Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 88: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (20) - Một câu chuyện
“Biết rõ trong thôn có yêu mà còn không mời tự đến, mấy vị chân nhân, không biết vì chuyện gì?”

Uyển phu nhân lười diễn kịch tiếp, vung trường bào tơ vàng màu trắng, nói giọng không rõ giận hay vui.

“Tuế mỗ trái lại muốn biết, tại sao phu nhân lại chiếm cứ ngôi làng nho nhỏ này?” Tuế Du cười hỏi lại.

Uyển phu nhân ít ra cũng có đạo hạnh năm sáu trăm năm, không nên ẩn thân trong ngôi làng nhỏ này mới đúng.

Trên mặt Uyển phu nhân dần dần hiện ra hoa văn thằn lằn, con ngươi màu vàng đánh giá Tuế Du thật lâu, thè chiếc lưỡi mảnh dài, lại nhìn về phía Bạch Ly sau lưng hắn, con ngươi dựng đứng híp lại.

“Chẳng phải trưởng thôn đã nói với các ngươi rồi hay sao?”

Uyển phu nhân không tiếp tục úp mở nữa, vuốt ve đỉnh đầu trơn trượt của con trai, bắt đầu kể bằng giọng the thé.

Năm đó nàng gặp phải thời kỳ Viên Độn, dẫn theo Băng Nhi vừa hóa hình, suýt nữa bị tu sĩ giết chết.

Chạy trốn một đường đến ngôi làng nhỏ này, may mà được các dân làng cứu.

Nếu không có người trong làng này giúp bà một tay, có lẽ bà và Băng Nhi đã sớm không còn trên cõi đời này.

“Ngôi làng này có ơn với ta, ta đương nhiên phải bảo vệ họ trăm năm chu đáo.” Uyển phu nhân kiêu căng nói.

Những yêu quái tu hành theo khuôn phép như bà, xưa nay có thù trả thù, có ơn báo ơn, tuyệt đối không quỵt nợ.

Nghe vậy, Như Lan tức khắc cảm thấy phu nhân thằn lằn hình dạng đáng sợ này dường như đã không còn đáng sợ như trước.

Tuế Du gật đầu, nói: “Phu nhân quả thực có tạo hóa lớn.”

Uyển phu nhân khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Còn các ngươi đến đây để làm gì?”

Tuế Du chân thành nói: “Bọn ta chỉ đi ngang qua nơi này, muốn tá túc một đêm.”

Uyển phu nhân nghi ngờ nhìn chằm chằm Tuế Du: “Thật không? Thấy đại yêu như ta mà không muốn yêu đan của ta sao?”

Tuế Du cười nói: “Yêu quái có thiện quả với nhân loại, Tuế Du chỉ mong càng nhiều càng tốt.”

Con ngươi dựng đứng của Uyển phu nhân sắc bén nhìn về phía Tuế Du, Tuế Du thản nhiên đối diện.

Một lát sau, Uyển phu nhân nở nụ cười, giọng the thé hết sức chói tai.

Bà vươn chiếc lưỡi mảnh dài, nói: “Chân nhân như ngươi chắc là hàng giả rồi. Lần đầu tiên ta gặp chân nhân lại hy vọng yêu càng ngày càng nhiều.”

Lời nói của Tuế Du cứ như chọc trúng điểm buồn cười của Uyển phu nhân, bà cười lớn xoay người, Băng Nhi chậm rãi bò lên lưng mẫu thân.

Uyển phu nhân cõng con trai đi về phía trước: “Đi theo ta, ta thu xếp chỗ ở cho các ngươi.”

Mới đi hai bước, Uyển phu nhân lại quay đầu, con ngươi dựng đứng màu vàng lướt qua Bạch Ly, dừng lại trên người Tuế Du, như ma trơi ban đêm, cười âm u: “Chân nhân, ta cũng tặng ngươi một câu.”

Thằn lằn yêu có đạo hạnh cao, đôi mắt như âm vật dưới lòng đất, có thể nhìn trộm một chút kiếp trước.

Hai tay Tuế Du ôm quyền, nói: “Xin được lắng nghe.”

Đầu lưỡi mảnh dài của Uyển phu nhân linh hoạt xoay chuyển lên xuống, cười nói: “Chân nhân, ngươi có duyên với yêu.”

Tuế Du cười gật đầu: “Cảm ơn cát ngôn của phu nhân.”

Hắn đương nhiên có duyên với yêu, Tuế Du vẫn luôn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Uyển phu nhân ngoác chiếc miệng thật dài, tràn đầy ẩn ý thu hồi ánh mắt.

