Vô Hạn Phó Bản

Chương 16: Công viên giải trí 6

Đoan Mộc im lặng, trong lòng lại nghĩ, tên này sửa miệng đúng là nhanh thật.

Thấy người trước mặt không phản ứng, Hạ Viêm tiếp tục tiến lên, thêm một bước bày tỏ nỗi khổ trong lòng, “Lấy được Bạch ngân bảo rương rồi, lỡ cậu quên không cho thì sao?”

Quên thì chắc chắn là không rồi, chẳng qua là cố ý lật lọng thôi.

Ngại lúc sau còn có khả năng hợp tác, Hạ Viêm không muốn chất vấn thẳng vào mặt, đành phải nói uyển chuyển một tí.

“Trước khi xong việc đã trả thù lao, lỡ không cướp được BOSS, vậy không phải ngốc sao?” Đoan Mộc nói.

“Cậu có ý tưởng khác?” Hạ Viêm hỏi.

“Tổ đội trước, còn chuyện thù lao như nào, đợi giết BOSS xong lại nói.” Đoan Mộc nhàn nhạt trả lời.

Hạ Viêm hít sâu rồi thở dài, cô cảm thấy đến 80%, giết BOSS xong, hai người sẽ không còn thấy mặt nhau nữa…

Cục diện bế tắc, không khí cũng trở nên yên lặng.

Đúng lúc đó, một tiếng hét như quỷ khóc sói gào vang lên không xa, “Có ai không, cứu mạng!!”

Hạ Viêm theo tiếng nhìn qua, phát hiện ở chỗ không xa có hai người chơi. Một người cao gầy, một người lùn béo, lúc này như ruồi không đầu, chạy trốn khắp nơi, lượng máu rơi xuống nguy cấp.

Theo sau bọn họ là hai con quái thường, một quái tinh anh, móng vuốt sắc nhọn, bộ dạng trông có vẻ đặc biệt hung tàn.

“Cứu người.” Nói xong, Hạ Viêm dẫn đầu phóng đạn ma pháp.

“Băng Phong.” Đoan Mộc môi mỏng khẽ mở, pháp trượng chỉ thẳng vào con quái tàn máu. Nháy mắt, tiểu quái hết máu, biến mất vô tung.

“Thuật Trị Liệu.” Hạ Viêm nâng cao pháp trượng, thêm máu cho người chơi.

Giây tiếp theo, HP của tên mập gần như khôi phục về max điểm. Gã dừng chân, kinh ngạc ra mặt, vừa ngạc nhiên, lại vừa không dám tin.

Tên cao gầy bên cạnh thấy vậy, lập tức vội vàng gào lên, “Vú em, nhanh giúp tôi thêm máu!”

Hạ Viêm thấy hắn vẫn còn một phần ba thanh máu, một chốc một lát không chết được, liền không vội ra tay, chỉ nói, “Kĩ năng đang đóng băng.”

Tên cao gầy tức thì chán nản.

Máu của tên mập khôi phục quá nửa, hùng dũng quay đầu lại đón địch, nhắm chuẩn con quái phổ thông bổ một tia chớp! Tia chớp vừa hạ xuống, lại thêm vài quả đạn ma pháp bay tới, tiểu quái biến mất trong chớp mắt.

Quái tinh anh từ xa chạy lại, rất nhanh đã tới gần tên mập, đang muốn cắn xé hắn.

“Băng Phong.” Đoan Mộc dùng kỹ năng một lần nữa, quái tinh anh lập tức bị đóng băng.

Tên mập co cẳng lên, cuống quýt chạy ra thật xa.

Tiếp theo, bốn người hợp lực tấn công, cùng nhau giết chết quái tinh anh.

Mèo yêu kêu lên thảm thiết, hóa thành bạch quang.

Tranh thủ lúc nghỉ tay, tên cao gầy vội vàng nói lại lần nữa, “Vú em, nhanh giúp tôi thêm máu!”

Hạ Viêm thờ ơ như không, “Đối với người không phải thành viên của đội, thêm máu là dịch vụ thu phí. Một vật phẩm hồi lam đổi một lần Cấp Cứu, ba vật phẩm hồi làm đổi một lần Trị Liệu.”

