Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 83: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (15) - Một nữ tử
Huyền Đạo tông nằm trên núi cao, bốn mùa rõ rệt, phong cảnh giống như trong tranh vẽ.

Sáng sớm nay sương mù dày đặc, vô tình làm ướt vạt áo chàng thanh niên đang múa kiếm.

Thanh niên kia mặc trường bào màu trắng với phần tay áo nhỏ hẹp, tóc búi cao sau đầu. Mái tóc đen dài tung bay theo từng động tác vung kiếm, lấp lánh sáng bóng như một dải lụa mềm.

Chiêu cuối cùng, chàng thanh niên vung một đường kiếm vô cùng gọn gàng.

Hắn thở phào một hơi, lấy vải mềm ra lau khô nước trên thân kiếm.

Cặp lông mày cương nghị của thanh niên từ từ giãn ra, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay mình.

Mũi của hắn rất cao, sắc môi lại có vẻ hơi nhợt nhạt.

“Tiểu sư thúc!” Phía xa xa vang lên tiếng gọi, chàng thanh niên cẩn thận cho kiếm vào trong bao rồi mới nhìn về phía người đang đi tới.

Bên kia có hai người, một nam một nữ. Mặc dù bọn họ gọi hắn là tiểu sư thúc, nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch là bao, đều khoảng hai mươi.

“Tuế Du tiểu sư thúc!”

Nữ tử mặc một bộ váy màu hồng phấn, nhìn thấy Tuế Du thì khuôn mặt lập tức tươi như hoa.

Tuế Du cất kiếm xong, sau đó dửng dưng nhìn hai người mới đến.

Quanh năm suốt tháng, lúc nào Tuế Du cũng mang cái dáng vẻ ngái ngủ này, thế nhưng vì hắn đẹp cho nên các nữ tu sĩ trong tông đều rất thích hắn.

Đối với Tuế Du mà nói, hôm nay là một ngày trọng đại.

Hắn khổ luyện mười năm, cuối cùng cũng đã nhận được sự cho phép của sư phụ, có thể rời núi.

Tuế Du đè tay lên ngực, không biết hắn đã vẽ bao nhiêu bức tranh bạch ly yêu rồi.

Bạch ly yêu đã không còn là tiểu yêu quái vừa mới xuất sơn năm đó, trên đời này căn bản không có một tu sĩ hay yêu quái nào không biết đến tên nàng.

Tổng cộng bạch ly yêu đã giết khoảng hơn bốn mươi tu sĩ, nhưng không có ai có thể tìm được tung tích của nàng.

Cũng may là nhờ có nàng mà gần mười mấy năm qua những phần tử bại hoại trong giới tu tiên càng ngày càng ít, tất cả đều bị nàng giết sạch rồi…

Vì vậy, ngoài bản thân những tông môn có người bị giết ra thì những tông môn khác cũng không thật sự nghiêm túc truy bắt nàng, càng rất ít người nhìn thấy diện mạo thật của nàng.

Vào mấy năm trước, Tuế Du mới có được một bức tranh vẽ nàng trong dạng thú.

Bạch ly yêu to như một con sư tử, nàng nằm trên tảng đá cao chót vót, chán ghét nhìn những người đang đi tới… Đó là ánh mắt cường giả khi nhìn kẻ yếu.

Vốn dĩ không coi đám người kia ra gì.

Bạch ly yêu phát hiện ra đối phương chỉ là tu sĩ bất cẩn đi vào trong rừng thì không thèm để ý đến bọn họ nữa mà thè lưỡi ra, tự mình liếm phần lông trắng phía trên móng vuốt.

Đám tu sĩ kia sợ đến mức tè ra quần, vắt chân lên cổ mà chạy ra khỏi cánh rừng nên mới có cơ hội để vẽ lại bức tranh bạch ly yêu này.

Tuế Du nghe xong toàn bộ quá trình sự việc thì chỉ ước có thể lập tức xông đến ngọn núi kia, tiếc là mọi chuyện trôi qua rất lâu rồi thì tin tức mới truyền đê tai hắn.

Một số tông môn nhân danh chính nghĩa triệu tập hàng trăm tu sĩ, muốn đi giết yêu. Thế nhưng đợi đến khi bọn họ chạy tới ngọn núi vô danh kia thì cự thú màu trắng đã bỏ đi từ lâu rồi.

