Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 74: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (6) - Một cái bồn
Bạch Ly đang nằm sấp bốn chân trên dòng nước đang chảy dưới mặt băng.

Lớp băng nổi đã tan thành một lớp mỏng, có vẻ như sẽ tan ra bất cứ lúc nào.

Bạch Ly nhìn xung quanh, đầu ngón tay lo lắng cào lên lớp băng, lớp băng lắc nhẹ theo động tác của nàng, như thể chỉ cần nàng không cẩn thận thì sẽ rơi xuống dòng sông băng giá này ngay.

Lông gáy Bạch Ly dựng đứng, nàng không thể đứng ở trên tảng băng này nữa, nếu không thì chuyện rơi xuống sông cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Vào đúng lúc này chợt có một tảng băng dày trôi tới từ xa ở bên phải phía trước.

Bạch Ly vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, đôi mắt màu lam nhắm ngay vào tảng băng trước mặt. Cũng giống như mọi lần nàng nhảy trên dòng sông băng, lần này nàng cũng nhảy về phía trước bằng tất cả sức lực trên tứ chi.

Nhưng Bạch Ly đã đánh giá quá cao khả năng nhảy xa của hình dáng con người.

Nàng vẫn chưa thuần thục trong việc sử dụng yêu pháp, thân hình cũng chỉ tương đương một cô nhóc mười mấy tuổi. Muốn nhảy trên không thì thể lực rõ ràng là không đủ.

Nàng hoảng hốt phát hiện thân thể mình không hề nhẹ chút nào, chưa được nửa quãng đường thì thân thể đã bắt đầu rơi xuống.

Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, nàng đã rơi vào trong dòng sông băng.

Nước sông băng giá thấu lạnh vào đến tận xương tủy, Bạch Ly trợn to đôi mắt xanh biếc, nàng cảm giác tính mạng mình đang bị uy hiếp, sau đó liền bị sặc một ngụm nước lớn.

Dòng nước chảy xuống lỗ mũi và cổ họng, Bạch Ly ho khan không ngừng, nước mũi nước miếng đều phun ra ngoài.

Nàng không thể quan tâm hơn được nhiều hơn nữa, hai tay hai chân khuấy động không có kết cấu gì ở trong nước, duỗi dài cổ ra gọi “ú ớ”.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được cơ thể nàng dần chìm xuống, nàng dùng sức đưa tay ra nắm lấy lớp băng dày cách đó không xa, nhưng kết quả là lại đẩy cho dòng nước dao động khiến lớp băng trôi ngày càng xa hơn.

Đúng lúc này, dưới làn nước lạnh lẽo chợt có một con cá lớn màu đỏ bơi nhanh về hướng này.

Nó ngoe nguẩy cái đuôi cá, từ xa đã nhìn thấy một mảng lớn màu bạch kim kia.

Mái tóc bạch kim của Bạch Ly hóa thân đang trôi lững lờ trên sông như tảo bạc, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc làm sáng bừng cả người nàng.

Con cá đỏ chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ xa lạ này, nhưng không hiểu vì sao nó lại biết rằng nàng chính là bạch ly lông xù kia.

Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu con cá đỏ...

Ở sâu trong dòng sông tối tăm sẽ có những con vật nhỏ thường bị ngã trượt chân vào, một số bị thương, một số vô tình lăn vào, có những con vật không biết bay thường thì sẽ chỉ có một loại kết thúc.

Ngủ lại vĩnh viễn ở nơi này.

Xác của chúng bị các loài động vật dưới đáy sông ăn mất.

Con cá đỏ nhìn thứ màu bạc trước mặt, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt, ý nghĩ này không ngừng thôi thúc nó phải kéo nàng xuống tận sâu dòng sông băng giá.

Để màu trắng lấp lánh chói mắt này ở dưới dưới đáy sông mãi mãi cùng nó, để nó không phải rong ruổi trên sông mỗi ngày chỉ để tìm dấu vết của nàng nữa.

Cá lớn đung đưa cái đuôi, chỉ một giây sau nó đã gạt ý tưởng đó sang một bên.

Nó nghĩ đến những xác động vật thối rữa dưới sông.

Nó không muốn thứ màu bạc này biến thành dáng vẻ như vậy.

Nó hi vọng nàng duy trì sinh khí, chóp đuôi sẽ có thể cử động, móng vuốt sẽ nhẹ nhàng vọc móng vào theo dòng chảy của con sông này.

Cũng may là cá đó đã không suy nghĩ lệch lạc, nếu không thì Bạch Ly đã thành thạo trong việc xé nhỏ gà quay bằng tay nhất định sẽ liều mạng một lần xé nát nó thành sashimi...

