Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 98: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (30) - Gặp thông gia
Bạch Ly vừa rời khỏi thế giới của Huyền Đạo tông đã “bò” ra khỏi xác ướp.

Tuế Du đội nón rơm, bắt chéo chân, trong miệng còn ngậm cọng cỏ, ngân nga hát véo von.

Hắn thấy Bạch Ly từ trong xe ngựa đi ra, vỗ đùi rồi cười nói: “Ly Nhi, qua đây ngồi.”

Bạch Ly bò qua, ngồi cuộn lại giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng ngáp một cái.

Tuế Du vươn tay ôm lấy nàng, tay còn lại kéo dây cương, cúi đầu khẽ hôn lông mi dài của nàng: “Chưa tỉnh ngủ hả?”

Hầu như trời vừa sáng thì Tuế Du đã bế Bạch Ly xuống giường, che kín nàng rồi nhét vào trong xe ngựa. Bạch Ly chỉ cần ngủ tiếp, chuyện còn lại để hắn giải quyết.

Bạch Ly ngủ một giấc đến trưa.

Nàng vừa tỉnh ngủ nên có vẻ mệt mỏi, đôi tai mềm mại dựng đứng.

Bạch Ly tựa vào lồng ngực của Tuế Du, đỉnh đầu cọ vào cằm của hắn. Nhìn vật mềm mại trong lòng, Tuế Du không kiềm được mà hôn lên trán nàng.

Móng vuốt co quắp vài lần, Bạch Ly vươn vai trong lòng Tuế Du rồi mới dần dần tỉnh lại.

Đôi trẻ suốt dọc đường không hề hoảng hốt vội vàng, nhàn nhã ngồi trên xe ngựa nhìn nắng chiều, ngắm sao trời.

Bạch Ly đói rồi, Tuế Du cõng nàng vào rừng tìm thức ăn.

Từ nhổ lông đến nướng chín, động tác của Tuế Du vô cùng liền mạch.

Sau khi nướng chín, hắn bày bàn ăn di động, ôm Bạch Ly rồi nhìn nàng ăn.

Nàng ăn một miếng, hắn hôn một cái, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, mãi tới khi Bạch Ly bị hôn đến phiền thì hắn mới quyến luyến dừng miệng.

Tới buổi tối, hai người chui vào trong xe ngựa.

Không hề bất ngờ, suốt đêm Tuế Du bị đá ra khỏi xe ngựa vài lần liền.

Áo ngoài lỏng lẻo khoác lên người, Tuế Du bị văng ra khỏi xe ngựa đột ngột, cú mèo đầu cành giật mình kêu lên.

Tuế Du không thèm để ý chút nào, tay chân lanh lẹ bò lên xe, rón rén chui vào xe y như một tên trộm.

Đối diện hắn chính là mắt cá chân bóng loáng của Bạch Ly.

Tuế Du nắm chân của nàng vuốt đi vuốt lại, thấy Bạch Ly nguôi giận, hắn lại cười rồi tiến tới.

Đợi hai người về tới kinh thành, để không gây hoảng loạn, Bạch Ly biến trở lại hình người.

Tuế lão gia và Tuế phu nhân biết Tuế Du trở về, kích động chạy ra cửa đón con trai. Họ thấy Bạch Ly đứng bên cạnh Tuế Du, hai vợ chồng nhìn nhau. Đôi mắt này hình như đã từng gặp ở đâu rồi.

Mỗi năm Tuế Du về đều mang theo tranh của Bạch Ly, ngắm suốt mười mấy năm nay, hai vợ chồng Tuế lão gia nhớ rất rõ đôi mắt này.

Có lúc chợt nhớ con trai, trong đầu của Tuế lão gia và Tuế phu nhân hiện lên không phải gương mặt của Tuế Du mà là đôi mắt này…

Hết cách rồi, Tuế Du phát triển theo độ tuổi, diện mạo dần thay đổi. Nhưng bức tranh này thì không, mười năm như một, không hề thay đổi chút nào.

“Cha, mẹ, đây là Ly Nhi, con đã cho hai người nhìn tranh rồi đó.” Tuế Du đi vào sảnh chính, tự nhiên giới thiệu Bạch Ly với cha mẹ của mình.

Mười mấy năm rồi, bao nhiêu ngày đêm, cuối cùng hắn cũng dẫn về nhà!

