Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 99: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (31) - Bốn đứa nhóc
Tuế lão gia cảm thấy mấy tròng mắt lạnh ngắt này dường như đang nóng lên trong lòng bàn tay ông, càng ngày càng nóng hổi. Tuế lão gia không ngừng cố chịu đựng, nhưng vẫn không chịu được…

Tuế Du vừa định đón lấy thì hai tay của Tuế lão gia đã buông lỏng, hạt châu liền rơi xuống.

“Hạt châu!”

Trơ mắt nhìn hạt châu rơi xuống đất, Tuế lão gia thầm nghĩ thôi hỏng rồi hỏng rồi. Đây là món quà đầu tiên bên thông gia tặng cho ông, nếu rơi vỡ thì thật là xui rủi.

Ai ngờ sau khi hạt châu này rơi xuống lại không vỡ vụn như ngọc thạch, mà nó giống như quả bóng cao su mềm mềm, vừa chạm đất là nảy ngược trở về, vững vàng đáp xuống bàn tay của Tuế lão gia.

Tinh thể bên trong hạt châu vừa vặn hướng về phía Tuế lão gia, như thể đang nhìn ông.

Tuế lão gia trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “… Nó, sao nó có thể nảy lên được?”

Mẹ bạch ly che môi cười nói: “Bởi vì nó là nhãn cầu, sẽ không thể nào rơi vỡ được.”

Bỗng chốc, Tuế lão gia cũng không biết phải có biểu cảm gì nữa, vừa sợ vừa vui…

Vì để có thể đưa tiễn hai vị thông gia đi sớm một chút, Tuế lão gia vô cùng tích cực bàn bạc chuyện hôn sự của con trai út.

Mẹ bạch ly và cha ngân hồ đều là đại yêu một phương, đương nhiên có rất nhiều bằng hữu là yêu quái.

Nếu tổ chức tiệc cưới ở Tuế phủ thì việc tụ tập nhiều yêu quái ở kinh thành như vậy chắc chắn sẽ gây ra hoang mang lo sợ.

Tuế Du liền đề nghị: “Tổ chức tiệc cưới ở Huyền Đạo tông được không?”

Thứ nhất, Huyền Đạo tông chính là đại tông lớn nhất thiên hạ, có nơi chốn để nhóm đệ tử tụ họp học hành. Tổ chức một buổi tiệc cưới ở đó cũng không thành vấn đề.

Thứ hai, nơi đó có nhiều tu sĩ trấn giữ như vậy, nhóm yêu quái đến từ khắp nơi chắc hẳn cũng sẽ cố kỵ ít nhiều, không gây ra chuyện gì quá đáng.

Huyền Đạo tông là tông môn của Tuế Du, mẹ bạch ly và cha ngân hồ sẽ không phản đối, Tuế lão gia thì lại càng không.

Chỉ mới ba con yêu quái mà đã dọa ông ra nông nỗi này rồi. Hơn một trăm con yêu quái, có khi ông sẽ bị dọa đến nỗi trốn luôn dưới gầm bàn mất…

Sau khi đạt được sự nhất trí, Tuế Du lập tức viết một lá thư cho sư phụ Thiên Minh chân nhân của hắn, nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nhìn từ góc độ lớn, hôn sự của Tuế Du và Bạch Ly xem như là trường hợp chính thức đầu tiên tu tiên giới và yêu vật bắt tay giảng hòa, chắc hẳn sẽ kết nên nhiều mối duyên lành. Thiên Minh chân nhân không có lý do gì để từ chối. Ông cười tủm tỉm trả lời thư.

Đạt đến cảnh giới tu vi của Thiên Minh chân nhân, có thể nói là đã bước nửa bước vào tiên môn, nói không chừng một ngày nào đó ông sẽ phi thăng. Trước khi đi có thể dính một chút trần duyên, âu cũng là chuyện tốt.

Từ việc bố trí tiệc cưới đến mua sắm các thứ, Tuế Du loay hoay như con quay. Mất hơn một tháng, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Ngày thành thân, mẹ bạch ly và cha ngân hồ đều cười đến mắt híp lại thành một đường nhỏ, hoàn toàn không có một chút buồn bã khi gả nữ nhi.

Rất ít yêu quái lớn lên dưới sự che chở của phụ mẫu.

