Vô Hạn Phó Bản

Chương 12: Công viên giải trí 2

Thâm Hải chớp mắt, ánh lên một chút tò mò.

“Tóm lại, ” Hạ Viêm cứng nhắc nói sang chuyện khác, “Bắt đầu báo số liệu đi.”

Tiếp đó cô làm gương tốt, tự giới thiệu trước tiên, “Mục sư, trí lực 6, điểm sinh mệnh 60, điểm pháp lực 60. Kỹ năng có hai cái, một cái Cấp Cứu, một sao là kỹ năng hồi phục loại liên tiếp . Một cái Thuật Trị Liệu, ba sao là kỹ năng hồi máu ngay lập tức.”

Nói xong, cô nhìn về phía hai người khác.

Thâm Hải lấy dũng khí nói, “Tôi tên Thâm Hải, Pháp sư hệ thủy, trí lực 5, điểm sinh mệnh 40, điểm pháp lực 50. Có một kỹ năng, gọi là Cột Nước, hai sao. Sau khi phóng kỹ năng, mục tiêu sẽ bị cột nước lật ngược, xem như là kỹ năng khống chế .”

Hạ Viêm cảm thấy kỳ quái, “Cậu qua phó bản tân thủ kiểu gì?”

“Số may, gặp người tốt bụng.” Thâm Hải thành thật trả lời.

“Qua ải sau không có thưởng thuộc tính à?” Hạ Viêm tiếp tục hỏi.

“Nhận được phần thưởng ‘Điểm pháp lực + 10’ , lúc đầu điểm pháp lực chỉ có 40.” Thâm Hải có chút khẩn trương, rất sợ trình độ mình kém quá bị ghét bỏ.

May mà Hạ Viêm không nói gì, cô nhìn về thành viên thứ ba , chờ đối phương tự giới thiệu.

Đoan Mộc nói to rõ ràng, ” Đoan Mộc, Pháp sư hệ băng, trí lực 7, điểm sinh mệnh 60, điểm pháp lực 70. Kỹ năng, Băng Phong, hai sao. Sau khi phóng kỹ năng, có thể đông cứng một mục tiêu, cũng là kỹ năng khống chế.”

Hạ Viêm thầm nghĩ, hai kỹ năng khống chế, hai kỹ năng khôi phục, phối trí không tính kém.

Thoáng suy tư một lát, cô nói, ” Thứ tự giết quái là tôi, Đoan Mộc, Thâm Hải luân phiên. Đến phiên tôi giết , hai người hỗ trợ công kích, tiêu hao lượng máu, kích cuối cùng để lại cho tôi. Đến phiên hai người, tôi cũng sẽ hỗ trợ công kích, tiêu hao lượng máu.”

“Chiến đấu kịch liệt, có chỗ sai sót là khó tránh. Chẳng qua nếu như liên tục ‘sai sót’ hai lần, đó chính là không nghe theo sắp xếp, cố ý cướp quái.”

“Cảnh cáo đã nói trước, nếu có ai không nghe quản lý, lập tức mỗi người một ngả.”

Đoan Mộc, Thâm Hải gật đầu đáp ứng.

Hạ Viêm nhìn chung quanh một lần, tùy ý chọn một hướng đi về phía trước. Vừa đi, cô vừa nói, “Trong phó bản có bảo rương ngẫu nhiên phân tán, khi đi đường nhìn một chút, dù gì cũng coi là một khoản thu nhập.”

“Kiểu như cái trong bụi cỏ kia à?” Đoan Mộc hỏi.

Hả? Hạ Viêm xoay người, kinh ngạc phát hiện trong bụi cỏ có một bảo rương màu đen, quanh thân mơ hồ lập lòe ánh sáng ấm áp.

Thế mà có thật! Cô bước nhanh đến gần, mở bảo rương trước mặt đồng đội.

Chỉ thấy trong rương có hai miếng cơm nắm. Lấy cơm nắm sau, Hắc thiết bảo rương biến mất không thấy nữa.

“Cậu cầm một cái.” Hạ Viêm nói với Đoan Mộc.

Đoan Mộc cũng không khách khí, lấy phần mình nên được bỏ vào kho hàng tùy thân.

