Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 162

Có gì đó rất không bình thường.

Lục Ngôn Lễ trợn tròn hai mắt bình tĩnh suy nghĩ.

Khó mà đi đến thế giới hòa bình được, sau khi trải qua cuộc sống nhiều năm bình lặng như nước, lại không có việc gì có thể khiến cảm xúc của anh ta dao động.

Ngoại trừ lần này.

Chiếc giường lớn mà anh ta nằm vô số lần, đủ để anh ta lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, trần nhà, đèn trần, tủ đầu giường v.v… tỷ lệ của những vật cùng loại lớn hơn gấp nhiều lần.

Không, không phải bọn chúng trở nên lớn hơn, là mình đã nhỏ lại, ngay cả quần áo trên người cũng cùng nhỏ lại.

Lục Ngôn Lễ co rút lại nằm trên cái gối lớn quá mức, suy nghĩ tìm tòi cả buổi cũng không tìm được thời cơ biến đổi, ngồi dậy, tuột xuống từ trên cái gối nhô lên.

Cái gối ban đầu không tính là cao nhưng lúc này đối với anh ta mà nói là quá nguy hiểm, Lục Ngôn Lễ nắm lấy góc chăn mà thả xuống, sau khi thấy cũng gần được, liền túm lấy cái chăn kéo xuống.

Lúc ngủ tất nhiên sẽ không mang giày, do vậy đôi giày để trước giường cũng không biến nhỏ lại giống như quần áo, anh ta đành phải để chân trần chạy lên cửa sổ, may là sức lực vẫn còn, anh ta nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, dựa vào bàn ghế hai ba bước đã nhảy lên được bệ cửa sổ, kéo một góc rèm cửa ra, nhìn ra thế giới bên ngoài.

Chỉ là tầng hai mà thôi, độ cao mà trước đây bạn có thể dùng sức mình để nhảy tới bây giờ giống như một vực sâu. Đối với anh ta, những người ra vào bên dưới gần như là những người khổng lồ, to lớn quá mức.

Xem ra, chỉ có một mình anh ta bị biến đổi.

Anh ta ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời hừng đông chiếu rọi vào, kéo dài cái bóng nhỏ bé. Phản ứng đầu tiên là có điều gì đó kỳ lạ lại gây rắc rối, nhưng trực giác nói với anh ta đây không phải là sự thay đổi theo chiều hướng xấu.

Chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường đổ chuông, Lục Ngôn Lễ có hơi ngạc nhiên, bởi vì anh ta đã sống một mình rất lâu, gần như là không có ai tới lui, người có cách thức liên hệ được với anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không biết là ai gọi điện thoại tới.

Anh ta tìm đúng vị trí, nắm lấy rèm cửa đu qua một cái đã nhảy lên mặt bàn, anh ta bước qua tờ giấy, bút chì, v.v… trên bàn đi đến đầu bên kia, cuối cùng cũng đến gần điện thoại.

Người gọi điện thoại rất kiên nhẫn, mãi vẫn chưa ngắt máy. Nhưng Lục Ngôn Lễ một lần nữa gặp khó khăn——vân tay mở khóa không sử dụng được.

Anh ta chỉ đành sử dụng mật khẩu, sau khi nhảy nhót trên màn hình, thì đã mở khóa được, đưa cánh tay quẹt một cái, cuối cùng điện thoại được kết nối. Khoảnh khắc khi được kết nối, anh ta mới đột nhiên nhớ ra, mình thế mà không nhìn vào điện thoại xem là ai gọi đến.

Một giọng nữ xa lạ từ đầu giây bên kia truyền đến, anh ta xác định mình chưa từng nghe qua, cũng không quen biết người đó, nhưng anh ta cảm nhận được giọng nói này rất quen thuộc.

