Vô Hạn Phó Bản

Chương 15: Công viên giải trí 5

Nhưng dù biết là cô thu phí dịch vụ, nhưng hắn có thể hạ quyết tâm, từ chối mua hàng sao? Đáp án đương nhiên là không thể.

Để hồi máu người chơi có ba cách.

Cách thứ nhất, để nó tự hồi phục. Điểm sinh mệnh sẽ dùng tốc độ rùa bò tăng lên 2 điểm mỗi phút, cách này hiệu suất thấp đến nỗi, đủ khiến đại bộ phận người chơi phát cuồng.

Cách thứ hai, ăn vật phẩm hồi máu. Chẳng qua xác suất rơi bảo rương thật muốn khóc, hiệu suất còn không bằng đi chung quanh tìm bảo rương thất lạc. Mà mặt khác khi tìm được bảo rương rồi, trong đó không nhất định là vật phẩm hồi máu. Cho dù là tìm được vật phẩm hồi máu rồi ăn, thì vật phẩm cấp thấp, lượng máu khôi phục cũng vô cùng hữu hạn.

Cách thứ ba, nhờ người chơi có kỹ năng khôi phục hỗ trợ thêm máu cho. Không thể không nói, biện pháp này hiệu suất cao nhất.

Nhưng nói thật, nếu người chơi có kỹ năng khôi phục thật, cũng khó mà hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc, sinh tồn đến giờ.

Cũng bởi thế, lúc thiếu vật phẩm hồi máu, trong điều kiện không thể chờ tự khôi phục được, ngoại trừ việc trả tiền cho mục sư ra tay, người chơi không có lựa chọn nào khác.

Sắc mặt Ace căng cứng, trong lòng đang nghĩ, lúc cùng đường bí lối lại gặp được mục sư thêm máu, có lẽ vận khí của bọn họ cũng không tệ?

“Còn ai muốn giao dịch nữa không?” Hạ Viêm nhìn xung quanh, hỏi một lần nữa.

Các người chơi liếc kho hàng tùy thân của mình một cái, không khỏi đau khổ nhắm mắt. Nghèo rồi! Không mua nổi nữa!

Thấy một lúc lâu mà không có ai trả lời, Ha Viêm không khỏi thất vọng một chút. Nhưng rất nhanh lại phấn chấn trở lại, “Vậy thế nhé, tạm biệt.”

Nói xong, vội vàng chạy đi.

Đi được một lúc, Đoạn Mộc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng nhắc, “Không phải cậu đã quên một chuyện rồi à?”

“Cụ thể là gì?” Hạ Viêm khó hiểu hỏi.

“Đã nói là tìm một con quái tinh anh, giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ còn gì?”

“Đúng nha.” Hạ Viêm giòn giã nói, “Tìm quái tinh anh, giao dịch với người chơi khác, giết tiểu quái thường, những việc này không xung đột, hoàn toàn có thể tiến hành đồng thời!”

Tiến hành đồng thời? Đối với lý giải này, Đoan Mộc thầm phục trong lòng.

Khóe miệng Hạ Viêm không ngừng nhếch lên, trên mặt lồ lộ một vẻ hớn hở, bước chân nhẹ bẫng khác thường.

Giao dịch với người chơi khác, thứ nhất là có thể giúp bọn họ khôi phục lượng máu, tăng cường thực lực của đội người chơi, có lợi cho việc xử lý phó bản.

Thứ hai, sau khi ăn vật phẩm hồi lam, thông thường khôi phục 5-6 điểm pháp lực, sử dụng kỹ năng Cấp Cứu chỉ cần 4 điểm pháp lực, có lời một ít. Nói cách khác, tiến hành giao dịch, bản thân cô không lỗ tí nào, ngược lại có thể bổ sung pháp lực. Lại có thể tiết kiệm vật phẩm hồi lam, bổ sung vào kho bạc nhỏ rồi.

Thứ ba, nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu vượt quá 300. Trên thực tế thì cô đang gặm thuốc của người ta, hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc của chính mình! Cảm giác này thật sảng khoái, khiến người ta không thể ngừng được!

