Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 69: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (1) - Một vị tiên
Chúng thần tiên trên trời đều biết, Thiên Địa Sơn Quân vốn tính cách tản mạn.

Thần tiên khác bận độ kiếp, bận tích trữ tu vi, cho dù kém cỏi cũng muốn xuống ba ngàn tiểu thế giới lịch luyện một phen, tích lũy chút công đức, chờ sau này độ kiếp có thể chắn chút thiên lôi.

Mà trong nhận thức của Thiên Địa Sơn Quân, dường như không có hai chữ “bận rộn”.

Thiên Địa Sơn Quân tu Bách Sinh Đạo.

Bách sinh là gì? Chính là toàn bộ sinh linh trên thế gian này.

Cũng có thần tiên nói, Bách Sinh Đạo là đạo phái “lười” nhất.

So với những đạo phái đứng đầu như Vô Tình Đạo đoạn tình tuyệt ái, luyện mình thành khúc gỗ, phương thức tu luyện của Bách Sinh Đạo hơi khác một chút.

Bách Sinh Đạo thuộc loại trải nghiệm theo kiểu đắm chìm.

Phải cảm thụ cách sống của hơn trăm loại sinh linh mà không nhập tà ma ngoại đạo thì mới tu thành đạo này.

Sau đó mỗi ngàn năm hạ giới đi luân hồi một lần, tích góp chút tu vi và công đức.

Cho nên Bách Sinh Đạo không cần múa đao chơi gật, không cần ruột gan đứt từng khúc, chỉ cần nằm yên là được…

Đương nhiên, mấu chốt phải xem mỗi lần Thiên Địa Sơn Quân trải nghiệm cái gì.

Nếu là hoa cỏ thì đúng là nằm ngủ tại chỗ mấy năm đến mấy chục năm, thực vật sinh mệnh dài lâu một chút, có lẽ sẽ ngủ mấy trăm năm.

Nếu là động vật ăn cỏ thì không thể nằm, ban ngày phải ra ngoài đi dạo, phơi nắng, ăn cỏ, vừa đi vừa ăn cả ngày.

Nếu là mãnh thú thì không giống động vật ăn cỏ, thức ăn có ở khắp nơi. Hắn phải đi săn bắn một mình, cho nên Thiên Địa Sơn Quân từ khi “sinh ra” đến khi rời ổ, lúc nào cũng là con muộn nhất.

Săn bắn mệt lắm, ăn đồ có sẵn tốt hơn nhiều.

Lần nào cũng phải chờ đến khi sư tử mẹ hoặc báo mẹ đuổi hắn ra khỏi lãnh địa, hắn mới cẩn thận rời đi từng bước, thầm nghĩ ngươi không giữ ta lại một chút à?

Tìm một chỗ nằm cả ngày, đói đến mức mắt đầy sao thì mới lảo đảo đứng dậy săn mồi…

Lúc thần tiên hạ giới tu luyện, bình thường đều không có ký ức, giống hệt sinh linh bình thường đầu thai.

Dùng tiên thể xuống thế gian không gọi là tu luyện, mà gọi là độ sinh linh hoặc là làm phép sinh linh, còn không thì là du ngoạn thuần túy.

Thiên Địa Sơn Quân cũng vậy, phải Bách Sinh Đạo đi hết một lượt, khoảng thời gian mấy năm nay mới lướt qua trong đầu hắn như đèn kéo quân.

Thấy mình vì được ăn nhiều một miếng thịt mà làm nũng vô lại với báo mẹ, Thiên Địa Sơn Quân không hề cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ kỹ một chút xem có phương thức nào càng xảo diệu hơn, có thể ở lại trong ổ lâu hơn hay không…

Những thần tiên khác dựa vào phương thức tu luyện của bản thân, sau khi đạt được thành quả nhất định thì đều sẽ nhận đồ đệ, nuôi tọa kỵ, viết tiên pháp.

Thiên Địa Sơn Quân thì khác.

Dạy đồ đệ phiền phức, viết tiên pháp càng phiền phức.

Còn nuôi tọa kỵ… có thể suy xét một chút.

Tên thật của Thiên Địa Sơn Quân là Tuế Du.

Tuế nguyệt du du (Năm tháng xa xăm).

… Được ngày nào hay ngày ấy.

Nghe tên của hắn, cơ bản đã có thể đoán được tính cách của hắn.

Bách Sinh Đạo của Tuế Du tu thành chính quả, cảm thụ lớn nhất không phải là ngộ ra chân lý sinh mệnh gì đó, cũng không phải là nhìn thấu chấp chướng nào đó.

