Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 161: Ngoại truyện

Chờ đợi ở trong bệnh viện tâm thần, cả người cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Lục Ngôn Lễ.

Anh ta đứng bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, đôi mắt sát khí nặng nề nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tựa như là đang thưởng thức phong cảnh.

Cổ tay, lồng ngực… mơ hồ nhói đau, để chứng minh mình có bệnh, trước đó anh ta đã để lại một vết thương trên người mình, trong lúc khám bệnh đã “vô ý” để lộ ra ngoài.

Anh ta biết, đã đến lúc mình khiến người khác nghi ngờ, nhưng anh ta đã xác nhận, một tháng thì trở về nhà, chỉ đanh đẩy nhanh tốc độ.

Trong camera giám sát, bệnh nhân mới đến đứng cạnh cửa sổ, nhìn cả một buổi sáng, không biết rừng cây nhỏ kia ở bên ngoài cửa sổ có gì hay mà nhìn.

Sau khi ăn cơm xong thì ngủ trưa, buổi chiều Lục Ngôn Lễ lại đứng cạnh cửa sổ nhìn suốt cả buổi chiều, cho đến giờ cơm tối. Cả quá trình anh ta không nói chuyện với bất kỳ người nào, không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Buổi tối, y tá đưa anh ta đi ăn cơm, bác sỹ thăm dò anh ta đang làm gì, đôi mắt u ám của Lục Ngôn Lễ đang quan sát đối phương, trong đáy mắt đè nén ý cười điên loạn, anh ta nói: “Tôi đang nhìn một người.”

“Người? Có thể nói ra một chút với tôi không? Là người nào?”

Lục Ngôn Lễ chỉ về hướng bên ngoài cửa sổ: “Có một người vẫn luôn bị treo trên cây còn đong đưa qua lại.”

“Anh ta đang nhìn tôi.”

Ngón tay chỉ về phía trần nhà, “Anh xem, anh ta đang ở phía trên.”

Sắc mặt của anh ta rất nhợt nhạt, giống như màu da yếu ớt đã nhiều năm không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, anh ta rất gầy, gầy đến nỗi quần áo bệnh nhân đang mặc trên người gần như còn có thể nhét thêm một người nữa vào. Lúc này, đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn thẳng vào người đó và nói những lời này, vẫn thật sự có hơi dọa người.

Bác sỹ: “…”

Ngày thứ hai, Lục Ngôn Lễ lại bị kéo đi làm kiểm tra.

“Tôi không có bệnh, thật mà, trên thế giới này thật sự có ma quỷ, chỉ là các người không nhìn thấy thôi.” Lục Ngôn Lễ nhìn chòng chọc vào người y tá đang rút máu của anh ta.

Kim đâm vào trong phần da thịt gầy đến mức nổi gân xanh, rút máu ra, người y tá dỗ anh ta: “Phải phải phải, kỳ thực chúng tôi không nhìn thấy, anh có thể nhìn thấy.” Đang nói, đã rút xong một ống máu, nhẹ nhàng rút kim ra, miếng bông ấn vào chỗ lỗ kim.

Thái độ của bác sỹ, y tá đều rất tốt, cũng không có hành vi lạm dụng bệnh nhân.

Còn về thuốc giả…

Thật sự uống thuốc sẽ gây ra tổn hại cho mình, huống hồ bởi vì không có kiểm tra ra kết quả, bác sỹ cũng sẽ không kê đơn cho anh ta.

Lục Ngôn Lễ không có nhiều thời gian chơi trò mai phục nọ kia, anh ta nhìn hàng xóm ở phòng đối diện với mình, dự định trộm thuốc của bà ta.

Ở phía đối diện là một bà lão, theo lời đồn đại, hình như con cháu của bà ta có mối quan hệ không tốt với bà ta, thêm nữa sau khi người bạn già mất, cả người bà lão cứ nói lảm nhảm, liền bị đưa vào ở trong bệnh viện tâm thần.

Nếu như bệnh viện thật sự muốn lấy cái xấu làm cái tốt, vậy thì ra tay với người này là thuận tiện nhất.

Ngược lại bây giờ anh ta là một người bệnh nhân tâm thần, làm gì cũng rất bình thường.

