Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 93: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (25) - Một chưởng môn
Tuế Du hiểu rất rõ về thực lực của mình, sẽ không có chuyện nóng máu lên là cảm thấy ta đây đệ nhất thiên hạ.

Cơn tức giận vì hồng nhan thì đúng là có thật, nếu không thì cũng sẽ không nhảy ra khỏi đám đông, chặn ở phía trước Bạch Ly.

Nhưng sau khi giận xong… Thì cũng hết rồi.

Bạch Ly đờ đẫn nói: “… Ngươi đánh không lại bọn họ mà còn muốn nhảy ra?”

Tuế Du bình tĩnh thong dong đưa tay ra sau nắm lấy mười móng vuốt sắc bén của Bạch Ly.

Ngay từ khoảnh khắc hắn nhảy ra thì đã quyết định, cho dù kết cục cuối cùng là cái gì thì hắn cũng sẽ không hối hận.

“Đương nhiên phải nhảy rồi, bởi vì trái tim của Tuế mỗ đang ở đây.”

Người không có trái tim, chẳng phải không khác gì với cái xác không hồn sao.

Đôi mắt đỏ như máu chậm rãi nhắm lại, màng máu đỏ tươi như lụa đỏ chuyển động, dần trở nên mỏng đi, lộ ra con ngươi màu băng xanh phía dưới.

Bạch Ly nhìn cái tay đang nắm lấy nhau của hai người rồi nói: “Cho dù có thể chạy thoát, ngươi muốn cùng ta chạy trốn khắp nơi sao?”

Tuế Du bẽn lẽn cười: “Nếu được, ta còn muốn cùng Bạch cô nương sinh ra một lứa tiểu bạch ly lông xù.”

Bạch Ly: “… Vớ vẩn!”

Tên chân nhân bất lương này, rốt cuộc chứa cái gì trong đầu vậy! Bây giờ còn có thể nói đùa như vậy?

Tuế Du: “Tuế mỗ đường đột, lời này đã để ở trong lòng rất nhiều năm rồi.”

Bạch Ly nắm lấy tay của hắn rồi kéo qua: “Ngươi ngả người ra sau chút đi.”

Tuế Du nghe lời ngả người ra sau, trên vai cảm nhận được một chút trọng lượng.

Tuế Du nghiêng đầu thì nhìn thấy Bạch Ly tựa cằm lên vai hắn, nhìn hắn bằng con ngươi màu băng lam không biết đã biến trở về từ khi nào, tay phải dính đầy vết máu ôm lấy người của hắn, móng tay nhón chỉ nhẹ vào lồng ngực của hắn rồi nói: “Bạch Ly ta đây lúc nhỏ tính tình ngang bướng, khiến mẹ ta rất đau đầu, sau khi lớn lên cũng không thay đổi nhiều, chỉ có đồ ngốc như ngươi u mê không tỉnh ngộ với ta.”

Bạch Ly dùng mặt cạ vào má của Tuế Du, hơi nhắm mắt lại nói: “Ly yêu nhỏ không dễ nuôi, nhất là bạch ly bướng bỉnh như ta, nếu là một tổ thì đủ cho ngươi bị hành cho ra bã.”

Tưởng tượng đến cảnh một tổ bạch ly nhỏ lông xù gào khóc gọi cha, Tuế Du lại nở một nụ cười khiến người ta phát ngấy.

Đừng nói một tổ, cho dù là một đám thì hắn cũng có thể nuôi được.

Không biết tại sao Tuế Du lại rất tự tin với kỹ năng nuôi động vật của mình.

“Đồ ngốc.”

Bạch Ly hờ hững nhìn các tu sĩ ở dưới, thu cằm lại rồi nói với Tuế Du: “Ngươi giúp ta rút Phược Yêu Tác ở sau lưng ra đi.”

Vết thương mà Phược Yêu Tác xuyên qua to bằng một nắm đấm, da thịt hướng ra bên ngoài, máu me đầm đìa.

Da thịt bị rách muốn tự động chữa trị, nhưng sau khi chạm vào Phược Yêu Tác rồi lại bị bỏng đến dừng lại.

Chỉ nhìn vết thương ở sau lưng Bạch Ly, Tuế Du đã nghiến chặt răng, khuôn mặt cười đùa tí tửng cứng đờ, trong sắc mặt nghiêm túc mang theo chút tức giận.

