Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 90: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (22) - Một túi gấm
Tuế Du nghe Bạch Ly nói muốn cùng đi bèn vui không kiềm chế được, hỏi: “Bạch cô nương đang lo lắng cho Tuế mỗ nên mới muốn cùng đi sao?”

Lo lắng kiếp sau hắn đầu thai thành động vật… cũng tính là một loại quan tâm nhỉ? Bạch Ly miễn cưỡng gật đầu.

Thế mà trong mắt Tuế Du lại thành ra Bạch Ly đang “canh cánh trong lòng” an nguy của hắn.

Cho dù tận mắt nhìn cảnh tượng tàn nhẫn là đồng loại mình bị giết hại cũng không tiếc đi theo.

Tình cảm trào dâng, Tuế Du thì thầm gọi: “Bạch cô nương.”

Bạch Ly ngẩng đầu bèn nhìn thấy nụ cười ngấy người trên bản mặt Tuế Du, vẻ thâm tình, như đầm phù sa nhấn chìm nàng không sao thở nổi.

“Sao ngươi lại có vẻ buồn nôn này thế?” Bạch Ly vội vàng lùi về sau một bước, nhíu mày hỏi.

Tai Tuế Du tự động lọc đi hai chữ “buồn nôn”, làm như bên cạnh không người mà bước lên trước: “Tuế mỗ biết tâm ý của Bạch cô nương…”

Bạch Ly lùi trốn về sau, chỉ sợ Tuế Du bám lấy nàng, vội nói: “Hình như ngươi hiểu lầm gì rồi.”

Nàng biết tỏng Tuế Du có cách nghĩ khác người thế nào với nàng. Nàng nói chắc như đinh đóng cột với Tuế Du: “Vứt hết tất cả những suy nghĩ linh tinh lằng nhằng trong đầu của ngươi đi! Ta không nghĩ như thế đâu!”

Tuế Du gật đầu, nhưng biểu cảm trên mặt kiểu: “Nàng không cần nói đâu, ta hiểu mà.”

Bạch Ly: “Ngươi hiểu cái quái gì!”

“Ngươi đừng tới đây!”

Bạch Ly thấy Tuế Du muốn xông tới bèn vội vàng nhấc chân chạy về phía trước.

Bạch cô nương bẽn lẽn nhấc tà váy màu đỏ tươi chạy còn nhanh hơn cún!

Dù gì năm đó Bạch Ly cũng xưng bá ở núi Phiêu Diểu, là con gấu trốn đông chạy khắp núi đồi như lưu manh.

Đến nay cho dù là vỏ bọc thân thể con người cũng vẫn có thể chạy với tốc độ của vượn người.

“Bạch cô nương, nàng chậm một chút.” Tuy ngoài miệng Tuế Du nói như thế nhưng cũng bước từng bước lướt đến theo.

“Ngươi đừng đuổi thì ta không chạy nữa.”

Lúc Tuế Du chạy, hơi thở không có một chút hỗn loạn, còn có thể duy trì nụ cười tươi trên mặt, nói với Bạch Ly: “Bạch cô nương, đuổi bắt thế này với nàng khiến Tuế mỗ vô cùng kích động.”

Hắn không chỉ kích động mà còn thấy hưng phấn…

Nam nữ đuổi bắt như thế này vốn là chuyện lãng mạn như gió yêu cát vậy.

Đổi lại thành Bạch Ly và Tuế Du ở đây lại thành ra như tranh nhau ai nhanh nhất…

Bạch Ly đã miễn dịch với sự không biết xấu hổ của hắn, dứt khoát căn đúng thời cơ phản đòn.

Thấy Bạch Ly xông đến, Tuế Du chẳng thèm trốn đi mà còn dang rộng vòng tay đón nàng.

Bạch Ly xông đến trước mặt hắn, cong người “xoạch” một cái bèn đá bay hắn đi.

Cả trên dưới Tuế Du đều không dùng sức nên mới để nàng dễ dàng quật ngã như thế. Túi gấm tàng bảo buộc bên eo lỏng rơi, bung ra thứ đồ cất bên trong.

“Roạt roạt” một tiếng, đồ vật trong túi rơi đầy đất.

Trong túi gấm tàng bảo mà Tuế Du lấy được từ chỗ sư phụ vốn nên để đặt binh khí, điển tịch quý giá hoặc là những báu vật bí mật nào khác.

Thế mà bên trong rơi ra thứ khiến Bạch Ly nổi cả gân trán.

Cốc gỗ, dây buộc đầu… ngay đến cả áo vải mà nàng mặc rách rồi vứt ở bên đường, mà hắn cũng nhặt về nhét vào trong túi gấm…

“Tuế Du!”

