Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 94: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (26) - Nói chuyện
Bạch Ly chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nàng sẽ cùng một tu sĩ quay lại Huyền Đạo tông.

Chúng đệ tử Huyền Đạo tông cũng không ngờ rằng, lúc đi là họ đi giết yêu quái, mà lúc về thì lại dẫn theo một con yêu quái... còn là tiểu sư thúc mẫu của bọn họ nữa chứ.

Nếu thân phận đã bị người ta biết tỏng, Bạch Ly cũng lười giả thành hình dạng con người, nàng thấy thế nào thoải mái hơn thì cứ làm như thế.

Trên đỉnh đầu là một đôi tai nhọn, sau lưng có một cái đuôi dài, đôi mắt màu xanh băng nhạy bén như dã thú, dáng vẻ vô cùng buồn chán cưỡi trên lưng Tuế Du.

Chúng đệ tử Huyền Đạo tông: ... bạch ly yêu, không đúng, tiểu sư thúc mẫu cưỡi trên lưng sư thúc cả một ngày luôn rồi đúng không?

Vết thương trên người Bạch Ly đã sắp khỏi hẳn rồi, nhảy một cái là có thể nhảy được một khoảng rất xa.

Vì muốn tăng nhanh tốc độ của chúng đệ tử, Tuế Du vô cùng tích cực đề nghị muốn cõng nàng.

Được Tuế Du cõng cả một năm trời, Bạch Ly đã sớm quen rồi.

Dưới cái nhìn đầy tò mò và thậm thụt của chúng đệ tử Huyền Đạo tông, bạch ly yêu bướng bỉnh hung mãnh quen đường quen lối bò lên lưng Tuế Du, đôi tay vòng qua bờ vai hắn, hai chân thì kẹp quanh eo hắn, đan chéo hai chân trước người hắn, cái đuôi xõa tung còn ngoe nguẩy đằng sau.

Chúng đệ tử: ... động tác vẫy đuôi này đáng yêu quá trời quá đất.

Kết thúc kỳ Viên Độn, thú tính của Bạch Ly cũng trở lại cùng lúc.

Rất nhanh Tuế Du đã lưu ý tới động tác nho nhỏ của nàng, ví dụ như nếu ngửi thấy mùi hương gì gay mũi thì sẽ nhịn không được mà nhăn mũi, nghiêm trọng hơn thì sẽ hắt xì. Chốc chốc lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm gáy Tuế Du.

Mỗi khi tới lúc này, Tuế Du sẽ xoay cổ thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nhìn Bạch Ly cười híp cả mắt.

Lúc nào tâm trạng tốt, Bạch Ly sẽ thuận đường liếm liếm mặt hắn, giống như động vật đang liếm lông cho thú con vậy.

Ngày đầu tiên bắt đầu khởi hành về Huyền Đạo tông, ngoài Tuế Du, Như Lan và Phó Tức ra, Bạch Ly không quen biết gì với những người còn lại, trong ánh mắt nàng đánh giá bọn họ cũng mang theo một ít cảnh giác.

Như Lan lắp ba lắp bắp sấn tới bên cạnh nàng, muốn nói lại thôi.

Bạch L nhìn nhìn nàng ta, nói: “Không nói cho ngươi ta là yêu quái, thật xin lỗi.”

Nghe thấy Bạch Ly xin lỗi mình, Như Lan lại rất kinh ngạc, nàng ta vội vàng nói: “Ta mới là người phải xin lỗi, lúc vừa xuất sơn có quá nhiều cái nhìn phiến diện với yêu quái.”

Bạch Ly: “Không sao, ta cũng không có ấn tượng gì tốt với tu sĩ.”

Như Lan: “... Bạch cô nương, ta vẫn có thể thường xuyên tới tìm cô trò chuyện chứ?”

