Vô Hạn Phó Bản

Chương 19: Công viên giải trí 9

Nhấn mở bảo rương, phát hiện thu hoạch như sau —

【Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng thuộc tính, điểm sinh mệnh +10】

【Chúc mừng người chơi nhận được “Kẹo ô mai”. 】

【Kẹo ô mai: Sau khi ăn lập tức khôi phục 10 điểm pháp lực. 】【Chúc mừng người chơi nhận được “Thịt bò khô”. 】

【Thịt bò khô: Sau khi ăn lập tức khôi phục 10 điểm sinh mệnh. 】

Trừ đó ra, không còn gì khác.

Đã thấy bi kịch của những người khác trên diễn dàn, Hạ Viêm cũng thản nhiên chấp nhận phần thưởng này.

Kiểm tra trạng thái cá nhân, số liệu “ở trần” (không tính trang bị cộng thêm) như sau —

Nick name: Liệt Diễm
Chức nghiệp: Mục sư thần thánh
Trí lực: 6
HP: 60/60
MP: 60/60

Vào kho hàng tùy thân, có thể thấy trong đó tổng cộng có 3 miếng sô cô la, 3 miếng cơm nắm, kẹo cà phê sữa, kẹo ô mai, thịt bò khô, 9 vật phẩm hồi phục. Còn có Pháp trượng tân thủ, Khăn lụa cũ, Trường mệnh khóa bằng bạc, Nhẫn hồng ngọc, bốn cái trang bị.

Pháp trượng thân thủ: Lực công kích cơ sở 1-2. Mỗi 2 giây, người sử dụng có thể phóng ra một phát đạn ma pháp tấn công kẻ định, thương tổn của đạn ma pháp là công kích cơ sở + thuộc tính trí lực.

Khăn lụa cũ: Chỉ cho người chơi nữ sử dụng, sau khi đeo HP + 10.

Trường mệnh khóa bằng bạc: Sau khi đeo HP + 20.

Nhẫn hồng ngọc: Sau khi đeo Trí lực +2, MP + 10.

Tuy thuộc tính của trang bị nhìn chung không ra sao, nhưng cũng miễn cưỡng gom đủ 4 cái. Sau khi trang bị, số liệu của trang bị là Trí lực 8, HP 90, MP 70.

Mở APP Phó Bản Thực Tế ra, vào diễn đàn trò chơi, Hạ Viêm phát hiện trên trang đầu có rất nhiều bài thu mua vật phẩm bổ trợ.

Bởi vì người thu mua rất nhiều, có người thậm chí bắt đầu nâng giá. Thuốc hồi máu +5 HP, thuốc hồi lam +5 MP, báo giá năm vạn hai.

Hạ Viêm tùy tiện vào một bài post, bán đi cơm nắm * 3, kẹo cà phê sữa, nháy mắt tài khoản đã thêm 24.96 vạn. Chọn rút tiền khỏi app, không bao lâu tiền đã được chuyển vào, tiền trong trò chơi về không.

“Lần sau vào phó bản, hẳn sẽ kiếm đủ viện phí.” Cô tự cổ vũ mình.

Hạ Viêm tranh thủ rảnh rỗi, chạy tới bệnh viện trung tâm thăm bệnh.

Ông cụ vẫn luôn miệng nói, “Bố không bị bệnh, không cần nằm viện! Mấy đứa dựa vào cái gì mà không cho bố về nhà?”

Vì chuyện tiền nong, dì hai đã mệt mỏi lao lực, lúc này thật sự không có tâm tình nói đi nói lại. Dù sao những lời nên nói bà đã sớm nói đâu chỉ một lần, trong lòng ông cũng rõ ràng, chỉ cố ý giả vờ không hiểu.

Dì hai tơ máu đầy hai mắt, mặt mũi bơ phờ. Bà day day mi tâm, chậm rãi nói, “Bố, có thể trị thì bọn con nhất định sẽ trị khỏi cho ba, đừng có như trẻ con thế nữa được không? Mỗi ngày đều thức đêm công tác, ban ngày thì chăm bệnh, con thật sự rất mệt.”

“Con biết bố không muốn làm phiền con và anh cả, nhưng bọn con không thể trơ mắt nhìn bố làm ẩu. Có bệnh thì phải vào viện, uống thuốc, về sau còn muốn xem bọn nhỏ kết hôn chứ.”

Thấy ông cụ còn muốn nói, bà liền đổi đề tài, chém đinh chặt sắt, “Tóm lại, trước khi chữa khỏi bệnh, ngài nhất định phải nằm viện, chỗ nào cũng không được đi!”

“Nếu như ngài muốn về sớm, vậy thì điều dưỡng thân thể cho tốt, mau chóng khôi phục khỏe mạnh.”

Ông cụ nhất thời không nói được gì. Ông trừng mắt nhìn con gái mình, cảm thấy đứa con này đặc biệt vô tình vô nghĩa vô cớ gây sự.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Dì hai vội vã thu lại cảm xúc, cười nói, “Bố, Viêm Viêm tới thăm bố đấy.”