Hạ Viêm càng tính toán càng hưng phấn, thậm chí cảm thấy trước đây mình quá ngốc, trong phó bản tân thủ nên giao dịch với mấy tay lão làng mới phải! Che che dấu dấu để làm cái gì!

Nhưng mà nghĩ lại, lúc đó người vừa vào trò chơi, chưa làm rõ tình hình chung quanh, muốn giấu bài tẩy cũng là việc bình thường.

Đang lúc nghĩ ngợi, một con quái thường từ phía sau một bức tượng nhảy thoắt ra. Móng vuốt sắc nhọn, muốn cào nát cổ mục tiêu.

Hạ Viêm vừa ném đạn ma pháp, vừa bình tĩnh lùi lại.

Ngay lúc đó, một con quái tinh anh từ không trung rơi xuống, cào rách cánh tay của Đoan Mộc. Tiếp đó, hai con quái trước sau chặn đường, dự định hai mặt giáp công.

“Ném kỹ năng khống chế cho quái thường! Tập hỏa, giết một con trước.” Hạ Viêm lên tiếng chỉ huy.

“Băng Phong”. Đoan Mộc theo lời hành động, đóng băng tiểu quái, sau đó bồi thêm đạn ma pháp.

Sau đó, Hạ Viêm liên tiếp ném ra hai quả đạn ma pháp, thuận lợi hoàn thành kích sát.

Màn hình điện thoại tự động sáng lên, 【 Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay kích sát 5 con mèo yêu (5/5)】 Hoàn thành.

Nhưng Hạ Viêm không rảnh tay để xem. Cô xoay người lại, chăm chăm nhìn quái tinh anh, lạnh lùng nói, “Đến lượt mày.”

“Méo?” Trong phút chốc, mèo yêu cảm thấy người mình lành lạnh sao.

Quả cầu sáng nhỏ như nắm tay chuẩn xác đánh trúng thân mèo yêu, chỉ nghe nó gào lên một tiếng, nháy mắt hóa thành bạch quang.

Thâm Hải nắm chặt pháp trượng trên tay, sắc mặt vẫn nghiêm trọng. Tần suất tiểu quái tập kích rõ ràng đang tăng lên, cô ta chỉ có một mình, có phần không ứng phó nổi.

Nhìn xung quanh một lượt, cô ta tìm một chỗ ngồi nghỉ, cũng không kìm lòng được mà hoài niệm thời gian ở cùng Liệt Diễm, Đoan Mộc.

Lúc ấy cảm thấy bị đối xử bất công, nhưng sau khi tách ra mới giật mỉnh tỉnh ngộ, dù trong đội bị đãi ngộ kém nhất cũng còn dễ chịu hơn là đi một mình!

Thâm Hải ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sớm đã hối hận.

Bỗng nhiên, bên cạnh có tiếng sột soạt vang lên, tựa như có người đang đến gần.

“Ai?” Lời chưa nói xong, một quả đạn ma pháp đã quăng ra để chào hỏi trước.

“Người chơi, không phải mèo yêu.” Nói xong, Trường An chui ra từ bụi cây.

Đạn ma pháp sắp đánh trúng mục tiêu, nhưng đến trước người lại tự động tiêu tán.

Thấy người bắn đạn ma pháp là Thâm Hải, Trường An ngẩn ra. Hắn tới lui đánh giá Thâm Hải, biểu tình có chút quái gở, “Cô bị đá rồi hả?”

Thâm Hải sầm mặt, lười giả vờ nữa, ngoài cười nhưng trong không cười đáp, “Quan điểm không hợp, tách ra hành động thôi.”

“Không phải là bị đá còn gì?” Trường An không khách khí nói, hắn không thấy hai cách nói này có gì khác nhau.

Thâm Hải mí mắt giật giật. Cô ta phát hiện thằng cha trước mặt có kỹ năng thiên phú, tùy tiện nói hai câu có thể làm người khác tức chết.

