Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 70: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (2) Một con yêu
Trong kiếp cỏ xanh ngắn ngủi của Tuế Du chưa từng thấy con vật này bao giờ.

Thoạt nhìn rất giống hồ ly, nhưng phần miệng lại ngắn hơn hồ ly.

Toàn thân nàng trắng muốt, bộ lông bồng bềnh như vải bông mới phơi xong, không có một cọng lông màu nào.

Chóp mũi màu hồng nhạt như nụ hoa non nớt, cái mỏ nhọn hé mở có thể thấp thoáng nhìn thấy răng nanh sắc lẹm, đôi mắt màu lam thẫm tỏa ra hung quang của động vật ăn thịt.

Lỗ tai dựng đứng, vành tai màu hồng nhạt.

Chiếc đuôi to bồng bềnh rũ sau người, móng vuốt chân sau đạp trên mặt đất như trong tư thế sẵn sàng nhảy lên bất cứ lúc nào.

Nàng cảnh giác nhìn lướt qua chung quanh, nhai ngấu nghiến từng miếng từng miếng.

Tốc độ ăn của nàng rất nhanh, một con thỏ hoang nháy mắt chỉ còn da lông. Nàng thè lưỡi liếm chòm râu bên miệng, dùng móng vuốt dụi thịt mềm bên miệng.

Tuế Du ngơ ngác nhìn động tác của nàng.

Từ khi nàng dùng bữa cho đến khi ăn xong sửa sang lại bộ lông.

Bạch Ly là con Bạch Ly Yêu ấu niên, còn chưa biến thành hình người, cũng không biết nói tiếng người. Ngay cả lời nói của cha mẹ đã có thể biến thành hình người, nàng cũng chỉ biết sơ sơ.

Thuần túy làm theo bản năng, chém giết, gặm cắn.

Sau khi lấp đầy bụng, Bạch Ly thỏa mãn dùng chân sau gãi tai, chiếc đuôi nhẹ nhàng vỗ lên mặt đất.

Nàng cảm tháy sau lưng hơi ngứa, bèn lăn lộn một cái, nằm trên thảm cỏ cọ trái cọ phải, chân trái trước thuận thế cầm cây cỏ to nhất bên cạnh, dùng răng gặm như chơi đùa.

Tuế Du cảm thấy móng vuốt có miếng đệm thịt kia bá đạo đè mình xuống.

Sau đó thấy con vật có bộ lông trắng xinh đẹp há miệng, cắn cổ mình.

Trực tiếp cắn xuyên qua người mình.

Nhưng nó không hề đau, thậm chí còn cảm thấy hơi ngứa.

Bạch Ly như một chú mèo, ôm cây cỏ kia chơi đùa một hồi lâu.

Dùng móng vuốt vỗ nó, kéo nó, rồi cắn nó.

May mà không đưa cây cỏ này đi đầu thai.

Còn Bạch Ly tại sao không cắn đứt nó, đơn giản là vì trong bụi cỏ, Tuế Du xem như cỏ “già”.

Ngay cả trâu già cũng biết phải ăn cỏ non, tại sao không ăn cỏ già? Bị nghẹn họng chứ sao.

Chơi đủ rồi, Bạch Ly run bộ lông, vẩy hết cọng cỏ dính trên người, chân sau đạp một phát liền nhảy lên cây, mấy cái sau đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Tuế Du đại nạn không chết, còn có thêm một đạo “Bùa vàng giữ mạng”.

Mặc dù trên người nó bị cắn thủng mấy lỗ, song toàn thân đều tràn ngập mùi và nước miếng của Bạch Ly.

Động vật ăn cỏ từ xa sẽ ngửi thấy mùi bá đạo này, đa phần sẽ cảnh giác đi đường vòng.

Đám cỏ nhỏ chung quanh đều cảm thán sự huyền diệu của sinh mệnh.

Vốn tưởng rằng sẽ chết, ai ngờ không như mong muốn, được một con động vật ăn thịt cứu mạng.

Tuế Du lại suy xét một chuyện khác.

Nó không muốn chết trong miệng động vật ăn cỏ.

Nó muốn trở thành một cây cỏ xanh, chết trong miệng động vật ăn thịt…

Nói đúng hơn là nó muốn chết trong miệng con vật lông trắng kia.

