Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 82: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (14) - Một tông phái
Tuế lão gia nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao, chỉ một bức họa vậy mà lại có thể che mờ tâm trí của tiểu nhi tử ‘không có lợi không dậy sớm’ nhà mình.

Tuế lão gia và Tuế phu nhân khuyên Tuế Du hết nước hết cái, ở nhà thừa kế gia sản không tốt à?

Có đại ca và nhị ca hắn bao bọc, cho dù Tuế Du có làm công tử nhàn hạ thì tiền kiếm được cũng đủ để ăn cả đời.

Tiếc là Tuế Du không quan tâm tiền tài mà chỉ để ý đến mỹ nhân.

Mặc kệ mọi người trong nhà khuyên nhủ thế nào, cuối cùng Tuế Du vẫn đi theo Thiên Minh chân nhân.

Huyền Đạo tông không chú trọng việc cắt đứt trần duyên.

Vào ngày lễ ngày tết, nếu muốn thì các đệ tử vẫn được phép về nhà. Dù sao tuổi đời của người tu tiên dài như thế, có thể tận hiếu với cha mẹ âu cũng là phúc phận của bọn họ, tu luyện đâu phải chuyện một sớm một chiều.

Viền mắt Tuế lão gia và Tuế phu nhân đỏ hoe, lôi kéo Tuế Du lưu luyến không rời, luôn miệng nói không chịu được khổ thì cứ quay về thừa kế gia nghiệp!

Thiên Minh chân nhân dẫn theo đám tu sĩ chờ ở bên cạnh, cho cả nhà bọn họ thời gian để từ biệt. Lần này đi, có lẽ phải một năm sau mới gặp lại.

Mấy trưởng bối trong nhà vô cùng luyến tiếc nhưng Tuế Du lại rất lạnh nhạt, dáng vẻ như có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Tuế Du cầm lấy chiếc khăn từ trong tay Tuế lão gia, kiễng chân, vươn tay lên lau nước mắt cho cha mẹ: “Cha mẹ đừng khóc, đợi con học thành tài, tìm được bạch ly yêu rồi sẽ đưa nàng về gặp hai người.”

Tuế lão gia vừa nghe thấy thế thì ‘oa’ một tiếng, sắp khóc đến nơi.

Ông run rẩy dặn dò tiểu nhi tử: “Lời này con phải giấu trong lòng, đừng có lúc nào cũng mang ra nói. Còn nữa… Du Du à, chuyện này con cứ nghĩ kỹ đi đã, con còn nhỏ mà.”

Một tu sĩ bắt yêu lại suốt ngày mơ tưởng lấy yêu quái, nói ra thật khó nghe.

Tuế Du nghiêm túc gật đầu nói: “Cha yên tâm, con nhất định không nói suông, chắc chắn con sẽ tìm được nàng.”

Tuế lão gia: … Ta không yên tâm được!

Đám tu sĩ ở phía sau ai nấy đều tai thính mắt tinh, Tuế lão gia cũng không tiện nói rõ ràng nên chỉ đành muốn nói lại thôi, nặng nề vỗ vỗ lên bả vai Tuế Du.

Tuế Du bị phụ thân vỗ thì loạng choạng, suýt nữa ngã sấp mặt.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tuế Du bước đi, Tuế lão gia và Tuế phu nhân cũng không đành lòng mà theo tiễn, mãi cho đến khi Tuế lão gia thân hình mập mạp không đi nổi nữa mới dừng lại.

Từ lúc này, Tuế Du đã bắt đầu cuộc đời tu tiên của hắn.

Huyền Đạo tông rất ít đệ tử nữ, các đệ tử nam đều toàn tâm toàn ý tu tiên, không quan tâm sự đời. Sau khi tích góp tu vi đến một trình độ nhất định thì bắt đầu tích cốc*.

(*: nhịn ăn)

Sống cuộc sống như mấy người tu khổ hạnh, còn ‘thanh tâm quả dục’ hơn cả hòa thượng trong chùa.

(*: thanh tịnh, ít ham muốn)

Tuy rằng Tuế Du còn nhỏ tuổi, nhưng vì sư phụ hắn là Thiên Minh chân nhân cho nên bối phận lại rất cao.

Với tư cách là sư đệ của Tông trưởng Huyền Đạo tông, bất cứ ai khi nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng ‘tiểu sư thúc’.