Bạch Ly vẫn rầu rĩ không biết vì sao mình luôn mất đồ, thì ra tên trộm lại ở ngay trước mắt!

Tuế Du không hoảng không vội bò dậy, nhặt hết từng thứ đồ rơi về, còn cười nói với Bạch Ly: “Dây túi gấm không thắt chặt.”

“Ngươi còn cười à! Ngươi lấy đồ ra cho ta!”

Bạch Ly cúi xuống, bắt đầu nhặt. Vừa rồi nàng không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại bèn phát hiện ra còn có cả tóc rụng của nàng ở trong đó!”

“Ngươi, ngươi nhặt những thứ này làm gì?”

Hắn nhặt cốc và dây vải buộc tóc của nàng thì nàng còn hiểu được, nhưng nhặt tóc nàng làm gì?

Nhân lúc Bạch Ly ngạc nhiên dừng tay, Tuế Du vội vàng lấy lại đồ trong tay nàng, nhét vào túi gấm.

Nghe nàng hỏi như thế, Tuế Du cười đáp: “Bạch cô nương… thực sự muốn biết à?”

Bạch Ly: “…”

Thái độ Tuế Du ấp a ấp úng, giấu giấu diếm diếm khiến Bạch Ly nổi điên, trợn mắt trừng hắn: “Nói!”

Tuế Du vuốt dây buộc tóc trong tay, áp nó lên mặt, thì thầm: “Tuế mỗ…”

Bạch Ly ngắt lời hắn: “Không cần nói tới dây buộc tóc. Ta hỏi ngươi, ngươi nhặt tóc ta làm gì?”

Chẳng cần Tuế Du nói, Bạch Ly cũng có thể đoán ra được hắn dùng những đồ kia của nàng làm gì.

Theo thói quen của Tuế Du, không phải là thường lấy ra hít ngửi thì là đút tay vào túi gấm mà vuốt ve, nói chưa biết chừng còn lấy cả cốc gỗ của nàng ra uống nước…

Tuế Du nghĩ ngợi, đáp: “Tuế mỗ vẫn chưa nghĩ ra tóc dùng vào việc gì. Nhưng vứt đi thì tiếc quá nên bèn nhặt lại.”

Bạch Ly: “Tuế Du… Ngươi có biết cho dù là người hay là động vật thì tóc hay lông rụng đi rồi cũng có thể mọc lại mới không?”

Tuế Du trả lời mặt đầy vô tội: “Đương nhiên Tuế mỗ biết chứ.”

“Thế ngươi còn nhặt làm gì? Mỗi lần ta tắm gội đều rụng tóc như thủy tảo, chẳng lẽ ngươi đều muốn nhặt hết lại?” Bạch Ly không sao tưởng tượng nổi một chân nhân có tu vi như hắn lại nhặt tóc người ta giấu trong túi gấm.

Kể chuyện này ra ngoài, không sợ người ta cười rụng cả răng à, có khi còn không ai dám tin…

“Đương nhiên không giống nhau. Đây là tóc rụng mà trước khi Bạch cô nương và Tuế mỗ lưỡng tình tương duyệt. Chẳng giấu gì Bạch cô nương, Tuế mỗ thực sự gom được kha khá.”

Tuế Du mỉm cười ý nhị, giống như thương nhân bán tảo, móc ra nắm tóc từ trong túi gấm. Túm tóc mềm như sa tanh được buộc lại bằng dây thừng đỏ, nhìn qua là biết đã góp được từ lâu.

Bạch Ly ngẩn ra một lúc không biết nên hỏi hắn chuyện “lưỡng tình tương duyệt” trước hay là hỏi chuyện đem túm tóc đi làm phép trước.

“Ngươi… từ lúc nào ngươi cảm thấy hai ta lưỡng tình tương duyệt hả?” Bạch Ly quyết định hỏi vấn đề này trước, tiện thể cướp túm tóc trong tay hắn về.

Tuế Du nghĩ ngợi một lát, đáp: “Không phải lưỡng tình tương duyệt thì là chung tình mình nàng? Hay tình trong như đã?” Tuế Du nhanh nhẹn dứt khoát bẻ lệch vấn đề này.

Bạch Ly lười phí lời với hắn, đang chuẩn bị muốn ném túm tóc đi.

Tuế Du mím môi, con ngươi đen láy nhìn nàng chăm chú, thấy Bạch Ly nhìn lại, hắn vẫn để lộ ra nụ cười lấy lòng, cẩn thận từng tý.

Bạch Ly hít sâu một hơi.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, rõ ràng là hắn làm sai, hắn như bị bệnh thần kinh nhặt cả tóc của nàng.