Hả? Dịch vụ thu phí? Người chơi cao gầy ngớ hết cả người.

Hả Viêm xoay người, nghiêm túc bày tỏ, “Lúc nãy tình hình khẩn cấp, sợ anh không cầm cự được, mới thêm máu trước. Phiền anh thanh toán hóa đơn.”

Gã mập mí mắt giật giật. Ba vật phẩm hồi lam á! Bảo gã trả phí chẳng khác nào muốn cắt thịt gã!

Ánh mắt gã lập lòe, ngay lập tức cãi lý, “Tôi đâu có bảo cô thêm máu, đừng có chụp mũ cho tôi!”

Giống như là Hạ Viêm dùng kỹ năng khôi phục là ép bán ép mua, cố ý lừa gã.

“Anh thật sự không tính trả phí hả?” Hạ Viêm nheo mắt đầy nguy hiểm.

Tên mập mím chặt môi, nâng cằm lên, kiên quyết không đầu hàng trước thế lực tà ác!

Nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt của mục sư rất khó coi, trong lòng hắn cũng hơi run, vô thức hỏi, “Không trả phí thì có hậu quả gì?”

“Người chơi không thể thương tổn lẫn nhau, tôi cũng không thể làm gì anh. Nhiều nhất là cho anh vào danh sách đen, không trị liệu cho anh nữa mà thôi.” Hạ Viêm khẽ thở dài, vẻ mặt cam chịu.

Vậy thì không sao, tên mập thở phào trong lòng.

Gã thầm nghĩ, trò chơi sắp kết thúc rồi, ra khỏi phó bản, mọi người chắc cũng chả thấy mặt nhau nữa. Bị kéo vào danh sách đen thôi, chuyện nhỏ như con thỏ.

Thế nên gã càng đúng lý hợp tình mà quỵt nợ, thậm chí còn sung sướng, cảm thấy mình đã kiếm được món hời lớn.

Hạ Viêm hỏi lại người cao gầy, “Còn anh, nghĩ xong chưa? Thêm máu không?”

Để thúc đẩy giao dịch, cô còn đặc biệt nhắc nhở, “Không có vật phẩm hồi lam, dùng trang bị, sách kỹ năng để trả cũng được.”

Tên cao gầy mặt nhăn mày nhó, “Muốn thêm, nhưng hết tiền, nghèo rồi.”

Hạ Viêm im lặng không đáp.

Gã mập không nhịn được cũng phụ họa, “Tất cả đều là người chơi cùng phó bản, cô giúp cậu ta thêm máu một tí thì việc gì? Mục sư mà, vốn là chức nghiệp phụ trợ, giúp đồng đội thêm máu là chuyện phải làm! Lại nói tôi lần đầu thấy có người thu phí, mệt cô còn nghĩ ra đấy.”

Nói tới nói lui đều tỏ vẻ bất mãn và khinh bỉ.

Hạ Viêm liếc gã mập một cái, không đáp lời. Nếu như thật muốn phản bác, cô có thể nói được nhiều lắm.

Ví dụ như người chơi nào sẽ chê pháp lực của mình quá nhiều, nguyện ý lãng phí cho người khác cơ chứ?

Ví dụ như giao dịch là anh tình tôi nguyện, không đồng ý có thể không thêm.

Hoặc ví dụ như mục sư khác nguyện ý phát huy tinh thần, lao động công ích, là chuyện của người ta, còn cô thì không muốn.

. . . . .

Chẳng qua dù có nói đạo lý thế nào chăng nữa, có lẽ tên này cũng không nghe lọt. Trong mắt rất nhiều người, vú em là chức nghiệp phải chạy xung quanh các tay đánh, phải hầu hạ người khác.

Vậy nên Hạ Viêm cũng không tốn hơi thừa lời, chỉ nói, “Quyết định xong chưa? Không thêm thì tôi đi đây?”