Lại vài năm trôi qua, cuối cùng Tuế Du cũng có thể rời núi.

Còn hai người nữa đi cùng Tuế Du là hai sư điệt của hắn, nữ tử tên Như Lan, nam tử tên Phó Tức.

Đầu năm nay Tuế Du đã có phong hiệu của chính mình, là Du Nhiên chân nhân.

Lần này ba người bọn họ có hai việc cần làm, việc thứ nhất là đến thôn Đông Phong, dạo gần đây trong thôn có một số thiếu nữ mất tích mà không rõ nguyên nhân.

Thôn trưởng thôn Đông Phong gửi thư đến, mong Huyền Đạo tông có thể giúp họ điều tra một chút xem xem có phải là có tà vật gì quấy phá hay không.

Việc thứ hai là Huyền Đạo tông muốn đi giải quyết một con xà yêu.

Xà yêu kia giết hại rất nhiều dân chúng vô tội, giữ lại thì chính là một mối tai họa.

Chờ Thiên Minh chân nhân triều tra được tin tức về nghiệt súc kia sẽ lại truyền tin cho ba người.

Tập hợp sức lực của mấy đại tông môn, chung tay diệt trừ yêu quái độc ác kia.

“Sư thúc, lúc nào chúng ta khởi hành?” Như Lan lấy khăn tay ra, định lau mồ hôi cho Tuế Du.

Mặc dù nhìn qua thì con người Tuế Du có vô số khuyết điểm, nhưng thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn nhích nửa bước, tay Như Lan lập tức lau vào khoảng không.

“Đi luôn bây giờ.” Tuế Du niệm Thanh thân chú, trong chớp mắt mồ hôi trên người hắn đều biến mất.

Phó Tức tính tình thật thà chất phác, hắn thấy Tuế Du đi về phía trước thì cũng đi theo.

Như Lan tức giận bĩu môi, không cam lòng nhét khăn tay vào trong áo rồi chạy theo: “Sư thúc, sư huynh, chờ ta với.”

Tuế Du yêu thầm bạch ly yêu mười mấy năm nay đã bị nàng tẩy não từ lâu rồi, hắn không hề có một chút xíu hứng thú nào với những nữ nhân khác.

Phó Tức là kiếm tu, ngoài tu luyện ra thì vẫn là tu luyện, lại càng không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.

Như Lan chân yếu tay mềm đi theo bọn hắn, từ lúc ra khỏi tông môn đã bắt đầu chịu khổ…

Tốc độ bước chân của hai người đều không tính là chậm, càng không cần nói đến Tuế Du vẫn luôn ôm mộng với bạch ly yêu. Hiện tại, hắn chỉ ước có thể giải quyết xong chuyện thôn Đông Phong một cách nhanh chóng để lập tức đi tìm bạch ly yêu.

Suốt dọc đường Như Lan chạy theo đến nỗi muốn điên luôn, việc vệ sinh cũng phải dựa vào Thanh thân chú. Mái tóc đen mượt của nàng ta, chỉ mới qua mấy ngày đã trở nên rối bù.

Chút tâm tư của nàng đối với Tuế Du cũng theo đó mà tan thành mây khói…

Đoạn đường vốn dĩ phải đi mất hai tháng, ba người chỉ đi hơn một tháng đã đến nơi. Khi nhìn thấy tấm bảng chỉ đường ghi địa phận thôn Đông Phong, Như Lan xinh đẹp lúc ra khỏi sư môn suýt nữa thì gào lên khóc!

Phó Tức ngơ ngác hỏi: “Sư muội, sao muội lại khóc?”

Như Lan thút thít: “Cuối cùng cũng không cần chạy nữa rồi! hu hu.”

Phó Tức: “Ừ, đúng vậy! Có thể giết yêu rồi!”

Vừa nghe đến giết yêu, trong phút chốc Như Lan lại chảy nước mắt giàn dụa. Nàng ta cho rằng đi dường đã đủ khổ rồi, không ngờ còn phải giết yêu. Thậm chí nàng còn chưa gặp yêu quái bao giờ, làm sao mà dám giết đây!

