Vô Hạn Phó Bản

Chương 17: Công viên giải trí 7

Tùy tiện nói hai câu, Hạ Viêm tống cổ tên cao gầy kia đi, sau đó đi cùng Đoan Mộc rời khỏi chỗ đó.

Hai người vừa nắm chắc thời gian khôi phục pháp lực, vừa thương lượng đối sách.

Hạ Viêm suy tính, “BOSS có 300 điểm HP, bên cạnh là tiểu quái không ngừng đổ về, chỉ có hai ta thì không thể xử được nó.”

Đoan Mộc dõi mắt ra xa, vẫn luôn chú ý động tĩnh chung quanh. Một lúc sau, anh nói, “Người chơi đang chạy về phía này, Thâm Hải và Trường An cũng đến rồi.”

Thâm Hải và Trường An? Hai người này sao lại giao du với nhau rồi? Hạ Viêm ngẩn ra.

Cách đó không xa, Thâm Hải ghét bỏ vô cùng, gắt gỏng nói, “Đừng đi theo tôi! Tách ra mà đi được không?”

Trường An sống chết không thừa nhận, “Rõ ràng là cô cứ muốn đi cùng tôi thì có.”

Trong lúc nói chuyện, lòng nghĩ thầm, nay đã đến giai đoạn cuối phó bản rồi, BOSS lúc nào cũng có thể xuất hiện. Đi một mình rất nguy hiểm, cần phải tìm người đồng hành.

Cô nàng bên cạnh tuy không đáng tin, nhưng vì an toàn của bản thân, không thể không tạm thời đi cùng cô ta.

Thâm Hải giận tím mặt. Mặc kệ là bước nhanh hơn, hay là bước chậm đi, cô ta đều không cắt đuôi được gã đáng ghét bên cạnh! Người này rốt cuộc là có mặt mũi không, còn dám nói hắn mới là người bị đeo bám?

Nghĩ tới đó, sắc mặt cô ta căng ra, dừng lại, ngữ khí bất hảo nói, “Nếu đã vậy, tôi để anh chọn trước. Nhanh lên, chọn đường mà đi, tôi cam đoan không đi theo anh.”

Trường An vừa định mở miệng, sau lưng truyền tới một lực rất mạnh, một cước đá văng hắn ra.

Quay đầu nhìn lại, một con mèo yêu cao to, toàn thân lông đen, lượng máu đặc biệt dày đang đứng ở phía sau.

“BOSS!” Thâm Hải nháy mắt biến sắc.

Trường An nhịn đau, ném đạn ma pháp ra.

Nhưng thân thủ của BOSS vô cùng nhanh nhẹn, hơi nghiêng mình một cái là đã né được.

Thâm Hải nắm chặt pháp trượng, miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

“Bạch Vụ!” Cô ta khẽ niệm chú.

Lời vừa dứt, ba mét quanh thân đã được bao phủ bởi một làn sương trắng.

Thâm Hải nhắm BOSS mà ném đạn ma pháp, bồi thêm ‘Thủy Trụ’, sau đó quay đầu chạy.

Cô ta rất rõ ràng, lúc sương trắng bao phủ, chỉ có mình cô ta mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Ngoài ra bất kể là người chơi hay tiểu quái, tầm nhìn đều bị ngăn trở.

Cũng bởi vậy, kỹ năng này dùng để cướp quái, hay dùng để thoát thân, đều thuận tiện vô cùng.

Một khuyết điểm duy nhất là, thời gian đóng băng của kỹ năng rất dài. Một khi đã bỏ lỡ cơ hội, không biết còn có thể có lần sau hay không.

Cho nên Thâm Hải nắm chắc thời cơ bỏ chạy, một đường chạy như điên, không một lần quay đầu.

“Này, cô đang ở đâu? Nói đi!” Trường An có chút bất an, không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

Thâm Hải mím chặt môi, không nói lời nào, vội vàng chạy đi.