Người cao gầy tiếp tục kể khổ, “Không thêm nổi…”

Gã mập đứng bên cạnh lại nói mát, thanh âm không cao không thấp, cũng không biết là nói cho ai nghe, “Anh em, đừng chấp bọn đàn bà! Như kiểu cô ta mà đi mất, thì người khác không sống nổi ấy. Giả vờ giả vịt? Không phải là cái kỹ năng thêm máu thôi à! Có gì mà tinh tướng!”

Vừa nói, gã vừa đắc ý cười —— hừ, gã thích nhất là người ta không vừa mắt gã nhưng lại không làm gì được.

Hạ Viêm mặc kệ gã mập khiêu khích, đối với tên cao gầy cười giễu, “Nghèo? Hết tiền? Không thêm nổi? Lừa quỷ hả!”

“Vòng tay có vẻ được à nha? Khóa trường mệnh trước ngực cũng coi được? Đồ đáng tiền đeo đầy trên người, còn không biết xấu hổ mà trợn mắt nói dối!

“Nếu anh thấy trang bị, vật phẩm quan trọng hơn mạng, tôi tôn trọng lựa chọn của anh.”

Nói xong, cô gọi Đoan Mộc rời đi.

Tên cao gầy vẻ mặt xoắn xuýt. Hắn không nỡ cho trang bị đi, làm vậy thực lực sẽ giảm xuống, giảm xác suất sống sót. Nhưng máu không đủ, cũng khiến người ta không có cảm giác an toàn.

“Quên đi anh em, chịu một lát không chừng là qua ải rồi.” Gã mập vô tư an ủi. Lượng máu của gã gần max, không lo lắng gì, vậy nên nói chuyện nhẹ như mây bay.

Tên cao gầy liếc người bên cạnh một cái, ánh mắt có chút ghen tị. Điểm sinh mệnh của đồng bọn thì sung mãn, không cần nhờ vả mục sư, cho nên muốn cà khịa thế nào cũng được. Nói thật, hắn cũng thèm được tiêu sái như thế.

Đáng tiếc hắn không chừng còn phải nhờ đối phương giúp, tiêu sái không nổi.

Tên cao gầy ai oán thở dài, sầu tím người —— người được thêm đầy máu, sao không phải hắn chứ?

Gã mập cười cợt nhả, đang định mở mồm, bỗng nhiên bị đá bay lên trời!

Tên cao gầy định thần nhìn lại, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn. Không biết từ bao giờ, một con mèo yêu cao tầm mét sáu bảy, lông toàn thân đen tuyền đã yên lặng tiếp cận. Lúc này đang đứng sau lưng bọn hắn, mắt lóe hàn quang.

Tổng lượng máu của mèo yêu là 300, cơ bắp toàn thân săn chắc, móng vuốt lập lòe ánh sáng dọa người, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

“Là BOSS!” Tên cao gầy hét lên thảm thiết. Hắn vừa lăn vừa bò, vội chạy ra xa.

BOSS mèo yêu cũng không đuổi theo, vẫn đang đùa với đồ chơi mới. Cào, cắn, đá, gã mập giãy dụa giữa không trung, hơn nửa ngày cũng không rớt xuống được.

“Cứ tôi!” Lượng máu nhanh chóng tụt xuống một cách trông thấy, không bao lâu chỉ còn thừa 20. Gã mập sợ vỡ mật, khóc nước mắt nước mũi lưng tròng,

Hạ Viêm chưa đi được mấy bước, đã nghe phía sau truyền lại một tiếng gào như quỷ khóc sói tru. Đến khi nhìn rõ tình huống, cô không khỏi bật cười.

Tên cao gầy dạng chân, chạy như điên tới gần Hạ Viêm, hổn hà hổn hển nói, “Giao dịch! Thêm máu! Nhanh!”

Nói đoạn, hắn thô bạo giật khóa trường mệnh trên người xuống, nhét vào tay Hạ Viêm, còn nhấn mạnh, “Dùng Thuật Trị Liệu.”

Mạng chỉ có một, nếu máu hết sạch, nhân vật trò chơi tử vong, người mang trang bị tốt đến đâu cũng không dùng được. Đại địch trước mặt, hắn nhanh chóng tính rõ lợi và hại.