“Nè, còn nghe không? Cái đó, thật ngại quá ha ha ha không phải là tôi cố ý, tôi sai rồi hu hu hu…”

“Cái gì?” Lục Ngôn Lễ hỏi, đột nhiên anh ta có một suy đoán không hay, “Tôi biến nhỏ lại là tại cô?”

Giọng nữ ở đầu bên kia của điện thoại càng áy náy hơn: “Tôi xin thề, ngày mai nhất định sẽ khôi phục lại bình thường, hôm nay anh chịu khó một chút a a a xin lỗi anh.”

Còn không chờ anh ta hỏi rõ, điện thoại đã bị ngắt máy, hình như anh ta còn nghe thấy giọng nữ bên kia kêu gào a a a, có thể tưởng tượng được bộ dạng của một cô gái trẻ phát điên.

Thế nên… thật sự là cô ta làm?

Làm sao cô ta làm được?

Lục Ngôn Lễ một lần liếc nhìn tay chân của mình đã thu nhỏ lại gấp nhiều lần, nhíu mày. Anh ta rất không thích cảm giác chịu sự khống chế này, muốn gọi điện thoại lại, nhưng trong nhật ký điện thoại không có gì cả.

Một đoạn tin nhắn hiện lên, Lục Ngôn Lễ mở ra mà có hơi khó chịu, cách xa rồi mới xem, nội dung tin nhắn là đến từ cô gái thần bí vừa rồi: [Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi bảo đảm chắc chắn ngày mai sẽ khôi phục lại bình thường, hôm nay không được rồi, xin lỗi anh anh, anh chịu đựng một chút nha.]

Sau khi anh ta xem xong, tin nhắn biến mất trong nháy mắt, màn hình tối đen phản chiếu khuôn mặt co nhỏ lại của Lục Ngôn Lễ.

Lục Ngôn Lễ không nhìn tên của cô gái kỳ lạ kia, anh ta có một loại trực giác, ngày mai mình có thể trở lại bình thường, càng không quan tâm nhiều nữa.

Chỉ là hôm nay… nên làm gì?

Sau khi đến thế giới mới, không cần vì mạng sống mà lo lắng nữa, anh ta đã nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, cũng trở thành một người họa sĩ. Ngay ngày hôm qua, anh ta vẫn đang vẽ tranh, hôm nay đang muốn bắt đầu lên màu.

Bây giờ với bộ dạng này, bút vẽ cũng cầm không thuận tiện.

Nghĩ như vậy, Lục Ngôn Lễ vẫn là quyết định đi đến phòng tranh xem thử.

Để đề phòng cô gái thần bí kia lại gọi điện thoại đến mà mình không nhận được, nên anh ta cũng mang điện thoại theo.

Đầu tiên anh ta đẩy mạnh chiếc điện thoại từ trên tủ đầu giường xuống giường, chiếc điện thoại lăn hai lần trên gối rồi nảy lên giường, sau đó, anh ta cũng nhảy qua.

Nhưng chính vào lúc này, anh ta đã nghe được một âm thanh kỳ quặc, từ phòng khách truyền đến.

Có người đang cạy cửa!

Trong nháy mắt. Tiếng chuông cảnh báo vang lên, anh ta đẩy điện thoại xuống dưới gối nằm, tuột xuống dọc theo mép giường, nhảy xuống sàn muốn chạy ra ngoài.

Lục Ngôn Lễ ngẩng đầu nhìn tay nắm cửa trước đó chỉ cao tới thắt lưng của mình nhưng bây giờ lại không thể leo lên được, lại vừa nghe được tiếng bước chân rất khẽ càng ngày càng gần, liền vội vàng chui vào trong tủ quần áo, bò vào trong túi của một cái áo khoác ngoài, nhìn ra ngoài đầy cảnh giác.

Trong cái rủi còn có cái may, không phải ma quỷ, cũng không phải sinh vật kỳ quái nào đó, chỉ là một tên trộm, tên trộm lén lút đẩy cửa vào, phát hiện cái chăn trên giường vẫn còn nhô lên hình người, nhưng chủ nhân căn phòng thì không thấy đâu nữa, tay cầm dao còn có chút mông lung.

