Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 66: Nàng tiên ốc đồng biết giết người (33) - Giỏi thảo mai
Liễu Bạch Chiêu thức trắng một ngày một đêm, sau khi nhìn thấy Dư Thuỷ Nguyệt, hắn mới coi như bình tĩnh lại và ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm thức dậy thì phát hiện Dư Thuỷ Nguyệt không còn ở trong phòng.

Liễu Bạch Chiêu rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, sau đó vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Thanh Nhĩ với vẻ mặt kì lạ.

Trước mặt Thanh Nhĩ có một bàn đồ ăn rất phong phú.

Thấy Liễu Bạch Chiêu ra ngoài, Thanh Nhĩ vội vàng đặt màn thầu xuống, lau miệng đi tới: “Đại nhân.”

Liễu Bạch Chiêu nhìn hắn ta, sau đó nhìn sang bàn đồ ăn, hỏi: “Ngươi mang tới đấy à?”

Thanh Nhĩ nhanh chóng nuốt những thứ trong miệng xuống bụng, trả lời: “Tiểu nhân thấy đại nhân cả đêm không về, để ngừa bất trắc nên mới đến tìm đại nhân.”

Đột nhiên biết Liễu phu nhân là giáo chủ Ma giáo, diễn biến của chuyện này quả thật rất bất ngờ.

Nghĩ tới việc Liễu đại nhân chỉ đến Ma giáo một mình, Thanh Nhĩ và Thiên Thịnh suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng vẫn quyết định lên núi.

Liễu Bạch Chiêu hờ hững đáp: “Bổn ti đoàn tụ với phu nhân, cả đêm không về có gì không ổn?”

Thanh Nhĩ: “...”

Nếu câu này do những người khác nói ra thì không có vấn đề, nhưng trong điều kiện tiên quyết này lại không chắc chắn được.

Liễu Bạch Chiêu hỏi: “Thôi bỏ đi, những người khác đâu rồi?”

Thanh Nhĩ đáp: “Thiên Thịnh đang ở cổng Đồ Hoan giáo, những người còn lại đang đợi dưới chân núi.”

Sáng nay khi Thanh Nhĩ đến đã thầm nhủ, rốt cuộc Đồ Hoan giáo có cho hắn ta vào hay không.

Để ngừa xảy ra bất trắc, hắn ta còn bảo Thiên Thịnh đứng đợi ở nơi cách cổng giáo không xa.

Không ngờ Đồ Hoan giáo không chỉ cho hắn ta vào, Dư Thuỷ Nguyệt còn ra ngoài tiếp đón, hỏi hắn ta: “Đã ăn gì chưa?”

Thanh Nhĩ: “... Vẫn chưa ạ.”

Dư Thuỷ Nguyệt mặc võ phục, nghe vậy bèn dặn dò Hoàng Ly: “Đi lấy chút đồ ăn cho Thanh ti thị.” Sau đó nàng nói với Thanh Nhĩ: “Bạch Chiêu vẫn chưa dậy, khi nào ngươi ăn xong thì bảo Hoàng Ly dẫn ngươi đi gặp hắn.”

Thanh Nhĩ im lặng một lúc mới lấy can đảm trả lời: “Không cần phiền phức đâu ạ, tiểu nhân đi thẳng tới cửa đợi Ti trưởng là được.”

Dư Thuỷ Nguyệt cười: “Được rồi. Hoàng Ly, đưa Thanh ti thị đi, tiện thể đặt đồ ăn trước cửa. Thanh ti thị, ngươi ngồi ở đó ăn đi, khi nào ngươi ăn gần xong thì chắc Bạch Chiêu sẽ dậy.”

Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Liễu Bạch Chiêu bảo: “Ngươi ăn xong thì xuống núi trước đi, bổn ti xong việc sẽ xuống sau.”

Thanh Nhĩ: “Để tiểu nhân ở bên cạnh đại nhân cho an toàn đi ạ.”

Liễu Bạch Chiêu cầm lấy bánh màn thầu trên bàn, thong thả ăn: “Ngươi có thể đánh thắng phu nhân của bổn ti không?”

Thanh Nhĩ khựng lại một lát: “... Thật xấu hổ, tiểu nhân không bằng phu nhân.”

Đừng nói là hắn ta, cả Gián Hoàng ti cũng không tìm được ai có thể đánh thắng Dư Thuỷ Nguyệt...

Liễu Bạch Chiêu múc một bát cháo, ngồi xuống ăn từ từ: “Vậy thì giữ ngươi lại cũng vô dụng.”

Thanh Nhĩ: “...”

Câu này nghe có vẻ hơi tổn thương, nhưng đúng là sự thật.