Nhìn bóng lưng lắc lắc lư lư của Uyển phu nhân, Như Lan nhỏ giọng nói với Phó Tức: “Tổ sư gia nói chí phải, trên đời này thật sự có rất nhiều yêu thiện.”

“Tiểu nha đầu, lúc ta ăn thịt người, ngươi còn chưa sinh ra đâu.” Uyển phu nhân nói một câu từ xa truyền tới, khiến Như Lan sợ đến mức lập tức đỏ vành mắt.

Uyển phu nhân lại cười the thé: “Ta nói đùa thôi. Thằn lằn bọn ta không giống súc sinh lông lá, cái gì cũng ăn đâu, thi thể của các ngươi quá thối.”

Uyển phu nhân nghiêng nửa mặt, ánh mắt vàng ươm nhìn chằm chằm Như Lan, liếm khóe miệng như thèm thuồng.

Cũng không biết lời nói của bà ấy câu nào là thật, câu nào là giả.

Vành mắt Như Lan chứa đầy nước mắt, không rơi không được, rơi cũng không xong, tủi thân vô cùng.

Phó Tức lau nước mắt cho nàng, nói: “Có sư huynh đây, đừng sợ.”

Như Lan đang định khóc hu hu thì nghe Phó Tức nói: “Nếu sư huynh đánh không lại thì còn sư thúc.”

Như Lan nghẹn họng, bĩu môi quát lên: “Huynh không thể chỉ nói nửa câu đầu thôi hả!” Thật đúng là đồ khờ!

Bạch Ly làm lơ lời nói châm biếm của loài bò sát nào đó, nhìn về phía bóng lưng cao lớn vai rộng trước mắt.

Lúc trước nàng từng có ý nghĩ, nếu gặp phải đại yêu trăm năm, có phải nam nhân này sẽ sinh lòng tà niệm hay không.

Kết quả hắn vẫn không có lấy một tia dao động.

Đối với kết quả này, nơi nào đó trong lòng Bạch Ly, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Bạch cô nương, hôm nay nàng có thể tắm rửa thoải mái được rồi.” Tuế Du quay đầu cười nói.

Bạch Ly gật đầu. Nàng không biết thần chú làm sạch thân thể, mỗi lần tắm rửa đều rất phiền phức.

“Ta canh cửa giúp Bạch cô nương nhé.”

Bạch Ly: “… Không cần.”

Nàng vẫn còn nhớ chân nhân nào đó thích nghe lén tiếng nàng tắm rửa.

Căn nhà nhỏ của Uyển phu nhân xa hoa hơn lời bà ấy nói rất nhiều, từ xiêm y hoa lệ của bà ấy là có thể thấy được một chút, là một con yêu quái rất thích hưởng thụ.

Bạch Ly và Như Lan được xếp cùng một phòng.

Tuế Du ân cần bưng nước tắm tới cho Bạch Ly, lại lấy một bộ đồ mới từ chỗ Uyển phu nhân, lề mề không chịu ra ngoài, nói là muốn thử nhiệt độ giúp Bạch Ly, mượn cớ sợ nàng bị bỏng.

Bạch Ly không nói hai lời đuổi hắn ra ngoài.

Vừa ngâm mình chưa được một khắc, sau lưng bỗng vang lên giọng nói the thé của Uyển phu nhân: “Không ngờ kẻ thích ăn tim gan tu sĩ như ngươi lại dây dưa với tu sĩ.”

Bạch Ly không nhúc nhích, vẫn tiếp tục ngâm mình trong nước ấm. Đã mấy ngày nàng không tắm nước ấm, phải tắm rửa thật kỹ một phen.

Lúc nãy nàng đã đoán được con thằn lằn này hẳn là nhận ra chân thân của mình, cho nên nàng không hề kinh ngạc hỏi: “Bà từng xem yêu đồ của ta à?”

Uyển phu nhân trượt đến đối diện Bạch Ly, nhìn gương mặt hồng hào vì bị hơi nóng xông của nàng, nói: “Ta đã thấy mẫu thân của ngươi, nên mới nhận ra ngươi. Tiểu Bạch Ly, nếu mấy tu sĩ kia biết ngươi là ai, có khi nào sẽ bắt ngươi đến Huyền Đạo tông không nhỉ?”

Bạch Ly nghiêm túc tắm rửa, trả lời: “Trước khi bắt ta đi, ta không ngại ăn một bữa thịt thằn lằn đâu.”