Mà sao thấy dáng vẻ đáng thương của hắn, Bạch Ly không sao hạ được quyết tâm vứt đi.

Bạch Ly dứt khoát ném tóc lại cho hắn, bực bội nói: “Tùy ngươi đi.”

Vì sao Tuế Du lại nhặt đồ của nàng.

Nói đơn giản thì là thích nàng mà thôi… tuy cách thích này có phần nằm ngoài phạm vi của người thường…

Cả quá trình, Như Lan đứng bên cạnh coi mình như vô hình, không hề nghe thấy gì, không hề nhìn thấy gì.

Phó Tức không hiểu, gãi đầu, hỏi Như Lan: “Sư muội này.”

Như Lan bụm tay che miệng hắn ta lại, dữ dằn đè thấp giọng hằm hè: “Đừng hỏi, hỏi rồi huynh cũng không hiểu được đâu!”

Trong tình huống bình thường, nếu một người trộm đồ mà để bị phát hiện thì người đó sẽ khống chế hành vi trộm cắp của mình và thấy xấu hổ.

Thế nhưng, Tuế Du rõ ràng không nằm trong phạm trù người thường.

Hoặc là nói, khi hắn gặp phải những chuyện liên quan tới Bạch Ly sẽ nảy sinh loại chấp niệm mà người thường khó lý giải.

Khi Tuế Du quang minh chính đại chỉ vào cốc của Bạch Ly, hỏi nàng: “Nếu Bạch cô nương không dùng nữa thì có thể cho Tuế mỗ không?”

Bạch Ly ngẩn ra một lát, tưởng tượng tới tâm lý vặn vẹo của Tuế Du.

Sao hắn có thể từ tên trộm vặt bị bại lộ tiến hóa thành ăn xin xòe tay ra với vẻ đương nhiên như thế.

“Chân nhân, tiểu nữ có chuyện này muốn hỏi.”

Bạch Ly hiếm có khi nói chuyện bình tĩnh. Tuế Du mỉm cười đáp: “Mời Bạch cô nương nói.”

“Huyền Đạo tông được phong là thiên hạ đệ nhất đại tông, chân nhân tu sĩ phủ khắp thiên hạ. Quý tông môn có nhiều chân nhân kiệt suất giống như chân nhân đây không? Nếu mà nhiều thì có khi ghép hết da mặt vào chẳng phải còn dày hơn cả lịch sử của quý tông môn à?”

Tuế Du ỏn ẻn cười: “Tuế mỗ bất tài, từng được sư huynh và sư phụ tán thưởng là dật tài trăm năm khó gặp.”

Bạch Ly xụ mặt: “Ngươi thực sự không hiểu ý tứ trong lời ta nói sao?”

Tuế Du cười đáp: “Sư phụ từng nói, cho dù thế nhân có nói gì thì đều phải giữ bản tâm của mình, không thể để nó dao động một chút nào hết. Đương nhiên, Bạch cô nương nói Tuế mỗ không biết xấu hổ, ta cảm thấy cô nương nói có lý.”

Ngươi mắng hắn, hắn không giận, nói hắn, hắn cũng không tức.

Bạch Ly không sao trút giận được, dứt khoát nhấc chân dưới bàn đá hắn một phát.

Cú đá này không đau không ngứa, Tuế Du cười càng thêm vui vẻ.

Tuế Du mặt mũi đoan chính, có chút lười nhác, khi cười ánh mắt lấp lóe mang theo dáng vẻ phong lưu.

Cực kỳ thiếu đòn.

“Bạch cô nương, cốc của nàng…”

Bạch Ly nghiến răng đáp: “Uống xong rồi đưa ngươi! Ngươi gom nhiều cốc như thế định mở quán trà à?”

Càng lúc càng gần đến Phương thành, thời tiết cũng biến đổi không ngừng.

Yêu đan ngủ say dần thức tỉnh, Bạch Ly có thể rõ ràng cảm nhận được sức lực của mình mỗi ngày đều mạnh hơn, mỗi ngày đều có tinh thần hơn.

Cũng có nghĩa là, kỳ Viên Độn của nàng đã sắp kết thúc.

Trạng thái của Bạch Ly ngày một tốt hơn, trong mắt người khác thì thấy nàng càng ngày càng đẹp hơn.

“Bạch cô nương, cô trắng quá.” Như Lan ngưỡng mộ ngắm nhìn Bạch Ly đang ngồi uống trà.

Ánh nắng chiếu lên mặt nàng khiến làn da trắng bóc như đang phát sáng.

Bây giờ nghĩ lại, lúc Bạch Ly mới gặp mấy người Tuế Du là sa sút nhất.