Tuế Du mặt dày từ nhỏ, chưa bao giờ biết xấu hổ, dáng vẻ ung dung rất có phong thái của một vị sư thúc.

Thiên Minh chân nhân nhìn không sai, Tuế Du rất có tuệ căn tu tiên. Chuyện mà những tiểu đệ tử khác nghĩ mãi không thông, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể hiểu được điều sâu xa trong đó.

Kì diệu nhất chính là, mặc dù Tuế Du vẫn còn tình trạng mất tập trung, nhưng hắn lại không hề lười biếng chút nào.

Học cái nên học, cái cần nghe sẽ nghiêm túc lắng nghe.

Phu tử mà nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của Tuế Du, chắc sẽ tức chết mất.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tuế Du biết bản thân muốn cái gì.

Hắn muốn mình có thể nhanh chóng tự chịu trách nhiệm một phần để ra ngoài lịch luyện.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Tuế Du đều sẽ lấy bức họa kia ra nhìn, sờ lên mặt nàng một cái.

Sau này Thiên Minh chân nhân cũng không đòi tranh từ chỗ Tuế Du mà mời họa sĩ vẽ lại một bức khác.

Bức họa trong tay Tuế Du trải qua năm tháng, màu sắc đã nhạt nhòa từ lâu, không còn nhìn rõ nữa.

Tuế Du bèn mua loại thuốc nhuộm tốt nhất, tự vẽ lại.

Hắn mài nhỏ đá lam tùng, cẩn thận tô điểm cho con ngươi sắc bén của nàng.

Tuế Du ngắm đôi mắt kia cả ngày vẫn cảm thấy chưa đủ.

Mùa xuân, Tuế Du sẽ mang theo bức họa đi hái lộc, ngắt từng cánh hoa trải đều lên tranh.

Mùa hè, hắn lại ôm tranh đi du hồ. Thuyền nhỏ bập bềnh trên mặt nước, Tuế Du đối diện với người trong tranh, thổi sáo.

Mùa thu, tiểu sư thúc Tuế Du đi giúp đỡ thu dọn tàng thư điện.

Hắn thường xem sách đến say mê, lề mà lề mề chẳng giúp được gì. Tối đến, hắn lại kể lể với bức họa về những thứ mình đã xem cả ngày hôm nay.

Tuế Du rất thích tuyết. Vào mùa đông, hắn sẽ cầm bức họa đứng bên cạnh cửa sổ, cùng ngắm tuyết rơi.

Bạch ly yêu ở trong tranh che kín nửa khuôn mặt lóe lên ánh sáng màu xanh lam giống như đang thật sự nhìn lại hắn.

Tết đến, Tuế Du với mấy tu sĩ khác trở lại kinh thành để về nhà.

Một năm rồi không gặp nhi tử, Tuế lão gia xúc động đến mức nước mắt giàn giụa, cho đến tận lúc ăn cơm Tuế Du lấy từ trong áo ra một bức họa rồi trải lên trên đùi mình.

Tuế lão gia cúi đầu nhìn…

Vẫn là bức họa đó.

Ở Huyền Đạo tông Tuế Du sống một mình, bình thường cũng sẽ không lấy tranh ra trước mặt người khác, nhưng về nhà thì không giống như vậy.

Con dâu có xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng, huống hồ bạch ly yêu lại không hề xấu xí một chút nào.

Sang năm Tuế Du sẽ tích cốc, bây giờ vẫn có thể nếm trải cảm giác thèm ăn.

Sau này, hắn phải dựa vào bạch ly yêu để kìm nén những ‘tư dục*’ ít ỏi còn lại của mình.

(*: ham muốn cá nhân)

Thấy Tuế Du ăn uống vô cùng tự nhiên, Tuế lão gia há hốc miệng, vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch.

Đây rõ ràng không phải thói quen có thể hình thành trong ngày một ngày hai, chắc hẳn Tuế Du đã làm như vậy vô số lần.

Chẳng ai lại đi đối xử với một bức họa giống như con người, chứ đừng nói trong tranh căn bản không phải người! Tuế Du thật giống như một tu sĩ ngốc nghếch, bị nữ yêu hút hồn trong truyện linh dị.

Tuế lão gia không nhịn được, nói: “Du Du à, đó là tranh vẽ.”

Không phải vật sống.

Tuế Du khó hiểu nhìn về phía cha hắn: “Con biết.”

Tuế lão gia: “… Con, con không thể đối xử với nó giống như đối xử với vật có sự sống.”

