình dành cho Liễu Bạch Chiêu... Một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

“Có tiến bộ, chàng vất vả rồi, mau nghỉ một lát đi.” Dư Thuỷ Nguyệt ngồi dậy mặc áo như không có chuyện gì xảy ra, vừa vỗ tay vừa đi xuống giường rót nước cho Liễu Bạch Chiêu.

Trông nàng rất giống một vị tướng lĩnh đang cổ vũ binh lính.

Khi đối mặt với những người lính yếu ớt nhưng có ý chí ngoan cường, hãy dành cho họ sự cổ vũ và ủng hộ lớn nhất!

Liễu Bạch Chiêu đang thở hồng hộc với đôi gò má đỏ bừng: “...”

Hắn cầm lấy khăn tay đặt ở bên cạnh lau phần ngực trắng nõn của mình, bên trên toát một lớp mồ hôi mỏng.

Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thoả, Liễu Bạch Chiêu lấy một miếng vải bố lót dưới nơi đặt lưng của Dư Thuỷ Nguyệt trước ánh mắt khó hiểu của nàng.

“Đây là?” Dư Thuỷ Nguyệt không hiểu hắn làm vậy là có ý gì.

Liễu Bạch Chiêu cụp mắt xuống: “Để cho dễ mang thai.”

Dư Thuỷ Nguyệt lập tức hiểu, chắc hẳn chuyện của Lục phu nhân đã truyền đến tai Liễu Bạch Chiêu, người ta đồn Dư Thuỷ Nguyệt không thể có con, hắn đã khó chịu trước luôn rồi.

Theo Liễu Bạch Chiêu, việc có con hay không không quan trọng, hắn còn muốn ở bên Dư Thuỷ Nguyệt đến răng long đầu bạc kìa.

Người ta nói hắn tuyệt tự, nói hắn trông như tên hoạn quan không có cái ấy, hắn đều không quan tâm, nhưng họ nói Dư Thuỷ Nguyệt thì hắn rất để ý.

Dư Thuỷ Nguyệt: “Chàng nằm xuống đi.”

Liễu Bạch Chiêu nghe lời nằm xuống, Dư Thuỷ Nguyệt ném vải bố đi, ngả vào lòng hắn.

Theo thói quen, Liễu Bạch Chiêu vòng tay lại, ngửi mùi tóc của Dư Thuỷ Nguyệt.

Dư Thuỷ Nguyệt chọc vào cánh tay đầy thịt của hắn, hỏi: “Nếu ta vẫn không thể có con, chàng có định đổi người khác không?”

Liễu Bạch Chiêu: “Không bao giờ.”

Hắn cúi đầu nhìn Dư Thuỷ Nguyệt, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào gò má của nàng, Dư Thuỷ Nguyệt cười: “Vậy thì không cần phải so đo nhiều như vậy, chỉ hai người chúng ta là được rồi.”

Liễu Bạch Chiêu: “Là vấn đề nằm ở ta.”

Dư Thuỷ Nguyệt đau đầu suy nghĩ, tới rồi tới rồi, dù gặp vấn đề gì, chỉ cần có liên quan đến Dư Thuỷ Nguyệt, Liễu Bạch Chiêu luôn tìm nguyên nhân từ mình.

Hắn còn rất lý lẽ.

Còn vấn đề sinh con, một đại nam nhân như chàng có suy nghĩ tới sáng cũng không có kết quả đâu!

Dư Thuỷ Nguyệt kéo đầu hắn xuống, hôn lên cằm hắn: “Nói bậy, chẳng phải Tiền đại phu đã nói rồi sao, chàng không có vấn đề gì cả, đừng đoán mò nữa, mau ngủ đi.”

Trong bóng đêm yên tĩnh, Liễu Bạch Chiêu im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ăn thêm dược thiện...”

Dư Thuỷ Nguyệt dứt khoát ngắt lời hắn. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc hắn sẽ suy nghĩ suốt cả đêm mất!

“Bạch Chiêu, ta thấy chàng vẫn chưa mệt, chàng còn sức chiến thêm một hiệp nữa không?”

Liễu Bạch Chiêu không trả lời ngay, im lặng một lúc mới đáp: “Được thôi.”

Giọng điệu rất đứng đắn, cứ như hai người đang thảo luận chủ đề nghiêm túc nào đó.

Dư Thuỷ Nguyệt trở mình đè lên người hắn.