Cô ta có lòng phản bác, nhưng không thể nói mình lúc thì thao tác mạnh như hổ, lúc lại biến thành hai năm mươi[1] được…Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành ngậm miệng không nói, cam chịu là “bị đá”.

Trường An thì như tìm được chân lý, cười lạnh tỏ vẻ, “Lúc đầu thấy Liệt Diễm, tôi đã phát hiện con bé đó không phải hạng tốt lành gì. Sự thật đã chứng minh, tôi nhìn quá chuẩn! Cũng chỉ có bọn ngu kia, mới tin nó là người tốt!”

Thâm Hải không muốn nghe tới hai chữ “Liệt Diễm”, nó làm cô ta nhớ lại lịch sử đen tối của mình. Đứng lên, cô ta vẫn dùng tông giọng lạnh nhạt, “Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

Chẳng qua không đợi bước được một bước, hai con mèo yêu đã chặn đường, nhìn người chơi như hổ rình mồi.

Tâm tư của Thâm Hải xoay chuyển rất nhanh. Chạy là không chạy được rồi, mèo yêu thân thủ nhanh nhẹn, sẽ bị nó đuổi kịp. Cho nên, chỉ có thể đối diện mà đánh.

Cô ta quyết đoán phóng đạn ma pháp, đang muốn gọi Trường An động thủ. Ai biết cùng lúc đó, Trường An cũng phản ứng lại.

Trình độ không kém, khó trách nói chuyện ra vẻ ta đây như thế.

Trong lúc suy nghĩ, mèo yêu gào thét xông đến, hung hăng muốn xé xác.

Không ai hỗ trợ thêm máu, Thâm Hải không thể tiết kiệm pháp lực.

“Thủy Trụ.” Cô ta thấp giọng lẩm nhẩm, lập tức một cột nước phun lên cao, bắn con mèo yêu lên trời.

Thâm Hải bồi thêm một quả đạn ma pháp, nhẹ nhành hoàn thành kích sát.

“Trình độ không tính là quá tệ, sao lại bị bỏ rơi nhỉ?” Trường An phóng ra một quả đạn ma pháp, miệng lẩm bẩm, dường như rất khó hiểu.

Thâm Hải mí mắt giật liên tục. Câu trước thì bị đá, câu sau lại là bị bỏ rơi, thằng cha này đủ lắm rồi đấy!

Cô ta không nhịn được nữa, nâng pháp trượng, phóng đạn ma pháp. Quả cầu ánh sáng bằng nắm tay vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, sau đó trúng ngay ngực tiểu quái.

Mèo yêu biến mất, trong không khí xuất hiện Hắc thiết bảo rương.

Thâm Hải giận quá ra tay, chỉ định phát tiết mối hận trong lòng. Không ngờ đến, tiểu quái lại rơi bảo rương. Cô ta ngẩn ra, sau đó thì mừng rơn, chạy vội tới cạnh rương để thu hoạch chiến lợi phẩm.

Mắt thấy toàn bộ quá trình, Trường An,”. . . .”

Hắn ngây thơ quá mới định cùng Thâm Hải nói xấu Liệt Diễm! Cô nàng bên cạnh này, rõ ràng cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Con quái tinh anh thứ ba kích sát thành công.

Hạ Viêm quẳng cho Đoan Mộc một cái “Cấp Cứu”, sau đó ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi, chờ pháp lực khôi phục. Qua một hồi, cô ngẩng đầu lên, buồn bực nói, “Sao cậu còn chưa đi?”

Quái thường đã giết xong, quái tinh anh cũng đã xử lý, theo lý mà nói, hai người nên anh đường anh tôi đường tôi mới phải.

Đoan Mộc còn ngạc nhiên hơn, “Đi? Đi đâu cơ?”

“Lời không hay thì nói trước, tôi cảm thấy đánh đánh giết giết không có tương lai. Tiếp đến tính toán tìm người chơi khác, bán dịch vụ thêm máu.” Hạ Viêm trịnh trọng nói.