Nụ cười trên mặt của Tuế lão gia và Tuế phu nhân bỗng dưng đơ ra, trong đầu ‘ong’ một tiếng, thầm nghĩ ngày này cuối cùng cũng tới…

Tuế Du không quan tâm Bạch Ly ăn tim người, nhưng Tuế lão gia thì sợ!

Hai tay của ông không kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy, ông nuốt vài ngụm nước bọt, buộc mình phải bình tĩnh, đừng quá căng thẳng.

“Bạch… Bạch cô nương, ngồi đi.” Tay chân của Tuế lão gia đồng bộ với bước đi, cứng ngắc dẫn Bạch Ly tới chỗ ngồi.

Bạch Ly cũng biết phép lịch sự với người khác, ngoài Tuế Du.

Nàng khẽ gật đầu, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ.

“Bạch cô nương, uống trà.”

Tuế lão gia nhờ nha hoàn đỡ Tuế phu nhân vừa bị ngất vào phòng, cắn răng chào hỏi rồi mời Bạch Ly uống trà.

Bạch Ly nhấp từng ngụm trà nóng, động tác, tư thế không chỗ nào bắt bẻ, hoàn toàn không nhìn ra được đây là yêu quái.

Tuế Du thuần thục cầm tách trà của Bạch Ly rồi thổi nguội cho nàng, cười nói: “Ly Nhi, nàng chờ chút, ta thổi cho nàng lần nữa.”

Đầu lưỡi của Bạch Ly là lưỡi mèo, không uống được loại trà quá nóng.

Vẻ mặt của Tuế lão gia phức tạp nhìn con trai út nhà mình thuần thục chăm sóc Bạch Ly, ông nghĩ chắc cả hai đã quen nhau từ lâu rồi.

“Lần này Bạch cô nương tới là để…” Tuế lão gia hỏi trước.

Nếu là tới chơi, ông sẽ cung cấp món ngon đồ ngon. Nếu là có chuyện, ông có thể giúp được thì giúp. Mà yêu quái thì có thể có chuyện gì chứ?

Tuế lão gia đang suy tư thì nghe con trai út của mình cười vô cùng rạng rỡ, nói: “Cha, con dẫn Ly Nhi về là muốn bàn chuyện hôn sự của tụi con. Cha mẹ nàng ấy cũng đang trên đường tới kinh thành.”

Tuế lão gia ‘à’ một tiếng, sau đó chợt khựng đứng người lại, nghiêng đầu tỏ ra không hiểu cho lắm, trợn tròn hai mắt, nói: “Út này, con nói lại lần nữa đi, hai đứa trở về làm gì?”

Tuế Du cười nói: “Bàn chuyện thành thân ạ.”

Chỉ thấy Tuế lão gia mập mạp như bị điểm huyệt bất động vậy, hai mắt khẽ đảo sắp ngất, Tuế Du vội kéo ông, bắt đầu dùng sức ấn vào nhân trung.

“Cha ta vui mừng quá ấy mà.” Tuế Du cười nói với Bạch Ly.

Nàng uống trà đã được thổi nguội, nhìn thế nào thì Tuế lão gia cũng không phải vì vui mừng quá độ đến ngất xỉu.

Ông thật sự không ngờ, con trai út nhà mình có thể ‘có tiền đồ’ như thế.

Một lời nói ra, ngựa què cũng chẳng đuổi kịp!

Trong lòng của Tuế lão gia không nói ra được cảm giác gì, năm đó sao ông lại tâm huyết dâng trào mang Tuế Du đi góp vui kia chứ?

Nếu ông không đi, Tuế Du không vào Huyền Đạo tông, vậy bây giờ hắn… chắc chắn sẽ là thiếu gia nhàn hạ ở nhà rồi!

Không phải chỉ là một tên ngủ nhiều một chút, lười biếng một chút hay sao? Nhà ông đâu phải không nuôi nổi!

Nhưng tâm trạng của Tuế Du vui vẻ như vậy, Tuế lão gia lại cảm thấy con trai nhà mình vui là được, không liên quan gì tới mấy chuyện khác.