“Cho dù là thời kỳ Viên Độn mà miệng vẫn cứng như thế, không sợ ta giết ngươi à?” Uyển phu nhân ghé vào bên thùng, cười nguy hiểm.

Bạch Ly buông mi: “Nếu bà giết ta, vậy thì cho dù đến chân trời góc biển, chân nhân cũng sẽ lấy mạng bà.”

Nói xong câu này, Bạch Ly cũng cả kinh, từ khi nào mà nàng lại có ý nghĩ này?

Uyển phu nhân nở nụ cười, ghé sát vào gương mặt Bạch Ly, thấp giọng nói: “Nể tình ngươi là tiểu bối nên ta không so đo với ngươi. Còn có thể nói cho ngươi biết một chuyện thú vị nữa cơ.”

Bạch Ly không lên tiếng, Uyển phu nhân cười khằng khặc nói: “Tu sĩ kia, kiếp trước có duyên với ngươi.”

Bạch Ly lạnh nhạt nói: “Sao bà lại biết?”

Uyển phu nhân: “Cha mẹ ngươi chưa từng nói với ngươi, thằn lằn đại yêu có thể nhìn thấy kiếp trước à?”

Mỗi một loại yêu quái đều có một chiêu nửa thức của mình, yêu khác muốn học cũng không học được.

Ví dụ như mẹ bạch ly am hiểu dùng móng vuốt, cha ngân hồ thì am hiểu mê hoặc con người, ngay cả kiến yêu nho nhỏ cũng có năng lực khiêng năm ký gạo.

Trong đầu Bạch Ly bỗng hiện ra mấy con động vật kỳ lạ.

Uyển phu nhân híp mắt hỏi: “Ngươi không tin?”

Bạch Ly: “Không đủ để tin.”

Mặc dù miệng nói như vậy, song trong lòng Bạch Ly không khỏi bắt đầu liên tưởng.

Hắn là lợn, hay là chó, hoặc là con cá kia?

Chẳng trách nàng luôn có thể tìm được một chút cảm giác như đã từng quen biết.

Nghe Uyển phu nhân nhắc đến, Bạch Ly phút chốc hiểu ra.

“Bạch cô nương, tắm xong chưa?”

Nghe giọng Tuế Du, Uyển phu nhân cười biến mất trong vách tường, Bạch Ly nhìn bên ngoài nói: “Chờ chút.”

Chờ nàng quấn tóc, thay quần áo xong, mới từ bên trong mở then cửa.

Tuế Du đứng quay lưng về phía cửa, thoạt nhìn nghiêm trang, nhưng tai vẫn lắng nghe động tĩnh bên trong.

Cửa sau lưng mở ra, một luồng hơi nóng ùa ra.

Tuế Du xoay người, lập tức thấy Bạch Ly đang lau tóc.

Quần áo mới mà Uyển phu nhân chuẩn bị cho Bạch Ly là một bộ váy mềm màu trắng, bên ngoài khoác lụa mỏng đỏ tươi, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Bạch Ly.

Tuế Du buột miệng thốt lên: “Bạch cô nương, nàng mặc màu đỏ cũng rất đẹp.”

Bạch Ly chậm rãi lau tóc, nhấc mí mắt lên lập tức thấy gương mặt bị sắc đẹp tấn công của Tuế Du.

… Khỏi cần nói, càng nhìn càng thấy giống con lợn kia.

Lúc trước Tuế Du đầu thai mấy lần, lúc làm cỏ và cá còn quá ngây thơ, hoàn cảnh vị trí cũng mang tính cực hạn.

Lúc làm chó, hắn lầm tưởng mình chỉ bầu bạn với nàng một đời thì có thể kết thúc tâm nguyện. Huống hồ cho dù Chihuahua làm động tác đáng khinh cỡ nào thì cũng chỉ là con chó nhỏ đang làm nũng mà thôi.

Chỉ có kiếp làm lợn rừng.

Giơ răng nanh thật dài, lại thường xuyên nhìn Bạch Ly chảy nước miếng, quả thực chính là hình ảnh thu nhỏ của hắn.

“Ta khiêng nước ra ngoài, nàng cứ từ từ lau.”

Tuế Du đi vào phòng, hít một hơi thật sâu, trong phòng còn lượn lờ mùi thơm của Bạch Ly lúc tắm, đối với hắn mà nói như rừng hoa đào chốn Bồng Lai.

Bạch Ly: …

Rõ ràng là chân nhân thoạt nhìn trăng sáng sao thưa, thế mà động tác lại dung tục như thế.

