Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 95: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (27) - Ngươi mơ đi
Huyền Đạo tông nằm trên núi cao, còn cao hơn núi Phiêu Diểu rất nhiều lần.

Lần này xuất sơn vốn là muốn thảo phạt xà yêu, những người đi đều là rường cột chống đỡ tông môn, đều rất trầm ổn.

Cho dù vừa kinh ngạc vừa tò mò về Bạch Ly nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhìn hai cái rồi liền ép mình dời tầm mắt sang chỗ khác.

Về tới Huyền Đạo tông, chúng tiểu đệ tử trong tông môn vẫn còn nhỏ tuổi, tính cách không đủ ổn trọng, không khác gì Như Lan lúc mới xuất sơn lắm. Chỉ thấy một con thỏ yêu thôi mà đã phải kích động thật lâu, chứ nói gì đến một bạch ly yêu đại danh đại đỉnh.

Bị một đám tu sĩ nhỏ tuổi nhìn chằm chằm, Bạch Ly hơi nhíu mày, nàng nằm trên lưng Tuế Du, liếm liếm mu bàn tay.

Chúng yêu vật đều có chút thú tính, lúc ăn mặc như loài người, vì không muốn bị phát hiện nên chúng thường kiềm chế thiên tính. Nhưng một khi biến trở lại hình thú thì sẽ buông lỏng ngay lập tức.

Bởi vậy mà nàng thường xuyên liếm móng vuốt, liếm lông mình, cũng như con người lau tay lau mặt vậy.

Bọn tiểu đệ tử như nhìn thấy chuyện gì động trời lắm, chúng kích động tới mức nói lắp: “Mau, mau nhìn kìa, nàng đang liếm tay đó!”

“Nàng có tai... tai nàng còn động đậy nữa!”

Bạch Ly nghe mà nghệt mặt, nàng nghĩ, tai của nàng đâu phải tai giả, đương nhiên có thể động đậy rồi.

Bạch Ly còn chưa có phản ứng gì, Tuế Du đã lật tay bế ngang người nàng, hắn phủ trường bào lên, che mặt và tay Bạch Ly lại thật kín kẽ.

Bạch Ly ló hai con mắt to tròn ra từ trong lớp quần áo, nàng hỏi: “Sao thế? Sợ ta dọa bọn họ sao?”

Tuế Du cúi đầu vén ngoại bào lên thành một lỗ nhỏ, hắn như thò vào vỏ trai hôn một viên ngọc trai, hôn lên mặt Bạch Ly, sau đó liền khép vạt áo lại ngay, hắn cười nói: “Tuế mỗ không muốn để Ly Nhi bị bọn chúng nhìn chằm chằm như thế.”

Chúng tu sĩ xung quanh: ...

Bạch Ly biết Tuế Du có tật xấu này từ lâu rồi, lúc đầu, Như Lan chỉ cần nhìn nàng thêm hai cái thôi Tuế Du cũng sẽ trở thành bình phong hình người.

Không còn nhiều ánh mắt tò mò như lúc nãy nữa, Bạch Ly liền thả lỏng hơn rất nhiều, nàng làm ổ trong lòng Tuế Du, dùng quần áo của hắn che ánh sáng, nhắm mắt ngủ.

Lời nói của bọn tiểu đệ tử vây xem xung quanh vui hết vào trong tai Tuế Du.

Hắn nghe thấy có người nói: “Bạch ly yêu... còn đẹp hơn trong yêu đồ nữa.”

Vẻ ngoài của những yêu vật hóa thành hình người đều không xấu, những đại yêu có tư tưởng thì càng là tuyệt sắc giai nhân.

Ví dụ như mẹ bạch ly và cha ngân hồ, đi đến đâu cũng bị người ta hiểu lầm là lão gia phu nhân gia đình giàu có.