Rõ ràng là hiện tại Tuế Du không được bình thường, người bình thường sẽ không trao đổi ánh mắt với tranh vẽ, càng không nói chuyện với nó.

Tuế Du gật đầu, nghiêm túc nói: “Nếu nàng thật sự đang ở đây thì con làm gì còn lòng dạ mà ăn cơm nữa.”

Hắn sẽ ôm nàng đặt lên đùi, xoa đầu, sờ răng trong miệng nàng… Lấy đâu ra tâm trí mà nghĩ đến chuyện ăn cơm nữa.

Tuế lão gia: … Tạo nghiệp rồi! Thế này còn nghiêm trọng hơn cả trước khi đến Huyền Đạo tông!

Tuế lão gia lo lắng, mượn danh nghĩa đưa nhi tử trở về Huyền Đạo tông để đến thăm hỏi Thiên Minh chân nhân, sư phụ của Tuế Du.

“Chân nhân, ngài xem… Tiểu nhi nhà ta, nó như thế này không được bình thường cho lắm!” Tuế lão gia sốt ruột, không ngừng dậm chân.

Thiên Minh chân nhân khẽ cười: “Có gì bất thường? Không phải người trong cuộc, sao có thể phán xét đúng sai.”

Tuế lão gia vô cùng buồn phiền, sư phụ của tiểu nhi nhà mình là lão chân nhân độc thân hai trăm năm.

Đừng nói đến mối bận tâm của cha mẹ đối với con cái, thậm chí ngay cả tình cảm nam nữ ông ấy cũng không hiểu, vốn dĩ là không thể nói rõ được!

Tuế lão gia lo lắng: “Tiểu nhi nói chuyện với một bức họa, lại còn trải bức họa kia lên đùi để ăn cơm cùng! Chân nhân à, nếu không phải bị mê hoặc tâm trí thì sao Du Du có thể làm ra chuyện như thế!”

Lần đầu tiên Thiên Minh chân nhân nghe nói đến chuyện này, ông ấy hơi kinh ngạc, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ: “Nói chuyện với tranh cũng không phải chuyện gì to tát, sư phụ của lão phu thường nói chuyện với sao trăng mây gió... Lão phu cũng thường xuyên đối thoại với mấy tiểu sinh linh.”

Tuế lão gia: “Tiểu sinh linh?” Là tiểu hài tử à?

Thiên Minh chân nhân: “Là con giun, con kiến.”

Tuế lão gia: … Đây đâu có giống người bình thường!

Thiên Minh chân nhân nói tiếp: “Vạn vật trên đời, bất kể là người hay thần tiên đều có chấp niệm, nếu không có chấp niệm thì sống cũng đâu có ý nghĩa gì… Vậy nên Tuế lão gia không cần lo lắng. Tuế Du thần đài thanh minh, nếu không phải tự nguyện chắc chắn sẽ không bị mấy thứ gì đó mê hoặc tâm trí đâu.”

(*: đầu óc tỉnh táo, minh mẫn)

Tuế lão gia: “Quan trọng là nó… nó tự nguyện mà.” Chẳng những nó tự nguyện mà còn muốn cưới yêu quái kia làm vợ! Câu này Tuế lão gia thật sự không nói nên lời.

Thiên Minh chân nhân: “Đã là tự nguyện lại càng không có đúng hay sai. Nếu sinh linh bằng lòng làm một chuyện gì đó thì đương nhiên sẽ liên quan đến nhân quả, mà nhân quả lại chính là nguyên tắc vận động của thiên địa luân hồi, không thể miễn cưỡng.”

Tuế lão gia lau mồ hôi trên trán: “… Chân nhân, ta không hiểu ngài nói vậy là có ý gì.”

Thiên Minh chân nhân cười hiền từ, lời nói giản dị nhưng ý tứ sâu xa: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”

“Nàng ta không phải người mà là yêu quái đó!”

Thiên Minh chân nhân cười nhạt: “Trong mắt yêu quái, chúng ta cũng không phải là yêu.”

Ai ghét bỏ ai còn chưa chắc đâu.

Nghe xong câu này, Tuế lão gia càng thêm phiền não.

Tuế Du lại không biết đến nỗi lo của cha mình, hắn còn đang chăm chỉ tu luyện, tìm được cuốn ‘Bách yêu điển tịch’ ở tàng thư điện.

Trong đó có ghi lại đặc tính của bạch ly yêu.