Cuối cùng đến khi trăng lên, Liễu đại nhân ngừng công việc kiểm điểm bản thân tám lần mỗi ngày, mệt tới nỗi vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi.

Một đêm ngon giấc cũng không thể xoá bỏ được cơn tức này trong lòng Liễu đại nhân. Ngày hôm sau hạ triều, hắn giả vờ như vô tình bước tới bên cạnh Lục đại nhân.

Mặc dù Lục đại nhân là nhị phẩm, nhưng bất kể là địa vị trong lòng Hoàng thượng hay quyền lực trong tay đều không thể so sánh với chức vụ Ti trưởng Gián Hoàng ti.

Sau khi Lục đại nhân và Liễu Bạch Chiêu chào hỏi nhau, Liễu Bạch Chiêu vừa đi theo ông ta ra ngoài, vừa nói: “Mấy ngày trước khi đọc sách điển cố, hạ quan tình cờ nhìn thấy cuốn sách mà Lục đại nhân đã viết trước đây.”

Hồi trẻ Lục đại nhân tự xưng là tài tử phong lưu, nếu không ông ta đã không thể thê thiếp thành đàn, còn có một đống hồng nhan tri kỉ ở bên ngoài.

Lục đại nhân thích thú hỏi: “Không biết là cuốn sách nào?”

Liễu Bạch Chiêu trả lời: “Là cuốn ‘Quân Tử Giữ Miệng’.”

Nghe vậy, Lục đại nhân rất vui, đó là cuốn sách mà ông ta tâm đắc nhất.

Nội dung chủ yếu nói về người quân tử càng có nhiều kiến thức thì càng nên nói ít lại.

Nói giảm, nói tránh.

Rất nhiều học trò ỷ mình có chút học vấn nên thích ba hoa, chỉ muốn khoe khoang kiến thức uyên bác của mình cho tất cả mọi người, nhưng hành động này chứng tỏ hắn không đủ thông minh, quá tuỳ tiện, làm cho kiến thức của hắn bị giảm giá trị.

Vì vậy cần phải nói giảm.

Những việc cá nhân hay quan điểm của hắn đều bị pha trộn với ý thức chủ quan của bản thân. Nếu như phát biểu ý kiến lung tung sẽ rất dễ lộ ra phẩm hạnh và trình độ học vấn của một người nào đó.

Do đó cần phải nói tránh.

Liễu Bạch Chiêu lại nói: “Mỗi lần đọc cuốn sách này, hạ quan đều phải khen ngợi tài năng và học vấn của Lục đại nhân, ngôn từ có ý nghĩa, có đạo lý.”

Lục đại nhân được Liễu Bạch Chiêu tâng bốc, tâm trạng lập tức trở nên thoải mái.

Ông ta không hiểu, cách nói chuyện mà Liễu Bạch Chiêu thích nhất là khen trước chê sau.

Nâng ông lên thật cao trước, sau đó để cho ông ngã xuống.

Liễu Bạch Chiêu: “Hạ quan bất tài, cảm thấy cuốn sách này nên thêm một cách ‘nói’ nữa.”

Lục đại nhân cảm thấy hứng thú: “Liễu đại nhân mau nói đi.”

Liễu Bạch Chiêu cụp mắt xuống, trả lời: “Chúng ta nên thêm một vấn đề ‘không nói’.”

Lục đại nhân: “Không nói trong nghĩa xin đừng lên tiếng?”

Liễu Bạch Chiêu khẽ gật đầu.

Lục đại nhân: “Phải hiểu theo cách nào?”

Liễu Bạch Chiêu đáp: “Nói tránh cùng lắm là để lộ học thức và phẩm chất đạo đức của một người, nhưng đôi khi nói nhiều không chỉ để lộ điểm yếu của mình mà còn gây ra tai hoạ.”

Liễu Bạch Chiêu dừng bước, quay mặt về phía Lục đại nhân: “Trong vấn đề gây ra tai hoạ và tranh chấp, nói tránh hay ‘không nói’ sẽ ổn hơn, ngài nghĩ sao, Lục đại nhân?”

Lục đại nhân gật đầu tán thành: “Liễu đại nhân nói rất đúng. Khi nào về hạ quan sẽ sửa lại và bổ sung vào cuốn sách Quân Tử Giữ Miệng này. Xin yên tâm, Lục mỗ nhất định sẽ ghi chú những điều này do Liễu đại nhân nghĩ ra.”