Hơn nữa, con trai ông có thể hàng phục được bạch ly yêu, cũng có thể ghi chuyện lớn vào trong gia phả…

Tuế lão gia giật ống tay áo của Tuế Du, nhỏ tiếng hỏi: “Nàng ta còn ăn thịt người không?” Con dâu ăn thịt người, Tuế lão gia cứ cảm thấy có chút ớn lạnh sau gáy.

Không chờ Tuế Du trả lời, Bạch Ly đáp lại: “Ta không ăn, sau này cũng không ăn nữa.”

Nàng nói muốn cùng Tuế Du tích công đức nên sẽ làm vậy.

Tuế lão gia không ngờ tai của nàng lại thính như vậy, nhưng nghĩ lại, yêu quái mà, chắc chắn cũng phải khác người thường.

Trên dưới Tuế gia nơm nớp lo sợ sống chung với Bạch Ly mấy ngày, phát hiện bạch ly yêu thật sự rất dễ gần.

Hoàn toàn không giống yêu quái mặt xanh nanh vàng trong mấy câu chuyện linh dị, ngược lại giống tiểu thư con nhà giàu hơn.

Bạch Ly cũng cảm thấy cả nhà Tuế lão gia đều là người tròn trịa, bản tính hiền lành, coi trọng chữ tín, bằng không cũng không thể kinh doanh phát triển thành gia nghiệp lớn thế này, nhưng lá gan lại vô cùng nhỏ…

Mà Tuế Du hiển nhiên là “của lạ” trong Tuế gia, không tròn chút nào, gan còn rất lớn.

Mẹ bạch ly và cha ngân hồ theo sát bước chân của Bạch Ly, sau mấy chục hôm cũng tới kinh thành.

Nói ra cũng trùng hợp, ngày thứ năm thì anh hai của Bạch Ly nhận được thư của nàng, mẹ bạch ly và cha Ngân Hồ đúng lúc đi thăm con trai thứ hai, mới biết cô con gái út coi trời bằng vung nhà mình sắp thành thân.

Những chuyện sau khi Bạch Ly rời khỏi núi, dĩ nhiên hai vợ chồng họ đều biết, lần nào cả hai muốn tìm nàng để bàn bạc thì Bạch Ly đều trốn họ.

Mấy ngày trước, họ nghe chuyện của xà yêu, mới biết con gái út nhà mình theo tu sĩ tới Huyền Đạo tông.

Họ định tới đó đòi người, tiện thể thăm con trai thứ hai thì đã nghe tin này.

Hai vợ chồng nhìn nhau, thật sự không ngờ con gái út nhà mình lại chọn một tu sĩ để thành thân.

Từ xưa đến nay, lần đầu tiên có một cặp yêu quái và tu sĩ!

Theo lễ nghi của loài người, hai vợ chồng chắc chắn không thể tay không mà tới phủ thông gia, thế là họ liền chuẩn bị hậu lễ ngay trong đêm, nhanh chóng hướng về kinh thành.

Tuy tuổi tác của mẹ bạch ly và cha ngân hồ đã cao, nhưng nhìn vẻ ngoài thì trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, cũng không kém con trai lớn của Tuế lão gia… thậm chí còn trẻ hơn con trai lớn của ông một chút.

Tuế lão gia đối diện hai người thông gia trông có vẻ lớn hơn con trai lớn của mình một chút, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

Toàn là yêu quái! Từ con dâu tới thông gia, không ai là con người hết…

Lá gan của Tuế phu nhân không đủ lớn, từ đầu đến cuối đều cúi đầu uống trà, liên tục ra vào nhà xí ba bốn lần.

Sống chung với Bạch Ly vài ngày, nỗi sợ của bà đối với nàng đã giảm đi nhiều. So với thông gia cười híp mắt, bà chọn ở gần con dâu hơn một chút.

Bạch Ly: …

“Lần đầu tiên tới nhà, cũng không biết mang theo cái gì, bọn ta chuẩn bị chút lễ mọn.” Mẹ bạch ly cười, lấy hộp gấm ra đặt trên bàn.

“Tốn kém quá rồi.” Tuế lão gia nhìn hộp gấm có hoa văn tinh xảo, vội nói.

Cha ngân hồ cười nhã nhặn: “Lẽ đương nhiên thôi, Tuế lão gia khách sáo quá rồi. Sau này hai nhà chúng ta còn phải thường xuyên qua lại mà.”