Tu sĩ áo đen ở dưới thấy Tuế Du muốn rút Phược Yêu Tác ra, lập tức cao giọng hét lớn: “Đứa trẻ ngu dốt! Phược Yêu Tác đó không được rút ra!”

Tuế Du làm lơ, chỉ một lòng suy nghĩ phải làm sao có thể nhanh chóng rút Phược Yêu Tác này ra, để Bạch Ly bớt đau.

Sau khi tìm đúng tư thế, Tuế Du nắm lấy Phược Yêu Tác rồi nói: “Ly Nhi, nàng chịu đựng một chút, Tuế mỗ sắp rút nó ra rồi.”

Sắc mặt của Bạch Ly không chút thay đổi: “Rút đi.”

Tuế Du nắm chặt Phược Yêu Tác, cánh tay phải đột nhiên dùng lực, một hơi rút phăng sợi xiềng xích xuyên qua xương sống của Bạch Ly ra!

Bạch Ly rên lên một tiếng, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp: “Rút tiếp!”

Tu sĩ áo đen thấy không ổn, nếu xiềng xích của bạch ly yêu này được rút ra thì việc đầu tiên hắn ta làm chính là không tha cho tên kia!

“Không được rút nữa! Nếu không, bổn tu sĩ sẽ không khách sáo đâu!”

Tuế Du như thể không nghe thấy gì, chuẩn bị rút Phược Yêu Tác khác ra.

Tu sĩ áo đen giận dữ hét lên: “Các đệ tử Ngô Sơn tông nghe lệnh, giết tu sĩ này!”

Bạch Ly nhếch môi cười, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể thử xem! Cho dù bị một Phược Yêu Tác xuyên qua thì ta vẫn quá đủ để đối phó loại tiểu nhân không tên tuổi không môn phái như ngươi.”

“Nghiệt súc! Tu đến tự phụ!”

Tu sĩ áo đen phất tay áo căn dặn các đệ tử sau lưng: “Xông lên, giết tu sĩ muốn rút xiềng xích ra!”

Bạch Ly giang hai tay ra, mười ngón tay đột nhiên kéo dài, giống như mười cái đinh thép, dữ tợn lao về phía các tu sĩ của Ngô Sơn tông: “Tới kẻ nào, ta xé kẻ đó!”

Ngô Sơn tông là một tông môn trung lưu, chưa từng có đại năng gì.

Tu sĩ duy nhất hơi nổi tiếng thì lại đi sai đường, sau khi bị trục xuất khỏi tông môn vào vài năm trước thì đã bị Bạch Ly moi tim moi ruột gan ra…

Lần này tấn công xà yêu, chưởng môn của Ngô Sơn tông đột nhiên bế quan. Thế là tạm thời để tu sĩ áo đen - Ngô Năng, thay ông ta thi hành trách nhiệm của chưởng môn.

Các đệ tử của Ngô Sơn tông căn bản không ngờ rằng chưởng môn đại diện của nhà mình sẽ trình diễn một màn như thế… Đánh xong xà yêu rồi trở về luôn đi, không được sao? Ngay cả Huyền Đạo tông cũng không nói gì, ngươi ra mặt bắt bạch ly yêu cái gì thế?

Thấy các đệ tử vẫn còn đứng ngây ra đó, tu sĩ áo đen, cũng chính là Ngô Năng hét lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Các đệ tử: Ngươi còn nói làm gì à! Móng vuốt của bạch ly yêu kia bén nhọn cỡ nào ngươi không thấy sao? Ngay cả xà yêu toàn thân đầy nọc độc cũng chỉ có thể xé thành tay nắm thịt, bọn họ xông lên chính là giao thịt tới cửa!

Trong mắt Ngô Năng, đây là thời khắc căng thẳng nghìn cân treo sợi tóc trước trận chiến lớn của đệ tử Ngô Sơn tông và bạch ly yêu.

Còn trong mắt của các đệ tử Ngô Sơn tông, đây là lúc đầu óc phong ba nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên chưởng môn đại diện “Bỏ đao đồ tể”.

Bọn họ không khỏi lầm bầm trong lòng, ngươi cứ học theo chưởng môn đi kìa, tốt biết bao, một khi có chuyện là bế quan, khi nào sự việc kết thúc thì khi đó mới xuất quan!

Ngay khi suy nghĩ của hai bên hoàn toàn trái ngược nhau, tình hình sắp trở nên vô cùng xấu hổ, Thiên Minh chân nhân và chưởng môn Bích Côn đã ra khỏi vòng tròn “vòng quay sô cô la”, đang dẫn theo mọi người của Huyền Đạo tông chạy tới.