Lục Ngôn Lễ tiếp tục đứng cạnh cửa sổ cả một ngày trời, buổi tối, sau khi y tá kiểm tra phòng thì tắt đèn, anh ta dời một cái ghế nhỏ đến, tiếp tục ngồi cạnh cửa sổ, mở trừng hai mắt nhìn dãy hành lang dài đằng đẵng lại tối đen như mực.

Y tá trực ban kiểm tra phòng rất có quy luật, xét thời gian, tiếng bước chân trầm ổn đến đúng lúc, ánh sáng của đèn pin chiếu rọi lên người của Lục Ngôn Lễ.

“Sao anh lại không đi ngủ?”

Lục Ngôn Lễ nhìn cô ta một cái, đầu quẹo sang một bên, không nói chuyện. Từ khi anh ta vào viện vẫn chưa nảy sinh ý đánh người, y tá nhẹ giọng dỗ anh ta đi vào trong phòng.

Sau khi đi vào phòng, Lục Ngôn Lễ nằm trên giường rồi nhắm mắt, nghe tiếng bước chân của người y tá từ từ đi xa, anh ta lại mở mắt ra, một lần nữa ngồi dậy, tiếp tục kéo cái ghế ngồi ở giữa hành lang, cho đến khi y tá kiểm tra phòng lần kế tiếp, đã bị dọa hết hồn.

“Tại sao lại thức dậy rồi?”

Lục Ngôn Lễ không nói chuyện, trong bóng tối làn da nhợt nhạt phản chiếu dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, anh ta liếc nhìn y tá, dời cái ghế nhỏ trở về phòng, nằm xuống trước mặt người y tá.

“Nếu như ngủ không yên, thì phải trói tay lại, biết không?” Người y tá nói với anh ta.

Lục Ngôn Lễ: …

Một bệnh nhân tâm thần cần phải quan tâm nhiều như thế sao? Anh ta tiếp tục làm như vậy.

Hậu quả tạo thành chính là ngày hôm sau không muốn thức dậy, mạnh mẽ vác một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi ở nhiều nơi khác nhau để quan sát mọi người, sau đó ăn cơm, kiểm tra, tiếp nhận thăm dò…

Buổi tối tiếp tục di chuyển về hướng phòng của bà lão.

Anh ta muốn trộm thuốc, nhưng đám y tá quan sát rất kỹ việc bệnh nhân uống thuốc, đều là nhìn bọn họ uống thuốc xong rồi mới rời đi, bình thường trong phòng tuyệt đối sẽ không có thuốc, muốn ra tay, chỉ có thể là trong lúc bệnh nhân uống thuốc.

Anh ta đóng giả làm bệnh nhân mấy ngày, cuối cùng, vào thời gian uống thuốc của ngày nọ, anh ta bưng một cái ghế nhỏ đi lang thang ở khắp nơi, lang thang đến phòng đối diện, người y tá đang đưa mấy viên thuốc và nước cho bà lão uống, anh ta lao đến giật lấy mà uống.

“Nè nè nè, đây không phải là thuốc của anh, anh không thể uống!” Người y tá lo lắng không thôi, muốn kêu anh ta nhả ra, nhưng mà Lục Ngôn Lễ đã nuốt xuống rồi, sau khi uống xong, anh ta chạy sang các phòng khác như không có chuyện gì, rồi tiếp tục xem người khác uống thuốc.

Sau khi anh ta chạy mấy vòng mới trở về phòng mình, bẻ đôi viên thuốc mà vừa rồi giấu dưới chiêu bài uống thuốc, mình cắn một nửa, một nửa còn lại thì một lần nữa giấu kỹ. Chưa được bao lâu, quả nhiên người y tá đến đưa anh ta đi súc ruột.

Súc ruột không phải là việc thể nghiệm tốt gì, đặc biệt trong nhiều ngày liên tiếp, bệnh nhân vốn đã gầy nhom lại càng gầy hơn, giống như một bộ xương khô.

Không có tác dụng, bệnh nhân mới đến dường như thích trộm thuốc của người khác uống, hình như anh ta rất cố chấp cho rằng mình có bệnh, cần uống thuốc, bác sỹ không kê đơn thuốc cho anh ta, thì anh ta liền đi trộm của người khác. Cứ như vậy qua gần nửa tháng, sau khi số thuốc giấu đã đủ, đối tác của anh ta đến đón anh ta như đã hứa, và đề nghị chuyển anh ta đến bệnh viện khác.

