Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 87: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (19) - Một nụ hôn
Suốt chặng đường đi một chút rồi dừng, cãi qua nói lại, bất tri bất giác đã nghênh đón mùa thu.

Tới hôm nay, thấy Bạch Ly vẫn đang tìm đồ, Như Lan tò mò hỏi: “Bạch cô nương, cô đang tìm gì? Để ta tìm giúp cô.”

Như Lan tính cách đơn thuần, lâu ngày đương nhiên cũng quen thuộc với Bạch Ly.

Bạch Ly vẫn không dừng lại, nói: “Không thấy ly gỗ của ta.”

Dùng lá cây uống nước không tiện, Bạch Ly mua một cái ly khắc gỗ lúc ở trên con đường trước thành trấn, còn chưa dùng được mấy ngày đã không thấy tăm hơi.

Không chỉ mình ly mà mấy tháng tới nay, nàng lẻ tẻ mất không ít đồ vật.

Ly, đũa gỗ, dây buộc tóc… Đủ mọi thứ, đều biến mất.

Từ khi rời núi, nàng hành tẩu một mình mười mấy năm, chưa bao giờ phát hiện mình có thói quen làm mất đồ. Chẳng lẽ là đến thời kỳ Viên Độn dẫn tới các phương diện của nàng đều trở nên trì độn sao?

“Sao vậy?”

Tuế Du bưng một lá đựng trái cây tươi từ trong rừng đi ra.

Như Lan vừa giúp Bạch Ly tìm kiếm, vừa trả lời Tuế Du: “Ly của Bạch cô nương bị mất.”

Tuế Du kêu: “Đến thành trấn rồi mua lại, Bạch cô nương, ta mới rửa sạch trái cây tươi, nàng lại đây ăn thử đi.”

Bạch Ly nghĩ, có lẽ hôm qua lúc uống nước nàng làm rơi bên bờ sông, bèn không tìm kiếm nữa.

Mấy tháng qua, đoàn người cũng gặp không ít yêu quái.

Đều là một chút tiểu yêu không có đạo hạnh là bao.

Tuế Du cùng Phó Tức coi như không phát hiện, chỉ có Như Lan nhìn thấy thỏ yêu mắt đỏ au thì che miệng cả kinh: “Đáng yêu quá.”

Thỏ yêu hoảng sợ, lật đật chạy vào rừng cây.

Bạch Ly quan sát Tuế Du mấy lần.

Tuế Du phát hiện Bạch Ly đang nhìn mình thì lập tức lại gần trước mắt nàng, cười nói: “Bạch cô nương, nàng đang nhìn ta à?”

Bạch Ly: “… Lúc nãy, kia không phải là con thỏ bình thường đúng không? Ta nhìn thấy Thám Yêu Luân của Như Lan cô nương hoạt động.”

Tuế Du cười nói: “Đúng thế, đó là thỏ yêu.”

Bạch Ly: “… Ngươi không bắt à?”

Tuế Du: “Tại sao phải bắt?”

Bạch Ly: “Nó là yêu cơ mà.”

Tu sĩ các ngươi, cho dù không móc yêu đan, ngay cả yêu cũng không bắt sao?

Tuế Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Bạch cô nương, nàng còn nhớ bạch ly yêu mà lúc trước Tuế mỗ từng kể với nàng không?”

Bạch Ly sửng sốt: “Ừ, vẫn còn nhớ.”

Sao lại nhắc tới nàng?

Tuế Du nói: “Nếu bạch ly yêu gặp phải tu sĩ chưa từng làm chuyện xấu như chúng ta, nàng cảm thấy nàng ấy sẽ móc tim gan của chúng ta không?”

Bạch Ly: “… Sẽ không.”

Tuế Du gật đầu nói: “Chính là như vậy, chúng ta cũng không có lý do gì bắt những con tiểu yêu vô tội đó.”

Hôm nay Tuế Du mặc trường bào màu xanh nhạt, trong gió thu mát mẻ, Du Nhiên chân nhân cười như gió mát mây nhẹ: “Tu sĩ tu luyện, quan trọng không phải là thành tiên, cũng không phải là giết hại yêu quái. Bạch cô nương, nàng biết cái gì là quan trọng nhất không?”

Bạch Ly không rõ.

Không vì trừ yêu, không vì thành tiên, vậy thì là vì gì?

Tuế Du cười nói: “Là vì, bất kể là ngã xuống trên đường, hay là đắc đạo thành tiên, đều có thể thong dong đối mặt. Đây mới là phong thái mà một tu sĩ đại năng nên có. Giết yêu lấy đan, hay là bị vật ngoài thân mê hoặc tâm trí, đều sẽ không có kết quả hắn muốn.”