Tuế Du nghe thấy lời này, ánh mắt như lưỡi đao nhìn lướt qua đám người đang tụ tập một cái, nói với Như Lan đang đứng bên cạnh: “Như Lan, đưa ngoại bào trong bao quần áo của ngươi cho ta.”

Như Lan lấy ngoại bào của mình ra đưa cho hắn, chỉ thấy Tuế Du dùng ngoại bào của nàng ta trùm kín chân Bạch Ly.

Bạch Ly bị hắn quấn kín mít không khác gì một con nhộng.

Như Lan: ... Nóng chết mất thôi.

Tiểu sư thúc Du Nhiên dẫn theo một bạch ly yêu về, nuôi nàng trong sân viện của mình, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp mọi ngõ ngách trong tông môn.

Một Huyền Đạo tông đến chó cũng nuôi rất ít, bao nhiêu năm nay lần đầu tiên có một yêu quái vào ở.

Không phải là yêu quái làm gì tai hại bị bắt trở về, mà là một yêu quái đường đường chính chính đi vào tông môn.

Bọn tiểu đệ tử đều rất kích động, tìm vô vàn lý do như tới thỉnh an Tuế Du, nhưng thật ra đều là muốn nhìn Bạch Ly một cái.

Tuế Du cười khẽ, bọn chúng được mấy tuổi đầu đâu, trước giờ chơi mưu kế ai có thể thắng được hắn?

Hắn không kiếm cớ không gặp, mà hắn đi một mình, khiến bọn đệ tử mất mác vô cùng.

Nói đến chuyện lúc mới vào phòng của Tuế Du, Bạch Ly quả thật rất kinh sợ.

Một năm nay Tuế Du đều ở bên ngoài, phòng của hắn sẽ có tiểu đệ tử tới quét dọn định kỳ.

Trong phòng không bẩn chút gì, đến cả một hạt bụi cũng không có.

Từ trần nhà cho đến vách tường, những bức yêu đồ của Bạch Ly như keo dán chó, dán đầy khắp phòng. Có hình thú, cũng có hình người.

Giống như một người đứng trước cửa một căn phòng dán đầy hình vẽ mình, mà tình cảm chủ nhân căn phòng dành cho nàng cũng ồ ạt trào dâng... Bạch Ly bị nhìn tới mức nổi da gà, xém chút nữa đã giơ tay xé hết rồi.

Bạch Ly: “... Phòng của ngươi vẫn luôn thế này sao?”

Tuế Du hoài niệm nhìn khắp phòng mình, cười đáp: “Biết phải ra ngoài, ta còn gỡ mấy tấm xuống bỏ trong hộp gấm nữa, buổi chiều ta sẽ treo lại.”

Bạch Ly đỡ trán: “Ngươi không cần lấy ra nữa đâu.”

Tuế Du hỏi: “Hả? Vì sao?”

Vẻ mặt Bạch Ly nghiêm túc nói: “Ta sẽ nhịn không được muốn xé nó.”

Tuế Du cười nhạt đáp: “Được, vậy ta sẽ treo trong thư phòng từ từ thưởng thức.”

Bạch Ly cắn răng: “Thư phòng cũng không được!”

Cuối cùng, mấy bức yêu đồ đó được dán lên trần thư phòng, mỗi lần Bạch Ly đi vào thư phòng đều không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn...

Nhìn xung quanh căn phòng, Bạch Ly xem thế đã đủ, nàng nói: “Phòng của ngươi thế này, những người khác đi vào không nói gì sao?” Bản thân nàng thấy mà còn phải nhíu mày, không thể tưởng tượng ra tâm trạng của những người khác thế nào.

Tuế Du vuốt ve những bức tranh trên tường, hắn cười nói: “Ngoại trừ tiểu đệ tử quét dọn ra sẽ không có người nào đi vào phòng ta, bọn họ cũng chưa từng nói gì cả.”

