Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 77: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (9) - Một đóa hoa
Cho dù cảm giác con lợn rừng này mang lại cho nàng có giống con cá đỏ kia hơn nữa, nó cũng không thể là con cá đỏ kia được.

Bạch Ly không muốn ăn con lợn rừng này, nàng nhe răng nanh muốn cảnh cáo rồi quay người đi vào trong sơn động.

Lợn rừng thấy nàng không ăn quả hạnh liền tiến lên thêm hai bước ăn mất, sau đó, nó không biết xấu hổ đi theo sau lưng nàng, làm như thân thiết lắm mà muốn đi theo nàng về sơn động.

Bạch Ly: ...

Nàng dừng chân, quay đầu rống giận với lợn rừng, ý nàng là, ngươi thức thời chút, cút đi!

Lợn rừng phe phẩy hai cái tai to, nó chun chun cái mũi, cũng không biết nó nghe có hiểu không.

Bạch Ly tức giận vươn móng vuốt sắc nhọn ra, dùng sức cào thân cây bên cạnh.

Để lại trên thân cây ba dấu cào thật sâu.

Nàng dùng hành động để cảnh cáo nó rằng nàng không phải đang nói đùa, nếu nó còn dám đi theo nàng, nàng sẽ hung hăng cho nó ăn một trảo.

Lợn rừng đi đến bên thân cây, chun mũi ngửi ngửi dấu móng vuốt nàng để lại trên thân cây, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Bạch Ly, nó lại thè lưỡi ra liếm liếm.

Bạch Ly: ...

Bạch Ly đột nhiên có một suy nghĩ hết sức vớ vẩn, hình như những con động vật điên khùng thế này có sức hấp dẫn đặc biệt gì đó với nàng.

Đương nhiên, không chỉ là động vật, nàng nhớ tới bạn bè cỏ xanh của mình lúc nhỏ.

Bây giờ nhớ lại, bụi cỏ đó cũng không được bình thường lắm.

Suy nghĩ này khiến Bạch Ly càng nôn nóng hơn, nàng thử nhe răng nanh, gầm gừ đe dọa con lợn rừng kia, biểu đạt sự giận dữ của nàng.

Nhưng chỉ thấy lợn rừng nghiêm túc lắng nghe tiếng gầm gừ của nàng, sau khi nàng gầm xong nó còn bẹp miệng, bắt chước dáng vẻ của nàng mà gầm theo, mặc dù tiếng kêu của lợn rừng là: “Hừ hừ hừ.”

Bạch Ly: ... Nó đang khiêu khích mình à?

Trên cả quãng đường lợn rừng tới đây nó đã gặp rất nhiều chim muông.

Mấy con chim đã thành đôi hoặc muốn kết đôi vô cùng thích “hòa âm”.

Đầu tiên là một con chim kích động nghển cổ hát vang, một con chim khác nghe thấy tiếng hót liền hót theo, hai con chim đứng sóng đôi trên một cành cây, vô cùng thân thiết dùng miệng rỉa lông cho nhau.

Lợn rừng bắt chước chim chóc, nó cũng “hừ hừ hừ” với cự thú màu trắng xinh đẹp.

Cự thú màu trắng hếch mõm, nhe răng nanh sắc nhọn ra.

Đây là dự báo một con dã thú sắp bùng nổ, nhưng lợn rừng lại không để ý lắm.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng từ nhỏ nó đã có một chấp niệm thế này.

Nếu phải chết, nó muốn chết trong miệng một con cự thú lông trắng hung mãnh.

Khi một con vật không sợ hãi tử vong, nó sẽ vô địch thiên hạ.

Phương thức biểu hiện trực tiếp nhất, chính là vô cùng không biết xấu hổ...

Lợn rừng chổng cái mông to mọng, nó hừ hừ đi về phía cự thú lông trắng.

Nghênh đón nó là lửa giận ngút trời của cự thú lông trắng!

