Vô Hạn Phó Bản

Chương 13: Công viên giải trí 3

Nói đi thì phải nói lại, biết Liệt Diễm là Mục sư, có thể thêm máu, lập tức có người động tâm. Đáng tiếc lúc góp đủ hai đội viên, Hạ Viêm rời đi không chút do dự, không bao lâu đã chạy mất dạng.

Chờ mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng muốn nhào tới ôm đùi, thì đã không thấy người nữa rồi.

Tập thể người chơi cười khổ, ngay cả thuộc tính cao nhất là Ace, Trường An, vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên — sớm biết trong phó bản có Mục sư, bọn họ khẳng định tranh nhau vào đội! Hiện tại người ta đi mất, nói gì cũng đã muộn.

“Một đội ba người, một đội bốn người, chia tổ đi.” Trường An ồm ồm nói, cưỡng ép nói sang chuyện khác.

“Tôi chọn hành động một mình, đừng ai đi theo.” Lúc này, một người chơi nam tên là “Cửu Trọng Lâu” chen miệng vào.

Một đứa hai đứa, đều không chịu yên!

Trường An càng giận hơn, “Một mình anh hành động, là vội đi chịu chết hả?”

“Không nhọc quan tâm, có thời gian thì mày tự lo cho mình hơn đi.” Cửu Trọng Lâu trả lại một cái liếc mắt, không thèm đếm xỉa mà nói, “Nói thì khó nghe, tính khí nóng nảy, đắc tội với người ta mà không biết, không biết loại ngu xuẩn như mày làm thế nào mà sống tới giờ. Mày đoán sau này ngẫu nhiên gặp trên đường, nữ Mục sư có chịu thêm máu cho mày không?”

Sắc mặt Trường An lúc trắng lúc xanh, nửa ngày nói không ra lời.

Cửu Trọng Lâu cũng không chờ câu trả lời. Hắn nhìn quanh đám người, cao giọng nói, ” Trước khi tổ đội khuyên mọi người hãy nghĩ cho kỹ! Chung đội với Trường An , ai biết có bị giận chó đánh mèo hay không?”

Ai nấy căng thẳng trong lòng, mơ hồ dâng lên một chút lo lắng.

“Nhiều người dễ lục đục với nhau, còn không bằng một người cho tự do tự tại.” Cửu Trọng Lâu khẽ cười một tiếng, tiêu sái bỏ đi.

Đi đến chỗ vắng người, hắn từ kho hàng tùy thân lấy ra một chiếc nhẫn có hoa văn phức tạp đeo vào, lập tức sinh mệnh + 20, pháp lực + 10.

Sau đó, hắn lại lấy pháp trượng ra. Chỉ thấy trên đầu pháp trượng có một viên hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng lung linh lấp lánh, phẩm chất có vẻ không tầm thường chút nào.

Trang bị hoàn tất xong, thuộc tính nháy mắt tăng thêm một mảng lớn.

“Hai thằng ngốc kia chắc còn tưởng trong tất cả người chơi hai chúng nó trâu bò nhất. Người mới có trang bị mặc dù ít, nhưng không phải là không có.” Cửu Trọng Lâu một bên lắc đầu thở dài, một bên cất bước đi, “Người chơi lợi hại nhiều lắm, thật coi những người khác là thằng ngu à?”

Sau khi Cửu Trọng Lâu đi, những người khác bắt đầu bàn chuyện tổ đội, cũng như có như không né tránh Trường An.

Rất nhanh, Ace mang theo hai người rời đi. Hai người chơi khác gom thành đôi, dần dần đi xa, duy chỉ có Trường An bị bỏ lại.

“Một đám ngu quá là ngu!” Trường An chửi ầm lên, “Trước kia không có Mục sư thêm máu vẫn qua ải như thường, bây giờ tổ đội còn phải sợ cô ta chắc?”

Nhưng mà những người khác đã rời đi, không ai nghe được lời oán trách của hắn.

**

Bên cạnh đài phun nước, tiểu đội ba người đang tác chiến.

“Tập hỏa.” Ace trấn định chỉ huy. Vừa dứt lời, ba cái quả đạn ma pháp chuẩn xác đánh trúng tiểu quái.