Liễu Bạch Chiêu xua tay: “Không cần đâu, chỉ là sửa xong cuốn sách này, tốt nhất là ngài nên đưa cho phu nhân của ngài đọc.”

Lục đại nhân chưa nghe nói về chuyện của phu nhân ông ta ở tiệm vải, nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Liễu đại nhân có ý gì?”

Liễu Bạch Chiêu tỏ ra hờ hững, ánh mắt trầm tĩnh.

Lúc thảo luận về sách, Lục đại nhân không cảm nhận được, bây giờ nhìn khuôn mặt tái nhợt kết hợp với đôi mắt sâu thẳm của Liễu Bạch Chiêu, quả thật có chút lạnh lùng.

Số người chết trong tay Liễu Bạch Chiêu không tới một nghìn cũng có tám trăm, sau nhiều ngày tích luỹ cũng tự nhiên hun đúc thành một khí thế khiến người ta kiêng dè.

Ở trước mặt Dư Thuỷ Nguyệt, hắn sẽ tự động kìm nén, giống như một chú nhím phạm lỗi về nhà, trước khi vào nhà sẽ cởi lớp áo ngoài đầy gai góc kia.

Chỉ để lại lớp da mềm mại.

Liễu Bạch Chiêu nói với giọng không cao không thấp: “Phu nhân của Lục đại nhân có vẻ rất quan tâm đến chuyện của phu thê hạ quan, ngay cả việc có con hay không cũng muốn đưa ra lời khuyên.”

Nghe vậy, Lục đại nhân còn gì không hiểu nữa?

Chắc chắn là phu nhân ông ta đã nói gì đó đắc tội người ta, Liễu Bạch Chiêu đến để trút giận thay phu nhân của hắn!

Lục đại nhân vội vàng nói: “Bà nhà không giỏi ăn nói, nếu có nói gì gây hiểu lầm thì mong Liễu phu nhân đừng để trong lòng.”

Liễu Bạch Chiêu hẹp hòi đến mức nào, cả triều đình không ai không biết.

Liễu Bạch Chiêu: “Lục đại nhân nói vậy là sai rồi, lời đã nói ra, sao có thể không để trong lòng được? Phu nhân của hạ quan rất lịch sự trong đối nhân xử thế, chắc chắn sẽ rất kính trọng Lục phu nhân, sẽ không bao giờ coi lời nói của Lục phu nhân như gió thoảng bên tai.”

Năm đó Liễu Bạch Chiêu đã từ chối mỹ nhân mà Hoàng thượng ban thưởng vì phu nhân của hắn, do vậy có thể thấy được hắn yêu thương vị phu nhân này nhường nào.

Lục đại nhân thầm sốt ruột, cái bà nương lắm chuyện này, chọc ai không chọc, đi chọc gia đình Liễu Bạch Chiêu làm gì!

Lục đại nhân: “Lục mỗ về nhà nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng, nếu bà nhà thật sự nói sai, ta sẽ để bà ấy xin lỗi Liễu phu nhân.”

Liễu Bạch Chiêu: “Không cần vậy đâu.”

Lục đại nhân: “Không không, chuyện này rất cần thiết.”

Liễu Bạch Chiêu nhìn ông ta: “Phu nhân của hạ quan rất nhạy cảm, chắc hẳn không muốn gặp lại lệnh phu nhân đâu.”

Không phải là khách sáo, chỉ đơn giản là không muốn gặp lại.

Lục đại nhân: “...”

Liễu Bạch Chiêu nói tiếp: “Phu nhân của hạ quan là một người hiểu lí lẽ, nàng ấy chưa từng than phiền về những lời của Lục phu nhân, hạ quan nghe người của nàng ấy kể mới biết được chuyện này. Bởi vậy chỉ muốn nói ra để nhắc nhở Lục đại nhân, người lần này Lục phu nhân nói là hạ quan, nếu lần sau là các đại nhân khác, sự việc có lẽ sẽ không yên bình vậy đâu.”

Lục đại nhân muốn nói rằng nếu là người khác thì ông ta không sợ, bởi vì không có ai hẹp hòi như ngươi cả.

“Liễu đại nhân nói rất đúng, Lục mỗ về nhà nhất định sẽ dạy lại phu nhân.”

Lời này cũng không phải làm bộ.

