Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 67: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (34) - Du xuân
Hoàng thượng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên bật cười: “Ngươi mơ đi, không có khanh gia nào muốn tiếp quản cái sạp hàng đổ nát Gián Hoàng ti đó đâu.”

Liễu Bạch Chiêu giữ nguyên tư thế thi lễ, không trả lời, cũng không đứng dậy.

Hoàng thượng lại nói: “Thỏi bỏ đi, sau này nhớ trông chừng phu nhân của ngươi, không được thích làm gì thì làm. Đây là kinh thành, không phải giang hồ.”

Lời này đồng nghĩa với việc nói bóng gió cho Liễu Bạch Chiêu rằng trông chừng phu nhân của ngươi.

Sao lại để nàng thích giết người thì giết được, triều đình không cần thể diện nữa sao?

Nghe vậy, Liễu Bạch Chiêu trả lời với giọng điệu bình tĩnh: “Phu nhân của vi thần là người dịu dàng hiền thục nhất, chưa bao giờ ăn không nói có.”

Có thể khiến nàng ra tay thì không phải kẻ tốt lành gì.

Hoàng thượng: “...” Một giáo chủ Ma giáo, sao ngươi có thể cảm thấy nàng dịu dàng hiền thục được thế?

“Đứng lên đi, mau giải quyết vụ án của Chung Khánh Hoà đi!”

Lúc này Liễu Bạch Chiêu mới chậm rãi đứng lên: “Không biết phải xử trí Chung đại nhân và tất cả thành viên của Chung gia như thế nào ạ?”

Từ đầu đến cuối người Chung gia chẳng hay biết gì, có thể nói là cực kì vô tội.

Nhưng hình phạt thì không thể tránh khỏi, nếu không người khác học theo, uy nghiêm của hoàng gia biết phải để đâu?

Hoàng thượng suy tư một lúc: “Xử Chung Khánh Hoà đi đày, còn các thành viên Chung gia thì biếm thành dân thường, những việc như tịch thu tài sản giao cho ngươi xử lí hết.”

Về phần Trường Phong, Hoàng thượng không nói, Liễu Bạch Chiêu cũng hiểu.

Trường Phong chỉ có một con đường chết.

Liễu Bạch Chiêu: “Thần tuân chỉ.”

Bàn chính sự xong, Hoàng thượng đột nhiên tò mò hỏi: “Liễu khanh, có phải ngươi rất sợ phu nhân nhà mình không?”

Vì thế nên mới không dám nạp thiếp, cũng không dám đi uống rượu ở thanh lâu.

Liễu Bạch Chiêu nhã nhặn đứng đó, nhẹ nhàng trả lời: “Thần quả thật sợ.”

Hoàng thượng nghĩ thầm: Quả nhiên, trên đời này làm gì có nam nhân nào không háo sắc!

Sau đó ông ấy nghe Liễu Bạch Chiêu nói tiếp: “Thần sợ nhất là một ngày nào đó nàng ấy sẽ chán ghét cuộc sống trong phủ và rời xa thần.”

Vì vậy, Liễu Bạch Chiêu dự định làm quan thêm khoảng mười năm nữa sẽ từ chức về quê, đi du ngoạn sơn thuỷ cùng Dư Thuỷ Nguyệt.

Hoàng thượng ngẩn ra, sau đó phất tay áo: “... Lui ra đi.”

Ông ấy đã quá chán ngán khi nghe những lời này rồi, không biết sao Liễu Bạch Chiêu có thể trịnh trọng nói ra, còn không xấu hổ chút nào như thế!

Dư Thuỷ Nguyệt không biết Liễu Bạch Chiêu bẩm báo cho Hoàng thượng như thế nào.

Nhưng người khác thì lại là chuyện khác, nàng muốn chính miệng nói với Dương thị.

Sau một thời gian vắng nhà, Dương thị kích động kéo tay nàng, bắt đầu hỏi han.

Ông thông gia thế nào, trên đường về có mệt không, Thuỷ Nguyệt và Bạch Chiêu gặp nhau trên đường đi hay sao?

Sau một lúc trò chuyện, Dư Thuỷ Nguyệt tìm đúng thời cơ, hắng giọng rồi nói: “Nương, con có một số chuyện muốn nói cho nương biết. Thật ra con là...”

