Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 91: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (23) - Một vết thương
Chỉ nhìn cái đuôi thôi là biết con yêu quái này ít nhất cũng đã trăm năm tuổi.

Đệ tử nhỏ duy trì tư thế ngoáy mũi, run rẩy nhìn lên trên dọc theo cái đuôi, nữ tử vừa nãy còn da trắng xinh đẹp, mà con ngươi không biết đã chuyển sang màu băng xanh từ khi nào.

Con ngươi yêu quái lạnh lùng cùng hắn ta mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một giây, sau đó xoay một vòng rồi nói: “Ngươi không biết chân nhân của Huyền Đạo tông bọn họ thích nuôi yêu quái à, ta là bạch ly do ông ta nuôi.”

Đôi chân của đệ tử nhỏ không ngừng run rẩy, sau khi thở hổn hển thì rống to một tiếng: “Có yêu quái!”

Bạch Ly: … Cái cớ bịa ra không dùng được rồi.

Bề ngoài của nàng trông bình tĩnh, nhưng thực ra trái tim nhỏ trong lồng ngực cũng đang đập thình thịch.

Chân nhân ở phía sau vẫn đang dùng hai tay ôm lấy eo của nàng, không biết hắn bị dọa sợ đến choáng váng, hay là chưa phản ứng kịp.

Bạch Ly liếm môi, mở to đôi mắt xanh rồi chậm rãi quay đầu lại. Nàng hơi phấn khích, lại hơi thấp thỏm nhìn ra sau.

Tuy Tuế Du nói rằng hắn muốn nuôi bạch ly yêu, nhưng Bạch Ly vẫn chưa dám chắc chắn rằng nếu hắn phát hiện nàng là yêu quái, thật sự sẽ không để tâm chút nào sao?

Tuế Du hắn không kinh ngạc, cũng không sợ hãi, mà dùng lực nuốt hai ngụm nước bọt.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng mang đầy khát vọng, đảo qua đảo lại giữa cái đuôi to và đôi mắt xanh lam của Bạch Ly, như thể không biết nên nhìn cái nào trước mới phải.

Tuế Du nắm chặt cánh tay, ôm cả cái đuôi lẫn người của Bạch Ly vào trong vòng tay, chậm rãi cúi đầu xuống, hạ giọng nói: “Bạch cô nương, cuối cùng Tuế mỗ cũng tìm được ‘nàng’ rồi.”

Bạch Ly chớp con ngươi màu xanh lam sâu xa, khẽ nghiêng đầu: “… Là sao? Ngươi đã biết ta là bạch ly yêu từ lâu rồi sao?”

Tuế Du vẫn chưa kịp trả lời thì có một tiếng vang lớn truyền đến từ phía trước.

Một con rắn đen đốm đỏ lớn hung dữ mạnh mẽ chui ra khỏi lòng đất, một phát tóm lấy Tông chủ Tường Vân tông đang cằn nhằn.

Con rắn lớn nhảy lên đến giữa không trung, từ trong ngực và bụng phát ra tiếng cười man dại: “Hôm nay các ngươi đừng hòng chạy thoát!”

Các tu sĩ xôn xao náo động, hét lớn: “Xà yêu!”

“Nộp mạng đi!”

“Mau bày trận Ngũ Tinh Hàng Xà!”



Trong phút chốc, tất cả các tu sĩ tạp tông trở nên hỗn loạn.

Tông chủ Tường Vân tông trong miệng rắn dùng hai tay hai chân chống lấy miệng rắn, liều mạng vùng vẫy giãy dụa, lớn tiếng nói với các đệ tử Tường Vân tông ở phía dưới: “Các đệ tử! Các đệ tử!”

Tường Vân tông không có người chỉ huy, lập tức không biết làm gì mới phải. Âm thanh trong đám đông lại quá lớn, hoàn toàn không thể nghe rõ giọng nói của Tông chủ Tường Vân tông.