“Cùng đi.” Đoan Mộc dứt khoát nói.

Trong mắt Hạ Viêm lóe lên tia nghi hoặc, biểu cảm rất là phòng bị.

Đoan Mộc đơn giản vặn lại, “Từ lúc vào phó bản đến giờ, tôi đã lừa cậu chưa? Giữa người với người, không thể có chút tín nhiệm tối thiểu sao?”

“Không lừa tôi, nhưng cũng không nói thật.” Hạ Viêm không khách khí nói toạc ra, “Kích sát BOSS có Bạch ngân bảo rương, vượt ải thành công được thưởng Thanh đồng bảo rương, cậu lại chỉ có một kỹ năng. Trên tay là Pháp trượng Tân thủ cũng không mang bất kỳ trang bị nào, nói ra ai tin?”

Đoan Mộc nhất thời á khẩu.

Mất một lúc lâu, anh mới chậm rãi nói, “Cậu sớm đĩ nghi ngờ, sao lúc trước không nói?”

“Không phải nói rồi sai, tôi không tin bất cứ ai.” Hạ Viêm giảo hoạt cười.

“Trong trò chơi, hẳn sẽ không tồn tại một người ngây ngô trong sáng. Bởi trong phó bản tân thủ, đã được người chơi lão làng dạy dỗ. Không có tâm cơ, gần như là không thể sống sót.

“Vậy nên bất kể là chọn ai làm đồng đội, đối phương đều có khả năng giở trò. Tôi đã đoán được rồi, chỉ không thèm để ý thôi.”

Cô chỉ hi vọng đồng đội thành thật hỗ trợ, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ kích sát, việc khác đối với cô không quan trọng. Đồng đội không lộ đuôi hồ ly ra, cô sẽ giả vờ không biết trong lòng đối phương có ý định khác.

“Tôi làm vậy là có nguyên nhân.” Đoan Mộc nghiêm túc giải thích.

“Từ từ, đã nói như vậy, cậu còn định đi cùng tôi sao?” Đối phương không phất áo mà đi, Hạ Viêm khôi khỏi kinh ngạc, ” Nãy tôi đã nói rồi, không tính giết tiểu quái, kiếm bảo rương rơi ra nữa. Đối với tôi mà nói, giao dịch với người ta, thêm máu cho người chơi còn có lợi hơn.”

“Trên đường tìm người chơi, sẽ có tiểu quái chủ động tấn công. Có lẽ cậu không muốn đối phó, nhưng bọn chúng sẽ không tha cho cậu. Có tôi đi theo, cùng nhau xử lý thì hiệu suất sẽ càng cao đấy.” Đoan Mộc nghiêm nghị nói.

Hạ Viêm há miệng, nhưng không thể nào phản bác.

“Trong tình huống có khả năng, người chơi đều vui vẻ trả phí, để cậu thêm máu. Nhưng người chơi trong phó bản đa số là người mới, nghèo túng là thường. Giả như bọn họ không trả phí nổi, vậy phải làm sao?” Đoan Mộc tiếp tục phân tích.

Hạ Viêm nghẹn thở. Khách hàng không trả nổi phí dịch vụ, vấn đề này đúng là đòi mạng! Càng thảm là, dự đoán này rất có khả năng thành sự thật.

“Tổ đội với tôi, giúp tôi giành kích sát của BOSS. Mở rương Bạch ngân, tôi có thể đưa trang bị cho cậu làm thù lao.” Cuối cùng, Đoan Mộc bỗng chuyển đề tài, lấy lợi ích làm hứa hẹn.

Hạ Viêm ho nhẹ một tiếng, không chút do dự mà sửa miệng, “Từ lúc mới gặp ở phó bản tân thủ, tôi đã thấy cậu tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, tương lai khẳng định có tiền đồ rộng mở!”

“Có cái là thù lao sau khi xong việc, có thể sửa thành tạm ứng trước không?”

 

[1] Hai năm mươi (250): Tiếng lóng chỉ kẻ ngốc

Chương kế tiếp