Ông cụ không vui vẻ chút nào, ngược lại giận dỗi ngoảnh đầu đi. Con bé tới có ích gì? Cũng là tên phản đồ thôi.

“Ông ngoại thế nào rồi ạ?” Hạ Viêm đi vào phòng, nhẹ giọng hỏi.

Dì hai xấu hổ nhìn ông bô nhà mình, không thể không giúp đỡ hòa giải, “Vừa mới nói chuyện một lúc, có thể là mệt quá, đã ngủ rồi.”

“Vâng.” Hạ Viêm cũng không để ý là không thấy mặt. Cô từ trong túi lấy sổ tiết kiệm ra, thấp giọng nói, “Trong này có hai mươi lăm vạn, dì cầm chữa bệnh cho ông ngoại.”

Dì hai hoảng sợ, quát lên, “Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?!”

Cơ hồ theo bản năng, bà nghi ngờ cháu gái mình đã đi lầm đường. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không có khả năng. Viêm Viêm rất thông minh, quan niệm thị phi rất rõ ràng.

“Chơi trò chơi kiếm được ạ.” Hạ Viêm nói thật, bởi vì cô biết đối phương sẽ không tin.

Quả nhiên, dì hai nghi ngờ ra mặt, “Chơi trò chơi mà kiếm được nhiều thế ư?”

Hạ Viêm xòe hai tay ra, thở dài, “Ai biết trong đầu người có tiền đang nghĩ gì? Dù sao là cháu chơi trò chơi, bọn họ đồng ý trả tiền. Người yên tâm, tiền này rất sạch sẽ, lai lịch chính đáng.”

“Viêm Viêm. . . .” Dì hai không biết nên nói gì. Hai mươi lăm vạn, đủ để giải quyết phần lớn phiền toái trước mắt.

Hạ Viêm cười cười, tùy ý nói, “Báo bệnh viện bắt đầu liên hệ tìm thận phù hợp đi ạ. Chờ ông ngoại tỉnh lại, nói tin tốt cho ông, bảo ông yên tâm dưỡng bệnh.”

“Về phần cháu. . . .” Hơi dừng một lát, cô cười nói, “Sau này bận kiếm tiền, có thể sẽ không tới thăm ông được.”

Ông cụ cử động người, làm bộ mình sắp tỉnh lại.

Hạ Viêm lại tạm biệt trước một bước, “Cháu đi trước, dì hai ở lại chăm ông nhé.”

Vì thế lúc ông cụ mở mắt ra, người đã sớm đi mất rồi.

Ông cụ, “. . . . . .”

Sao lại đi nhanh thế, không chịu ở lại một lát?

Trong bệnh viện quanh năm đều ám mùi thuốc khử trùng, mùi vị gay mũi, khiến người ta khó mà chịu được.

Hạ Viêm đi ngang qua hành lang, vô thức nhớ đến mẹ nuôi. Nếu như chỉ thiếu tiền thì tốt rồi, cô hiện tại có biện pháp, có thể kiếm tiền. Nhưng trong thực tế, có nhưng thứ bệnh dù đập tiền vào cũng không chữa khỏi, không chú ý một chút là người đã mất rồi.

Tâm tình sa sút khó nói, bỗng nhiên, khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đầu tiên cô ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng đuổi kịp.

Cửa phòng bệnh không đóng chặt, tiếng nói chuyện rầm rì từ trong phòng truyền ra. Hạ Viêm ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, có thể nghe thấy nội dung cuộc đàm thoại trong phòng.

Một người dùng giọng nghi hoặc nói, “Dù gì thì cậu cũng bị bệnh nan y rồi, sống không mấy ngày nữa, có gì mà sợ?”

“Vì chữa bệnh cho cậu, người nhà cậu đã nợ ngập đầu rồi, nhà cũng bán rồi. Cậu từng nghĩ tới, sau này phải làm sao chưa?”

“Nghe tôi đi, tải cái app này về, sau đó đăng ký tài khoản. Thao tác theo yêu cầu xong, tôi sẽ trả nợ cho!”

Những lời quen tai này. Hạ Viêm giật giật khóe miệng.

Một thanh âm có vẻ non nớt vang lên, giọng nói mang chút chần chừ, “Chỉ cần tôi đăng ký tài khoản, anh đồng ý trả nợ giúp thật sao?”

“Tôi đảm bảo.” Gã đàn ông nói năng rất khí phách.

Một lúc lâu sau, thanh âm non nớt đã hạ quyết tâm, trả lời rất kiên quyết, “Được, thành giao.”

Hạ Viêm nghĩ thầm, đối với một số người mà nói, App Phó Bản Thực Tế có lẽ là ác mộng. Nhưng với một số người khác, nó là thứ cứu rỗi.

Khe khẽ thở ra một hơi, cô đứng lên, chậm rãi rời đi.

Dần dần, cuộc sống của Hạ Viêm trở nên thật quy luật.

Chín giờ sáng kiểm tra các hoạt động mới của hệ thống, còn thời gian khác thì rèn luyện thân thể. Thi thoảng mệt mỏi, lướt diễn đàn để giải trí

Trên diễn đàn không thiếu thứ tốt, ví dụ như “【Giao dịch 】Bán Pháp trượng hệ ánh sáng, sau khi đeo Trí lực +3, ai muốn mua thì PM.”