Bạch Ly xông lên, không chút lưu tình cào cho nó hai phát, trực tiếp cào cào thân thể to béo của nó da tróc thịt bong, răng nanh sắc nhọn cắn chặt cái tai to mập của nó, mới cắn một lần đã để lại trên tai nó ba cái lỗ sâu...

Nếu cắn trước thêm chút nữa, cổ họng lợn rừng sẽ bị nàng cắt rách ngay.

Nhưng Bạch Ly đã dừng động tác tấn công lại.

Bởi vì nàng phát hiện con lợn rừng dưới thân mình không trốn không tránh, như chẳng đau đớn chút nào vậy. Thậm chí nó còn to gan lớn mật ngửi ngửi bộ lông bên hông nàng, còn cẩn thận từng ly từng tý thu hai cái răng nanh của mình lại, như đang sợ sẽ đâm phải nàng vậy.

Bạch Ly sửng sốt một chút, nàng không biết nên kinh ngạc vì con lợn rừng này dám mạo phạm nàng như thế hay là phải kinh ngạc vì sự điên cuồng không sợ chết của nó nữa.

Chóp mũi lợn rừng lạnh lẽo cọ cọ lên sườn bụng nàng, vô cùng say mê mà hầm hừ vài tiếng, nước miếng còn chảy ra hai bên mép nữa.

Bạch Ly đẩy mạnh nó ra nhảy sang một bên.

Vết thương trên tai và trên lưng lợn rừng đều rất sâu, máu tươi tuôn ào ào ra ngoài. Nhưng lợn rừng cũng không thèm để ý chút nào, nó như đang hồi tưởng lại mà chun chun mũi, sau đó lại đi về phía Bạch Ly.

Miệng vết thương trên người theo động tác của nó mà chảy máu không ngừng, máu tươi nhỏ giọt tí tách tí tách xuống đất.

Trên móng vuốt của Bạch Ly vẫn còn dính máu thịt của nó.

Bạch Ly rụt móng vuốt, gầm gừ với lợn rừng, ý của nàng là: Không được qua đây!

Lợn rừng cảm nhận được sự từ chối của Bạch Ly, nó dừng chân, cái đuôi đằng sau cũng không phe phẩy nữa, thoạt nhìn có hơi đáng thương.

Bạch Ly bực bội cào cào mặt đất.

Nàng đang ở ngoài sơn động tu luyện yêu pháp yên lành, vậy mà tự dưng lòi đâu ra một con lợn điên nhảy ra từ bụi cỏ.

Hù dọa không được, cắn nó nó cũng không đi, nàng gầm nó, nó ấy lại còn tỏ ra đáng thương nữa chứ.

... Con lợn rừng này thật sự quá vô liêm sỉ.

Có phải mấy động vật da dày thịt béo đều không biết xấu hổ như thế này không?

Bạch Ly lắc đầu, nhanh chân bước vào sơn động.

Bạch Ly đang ở trong sơn động liếm lông thì cảm nhận được con lợn rừng kia đang quang minh chính đại nhìn trộm, tầm mắt nóng rực đó khiến nàng nhịn không được mà rống giận với nó thêm lần nữa.

Nhưng cũng không có tác dụng gì.

Lợn rừng ngơ ngác nhìn nàng, cứ như đã gãy cổ, chỉ có thể duy trì một tư thế duy nhất thôi vậy.

Bạch Ly biến thành hình người, nàng lấy hàng rào mà cha hồ ly làm sang, che cửa động lại.

Bạch Ly tính làm lơ ánh mắt của con lợn rừng kia, nói không chừng hai ngày nữa con lợn điên này sẽ tìm được thứ khác thu hút sự chú ý của nó thôi.

Mặc dù Bạch Ly mơ hồ cảm thấy có lẽ con lợn rừng này sẽ giống con cá đỏ kia, sẽ dính nàng như sam...

Hay là ăn nó nhỉ?

