Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 78: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (10) - Một đám người
Gần đây Bạch Ly nhận ra thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Sau khi nàng ngầm cho phép một con lợn rừng sống ở cửa hang của mình, con lợn rừng này lại được đằng chân lân đằng đầu, xen vào cuộc sống của nàng.

Chẳng hạn như ban đầu nàng chỉ cho phép lợn rừng ở nơi cách xa mình năm bước, nhưng không biết từ lúc nào, lợn rừng đã dần dần rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.

Cho đến bây giờ, con lợn mập mạp, to khỏe này còn dám cả gan ngủ gà ngủ gật bên chân nàng.

Nàng nhớ lần đầu tiên lợn rừng ngủ bên chân mình, nàng đã đạp nó bay ra ngoài ngay lập tức.

Nhưng có vẻ như con lợn rừng này không biết thế nào gọi là “dạy dỗ” .

Hết lần này đến lần khác nó đung đưa qua lại thử thách lòng kiên nhẫn của Bạch Ly, cho đến một ngày nọ Bạch Ly chẳng buồn đạp nó nữa, thế là ngầm cho phép hành vi này của nó.

Lâu dần sẽ trở thành một thói quen.

Bây giờ Bạch Ly thỉnh thoảng vẫn sẽ đạp nó.

Nhưng đối với lợn rừng, hành động Bạch Ly đạp nó chẳng khác nào đang chơi đùa với nó, nó còn biết lật người lại để Bạch Ly đạp tiếp.

Bạch Ly:...

Mỗi khi Bạch Ly cạn lời trước hành động không biết xấu hổ của nó, nàng sẽ tự nhủ thế này.

Nàng là yêu quái, có suy nghĩ chín chắn, còn đọc hiểu được thư tịch trong nhân gian, không giống thú vật như nó, nàng không cần phải bận tâm.

Có những lúc tự mình an ủi mình bất thành, nàng sẽ nhảy lên người lợn rừng, cưỡi trên cổ nó!

Lợn rừng cực kỳ vui vẻ, cũng rất dễ quên đi những chỗ đau mà Bạch Ly đánh nó.

Nó chở Bạch Ly, vui sướng chạy vào rừng cây, đưa Bạch Ly đi xem những loài cây ăn quả và những bông hoa đẹp mà gần đây nó mới phát hiện ra.

Trong rừng cây các động vật nhỏ và các tiểu yêu quái đều lấy làm lạ trước loài vật đồng hành này.

Bạch ly yêu muốn có một vật cưỡi, bọn chúng có thể hiểu được, nhưng tại sao cứ phải là lợn chứ, hươu rừng hoặc ngựa hoang không được sao?

Lợn rừng vui sướng kêu hức hức, hễ thấy quả chín và hoa đẹp, nó sẽ dùng răng ngậm lấy rồi quăng ra sau lưng.

Đây là cả một kỹ năng, không cẩn thận sẽ rất dễ quăng hoa quả vào mặt Bạch Ly, thậm chí quả chín còn bị dập nát thành bùn.

Bạch Ly lau sạch vệt quả nát dính trên mặt, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế ý nghĩ muốn giết chết con lợn rừng này.

Không biết từ khi nào, việc lợn rừng đưa nàng ra ngoài dạo chơi đã trở thành một thói quen.

Thỉnh thoảng có lúc Bạch Ly không muốn đi dạo trong rừng, lợn rừng sẽ cố ý chọc tức nàng, liếm liếm tay nàng, dùng chiếc mũi lành lạnh cọ vào chân nàng.

Chờ cho Bạch Ly tức giận nhảy lên người mình, lợn rừng sẽ ba chân bốn cẳng chạy biến vào rừng. Trên đường nếu gặp động vật, lợn rừng còn vênh váo cõng Bạch Ly xoay một vòng.

Bạch Ly không hiểu được động tác này của nó, đơn giản chỉ cho rằng hiếu động thái quá.

Chẳng bao lâu sau Bạch Ly đã phát hiện ra chuyện lợn rừng cố tình chọc giận mình, thế là nàng không muốn cho nó được như ý nữa.

Lợn rừng liếm tay nàng, nàng không nhúc nhích.

Lợn rừng cọ chân nàng, nàng vẫn nhịn.

Đối với sự bao dung của Bạch Ly, lợn rừng như mở cờ trong bụng, còn cả gan ngửi ngửi tóc bên hông nàng.

Bạch Ly cuối cùng cũng nổi giận!