Ngay khi Bạch Ly vừa cảm giác được toàn thân mình đang chìm xuống thì bỗng nhiên cảm nhận được một nguồn lực đẩy tới, một vật lạnh lẽo bơi tới dưới hông, đỡ nàng bơi về phía trước.

Bạch Ly luống cuống tay chân, dùng cả tay lẫn chân cố gắng bơi về phía trước, nhìn lớp băng trước mặt càng ngày càng gần, nàng biết mình nhất định phải nhảy lên lớp băng, nếu không sẽ đẩy lớp băng càng xa hơn.

Nàng chăm chú nhìn vào lớp băng, từ từ duỗi tay ra.

Dòng nước ấm trong cơ thể không biết vì sao lại bắt đầu chuyển động, đầu ngón tay nàng chợt biến dài, trở nên cứng rắn và sắc bén, màu sắc chuyển từ trong suốt sang màu đỏ thẫm.

Nàng đang có một trải nghiệm chưa từng trải qua trước đây.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng phương hướng của dòng nước, ngay cả khi lớp băng va chạm với dòng nước, âm thanh của sự hòa tan cũng trở nên rõ ràng hơn, các giác quan của nàng như được khuếch đại lên vô số lần.

Tại thời điểm này nàng đã được gắn kết chặt chẽ với cơ thể này, đã trở thành kẻ săn mồi đầy kinh nghiệm một lần nữa, tảng băng trôi cách đó không xa chính là con mồi nàng đã thèm muốn từ lâu.

Nàng bắt đúng thời cơ, hơi ưỡn người lên lao về phía trước mượn lực đẩy mặt sông bên dưới!

Cuối cùng, những đầu móng vuốt của nàng găm xuyên vào lớp băng dày.

Bạch Ly khéo léo bò lên tầng băng, rút ngón tay ra, thấy móng tay cứng rắn màu đen từ từ mờ đi, rồi trở lại thành ngón tay bình thường, trắng trẻo mềm mại, đang hơi ửng đỏ bởi nước sông lạnh.

Các giác quan nhạy bén của nàng cũng trở lại bình thường ngay lập tức, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Nàng dùng hai tay không thành thạo vắt tóc, ép hết nước bên trong ra. Ngồi khoanh chân trên tảng đá, không hề có sự tự giác vì mình đang không mặc quần áo.

Nàng dò xét luồng sức mạnh vừa rồi mới đẩy nàng, nếu không có sự trợ lực đó thì chắc hẳn nàng sẽ phải chịu khổ nhiều.

Nàng liền nhìn thấy con cá lớn màu đỏ kia.

Con cá điên cuồng nhảy khỏi mặt nước mỗi khi nhìn thấy nàng.

Tư thế bơi của con cá đỏ hơi kỳ lạ, nó hơi nghiêng về bên trái, còn chiếc vây bên trái thì lại không cử động.

Bạch Ly nhìn kỹ hơn, chỉ thấy nửa người bên trái của con cá đã trở nên vô cùng thê thảm.

Vảy cá có nhiều chỗ bị xước, lốm đốm tróc vảy vài nơi, thậm chí còn kéo theo cả mảng thịt cá.

Rõ ràng con cá này đã tự biến mình thành dáng vẻ như quỷ thế này chỉ để giúp nàng.

Bạch Ly liếm đầu ngón tay lạnh lẽo, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm con cá điên kia.

Ngay cả khi con cá này không thể nhảy lên thì nó vẫn có thể nghiêng nửa người lên trong nước, bơi quanh tảng băng của Bạch Ly, làm dâng lên một lớp bọt nước.

“Ly Nhi!”

Bạch Ly nghe được nơi xa la lên, nàng quay đầu , liền thấy mẹ bạch ly và cha hồ ly từ nơi xa chạy vội tới bờ sông.

Họ nghe thấy tiếng kêu gào của Bạch Ly từ trong sơn động, tuy rằng âm thanh chỉ vang lên trong chốc lát nhưng họ vẫn lần theo tiếng động để tìm được nàng.

Mẹ bạch ly nhìn thấy cô nương nhà mình đang khỏa thân thì vừa vui mừng vừa muốn cười.

Vui mừng là vì cuối cùng nàng cũng đã có thể hóa thành hình người, cười là bởi vì đúng là đứa trẻ, không biết chú ý đến lễ nghĩa.

Kết quả là chỉ trong giây tiếp theo hình dạng con người của Bạch Ly đã không thể duy trì được nữa, “bùm” một tiếng đã biến trở lại thành một con bạch ly lông xù kêu với cha nương mình.