Tính đủ ra thì Bạch Ly cũng đã hưởng thụ một năm bên gia đình.

Sau khi rời núi mười mấy năm qua, Bạch Ly cũng chưa từng gặp lại phụ mẫu. Mẹ bạch ly đương nhiên sẽ không đa sầu đa cảm vì chuyện nữ nhi xuất giá, bà chỉ cảm thấy có thêm một người chăm sóc Bạch Ly, vui mừng còn chẳng kịp ấy chứ.

Cha ngân hồ cũng thầm nghĩ, tốt quá rồi, tìm được một người con rể vững vàng như vậy, không sợ nữ nhi lại đi sai đường.

Ở bên kia, Tuế lão gia vì chuyện nhi tử kết hôn mà khuôn mặt tròn trịa nhăn rúm hết lại, hai mắt ươn ướt như sắp rơi lệ.

Nếu ai không biết còn tưởng rằng người gả con gái chính là ông…

Yêu quái đến dự tiệc cưới hôm đó chiếm hơn một nửa buổi tiệc. Nhóm đại yêu đều mặc y phục của con người, các nương tử lang quân xinh đẹp tuấn tú lọt vào mắt xanh của các tu sĩ có mặt ở đây.

Những kẻ dám đến Huyền Đạo tông tham gia tiệc cưới đều là yêu quái có chút đạo hạnh. Cón nhóm tiểu yêu thì ngay cả cửa chính của Huyền Đạo tông cũng không dám vào.

Uyển phu nhân đã từng quen biết với nhóm người Bạch Ly, nghe tin hai người họ thành thân, bà ấy cũng mang theo Băng Nhi đến ăn tiệc. Còn cười tủm tỉm chúc mừng Bạch Ly: “Chúc mừng chúc mừng, giai ngẫu thiên thành*.”

(*: Ý chỉ một cặp xứng đôi do trời định.)

Hôn sự của Tuế Du và Bạch Ly dường như đã mở ra chiếc ổ khóa vô hình, bức tường ngăn cách giữa đạo nhân và yêu vật.

Có một thì sẽ có hai, vô cùng vô tận…

Rất nhiều năm sau đó, việc tu sĩ và yêu vật kết thành bạn đời đã trở nên phổ biến như măng mọc sau mưa.

Hôn lễ kết thúc, mẹ bạch ly và cha ngân hồ cáo từ, cũng tiện đường đưa cả nhà Tuế lão gia hồi kinh. Mặc dù Tuế lão gia từ chối đủ kiểu, nhưng cuối cùng vẫn không thành công…

Bạch Ly theo Tuế Du ra ngoài tu hành rèn luyện, từ từ tích cóp công đức cho nàng.

Trong thời gian đó có trở về một lần là bởi vì Phó Tức và Như Lan đã kết thành đạo lữ.

Thành thân ba năm, dưới sự cố gắng không mệt mỏi của Tuế Du, bụng của Bạch Ly cuối cùng cũng to lên.

Con người mang thai phải hơn chín tháng, Bạch Ly mang thai mới ba tháng ngắn ngủi mà bụng đã phình to giống như một quả bóng đá…

Tuế Du thấy vậy, vội vàng mở hốc tối trong thư phòng, lấy những quyển sách quý mà hắn đã cất kỹ trong nhiều năm ra.

Bạch Ly bụng lớn tò mò lật một quyển sách xem thử.

Trên mặt giấy vẽ một con bạch ly sinh động như thật, chú thích bên cạnh bức vẽ được viết ngay ngắn, có lẽ là Tuế Du tổng kết lại sau khi xem xong, mỗi trang đều viết chằng chịt.

Bạch Ly càng đọc, lông mày càng nhăn lại, da mặt cũng lúc đỏ lúc trắng.

Quyển sách này chủ yếu ghi chép lại thời kỳ phát triển và tập tính sinh sống của bạch ly, chuyện lớn bé gì cũng được kể hết ra.

“Chàng xem cái gì vậy!” Hai tay Bạch Ly kéo trang sách, giả vờ muốn xé đi.

Tuế Du vội vàng dỗ dành nàng: “Ly Nhi, đừng xé. Đây đều là vật quý của vi phu đấy.”

Bạch Ly hơi tức giận, trong bụng cũng bắt đầu chuyển động ùng ục.