Một mặt, cô ta đã sớm muốn tách khỏi Trường An, đây chính là cơ hội, đương nhiên không định bỏ qua.

Còn mặt khác. . . . nếu như Trường An có thể cầm chân BOSS, cô ta cũng có thể chạy xa một chút!

“Kì quặc, người đâu?” Trường An thấp giọng nỉ non. Xung quanh đều là sương trắng, tầm nhìn rất hạn chế, hắn không dám tùy ý đi lại. Nhưng BOSS cách đó không xa, tiếp tục ở lại cũng không phải là biện pháp.

Cố tình là Thâm Hải không biết đã đi đâu, gọi thử một tiếng, cũng không thấy trả lời.

Trong đầu lóe lên vài suy nghĩ, cuối cùng, Trường An quyết định dò dẫm tiến tới trước.

Hắn vừa nâng chân, đang định tiến lên, bỗng nhiên, một thân ảnh dũng mãnh nhào tới.

“BOSS!” Kinh hồn liếc nhìn, Trường An xanh cả mặt.

Sương trắng mông lung, sao nó có thể tìm tới được? Chẳng lẽ nó nghe thấy tiếng, mới tìm được phương hướng?!

Trường An càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi.

Không đợi hắn có hành động , BOSS đã nhảy đến trước mặt, móng vuốt vạch ra mấy vết máu trên bụng. Tiếp đó là một cú móc chân, đá người ra xa.

“Hỏa Diễm Phong Bạo!” Trường An gào lên.

Chỉ thấy cuồng phong cuốn theo từng đốm lửa đánh vào BOSS, không bao lâu, một mùi khét bốc lên, mục tiêu bị -30 HP, có thể thấy uy lực thật lớn.

Ai ngờ BOSS chẳng những không lùi bước, ngược lại bị chọc giận, càng công kích mãnh liệt hơn. Móng vuốt liên tiếp cào vào cổ, đùi, cánh tay, tạo thành vô số vết thương.

Độc tố xâm nhập cơ thể, điểm sinh mệnh không ngừng giảm xuống. Chẳng mấy chốc, Trường An đã hết sạch máu.

Trước khi hóa thành bạch quang, hắn hoảng hốt nhớ lại một câu mà các tiền bối đã nói lúc hắn vào trò chơi lần đầu tiên, “Nơm nớp lo sợ, như đứng trên vực sâu, như đi trên băng mỏng.”

Chỉ chút sai lầm, người chơi đều có khả năng toi mạng, ví như hắn lúc này.

Người chơi còn sống sót trong phó bản nhận được thông báo của hệ thống, 【Người chơi “Trường An” đã tử vong. 】

“Người chơi thứ hai tử vong, không ngờ lại là hắn.” Cửu Trọng Lâu sắc mặt ngưng trọng, bước nhanh về phía trước.

“Trường An chết rồi.” Đoan Mộc bình tĩnh tự thuật, tiện thế ném đạn ma pháp, thanh lý con quái thường đang nhào đến.

“Thằng ngốc đấy, người chơi còn chưa đến đủ đã giáp lá cà với BOSS.” Hạ Viêm bĩu môi, “Nếu nhiều người, khai chiến rồi, tôi thật ra có thể quăng cho một cái Trị Liệu, nhân cơ hội kiếm một tí. Bây giờ thì. . .”

Cô không nhịn được mà lắc đầu.

Chỉ có ba người chơi, không đủ để giết BOSS. cho dù cô sử dụng Thuật Trị Liệu, có lẽ cũng không thể cứu được người. Mà lại có khả năng làm BOSS chú ý, vô cớ chọc phiền toái.

Vậy nên sau khi suy tính cẩn thận, cô lựa chọn yên lặng xem tình huống, dù gì chăng nữa thì sống sót mới là quan trọng nhất,

“Kỹ năng của Thâm Hải có chút phiền phức.” Đoan Mộc chậm rãi mở lời, “Sau khi sương lên, căn bản không thể thấy rõ tình hình bên trong, càng khỏi nói đến việc ngắm trúng.”