Nghe thấy chưởng môn đại diện của Ngô Sơn tông muốn giết Tuế Du, Huyền Đạo tông lập tức nổi giận!

Dù gì bọn ta cũng là đại tông đệ nhất thiên hạ, Tuế Du còn là đệ tử cuối cùng của Thiên Minh chân nhân, ngươi nói giết là giết, đặt Huyền Đạo tông của bọn ta ở chỗ nào?

“Ai dám động đến sư đệ của ta!” Chưởng môn Bích Côn hét lên, giọng nói hùng hậu chấn động ra từng vòng như làn sóng âm.

Khi các đệ tử của Ngô Sơn tông nhìn thấy Huyền Đạo tông, con mắt lập tức sáng lên. Cuối cùng cũng có người đến ngăn cản chưởng môn đại diện muốn ra vẻ làm màu rồi!

“Không, không, là hiểu lầm cả thôi.” Các đệ tử Ngô Sơn Tông liên tục xua tay, đồng thời lùi về phía sau một bước dài.

Chống đối với Huyền Đạo tông, sau này làm sao sinh sống trên đạo được, đừng quên là ai đã ngăn cản hành động của xà yêu.

Nhắc đến xà yêu, người sáng suốt cũng biết rõ nếu không có bạch ly yêu, số người bị thương của bọn họ sẽ càng nhiều. Cho nên khi Bạch Ly đi về phía Tuế Du, không ai bước lên ngăn cản.

Bất kể người ta muốn bỏ trốn với Du Nhiên chân nhân hay là làm gì thì mọi người cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Ai ngờ đâu lại lòi ra một chưởng môn đại diện của Ngô Sơn tông!

Bản thân chẳng được mấy cân mấy lạng mà cứ thích ngoi lên trời mà “nổ”…

Ngô Năng thấy người của Huyền Đạo tông chạy đến, trước tiên là cúi đầu chào Thiên Minh chân nhân và chưởng môn Bích Côn, sau đó nói: “Chân nhân, đệ tử nhỏ Du Nhiên chân nhân của ông bị yêu ma mê hoặc tâm trí, còn muốn gỡ Phược Yêu Tác cho bạch ly yêu, bổn tu sĩ đang định ngăn cản hắn!”

Chưởng môn Bích Côn đã nhìn thấy đại khái từ xa, đương nhiên cũng nghe thấy câu nói cực phách lối kia của sư đệ nhà mình “Hôm nay chỉ cần Tuế mỗ không chết thì không ai được động vào nàng ấy.”

Câu nói kia quả thực quá ngang ngược, không hề giống tiểu sư đệ không có lợi thì không dậy sớm của hắn ta chút nào.

Thảo nào bạch ly yêu lại giúp tu sĩ giết xà yêu, hóa ra là chuyện như vậy.

Khi còn nhỏ, Bích Côn thường xuyên nhìn thấy tiểu sư đệ ngồi trong tàng thư điện để xem điển tịch về động vật, hắn đặc biệt thích xem bạch ly.

Bích Côn chân nhân vốn tưởng rằng hắn thích động vật, không ngờ hắn đúng là “thích” động vật.

Thiên Minh chân nhân vuốt râu, cười nói với Tuế Du đang gỡ Phược Yêu Tác cho Bạch Ly ở phía trên: “Đồ nhi Du Nhiên, ngươi đã bị mê hoặc rồi sao?”

Bạch Ly khác với những bạch ly yêu thông thường, cha là ngân hồ, nàng cũng biết một chút về thuật mê hoặc. Chỉ vì thú hình của nàng giống bạch ly hơn nên mới được gọi là “Bạch ly yêu”.

Tuế Du đáp lời từ phía trên: “Mọi chuyện đệ tử làm đều xuất phát từ ý nguyện ban đầu, không hề bị mê hoặc.”

Cũng chỉ là đã si mê mười mấy năm thôi.

Thiên Minh chân nhân gật đầu, nói với Ngô Năng: “Đồ nhi của lão phu không hề bị mê hoặc.”

Ngô Năng: … Mấu chốt của vấn đề là ở đây sao? Là nằm ở chỗ hắn muốn gỡ Phược Yêu Tác cho yêu quái kia kìa!

“Nhưng, nhưng mà, hắn muốn thả bạch ly yêu kia ra đấy!”