Như Lan nói rất nhiều, trên đường, lúc nàng ta và Bạch Ly ở chung phòng đều là một mình nàng ta lắp ba lắp bắp nói chuyện không ngừng.

“Gọi là sư thúc mẫu.” Tuế Du đứng bên cạnh nghe thế thì xen vào, hắn đưa cốc nước cho Bạch Ly: “Ly Nhi, uống nước đi.”

Bạch Ly hoang mang chớp chớp đôi mắt màu xanh băng, nói: “Sư thúc mẫu là cái gì?”

Bạch Ly không quá am hiểu cách xưng hô trong mối quan hệ giữa người với người, cái gì mà đường đệ, biểu đệ, nàng đều không hiểu gì hết.

Tuế Du dịu dàng nhìn nàng, nói: “Ta là sư thúc của bọn họ, nàng là sư thúc mẫu.”

Bạch Ly thè lưỡi liếm nước, ngoẹo đầu nhìn hắn, nói: “Mẹ của ngươi?”

Như Lan: “...”

Tuế Du cười giải thích với nàng: “Sư thúc mẫu, là phu nhân của sư thúc.”

Khi nói chuyện, Tuế Du đã chuẩn bị sẵn tâm lý Bạch Ly sẽ đánh mình rồi, ai ngờ Bạch Ly chỉ gật đầu nói: “Ồ.”

Tuế Du: “Ly Nhi?”

Dựa theo tính tình của Bạch Ly, lúc này đã nên bổ nhào tới đánh hắn rồi mới phải chứ.

Bạch Ly không muốn nói về chuyện này nữa, nàng nói với Như Lan: “Được, nhưng mà phải nói ít chuyện của Phó Tức kia thôi, ta nghe đủ lắm rồi.”

Như Lan nói rất nhiều, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, cứ nói vài câu là có thể nói đến chuyện của Phó Tức.

Từ đầu đến chân Phó Tức đều bị nhận xét hết một lượt, làm như đến ngọn tóc của Phó Tức cũng tản mát hơi thở ngu ngốc vậy.

Phó Tức yếu ớt nói: “Sư muội đã nói gì ta thế?”

Như Lan vừa muốn cản lại thì đã nghe Bạch Ly nói: “Nàng nói đầu óc ngươi chỉ dùng để mọc tóc thôi, không có tác dụng gì khác nữa hết, còn nói kiếm tu các ngươi không biết đào hoa là gì, nuôi một thanh kiếm như vợ, ôm nó đi ngủ mà cũng không sợ quẹt mình chảy máu, còn nữa...”

Như Lan vội vàng che miệng Bạch Ly lại.

Nàng ta không ngờ rằng Bạch cô nương có thể nhớ hết những lời mà nàng ta đã nói...

Nhưng Phó Tức lại không cảm thấy Như Lan đang nói xấu mình.

Hắn ta thật sự không thông minh lắm, đến tận bây giờ vẫn chưa kiếm được vợ cũng là sự thật nốt.

“Sư muội, thì ra muội quan tâm sư huynh như vậy.”

Như Lan vội vàng giải thích: “... Sư huynh, huynh hiểu nhầm rồi. Ơ này, huynh ngại cái gì?”

Sư huynh nghĩ đi đâu vậy? Nàng ta đang nói xấu sư huynh mà!

Như Lan không biết trên đường đi Phó Tức đã học được một bản lĩnh vô cùng ngứa đòn từ chỗ Tuế Du.

Chính là nhất định phải tin tưởng vào trực giác của mình, chuyện gì cũng phải tưởng tượng theo chiều hướng tích cực, hơn nữa còn phải kiên định không đổi.

Chạng vạng, Thiên Minh chân nhân và Bích Côn chưởng môn gọi Tuế Du sang.