Mèo yêu bị thương, tiếng kêu thê lương, hung tính càng bị kích thích. Nó khua móng vuốt, hung ác phát động công kích.

“Lại thêm một lượt, để tôi giết.” Ace lộn một vòng, suýt nữa bị vuốt mèo cào phải, mà vẫn bình tĩnh như cũ.

Một giây sau, ba quả cầu lớn chừng nắm tay lần lượt đánh trúng mục tiêu. Mèo yêu ngửa đầu thét dài, lập tức biến mất trong không khí.

Bất ngờ, một bảo rương màu đen xuất hiện trong không khí.

Ace mở rương trước mặt đồng đội, tùy ý nhìn lướt qua, sau đó nói, “Bên trong có hai vật phẩm hồi phục, hai người chia đi.”

“Vâng.” Đồng đội mừng khấp khởi đáp ứng.

Ace nhân cơ hội hít thở một chốc, thuận tiện xem xét bản đồ công viên trò chơi.

Cách không xa phía sau, hai đồng đội chụm vào một chỗ nói chuyện.

Một tên hạnh phúc nhắm mắt lại, “Cùng một đội với Ace thật là quá tốt! Tiểu quái luân phiên giết, vật phẩm phân theo thứ tự. Người người có phần, ai cũng không phải tranh.”

Một tên khác thì nói, “Tôi vẫn là lần đầu thấy người chơi phúc hậu như vậy đó! Thứ tự đánh chết là ABC, thứ tự chia vật phẩm là CBA, ai cũng không bị thiệt. Kỳ thật trong ba người anh ta lợi hại nhất, chiếm phần hơn hoàn toàn là phải thôi, nhưng người ta không thế!”

“Nếu theo chân Trường An, sao có thể có đãi ngộ như giờ được?” Tên vừa nói trước đó thổn thức không thôi, “Tôi thấy hắn liền khiếp. Nhìn ai cũng không vừa mắt, không có việc gì cũng phải cà khịa hai câu, cứ như quả pháo ấy, động một tí là đốt.”

“Chả đúng thế?” Tên đồng đội bĩu môi, “Coi cái tính xấu đó của hắn, ai muốn theo hắn chứ? Đắc tội Mục sư bị giận chó đánh mèo vẫn là chuyện nhỏ, lỡ hắn động thủ cướp quái, chúng ta làm sao tranh được? Chẳng bằng đi cùng người chơi mới có trình độ hơi kém còn hơn.”

“Chúng ta lựa chọn không sai, nhưng lúc tổ đội chọn Mục sư, vậy thì càng tốt hơn.” Một người than thở, “Kỹ năng hồi máu, có thể tiết kiệm bao nhiêu hồng dược? Cơ hội đã ở trước mắt, lại sờ sờ bỏ qua!”

“Thật ghen tị mấy đứa tổ đội với Mục sư, số hên thế chứ…”

Ace đi phía trước, loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện sau lưng . Hắn đơ mặt nghĩ, ai mà không ghen tị? Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đi!

**

Giờ khắc này, người may mắn được đông đảo người chơi cực kỳ hâm mộ — Thâm Hải, kỳ thật không vui vẻ tí nào.

Từ lúc bắt đầu, cô ta đã dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình, giả vờ bản thân là lính mới trong hàng ngũ lính mới, trong lòng tính toán giả heo ăn thịt hổ, đục nước béo cò kiếm chút lợi ích.

Thế nhưng Liệt Diễm ra mệnh lệnh từng li từng tí một, không để lại chút sơ hở nào.

Trước khi đánh quái, cô sẽ không ngại phiền mà nhắc nhở, giờ đến lượt ai giết. Lúc đang đánh quái, cô sẽ cao giọng chỉ huy, để hết thảy tiến hành thứ tự theo kế hoạch.

Thâm Hải dùng tất cả các thủ đoạn để ngụy trang là người mới, nhưng nhiều khi, Đoan Mộc, Liệt Diễm bận chiến đấu, thậm chí không giành thời gian để nhìn một cái… Có đôi khi cô ta không nhịn được mà sinh ra một loại ảo giác, giống như mình diễn kịch cho mấy người mù xem.