Thiên Minh chân nhân luôn giữ nụ cười tủm tỉm trên môi, trông như ông lão Thọ Tinh, ông cười nói: “Có thể nói cho lão phu biết tại sao ngài lại muốn bắt nàng ta không?”

… Phản ứng này của Thiên Minh chân nhân có gì đó sai sai.

Ngô Năng: “Bởi… bởi vì nàng ta đã giết hơn bốn mươi tu sĩ, còn moi cả tim của bọn họ ra!”

Thiên Minh chân nhân hỏi Bạch Ly: “Tại sao ngươi lại muốn giết hơn bốn mươi tu sĩ kia?”

Bạch Ly nheo mắt lại, thẳng thắn đáp trả: “Bởi vì chúng làm ra chuyện không bằng cầm thú, thiên đạo không xử lý chúng thì ta thay thiên đạo xử lý!”

“Thế tại sao lại muốn moi tim của bọn họ?”

Bạch Ly: “Chúng có thể moi sống yêu đan của yêu thú, vậy tại sao ta không thể moi tim của chúng? Mọi sinh vật đều là bình đẳng, điều các ngươi làm được thì ta cũng có thể làm được!”

Ngô Năng nghe Bạch Ly nói rõ ràng mạch lạc, vội vàng quát: “Ngươi không chỉ moi mà ngươi còn ăn!”

Bạch Ly cười to nói: “Tuy các ngươi hiện giờ tịch cốc, nhưng khi các ngươi còn là con người thì đã ăn biết bao nhiêu sinh linh, các ngươi có từng đếm qua không! Ta ăn bọn chúng, đối với ta thì chẳng qua chỉ là một loại thức ăn thôi, yêu quái ăn thịt người, lý lẽ chính đáng, ta sai ở chỗ nào!”

Bạch Ly đang nói đến điên cuồng thoải mái thì nghe thấy Tuế Du ở sau lưng nói: “Ly Nhi, nàng nín hơi lại đi, ta chuẩn bị rút nó ra đây.”

Bạch Ly dừng cười, khựng lại rồi nói: “… Rút đi!”

Ngô Năng lo lắng đến toát mồ hôi hột, hai tay lập tức khoa tay múa chân vung vẩy: “Không được rút! Không được rút mà! Thiên Minh chân nhân, nếu bạch ly yêu này được thả ra thì sẽ không thể tưởng tượng được đâu!”

Thiên Minh chân nhân không chút nóng vội, còn cười hỏi hắn ta: “Những lời vừa rồi của bạch ly yêu kia, ngươi có nghe lọt vào tai không?”

Sao Ngô Năng có thể nghe lọt tai, hắn ta đang muốn tóm con yêu quái này để lập một công tích vững vàng cho việc mình sau này lên làm chưởng môn.

Thiên Minh chân nhân vuốt râu nói: “Bạch ly yêu vừa nãy nói tu sĩ mà nàng ta giết toàn là hạng người không bằng cầm thú, lão phu nhớ trong đó có một tu sĩ của Ngô Sơn tông.”

Ngô Năng khựng lại, đương nhiên hắn ta biết, tu sĩ kia còn được xem là sư đệ của hắn ta.

Hắn ta từng nghe nói chuyện sư đệ đó thích lột sống yêu đan, về sau còn bị đuổi ra khỏi tông môn.

Nhưng Ngô Năng cảm thấy, mặc dù phương pháp của tu sĩ kia tàn nhẫn, nhưng không phải không thể tha thứ, người tất nhiên là cao quý hơn yêu quái.

Thiên Minh chân nhân cụp mắt, cười nói: “Có một số chuyện vẫn nên đừng để các đại tông nghe thấy, ngài thấy thế nào?”

Ngô Năng mất một lát không thể thốt nên lời, hắn ta biết lời này của Thiên Minh chân nhân là đang chọn trùng tim đen của hắn ta mà đánh, dù sao các đại tông cũng không trơ trẽn dùng yêu đan để tu luyện.

Ngô Năng vẫn không cam lòng nói: “Nhưng yêu vật sao có thể đánh đồng với con người chứ?”

Thiên Minh chân nhân vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, ngước mắt lên nhìn Ngô Năng bằng ánh mắt sắc bén, khiến Ngô Năng lập tức nói không nên lời.

“Không ngờ một người tu tiên lại có suy nghĩ nông cạn như thế.”

Ngay khi Thiên Minh chân nhân nói lời này ra thì xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống trên má Ngô Năng.