Nàng nhận ra cho dù mình có nổi giận với nó hay là nhẫn nhịn “sự quấy rầy” của nó đi chăng nữa, nó đều rất vui vẻ.

Bạch Ly không hiểu, chẳng lẽ đây là hậu quả để lại sau thời kỳ động dục của nó sao, xem nàng như một con lợn cái ư?

Bạch Ly sẽ không bao giờ biết được, bất kể nó đầu thai thành gì, nó đều thích được nàng chú ý.

Sự yên bình ở núi Phiêu Diểu bị phá vỡ chỉ trong một buổi chiều.

Các loài chim muông thú vật trong núi thi nhau chạy tán loạn, các loài động vật có mặt khắp nơi trong rừng đều hoảng sợ mà cất tiếng kêu.

Có rất ít người tu tiên không biết đến đôi vợ chồng hồ ly và bạch ly.

Hai đại yêu này chưa bao giờ đi gây chuyện, luôn một lòng tu luyện và ngao du khắp nơi.

Ngày trước có một tu sĩ muốn lấy được yêu đan của họ nên đã nhân lúc mẹ bạch ly sinh con mà xông lên núi Phiêu Diểu, cuối cùng rơi vào kết cục mất hết tu vi.

Thế nên dần dần không có ai dám tới núi Phiêu Diểu nữa.

Đoàn Không chân nhân nghe nói bọn họ lại có một đứa con, hơn nữa bọn họ đều đã rời núi, lúc này ông ta nảy sinh ý đồ xấu.

Ông ta muốn nhân lúc đứa nhỏ vẫn chưa rời núi mà bắt nàng về, một mũi tên trúng hai đích.

Tiểu yêu ở núi Phiêu Diểu rất nhiều, bọn họ dựa vào tiếng tăm của hai vợ chồng hồ ly để ẩn náu và tu luyện trong ngọn núi sâu này.

Chúng tiểu yêu này không có dã tâm, cũng không có ác ý, chỉ muốn tìm một chốn nương thân mà thôi.

Đoàn Không chân nhân đi vào núi Phiêu Diểu như thể đi vào một nơi tự do.

Trong mắt lão ta đầy vẻ tham lam, sai bảo hai đệ tử của mình: “Bắt hết tất cả tiểu yêu lại, một con cũng không bỏ sót.”

Tiếng kêu thảm thiết của đám tiểu yêu dưới núi truyền đến đỉnh núi, hai tai Bạch Ly giật giật, cái đầu lông mượt ngẩng lên khỏi bàn chân, cảnh giác nhìn xuống phía dưới núi.

Khi nàng đứng dậy, lợn rừng cũng lảo đảo ngóc cái đầu mập mạp về phía Bạch Ly, hừ hừ vài tiếng

Bạch Ly rũ lông trên người, nàng có một dự cảm không lành.

Lần trước trong núi Phiêu Diểu vang lên vô số những tiếng kêu thảm thiết không ngừng là khi nàng khi còn nhỏ, không hiểu chuyện nên còn ăn cả gấu con.

Chắc hẳn có người nào đó đã vào núi Phiêu Diểu.

Bạch Ly sốt ruột đi qua đi lại, từng tiếng kêu thê lương vang vọng khắp rừng núi như những lá bùa đòi mạng đang thúc giục nàng mau mau chạy trốn.

Cho đến khi nàng nghe thấy một giọng nói hét lên giữa những tiếng kêu thảm thiết: “Chạy mau! Có người đang bắt yêu!”

Một giây kế tiếp, giọng nói kia biến đổi, giống như tiếng rên rỉ của dã thú trước khi chết, vang dội cả ngọn núi Phiêu Diểu.

Lông dài sau sống lưng Bạch Ly cũng dựng lên, nàng trợn tròn đôi mắt màu băng xanh, gầm thét chạy xuống núi!

Cha hồ ly đã từng nói, không phải tất cả con người đều là người tốt, cũng có những kẻ mặt người dạ thú.

Bọn họ sẽ hành hạ yêu quái đến chết, mất nhân tính còn hơn cả súc sinh.

Cha mẹ cũng từng cảnh báo nàng không được phép giết con người.

Bạch Ly chạy như bay giữa những bụi cây, lợn rừng thở phì phò chạy theo phía sau nàng, chẳng mấy chốc đã bị nàng bỏ xa một đoạn.

Tiếng kêu gào của đám tiểu yêu càng lúc càng gần cùng những tiếng rít thê thảm khiến tinh thần Bạch Ly hoảng loạn.

Xuyên qua bụi cỏ um tùm, Bạch Ly nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng tức giận tột độ.