Nghe Dư Thuỷ Nguyệt kể xong đầu đuôi câu chuyện, Dương thị khẽ há miệng, sững sờ ngay tại chỗ.

Dư Thuỷ Nguyệt cho rằng Dương thị nhát gan biết được chuyện này sẽ sợ hãi nên đã nghĩ cách trấn an bà ấy. Nào ngờ nàng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc... Dương thị lệ rơi đầy mặt.

Dương thị đang biểu diễn sở trường đặc biệt của mình, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Chắc hồi nhỏ Thuỷ Nguyệt phải chịu khổ nhiều lắm nếu không thì người con đã không toàn là vết thương.” Dương thị khóc nức nở, trong mắt tràn đầy thương tiếc Dư Thuỷ Nguyệt.

Nghe Dương thị nói vậy, lòng Dư Thuỷ Nguyệt nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng thấy Dương thị vẫn chưa ngừng khóc, Dư Thuỷ Nguyệt lại bắt đầu đau đầu: “Nương, mau lau mắt đi, đừng khóc nữa. Chúng ta phải nghĩ đến điều tốt chứ, hồi nhỏ không chịu khổ thì sao con có thể làm giáo chủ đây ạ?”

Lợi ích lớn nhất khi bại lộ thân phận đó là Dư Thuỷ Nguyệt không cần che giấu tài sản riêng của mình nữa.

Ra ngoài làm việc có thể quang minh chính đại đi cửa chính, không cần lén lút trèo tường.

Dư Thuỷ Nguyệt nghĩ nữ nhân đều thích trang sức, bèn dỗ Dương thị: “Nương, ngày mai con đưa nương tới Ngọc Thạch lâu chọn trang sức nhé, nương thích cái này thì cứ lấy cái đó.”

Dương thị lau nước mắt: “Vậy không được đâu, chẳng ra gì cả.”

Dư giáo chủ nói với giọng điệu phú bà: “Nương không cần khách sáo với con, tài sản của con ít nhất cũng đủ mua năm căn tứ hợp viện ở kinh thành.” Đây mới chỉ là ước tính thôi.

Dương thị kinh ngạc: “Năm căn?” Vậy là bao nhiêu ngân lượng?

Dư Thuỷ Nguyệt: “Chưa tính Tây Thành đâu ạ.”

Dư Thuỷ Nguyệt nói được thì làm được, ngày hôm sau liền đưa Dương thị đến Ngọc Thạch lâu, tiện thể ghé qua sòng bạc.

Trong sòng bạc tối tăm hỗn loạn chỉ có hai nữ nhân, đi theo cạnh họ còn có nhiều tay côn đồ như vậy, đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi có người nhận ra đó là gia quyến của Liễu đại nhân, không ít người cố ý bắt đầu điều tra ngọn nguồn.

Một người phu nhân không xuất đầu lộ diện như Dương thị vừa vào sòng bạc đã thấp thỏm không yên, đi theo sát bên cạnh Dư Thuỷ Nguyệt.

Dư Thuỷ Nguyệt đề nghị: “Nương có muốn chơi vài ván không?”

Dương thị thích đánh mạt chược, chắc là sẽ có hứng thú chơi vài ván.

Dương thị hơi câu nệ đáp: “Nương không biết chơi.”

“Không sao ạ, con chỉ nương chơi, chỉ chơi cược lớn nhỏ thôi ạ.”

Dư Thuỷ Nguyệt chỉ cần nghe tiếng xúc xắc là biết mặt nào ở trên, vậy nên nàng nhường công khai, dễ dàng để Dương thị thắng đầy túi, quên mất cả căng thẳng.

Dương thị chơi đến cuối cùng, thậm chí còn kích động vỗ tay cho mình. Sau khi ý thức được hành động của mình, Dương thị hơi xấu hổ, mím môi cười với Dư Thuỷ Nguyệt, còn rụt vai như một đứa trẻ.

Thấy Dương thị vui vẻ, Dư Thuỷ Nguyệt hài lòng.

Làm cho nương vui là cách nàng làm tròn đạo hiếu.

Sau khi tiết lộ sự thật, Dư Thuỷ Nguyệt làm việc cũng không kiêng dè nữa.