Vạn sự không để trong lòng, ngàn chuyện không cố chấp trong lòng.

Phiền não? Chấp chướng?

Tuế Du ngáp một cái, đừng nghĩ nhiều như thế, năm tháng suy cho cùng cũng chỉ là một đống tro, thần tiên còn không bằng người, một đống tro cũng không có, trực tiếp biến thành một luồng khói vá lại cầu mây trên trời.

Lý luận “Cầu mây” của Tuế Du khiến không ít tiểu thần tiên cùng kỳ sợ hãi, dẫn đến trong nhóm thần tiên cùng thăng tiên chung với hắn, số lượng người tu Vô Tình Đạo nhiều nhất…

Kết quả chỉ có một luồng khói thôi, còn phải vá cầu trời, vậy thì còn cần tình yêu gì nữa, vô ích! Sống lâu thêm mấy năm đi! Thanh tâm quả dục trường thọ nhất!

Bởi vì bị hắn ảnh hưởng, cùng kỳ có một tiểu thần tiên nửa đường đổi sang tu Vô Tình Đạo, chém đứt ngang nhân duyên, chuyện này đã chọc giận đạo lữ của hắn.

Trước kia hứa hẹn sẽ cùng nhau làm thần tiên quyến lữ, lên trời liền biến thành “ta” và “ngươi”? Ăn một kiếm của ta trước đã!

Bạn lữ này ở nhân gian là kiếm tu, kiếm thuật rất cao, đâm vào khiến tiên nhân kia lập tức cảm nhận được đau đớn, la lên: “Ta sửa! Không tu Vô Tình Đạo nữa! Sư muội, sư muội, muội đừng đâm!”

Nếu hắn tiếp tục tu Vô Tình Đạo, có lẽ bạn lữ của hắn sẽ lập tức làm thịt hắn để vá cầu trời…

Người khơi mào Tuế Du ngồi một bên xem náo nhiệt hăng say, còn huýt sáo.

Tuế Du tu Bách Sinh Đạo, có thể nói từ trong sâu xa đã được chú định.

Không phải hắn chọn Bách Sinh Đạo, mà là Bách Sinh Đạo chọn hắn.

Tại sao ư?

Không có gì khác, chỉ vì vô tư không lo nghĩ.

Lại nói sau khi Tuế Du tu thành Bách Sinh Đạo, Thiên Đế cho rằng hắn sẽ chín chắn hơn nhiều, chí ít sẽ không còn lười như trước, có trách nhiệm hơn.

Kết quả thì sao? Tuế Du cũng không ngộ ra chân lý sinh mệnh gì, hoặc có thể nói hắn đã sớm sống đến cảnh giới siêu nhiên, phiền não của rất nhiều người thường, hắn hoàn toàn không có.

Hắn hóa thân thành các loại động vật luân hồi hơn trăm lần, cuối cùng quyết định làm nghề chăn nuôi trên thiên giới …

Liền nuôi các loại động vật mà hắn từng gửi hồn, sau này hơn ngàn hơn vạn năm, hắn vẫn nghiên cứu đạo này, trở thành chuyên gia chăn nuôi trên thiên giới.

Thiên Đế: … Thôi được rồi, chỉ cần hắn không nằm trong tiên cung là được.

Thoắt cái lại đến lần Tuế Du hạ phàm đi một vòng.

Ngày này, Nguyệt Lão đến tìm hắn. Ông già run run rẩy rẩy, cuối cùng cũng tìm được Tuế Du đang ngủ gật trong bầy thiên mã.

Thấy có người đến, thiên mã thông linh tính nhường ra một con đường, phát ra tiếng thở phì phì bên tai Tuế Du, một con khác dùng đầu đẩy Tuế Du đang ngủ say.

Ý là mau dậy đi, có người đến kìa.

Nguyệt Lão: … Là Thiên Địa Sơn Quân nuôi thiên mã, hay là thiên mã đang chăm sóc hắn thế?

Tuế Du khẽ mở mắt trái, thấy người đến là ai thì mới chậm rãi mở mắt, ngáp một cái, thanh âm kéo dài tựa như nhị hồ biến điệu.

“Lão nhân gia ngài đến chỗ ta làm gì? Động vật ở chỗ ta đều phối cặp tự do, không cần làm phiền ngài.”

Tuế Du trông rất đẹp, lông mi dài mắt sáng, luôn lười biếng, trông có tướng phong lưu.

Khóe miệng Nguyệt Lão co giật: “Không phải động vật, là tơ hồng của Thiên Địa Sơn Quân ngươi lay động rồi, ta đích thân đến báo cho ngươi một tiếng.”