Mấy thi thể sóc yêu bị ném bừa trên đất, chính giữa bụng chúng đều bị khoét ra một lỗ máu lớn.

Một con sóc có cái đuôi và ngón chân vẫn còn đang run rẩy.

Chắc chắn là bị moi sống yêu đan.

Thấy cự thú màu trắng hiện thân, Đoàn Không chân nhân bật cười ném đi thi thể hồ yêu trên tay, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn rồi lau sạch bàn tay phải nhuốm đầy máu tươi của mình.

Lão ta thản nhiên nói: “Bổn chân nhân còn tưởng rằng ngươi sợ quá mà trốn mất rồi chứ.”

Bạch Ly hạ thấp đầu xuống, tạo tư thế tấn công, miệng nhe ra hàm răng sắc nhọn, phát ra tiếng gầm gữ của dã thú từ trong cổ họng.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến như vậy.

Thế giới tự nhiên tự có một quy luật sinh tồn, đó là chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu sẽ bị đào thải.

Đó cũng là lựa chọn của những sinh linh không có cảm xúc như loài người, vì muốn được sống sót nên mới làm ra.

Động vật ăn thịt sẽ cố gắng để thức ăn của mình ít chịu đau đớn nhất có thể, ăn từng miếng thịt trong tâm thế coi trọng.

Điều này khác hẳn với việc hành hạ có chủ đích.

Bạch Ly chưa từng gặp con người, nàng mới chỉ nhìn thấy cha hồ ly và mẹ bạch ly trong hình thù con người, cộng thêm chính bản thân nàng.

Cha hồ ly nói, loài người phong phú đa dạng, rất thú vị.

Những người biết pháp thuật hàng yêu pháp cũng không hẳn là giống nhau, có người hiền lành, ắt cũng có kẻ xảo trá.

Bạch Ly sở hữu trực giác nhạy bén của dã thú, con người trước mắt này chỉ khiến nàng cảm nhận được lòng tham và gian ác. Lão ta chỉ mới nhìn nàng như vậy thôi mà Bạch Ly đã cảm thấy sự nguy hiểm bao trùm.

“Sư phụ!” Tu sĩ mặc y phục màu lam lấy ra một sợi dây thừng trói yêu từ trong hộp gỗ, đưa cho Đoàn Không chân nhân.

Thừng trói yêu của Đoàn Không chân nhân được ngâm bằng máu tươi của yêu thú trăm năm, đối với một tiểu yêu sống chưa được một trăm năm như Bạch Ly, nàng hoàn toàn không thể kháng cự.

“Tiểu bạch ly, tới đây nào.” Hai tay Đoàn Không chân nhân kéo thừng trói yêu ra, cười cười đi về phía Bạch Ly.

Trên thừng trói yêu tỏa ra mùi máu tanh khiến Bạch Ly rất khó chịu, nàng né tránh theo bản năng, căm tức nhìn Đoàn Không chân nhân, chân sau chầm chậm lùi lại.

Đoàn Không chân nhân càng cười khoái chí hơn, lão ta nói: “Người đời đều nói cha mẹ ngươi là đại yêu nhân nghĩa song toàn, nhưng sao ngươi lại nhát gan đến vậy, ngay cả một dây thừng trói yêu mà cũng sợ sao?”

Bạch Ly nghe vậy, chân sau không lùi nữa. Nàng muốn biến thành hình người, đưa móng vuốt của mình ra xé nát lão râu dài trước mặt này thành trăm mảnh.

Nhưng nàng tu luyện chưa đủ, tâm trí không vững dẫn đến không thể hóa thành hình người, càng khỏi nói đến việc thi triển móng vuốt dài sắc trong bộ dạng hình thú.

Đoàn Không chân nhân thấy nàng dừng bước, bật cười gian xảo, tay phải âm thầm ra dấu ở sau lưng.

Nam tử lam y và nam tử lục y sau khi nhìn thấy động tác tay của ông ta, hai tay liền làm dấu, đồng thời từ hai bên trái phải chạy về phía Bạch Ly.

Bạch Ly cảnh giác nhìn ba người họ, nhận ra tình hình không ổn, nàng xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng nàng vừa mới xoay người, theo câu niệm chú của hai tu sĩ lam y và lục y, phía trước Bạch Ly lập tức xuất hiện một tấm lưới đan bằng những sợi hắc tuyến.

Bạch Ly đụng mạnh vào tấm lưới, mới phát hiện trên lưới tản ra rất nhiều khói mù đen kịt, giống như một ngọn lửa màu đen đang cháy rực.