Vài ngày sau đã có người tìm ra manh mối, tố cáo với Hoàng thượng rằng Liễu Bạch Chiêu “cấu kết với giáo chủ Ma giáo”!

Hoàng thượng bình tĩnh ngồi trên ghế, dáng vẻ như thể mọi chuyện trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay.

Liễu phu nhân có lai lịch lớn như thế, với tư cách là nam nhân biết nhiều chuyện nhất trong thiên hạ, sao ông ấy có thể không biết?

Quan viên râu dài tố cáo Liễu Bạch Chiêu ngẩn người, ấp úng: “Nhưng… nhưng quan viên triều đình... sao có thể kết hôn với Ma giáo được?”

Đương sự Liễu Bạch Chiêu đứng thẳng ở đó, không chút lo sợ, cũng không phản bác cho mình.

Thánh thượng hỏi: “Tại sao lại không thể?”

Quan viên râu dài: “...”

Đúng nhỉ, tại sao không thể?

Quan viên triều đình cấu kết với môn phái võ lâm, chuyện xấu có khả năng làm nhất chính là tạo phản hoặc can thiệp việc triều chính.

Một người thông minh như Liễu Bạch Chiêu có thể mất lí trí tạo phản hoặc kết bè kết phái ư?

Thế thì chắc chắn là không.

Quên mất lúc trước hắn đã giải thể băng đảng của Quách đại nhân như thế nào rồi đúng không?

Liễu Bạch Chiêu ghét nhất là kết bè kết phái!

Tiếp đến là vấn đề thanh danh, nói ra không hay lắm.

Nhà người ta toàn cưới danh môn vọng tộc, tiểu thư khuê các, hắn thì ngược lại, Giáo chủ Ma giáo...

Nhưng quan trọng là Liễu Bạch Chiêu cần thể diện ư?

Hắn bị các học giả và phái bảo thủ chỉ vào mũi mắng suốt bao nhiêu năm qua, có lần nào hắn nổi giận chưa?

Hoàn toàn không có.

Hắn như miếng thịt trắng dính trên dao, ngươi thích nói thế nào thì tùy, hắn hoàn toàn không để bụng.

Vậy thì còn lí do gì “không thể”?

Đúng rồi, lời đồn.

Lời đồn ai đối đầu với Liễu Bạch Chiêu đều không có kết cục tốt.

Một số người dựa vào những lời đồn này, từ đó có một suy đoán táo bạo.

Liễu phu nhân đã bí mật diệt trừ những kẻ đối lập giúp Liễu Bạch Chiêu!

Nếu có thể chứng thực tội danh này thì sẽ đủ kết tội Liễu Bạch Chiêu.

Nhưng lời đồn sở dĩ là lời đồn chính vì không có bằng chứng, vả lại những kẻ không có kết cục tốt kia quả thật đều không phải người tốt.

Trong đó có kẻ xấu, thậm chí có thể nói là phạm trăm tội khó tha.

Sau cùng, chuyện lớn này không hề dấy lên chút sóng gió nào, nhẹ nhàng đi qua.

Khi Dư Thuỷ Nguyệt lại tham gia bữa tiệc gặp mặt giữa các phu nhân, nàng phát hiện các phu nhân luôn lớn tiếng trước đây đều thức thời hơn, ngoan ngoãn như bầy chim non vừa ra khỏi ổ.

Dư Thuỷ Nguyệt không quan tâm họ sợ nàng hay lí do nào khác, so với nói chuyện ầm ĩ, nàng thích bầu không khí “trầm lặng” như bây giờ hơn.

Vương phu nhân đã khiến Dư Thuỷ Nguyệt nhìn bằng con mắt khác.

Nàng ta không né tránh nàng, vẫn cứ làm những gì nên làm.

Dư Thuỷ Nguyệt tò mò hỏi: “Ngươi không sợ Ma giáo sao?”

Vương phu nhân mạnh miệng: “Lúc trước ta đắc tội ngươi còn không sao, bây giờ đã thân với ngươi thì còn sợ gì nữa? Ngươi cũng đâu có biến thành người khác, vẫn là Liễu phu nhân như trước mà!”

Nghe vậy, Dư Thuỷ Nguyệt cười: “Không ngờ Vương phu nhân lại thấu đáo như thế, thật tốt quá.”