Mẹ bạch ly nghe tiếng thì sững sờ hỏi cha hồ ly: “Ly Nhi nói gì vậy? Sao ta lại nghe thấy con bé nói muốn nuôi cá?”

Nhà họ một bữa cơm có thể ăn hết cả một xô cá mà con bé lại muốn nuôi cá sao?

Trước đó Bạch Ly muốn nuôi cỏ bà còn có thể hiểu được, Bạch Ly không thích ăn cỏ, vì cỏ không thể ăn được nên chỉ có thể dùng nó để nuôi chơi.

Nhưng còn cá?

Cha hồ ly nhìn qua Bạch Ly đang ngửa cổ gào, nói: “Không phải là có thể nuôi để ăn được sao, giống con người ấy.”

Con người thường nuôi một số gia súc ở trong nhà, cho chúng ăn uống, nuôi chúng béo mập, sau đó sẽ giết thịt khi tới tết.

Dù vậy, mẹ bạch ly lại cảm giác nữ nhi nhà mình không có kế hoạch lâu dài như thế.

Cha hồ ly tìm được một tảng đá, biến tay thành móng vuốt, nhanh chóng khoét rỗng hòn đá, làm thành một cái bồn đá đơn giản.

Bạch Ly nhẹ nhàng vớt con cá đỏ bị thương lên bỏ vào bồn đá.

Con cá đỏ rất phối hợp, trong suốt quá trình vẫn luôn bất động, nó còn tưởng rằng cuối cùng Bạch Ly cũng sắp ăn thịt mình rồi, trong lòng còn thấy hưng phấn.

Khi nhận ra Bạch Ly không muốn ăn thịt mình mà muốn đưa mình về nhà, nó liền vẫy đuôi, phun ra một chuỗi bong bóng ngâm, kéo cái thân thể tàn phế bơi qua bơi lại trong bồn đá.

Tôm sông không ngờ con cá đỏ đầu óc dở hơi này lại thực sự đạt được tâm nguyện.

Con cá đỏ đã từng nói rằng nó muốn lên bờ.

Nhưng nghĩ tới lần này nó đi có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều, tôm sông lại không biết nên vui hay nên buồn cho nó nữa.

Con cá đỏ cũng không biết đến nỗi lo của người huynh đệ tôm sông, nó đang sống cuộc sống mà nó hằng mơ ước đã lâu.

Không cần phải sầu não vì ăn uống, Bạch Ly cho nó ăn gì thì nó ăn cái đó thôi.

Chỗ ở thì nó lại càng không hề kén chọn, dù cứ ở nguyên chỗ cũ cũng không cảm thấy nhàm chán gì, yên tâm thoải mái sống cuộc sống của một con “tiểu bạch cá”.

Làm con cá sống nhàn tản sung sướng nhất.

Con cá đỏ chính xác là “cá mặn” lười biếng chân chính, phát huy hết tác dụng của câu châm ngôn “có bao nhiêu sống bấy nhiêu”.

Mỗi ngày mười hai canh giờ nó có thể ngủ đến mười canh giờ, ăn hết một canh giờ, canh giờ còn lại để nhìn ngắm con thú lông trắng. Nó không thể hài lòng hơn nữa với cuộc sống hiện tại của mình, điều duy nhất còn cần cố gắng chính là khiến Bạch Ly ăn nó.

Con cá đỏ cảm thấy cuộc sống này đã quá viên mãn.

Bạch Ly không biết con cá muốn ăn gì, vì vậy nàng thử xé vài chiếc lá cho nó, nó ăn.

Nàng cho nó ăn thịt nát còn sót lại, nó cũng ăn…

Dường như không có thứ gì mà nó không ăn.

Ăn no là ngủ, ngủ đẫy giấc rồi sẽ lại ăn, sinh hoạt không hề có quy luật khiến nó đã tăng cân mập hẳn lên khi đến mùa xuân.

Mẹ bạch ly và cha hồ ly lại càng tăng thêm ý nghĩ rằng con cá này nuôi để ăn.

Cho đến khi mùa đông kết thúc, mẹ bạch ly cũng đã kết thúc kỳ Viên Độn.

Đầu tiên bà biến về nguyên thể của một con bạch ly, dùng sức duỗi cái hông cứng, chơi đùa cùng cô con gái một lúc, liếm lông giúp nàng.

Khi kỳ Viên Độn kết thúc thì có nghĩa là mẹ bạch ly và cha hồ ly lại sắp rời đi.