Kỳ thật nếu là một người mới, sẽ rất vui vẻ chỉ làm chơi chơi trong đội . Nhiệm vụ giết quái lần lượt hoàn thành, vật phẩm thu hoạch được sẽ chia đều, bên người còn có vú em không ngừng thêm máu cho, không phải lo nguy hiểm tính mạng.

Nhưng cô ta là giả heo ăn thịt hổ, không phải là heo thật nhé! ! Cô ta có lý tưởng, có mong muốn, mục tiêu rất to lớn!

Giết quái là người cuối cùng, chọn vật phẩm cũng là người cuối cùng, còn không thoải mái bằng tự đánh ! Ít nhất là khi tự đánh, cô ta không cần lo lắng quá nhiều, lại càng không cần dùng hết toàn lực duy trì hình tượng giả tạo này.

Thâm Hải càng nghĩ càng giận, cố ý giả bộ sầu lo nói, “Tôi không ngắm trúng được, nếu không cẩn thận đoạt quái, vậy phải làm sao ?”

Lúc trước cô ta nói như vậy, đồng đội luôn tỏ vẻ ghét bỏ, giọng điệu khó chịu trả lời, ” Cô không thể chú ý hơn, cố mà nâng tỷ lệ chính xác lên à?”

Ai ngờ Liệt Diễm lại không chút do dự, nhanh chóng ngỏ ý, “Đã đánh không chuẩn, vậy tiểu quái còn nửa máu thì đừng ra tay nữa, để đỡ đoạt quái làm hỏng mất thứ tự.”

Thâm Hải, “…”

Cô ta còn có thể nói gì? Người ta đã kêu còn nửa máu thì đừng đánh nữa! Mặc kệ đánh trúng, hay đánh không trúng, đã giơ pháp trượng, liền mang ý nghĩa mưu đồ làm loạn!

Tâm trạng Thâm Hải vô cùng phiền muộn.

Vốn cô ta thấy Liệt Diễm 60 điểm sinh mệnh, 60 điểm pháp lực, mà lại có gan đứng ra làm đội trưởng, kêu gọi người chơi tổ đội, vậy nên mới muốn cho Liệt Diễm một “Niềm vui bất ngờ” .

Cô ta định dùng thực tế để dạy đối phương rằng, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Không có dùi kim cương, thì đừng có mơ làm đồ sứ![1]

Nhưng mà vừa vào đội đã nghe được Liệt Diễm là một Mục sư rất mạnh, đang ngơ ngác, đối phương đã cường thế tiếp quản đội ngũ. Từ đó về sau chuyện gì cũng do đối phương quyết định, còn cô ta từng bước đánh mất quyền chủ động.

Trên mặt Thâm Hải là vẻ sợ bóng sợ gió của một người mới, thực tế là ngấm ngầm than thở không thôi. Mình rốt cuộc là đang làm gì? Cô ta giả bộ làm người mới, không phải là vì ham mấy cái thứ lặt vặt này!

Đang cân nhắc, hai con mèo yêu tinh anh xuất hiện trước mặt ba người .

Thâm Hải mừng rỡ, rốt cục tìm được cơ hội hạ độc thủ.

【 Nhiệm vụ tùy chọn một: Tự tay giết chết 3 con mèo yêu tinh anh. (0/3) 】

Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ tùy chọn, đánh giá qua ải tăng lên, vậy là có thể nhận được khen thưởng thuộc tính tăng thêm!

Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta hừng hực, nhanh chóng tính toán. Làm thế nào lợi dụng thân phận “Người mới” của mình, cho các đồng đội một cái “niềm vui bất ngờ” đây?

“Điểm sinh mệnh 80, lông đen, xem chừng là quái tinh anh.” Hạ Viêm đúng lúc mở miệng, “Đánh từng con một, Đoan Mộc dùng kỹ năng khống chế trước.”

Một giây sau, con quái tinh anh bên trái bị đóng băng. Tiếp đó, hai viên đạn ma pháp đánh trúng con mèo yêu đang bị đông cứng.