Chưa cần nói tới bỗng nhiên nàng phải đón nhận kỳ Viên Độn, lúc đó bị thương nhẹ chẳng còn chút yêu lực nào.

Tuế Du nghe Như Lan nói thế, yên ắng chắn trước người Bạch Ly, che hoàn toàn nàng.

Bạch Ly: …

Nàng có phải làm từ tuyết đâu mà sợ người ta nhìn liếc qua sẽ tan chảy không bằng?

“Chân nhân, ngươi tránh ra chút đi.”

“Tuế mỗ che nắng cho Bạch cô nương.”

Sau lưng Bạch Ly là cửa sổ có ánh nắng chói chang bên ngoài, còn trước người là một bức tường chặn lại mang tên Tuế Du.

Hắn đang che nắng từ nơi nào? Nắng mọc từ trên trần nhà ra hay gì?

Tuế Du không chớp mắt ngắm khuôn mặt Bạch Ly, nhìn một cái lại nhấp một ngụm trà.

Bạch Ly không nhịn được, hỏi: “… Tiểu nữ là điểm tâm ăn khi uống trà à?”

Tuế Du: “Ngắm Bạch cô nương phẩm trà mà Tuế mỗ như được ngồi thong dong thưởng thức rượu tiên.”

Như Lan ngồi bên cạnh bèn đẩy Phó Tức, thì thầm nói: “Sư huynh học theo chút đi. Học được nửa chiêu thức của sư thúc thôi, huynh cũng không lo cô độc đến già nữa đâu.”

“Ồ.”

Phó Tức cũng bắt chước, mắt nhìn Như Lan, rồi bưng cốc trà uống ực hết cốc.

Rồi trong ánh mắt kinh hãi của Như Lan, Phó Tức thành công rót nước trà vào mũi rồi vô ý phun hết lên người Như Lan.

Mà lúc này ở Phương thành, mấy đại tông môn có tiếng được Huyền Đạo tông dẫn đầu đã tụ tập lại.

Đám đông tu sĩ tập trung ở sơn đạo cách hai mét bên ngoài Phương thành bàn bạc cách bắt xà yêu, thề phải bắt được xà yêu ăn thịt người, trừ hại cho dân.

Tuy nói Huyền Đạo tông là thiên hạ đệ nhất tông môn nhưng vô cùng khiêm tốn. Từ tông chủ cho đến Thiên Minh chân nhân đều có tính cách có thể ra tay thì không cần nói nhiều.

Nếu đã quyết định phải giết xà yêu sẽ không cần nói mấy lời vô dụng nữa, chẳng bằng bớt chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng thần tránh xà yêu tập kích.

Thấy Huyền Đạo tông không có ai đứng ra chủ trì đại cục, một tông môn có tiếng hiển hách khác – Tông trưởng của Tường Vân tông đứng ra.

Hắn ta bày ra dáng vẻ đại năng, đắc ý bắt đầu diễn thuyết giết yêu.

Đợi đến khi đám người Tuế Du đuổi đến, đám đông người đã đứng kín sơn lộ, bọn họ chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, nhìn theo xa xa về phía trước.

Tiểu đệ tử của tông môn bên cạnh, hỏi: “Ấy, các ngươi là người tông môn nào mà giờ mới tới?”

Tuế Du ôm Bạch Ly, tránh cho người khác chen lấn đẩy nàng, mỉm cười đáp: “Huyền Đạo tông.”

Tiểu đệ tử đánh giá bọn họ khắp lượt, rõ ràng không tin, nói: “Huyền Đạo tông đều ở phía trước kia kìa.”

Làm gì có khả năng lại đứng tận cuối cùng với đám tông môn nhỏ lạc loài như bọn họ chứ.

Tuế Du chỉ cười, không giải thích.

Lúc này, Bạch Ly bỗng cảm nhận được yêu khí nồng nặc đang tràn ra từ dưới mặt đất. Cùng lúc đó, Thiên Minh chân nhân ở phía trước mở bừng đôi mắt đang nhắm nghiền nghỉ ngơi, tay phải hơi động đậy.

Vì yêu khí dưới lòng đất kích thích, yêu lực đang dần thức tỉnh của Bạch Ly bị lôi kéo lập tức phá vỡ cầm cố, nó như cơn lũ tràn đến khắp mọi nơi trong cơ thể.

Chỉ nghe có tiếng “roạt roạt”, sau lưng Bạch Ly vang lên tiếng vải vóc bị xé rách.

Đệ tử của tông môn nhỏ nghe tiếng động, hít hít mũi, bất giác quay qua nhìn.

Liền nhìn thấy chiếc đuôi vừa to vừa dài, phủ đầy lông mịn…

Chương kế tiếp