“Nếu như cô ta muốn giật BOSS, xác suất thành công rất cao.”

Hạ Viêm ngây thơ nhìn lại, “Cậu đang ám chỉ với tôi, đừng trị liệu cho cô ta, để cô ta bị nốc ao đi à?”

Vẻ mặt Đoan Mộc lộ một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói, “Không, tôi đang nói trước với cậu, lúc thấy BOSS sắp hẹo, lập tức thêm cho tôi đến max máu.”

Hạ Viêm ngữ khí hơi lẫn lộn, “Cậu không định lúc sương giăng, giáp lá cà với BOSS đó chứ?”

Vừa nãy sương mù còn chưa tan, Trường An đã bị giết chết. Có thể thấy khi đến một cự li nhất định, tầm nhìn không bị ảnh hưởng. Đứng trong sương mù, vẫn có thể công kích lẫn nhau.

“Lợi ích nhiều tất nhiên là rủi ro cao rồi.” Mắt Đoan Mộc lóe lên một tia cuồng nhiệt, “Nếu muốn giành được kích cuối cùng, đương nhiên phải mạo hiểm một chút!”

“Chúc cậu may mắn.” Hạ Viêm thầm nghĩ, bản thân mình có lẽ không thể hiểu nổi loại điên cuồng này. Ai biết trước khi chết BOSS có cuồng bạo không? So với việc liều mạng để giành Bạch ngân bảo rương, cô thà chọn từ từ kiếm, tích tiểu thành đại.

Theo thời gian trôi đi, số lượng mèo yêu bị xử lý dần tăng lên, đạt tới 60/80. Mọi người vừa giết tiểu quái, vừa đề phòng BOSS, trật tự rành mạch.

BOSS mèo yêu nhìn xung quanh, phát hiện trong phạm vi tầm nhìn không có đứa nào xốn mắt hết, bèn chốc chốc sang Đông, chốc chốc lại qua Tây, tùy ý dạo chơi.

Đúng lúc đó, ba người Ace cuối cùng đã tới chiến trường.

Những người chơi khác ẩn nấp kĩ càng, cách BOSS rất xa, không bị phát hiện. Ba người Ace lại lắc qua lắc lại trước mặt BOSS, lập tức bị chú ý!

Mèo yêu không nói hai lời, nhào tới người chơi bên trái Ace.

“Mộc Thứ!” So với lùi lại, người chơi bị nhắm mục tiêu lựa chọn công kích. Một giây sau, dưới đất xuất hiện một cây cọc gỗ, đâm vào cẳng chân mèo yêu.

“Hỏa Cầu!” Đồng đội ra sức dồn dame.

Vừa dứt lời, quả cầu lửa tầm nắm tay nện vào người mèo yêu.

“Hắc Ám Gông Cùm.” Ace nhanh chóng niệm chú.

Dứt lời, một cái gông màu đen xuất hiện trên đầu mèo yêu, vừa vặn khóa nó lại.

“Mau lùi lại.” Một chiêu đắc thủ, Ace không ham chiến, thúc giục đồng đội lui đến khu vực an toàn.

Gông cùm chỉ khóa được một giây ngắn ngủi, liền vỡ tung ra.

BOSS đang định truy kích, đột nhiên, một cột nước bắn nó lên trời. Tiếp đó, đạn ma pháp từ các phương hướng khác nhau bắn tới, đa số đều chuẩn xác trúng mục tiêu, chỉ có một ít là bắn lên trời.

Ace liếc sơ qua, phát hiện BOSS vậy mà đã bị bao vây. Người chơi tách nhau ra, hoặc sử dụng kỹ năng, hoặc phóng đạn ma phát, bộ dạng hung hãn vô cùng.

“Ối dời, tổng cộng mười người chơi, còn sống tám, ở đây đã đứng bảy người rồi.” Một người khẽ cảm thán.