Liễu Bạch Chiêu nói tiếp: “Bổn ti có việc khác cần giao cho ngươi xử lí đây.”

Thanh Nhĩ vội đáp: “Xin đại nhân ra lệnh.”

“Nhị đương gia của Trường Phong trại hiện đang ở Đồ Hoan giáo, ngươi bắt hắn ta về thẩm vấn, phải điều tra ra còn tên phản tặc nào mà chúng ta chưa biết ngoại trừ Trường Phong trại này không.”

Thanh Nhĩ khấu đầu: “Rõ.”

Sau khi đuổi Thanh Nhĩ đi, Liễu Bạch Chiêu gọi một tên giáo đồ gần đó lại hỏi: “Xin hỏi giáo chủ đang ở đâu vậy?”

Giáo đồ nhiệt tình trả lời: “Giáo chủ đang ở sân luyện võ đấu võ với mọi người.”

Khó lắm Dư Thuỷ Nguyệt mới về một chuyến, mọi người trong giáo đều nháo nhào lên, muốn đấu với nàng vài chiêu.

Liễu Bạch Chiêu ấn nhẹ khăn tay lên khoé miệng, hỏi một cách có vẻ bâng quơ: “Mọi người? Có cả nam lẫn nữ ư?”

Giáo đồ: “Đương nhiên rồi, lâu lắm giáo chủ mới về một lần, ít khi có cơ hội nhờ ngài ấy chỉ bảo.”

Liễu Bạch Chiêu bỏ khăn tay xuống, đứng lên nói: “Hôm nay ta may mắn được chứng kiến, làm phiền dẫn đường giúp.”

Giáo đồ nghe Liễu Bạch Chiêu quan tâm đến đấu võ thì càng nhiệt tình hơn.

Trên đường đến sân luyện võ, giáo đồ không ngừng nói với Liễu Bạch Chiêu rằng hắn ta thích Dư giáo chủ tới mức nào, trong giáo có bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết có thể chảy máu rơi đầu vì Dư giáo chủ bất cứ lúc nào!

Liễu đại nhân nghe mà cảm thấy mình như một cây liễu, nếu không cẩn thận thì rất dễ mọc một mảnh lá xanh* trên đầu.

(*: ý giống bị cắm sừng)

Liễu Bạch Chiêu cụp mắt xuống, hờ hững tiếp lời: “Mệt cho ngươi rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”

Liễu đại nhân là người có ăn có học, không thể nói ra những lời thẳng thừng như “Ngươi câm miệng lại đi” được.

Giáo đồ vội vàng đáp: “Không mệt không mệt, cô gia nghe ta kể tiếp này. Năm đó khi giáo chủ còn trẻ, tiểu nhân còn may mắn được ngủ chung một phòng với giáo chủ...”

Liễu Bạch Chiêu: “... Một phòng?”

Giáo đồ: “Đúng vậy, tất cả chúng ta đều ngủ trên một chiếc giường lớn. Ta không suy nghĩ nhiều, cứ mỗi khi mặt trời lặn là sẽ buồn ngủ. Giáo chủ thì khác, ngài ấy luôn luyện công đến tận khuya, còn đốt bếp lò giúp bọn ta.”

Giáo đồ nói lia lịa, cuối cùng nghe Liễu Bạch Chiêu hỏi: “Vậy còn Thuỷ Nguyệt ngủ ở đâu? Trên giường luôn sao?”

Giáo đồ gãi đầu: “Cô gia hỏi chuyện này, ta thực sự không nhớ rõ, hình như ta chưa thấy giáo chủ đi ngủ bao giờ cả.”

Dư Thuỷ Nguyệt đi sớm về khuya, khi buồn ngủ sẽ co mình ngủ ở nơi cách bếp lò không xa đến sáng sớm.

Ngủ một mình ở đó vừa thoải mái vừa ấm áp.

Liễu Bạch Chiêu gật đầu, lông mày bất giác giãn ra.

Với hiểu biết của hắn về Dư Thuỷ Nguyệt, nàng chắc chắn sẽ không nằm chen chúc trên giường lớn.

“Đến rồi, đây là sân luyện võ.” Giáo đồ tự hào giới thiệu.

Liễu Bạch Chiêu bước qua bậc cửa, vừa nhìn vào bên trong, khuôn mặt như phù dung lập tức trở nên lạnh lùng.

Một đám nam nhân cao lớn thô kệch vây quanh Dư Thuỷ Nguyệt, ai cũng cởi trần, cơ bắp căng phồng ánh lên màu đồng.

Lưng tựa mãnh hổ, cơ bụng rắn chắc như trâu.