Đầu tiên là hỏi thăm tình hình một năm này của hắn ra sao, sau khi tán gẫu một lát, câu chuyện bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

Thiên Minh chân nhân hiền từ hỏi: “Bổn tông môn từ khi thành lập đến nay chưa từng có quy định rõ ràng nào nói không được thu yêu vật làm đồ đệ, hay là bạn đời của tu sĩ không được là yêu vật, vậy nên Du Nhiên con không cần phải lo lắng, dẫn nàng sống cho an ổn là được rồi.”

Vừa chuyển đề tài, Bích Côn chưởng môn đã tiếp lời: “Nếu nàng theo ngươi vào Huyền Đạo tông, Du Nhiên, đệ phải gánh cho nổi phần trách nhiệm này, đệ cũng không muốn nàng nhập ma đúng không.”

Tuế Du cúi đầu nói với hai người: “Đệ tử đã hiểu. Sư phụ, sư huynh xin cứ yên tâm, nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện gì không may, đệ tử xin chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Hắn đương nhiên muốn dẫn Bạch Ly tích góp công đức, gội sạch hết ma chướng trên người.

Nhưng hắn sẽ không ép buộc nàng.

...

Trời tối dần, chúng đệ tử Huyền Đạo tông bắt đầu tự tìm chỗ ngồi đả tọa cho mình.

Rất nhiều tu sĩ sẽ không ngủ vào buổi tối mà đả tọa thay thế cho giấc ngủ.

Bạch Ly tìm được một gốc cây, nàng ngồi dưới tán cây đợi Tuế Du.

Lúc Tuế Du trở lại liền nhìn thấy Bạch Ly đang ngoan ngoãn ngồi dưới tán cây, dùng móng tay thật dài gảy hoa đùa cỏ.

“Ly Nhi.”

Tuế Du đi tới bế Bạch Ly ngồi lên chân mình.

Bạch Ly nghiêng người làm ổ trong lòng hắn, nàng duỗi cái eo lười, cái đuôi lắc trái lắc phải không ngừng.

Ban ngày bên cạnh vẫn luôn có những người khác, bây giờ hai người cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với nhau rồi.

Những tu sĩ khác thấy thế đều rất tự giác kéo dài khoảng cách với hai người.

“Tuế mỗ như vẫn còn đang nằm mơ.”

Tuế Du hôn cái tai nhọn đầy lông của nàng, hắn hạnh phúc tràn trề phát biểu cảm tưởng tình sâu nghĩa nặng của mình.

Bạch Ly liếc hắn một cái: “Ngươi không cần nói nữa.”

Những lời Tuế Du nói, nàng không cần nghe cũng đã có thể đoán được đại khái rồi, đoán chừng nghe xong nhất định sẽ nổi da gà da vịt tùm lum.

Tuế Du cười, nghe lời ngậm miệng, nhưng động tác của hắn thì vẫn không dừng, chốc chốc lại sờ tay nàng, hôn hôn mắt nàng, lúc nào vui quá thì còn ngâm nga một điệu hát nữa.

Bạch Ly nhe răng nanh, cố nhịn động tác hết hôn lại sờ của hắn, nàng hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta ngươi biết ta là bạch ly yêu từ lúc nào.”

Tuế Du cười nói: “Ngay ánh mắt đầu tiên.”

Lần đầu gặp mặt, chỉ nhìn vào đôi mắt ấy hắn đã biết ngay đây chính là con bạch ly lôi kéo linh hồn hắn.

Bạch Ly sửng sốt: “Nói như thế, vậy trên cả đường đi ngươi đều giả vờ không biết?”

Tuế Du cười gật đầu: “Không biết Ly Nhi có còn nhớ lời ta đã nói không?”

Bạch Ly suy ngẫm một chút, liền nhớ tới lời Tuế Du đã nói.

Hắn từng nói hắn thích bạch ly yêu, muốn nuôi nàng, còn muốn sờ lông nàng.

Giờ nghĩ lại, nam nhân này đã biết hết mà lại giả vờ hồ đồ, nói với nàng rất nhiều lời hoang đường.