Ngày này, ngoài dự liệu, người nhà của bà lão ở phòng đối diện cũng đến, trong đó có một bé gái mặc váy đỏ tóc tết thành hai bím, trông dáng vẻ có lẽ là cháu gái của bà ta, nắm tay ba mẹ, tò mò mà nhìn ngó xung quanh.

“Chú cũng bệnh rồi sao?” Bé gái hỏi Lục Ngôn Lễ.

Người đàn ông không trả lời.

Bé gái biết chữ, đọc nhẩm bảng tên trước ngực của chàng trai trẻ: “Lục, Ngôn, Lễ, Lễ trong lễ phép.” Cô bé bật cười, giọng nói trong trẻo, chỉ chỉ mình, “Cháu là Lệ Lệ, chú là Lễ Lễ.”

“Được rồi, đừng có nói chuyện lung tung.” Ba mẹ của cô bé rất không mong muốn cô bé nói chuyện với những người bệnh nhân khác, kéo cô bé đi. Anh ta cũng đồng thời cùng người cộng tác đi ra ngoài, trước khi đi, bé gái còn vẫy vẫy tay với anh ta: “Bye bye.”

“Thế nào? Có phát hiện được không?” Người cộng tác hỏi anh ta.

“Đem những thứ này đi xét nghiệm rồi nói sau.”

Lục Ngôn Lễ dựa vào ghế sau, trải qua việc súc ruột liên tục, cộng thêm tác dụng của thuốc mấy ngày nay khiến anh ta có chút khó chịu, không muốn nói chuyện.

“Anh cũng đi kiểm tra cơ thể đi, chờ lát nữa đúng lúc cùng kiểm tra sức khỏe.”

“Tôi đi về nhà trước.”

“Nè nè nè anh lại không cần mạng sống? Anh này…”

“Không sao, tôi trở về nhà trước.”

Người cộng tác không lay chuyển được anh ta, đưa người đến sân bay, Lục Ngôn Lễ mua vé máy bay của chuyến bay gần nhất, sau khi đi đi lại lại mấy chuyến, lần lượt cởi bỏ lớp ngụy trang, xác nhận không có ai theo dõi mình, thì trở về nhà ngay trong đêm đó.

Không may là, ba của anh ta cũng đang ở nhà.

Càng không may là, trong nhà còn có khách.

Vừa bước vào nhà, cả phòng khách toàn là người, con chó nhỏ Đậu Tể đang chôn mình trên ghế sô pha, hưởng thụ sự vuốt ve của tất cả mọi người.

“ y ya, Tiểu Lục trở về rồi.”

“Hổ phụ sinh hổ tử nha, nghe nói phương diện nghệ thuật của Tiểu Lục…”

“Triển lãm tranh gần đây…”

An Tinh Vũ cũng đang ở đây, đến cùng với ba của cậu ta, trước khi Lục Ngôn Lễ trở về, toàn bộ những người lớn ở trong phòng khách dường như đều nhắm vào cậu học sinh trung học này, bắt đầu thảo luận về vấn đề giáo dục, thi tốt nghiệp trung học. Chờ Lục Ngôn Lễ vừa đẩy cửa ra, đã nhanh chóng giúp anh ta chia bớt một phần lớn hỏa lực.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có sự đau khổ, ở trong mắt lúc này cũng có thể nhìn thấy ý đồng bệnh tương lân.

Lục Ngôn Lễ với vẻ mặt vô cảm đã kéo An Tinh Vũ đi lên lầu, Đậu Tể gâu một tiếng rồi chạy theo, hai người một chó đi vào phòng khóa cửa lại, thở hoắt một hơi.

“Đã lâu không gặp, anh Lục.” An Tinh Vũ chủ động chào hỏi, “Đây là bức tranh mới của anh sao?” Cậu ta chỉ về phía giá để tranh trong phòng.

“Đúng.”