Tuế Du dụi mắt, chỉ vào mình: “Ta á?”

“Chính là ngươi đấy.”

Vạt áo của Tuế Du lỏng lẻo rộng mở, có thể mơ hồ thấy cơ bụng trật tự rõ ràng.

Hắn gãi lồng ngực trắng nõn, nhàm chán hỏi: “Là thứ gì? Người? Động vật? Thần tiên?”

Nguyệt Lão: “… Còn chưa biết.”

Không hổ là Thiên Địa Sơn Quân, cho dù là động vật cũng tính luôn.

Tuế Du độc thân mấy vạn năm cũng không quan tâm tới nhân duyên của mình, còn tùy tiện hơn cả Nguyệt Lão đứng bàng quan, nói: “Vậy thì tùy ý trời thôi.”

Tuế Du lười biếng vươn vai, lại nằm về chỗ.

Nguyệt Lão: “… Sơn Quân không có chuyện khác muốn hỏi à?”

Ví dụ như khi nào đến, là duyên trời định hay là duyên trời đánh…

Tuế Du khoát tay: “Không quan trọng.”

Chẳng qua là thêm một sinh linh bầu bạn với hắn nằm ở tiên cung thôi mà.

Tuế Du nghĩ, nếu là động vật thì tốt rồi, hắn biết chải lông, có thể chải đến mức cái bụng mềm của nàng ấy cũng sẽ lộ ra luôn.

Nguyệt Lão ngơ ngác đứng tại chỗ: “…”

Tuế Du quay sang, mở một mắt nhìn ông ấy, hỏi: “Ngài còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì ta ngủ đây.”

Nguyệt Lão há miệng, cảm thấy lần này mình đến có vẻ dư thừa.

“Không có gì.”

Tuế Du quơ tay nhẹ bẫng coi như tạm biệt, thoáng chốc lại thiếp đi.

Nguyệt Lão cũng không khỏi nghi hoặc, tính tình như Thiên Địa Sơn Quân thì phải xứng đôi với nhân duyên thế nào?!

Biết Thiên Địa Sơn Quân không đáng tin, Nguyệt Lão cố ý nhặt tơ hồng của hắn ra, để tránh tơ hồng của hắn quấn lên nhân duyên kỳ quặc nào đó.

Nguyệt Lão không ngờ rằng đề phòng tới đề phòng lui, cuối cùng vẫn quấn lấy một sợi tơ hồng không rõ lai lịch…

Cầm sợi tơ hồng đầy lông cứng quan sát tỉ mỉ, Nguyệt Lão kinh dị nhíu cặp lông mày trắng lại.

Sợi tơ này, hình như là một con yêu quái biến hình từ động vật.

Chỉ thấy sợi tơ hồng ánh vàng rực rỡ kia dần dần quấn lên từng chút một, tựa như một con rắn mặt dày mày dạn đang tích cực theo đuổi phối ngẫu.

Phối ngẫu toàn thân là lông cứng, hắn cũng không bận tâm, vuốt phẳng, vuốt thuận, lại ôm vào lòng, không chịu buông tay.

… Nhìn từ tơ hồng, Thiên Địa Sơn Quân còn rất chủ động…

Thời gian trong ba ngàn tiểu thế giới không tương thông với thiên giới, tính theo thời gian trên thiên giới thì Thiên Địa Sơn Quân mới đi mấy trăm ngày đêm, còn trong tiểu thế giới đã trôi qua mấy chục kiếp.

So với con người, tuổi thọ của đa số thực vật và động vật thật sự rất ngắn.

Trong sơn cốc sâu thẳm mây trắng lượn lờ, có một cây cỏ xanh rất tầm thường.

Nó không cố gắng hấp thụ ánh nắng, nhanh chóng kéo dài vóc dáng, trở thành một cây cỏ khỏe mạnh như những cây cỏ xanh chung quanh.

Mà lười biếng cắm rễ dưới ruộng, có mưa thì uống, có nắng thì phơi, không hề chủ động chút nào.

Mà cây cỏ tầm thường này chính là Thiên Địa Sơn Quân.

Cho dù không có ký ức, cũng không biết mình là ai, nhưng vẫn không thể thay đổi thói “lười” của hắn.

“Lười nhác” dường như đã được khắc trong thần hồn của hắn.

Nó nhìn cây cỏ bên cạnh ngày một lớn hơn, ngày một cao hơn, sau đó vào một ngày nọ, bị hươu bào trong núi ăn mất.

Hươu bào ăn cỏ, nhìn Tuế Du, hình như chê nó quá nhỏ nên giẫm chân rồi chạy xa.