Dám vào đây trộm đồ, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ta biết trong căn nhà này chỉ có một người ở, người đàn ông đó nhìn như đau ốm bệnh tật, rất tiện đối phó, liền không mang dao, thừa dịp vào sáng sớm trong khi những người bình thường vẫn đang ngủ đã đến trước cửa, sau khi đi vào nhà thì vào phòng bếp lấy dao trước, rồi lại đi đến phòng ngủ.

Kết quả… người đâu rồi?

Rõ ràng không thấy anh ta ra khỏi nhà mà.

Những nơi như gầm giường, tủ quần áo, v.v… có thể trốn được cũng không tìm thấy, bóng người cũng không nhìn thấy, điện thoại của đối phương vẫn còn để dưới gối, tên trộm tiện tay cho vào trong túi của mình, lục lọi thùng, tủ tìm những thứ có giá trị.

Ngay khi anh ta lật tìm, Lục Ngôn Lễ đã từ trong tủ quần áo chạy ra, chạy về phía phòng tranh.

Anh ta không định báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến với bộ dạng này của mình rất khó giải thích, do vậy, anh ta chỉ định để tên trộm ở lại đây, chờ sau khi mình khôi phục lại bình thường rồi giải quyết sau.

Ở trong phòng tranh, Lục Ngôn Lễ có nuôi một con rắn.

Có độc, chẳng qua độc tính không mạnh.

Anh ta chẳng có được bao nhiêu tình cảm đối với vật nuôi, nhưng con rắn kia dường như rất thích anh ta, trời mưa xuống đã bơi theo anh ta đến dưới khu nhà trọ, nên anh ta dứt khoát nhặt về nhà nuôi.

Lục Ngôn Lễ nhìn ngó xung quanh, đầu tiên tìm một miếng lông não ở trong góc của phòng tranh đã được thăng hoa chỉ còn một nửa, chà sát mùi trên cả cơ thể, sau khi xác định con rắn sẽ không ăn thịt mình, mới bò dọc theo chân ghế lên đỉnh của giá vẽ.

Chạy lấy đà ở một đoạn ngắn, nhảy lên anh ta đã thành công nhảy lên bàn sách, bay qua khoảng mười mấy cây cọ, đến được cạnh mép của cái giá nuôi vật nuôi.

Trong hộp acrylic trong suốt, một con rắn dày khoảng ba ngón tay đang cuộn tròn lại ngủ, con rắn nhỏ có thể quấn quanh cánh tay anh ta, đối với anh ta bây giờ mà nói là một con vật khổng lồ.

Nó vẫn còn đang ngủ say, Lục Ngôn Lễ nhảy lên tấm thông gió phía trên, đẩy ổ khóa ra, sau đó dùng hết sức để đỡ tấm thông gió dọc theo mép, rồi đẩy nó ra phía sau.

Kẽo kẹt một tiếng, tấm thống gió bị đẩy ra, con rắn đồng thời bừng tỉnh, trợn tròn đôi mắt nhỏ.

Lục Ngôn Lễ cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhảy trở lại cái bàn, ôm chặt chân bàn trượt xuống dưới, tiện tay kéo một tờ giấy ăn xuống che mũi, chạy trở lại bên cạnh miếng long não.

Anh ta rất quen thuộc với bản tính của con rắn này, vừa mở lồng ra, là nó sẽ tự động bò vào phòng ngủ.

Quả nhiên…

Con rắn cảnh giác đưa đầu ra thăm dò, không thấy người nó liền trở về thùng, càn rỡ một chút, cơ thể được bao bọc trong vòng tròn từ từ nhô ra hơn phân nửa, đến sau cùng, cả cơ thể dài ngoằng cũng bò ra, theo chân ghế bò xuống.