Trong cổ họng của con xà yêu bốc ra một mùi hôi thối khiến cho Tông chủ Tường Vân tông muốn ói, ráng chống đỡ hét lên: “Trận Hàng Xà vớ vẩn! Các đệ tử Tường Vân tông, mau tới cứu ta!”

Trong lúc Tông chủ Tường Vân tông sắp trụ không được nữa, một sợi dây thừng mềm mại quấn quanh lưng của hắn ta, vào giây tiếp theo, hắn ta bị một lực lớn kéo ra khỏi miệng rắn, xà yêu nhanh chóng khép miệng lại, chỉ có thể cắn được một cái.

Tông chủ Tường Vân Tông vững vàng đáp đất, sau đó mới phát hiện là Tông chủ của Huyền Đạo tông dùng Phược Yêu Tác kéo hắn ta ra.

Không quan tâm đến cái mông bị xà yêu cắn một lỗ lớn, tông chủ Tường Vân tông ôm mông nói lời cảm ơn, các đệ tử ở bên cạnh thấy hắn ta được cứu thì vội vàng chạy tới, khoác áo choàng mới cho hắn ta.

Đối phó với quái vật lớn, thừng trói yêu chỉ như một sợi dây thừng không có chút tác dụng gì.

Trừ khi dùng Phược Yêu Tác tám trọng xuyên qua xương cột sống của bọn nó thì mới có thể chặn các hành động của bọn nó.

“Tuy động tác của xà yêu này nhanh chóng mạnh mẽ, nhưng chúng ta nhiều người như thế, mỗi người một kiếm là có thể tiễn nó về trời.” Tông chủ Tường Vân tông lấy thanh bảo kiếm của mình từ trong túi gấm ra, suy nghĩ xem làm thế nào để trả mối thù bại lộ hoa cúc của mình.

Tông trưởng của Huyền Đạo tông - chưởng môn Bích Côn bề ngoài trông như một hán tử cường tráng ngoài bốn mươi, có bộ râu quai nón màu đen, mày rậm mắt to, trông như vị thần cửa được dán trong dịp Tết.

Chưởng môn Bích Côn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Toàn thân xà yêu cũng dính đầy chất độc, tốt nhất đừng để nó đến gần.”

Thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của các tu sĩ, con rắn đen đốm đỏ ngạo nghễ mở cái miệng đầy máu ra và nói: “Các đại năng đắc đạo, vậy mà toàn là bọn chuột nhắt!”

Chất dịch trong suốt sền sệt quanh người xà yêu, khi dịch nhờn rơi xuống đất thì kèm theo tiếng vang “sà sà”, mặt đất bị nọc độc hòa tan thành một hố tròn, bốc lên làn khói trắng.

Các tu sĩ ở phía trước cực kỳ sợ hãi khi thấy vậy.

Nếu nọc độc này đổ lên người thì chắc chắn sẽ mất đi một lớp da thịt.

Con rắn lớn càng thêm phách lối, nham hiểm thè cái lưỡi đỏ ra và nói: “Bổn đại tiên phải cho các ngươi tan thành vũng máu!”

Đám người ở phía sau, tiếng huyên náo ồn ào lập tức bao trùm đi tiếng hét lên của đệ tử nhỏ, điều đáng thương hơn là cùng với sự chen chúc của đám đông, đệ tử nhỏ không ngừng bị đẩy về phía Bạch Ly.

Bạch Ly nhìn đệ tử nhỏ đó, giống như con chuột chạy tới chạy lui trong thùng dầu.

“Yêu quái! Có yêu quái!” Đệ tử nhỏ khóc như mưa, khó khăn lắm mới đi ra một bước thì lại bị đám đông đẩy lùi hai bước, vừa quay đầu lại, vẫn là cặp mắt xanh lam đó của Bạch Ly.

Đệ tử nhỏ khóc ra bong bóng nước mũi, hét lớn: “Yêu quái!”

Sau vài lần, đệ tử vừa bị đẩy lùi, Bạch Ly nhìn hắn ta chằm chằm, trước một bước mở miệng hét lớn: “Yêu quái! Có yêu quái!”