Tuế Du cười vô cùng dịu dàng, ánh sáng vụn vặt rơi vãi trên hàng mi thật dày.

Đã lâu rồi Bạch Ly không nhớ lại lời cha mẹ.

“Loài sinh vật tên là nhân loại này, thú vị hơn dã thú trong rừng sâu rất nhiều, có người thiện lương, có kẻ giả dối…”

“Không phải tất cả những người có thể hàng yêu đều là kẻ xấu, sau này con sẽ gặp được rất nhiều người tốt. Chúng ta làm yêu quái thì chú ý nhân quả, người khác tốt với con, đương nhiên con cũng phải tốt với họ…”

Bạch Ly buông mi mắt, giọng nhàn nhạt: “Thụ giáo.”

Bạch Ly bỗng cảm thấy, ngày khác chờ Tuế Du tu thành đại đạo, nàng chưa hẳn đã là đối thủ của hắn.

Mặc dù Tuế Du thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng trên rất nhiều chuyện, suy nghĩ của hắn thông thấu hơn bất cứ ai.

Tuế Du cúi đầu, thì thầm vào tai Bạch Ly: “Tuế mỗ còn kém xa lắm, bởi vì trong lòng Tuế mỗ có Bạch cô nương. Nếu chấp chướng này mà không thành thì khó thành đại đạo.”

Bạch Ly: … Nàng thu hồi ý nghĩ vừa rồi.

“Theo lời chân nhân, nếu chân nhân chưa thành đại đạo thì là lỗi của tiểu nữ chắc?” Bạch Ly ngước mắt đối diện với hắn, con ngươi đen như mực hiện lên ánh sáng xanh, khiến trái tim Tuế Du đập thình thịch.

“Tất nhiên không phải là lỗi của Bạch cô nương. Là Tuế mỗ vô năng, không thể làm Bạch cô nương cảm động.”

“Ngươi thật là miệng lưỡi trơn tru, làm tu sĩ đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Tuế Du hô hấp nhẹ hơn, chóp mũi của hai người cách nhau chỉ mới hai ngón tay, nghiêm túc nói: “Tuế mỗ chưa bao giờ hối hận nhập tông, không thì sẽ không gặp được Bạch cô nương.”

Vành tai Bạch Ly hơi nóng, nàng nhe răng theo phản xạ. Thấy răng nanh nhòn nhọn của nàng, Tuế Du suýt nữa ngã tại chỗ.

Ý thức được mình nhe răng, Bạch Ly mím môi, nói: “Nếu…”

Bạch Ly muốn nói, nếu ngày nào đó ngươi phát hiện, ta không phải là “Ta” chân chính thì sao?

Lúc này, Phó Tức đi đằng trước dò đường chạy về, lớn tiếng nói: “Sư thúc! Đằng trước có một ngôi làng!”

Bạch Ly nuốt lời nói vào bụng, buông mi nói: “Đêm nay cuối cùng cũng có chỗ dừng chân.”

Thấy Bạch Ly nuốt lời nói, nụ cười trên mặt Tuế Du cứng đờ, đanh mặt nhìn về phía Phó Tức: “Làng gì?”

Phó Tức có ngốc cũng nhận thấy sự bất mãn trong giọng nói của hắn, vò đầu khó hiểu hỏi: “Sư thúc… tâm trạng không vui à?”

Như Lan thở dài một hơi, may mà sư huynh của nàng là kiếm tu! Chỉ cần dùng não một xíu thôi là không được.

Thấy Tuế Du răn dạy Phó Tức, Như Lan kéo Bạch Ly, đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.

Vừa bước chân vào thôn mấy bước, Thám Yêu Luân trên người Như Lan và Phó Tức lập tức xoay chuyển.

Nụ cười của Như Lan phút chốc khựng lại, xem tốc độ chuyển động của Thám Yêu Luân thì đây không phải là một con tiểu yêu bình thường.

“Sư thúc?”

Tuế Du đứng vững, hít vào một hơi thật sâu, yêu khí nồng đậm phả vào mặt, nhưng không chứa tử khí và mùi máu tươi.

Yêu quái hành tẩu trên nhân gian, đa phần sẽ nghĩ cách che giấu yêu khí.

Mùi vị nồng nặc cỡ này, rất có khả năng là yêu quái cố ý tiết lộ, tựa như đang tuyên bố lãnh địa của mình.