Nói xấu sau lưng Liễu Bạch Chiêu một lần thì không sao, nhưng lần thứ hai thì chưa chắc, hơn nữa phu nhân ông ta còn nói ngay trước mặt phu nhân người ta!

Vừa nghĩ tới đây, Lục đại nhân lập tức đau đầu.

Liễu Bạch Chiêu gật đầu: “Hạ quan tin vào Lục đại nhân, dù sao thì ngài cũng có thể viết một cuốn sách như Quân Tử Giữ Miệng cơ mà.”

Những lời này của Liễu Bạch Chiêu tràn đầy mỉa mai.

Lục đại nhân viết sách dạy người khác nói giảm nói tránh, kết quả phu nhân ông ta lại là người tài trong giới nói xấu.

Dưới trời đông giá lạnh, Lục đại nhân xấu hổ đến mức đổ mồ hôi đầy trán.

Sau này Dư Thuỷ Nguyệt mới nghe nói về chuyện Liễu Bạch Chiêu trút giận cho nàng.

Nghe nói ngày hôm đó về phủ, Lục đại nhân đã nổi trận lôi đình với phu nhân ông ta. Một thời gian dài cũng không nhìn thấy bóng dáng Lục phu nhân trong tiệc gặp mặt giữa các phu nhân nữa.

Đến ngày xuất hiện lại, Lục phu nhân đã đi đường vòng tránh mặt Dư Thuỷ Nguyệt, biết điều hơn trước rất nhiều.

Khi ngón tay bên cạnh lệnh truy nã treo đến ngón thứ ba, Dư Thuỷ Nguyệt nhận được một lá thư từ Tây Thành.

Bức thư được viết bởi Thạch Lựu, chỉ có hai chuyện.

Một là, có một nhóm sơn tặc mới chuyển đến đỉnh núi kế bên, tên là “Trường Phong trại”.

Hai là, người của Trường Phong trại xảy ra xung đột với Đồ Hoan giáo, hai bên đã đánh nhau nhiều lần.

Dư Thuỷ Nguyệt bấm ngón tay tính toán, hoá ra thời gian đã qua lâu như vậy.

Hoàng Ly đứng bên cạnh hỏi: “Giáo chủ, ta và Bách Tước về xử lí sơn trại này nhé?”

Hoàng Ly và Bách Tước biết Giáo chủ vẫn luôn tìm Trường Phong trại này, nhưng chắc chắn không phải muốn làm bạn với người ta...

Dư Thuỷ Nguyệt lắc đầu: “Ta sẽ đích thân đi.”

Có một số thù oán cần phải tự mình chấm dứt.

Vào bữa tối hôm đó, Dư Thuỷ Nguyệt nói với Dương thị và Liễu Bạch Chiêu: “Sắp đến tết rồi, cha con gửi thư bảo con về nhà một chuyến, ông ấy đã chuẩn bị rất nhiều quà tết cho nương và Bạch Chiêu, vừa khéo có tiêu cục về Thành Tây đi cùng nên an toàn lắm ạ.”

Mỗi lần trong giáo có chuyện gì đó, Dư Thuỷ Nguyệt cần về giải quyết thì lý do đều là “về nhà nương”.

Nghe vậy, Dương thị lập tức tiếp lời: “Ông thông gia khách sáo quá, ta còn chưa chuẩn bị gì cả, ngày nào con đi vậy Thuỷ Nguyệt?”

Dư Thuỷ Nguyệt: “Không cần phiền phức đâu ạ, ông ấy không thiếu gì cả.”

Liễu Bạch Chiêu đặt bát canh xuống: “Nương yên tâm, con sẽ chuẩn bị.”

Vào ngày lên đường, Dư Thuỷ Nguyệt nhìn ba chiếc xe ngựa chở quà tết, thở dài một hơi.

Nàng đã cảm nhận được tâm trạng của Liễu Bạch Chiêu khi hồi đó nàng tặng cho hắn cả một túi thịt lớn rồi.

Quá ngán ngẩm.

Hoàng Ly: “... Giáo chủ, cô gia còn chuẩn bị bi lăn tay với hạt óc chó, gậy gỗ đào và lọ thuốc hít cho ‘cha’ ngài.”

Những thứ này phải đưa cho ai dùng đây?

Dư Thuỷ Nguyệt: “... Ta dùng!”

Không thể lãng phí được.

Chương kế tiếp