Chuyện quét dọn phòng cho sư thúc sư bá đều do tiểu đệ tử thay phiên nhau làm, cũng sẽ không lén bình luận gì sau lưng hắn, chỉ là nhóm tiểu đệ tử quét dọn phòng cho Tuế Du xong, khi nhìn Tuế Du thì ánh mắt đều lộ ra chút kỳ quái...

Bạch Ly: “Căn phòng thế này ta ở không nổi, ngươi tìm cho ta một phòng không có tranh đi.”

Mỗi ngày vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tranh vẽ mình đập vào mắt, có khác gì sống trong một phòng kính không cơ chứ?

Tuế Du khó xử nói: “Trong các phòng trong viên của Tuế mỗ, phòng nào cũng có hình vẽ Ly Nhi.”

Bạch Ly mất kiên nhẫn nói: “Xé đi!”

Tuế Du nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: “Không thì thế này đi, đổi hết những bức tranh trong phòng Ly Nhi thành hình ta được không.”

Bạch Ly nghiến răng nói: “Không được!”

Nếu muốn nhìn thấy Tuế Du, cứ đi hai bước là có thể thấy, cần tranh vẽ làm gì!

...

Trong Huyền Đạo tông vẫn còn một vài tiểu đệ tử vẫn chưa tích cốc, đến chiều tối sẽ có khói bếp lượn lờ trong núi.

Tuế Du bưng tới cho Bạch Ly một bàn thức ăn đầy ắp, hắn cầm thìa lên muốn đút cho nàng ăn.

Bạch Ly nghiêng người nằm trên giường, cái đuôi đằng sau phe phẩy liên tục, nàng nói: “Ngươi để đó, ta tự ăn.”

Nàng cũng đã nhìn ra Tuế Du còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.

Trước khi nói chuyện rõ ràng, Tuế Du cùng lắm là ưỡn mặt sáp tới, còn giờ thì hắn đã trực tiếp quang minh chính đại “sến sẩm” với nàng rồi.

Biểu hiện cụ thể ở sự quan tâm như tình thương của mẹ và sự chú ý như hình với bóng không rời một tấc.

Ánh mắt Tuế Du nhìn nàng đã vượt qua khỏi phạm vi yêu thích bình thường, nó đã cuồng nhiệt không khác đệ tử tà môn sùng kính tà môn ngoại đạo là mấy.

Lúc ăn cơm, răng nanh bén nhọn của Bạch Ly sẽ đụng vào thìa, phát ra tiếng “leng keng”.

Tuế Du ngắm vẻ mặt ăn tới say sưa của nàng, giống như đang thưởng thức một loài động vật quý hiếm nào đó đang biểu diễn tuyệt thế thần công.

Bạch Ly bỏ thìa xuống, nàng nhịn không được nói: “Ngươi đừng nhìn ta nữa! Quay đầu sang chỗ khác đi!”

Tuế Du cười nói “được”.

Hắn đi tới cạnh bàn rót cho mình một chén trà, sau đó không hèn mọn nhìn lén nàng nữa.

Mãi cho đến khi Bạch Ly ăn cơm xong, Tuế Du cũng không quay đầu lại lần nào.

Bạch Ly vừa mới muốn nói hắn cũng nghe lời thật, thời gian dài như vậy mà không động đậy gì thì đã chợt có một chùm sáng đã chiếu vào mắt nàng.

Nàng nhíu mày, chỉ thấy Tuế Du cầm một cái gương đồng nhỏ, bí mật đặt trước mặt hắn, từ trong gương đồng có thể nhìn trộm cảnh nàng ăn uống. Ánh sáng vừa xẹt qua mắt nàng lúc nãy chính là ánh sáng do gương đồng phản xạ lại.

Bạch Ly: “...”

Thấy Bạch Ly đã phát hiện ra gương đồng của mình, Tuế Du vô cùng thong dong, xuyên qua gương đồng mỉm cười với Bạch Ly, hoàn toàn không chột dạ chút nào.

Bạch Ly cắn răng: “Tuế Du!”