Sở Nhàn muốn ra sách mới, khẩn cầu anh ta vẽ bìa sách và nhân vật chính, bức tranh này được vẽ vào đêm trước khi anh ta khởi hành, để lại đây. Lục Ngôn Lễ nhìn thấy đôi mắt sáng rỡ của An Tinh Vũ, chủ động hỏi: “Muốn xem?”

An Tinh Vũ, gật đầu như búa bổ.

Lục Ngôn Lễ kéo tấm vải trên bức tranh ra.

Một người đàn ông đứng quay lưng trong tàu điện ngầm, trên áo khoác ngoài được thêu hoa gesang tươi thắm, trên cửa kính, bóng của anh ta lại là một bộ xương khô khiến cho người ta sợ hãi!

“Thật đẹp…” Đôi mắt của An Tinh Vũ càng sáng rực hơn, “Đáng tiếc tôi không biết vẽ tranh.”

Lục Ngôn Lễ muốn nói cậu ta có thể học, mí mắt giật một cái, nghĩ đến bản tính thích kiểm soát của ba mẹ cậu ta, anh ta kìm lại những lời này.

“Tôi đi xuống phòng bếp, cậu cứ tự nhiên.”

Lục Ngôn Lễ cũng biết nấu ăn, khi có nhiều người anh ta liền tự giác đi vào phòng bếp giúp đỡ. Khi đến giờ cơm tối, cuối cùng mọi người đều đã đến đủ.

Người đến không ít, đại đa số Lục Ngôn Lễ đều từng gặp qua, duy chỉ có một số thanh niên xa lạ. Nghe nói lần này là vì một vụ trộm mộ quy mô lớn đã được giải quyết, nên mọi người dự định tụ tập cùng nhau.

Trong số họ có một cặp anh em trông rất nho nhã, anh trai Vu Hoài Nghiêu là nhà khảo cổ, đưa em trai Vu Hoàn đến công trường, bọn họ phát hiện ra dấu vết của bọn trộm mộ, canh giữ trong mộ mấy ngày liền, hỗ trợ cảnh sát truy bắt bọn trộm mộ.

Lâm Sơ và Dư Hàm Quang cũng ở đây, người trước đang ở trong phòng bếp giúp đỡ, cô ta đang làm bánh kem, tiện tay lén đưa cho Lục Ngôn Lễ một miếng.

“Ba của anh thật sự rất lo lắng cho anh.” Cô ta nhỏ giọng nói.

Lục Ngôn Lễ nói: “Tôi biết rồi.” Ánh mắt của ba anh ta luôn dõi theo ngay khi anh ta bước vào, muốn nói chuyện lại ngại ngùng không nói được.

“Vậy anh muốn làm cảnh sát à? Bây giờ thi cũng được.” Chỉ có điều cần phải đi nơi khác thi mới được, cục trưởng Lục vẫn luôn cảm thấy con trai ông ta làm cảnh sát chìm, nhưng lại không muốn để anh ta đi.

Lục Ngôn Lễ bật cười, lắc lắc đầu: “Tôi không có tuân thủ quy tắc như thế, hơn nữa, có thể tự do vẽ tranh đã rất tốt rồi.”

Đây chính là hàm ý cự tuyệt.

“Cũng tốt, rất tự do, muốn làm gì thì làm nấy.”

Trên bàn ăn, quả nhiên lại thảo luận đến vấn đề này, ba của Lục Ngôn Lễ luôn thích mắng mỏ con trai mình rồi chỉ dẫn cuộc sống cho anh ta, lần này thái độ khác thường không có nói chuyện, mọi người nói chuyện phím mấy câu, không ai để ý, cười nói đến chuyện khác.

“Con thật sự suy nghĩ kỹ rồi?” Sau bữa cơm, ba Lục thu dọn bàn ăn, khi con trai ở bên cạnh giúp đỡ, thình lình ông ta không quay đầu lại mà hỏi một câu.

Lục Ngôn Lễ hiểu được ý của ông ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương: “Đã nghĩ kỹ rồi.”

“Được, dù sao cũng là cuộc sống của chính con.” Sau khi ba Lục nói xong, lại cắm đầu dọn dẹp, trước khi bưng bát đũa vào phòng bếp, ông ta nói câu cuối cùng, “Có rãnh trở về nhà thăm mẹ con nhiều hơn, bà ấy rất nhớ con.”

“Dạ.”

Chương kế tiếp