Còn chu đáo nói: “Ta hô lên thay ngươi.”

Đệ tử nhỏ: “Hu hu hu!”

Yêu quái còn học theo hắn ta nói chuyện…

Tu sĩ ở phía trước không hiểu rõ hoàn cảnh của đệ tử nhỏ, khó chịu bởi tiếng khóc của hắn ta, bực mình nói: “Khóc cái gì mà khóc! Chúng ta tới đây không phải vì bắt xà yêu sao!”

Do dòng người quá đông, ngoài Tuế Du, Như Lan và Phó Tức ra thì chỉ có đệ tử nhỏ đó thấy được sự bất thường của Bạch Ly.

Như Lan đã choáng váng, lắp bắp hỏi: “Sư huynh, có phải ta bị ảo giác không?”

Phó Tức nhìn Tuế Du, tiểu sư thúc nào còn tâm trạng nhìn hắn ta, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Ly không chớp mắt, sắp hiện ra tia máu đỏ.

“Không phải đâu.”

Như Lan: “Bạch… Bạch cô nương là… là yêu quái?”

Nàng ta cùng yêu quái ăn chung và sống chung lâu như vậy, còn ngủ chung một phòng!

Phó Tức cẩn thận nhìn Bạch Ly và nói: “Bạch cô nương, chắc hẳn là bạch ly yêu.” Cặp mắt xanh lam kia giống hệt trong yêu đồ của sư thúc.

Thảo nào họ không tìm ra dấu vết của bạch ly yêu trên đường đi, hóa ra là chuyện như vậy.

Như Lan hít một hơi, suýt đã khiến bản thân bị sặc.

Nàng ta vừa định nói, sư thúc chắc chắn rất ngạc nhiên nhỉ!

Thì lập tức nghe thấy Phó Tức nói: “Có lẽ sư thúc đã biết từ trước rồi.”

Nếu không thì không thể nào có dáng vẻ toại nguyện như thế kia được.

Như Lan kinh ngạc trợn tròn mắt.

Phó Tức tuy khờ nhưng không phải ngốc, nói với Như Lan: “Sư muội, muội có muốn Bạch cô nương bị bắt không?”

Như Lan quay lại nhìn Bạch Ly, tình cờ bắt gặp đôi mắt quyến luyến của sư thúc, như thể hắn đang ôm báu vật của mình trong tay vậy.

Như Lan suy nghĩ một hồi, quyết tâm nói: “Sư huynh, đợi sau khi giết chết xà yêu thì chúng ta giúp Bạch cô nương trốn thoát đi.”

Thông qua việc chung sống với Bạch Ly những ngày nay, nàng ta không tin Bạch Ly là yêu quái tà ác giết người bừa bãi, huống chi những tu sĩ mà Bạch Ly giết cũng đều là loại cặn bã của thiên hạ.

Nếu là nàng ta thì cũng nóng lòng làm thịt bọn họ, để dọn sạch môn phái tu sĩ.

Bỗng nhiên, phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Cùng lúc đó là giọng nói trầm mạnh của chưởng môn Bích Côn: “Các đồng môn, chú ý dưới chân, nọc rắn sẽ làm tan xương nát thịt.”

Vừa dứt lời, mặt đất của mấy người ở phía trước phồng lên một cái bọc lớn, một đoạn đuôi rắn từ lòng đất chui ra, nọc độc dính trên đuôi rắn văng ra tứ phía khi cái đuôi lắc lư.

Một khi nọc độc dính vào da thịt thì sẽ lập tức ăn mòn một mảng da lớn.

Làn da bị ăn mòn sẽ tỏa ra mùi hôi thối, sau đó sẽ tiếp tục ăn mòn ra xung quanh với tốc độ cực chậm, trừ khi cắt mảng thịt này ra, nếu không thì nó sẽ tiếp tục lan ra phía ngoài.

Đám người còn chưa kịp hét lên thì những cái đuôi dính đầy nọc độc đã nhô ra khỏi mặt đất!

Ở chiến trường phía trước, chưởng môn Bích Côn dùng một bức tường lửa để ngăn cách mọi người với xà yêu.