“Bảy người nghĩa là gì?” Một người khác hoảng hốt, ngữ khí mờ mịt, “Mọi người cùng ném đạn ma pháp, nếu đều trúng mục tiêu, một lượt là giảm được 50 HP! Chỉ cần ném sáu lượt, là BOSS hết máu, đi đời nhà ma luôn!”

“Trong đội có mục sư, quả thật là đáng sợ. . . .Trước kia tôi chơi, đến lúc đánh BOSS, trong phó bản chỉ còn lại bốn năm người chơi, sát thương thấp không nói nổi.”

“Yên lặng! Trò chơi chưa kết thúc đâu!” Ace nửa là cảnh cáo, nửa là nhắc nhở.

Hai tên đồng đội lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng, ra sức vung pháp trượng.

Cột nước biến mất, BOSS bị chọc giận, bốn chân chạm đất, lập tức xông tới Thâm Hải. Ai ngờ chạy được nửa đường, trên người bỗng nhiên kết băng. Nó bị đóng băng lại, không cách nào động đậy.

“Dồn dame!” Hạ Viêm hét lớn, cũng tiên phong bắn đạn ma pháp.

Vô số quả cầu sáng bay nhanh mà đến, sau đó thuận lợi trúng mục tiêu. Trải qua hai đợt công kích, thêm lúc trước tiêu hao, máu của BOSS đã giảm xuống còn trên dưới 130, xem ra cũng không khó đối phó.

Khối băng đột ngột xuất hiện những vết rạn, sau đó vỡ tan thành từng khối. BOSS đổi hướng, không chút do dự nhào về phía Đoan Mộc —— chỉ số thông minh của mèo yêu rõ ràng là không cao, ai sử dụng kỹ năng khống chế nó, sau khi tự do nó sẽ tấn công người đó, tư duy đơn giản không thể đơn giản hơn.

“Cón ai có kỹ năng khống chế đơn? Nhanh tiếp tục!” Hạ Viêm một bên cao giọng hỏi, một bên lùi ra xa khỏi Đoan Mộc, cũng luôn luôn chuẩn bị để thêm máu bất cứ lúc nào.

Không ai trả lời.

Cũng không biết là thật sự không có kỹ năng khống chế, hay là muốn tiết kiệm pháp lực. Hoặc có lẽ là để loại bỏ đối thủ cạnh tranh, chỉ mong BOSS xử người ta luôn.

Mèo yêu áp sát thần tốc, đúng lúc nó sắp đuổi được mục tiêu, thì Ace đi tới, giơ cao pháp trượng, “Hắc Ám Gông Cùm.”

Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, kỹ năng của hắn đã hết thời gian đóng băng.

BOSS lại lần nữa bị phong tỏa, lại một loạt đạn ma pháp bắn ra.

Ace đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt mong chờ. Lượng máu của BOSS sắp xuống dưới 100, lát nữa nó khôi phục tự do nhào tới, nói không chừng có thể cướp được kích cuối cùng!

Có người đang vắt hết óc tính toán, hao tẫn tâm cơ để giật kích sát, cũng có người mừng rỡ như điên, sử dụng kỹ năng liều mạng dồn dame, vội vã muốn giết chết BOSS.

Làm như vậy thường là thuần người mới. Bọn họ không biết giật được BOSS sẽ mang tới lợi ích lớn thế nào, chỉ hi vọng phó bản nhanh chóng kết thúc, sớm ngày quay lại cuộc sống hiện thực.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hai kỹ năng khác hệ được ném ra, máu của mèo yêu nháy mắt hạ xuống dưới 100.

Những người khác thấy vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khủng hoảng. Chẳng lẽ những người khác đều phóng kỹ năng, duy chỉ có mình không phản ứng kịp? Lại chờ một lát, phải chăng BOSS sẽ trực tiếp bị giết?

Nghĩ như vậy, lại có hai người không kiềm chế được, phóng kỹ năng ra.

Chương kế tiếp