Nhưng bạch ly yêu mà Tuế Du mê luyến cũng không phải bạch ly thuần chủng.

Tuế Du căn cứ vào tập tính của bạch ly yêu và ngân hồ yêu, dần dần phác họa ra tính cách của nàng.

Hung ác, nóng nảy, đồng thời lại có sự giảo hoạt và thông minh của ngân hồ.

Thông qua tưởng tượng, bạch ly yêu trong suy nghĩ của Tuế Du càng ngày càng trở nên trọn vẹn, thậm chí hắn nhắm mắt lại còn có thể hình dung ra dáng vẻ nàng đang nhe răng, khẽ gầm gừ.

Tuế Du đâm đầu vào, bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng khi hắn nhìn thấy nàng.

Phải làm thế nào để nàng buông lỏng cảnh giác.

Chẳng ai hay biết rằng trong đầu tiểu sư thúc Tuế Du tu luyện nghiêm trang lại một mực to tưởng đến một con yêu quái.

Nhờ vào chấp niệm với bạch ly yêu, tốc độ tu luyện của Tuế Du tiến triển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt đến trình độ mà các tu sĩ cùng lứa không thể với tới.

Mà đúng vào lúc này, bạch ly yêu lại giết người.

Khi đó Tuế Du vừa mới bắt đầu tích cốc, hắn đang tìm kiếm sách liên quan đến bạch ly yêu ở tàng thư điện thì nghe thấy một số người nói chuyện.

“Thấy bảo mấy tu sĩ kia bị móc mất tim!”

“Móc ra ném đi à?”

“Đần độn! Nàng ta ăn đấy!”

Đám người trợn tròn mắt: “Ăn á? Ăn thật à?”

“Ta nghe nói là bị ăn sạch sành sanh, ngay cả một ít thịt vụn cũng không bỏ sót!”

Mấy người đang trò chuyện sôi nổi bên ngoài điện, bất chợt một giọng nói vang lên ở phía trên: “Bạch ly yêu có bị thương không?”

Cả đám ngẩng đầu nhìn thì thấy tiểu sư thúc thông minh tuyệt đỉnh của bọn họ. Hai chân hắn vắt lên bệ cửa sổ tạo thành một cái tư thế như móc câu ngược, tóc dài xõa xuống đất, trông như một nữ quỷ.

“Tiểu sư thúc!” Mấy người kia vội vàng vấn an.

Tuế Du lại hỏi: “Bạch ly yêu mà người vừa mới nhắc tới bị thương à?”

Tiểu sư điệt bị chỉ đích danh vội vàng trả lời: “Không ạ, không có nghe nói là bị thương.”

Tuế Du khẽ gật đầu, ngồi dậy giống như đang nằm lơ lửng giữa không trung rồi nói với đám người kia: “Cảm tạ! Có tin tức gì mới thì phiền các ngươi nói với ta.”

Tiểu sư điệt hỏi: “Về những tu sĩ bị thương ạ?”

Tuế Du: “Không phải, là về bạch ly yêu.”

Hắn nói xong thì thoáng một cái đã biến mất dạng, chui vào bên trong tàng thư điện bắt đầu đọc sách.

Thư tịch có liên quan đến bạch ly yêu và ngân hồ yêu ở đây đã bị Tuế Du lật đi lật lại mấy lần.

Thậm chí hắn còn muốn xem xem có cuốn sách nào viết về việc bạch ly yêu sinh con đẻ cái với nhân loại, hoặc là chuyện hậu sản ở cữ gì gì đó hay không.

Bạch ly yêu kết hợp với con người thì sinh ra người hay động vật? Lúc bạch ly yêu sinh con liệu có biến thành hình thú hay không?...

Những thứ hắn muốn biết thật sự nhiều vô kể! Kiến thức mênh mông như biển, đời người là con thuyền, phải không ngừng tiến về phía trước…

Sống đến già, học đến già.

Tiếc là tàng thư điện không có cái loại sách ‘khẩu vị nặng’ như vậy.

Mấy tiểu sư điệt nhìn cửa sổ nơi Tuế Du biến mất với vẻ ngưỡng mộ: “Tiểu sư thúc không hổ là đồ đệ của chân nhân, lúc nào cũng để ý đến hướng đi của yêu quái hại người.”

“Đúng đó! Đợi tiểu sư thúc xuất sơn thì chắc chắn sẽ bắt được con bạch ly yêu kia!”



Chương kế tiếp