“Ly Nhi có cho ta nuôi không?”

Tuế Du hôn mái tóc bạch kim của nàng, dịu dàng hỏi.

Bạch Ly nhìn về phía đống lửa cách đó không xa, nói: “Ngươi cũng đã bảo bọn họ gọi ta là sư thúc mẫu rồi, còn có thể sửa miệng được nữa chắc.”

Tuế Du như một lữ khách đang khát nước, không ngừng tìm kiếm, không ngừng bôn ba.

Cuối cùng cũng tìm được ốc đảo của mình.

Làm dịu đi cổ họng hắn, cũng làm dịu đi nội tâm hắn.

“Ngươi có còn nhớ con thằn lằn yêu kia không?” Bạch Ly hỏi.

Gió đêm đã nổi, Tuế Du dùng ngoại bào bọc kín đầu gối Bạch Ly, hắn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi lành lạnh của nàng, nói: “Uyển phu nhân?”

Cái hôn của Tuế Du rất dịu dàng, giống như một đóa bồ công anh nhẹ nhàng lướt qua.

Bạch Ly ôm chặt eo hắn, nói: “Bà ấy nhận ra ta, còn nói với ta rằng kiếp trước ta và ngươi có duyên với nhau.”

Tuế Du có nghe qua về năng lực của thằn lằn đại yêu.

Hắn cười nói: “Uyển phu nhân có thể nhìn ra kiếp trước ta là cái gì không?”

Bạch Ly hơi nhếch khóe môi: “Hình như là lợn rừng và chó.”

Tuế Du nhớ tới chiếc răng nanh trong bao quần áo của Bạch Ly, liền nói: “Là con lợn rừng kia?”

Bạch Ly: “Hình như là vậy, ta không có ấn tượng gì với những con lợn rừng khác. Ngươi cũng là con lợn rừng cuối cùng mà ta ăn.”

Tuế Du cười hỏi: “Tại sao vậy?”

Bạch Ly hơi khép mi: “Ngươi vì cứu ta mà bị tu sĩ mổ bụng, kiếm nội tạng về cũng kiếm không đủ, thế là ta liền ăn ngươi luôn.”

Tuế Du nuốt nước miếng: “Từ đó về sau Ly Nhi liền bắt đầu ăn thịt người sao?”

Bạch Ly bâng quơ kể lại: “Ừ.”

Không cần nhiều lời, Tuế Du vừa nghĩ đã hiểu ngay.

Đáy lòng dâng lên từng đợt chua xót, Tuế Du hắng họng, nói: “Tuế mỗ cũng đã sớm biết có lẽ là kiếp trước mình và Ly Nhi có duyên, cho nên ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy yêu đồ của Ly Nhi mới chìm đắm không chút do dự.”

Bạch Ly chỉ biết hắn có rất nhiều yêu đồ vẽ tay, nhưng chưa từng nghe hắn nói về chuyện lần đầu nhìn thấy yêu đồ.

“Lần đầu nhìn thấy yêu đồ là khi nào?”

Tuế Du cười đáp: “Ly Nhi có muốn biết ta gia nhập Huyền Đạo tông lúc nào không?”

Bạch Ly: “... Ngươi không cần phải nói nữa.”

Có lẽ nàng đã đoán được rồi.

Thấy Bạch Ly thẫn thờ, Tuế Du ôm nàng cố gắng nhịn cười, lồng ngực hắn phập phồng, sung sướng vô cùng.

Tuế Du dần ngừng cười, hắn nói: “Năm đó ta tám tuổi, sư phụ đến kinh thành, phụ thân dẫn ta tới xem náo nhiệt, chính lúc ấy, sư phụ muốn nhận ta làm đồ đệ, vốn dĩ ta không bằng lòng, tu tiên mệt muốn chết đi được.”

Bạch Ly: “Thì ra lúc nhỏ ngươi lười biếng như vậy.”