Như Lan vô cùng hối hận, đáng lẽ nàng ta nên từ chối để ở lại đi thám hiểm bí cảnh với tiểu sư đệ chứ không nên bị khuôn mặt của Tuế sư thúc mê hoặc như thế này!

Phó Tức gãi đầu: “Tại sao muội lại khóc? Đợi đến lúc giết được yêu quái rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường, có lẽ lần tới còn cần đối phó với xà yêu nữa. Tiểu sư muội, muội có vui không?”

Như Lan gào khóc, bịt tai, hét lên với Phó Tức: “Sư huynh, huynh đừng nói nữa!”

Phó Tức cúi xuống nhìn Như Lan đang khóc đến nỗi không thở nổi, cho rằng quả thật sư muội cũng vui như mình. Dù gì hắn luyện kiếm suốt bao nhiêu năm nay cũng chính là để trảm yêu trừ ma mà.

Đến khi ba người đi vào vùng có người ở mới biết, thôn Đông Phong đã xảy ra chuyện.

“Là chuyện nữ tử mất tích à?” Tuế Du tìm quán uống trà, nhân tiện gọi tiểu nhị đến hỏi.

Dáng vẻ hắn dựa vào bàn uống trà chẳng giống tu sĩ tí nào, ngược lại trông giống một vị công tử không làm chuyện đứng đắn.

“Không, không phải, đó là chuyện cũ rồi!”

Tiểu nhị khoát tay nói: “Các vị nghe được trên đường hả.”

Tuế Du làm ra vẻ người qua đường, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Tiểu nhị nói như thật: “Chuyện này phải kể từ đầu.”

Mấy thiếu nữ ở thôn Đông Phong liên tục mất tích, mặc dù thôn trưởng đã gửi thư cho Huyền Đạo tông nhưng mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra.

Trong lúc nhất thời, tất cả thôn dân đều cảm thấy hoảng sợ, rất nhiều người đã đưa nữ nhi về nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh để ở tạm.

Đúng lúc này, có một tu sĩ đến thôn, nói là có thể xem xét giúp bọn họ một chút.

Còn nước còn tát, thôn trưởng thôn Đông Phong đành để tu sĩ kia thử một lần, không được thì còn có các tu sĩ của Huyền Đạo tông.

Vậy mà không ngờ tu sĩ ở thôn mấy ngày thì thật sự không có thiếu nữ nào mất tích nữa!

Như Lan hiếu kỳ hỏi: “Thật hả? Tu sĩ kia có lai lịch như thế nào?”

Tiểu nhị thở dài: “Cô nương à, cô nghe ta nói, chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Thấy tu sĩ này bản lĩnh cao cường, thôn trưởng thôn Đông Phong không dám thất lễ, mang rượu ngon thịt ngon ra tiếp đãi hắn.

Thấy tu sĩ ăn vui vẻ, thôn trưởng vội vàng hỏi hắn là rốt cuộc là tại sao những thiếu nữ kia lại vô duyên vô cớ mất tích, có thể tìm được mấy người đã mất tích không?

Tu sĩ nói bên dưới thôn Đông Phong bọn họ vốn dĩ là động phủ của một con Xuyên Sơn Giáp quái*, nó ngủ mấy trăm năm, gần đây mới tỉnh lại nên muốn bắt vài nữ tử để ăn thịt. Nếu muốn chấm dứt hậu họa thì có hai biện pháp.

(*: con Tê Tê)

Một là rời cả làng đi, hai là đưa cho hắn ba trăm lượng bạc. Hắn phải mua ba trăm con rùa để tác pháp, đưa Xuyên Sơn Giáp vào trong rừng sâu núi thẳm.

Chắc chắn là không thể rời thôn rồi, phần mộ tổ tiên của thôn dân đều nằm ở đây, sao có thể chuyển đi được.

Thôn trưởng gọi thôn dân đến bàn bạc, quyết định đóng góp ba trăm lượng bạc để đưa cho tu sĩ kia tác pháp.

Nghe đến đây, Tuế Du nhếch miệng cười.

Bọn họ là tu sĩ chứ có phải đạo sĩ đâu, tác pháp cái đếch gì.

Hơn nữa hắn cũng chưa nghe nói đến việc dùng ba trăm con rùa để làm pháp sự bao giờ.

Như Lan và Phó Tức nghe thì liên tục nhíu mày, tu sĩ kia không được bình thường cho lắm.