Tuế Du đã xác nhận, trong miệng con vật kia không có cặn cỏ, không có mùi lạ, chỉ có chiếc lưỡi đầy gai mềm và hàm răng sắc nhọn. Cực kỳ phù hợp làm nơi yên nghỉ cho cuộc đời ngắn ngủi của nó.



Bạch Ly không biết mình bị một cây cỏ nhớ thương.

Nàng lặng lẽ nhảy lên hang động, hai chân trước thay nhau đạp lên tảng đá, muốn xem xét tình huống bên trong một chút.

Bỗng nhiên, lớp da sau gáy của nàng bị nhấc bổng lên một cách nhẹ bẫng.

Bốn chân của Bạch Ly giơ trong không trung, ngửi được hương vị đằng sau, nàng tự giác thu hồi móng vuốt nhọn, tựa như chú mèo con ăn vụng cá bị bắt quả tang, nhìn trái nhìn phải chứ không chịu nhìn người xách nàng lên.

“Con ơi là con, con lại vào rừng ăn động vật à?” Phu nhân dung nhan diễm lệ lắc lư Bạch Ly trong tay, thở dài nói.

Bạch Ly không hiểu tiếng người, nhưng ước chừng có thể đoán được lời nói của mẹ nàng có ý gì. Nàng lắc đuôi, kêu: “Áu áu ~”

Không phải Bạch Ly đang làm nũng, trái lại, nàng đang biện giải cho bản thân: bao nhiêu con súc vật béo như thế, tại sao không cho ăn!

Tiếng kêu của Tiểu Bạch Ly có phần non nớt, cực kỳ dễ lấy lòng người khác.

Mẹ của Bạch Ly là một con Bạch Ly Yêu, cha nàng là một con Bạch Hồ Yêu, huynh muội trong nhà tổng cộng có hai con.

Một huynh một tỷ đã sớm tu luyện thành người, ra ngoài lang bạt, tự lập môn hộ.

Đại yêu như họ cũng chẳng khác loài hổ là bao.

Một núi không thể có hai hổ, trừ phi một đực một cái. Chính là cha nàng và mẹ nàng… không thể nhiều hơn.

Huống chi thực đơn của mỗi người đều như nhau, nhưng sản vật trên một ngọn núi, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi mất.

Để không xảy ra thảm kịch này, sau khi bọn nhỏ tu luyện thành người, cha mẹ Bạch Ly đều đuổi họ ra khỏi địa bàn của mình.

Mấy năm gặp mặt một lần là được, chung quy yêu quái sống lâu, không có nỗi xót xa gặp mặt lần nào ít lần đó.

Bạch Ly là đứa nhỏ nhất nhà, hoàn toàn kế thừa ngoại hình xinh đẹp của hồ cha, bộ lông mượt mà bóng bẩy, đôi mắt xanh lam như hình chiếu của biển cả.

Song tính cách lại trái ngược hoàn toàn với cha mẹ.

Không gian giảo như cha nàng, cũng không đoan trang như mẹ nàng, trái lại vừa bá đạo vừa hung mãnh.

Mỹ hồ cha thường xuyên cảm khái, có phải lúc mẹ Bạch Ly mang thai nàng ăn nhiều sài lang hổ báo nên mới bị nhiễm tính cách dã man hay không.

Hồi còn bé, anh trai chị gái của Bạch Ly đã có tố chất cơ bản của yêu quái, vừa ra khỏi ổ đã bắt đầu đi bằng hai chân, bất kể là tiếng người, hay là yêu pháp, tốc độ học tập có thể nói tiến triển cực nhanh.

Chỉ mình Bạch Ly, lớn chừng này mà vẫn chưa học được tiếng người.

Đến giờ vẫn còn chạy trong núi bằng bốn chân, tựa như một con bạch ly hoang dại tầm thường.

Dã tính khó thuần, thích ăn thịt tươi.

Ngày nào cũng ăn máu chảy đầm đìa, trong kẽ răng toàn là cặn thịt.

Mẹ bạch ly cầm một cành cây, thành thạo xỉa cặn thịt trong hàm răng cho Bạch Ly, nói với nàng: “Không phải mẹ không cho con ăn, nhưng con phải ăn nhã nhặn một chút chứ.”