Điều này lại làm Tuế Du sợ hãi, hắn bế ngang Bạch Ly lên, cần thận đặt nàng lên giường rồi nói: “Ly Nhi, nàng nằm đây một lát, ta đi tìm sư phụ!”

Thiên Minh chân nhân tuổi tác đã cao, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp, nhưng không có nghĩa là ông từng đỡ đẻ…

“Sư phụ, mau lên. Bụng Ly Nhi lớn như vậy, lại còn luôn động đậy không ngừng!” Tuế Du gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói năng lung tung cả lên.

Thiên Minh chân nhân hơi bối rối: “… Khoan đã, vi sư…” Chưa từng đỡ đẻ!

Đến khi Tuế Du mang theo Thiên Minh chân nhân về tới viện tử, lỗ tai nhạy bén của hắn nghe được một tiếng “áu” nho nhỏ.

Tuế Du sững sờ, bỗng ngừng bước chân: “Sự phụ, người có nghe thấy không? Là ảo giác của con sao?”

Thiên Minh chân nhân đương nhiên nghe thấy, đẩy tên đệ tử ngốc đi: “Mau đi xem thử đi.”

Tuế Du đột nhiên phản ứng lại, co cẳng chạy vào nhà.

Vừa đẩy cửa phòng ra, Tuế Du đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, đồng thời nghe rõ âm thanh non nớt của con non.

“Ly Nhi?”

Tuế Du nhẹ nhàng bước vào cửa, trở tay đóng chặt cửa lại. Sau đó bước nhanh đến bên giường, chậm rãi kéo tấm sa mỏng trên đầu giường ra.

Hắn lập tức nhìn thấy hai con tiểu bạch ly còn chưa tách khỏi nhau thai đang nhắm chặt mắt, kích cỡ bằng khoảng một bàn tay, dán vào phần bụng mềm mại của Bạch Ly trong hình thú, kêu au áu.

Bạch Ly nhướng mí mắt lên nhìn Tuế Du một cái, nói: “Ta không ngờ lại nhanh như vậy.”

Tuế Du vừa chạy ra cửa phòng, Bạch Ly đã cảm thấy bụng khó chịu. Nàng xuống đất đi hai vòng, bụng càng lúc càng đau, con non bên trong như muốn chui ra khỏi bụng.

Để làm dịu đau đớn, nàng biến trở về hình thú để vùng bụng lớn hơn, cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Nàng bò lên giường, định chợp mắt một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ Tuế Du trở về.

Đúng lúc này, bụng lại bắt đầu động, nàng cảnh giác ngẩng đầu, sau đó lập tức nhìn thấy hai quả cầu máu trượt ra.

Bạch Ly: …??

Bạch Ly cũng giật nảy mình, đến khi nhìn kỹ mới phát hiện là tên nhóc con cả người quấn trong bọc máu.

Quá trình sinh nở cũng không hề đau đớn, có thể nói là không có cảm giác gì, cũng không cảm thấy đau dữ dội từng cơn như lúc vừa rồi.

Tuế Du cúi người, hai mắt đỏ ửng hôn Bạch Ly một cái thật sâu.

Bạch Ly lườm hắn: “Còn nữa! Vẫn chưa sinh xong! Sắp ra nữa rồi!”

Tuế Du cúi đầu muốn xem, Bạch Ly nhe răng quát: “Cút đi!”

Bạch ly trong thời kỳ sinh sản cũng không phải động vật nhỏ có tính tình tốt, móng trái không chút lưu tình cào Tuế Du một cái.

Tuế Du cũng không tránh né, gắng gượng hứng chịu một cú này.

Tận mắt thấy nhóm tiểu bạch ly sinh ra, Tuế Du cảm thấy ngập tràn vui sướng và xúc động.

Đường đường là nam nhi thân cao tám thước, vậy mà giờ lại chen chúc với đám tiểu bạch ly vừa mới chào đời, áp mặt vào phần bụng của Bạch Ly mà chảy nước mắt.

Bạch Ly: … Hắn không giúp được gì cả, lại còn vô cùng vướng tay vướng chân.

Cái thai của Bạch Ly tổng cộng sinh được bốn tiểu bạch ly.

Đám tiểu bạch ly nhắm mắt, âm thanh non nớt kêu au áu, móng vuốt còn không to bằng ngón út của Tuế Du.