Cùng thời gian, một viên đạn ma pháp trúng vào con quái tinh anh đang tự do hoạt động.

“Ơ, không phải đóng băng một con, tập trung công kích một con khác à?” Thâm Hải có chút ảo não, “Thật đáng tiếc, khó được trúng đích một lần.”

Uy lực của kỹ năng còn lớn hơn cả hai viên đạn ma pháp, đóng băng một con, lại dùng đòn công kích bình thường nhắm một con khác, còn gọi gì là tập hỏa? Còn gọi gì là đánh từng con một nữa?

Hạ Viêm lười nói mát, hời hợt cho qua, “Hiện giờ thì biết rồi đấy, chuyển mục tiêu đi.”

Ánh mắt Thâm Hải khẽ lập lòe, trên mặt tràn ra nụ cười ngây thơ trong sáng, “Đã biết!”

Quái tinh anh bị đóng băng phá băng nhảy ra, còn con đang tự do hoạt động, càng không chút do dự nhào vào người chơi.

Hạ Viêm cấp tốc lui lại, nhưng vẫn chậm một nhịp. Trên cổ tay bị mèo yêu cào ra vết máu, vết thương ứa ra máu, nhưng lại là màu đen!

Màn hình điện thoại tự động sáng lên, hệ thống nhắc nhở, 【 Sau khi quái tinh anh công kích thành công, vết thương của mục tiêu sẽ nhiễm phải độc tố. 】

【 Hiện tại người chơi đã trúng độc, tiếp tục mất máu 3 giây, mỗi giây rơi xuống 2 điểm HP. 】

Công kích của độc tố thêm công kích của vết cào, lượng máu tổng cộng -15! Việc này nghĩa là gì? Bị công kích bốn lần, vậy là toi mạng!

Hạ Viêm có chút kinh hãi, dự định sau khi rớt máu xong, sẽ lập tức sử dụng kỹ năng “Cấp Cứu” .

Đúng lúc này, một viên đạn ma pháp sượt qua con quái bị đóng băng, sau đó thuận lợi đánh trúng một con khác.

Thâm Hải ảo não dậm chân, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Á, sai rồi, không phải là con đó!” Thật giống như đạn ma pháp không theo mong muốn của cô ta, tự chạy tới nơi khác.

Đoan Mộc đầu tiên là ngẩn người, rồi lập tức nói thầm , ” Chuẩn xác tránh chướng ngại vật trước mặt, thuận lợi trúng một con khác, đây là trình độ nào rồi?”

Anh hết sức nghĩ mà không rõ, đãi ngộ của đội không sai, đội viên cũng rất dễ thân cận, có thực lực sao không đánh quái cho tốt, cứ phải làm trò có có không không này?

Nhưng có người cứ làm không biết mệt, u mê diễn kịch, không cách nào thoát ra được.

Quái tinh anh quái lại lần nhào lên. Lần này cào bị thương Đoan Mộc, bả vai máu chảy ròng ròng.

Qua một lượt tính toán, ánh mắt Hạ Viêm tối lại, hét lớn, “Thâm Hải, dùng kỹ năng khống chế con ít máu hơn kia đi.”

Nét mặt của Thâm Hải bđột nhiên cứng ngắc.

Theo kế hoạch của cô ta, vốn nên cùng tiêu hao lượng máu của hai con quái tinh anh quái, sau đó phản bội, cướp quái. Nhưng cục diện bây giờ ra áo? Một con quái tinh anh thì tàn máu, một con quái tinh anh còn đến hai phần ba lượng máu, còn xa thì lượng máu mới hao hết.

Mà một khi cô ta sử dụng kỹ năng, sau đó sẽ có mấy giây bị đóng băng, đối với việc phản bội, cướp quái mười phần bất lợi.

Mà giờ phút này trở mặt luôn cũng không được. Mặc dù quái tinh anh đã tàn máu, nhưng cô ta không thể một đòn giết nó, không giành được kích sát!

Trong nháy mắt, trong đầu Thâm Hải xuất hiện vô số dự định, đầu như muốn phình ra.

Chương kế tiếp