Bạch Ly lắc đầu.

Nàng không muốn ăn nó.

Ngày hôm sau, Bạch Ly đi tới cửa động, nàng nhìn xuyên qua hàng rào trước cửa động nhìn ra ngoài.

Sau đó nàng liền mắt đối mắt với một đôi mắt to vừa đen vừa tròn, còn đang nhìn trộm vào trong không thèm chớp mắt.

Nếu đây là sinh linh bình thường, có lẽ sẽ bị dọa cho chạy mất mật, con nào nhát gan hơn một chút thì chắc chắn sẽ bị dọa ngất luôn.

Nhưng Bạch Ly lại trực tiếp bị chọc giận.

Nàng đẩy hàng rào ra, đánh con lợn rừng đang chồng chất vết thương thêm một trận nữa.

Lợn rừng không tránh, nó chỉ thở phì phò ngửi mùi trên lông nàng.

Bạch Ly dứt khoát trở về sơn động biến lại thành hình người, nàng phủ thêm một lớp vải rách rồi đi ra đá nó: “Cút!”

Bạch Ly trong bộ da lông màu trắng rất xinh đẹp, Bạch Ly hình người cũng xinh đẹp không kém.

Lợn rừng dán cái mũi mềm mềm của mình lên cẳng chân trắng bóng của Bạch Ly, ra sức hít mùi trên người nàng như một con đỉa.

Đầu Bạch Ly nổi đầy gân xanh, một chân đá văng nó ra xa hai mét, cơ thể to mập của lợn rừng lăn lông lốc, sau đó đụng vào một thân cây mới dừng lại.

Nó bị đụng tới mức hơi choáng váng, ra sức lắc đầu, cơ thể loạng choạng lắc lư mấy đợt rồi lại chạy vội về phía Bạch Ly.

Lợn rừng da dày thịt béo, lại to mọng hiếm thấy, cứ như một cục thịt không xương, chịu đánh giỏi vô cùng.

Bạch Ly đánh mệt rồi liền quay về sơn động nghỉ ngơi, lợn rừng liền nằm bò trước cửa động nhìn nàng.

Thế là từ đó về sau, một hồ ly một lợn rừng liền bắt đầu cuộc sống ở chung kỳ quái không giống ai.

Bạch Ly phát hiện con lợn rừng này vô cùng lười, nếu không phải là chuyện cần phải làm để duy trì mạng sống, dường như nó có thể ngủ mãi không tỉnh.

Lợn rừng rất vừa ý mấy cái chậu đá bày trong sơn động.

Có một lần mưa lớn, đợi đến khi mưa tạnh rồi thì trong chậu đá đã chứa đầy nước. Lợn rừng đi tới bên cạnh chậu đá, vùi cả cái đầu vào trong, may mà không bị đuối nước chết.

Nó vùi đầu vào trong chậu đá, liếm nước trong chậu, từ đó về sau nó liền dùng cái chậu đá này uống nước.

Hoàn toàn xem chậu đá thành chậu đựng thức ăn của mình luôn.

Nếu Bạch Ly đăm chiêu nhìn con lợn điên và chậu đá một cái, lợn rừng cảm nhận được tầm nhìn của nàng liền quay đầu cái “phụt” , không biết xấu hổ sáp tới.

Bị Bạch Ly đánh một trận thì mới chịu dừng.

Cái gì lợn rừng cũng ăn, rất nhanh sau đó nó đã phát hiện thật nhiều cây ăn quả ngon miệng ở xung quanh.

Vậy nên, Bạch Ly thường sẽ nhìn thấy trái cây trước cửa động.

Hình như lợn rừng cũng biết Bạch Ly chê nó bẩn nên nó dùng mũi đẩy trái cây vào cuốn vào trong lá rồi mới tha về sơn động. Trên đường về rất nhiều lá cây bị cọ rách, nó cũng không ngại phiền mà còn làm không biết mệt.