Một đám tiểu Bạch Ly phiên bản nhỏ, hoàn đoàn làm tan chảy trái tim Tuế Du, hắn cười đến ngây ngốc.

Sau nửa canh giờ hồi phục hậu sản, Bạch Ly hoàn toàn khỏe mạnh đạp đạp hắn, nói: “Ra ngoài đi, ta muốn cho con bú.”

Nghe Bạch Ly nói muốn cho bú, con ngươi Tuế Du lóe lên, nói: “Ly Nhi, nàng cho bú, ta ở bên cạnh giúp nàng.”

Gân xanh trên trán Bạch Ly nhất thời nổi lên: “… Ra ngoài!”

Tưởng nàng không biết hắn đang suy nghĩ gì sao?

Biểu cảm của Tuế Du rõ ràng giống như muốn giành ăn với đám tiểu bạch ly…

Tuế Du lưu luyến bịn rịn, bước từng bước ra khỏi phòng.

Thời kỳ đáng yêu của nhóm tiểu bạch ly rất ngắn, sau khi bọn chúng mở mắt ra, biết bò, biết cắn, biết đứng, biết chạy loạn, đám tiểu đáng yêu sẽ lập tức biến thành tiểu ma vương.

Bạch Ly sinh hơi nhiều, bình thường thì có lẽ sẽ giống với mẹ bạch ly, một thai chỉ sinh một đến hai đứa. Kết quả nàng lại sinh bốn đứa.

Hai nữ, hai nam.

Bốn tiểu bạch ly vô cùng thông minh, chẳng mấy chốc đã biết địa vị của các thành viên trong nhà.

Mẹ là nóc nhà, cha là… nền nhà.

Tuế Du rất thích ôm bốn đứa nhóc chơi đùa.

Khi móng vuốt và răng của bốn đứa ngày càng sắc bén, trên mặt và trên người Tuế Du cũng có thêm không ít vết thương, nhưng bản thân hắn cũng không ngại.

Song Bạch Ly lại để ý.

Động vật ăn thịt hung dữ sẽ không cho phép động vật khác để lại vết thương trên người bạn đời của mình, dù là con mình cũng không thể.

Bạch Ly nghiêm khắc gầm gừ với bốn đứa nhỏ, bốn đứa nhóc co tròn lại, ra vẻ đáng thương kêu au áu.

Bạch Ly không để mình bị mắc bẫy, nàng cũng đã tu luyện lên từ tiểu bạch ly. Ngoại hình và tiếng kêu xin của bạch lý lúc nhỏ có lực sát thương rất lớn.

Sau khi bị Bạch Ly ngậm trong miệng quăng đi mấy lần, bốn đứa nhỏ trở nên ngoan ngoãn, cũng bắt đầu không ra tay với cha chúng nữa.

Cuối cùng Tuế Du cũng được trải nghiệm cuộc sống mà hắn thiết tha mơ ước, một đám tiểu bạch ly nằm chổng vó trên người hắn ngủ say, thậm chí còn ngáy khò khò.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng, sau khi có đám tiểu bạch ly này, thời gian của Bạch Ly và hắn rõ ràng đã bị eo hẹp.

Thậm chí, tần suất la mắng hắn cũng giảm bớt, bởi vì đã chuyển hết sang bốn đứa nhỏ…

Trong lòng Tuế Du, Bạch Ly vẫn là quan trọng nhất, kế đến mới là bốn đứa con.

Tuế Du chớp mắt, nói với Bạch Ly: “Phụ mẫu lớn tuổi rồi, gửi bốn đứa nhỏ đi bầu bạn với họ đi.”

Bạch Ly đồng ý ngay không cần suy nghĩ, nàng và Tuế Du mang theo bốn đứa nhỏ đến Tuế phủ ở kinh thành.

Tuế lão gia và Tuế phu nhân tâm trạng phức tạp nhìn bốn cục bột trắng trong ổ.

Cục bột trắng tròn mắt nhìn lại bọn họ, non nớt kêu lên.

Tuế lão gia sờ lên một con gần ông nhất, nở nụ cười gượng gạo, nói: “… Cháu trai, ngoan quá.”

Tuế Du đánh mắt nhìn qua, nói: “Cha, Tiểu Tứ là con gái.”

Tuế lão gia: “…”

Mấy đứa này giống nhau như đúc, sao phân biệt được đây.

Chương kế tiếp