Mẹ bạch ly không khỏi lo lắng, chờ Bạch Ly xuống núi lang bạt một mình, nếu còn tướng ăn kiểu này thì bảo đảm sẽ bị đạo sĩ phát hiện!

Đạo hạnh của Bạch Ly còn chưa đủ thâm hậu, gặp đạo sĩ chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Nhưng giữ nàng lại trong núi thì càng không được, không đầy hai trăm năm, nàng sẽ ăn hết sạch vật sống trong núi này mất…

Lúc sinh lão đại lão nhị, mẹ Bạch Ly rất thoải mái, sinh xong cơ bản chỉ nuôi thả, không khiến bà cần bận tâm chút nào.

Lão đại lão nhị vừa ra khỏi ổ, bà đã cùng cha mỹ hồ rời núi lịch luyện, để con cái ở lại trên núi.

Giữa yêu quái với nhau đều tự hiểu không xâm phạm lãnh địa của nhau, tên tuổi của bà và cha mỹ hồ cũng đủ vang dội, không ai dám lên núi gây sự, ngay cả đạo sĩ không dám tùy tiện đến đây.

Chờ đến khi thời gian chênh lệch không nhiều, mẹ Bạch Ly và cha mỹ hồ mới gấp rút trở về, dạy con cái yêu pháp, sau đó đuổi chúng xuống núi.

Đến lượt Bạch Ly, hai người họ vốn cũng có ý định như vậy.

Nhưng động vật tu thành yêu quái, tuy không cần trải qua thiên kiếp, nhưng mỗi đến trăm năm sẽ có một năm là kỳ Viên Độn.

Cái gọi là kỳ Viên Độn, tức là trong thời hạn một năm, toàn bộ yêu pháp đều sẽ trở về với hỗn độn, biến thành một mảnh hư vô.

Nếu trong lúc kỳ Viên Độn ập đến, vừa lúc hình thú thì sẽ sống tròn một năm như dã thú bình thường, nếu là người thì sẽ vượt qua một năm này như con người.

Bình thường yêu quái sẽ hóa thân thành hình người đều vượt qua kỳ Viên Độn.

Thân thể động vật không phù hợp để hành tẩu nhân gian, trốn ra dã ngoại, chỉ cần sơ sẩy thì sẽ thật sự mất mạng.

Nếu biến thành hình người thì sẽ như người thường, tùy tiện ở chỗ nào đó vượt qua một năm này là được.

Bình thường các đại yêu sẽ ẩn nấp trong phố xá sầm uất, hoặc là trong địa bàn của mình.

Trùng hợp mẹ Bạch Ly gặp phải kỳ Viên Độn. Cha mỹ hồ suy nghĩ một lát rồi ngậm vợ mình về đỉnh núi nhà mình, vừa lúc thăm Tiểu Bạch Ly nhà mình.

Hai vợ chồng về đến đỉnh núi xem thì thấy bên trong hang động tạo hình khác biệt giờ đây chỉ là một đống ngổn ngang…

Quần áo chuẩn bị cho Bạch Ly bị nàng xé thành mảnh vụn, trải lung tung trên mặt đất như ổ động vật.

Thấy hai vợ chồng trở về, Bạch Ly không nhận ra đó là cha mẹ mình, mắt lộ hung quang nhào lên.

May mà cha mỹ hồ nhanh tay nhanh mắt, không thì mẹ Bạch Ly sẽ bị Bạch Ly xé mất một miếng da thịt!

Hai vợ chồng cũng đần mặt, trước kia lão đại lão nhị đều không như vậy mà…

Thấy Bạch Ly chay mặn không kén chọn, không phân biệt người hay vật, hết thảy đều dám mở miệng cắn, hai vợ chồng nhìn nhau, không khỏi cảm thấy may mắn, may mà họ trở về!

Nếu không như vậy, đứa bé này trưởng thành e rằng sẽ ăn thịt người.

Yêu quái đều do động vật tu thành, muốn thành đại quả thì cần phải tu hành thật nhiều, hoặc làm việc thiện tích góp công đức.

Đương nhiên, nếu có yêu quái muốn theo tà ma ngoại đạo thì cũng không phải là không thể.