Hạ Viêm cất miếng cơm nắm còn lại đi, đồng thời hứa với một thành viên khác, “Lần sau tìm được bảo rương, để cậu chọn trước.”

“Cảm ơn.” Thâm Hải rất cảm kích.

Đúng lúc ấy, một con mèo yêu từ trên nhánh cây nhảy xuống.

Thân nó màu nâu, cao chừng nửa người. Hai lỗ tai nhọn, móng chân sắc bén, khả năng bật nhảy tuyệt vời. Khi nhảy từ trên nhánh cây xuống dùng sức vạch một cái, dễ dàng để lại trên vai Thâm Hải mấy vết cào

Điểm sinh mệnh -7!

Hạ Viêm thần sắc thả lỏng, vẫn được, tổn thương không cao lắm.

“Cứu mạng!” Thâm Hải bị dọa, không nhịn được mà hét lên thảm thiết.

“Băng Phong.” Đoan Mộc lấy pháp trượng tân thủ ra, dùng kỹ năng đông cứng tiểu quái, theo sau bồi thêm đạn ma pháp.

Khác với Goblin, tổng lượng máu của mèo yêu mới 40. Sử dụng kỹ năng, lại bị đạn ma pháp đánh trúng, lập tức bay mất hai phần ba lượng máu.

“Thâm Hải, dùng đạn ma pháp công kích.” Hạ Viêm lớn tiếng nhắc nhở.

Thâm Hải luống cuống từ kho hàng tùy thân lấy Pháp trượng tân thủ ra, một giây sau, quả cầu sáng tầm nắm tay bay sượt qua mặt mèo yêu, sau đó biến mất ở chân trời.

Hạ Viêm, “. . .”

Biểu hiện của vị này thực sự chẳng ra sao cả.

Mèo yêu phá băng mà ra, gào thét lại muốn nhào tới Thâm Hải. Đoan Mộc lần nữa ném đạn ma pháp ra, cũng thuận lợi trúng đích. Hạ Viêm đúng lúc bổ đao, mèo yêu lúc này biến mất vào không trung.

“Thật, thật xin lỗi.” Thâm Hải cúi đầu nhận sai.

“So với việc xin lỗi, tôi cho rằng cậu nên nghĩ biện pháp để mình mau chóng trưởng thành đi.” Hạ Viêm nghiêm túc nói, ” Tôi với Đoan Mộc không phải cao thủ gì, trong đội không nuôi được người rảnh rỗi. Nếu như thực lực của cậu gây trở ngại, chúng ta chỉ có thể chia tay từ đây.”

Thâm Hải mấp máy môi, lại không nói gì.

“Mau thích ứng chiến đấu đi, cơ hội của cậu không nhiều đâu.” Nói xong, Hạ Viêm ném Cấp Cứu, đem lượng máu của đội viên kéo lên max điểm.

Thâm Hải nắm chặt pháp trượng, thần sắc dần dần trở nên kiên định.

Bả vai chạm nhau, Đoan Mộc khẽ thì thầm nói, ” Ngay cả kỹ năng khống chế cũng quên phóng, cậu tin cô ta là thuần người mới, chứ không phải giả ngây giả dại?”

Giờ phút này, giọng Hạ Viêm trầm thấp khác thường, “Có lẽ cậu đang hiểu lầm trình độ bình quân của người chơi nữ rồi, cái dạng như tôi kì thật chỉ là số ít thôi.”

Đoan Mộc khó có lúc không nói được gì.

“Cho dù thật sự có mưu đồ khác, hiện thực và tưởng tượng cũng khác nhau rất nhiều.” Hạ Viêm ngữ khí lạnh nhạt, “Vật phẩm không có phần, đánh chết cũng không phải cô ta. Trừ việc làm khiên thịt, không lấy được gì cả. Nào có chuyện giả heo ăn thịt hổ sứt sẹo thế?”

Đoan Mộc sâu xa liếc Hạ Viêm một cái, “Cho nên, cậu đã sớm đề phòng? Ngay từ đầu, cậu đã không tin cô ta.”

“Sai rồi, không phải tôi không tin cô ta, mà là trừ mình ra ai cũng không tin.” Hạ Viêm ung dung nói.