Thiên Địa Sơn Quân nhìn hố đất bên cạnh, thầm nghĩ đây là cây cỏ thứ mấy cố gắng phấn đấu rồi nhỉ? Không hề ngoại lệ, đều là lục nhan bạc mệnh.

Cây cỏ nhỏ tầm thường này uống một ngụm sương sớm buổi sáng, hôm nay cũng tiếp tục vững vàng lén lút phát dục.

Cho dù nó lười nhác đến mấy thì khi một đám lục nhan chung quanh lần lượt bạc mệnh, nó vẫn trở thành cây cỏ xanh có tư lịch già dặn nhất, vai vế cao nhất.

Nó đã thấy tử vong vô số lần.

Động vật ăn cỏ chỉ cần há miệng, cắn một cái, kéo lên, nhổ tận gốc cây cỏ, sau đó nhai.

Một cây cỏ xanh xinh đẹp liền chết thọ tại đây.

Tuế Du không hề sợ tử vong, nó đang im lặng chờ con vật ăn nó tiến đến.

Nếu được, nó hy vọng hàm răng của con vật ăn nó có thể sạch sẽ một chút, đừng toàn là cặn cỏ đen vàng, ảnh hưởng đến tâm trạng của nó trước khi chết.

Không lâu sau, trong bụi cỏ truyền ra tiếng vang “nhép nhép nhép”, là thanh âm phát ra khi một loài động vật ăn cỏ nào đó đang ra sức nhai thức ăn.

Cỏ nhỏ chung quanh bắt đầu lạnh run, lắc lư trong gió.

Tuế Du không nhúc nhích. Không phải nó không muốn, mà là vì nó đã trở thành một cây cỏ trưởng thành rồi, nó không thể lắc lư theo gió nhẹ được… Gió lớn hơn một chút thì nó vẫn có thể thuận theo lắc lư một chút.

Mặc dù Tuế Du lười, nhưng nó vẫn có chút khí khái, nói trắng ra là rất có khả năng giả vờ giả vịt.

Càng trực diện với cái chết, nó càng có vẻ thong dong. Một cây cỏ mà lại biểu hiện ra dáng vẻ dù Thái Sơn sập trước mắt vẫn bình tĩnh.

Nghe thanh âm truyền đến từ bụi cỏ, Tuế Du có thể xác định đây là một con thỏ.

Thỏ là động vật ăn cỏ không có nguyên tắc nhất.

Bất kể cây cỏ đó cao thấp mập ốm, chúng đều trợn tròn đôi mắt đỏ, mở cái miệng ba cánh hoa răng cưa, đần mặt tròn ăn hết.

Khi thanh âm càng ngày càng gần, Tuế Du từ kẽ hở cỏ xanh nhìn thấy đôi mắt có thể nói là Diêm Vương trong giới cỏ xanh.

Con thỏ ăn cỏ trong miệng, nhìn chằm chằm vào Tuế Du.

Tuế Du tính toán khoảng cách giữa hai bên, liền thấy con thỏ nhảy một phát, một bước rút ngắn khoảng cách giữa nó và Tuế Du.

Tuế Du: …

Cái miệng ba cánh hoa trước mặt mở ra.

Tuế Du bình tĩnh cực kỳ, còn có thời gian rảnh rỗi nhìn hàm răng trong miệng nó. May mắn, con thỏ này chắc vẫn còn trẻ, cặn cỏ trong hàm răng không quá dày.

Ngay khi cái miệng ba cánh hoa sắp bao trùm thân thể của hắn, bỗng một cái bóng trắng toát ra từ bên cạnh.

Tốc độ có thể so với tia chớp ngày giông tố, nhanh đến mức thậm chí khiến Tuế Du lầm tưởng đó là quầng sáng khi sinh mệnh đi đến cuối cùng.

Bóng râm bao phủ trên đầu biến mất.

Tuế Du nhanh chóng nhìn sang bên cạnh.

Liền thấy con thỏ lúc nãy suýt nữa ăn mình, bây giờ đã thành bữa cơm của kẻ khác.

Một con vật toàn thân trắng muốt, há miệng cắn xé máu thịt của con thỏ.

Máu đỏ tươi làm ướt lông tóc của nàng, nàng không hề bận tâm, dùng cái lưỡi mọc đầy gai mềm liếm một phát, trên bộ lông trắng muốt tức khắc dính từng vết máu.

Tựa như một vũng máu tươi nóng hổi vung vãi trên nền đất phủ đầy tuyết trắng.

Vừa đẫm máu, vừa mỹ lệ.

Chương kế tiếp