Đám dã thú sẽ không giáo dục con cái trưởng thành, đám đại yêu lại càng không làm vậy. So với các ca ca tỷ tỷ của mình thì Bạch Ly đã là một ngoại lệ.

Trước khi đi mẹ bạch ly đã để lại cho nàng một vài cuốn sách.

Họ chỉ dạy Bạch Ly một số từ ngữ thông dụng đơn giản, bảo nàng lúc nào rảnh thì ngồi đọc. Tránh để sau này rời núi mắt bị che mờ cái gì cũng cũng không hiểu.

Cũng không phải vì bà sợ người khác cười nhạo Bạch Ly, mà bà sợ Bạch Ly tức quá thành giận, đi đánh lại người ta…

Nhưng Bạch Ly không hề có hứng thú đọc sách, đọc chưa được một trang mà người đã nhích tới nhích lui như bị đóng đinh vào mông.

Mẹ bạch ly còn nói với Bạch Ly, bảo nàng khi nào yêu pháp đã thành thì nhất định phải rời núi đi xông xáo khắp nơi, không thể chỉ làm tổ trong ngọn núi Phiêu Diểu bằng cái lòng bàn tay này. Có luyện cả trăm năm thì cùng lắm cũng chỉ trở thành một thợ săn giỏi.

Bạch Ly như một đứa trẻ nghịch ngợm, cha mẹ căn dặn thế nào thì cũng chỉ có thể nhớ được hai câu là giỏi, đến câu thứ ba đã bắt đầu mất hồn, còn chen miệng vào giữa chừng: “Áu áu.”

Ý là con sẽ tu luyện thật tốt, trở nên mạnh mẽ như mẹ.

Mẹ bạch ly và cha hồ ly là những đại yêu tiếng tăm lừng lẫy một phương.

Mẹ bạch ly bề ngoài trông hiền hậu, thảnh thoi, nhưng móng vuốt còn sắc bén hơn kiếm, chém sắt như bùn, có thể dễ dàng bẻ đôi cục sắt đen, ngay cả thừng trói yêu có kim chú gia tăng sức mạnh cũng không làm gì được bà.

Hồ tộc giỏi về mị thuật, cha hồ ly giỏi về mê hoặc lòng người, có thể khiến những sinh linh khác nhìn thấy ông thì sẽ nhìn thành thứ mà ông muốn họ nhìn, những sinh vật có trí óc yếu hơn căn bản không thể đấu với họ. Nếu Bạch Ly có thể học được một chút thì khi đi ra ngoài đã đủ dùng rồi.

Lần Bạch Ly bị ngã vào sông băng một lần là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác hoảng sợ khi tính mạng của mình bị đe dọa.

Nàng muốn trở nên mạnh mẽ như cha mẹ mình, thế thì sẽ không còn sợ hãi khi gặp phải mọi nguy hiểm.

Khi nàng nhảy trên tầng băng đã rơi vào trạng thái không thể nói nổi.

Khi tìm lại được giác quan của mình, nàng lại phát hiện làm thế nào mình cũng không thể biến đổi được.

Sau khi tiễn cha me đi, Bạch Ly lại bắt đầu cuộc sống một con yêu tu luyện một mình trong rừng.

Điểm khác biệt so với trước đây là bây giờ nàng đã có một con cá đỏ lười biếng bồi bạn.

Mỗi lần Bạch Ly trở lại sơn động thì nó sẽ nhảy ra khỏi bồn đá, tạo thành một vòng tròn màu đỏ tuyệt đẹp trên không trung.

Bạch Ly liếm môi, đi tới cạnh bồn nhúng móng vuốt vào, con cá đỏ như một tiểu nhị nóng lòng muốn tiếp đón khách nhân, lắc đầu vẩy đuôi làm “nail”… không đúng, là cá làm “nail”.



Mẩu chuyện nhỏ:

Những con đực khác: “Bọn ta có thể ca hát nhảy múa cho phối ngẫu.”

Cá: “Ta có thể nhảy cầu rất hoa mỹ, làm cá chép vượt long môn, thích bơi vòng vòng.”

Những con đực khác: “Bọn ta có thể chuẩn bị thức ăn ngon cho phối ngẫu mỗi ngày.”

Cá: “Cá đây chính là nguồn thức ăn di động cho nàng ấy, lúc nào muốn ăn thì cứ cắt, cực kỳ tươi.”

Những con đực khác: “… Bọn ta có thể liếm lông cho phối ngẫu.”

Cá: “Ta chẳng những có thể liếm lông mà còn làm “nail” được nữa kìa.”

Những con đực khác: “…”

Chương kế tiếp