Tuế Du cất gương đồng xong mới quay người, hắn cười nói: “Ăn xong rồi sao?”

“Không phải ngươi đã thấy hết rồi sao? Còn hỏi gì nữa?”

Tuế Du đứng dậy thu dọn bát đũa Bạch Ly mới ăn xong, như chăm sóc trẻ con mà rót cho nàng một cốc nước, còn cho thêm vài giọt mật hoa ngọt lịm nữa.

Bạch Ly tức giận gần chết, nàng bị sự “dịu dàng hiểu ý” của Tuế Du làm cho tức no rồi.

Cũng không phải ngày đầu tiên nàng quen biết hắn, nhịn đi nhịn đi.

Hắn chính là người như thế, tình cảm quá phong phú mà cách biểu đạt cũng lố quá.

“Ăn no rồi à?” Tuế Du vươn tay ra rất tự nhiên, dịu dàng xoa bụng cho Bạch Ly.

Sau khi ăn cơm, bụng động vật đều sẽ phồng lên, sau khi tiêu hóa hết thức ăn sẽ bằng phẳng trở lại.

Bạch Ly rất khâm phục những hành động vô liêm sỉ không cần ai dạy cũng hiểu này của Tuế Du, động tác của hắn tự nhiên đến mức khiến nàng không biết nên nói gì.

Bạch Ly liếm môi, nói: “No rồi, không ngon.”

Huyền Đạo tông không quá coi trọng vấn đề ăn uống, chúng tiểu đệ tử vì sớm ngày tích cốc nên tâm tư đều không đặt trên đồ ăn, vậy nên tay nghề làm bếp chỉ thường thường.

Tuế Du nghe thế thì nói: “Ngày mai ta thuê đầu bếp khác.”

Bạch Ly tò mò hỏi: “Các ngươi thật sự không muốn ăn uống gì sau khi tích cốc sao?”

Dù nàng đã tu luyện trăm năm cũng chưa làm được tới mức không ăn không uống gì.

Tuế Du cười đáp: “Không phải không thể ăn, mà là không muốn ăn.” Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Tu sĩ không ăn thức ăn, cũng không có bao nhiêu dục vọng thế tục, rất tiết kiệm ngân lượng. Ngân lượng của Tuế mỗ đều có thể đưa hết cho Ly Nhi xài.”

Bạch Ly: ...Nói cũng đúng, tu sĩ thật sự rất ít dùng tiền.

Mua một thanh bảo kiếm, dùng hoài dùng mãi liền sinh ra tình cảm chủ tớ, lợi hại hơn một chút còn có thể dùng tới khi sinh ra kiếm hồn... vậy nên một thanh kiếm có thể dùng thẳng đến lúc phi thăng cũng được.

Quần áo cũng tốn không bao nhiêu tiền, như Phó Tức đấy, có hai bộ quần áo mà mặc hơn nửa năm, Như Lan nhìn không nổi nữa mới đi mua cho hắn ta thêm hai bộ mới.

Quần áo của chúng tu sĩ, phần lớn không phải đen thì là trắng, áo choàng của bộ này rách rồi thì liền dùng áo choàng của bộ kia bổ sung vào thành một bộ mặc tiếp.

Trong mắt người thường, trên người tu sĩ có ánh hào quang của người tu tiên, vậy nên mặc xấu mặc đẹp gì cũng đều chẳng ảnh hưởng gì hết.

Trong giới tu tiên, ngoài những tu sĩ chú trọng bề ngoài ra, tu sĩ bình thường đều sẽ không mấy để ý, mọi người đều không khác nhau là bao.

Yêu quái thì lại càng không thèm để ý tu sĩ mặc cái gì, cho dù bọn họ có trần truồng lõa thể, yêu quái vẫn sẽ co cẳng bỏ chạy thôi.