Ban đầu Bạch Ly không động vào.

Nàng cho rằng chỉ cần nàng coi như không thấy nó thì con lợn điên này sẽ dừng những hành vi quái lạ này lại.

Nhưng lợn điên chính là lợn điên, nó cố chấp trước sau không đổi.

Bạch Ly không ăn, lợn rừng liền chạy tới ăn mất.

Lần thứ hai nhìn thấy trái cây tươi ngon, nó vẫn tha về cho Bạch Ly.

Sau mười mấy lần, vào một ngày nào đó, Bạch Ly khom người nhặt trái cây dưới đất lên, dưới cái nhìn chăm chú của lợn rừng, nàng bỏ trái cây vào miệng ăn.

Rất ngọt.

Lợn rừng cực kỳ vui vẻ, nó chun chun cái mũi dài muốn sáp tới chỗ nàng.

Bạch Ly lạnh lùng liếc nó một cái, nói: “Cút.”

Lợn rừng bị Bạch Ly mắng cũng rất vui vẻ, nó cà cà hai cái răng nanh sắc nhọn lên thân cây, đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn Bạch Ly đắm đuối.

Có qua có lại, thịt vụn và cặn thức ăn Bạch Ly ăn còn thừa lại đều sẽ vứt cho lợn rừng.

Lợn rừng giống như trạm thu nhặt rác thải, cái gì cũng nuốt vào bụng được hết.

Những ngày không mưa, Bạch Ly sẽ đổ đầy nước sạch vào trong chậu đá.

Bạch Ly cho nó uống nước, lợn rừng sẽ lắc lư hừ hừ hừ, sau đó sẽ tha về cho Bạch Ly thêm nhiều trái cây hơn.

Bạch Ly từng hoài nghi không biết con lợn rừng này có phải con cái hay không, phải là cái thì nó mới rủ lòng mẹ mà thường xuyên kiếm đồ ăn về cho nàng như vậy chứ.

Mãi cho đến khi lợn rừng trưởng thành, rồi tới kỳ phát tình.

Bạch Ly mới chắc chắn rằng nó là một con lợn rừng đực.

Khoảng thời gian nó phát tình, số lần Bạch Ly đánh nó dày hơn hẳn.

Chỉ cần lợn rừng “hừ hừ” với nàng thôi, nàng sẽ cho nó một trận ngay!

Bị Bạch Ly đánh đã trở thành niềm an ủi duy nhất trong kỳ phát tình của lợn rừng.

Bạch Ly đuổi nó đi, gầm gừ với nó, đuổi nó ra khỏi rừng cây.

Không bao lâu sau, nó lại không biết xấu hổ mà chạy về tiếp.

Sau những chuyện gà bay chó sủa, lợn rừng kết thúc kỳ phát tình đầy thảm thương của mình.

Ngày hôm nay, Bạch Ly ngồi ở cửa sơn động ăn gà nướng, nàng sử dụng móng vuốt càng ngày càng thành thạo, cho dù có hơi phân tâm một chút, ngón tay cũng sẽ không biến lại thành tay người.

Âm thanh nhóp nhép truyền tới, Bạch Ly đang hăng hái gặm xương gà liền thấy lợn rừng chổng mông về phía nàng chui ra từ trong bụi cỏ.

Bạch Ly: ...

Nàng lại muốn đánh nó nữa rồi.

Lợn rừng đi lùi, từ từ chui ra khỏi bụi cỏ, sau đó nó thở hồng hộc xoay người lại.

Lúc này Bạch Ly mới nhìn thấy hai cái răng nanh dài sắc nhọn uy phong hết nấc của nó, trong miệng nó đang ngậm một bó hoa rực rỡ.

Lợn rừng chậm rì rì đi tới, đặt bó hoa rực rỡ đó xuống trước mặt Bạch Ly.

Động tác gặm xương gà của Bạch Ly thoáng dừng lại.