Tuế lão gia khách sáo hỏi một câu: “Quý phủ ở…”

Cha ngân hồ khựng lại rồi nói: “Núi Phiêu Miểu.”

Yêu quái bọn họ không coi trọng nhà cửa, chủ quan quá.

Tuế lão gia: … Chính là tòa yêu sơn vì bạch ly yêu mà tiếng tăm lẫy lừng, ông không muốn đi đâu.

Hai bên ngượng ngùng hồi lâu, cha ngân hồ đẩy chiếc hộp gấm: “Ta cũng không biết sở thích của ông nên chuẩn bị một chút đồ bổ, ông mở ra xem đi.”

Tuế lão gia là người thấu hiểu giao tiếp xã hội, thuận theo lời mời của cha ngân hồ rồi nói: “Được, vậy ta mở ra ngay.”

Tuế lão gia mở chiếc hộp gấm tinh xảo, nhìn vào bên trong thì thấy một con rùa sống.

Tuế lão gia: “Đây là…”

Cha ngân hồ vì muốn có được con rùa trăm năm này mà phải ngồi xổm ở cửa hang của nó suốt một ngày hai đêm.

“Con rùa này hấp thụ linh khí trăm năm, là món cực bổ.”

Có thể do con rùa trông có vẻ chẳng có tinh thần, cha ngân hồ còn dùng tay chọc nó.

Tuế lão gia vừa muốn nói thì nghe con rùa trợn mắt nhỏ, cử động chiếc cổ, giọng vô cùng đáng thương lên tiếng: “Ta rất bổ, rất bổ.”

Tuế lão gia: “Nó... nó mở miệng nói chuyện hả?”

Cha ngân hồ cười nói: “Đương nhiên, đạo hạnh bao năm qua, nó cũng tính là yêu, nhưng có ăn cũng không sao, ăn vào thì mùi vị cũng giống như rùa bình thường thôi.”

Tuế phu nhân nghe xong, tay khẽ run rẩy, hơi thở mong manh, nói: “Bỗng nhiên ta thấy khó chịu quá, xin phép lui trước.”

Tuế phu nhân từ trước đến nay đều đi bước nhỏ, lần đầu tiên chạy thục mạng, để lại một mình Tuế lão gia mà không chút thương cảm.

Tuế lão gia nghĩ thầm, ‘Cái này ai dám ăn…’ Ông tuyệt đối không dám ăn.

“Vậy đó là…?” Ngón tay của Tuế lão gia run rẩy, chỉ vào cái hộp khác.

“Đây là dùng để trừ tà.” Mẹ bạch ly mở hộp gấm ra, bên trong là hạt châu to bằng nắm tay.

Tuế lão gia thở phào nhẹ nhõm, không phải vật sống là được, ngọc thạch đồ cổ đại loại vậy, ông có thể chấp nhận.

Tuế lão gia cầm hạt châu lên, xem xét thật cẩn thận.

Hạt châu óng ánh vô cùng, không hề có tạp chất, vô cùng thuần khiết. Trong hạt châu có một khối nhỏ kết tinh, toả ra ánh sáng như đèn neon.

Tuế lão gia chưa từng thấy qua loại đá này, tò mò nói: “Đây là đá gì vậy? Tự nhiên à?”

Mẹ Hồ Ly suy nghĩ rồi nói: “Coi là của tự nhiên cũng được. Bọn ta gọi nó là Long châu thượng cổ.”

Tuế lão gia: “Long châu thượng cổ?”

Tuế Du đặt tách trà xuống, cười giải thích với cha mình: “Chính là nhãn cầu của yêu xà đạo hạnh trên năm trăm năm. Có thể trừ tà, vì trông rất ưa nhìn nên thường được yêu quái lấy làm vật trang trí động phủ.”

Tuế lão gia: …

“Du Du, mau, để hạt châu trong tay cha vào trong hộp gấm đi. Tay cha run, không cầm nổi.” Tuế lão gia cố hết sức chịu đựng mới không ném hạt châu ra ngoài…

Vợ chồng mẹ bạch ly thấy Tuế lão gia kích động như vậy, họ cũng rất vui vẻ.

Xem ra quà của họ chọn rất đúng lúc.



Lời tác giả:

Lần đầu tiên hai bên gia đình gặp mặt, “chủ khách cùng vui”.

Chương kế tiếp