Bẩm sinh Liễu Bạch Chiêu vốn đã có làn da mịn màng, vai rộng eo hẹp, trái ngược hẳn với vẻ nam tính mạnh mẽ trên sân.

Dư Thuỷ Nguyệt đang so chiêu với các giáo đồ, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo. Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn qua thì thấy Liễu Bạch Chiêu trong bộ dạng yếu đuối như cành liễu.

Liễu Bạch Chiêu ho nhẹ một tiếng, hai vai co lại, eo cong xuống, khóe miệng khẽ mím, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, từ một thanh niên khoẻ mạnh biến thành một thanh niên đang khó chịu trong người nhưng lại cố gắng chịu đựng.

Bách Tước đang đứng bên sân bưng nước cho Dư Thuỷ Nguyệt lặng lẽ cau mày.

Tới rồi, sở trường của cô gia, hai mặt.

Thế hệ sau gọi là, “thảo mai”.

Dư Thuỷ Nguyệt tung chưởng vào mu bàn tay người đang đấu cùng mình ra, quát: “Dừng tại đây.”

Nói xong, nàng đẩy mọi người ra đi về phía Liễu Bạch Chiêu. Một đám nam nhân cường tráng nhường đường cho nàng, nhìn rất ngầu.

“Chàng khó chịu hả?” Dư Thuỷ Nguyệt lau mồ hôi tay lên áo, sờ lên trán Liễu Bạch Chiêu.

Liễu Bạch Chiêu hơi khom lưng: “Ta đi đường suốt mấy ngày nay nên chắc hơi mệt.”

“Vậy chàng còn tới đây làm gì? Đi, về nghỉ ngơi thôi. Chàng ăn gì chưa?”

Liễu Bạch Chiêu đáp: “Lúc nãy thấy Thanh Nhĩ đang ăn sáng nên ta đã ăn một ít rồi.”

Dư Thuỷ Nguyệt: “Vậy thì chắc chắn chưa no đâu.”

Nàng quay đầu nhìn tên giáo đồ dẫn đường cho Liễu Bạch Chiêu, hỏi: “Tại sao ngươi không chuẩn bị bữa sáng cho cô gia?”

Giáo đồ ngây người: “Cô… cô gia không bảo ạ.”

Vả lại vừa rồi cô gia đã ăn hai bát cháo, hai cái màn thầu...

Giáo đồ vừa định nói thì nghe Dư Thuỷ Nguyệt hỏi: “Ngươi ăn sáng chưa?”

Theo bản năng, giáo đồ trả lời: “Ăn rồi ạ.”

Dư Thuỷ Nguyệt: “Vậy nên chuyện đơn giản như ăn sáng còn cần phải nói sao?”

Liễu Bạch Chiêu “khéo hiểu lòng người” kéo ống tay áo Dư Thuỷ Nguyệt: “Thôi bỏ đi.”

Bách Tước đứng xem: “...”

Dư Thuỷ Nguyệt thấy Liễu Bạch Chiêu có vẻ rất khó chịu, bèn bảo: “Ta đưa chàng về phòng.”

Thấy Dư Thuỷ Nguyệt định đi, các nam nhân trên sân luyện võ lập tức thất vọng: “Giáo chủ, không tập nữa ạ?”

“Ngài chưa so chiêu với ta nữa mà?”

“Giáo chủ, chúng ta đánh thêm mười chiêu nữa đi, không hơn, chỉ mười chiêu thôi!”

...

Dư Thuỷ Nguyệt không khỏi nhíu mày: “Tìm Bách Tước với Hoàng Ly đi!”

Sau khi Dư Thuỷ Nguyệt dìu Liễu Bạch Chiêu đi ra khỏi sân luyện võ.

Liễu Bạch Chiêu mới nghiêng đầu lại nhìn đám nam nhân cơ bắp trong sân bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn nhướng mày, khẽ nhếch môi.

Các nam nhân đang nhìn giáo chủ tha thiết: “...”

Ánh mắt của tướng công giáo chủ có ý gì thế kia?

Họ không quen với trạch đấu nên không hiểu nụ cười “thắng lợi” nham hiểm này.

Nhưng theo trực giác họ cảm thấy không thoải mái lắm... thậm chí còn hơi tức tối.

Bách Tước thẫn thờ nghĩ thầm, đây chính là đẳng cấp.

Dù cho võ công cao, cơ bắp cường trắng thì làm được gì, tất cả đều không sánh nổi với “vẻ đẹp yếu ớt” của cô gia.

Liễu Bạch Chiêu biết rõ điểm mạnh của mình.

Thuỷ Nguyệt thích khuôn mặt của hắn.

Mặc dù hắn không có lưng hùm vai gấu, nhưng hắn có thể thắng bằng khí chất của mình.