Nàng đang nghĩ, nếu con lợn điên này là yêu quái thì hình người của nó sẽ thế nào?

Nhất định là lông tóc vừa dài vừa thô cứng, thân hình khôi ngô vạm vỡ, thêm cả vẻ mặt ngốc nghếch.

Nhụy của loại hoa hồng này ăn rất ngon, có vị ngọt, ăn xong cả miệng và đầu lưỡi đều sẽ bị nhuộm thành màu đỏ bóng loáng.

Bạch Ly ăn hết nhụy hoa của cả bó hoa, lợn rừng lại sáp tới, vừa nhìn đôi môi đỏ mọng của Bạch Ly vừa ăn hết đống cánh hoa còn sót lại. Làm như cái nó đang ăn không phải là cánh hoa mà là thứ gì khác vậy.

Thấy tâm trạng Bạch Ly không tồi, lợn rừng thử thăm dò liếm liếm bàn chân trần của nàng.

Bạch Ly không đá nó ra mà chỉ trừng nó một cái tỏ ý cảnh cáo mà thôi.

Lợn rừng lại thăm dò liếm liếm chân nàng tiếp.

Không ngoài dự đoán, nó lại bị đánh nữa.

Cùng lúc này, có mấy nam tử mặc quần áo tu tiên tới dưới chân núi núi Phiêu Diêu.

“Sư phụ, chính là ở đây, núi Phiêu Diêu.” Một nam tử mặc áo lam khoảng hơn ba mươi tuổi nhìn về phía đỉnh núi cao cao sương khói lượn lờ.

“Sư phụ, lần này chúng ta nhất định có thể bắt được con yêu quái đó chứ ạ?” Một nam tử tuổi tác xấp xỉ mặc áo màu lục hỏi người lớn tuổi nhất trong ba người.

Đoàn Không chân nhân vuốt chòm râu đen dài, cười nói: “Không tồi, tính theo thời gian thì có lẽ tiểu súc sinh đó vẫn chưa xuống núi, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để bắt nó.”

Nam tử lam y vui vẻ nói: “Bắt được tiểu súc sinh đó, đào yêu đan của nó ra hưởng dụng, tu vi của sư phụ nhất định sẽ tăng tới một tầng cao mới!”

Nam tử lục y cũng vội nói: “Không những phải móc yêu đan của nó, mà còn phải dùng nó để dẫn dụ đôi súc sinh kia hiện thân, sư phụ, người nói xem con nói đúng không?”

Đoàn Không chân nhân tán dương gật đầu.

Lão ta thèm khát yêu đan của hai con nghiệt súc kia lâu lắm rồi.

Nhưng yêu pháp của hai con nghiệt súc kia quá lợi hại, không cẩn thận một chút là sẽ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Vậy nên lão ta mới muốn bắt con cái của bọn chúng để dẫn dụ bọn chúng hiện thân, đến lúc đó lão ta sẽ thiết lập thiên la địa võng, bắt hết một lưới.

Yêu đan của yêu quái không những có thể luyện binh khí, mà còn có thể đề cao tu vi, chính là linh dược đại bổ!

Những chân nhân, tu sĩ ra vẻ đạo mạo kia rất thích làm bộ làm tịch, đều khinh thường những hành vi của lão ta. Nhưng lão ta không thèm để tâm, yêu quái trong mắt lão ta không khác gì súc vật bình thường cả.

Vì đại nghiệp nâng cao tu vi của lão ta, đều có thể giết.



Lời tác giả:

Bạch Ly: Tại sao ta cứ thu hút mấy thứ quái lạ thế.

Tác giả: Là hắn là hắn là hắn đó



Chờ Trư Trư lãnh “cơm hộp”, còn một kiếp làm động vật nữa là sẽ biến thành con người.

Không cần nôn nóng, tính tình Tuế Du thế kia, có thể tưởng tượng được lúc biến thành người sẽ ra sao…

Chương kế tiếp