Sự lười biếng của Tuế Du đã ăn sâu vào cốt tủy, hắn không sợ bị người khác nói chút nào.

“Con lợn rừng kia cũng lười lắm sao?” hắn tò mò hỏi.

Bạch Ly nhớ lại một lát, nói: “... Lười lắm.”

Có thể nằm thì sẽ không đứng, nàng còn từng thấy nó nằm ăn nữa kìa.

Tuế Du lại cười thành tiếng: “Vậy có lẽ là Tuế mỗ thật rồi.”

Bạch Ly: ... Đây là chuyện gì vui vẻ lắm sao? Ngươi cười vui vẻ như thế làm gì?”

Tuế Du nói tiếp: “Sau đó, đệ tử đứng sau lưng sư phụ không cẩn thận đánh rơi túi đựng yêu đồ, rất nhiều yêu đồ văng ra. Tấm yêu đồ đó của Ly Nhi vừa hay rơi xuống trên chân ta.”

Tuế Du nhớ lại: “Sư phụ nói với ta, nàng là bạch ly yêu ăn thịt người. Nàng biết lúc đó ta nghĩ gì không?”

Bạch Ly: “Sợ hãi? Hung tàn?”

Tuế Du lắc đầu, ánh mắt nhìn Bạch Ly vấn hết đỗi dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc đó ta nghĩ, nhất định là do bọn họ chọc giận nàng nên nàng mới tức giận.”

Có lẽ là do ánh mắt Tuế Du quá chân thành, Bạch Ly rụt cổ, nói: “Ngươi chưa từng gặp ta lần nào, sao có thể nói chắc chắn như vậy.”

“Có lẽ là đám tu sĩ kia nói đúng rồi, tâm trí Tuế mỗ đã bị mê hoặc. Cho dù Ly Nhi có muốn giết sạch tu sĩ, có lẽ ta cũng sẽ đứng bên cạnh nàng, lau kiếm cho nàng.”

“Đồ ngốc.”

Bạch Ly kéo vạt áo hắn, mãi một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.

“Trước mặt Ly Nhi, Tuế mỗ quả thật là một tên ngốc.”

Bạch Ly cọ cọ lên lồng ngực hắn, nàng nhắm mắt ngưng thần một lát, sau đó thấp giọng nói: “Ta hỏi ngươi, nếu ta lại ăn tim người nữa, có phải một ngày nào đó sẽ thành ma thật không.”

Tuế Du: “Đúng vậy.”

Bạch Ly: “Nếu ta thành ma, hóa thành khói bụi, có phải sẽ không còn gặp được ngươi nữa không?”

Tuế Du hôn trán nàng, nói: “Tuế mỗ đã đồng ý với nàng rồi, nàng ở đâu thì ta ở đó, nếu nàng thành ma, hóa thành khói bụi, ta cũng sẽ hóa thành cát bụi chung với nàng.”

Hai luồng khói bụi đan vào nhau, không bao giờ chia xa nữa.

Bạch Ly im lặng thật lâu vẫn không đáp lời.

Đợi đến khi trăng đã treo cao, Tuế Du nghe thấy Bạch Ly đang nằm trong lòng nhẹ giọng nói với hắn: “Ngươi có thể hóa thành khói bụi với ta thì ta cũng có thể cùng ngươi tích góp công đức.”

Tim người, nàng có thể không ăn. Tu sĩ, nàng cũng có thể không giết.

Ngay từ đầu, nàng làm thế chẳng qua cũng chỉ vì báo thù cho hắn thôi.

Nhập ma không đáng sợ, nhưng nếu không được nhìn thấy hắn nữa... nàng không thể nào chịu được...

Tuế Du không đồng ý cũng chẳng từ chối, cho dù Bạch Ly lựa chọn thế nào đi nữa, hắn đều sẽ cùng nàng.

Không có bất cứ nguyên tắc nào.

Chương kế tiếp