Phó Tức quay sang hỏi Tuế Du: “Sư thúc, Xuyên Sơn Giáp yêu kia có thể ngủ dưới lòng đất lâu như vậy ạ?”

Tuế Du bốc lạc, vừa ăn vừa nói: “Xuyên Sơn Giáp là loài đào hang chứ đâu phải chui xuống đất, sao có thể ngủ dưới lòng đất được.”

Toàn nói vớ nói vẩn.

Tiểu nhị quan sát ba người: “Các vị cũng là người tu tiên à?”

Như Lan vừa định kiêu ngạo xưng danh Huyền Đạo tông thì bất chợt nghe Tuế Du nói: “Hiểu biết sơ sơ thôi, mời tiểu nhị ca nói tiếp đi.”

Tiểu nhị nhìn hắn, cảm thấy Tuế Du quả thật không giống tu sĩ bèn tiếp tục nói: “Sau đó, vào đúng buổi tối cái hôm tu sĩ tác pháp đã xảy ra chuyện! Tu sĩ kia chết, lại còn bị thứ gì đó móc mất tim, nội tạng rơi đầy đất!”

‘Rào’ một cái, vừa rồi Tuế Du còn cà lơ phất phơ lại bất chợt trợn tròn mắt, lạc trong tay hắn rơi ra, vương vãi khắp nơi.

Phó Tức thấy vẻ mặt hắn không bình thường bèn hỏi: “Sư thúc?”

Tuế Du làm gì còn tâm trí mà để ý đến hắn nữa, trợn tròn mắt hỏi tiểu nhị: “Tu sĩ kia chết như thế nào?”

Tiểu nhị bị phản ứng của Tuế Du dọa sợ, trả lời: “Thì… Bị moi tim, dưới đất còn sót lại một ít thịt vụn giống như bị thứ gì đó móc tim ra ăn mất vậy!”

Cách chết này nghe vô cùng quen tai, Phó Tức suy nghĩ một lát, hai mắt lập tức sáng lên: “Sư thúc, là bạch ly yêu!”

Tuế Du kìm nén xúc động muốn chạy đi.

Hắn gồng lên, bắp thịt toàn thân đều cứng đờ, cố gắng không để mình xúc động đến nỗi run lẩy bẩy: “Sau khi tu sĩ chết, trong thôn có thiếu nữ nào mất tích nữa không?” Tuế Du tiếp tục hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị: “Công tử này, ngài hỏi đúng điểm mấu chốt rồi đấy! Tu sĩ này cũng chẳng là cái thá gì! Hắn giấu mấy thiếu nữ ở một cái hố sâu phía sau núi rồi lấp cỏ lên trên, định sau khi rời khỏi thôn Đông Phong sẽ mang họ đi bán… Vừa có tiền lại vừa lừa được một ít của thôn dân nữa! Đúng là cái đồ súc sinh! Nếu không phải một nữ tử may mắn trốn thoát khỏi hầm thì những người còn lại đều chết đói hết!”

Tuế Du nheo mắt: “Có nữ tử trốn thoát khỏi cái hố kia à?”

Tiểu nhị thở dài: “Cô nương đó cũng thật đáng thương! Nàng ta nói mình bị tên tu sĩ cầm thú kia bắt ở nơi khác tới, bây giờ vẫn đang ở thôn Đông Phong dưỡng thương. Cho nên bọn ta mới nói, vì tên kia làm nhiều chuyện xấu mới gặp báo ứng, bị dã thú ăn thịt!”

Hố sâu như vậy, một nữ tử bình thường làm sao mà leo ra được.

Vả lại, làm gì có chuyện trùng hợp như thế… Tu sĩ kia vừa chết thì nữ tử lập tức bò lên.

Dường như chính là vì để cho mọi người biết là hố sâu ở sau núi còn có những cô nương khác đợi người nhà tới cứu.

“Cảm ơn tiểu nhị ca.” Tuế Du thanh toán tiền, đứng dậy. Áo khoác ngoài của hắn hơi nhấc lên, lúc này tiểu nhị mới nhìn thấy trường kiếm ở bên trong.

Tuế Du ra khỏi quán trà, nhanh chóng chạy về hướng thôn Đông Phong.