**

Nghỉ ngơi một lát, ba người tới trước vòng quay ngựa gỗ.

Hạ Viêm luôn cảm thấy nơi này rất thích hợp giấu rương, vậy nên để đồng đội chia ra xem xét.

Ai ngờ rương chưa tìm được, mèo yêu đã từ trên vòng quay ngựa gỗ nhảy xuống.

Hạ Viêm vung pháp trượng, thả đạn ma pháp ra, không quên nhắc nhở, “Đến phiên Đoan Mộc giết.”

Hai quả cầu sáng tuần tự trúng người mèo yêu, trong không khí mơ hồ tản ra một mùi khét.

Đạn ma pháp của Thâm Hải lại lần nữa biến mất ở chân trời. Sắc mặt của cô ta lúc trắng lúc xanh, rất khó coi.

“Tiếp tục.” Hạ Viêm miệng nói chuyện, tay vẫn thao tác không ngừng.

Lại một quả đạn ma pháp đạn bay đến cực nhanh, nhưng mèo yêu thân thủ mạnh mẽ, nó bỗng nhiên nhảy về sau một cái, đã thành công né đòn.

Hạ Viêm cũng không nhụt chí, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tấn công khác.

Rất nhanh, lượng máu của mèo yêu đã bị mài đến giọt cuối cùng.

Hạ Viêm hô to, “Đoan Mộc.”

“Rõ.” Vừa dứt lời, đạn ma pháp đã đánh trúng mèo yêu, tiểu quái biến mất.

Thanh lý xong xuôi sau, ba người chia ra lục soát.

Không lâu, Thâm Hải ngạc nhiên kêu lên, “Mau nhìn! Nơi này có một cái rương!”

Hạ Viêm, Đoan Mộc nhanh chóng chạy tới, thấy ở dưới vòng quay ngựa gỗ có một cái Hắc thiết bảo rương. Hiện đã bị mở ra, cái rương đang chậm rãi biến mất.

“Bên trong có một cái bánh bao!” Thâm Hải hớn hở báo cáo.

Hạ Viêm sắc mặt như thường, ôn tồn nói, ” Nếu chỉ có một vật phẩm, vậy thì của cậu.”

“Được nha, cảm ơn.” Thâm Hải cười không ngậm mồm vào được.

Đoan Mộc thình lình lên tiếng nhắc nhở, “Lần sau tìm được bảo rương, đừng vội mở ra. Đợi mọi người có mặt, hẵng mở rương ra phân phối.”

“A? Có phải tôi làm sai rồi không?” Thâm Hải có chút bất an.

“Không sao.” Hạ Viêm nói.

“Đội trưởng. . .” Thâm Hải quá cảm động.

“Tôi thấy cậu mở bảo rương, lấy vật phẩm ra, biết bên trong xác thực chỉ có một cái.” Hạ Viêm cười nói.

Thâm Hải động tác cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên thấy có chút lạnh.

“Ờm, đi tiếp sang chỗ xe điện đụng kia thử xem.” Hạ Viêm vừa nói, vừa bước đi.

Trong sân chơi xe điện đụng, có con mèo yêu bị kẹt trong xe, không thể động đậy. Bên cạnh còn có một con mèo yêu khác, đang dùng hết sức bình sinh, muốn kéo con mèo ngốc kia ra. Đáng tiếc giày vò nửa ngày, con ngốc kia vẫn kẹt cứng trong xe không nhúc nhích tí nào.

Đương lúc phiền não, ba người chơi chạy tới.

Hạ Viêm giơ pháp trượng lên, bắn đạn ma pháp, đồng thời nghiêm túc nói, “Bây giờ đến phiên Thâm Hải giết.”

Phát hiện người chơi sau, ánh mắt mèo yêu lóe ra hung quang, nhanh nhẹn lao tới.

“Thâm Hải, dùng kỹ năng ‘Cột Nước’ .” Hạ Viêm không chút do dự bắt đầu chỉ huy.

Giây sau, một cột nước đột ngột mọc lên khỏi mặt đất.

Mèo yêu bị phun trúng, chồm hỗm trên đỉnh cột nước, vẻ mặt ngơ ngác hết sức.