Nhưng yêu quái có cá tính, chắc chắn sẽ nhận được kết quả có cá tính…

Người giết người, sẽ xuống mười tám tầng địa ngục.

Yêu giết người, tội thêm một bậc.

Yêu vật tạo sát nghiệt, nhẹ thì vào súc sinh đạo chuộc tội trăm năm, nặng thì hôi phi yên diệt.

Để phòng ngừa Bạch Ly sát khí tứ tung tương lai sẽ tạo nghiệp, hai vợ chồng từ khi về núi liền bắt đầu tận tình khuyên nhủ nhắc nhở nàng: “Bạch Ly à, con xem, loài động vật mặc loại vải này, đi bằng hai chân như cha mẹ thì con không được ăn, hiểu chưa?”

Bạch Ly nghiêng đầu nhìn quần áo, kêu “Grào” một tiếng, lập tức nhảy lên cao, dễ dàng kéo áo choàng trong tay mẹ Bạch Ly xuống, dùng răng nanh ngậm vạt áo quật trái quật phải, chỉ thoáng chốc đã từ chỗ bị cắn rách một đường lớn.

Mẹ bạch ly: … Thế này là thế nào?

Mặc dù dựa theo mùi vị, Bạch Ly nhận ra cha mẹ, nhưng không có nghĩa là nàng có thể hiểu tiếng người.

Mẹ bạch ly lặp đi lặp lại, nói từ mùa đông sang mùa hè, Bạch Ly mới nhớ kỹ những lời này.

Mặc quần áo, đi bằng hai chân, không thể ăn.

Mẹ bạch ly hơi vui mừng.

Hai ngày sau, mẹ Bạch Ly dẫn Bạch Ly vào rừng hái trái cây. Bạch Ly cả năm ba trăm sáu lăm ngày ăn thịt, mẹ Bạch Ly liền muốn thay đổi khẩu vị cho nàng.

Trên đường vừa lúc thấy một con khỉ, khoác một chiếc áo vải rách không biết nhặt ở chỗ nào, hai móng cầm thân cây, hai chân đứng trên cành cây bên dưới, nhìn về phía mẹ con Bạch Ly.

Mẹ bạch ly nhìn con khỉ kia ra dáng giống người, muốn khảo nghiệm Bạch Ly một chút, bèn hỏi: “Con này có ăn được không?”

Bình thường Bạch Ly không ăn thịt khỉ, chẳng những quá gầy mà cắn trúng còn sẽ kêu la bậy bạ.

Nghe thấy câu hỏi của mẹ Bạch Ly, Bạch Ly thè lưỡi liếm hai bên mõm, đôi mắt băng lam nhìn về phía con khỉ đứng thẳng.

Mặc quần áo, còn đứng bằng hai chân.

Thấy Bạch Ly do dự, mẹ Bạch Ly hài lòng gật đầu. Mặc dù Bạch Ly còn không phân biệt được người và khỉ, nhưng có thể nhớ rõ yêu cầu của bà là được rồi.

Ngay sau đó, Bạch Ly lập tức nhảy lên cành cây như mũi tên rời cung.

Động tác của nàng quá nhanh, mẹ Bạch Ly đang trong giai đoạn Viên Độn, yêu pháp mất hết còn chưa kịp có phản ứng thì đã thấy Bạch Ly dùng miệng xé rách quần áo trên người con khỉ, hung ác húc nó ngã xuống cành cây.

Con khỉ trực tiếp rơi xuống từ trên cành cây, ngã khuỵu xuống mặt đất.

Giờ thì được rồi, vừa không có quần áo, cũng không đứng bằng hai chân, ăn được.

Bạch Ly nhẹ nhàng nhảy xuống, một móng vuốt đập ngã con khỉ muốn bỏ chạy, nhìn về phía mẹ Bạch Ly kêu: “Áu.”

Có nghĩa là, con không muốn ăn con này, mẹ muốn ăn hả?

Mẹ bạch ly: …

Hiển nhiên Bạch Ly hoàn toàn không hiểu được tầm quan trọng của việc không thể ăn “thịt người”.

Mẹ bạch ly đành phải không ngại phiền toái tiếp tục nhắc lại từ đầu…

Chương kế tiếp