Chỗ lông Bạch Ly tiếp xúc với ngọn lửa màu đen bốc khói, cơn đau rát vì bị phỏng ập đến, Bạch Ly không chịu nổi mà co quắp tứ chi, liên tục cọ sát chỗ da thịt bị đốt cháy trên nền đất.

Ngọn lửa màu đen như thể có sức sống, bất kể Bạch Ly giãy dụa thế nào nó cũng không tắt. Cho đến khi những vùng da bị cháy cọ xát đến nỗi máu thịt lẫn lộn, ngọn lửa đó cuối cùng mới dần dần biến mất.

Bạch Ly nằm chật vật trên đất, phía sau nàng bây giờ là bức tường lửa màu đen, hai bên trái phải là nam tử lam y và nam tử lục y, còn người đi tới trước mặt nàng chính là Đoàn Không chân nhân đang cười to không dứt.

Bạch Ly run lẩy bầy bò dậy, gắng gượng tạo tư thế tấn công.

Nàng biết, hôm nay e rằng mình hết đường toàn mạng trở về.

Nếu đám tu sĩ này muốn yêu đan của nàng thì... Bạch Ly cố gắng tập trung sức mạnh toàn thân vào xung quanh yêu đan của mình.

Nàng thà tự bạo yêu đan còn hơn là để cho bọn họ đạt được mục đích!

“Không hổ là con của hai nghiệt súc kia, chết đến nơi rồi mà cũng không chịu thua.”

Đoàn Không chân nhân quơ quơ thừng trói yêu, cười nói: “Để đề phòng ngươi cắn người, bổn chân nhân phải trói ngươi lại trước đã.”

Đoàn Không chân nhân phất tay phải một cái, thừng trói yêu lập tức bay ra, Bạch Ly muốn né tránh, nhưng thừng trói yêu này chính là vật tương sinh tương khắc đối với loài yêu.

Để đối phó với đại yêu, cần dùng đến dây buộc yêu nặng gấp tám lần xuyên qua xương sống của bọn họ mới có thể khống chế hành vi của bọn họ.

Nhưng đối với đám tiểu yêu, một sợi dây thừng trói yêu cũng có thể khiến bọn họ không thể động đậy.

Khi thấy dây thừng trói yêu lao về phía mình, Bạch Ly chuẩn bị tự bạo yêu đan, bỗng nhiên cơn lợn rừng lại nhảy ra khỏi tấm lưới lửa, lững thững đi tới.

Ngọn lửa đen bốc cháy khắp cơ thể nó, trong phút chốc tỏa ra mùi thịt lợn quay thơm lừng.

Thừng trói yêu vốn dùng để trói Bạch Ly chẳng hiểu sao lại buộc vào người nó.

Nhưng lợn rừng chỉ là một con lợn rừng bình thường.

Loại thừng trói yêu có tác dụng trên yêu quái này đối với nó chẳng qua chỉ là một sợi dây từng được ngâm trong máu mà thôi.

Mặc dù thừng trói yêu từng ngâm bằng máu yêu quái này đã gia tăng lực sát thương đối với tiểu yêu, nhưng đồng thời nó cũng không thể tránh khỏi bị nhiễm yêu khí nồng nặc.

Ngọn lửa đen chỉ thiêu cháy yêu vật, còn với động vật bình thường, nó cũng chỉ là một ngọn lửa bình thường.

Đoàn Không chân nhân trơ mắt nhìn thừng trói yêu đặc cấp của mình xuất chiêu chưa tới một khắc đã bị lửa đen trên người lợn rừng thiêu cháy...

Sợi thừng trói yêu quý báu này không chỉ được gia trì bằng chú pháp mà còn được ngâm trong chín chín tám mươi mốt ngày bằng máu yêu trăm năm.

Vì để đề phòng máu bị biến chất vào mùa hè, ông ta còn tìm một chỗ mát, dặn nam tử lam y và nam tử lục y thay phiên nhau đuổi muỗi. Sau khi ngâm và phơi xong, ông ta lại tốn hai trăm lượng bạc để mua một chiếc hộp gỗ đàn nạm vàng bắt mắt rồi cất dây thừng vào trong đó.

Do yêu khí trên thừng trói yêu quá mạnh nên Đoàn Không chân nhân còn kịp phản ứng, sợi dây thừng đã bị cháy thành tro bụi, gió vừa thổi qua cuốn tro bay đi mất,...

Nam tử lam y và nam tử lục y: ...

Con lợn này từ đâu chui ra thế?

Chương kế tiếp