Vương phu nhân cười đắc ý: “Chẳng phải có câu bằng hữu phải có phúc cùng hưởng ư? Bây giờ ngươi đang có thời, danh tiếng vang xa, không ai dám chọc ngươi. Có câu một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên, ta coi như là mượn oai của ngươi, ngươi xem họ kìa, có ai còn dám động tới ta không?”

Dư Thuỷ Nguyệt: “...”

Vương phu nhân đột nhiên nhìn thấy gì đó, bèn kéo tay áo Dư Thuỷ Nguyệt, nói nhỏ: “Này, ngươi nhìn kìa, Lục phu nhân tới rồi, ta đi gặp nàng ta.”

Lục phu nhân chính là phu nhân của vị quan lớn đã giành vải với Vương phu nhân lúc trước.

Vương phu nhân sửa lại áo bào và trâm cài, bước về phía Lục phu nhân như một chú gà mái tràn ngập sức chiến đấu.

Dư Thuỷ Nguyệt nhìn Lục phu nhân đang nở nụ cười ngượng ngùng cứng đờ trên mặt cách đó không xa.

Lục phu nhân luôn né tránh, dường như rất muốn rời khỏi phạm vi Vương phu nhân có thể nhìn thấy.

Sau đó nàng nhìn sang Vương phu nhân trong bộ dạng làm bộ làm tịch, kiêu ngạo đắc ý, thái độ cáo mượn oai hùm rất giống mấy vị công công xấu xa trong cung.

Dư Thuỷ Nguyệt: “...”

Kệ đi, đành chống lưng cho nàng ta lần này vậy.

Đến khi Liễu Bạch Chiêu giải quyết xong vụ án của Chung Khánh Hoà, mùa đông đã qua đi.

Thưởng tuyết ngắm mai thì không có cơ hội, Liễu đại nhân quyết định dẫn ái thê và mẫu thân đi du xuân ở ngoại ô.

Dương thị thích ngắm phong cảnh và tiếp xúc với các loài động vật.

Dư Thuỷ Nguyệt bảo Hoàng Ly trải thảm cho Dương thị ngồi dưới bóng cây, còn chuẩn bị một ít ngũ cốc cho chim ăn.

Nàng để Dương thị ngồi dưới tàng cây hóng mát cho chim ăn, còn nàng thì vào rừng bắt vài con thú.

Liễu đại nhân cũng muốn đi theo giúp đỡ.

Dư Thuỷ Nguyệt chỉ vào đàn tì bà: “Chàng đừng đi, ở đây đợi ta với nương đi, nếu buồn thì đàn một khúc nghe.”

Đi săn thì không cần đến Liễu đại nhân.

Nếu như dẫn hắn vào rừng, Dư Thuỷ Nguyệt vừa vướng tay vướng chân, vừa phải phân tâm để ý hắn.

Liễu Bạch Chiêu bị ghét bỏ: “...”

Đợi sau khi Dư Thuỷ Nguyệt vào rừng, Liễu Bạch Chiêu nhìn xung quanh, thấy Dương thị ở đó cho chim ăn, hắn bèn cất bước đi qua.

Mặc dù hắn không giúp được gì cho phu nhân của mình, nhưng vẫn có thể trò chuyện và cho chim ăn với nương.

Nào ngờ hắn vừa tới gần, bốn, năm con chim nghe thấy tiếng động lập tức vỗ cánh, lần lượt bay đi.

Tay đang cho chim ăn của Dương thị dừng lại, bà ấy không nói gì, chỉ nhìn hắn, sau đó bảo: “Con đàn tì bà đi, không phải Thuỷ Nguyệt mang theo cho con à?”

Liễu đại nhân bị ghét bỏ lần thứ hai: “...”

Lúc ở trong rừng, Dư Thuỷ Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng đàn tì bà của Liễu Bạch Chiêu.

Tiếng đàn lúc rõ lúc không như tiếng khóc than, rất giống cô bé mồ côi đang bán thân để chôn cha.

Dư Thuỷ Nguyệt: “...” Chuyện gì thế này?

Dư Thuỷ Nguyệt xách mấy con thỏ mập mạp trở về thì nhìn thấy tướng công mỹ nhân của nàng mặt đẹp như đó phù dung, tiếng đàn tì bà dưới những ngón tay ngọc nghe u buồn sầu khổ.

Chương kế tiếp