Gã mập vô ý nhìn thấy, gấp đến độ mồ hôi lạnh ròng ròng. Lập tức kéo cổ gào lên, “Để Trị Liệu cho tôi! Trang bị, sách kỹ năng, vật phẩm hồi lam, cái gì cũng thương lượng được!”

“Không cần.” Hạ Viêm cười tươi như hoa, thanh âm lại lạnh lẽo, “Không có tôi, anh khẳng định vẫn có thể sống tốt. Tôi có gì giỏi giang đâu? Không phải chỉ là kỹ năng thêm máu thôi sao?”

Sắc mặt gã mập cứng lại. Lời nói khi đắc ý, nay được hất trả vào mặt.

Hắn muốn giải thích vài lời, ai ngờ động tác Hạ Viêm rất nhanh. Mang khóa trường mệnh lên, không chút do dự ném Thuật Trị Liệu cho tên cao gầy.

Giây tiếp theo, lượng máu của tên gầy tăng mạnh, khôi phục gần max điểm.

Gã mập lòng lạnh toát, tự biết mình chết chắc. Kỹ năng sử dụng rồi, sẽ có một thời gian đóng băng. Mà gã, đại khái là không thể chờ đến khi kỹ năng hết đóng băng rồi…

Quả nhiên, không lâu sau, hắn đã hết sạch máu, hóa thành bạch quang.

Trước khi chết, gã mập vô cùng đau đớn, biết vậy đã không làm. Đáng tiếc, lúc này hối hận đã muộn.

Đoan Mộc tiện tay giải quyết con quái thường nhào đến, trầm giọng nói, “Quái càng ngày càng tụ tập nhiều lên rồi, tình hình không ổn.”

Tên cao gầy ném đạn ma pháp, tận lực mài máu của BOSS. Nhưng máu quá dày, thương tổn tạo thành cơ hồ có thể bỏ qua.

Hạ Viêm phóng một quả đạn ma pháp cho theo đàn, sau đó tra xét thuộc tính của trang bị, “Khóa trường mệnh bằng bạc tinh khiết, sau khi đeo điểm sinh mệnh +20”.

Sau khi mang vào cổ, thuộc tính biến thành trí lực 6, điểm sinh mệnh 80, điểm pháp lực 60.

Tiếp đó cô lấy điện thoại ra, cúi đầu xem tiến độ nhiệm vụ.

【Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu vượt quá 300. (245/300)】

【Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay giết chết 5 con mèo yêu. (Đã hoàn thành) )】

【Nhiệm vụ bắt buộc ba: Thanh lý toàn bộ mèo yêu trong phó bản. (53/80)】

Tỉ lệ tiểu quái tử vong vượt quá 60%, thảo nào BOSS lại xuất hiện. Hạ Viêm giật mình hiểu ra.

“Làm sao giờ?” Tên cao gầy vô cùng lo lắng.

“Trong phó bản tổng cộng có chín người chơi, anh lo cái gì?” Hạ Viêm trấn định như thường. Dù sao thì ai cũng có thể cướp được BOSS, chỉ có cô là không mấy liên quan.

Tên cao gầy hít sâu vài lượt, miễn cưỡng bình tĩnh lại, chợt nghe một giọng nữ lạnh nhạt vang lên bên tai, “Đúng rồi, nội dung giao dịch là đổi trang bị lấy Trị Liệu, hiện tại tiền trao cháo múc, anh có thể đi rồi.”

Nghe thế, hắn nhảy mắt hóa đá. Qua một lúc lâu, mới thấp giọng năn nỉ, “Đại địch trước mặt, không thể vứt bỏ thành kiến, cùng nhau hợp tác sao?”

Hạ Viêm cảm thấy vớ vẩn, “Anh chả phải thành viên đội tôi, hợp tác quái gì? Còn muốn đánh BOSS, vậy thì mạnh ai nấy đánh.”

Tên cao gầy,”. . . . .”

Hắn không có mục tiêu vĩ đại, chỉ một lòng hi vọng còn sống đến khi phó bản kết thúc. Bất quá xem tình huống trước mặt, hai người đối diện không suy nghĩ như thế.

Chương kế tiếp