Dư Thuỷ Nguyệt và Liễu Bạch Chiêu ở Tây Thành một thời gian, đợi sau khi Liễu Bạch Chiêu giải quyết xong chuyện Trường Phong trại, họ mới thong thả về kinh thành.

Thạch Lựu lại bị bỏ lại Tây Thành vì hành vi lỗ mãng của mình trước đó.

Dư Thuỷ Nguyệt cũng không nói cho nàng ấy biết chuyện nàng định dời Đồ Hoan giáo đến vùng ngoại ô kinh thành, để tránh nàng ấy lại lanh chanh làm ra chuyện hoang đường gì đó.

Liễu Bạch Chiêu đã ở Đồ Hoan giáo nhiều ngày, tất nhiên cũng đã gặp được “người cha hờ” Lưu trưởng lão của Dư Thuỷ Nguyệt.

Hai người tình cờ gặp nhau ở đại sảnh Đồ Hoan giáo, cả hai im lặng một lúc, Liễu Bạch Chiêu mới mở lời trước: “... Ta nên gọi ngài là gì ạ?”

Lưu trưởng lão lau mồ hôi: “Ta họ Lưu, ngài cứ gọi lão Lưu là được rồi.”

Sau vài câu trò chuyện khô khan, hai người nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại, không vì lý do nào khác, bởi vì quá xấu hổ.

Vừa đến kinh thành, Liễu Bạch Chiêu liền đem ngọc tỷ đi gặp vua.

Thân phận của Dư Thuỷ Nguyệt có thể che giấu người thường, nhưng chưa chắc có thể giấu được Thánh thượng lâu dài, vậy nên Liễu Bạch Chiêu chủ động làm rõ vấn đề này.

Hoàng thượng nghe xong cũng sững sờ hồi lâu, ông ấy chợt nghĩ đến tấu chương tố cáo Liễu Bạch Chiêu của những người khác. Họ nói rằng tất cả những người dính líu tới Liễu Bạch Chiêu dường như đều không có kết cục tốt. Có điều, mấy người kia cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.

Sau khi Liễu Bạch Chiêu thật lòng khai báo, Hoàng thượng vờ như vô tình nhắc tới chuyện này: “... Không biết nội dung của những tấu chương tố cáo này có phải là thật không?”

Câu này tương đương với việc đang hỏi Liễu Bạch Chiêu, có phải những người đối đầu với ngươi đều bị phu nhân nhà ngươi xử lí không?

Trong số những người này, hầu hết đều có quan hệ thân thích với quan viên triều đình, nếu sự việc trở nên nghiêm trọng thì không dễ giải quyết chút nào.

Liễu Bạch Chiêu không hề bối rối, bình tĩnh cúi đầu bẩm: “Lời nói không có bằng chứng thì không đáng tin.”

Dư Thuỷ Nguyệt xử lí rất sạch sẽ, cho dù để lại dấu vết thì thời gian đã qua lâu rồi nên không thể kiểm chứng. Ngay cả khi có nhân chứng và vật chứng, dù bị đánh chết Liễu Bạch Chiêu cũng sẽ không thừa nhận.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào Liễu Bạch Chiêu, trong điện đàn hương bốc khói lượn lờ, bầu không khí yên bình có một sự yên tĩnh đến kì lạ.

“Đồ Hoan giáo có dự định chiêu an không?” Hoàng thượng hỏi với hàm ý sâu xa.

Liễu Bạch Chiêu trả lời không chút nghĩ ngợi: “Hạ quan không có quyền quyết định thay phu nhân, nhưng hạ quan từng nghe người nhà phu nhân nói rằng Đồ Hoan giáo sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện ngoài giang hồ.”

Tương đương với cách từ chối trá hình.

Hoàng thượng mỉm cười, hỏi với giọng lạnh nhạt: “Ái khanh không sợ trẫm giam ngươi lại để ép buộc nàng ta đi vào khuôn khổ sao?”

Liễu Bạch Chiêu vỗ áo bào, thi lễ với Hoàng thượng: “Hoàng thượng nói đùa. Nếu thật sự có chuyện đó, không biết Hoàng thượng có thể nể công vi thần đã hiến ngọc tỷ, cho phép thần đưa phu nhân về quê sống ẩn không?”

Nếu không có chuyện của Dư Thuỷ Nguyệt, với công trạng tìm lại được ngọc tỷ truyền quốc, Liễu Bạch Chiêu có thể thăng chức nhanh chóng.

Nhưng hắn không hối hận.

Nếu như phải dùng hắn để buộc Thuỷ Nguyệt chiêu an, vậy thì hắn thà không cần chức quan này nữa.

Chương kế tiếp