Một khi nọc độc gặp lửa thì sẽ lập tức hóa thành những luồng khói đen. Những chân nhân khác của Huyền Đạo tông đóng băng mặt đất dưới chân, đợi cái đuôi rắn chui ra thì lập tức đông cứng nó thành băng.

Thiên Minh chân nhân ngồi ở phía sau, khi đối mặt với tình thế bất lợi như vậy, mặt ông không chút đổi sắc, thong dong bình tĩnh.

Muốn ngăn chặn xà yêu này, trước tiên phải chặn động tác của nó thì mới có thể chém giết nó từ xa, nếu không, một khi nó chuyển động thì sẽ lập tức vung ra một lượng lớn nọc độc, làm thương rất nhiều tu sĩ trẻ vô tội.

Thấy những cái đuôi rắn từ dưới đất chui ra, Tuế Du trở tay đặt Bạch Ly lên lưng mình: “Ôm lấy ta.”

Bạch Ly cần một khắc để yêu lực chạy khắp toàn thân, nàng ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Tuế Du.

Tuế Du đã lục lọi trong túi gấm một lúc lâu mới tìm thấy thanh bảo kiếm của mình trong đống lộn xộn.

Bạch Ly: “… Ngươi không thể chia thành hai cái túi gấm để đựng đồ sao?”

Tuế Du ngại ngùng cười nói: “Sư phụ chỉ cho ta một cái thôi.”

Cái đuôi rắn ở phía trước bên trái hất mạnh, Tuế Du nhảy ra sau, tay phải vung kiếm, đồng thời nói với Phó Tức: “Lửa!”

Thanh kiếm chém đứt đuôi rắn, Phó Tức và Như Lan cùng lúc niệm chú để đốt cái đuôi rắn thành tro bụi.

Nhưng đuôi rắn ở dưới đất giống như từng đám rau hẹ, càng chặt càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Như Lan mệt đến thở hổn hển, vừa mới thở phào một hơi thì mặt đất bên phải đã phồng lên một cái bọc lớn.

Trong lòng Như Lan thầm kêu hỏng bét rồi, Bạch Ly nhìn thấy, lập tức tóm lấy cái áo sau lưng nàng ta rồi ném về phía Phó Tức trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc: “Bắt lấy!”

Sau khi Phó Tức bắt được Như Lan, hắn ta cũng ném Như Lan lên lưng như Tuế Du.

Như Lan nghỉ ngơi một lát thì nói: “Sư huynh, thả ta xuống đi, ta vẫn ổn.”

Mặc dù Như Lan tính tình yểu điệu, nhưng nàng ta biết sứ mệnh với tư cách là tu sĩ của mình, bây giờ không thể nũng nịu ăn vạ được.

“Như Lan, giúp sư huynh canh chừng phía sau, đừng để bị đánh lén.”

Phó Tức không định buông tay, hắn ta nắm chặt chuôi kiếm rồi dặn dò Như Lan.

Như Lan không nói thêm gì nữa, nàng ta dùng thắt lưng giữ vững cơ thể, nhìn ra phía sau, kiên quyết nói: “Sư huynh, giao phía sau cho ta.”

Lúc này, xà yêu ở phía trước đột nhiên bắt đầu kêu lên như phát điên, âm thanh lan đến mọi ngóc ngách, khiến người ta sởn gai ốc.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Càng có nhiều đuôi hơn!”

“Mắt của xà yêu đã bị sư bá bắn mù rồi!”



Âm thanh năm mồm mười miệng vang lên nên đám người Tuế Du mới nghe được đại khái.

Tông chủ Tường Vân tông vì trả mối thù bại lộ hoa cúc nên cùng các đệ tử hợp sức bắn mù một con mắt của con rắn lớn, vì thế khiến cho con rắn khổng lồ đột nhiên nổi điên.

Tần suất đuôi rắn xuất hiện càng cao thì xà yêu càng dễ kiệt sức, và tương tự, người bị thương sẽ càng nhiều.