Vậy mới nói, quần áo và dung mạo của tu sĩ, từ xưa đến nay đều bị mọi người quăng ra sau đầu... kết quả là ai nấy cũng rách rưới tàn tạ, làm theo ý mình mà sống…

Ăn mặc ở đi lại, bốn thứ tốn nhiều tiền nhất đã bị họ trực tiếp tiêu diệt đi hai cái.

Còn chuyện ở và đi lại, trên đường trở về Huyền Đạo tông, bọn họ cơ bản đều ở vùng hoang sơn dã lĩnh, cũng không tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng. Buổi tối trước khi đi ngủ niệm một lần thanh thân chú liền tiết kiệm được tiền củi lửa nấu nước tắm...

Nói tóm lại, kiếm một tu sĩ làm bạn đời thật sự rất có lời.

Bạch Ly đang tính toán thì liền nghe thấy Tuế Du nói: “... Ly Nhi định khi nào ăn?”

Bạch Ly nghe không hiểu: “Ăn cái gì? Không phải mới ăn xong đấy sao?”

Tuế Du cười đáp: “Hôm đó Ly Nhi nói muốn ăn thịt đầu tim ta, Tuế mỗ tất nhiên là đồng ý với Ly Nhi.”

Chỉ thấy Tuế Du vừa nói vừa muốn đứng dậy cởi ngoại bào.

Bạch Ly mơ hồ cảm thấy ý trong lời hắn nói có gì đó không đúng lắm, hình như đây không phải là vấn đề ăn uống bình thường...

“Ngươi đợi đã.” Bạch Ly vươn tay trái ra, đôi tai trên đỉnh đầu cũng dựng đứng lên.

Tuế Du cười nói: “Ly Nhi còn nói, yêu quái ăn thịt người là chuyện đương nhiên. Tuế mỗ cảm thấy Ly Nhi nói rất đúng.”

Ngoại bào đã rơi xuống, trên người Tuế Du chỉ còn áo trong màu trắng, nhìn như thẹn thùng mà không chút thẹn thùng nào nói với nàng: “Có rất nhiều cách “ăn”, nếu Tuế mỗ nói ra, không khỏi quá mức lỗ mãng...”

Bạch Ly “phốc” một cái nhảy dựng lên, nàng chỉ vào Tuế Du không biết xấu hổ, trong lời nói đầy tính ám chỉ: “Câm miệng! Ngươi điên rồi phải không! Không biết xấu hổ!”

Nam nhân này sao lại có thể nói được những lời như thế cơ chứ!

Còn “ăn” hắn nữa chứ! Hắn cứ mơ giấc mộng xuân thu đi!

Bạch ly yêu đã từng ăn thịt vô số người nhanh chóng nhảy khỏi tháp mềm, chân không dừng bước chạy vội ra ngoài.

Tuế Du vội vàng khoác ngoại bào lên chạy theo, hắn nói sau lưng nàng: “Không ăn, không ăn, ta mài răng cho Ly Nhi cũng được mà!”

Bạch Ly đỏ tai mắng: “Câm miệng!”

Bạch Ly không biết cấu tạo trong Huyền Đạo tông, bốn phía biến ảo khôn lường, còn có cả hiệu quả vọng âm.

Lúc xây dựng tông môn, tổ sư gia lập môn vốn muốn xây dựng nên tiên cảnh dư âm văng vẳng bốn phía.

Ai ngờ Tuế Du nói câu này to giọng quá, thật sự như vòng tuần hoàn vô hạn, văng vẳng vô số lần trên bầu trời Huyền Đạo tông.

“... Ta mài răng cho Ly Nhi cũng được mà!”

“... Mài răng cũng được mà!”

“... Cũng được mà!”

“... Mà!”

Chúng đệ tử: ... Mài răng, mài thế nào?



Lời tác giả:

Trong quan niệm của Tuế Du, không có “Hiện trường tử hình công khai”, chỉ có “Bày tỏ tình yêu nơi công cộng”...

Chương kế tiếp