Thùng nước tràn đầy, Tuế Du khiêng lên nhẹ bẫng, lúc đi ngang qua Bạch Ly còn tranh thủ cơ hội dùng cánh tay cọ mái tóc ướt của nàng.

Nhìn bóng lưng Tuế Du khiêng nước rời đi, Bạch Ly chậm rãi thở hắt ra một luồng khí trắng.

Nàng vào phòng, mở tay nải của mình, lấy hai chiếc răng nanh kia.

Vuốt ve răng nanh trơn bóng, Bạch Ly chợt bật cười.

Qua một hồi lâu, nàng bỗng ý thức được một chuyện.

Tuế Du không đổ nước vào vườn hoa trước cửa, đêm hôm khuya khoắt bưng thùng nước đó đi đâu?

Bạch Ly đẩy cửa, vừa lúc thấy Phó Tức đưa Như Lan về phòng.

“Chân nhân đâu?” Bạch Ly hỏi.

Phó Tức ngây ngốc nói thật: “Sư thúc đang tắm.”

Bạch Ly có linh cảm chẳng lành, mạch máu nổi trên trán, hỏi: “… Có phải là chiếc thùng màu vàng sẫm, trên thân viết một chữ Phúc không?”

Phó Tức gật đầu: “Trong thùng còn có cánh hoa, Uyển phu nhân thật chú trọng. Sao Bạch cô nương biết?”

Sao nàng biết ư?!

Thùng nước đó nàng đã ngâm mình ở bên trong! Còn lau chùi thật lâu! Hắn lấy đi tắm tiếp sao?

“Tuế Du!!!”

Bạch Ly nghiến răng hung tợn nói.

Chờ đến khi Bạch Ly xông đến trước cửa phòng Tuế Du, Tuế Du vừa lúc tắm xong, mặc áo trong màu trắng lỏng lẻo, ngồi bên vườn hoa trước cửa, đổ nước trong thùng vào đó.

“Bạch cô nương, sao nàng lại tới đây?” Tuế Du mặt không đỏ tim không đập nhanh, không hề chột dạ vì làm chuyện xấu.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn có khả năng là con lợn rừng kia, cảm xúc của Bạch Ly lại quay cuồng, nhón chân lập tức đánh tới tấp vào đầu hắn.

“Đừng ngã.”

Tuế Du vui vẻ cho Bạch Ly đánh, dứt khoát ngồi dưới đất, đỡ eo nhỏ của nàng, cho nàng làm mưa làm gió trên đầu mình.

“Ngươi có biết xấu hổ hay không! Nước ta tắm xong sao ngươi còn có thể dùng tiếp!”

Bạch Ly càng đánh càng hăng say, theo lực đạo của Tuế Du cưỡi lên vai hắn, túm tai hắn quát.

Như rất nhiều năm trước, nàng cưỡi trên lưng một con lợn rừng, vừa đánh vừa đạp.

“Còn thơm, vẫn có thể dùng.”

Tuế Du đỡ bạch ly yêu của hắn, nở nụ cười, một người muốn đánh một người muốn chịu.

Bạch Ly chưa bao giờ thân mật với hắn như thế, Tuế Du cứ như nhìn thấy một con bạch ly bộ lông bồng bềnh, nhiệt liệt nhào lên người hắn.

Giương nanh múa vuốt, rống giận gào thét với hắn.

Thứ mà hắn mong chờ thật lâu, dường như sắp sửa với tới rồi.

“Tuế Du, ngươi là lợn hả! Nước bẩn mà còn có thể dùng để tắm rửa?” Bạch Ly cắn vai hắn, nghiến răng nghiến lợi quát.

Tuế Du nghiêng đầu, tư thế kỳ quặc miễn cưỡng có thể thấy đôi mắt Bạch Ly, hắn cười nói: “Chỉ cần Bạch cô nương có thể nguôi giận, Tuế mỗ chẳng những là lợn, còn có thể làm chó.”

Nàng nói hắn là gì, hắn sẽ là cái đó.

Bạch Ly không khỏi nghĩ tới, kiếp này hắn quả thực càng trầm trọng hơn.

Không bằng heo chó!

Vô liêm sỉ hết sức.



Mẩu chuyện nhỏ:

Bạch Ly: Ta đã muốn đánh hắn từ lâu rồi!

Tác giả: Tại sao lại nhịn đến bây giờ?

Bạch Ly: Sợ hắn ăn vạ!!!

Tác giả: Thế bây giờ không sợ à?

Bạch Ly: … Áu áu áu!

Tác giả: Ai đó chỉ cần thẹn thùng thì sẽ không nói tiếng người (nhún vai)

Chương kế tiếp