Hiện giờ xà yêu đang trắng trợn vung nọc độc một cách bất thường, rõ ràng là kết quả của việc muốn liều phen cá chết lưới rách.

Nó rải một lượng lớn nọc độc, các tu sĩ kêu la thảm thiết ngã xuống, cả núi rừng cũng tràn ngập một mùi hôi thối nồng nặc.

“Bạch cô nương, Tuế mỗ muốn hỏi nàng một câu.” Tuế Du vừa chặt đuôi rắn vừa hỏi.

Bạch Ly ở sau lưng hắn cũng không nhàn rỗi, giúp hắn trông chừng những đuôi rắn đánh lén từ bốn phía.

“Chuyện gì?”

“Tên của Bạch cô nương là gì?”

Bạch Ly sững sờ, Tuế Du cứ gọi nàng là Bạch cô nương, hình như nàng thật sự chưa từng nói tên của nàng.

“Bạch Ly, ly trong ly thủy.”

“Hóa ra là Ly Nhi.” Tuế Du cười nói.

Bạch Ly hai tai nóng lên, nhe răng nói: “Đã lúc này rồi mà còn có tâm trạng rảnh rỗi để nghĩ những thứ này, xà yêu này e rằng muốn cùng các ngươi không chết không thôi!”

Tuế Du sờ mặt, Bạch Ly tình cờ nhìn về phía trước, lập tức thấy máu tươi trên tay Tuế Du.

Bạch Ly giật mình, lập tức nhảy khỏi lưng của hắn.

“Tuế mỗ tưởng bất cẩn bị trầy xước, không ngờ lại là nọc độc.” Tuế Du cười rồi lấy ra một con dao găm nhỏ, muốn cắt đi thịt thối trên mặt.

Bên má trái của Tuế Du bị nọc độc ăn mòn ra một vết thương dài như ngón trỏ, vết thương bị bỏng sâu đến có thể nhìn thấy xương.

Bạch Ly giữ lấy tay của hắn, cơn giận dữ trong lồng ngực lập tức dâng lên, đôi mắt màu xanh lam phủ lên một màng mỏng đỏ như máu.

Những người tu tiên cũng biết rằng đó là dấu hiệu trước khi nhập ma.

Dù cho những tu sĩ mà Bạch Ly giết chết cũng không phải người tốt, nhưng nàng đã ăn nhiều tim người như vậy, suy cho cùng cũng không phải là chuyện tốt.

Chỉ có thể dùng nhiều công đức hơn để bù đắp.

Tuế Du thầm nghĩ, nếu được, hắn muốn đưa hết mọi công đức của mình cho nàng, cho dù kiếp sau có làm thú vật cũng được, hắn không muốn để nàng chịu chút khổ sở nào.

Lúc này, Bạch Ly chợt nhớ tới kiếp trước của Tuế Du.

Đầu tiên là con lợn rừng rải ruột ở khắp nơi vì bảo vệ nàng.

Sau khi lợn rừng chết, sinh linh này lại hóa thành chó, lại chạy đến ở bên nàng cả đời.

Cuối cùng cũng chuyển kiếp thành người, nhưng vẫn ngốc nghếch mất mười mấy năm thời gian để tìm nàng.

Nhưng nàng lại khiến hắn bị thương.

Nàng từng nói rằng nếu người khác moi bụng của hắn, thì nàng sẽ móc tim của người khác.

“Ngươi cúi đầu xuống đi.” Bạch Ly thấp giọng nói, giọng nói của nàng trở nên hơi khàn và mơ hồ, giống như một con dã thú đang bắt chước lời nói của loài người.

Tuế Du mỉm cười cúi đầu xuống.

Ngay cả khi con bạch ly này muốn cắn cổ của hắn, thì hắn chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn giao nộp.



Lời tác giả:

Chào mừng mọi người đón xem chương trình thế giới động vật vào ngày mai, bạch ly xé xác rắn độc bằng tay.



Tuế Du là một người cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì hắn cũng không quên chấm mút…

Chương kế tiếp