Phó Tức theo sát ngay đằng sau, Như Lan nhìn bóng lưng hai người nhoằng một cái đã biến mất, vừa khóc vừa chạy về phía trước: “Sư huynh, sư thúc! Sao hai người càng ngày càng nhanh thế!”

Trong một căn phòng vách đất ở thôn Đông Phong, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đang ngồi trên giường.

Nàng mặc chiếc áo khoác dài đơn giản làm bằng sợi bông, đầu tóc vô cùng gọn gàng, đôi mắt vừa sáng vừa tròn… Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong còn chứa đựng một chút ánh sáng yếu ớt màu lam.

Bạch Ly day day cái trán. Nàng bám theo cái tên tu sĩ xấu xa kia đến thôn Đông Phong, không ngờ chân trước vừa mới làm thịt hắn, sau lưng đã phải nghênh đón kỳ Viên Độn.

Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên mà kỳ Viên Độn đến bất chợt thế này. Cũng may nàng còn kịp giữ được dáng vẻ mắt đen tóc đen của nhân loại, nếu hóa thành dạng thú thì đúng là rắc rối to rồi, lại phải trốn trong rừng cây bên cạnh thôn Đông Phong mất một năm nữa.

Bạch Ly suy nghĩ một lát, nàng có thể đến ở nhờ chỗ nhị ca trước rồi mới quay về núi Phiêu Miểu.

Nàng lấy tay nải ở bên cạnh, sắp xếp lại mấy đồ vật bên trong.

… Hai chiếc răng nanh, một sợi dây chuyền vảy cá, một tấm da cũ, với cả một vài thứ linh tinh gì đó.

Vừa buộc tay nải lại thì ngoài cửa vàng lên tiếng nói chuyện.

“Chân nhân, Bạch cô nương đang nghỉ ngơi ở bên này… Đúng là may mà có nàng ấy...”

Chân nhân?

Bạch Ly nhíu mày, lại lòi đâu ra một tu sĩ nữa đây?

Thôn trưởng gõ cửa: “Bạch cô nương, có các chân nhân của Huyền Đạo tông muốn gặp ngươi.”

Nghe nhắc đến Huyền Đạo tông, Bạch Ly nghiến răng.

Những người nàng không muốn đụng phải nhất chính là tu sĩ của Huyền Đạo tông.

Nghĩ lại, bản thân đang trong kỳ Viên Độn, trên người không có yêu khí nên Bạch Ly bèn đè nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Không sao, vào đi.”

Vừa mới hé cửa ra, Bạch Ly đã nhìn thấy một con mắt ở bên ngoài qua khe hở.

Con mắt kia vừa đen vừa sáng, dường như nàng đã từng bắt gặp cái nhìn khiến mình dựng cả tóc gáy này ở đâu đó rồi…

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Ly, trong phút chốc đôi mắt nọ đã sáng rực lên. Hắn vội vàng chen qua khe cửa mới mở được một nửa để vào trong phòng, suýt nữa đẩy ngã cả thôn trưởng đang đứng bên cạnh.

Tuế Du đã vẽ ra khuôn mặt này vô số lần trong giấc mơ của mình, cho dù nàng có thay đổi kiểu tóc và cả màu mắt…

Dù hắn chưa bao giờ nhìn thấy nửa khuôn mặt bên dưới tay áo của người trong bức họa…

Nhưng hắn vẫn biết, chính là nàng.

Bạch Ly thấy tu sĩ giống như không đợi được nữa mà hấp tấp chen vào đi, tới trước mặt mình, thở hổn hển nói: “Xin lỗi đã mạo phạm cô nương, tại hạ là Tuế Du.”

Hai người xa lạ gặp mặt nhau không hề biết rằng.

Bọn họ từng đã trải qua nhất sinh thảo, tam thế thú.

(*: một đời cây cỏ, ba kiếp thú)

Nam nhân trước mặt đuổi theo nàng qua năm kiếp, đến cuối cùng mới được nói với nàng những lời này.

Bạch Ly quan sát nam nhân tên Tuế Du bằng vẻ mặt nghi hoặc.

Sao hắn lại nhìn mình như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống mình luôn vậy?

Thậm chí nàng còn có thể nghe được tiếng hơi nóng đang phả ra từ mũi hắn!

Chương kế tiếp