“Không ngại, gặp chiêu nào phá chiêu đó. Bạch cô nương, nàng đừng rời xa bên cạnh ta.”

Tuế Du kéo Bạch Ly ra sau lưng, quay đầu cười nói: “Đừng sợ, ở đây không có mùi người chết, xác nhận là con yêu thiện.”

Bạch Ly: “Ta không sợ… Chân nhân, nhưng tay của ngươi?”

Bạch Ly lung lay bàn tay Tuế Du tranh thủ cơ hội nắm tay nàng.

Tay Tuế Du lớn hơn tay nàng một vòng, bọc lấy tay nàng như lò lửa nhỏ, nắm thật chặt.

Bạch Ly không biết thừa dịp nàng ngủ, vị chân nhân nào đó đã lén lút nắm rất nhiều lần rồi, nàng chỉ cảm thấy bàn tay này vừa to vừa nóng, khiến nàng chỉ hận không thể lập tức hất ra.

“Bạch cô nương, để đề phòng bất trắc, Tuế mỗ đường đột.”

Tuế Du không hề có động tác rụt tay lại, còn luồn ngón tay thon dài vào khe hở ngón tay của nàng.

Trong lòng Bạch Ly, hai cái móng vuốt đang cào “soạt soạt soạt” trên mặt đất, chóp đuôi cũng trở nên nong nóng.

Ánh nắng chiều chiếu xuống, mạ một lớp màu đỏ nhạt cho cả thôn.

“Sư thúc, người nhìn kìa, nhiều diều quá.” Như Lan nói.

Đưa mắt nhìn qua, gần như trước mỗi cửa nhà đều treo một chiếc diều, làm thành đủ mọi hình dáng.

Người trong làng thấy có người đến thì cười tiến lên hô: “Từ đâu đến?”

Tuế Du cười nói: “Chúng ta là tu sĩ đi ngang qua, muốn tá túc trong thôn một đêm.”

Nghe thấy người đến là tu sĩ, lòng hiếu kỳ của người trong thôn ùa lên: “Tu sĩ? Tông môn nào vậy? Lần đầu tiên ta được gặp tu sĩ đấy!”

Tuế Du tự giới thiệu: “Huyền Đạo tông.”

Vừa nghe là Huyền Đạo tông, các dân làng càng kinh ngạc, có ai chưa từng nghe thấy tên tuổi Huyền Đạo tông chứ!

“Mau đi gọi trưởng thôn!”

Trưởng thôn là một ông lão hơn năm mươi tuổi, thân thể khỏe khoắn chạy tới, nhiệt tình mời bốn người vào nhà ông ta ngồi.

Tuế Du thoạt nhìn như đang trả lời câu hỏi của các dân làng, nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm chung quanh. Hắn cảm nhận được một loại cảm giác khác thường, hình như thiếu chút gì đó.

“Sư thúc, tại sao lại nói ra tông môn?” Lúc trưởng thôn phái người đi chuẩn bị bữa tối, Như Lan tranh thủ hỏi.

Tuế Du xưa nay kín tiếng, sẽ không chủ động nhắc tới tông môn.

Tuế Du an bài Bạch Ly ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu đối phương đã tuyên bố bảo kê ngôi làng này thì chúng ta nên bày ra thân phận để thể hiện sự tôn trọng.”

Đồng thời cũng có thể làm kinh sợ đối phương.

Trong lúc trò chuyện, Tuế Du giả vờ như vô tình hỏi: “Lúc đến đây ta thấy rất nhiều nhà đều treo diều trước cửa, là phong tục địa phương à?”

Trưởng thôn cười nói: “Không phải, đó là Uyển phu nhân làm cho bọn nhỏ.”

Nhắc tới con nít, Tuế Du chợt phát hiện chẳng trách mình cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Đến đây từ nãy tới giờ mà lại không thấy một đứa trẻ nào.

Tuế Du: “Trong thôn có học đường à?”

“Uyển phu nhân mở lớp dạy cho bọn nhỏ biết chữ, trong ngôi làng nhỏ của bọn ta còn có rất nhiều tú tài đấy nhé.”

Tuế Du: “Uyển phu nhân là ai?”

Trưởng làng hồi ức: “Mười năm trước, Uyển phu nhân đi ngang qua nơi này, một mình bà ấy dẫn theo đứa bé, đứa bé còn sinh bệnh nặng, bọn ta bèn kêu bà ấy ở lại đây đến khi đứa bé khỏi bệnh. Sau này, Uyển phu nhân liền ngụ tại đây, bà ấy rất khéo tay, còn dạy cho bọn trẻ biết chữ, bọn ta được hưởng sái rất nhiều.”