Thiên Minh chân nhân rất ít khi dùng lời lẽ nghiêm khắc để chỉ trích người nhỏ tuổi, những người bị ông ta nói như vậy, muốn làm chưởng môn, có thể nói là chuyện không thể nào.

“Không nói đến thế gian, chỉ riêng tiên giới thôi đã có bao nhiêu tiên nhân là yêu vật phi thăng rồi? Vừa nãy bạch ly yêu có một câu nói, không biết ngươi có nghe lọt tai hay không.”

Đôi mắt sắc bén của Thiên Minh chân nhân mang theo vẻ thương hại nhìn về phía Ngô Năng, đã tầm tuổi này rồi cũng không thể nhìn thấu đáo thì sau này cũng khó mà có thành công lớn.

Thiên Minh chân nhân trầm giọng nói: “Mọi sinh vật đều là bình đẳng.”

Cho dù là người hay là yêu quái thì không có cao thấp quý hèn.

Có lẽ Bạch Ly có chỗ đã làm quá mức, nhưng thiên đạo sẽ tự phán xét.

Lúc này, sợi Phược Yêu Tác cuối cùng trong cột sống Bạch Ly đã được rút ra.

Ngô Năng lập tức rùng mình khi nghe thấy tiếng xiềng xích rơi xuống đất, quay người nhìn về phía Bạch Ly đã lấy lại tự do.

Vốn tưởng rằng bạch ly yêu sẽ xông lên giết hắn ta, ai ngờ Bạch Ly còn chẳng thèm nhìn hắn ta cái nào.

Xương bướm ở lưng Bạch Ly thu lại, vết thương trên lưng đang bắt nhanh chóng phục hồi.

Bạch Ly từ xa nhìn về phía Thiên Minh chân nhân, nói với Tuế Du ở bên cạnh: “Mật rắn mà ta cho ngươi ở đâu?”

Tuế Du lấy khăn tay ra lau máu trên mặt Bạch Ly, nói: “Ở chỗ mấy người Như Lan.” Hắn vừa nãy đến gấp quá nên đã quên mất mật rắn.

Bạch Ly nhìn xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy Phó Tức đang kéo mật rắn.

Bạch Ly cao giọng nói với Thiên Minh chân nhân: “Chân nhân, mật rắn kia có thể trị được vết bỏng của rắn độc. Ta đưa mật rắn cho chân nhân, ngài có thể thả ta và hắn đi không?”

Tất cả những người có mặt cộng lại có lẽ cũng không lợi hại bằng ông lão này, Bạch Ly có qua có lại, xem như đã nộp “phí chạy trốn” cho mình và Tuế Du.

Thiên Minh chân nhân cười rồi nói: “Du Nhiên là đệ tử Huyền Đạo tông của ta, không biết ngươi muốn đưa hắn đi đâu?”

Nghe thấy lời này của Thiên Minh chân nhân, Như Lan là người đầu tiên bật cười.

Bạch Ly nhíu mày: “Là sao?”

Tuế Du thì đã nghe hiểu, như vậy có nghĩa là sư phụ không đuổi hắn ra khỏi sư môn.

Thiên Minh chân nhân quay lại nói với đám tu sĩ xung quanh: “Lần này nhờ có sự giúp đỡ của bạch ly yêu nên mới có thể kết liễu xà yêu nhanh như vậy. Không biết mọi người có thể nghe lời thỉnh cầu của lão phu không.”

“Chuyện của sau này khoan hãy nói đến, hôm nay, có thể cho Du Nhiên mang bạch ly yêu rời đi không.”

Không đợi mọi người trả lời, Thiên Minh chân nhân lập tức nói với Tuế Du ở phía trên: “Mau đưa bạch ly yêu về Huyền Đạo tông dưỡng thương đi.”

Sau đó Thiên Minh chân nhân lại nói với chưởng môn Bích Côn ở bên cạnh: “Bích Côn, ngươi đi hỏi xem có những tông phái nào đồng ý với lời thỉnh cầu của lão phu. Những người đồng ý thì tới lấy mật rắn để chữa thương.”

Ý của ông lão đã rất rõ ràng, nói là thỉnh cầu, chứ thực ra chính là thông báo cho các ngươi một tiếng.

Không đồng ý?

Không đồng ý thì đừng vác mặt đến xin mật rắn!



Lời tác giả:

Về tông!

Cuối cùng cũng có thể lột bạch ly rồi.

Chương kế tiếp