Đạn ma pháp của Hạ Viêm, Đoan Mộc lần lượt đánh trúng mục tiêu, tạo thành thương tổn.

Chỉ một lát sau, cột nước biến mất. Mèo yêu ướt hết toàn thân, chật vật rơi xuống đất.

Hạ Viêm lại bồi thêm một phát đạn ma pháp, đánh tiểu quái tới gần hết máu. Lúc này cô mới nhắc đồng đội, “Đánh không tới thì đứng gần một chút. Cùng lắm thì bị mèo cào một cái, lát sau tôi sẽ thêm máu cho cậu.”

Thâm Hải nghe lời tới gần. Lần này, đạn ma pháp rốt cục đã đánh trúng tiểu quái. Cô ta vỗ vỗ ngực, thở phào một cái rõ rệt.

Tiểu quái biến mất, bảo rương màu đen đột nhiên xuất hiện, nổi bồng bềnh giữa không trung.

Còn con mèo yêu bị xe điện đụng kẹp lại, công kích vô cùng đơn giản. Ngay cả Thâm Hải cũng dám đứng gần, vung vẩy pháp trượng.

Đợi đến khi cột máu của mèo yêu còn non nửa, Hạ Viêm đúng lúc nhắc nhở, “Đến phiên tôi giết.”

Nghe vậy, Đoan Mộc, Thâm Hải lập tức thu tay lại.

Hạ Viêm thuận lợi hoàn thành một kích cuối cùng, sau đó mở bảo rương chia chiến lợi phẩm. Trong rương có một cái kẹo cà phê sữa, và một cái bánh bao.

Không đợi công bố phân phối như thế nào, Đoan Mộc đã nói trước, “Cậu cầm kẹo cà phê sữa, tôi lấy bánh bao .”

Hạ Viêm cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng, kẹo cà phê sữa có thể khôi phục 6 điểm pháp lực, bánh bao thì chỉ có thể khôi phục 5 điểm sinh mệnh. Mặc dù nghe như không khác nhau nhiều, nhưng nếu cầm lên diễn đàn bán, giá bán chênh lệch đến một vạn tệ!

“Vì sao?” Cô hỏi.

Đoan Mộc chỉ nói, “So với vật phẩm hồi lam, tôi cần vật phẩm hồi máu hơn.”

Những người khác không có kỹ năng hồi phục, đích xác rất cần vật phẩm thêm máu. Hạ Viêm bị thuyết phục, thản nhiên nhận lấy kẹo cà phê sữa.

**

Thời gian nhàn nhã luôn ngắn ngủi.

Ba người đánh quái, thêm máu, tùy ý đi lại chung quanh, không bao lâu mỗi người đã tiêu diệt ba con mèo yêu.

So với Goblin, lực công kích của mèo yêu khá thấp. Lại thêm tập quán đơn độc hành động, mức độ nguy hiểm càng giảm mạnh. Điều đáng tiếc duy nhất là, từ khi rời bãi xe điện đụng, ba người cũng không thấy bảo rương nữa.

“Tốt quá rồi! Cứ theo đà này, nhiệm vụ giết quái chẳng mấy nữa là có thể hoàn thành.” Thâm Hải vuốt màn hình di động tới lui, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Hạ Viêm ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, thuận tiện chờ điểm pháp lực tự khôi phục.

Đoan Mộc ngồi một chỗ khác, không nói tiếng nào.

Bầu không khí có hơi xấu hổ, Hạ Viêm mở lời tán gẫu, “Lấy thực lực của cậu, hẳn có thể tự mình hành động. Tại sao muốn gia nhập đội?”

Đoan Mộc bình tĩnh phân tích, “Một mình hành động có thể giết nhiều tiểu quái, nhưng tiêu hao cũng nhanh. Giết tiểu quái sau có rơi bảo rương không, hoàn toàn dựa vào may rủi. Đi cùng với cậu, an toàn của bản thân được bảo đảm, còn có thể tiết kiệm hồng dược, lợi ích tổng hợp so ra nhiều hơn.”

Hạ Viêm nghĩ thầm, tên này nhất định học Toán giỏi lắm đây.

Chương kế tiếp