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu la và chạy của trẻ con.

“Chà, bọn nhỏ đã về rồi.” Trưởng thôn đi ra đón cháu trai nhà mình, đám người Tuế Du cũng đi theo.

Yêu khí càng nồng đậm hơn, một nam một nữ được bọn nhỏ vây chung quanh.

Bọn trẻ con hoạt bát hiếu động thân mật kéo tay hai người, líu ríu nói gì đó.

Ngươi tranh ta giành, náo nhiệt vô cùng.

Chờ đến khi một nam một nữ kia lại gần, mới thấy rõ dung nhan của họ.

Nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, đoan trang tao nhã, nam nhân ăn mặc như thư sinh, trông như mười mấy tuổi.

“Làm phiền Uyển phu nhân đưa chúng về nhà.” Trưởng thôn cười trò chuyện với Uyển phu nhân, nhân tiện giới thiệu: “Mấy vị này là các chân nhân đến từ Huyền Đạo tông.”

Uyển phu nhân thướt tha khuỵu gối làm lễ, ánh mắt chợt lướt qua Bạch Ly đứng sau lưng Tuế Du.

“Bái kiến các vị chân nhân.”

Như Lan còn nhỏ, lần đầu thấy yêu quái khí thế kinh người đến mức này, không khỏi hơi rụt rè, căng thẳng run nhè nhẹ.

Tuế Du cười hoàn lễ, như thể không hề phát hiện đối phương là yêu quái, bình tĩnh nói: “Mới nghe chuyện về Uyển phu nhân từ trưởng thôn, Uyển phu nhân đã làm rất nhiều vì bọn trẻ trong làng, thật khiến người ta kính nể.”

Uyển phu nhân hơi cúi đầu, khiêm tốn nói: “Chân nhân nói đùa, những chuyện mà tiểu nữ làm chỉ như chút ánh sáng đom đóm mà thôi, không đáng nhắc đến.”

Tuế Du: “Uyển phu nhân không phải ngụ lại trong làng à?”

Không thì trưởng thôn sẽ không nói, cảm ơn bà ấy đưa bọn trẻ về.

Uyển phu nhân ôn tồn nói: “Vâng, tiểu nữ tữ cùng Băng Nhi sống trong căn nhà nhỏ gần rừng cây, đó cũng là học đường của bọn trẻ, có thể cho các chân nhân tá túc một đêm.”

Tuế Du nhìn sắc trời: “Vậy thì đa tạ Uyển phu nhân.”

Uyển phu nhân vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, đôi mắt như một vũng nước lặng, không có một tia ánh sáng.

Nhóm Tuế Du ở nhà trưởng thôn cơm nước xong, mới cùng Uyển phu nhân bước lên đường về nhà.

Sắc trời âm u, ánh trăng màu bạc chiếu lên bộ xiêm y hoa lệ của Uyển phu nhân.

Xiêm y tinh xảo không ăn khớp với ngôi làng nhỏ hoang vu này, mặt ngoài dùng chỉ mảnh màu vàng thêu đồ đằng rất sống động.

Sau khi tiến vào rừng cây, tiếng bước chân của Uyển phu nhân càng ngày càng nhỏ, cứ như thể không phải đang đi, mà là đang bay.

“Lá gan thật lớn.”

Giọng Uyển phu nhân đột nhiên trở nên nhỏ, dứt lời, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Như Lan thậm chí không ăn đủ bữa tối, nghe thấy giọng nói như nữ quỷ của Uyển phu nhân thì sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, “Vèo” một phát trốn sau lưng Phó Tức.

Sắc mặt Tuế Du không thay đổi, dắt tay Bạch Ly, che trước người nàng, nói: “Uyển phu nhân đã mời, nếu bọn ta không đáp thì chẳng phải càng thất lễ hơn hay sao?”

Uyển phu nhân cười như cành hoa lắc lư, chỉ nghe “Phụt” một tiếng, hoa phục tinh xảo vỡ vụn, gót sen ba tấc của Uyển phu nhân biến thành hình dáng dữ tợn.

Chiếc đuôi to khỏe, chân sau mạnh mẽ phủ đầy vảy mịn, chiếc mặt nạ đoan trang bị xé nát, nụ cười mỉa tràn đầy giả dối.

Bên kia, “Băng Nhi” thậm chí trực tiếp biến thành một con thằn lằn, đôi mắt màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy tu sĩ ngoại lai này.

Chương kế tiếp