Ví dụ như như”【Giao dịch 】Chỉ đổi không bán. Kỹ năng “Quang Đạn.”, hai sao, đổi kỹ năng hệ mộc, không mua đừng làm phiền.”

Lại như như”【Giao dịch 】Bán Bông tai phỉ thúy, sau khi đeo Trí lực +2, MP +20. Hình thức bán đấu giá, dùng tiền tệ đấu giá, ai muốn mua thì nhanh chân lên.”

. . . . .

Đồ muốn có thì rất nhiều, chỉ là một cái cũng không lấy được, Hạ Viêm cực kỳ ủ rũ.

Cô cũng thử dùng Khăn lụa cũ, Khóa trường mệnh bằng bạc để đổi, nhưng người vừa mắt thì không đổi được, mà người đổi được thì không để vào mắt.

Cuối cùng, Hạ Viêm dứt khoát đặt phần lớn tinh lực vào việc rèn luyện.

Mặc kệ là chạy trốn tiểu quái, hay là tra xét hoàn cảnh, đều yêu cầu người chơi có thể lực tốt. Cô không hi vọng ngày nào đó ngoài ý muốn tử vong, nguyên nhân là chạy nửa đường thì kiệt sức, bị tiểu quái quần ẩu.

Từng ngày từng ngày trôi qua.

Giữa trưa ngày nọ, Hạ Viêm đang ăn cơm hàng, lướt diễn đàn, bạn tốt Đoan Mộc bỗng nhắn tin đến, “Chuyện tổ đội cậu suy nghĩ thế nào rồi?”

Liếc nhìn thời gian, phát hiện đã qua ba ngày từ đợt phó bản trước rồi. Cô trả lời, “Vẫn đang nghĩ.”

Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi một câu, “Cần trả lời gấp?”

Đối phương nhanh chóng trả lời, “Đúng.”

“Lần tới có phó bản cấp D, tôi sẽ báo danh tham gia.”

“Trước lúc đó, hi vọng bàn bạc xong, ý kiến nhất trí.”

Tháng này còn tính tham gia phó bản? Hạ Viêm nhướng mày, phát hiện ra —— có lẽ Đoan Mộc cũng giống cô, cũng rất thiếu tiền, cho nên rất chăm chỉ cày phó bản.

Trầm tư một lát, cô trả lời, “Có thể tổ đội, nhưng trước đó trả lời tôi một vấn đề. Trong phó bản đầu tiên, cậu hẳn phải có trang bị rồi, vì sao ải lần trước không sử dụng?”

Qua một lát, Đoan Mộc quẳng tới một bức ảnh chụp thuộc tính.

Nhẫn thiên nhiên, sau khi đeo Trí lực +1, HP +20. (Ghi chú: Lần đầu tiên đeo nhẫn, HP của người chơi sẽ khôi phục max điểm.)

Hạ Viêm á khẩu luôn. Cô tưởng Đoan Mộc cố ý giấu diếm, không nghĩ tới đáp án là thế này.

Hiệu quả của nhẫn quá tốt, không nỡ lãng phí. Cố tình là phó bản trước hai người tổ đội, HP vẫn đầy đủ, hiệu quả đặc biệt của nhẫn không sử dụng đến, cho nên không có cách nào dùng. . . .

Hạ Viêm bỗng thấy thoải mái. Cẩn thận ngẫm lại, trong phần đông người chơi cô gặp, Đoan Mộc đã xem như là người đáng tin nhất rồi.

Bởi vậy suy xét trong chốc lát, cô đáp ứng, “Được, chúng ta tổ đội.”

Đề ngừa có chuyện, cô lại thêm một điều kiện, “Tôi cũng chờ phó bản cấp D, cũng tính báo danh tham gia. Chúng ta cứ vào riêng, gặp trong phó bản, rồi tổ đội.”

Đoan Mộc lập tức hiểu ý, “Cậu lo đồng đội không đáng tin, một người không hoàn thành nhiệm vụ đoàn đội được?”

Hạ Viêm lười tìm lí do, trực tiếp thẳng thắn thừa nhận, “Đúng là vậy.”

“Có thể.” Đoan Mộc cân nhắc một chút, cũng đồng ý.

Thực tế anh cũng có cùng băn khoăn, tách riêng vào phó bản là không thể tốt hơn.

“Vậy được, phó bản cấp D tới gặp.” Hạ Viêm nói.

Không bao lâu, ngày ước định dần dần đã tới.

Đúng chín giờ sáng sớm, hệ thống đúng giờ công bố hoạt động mới, 【Kích sát U linh, phó bản độ khó cấp D, có tham gia không? 】

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Hạ Viêm không do dự chọn “Có”.

Hệ thống liên tiếp phát thông báo, 【Báo danh thành công 】

【Trò chơi sắp bắt đầu, người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng. 】

Lúc đợi truyền tống, Hạ Viêm nhắn một tin cho Đoan Mộc, “Phó bản Kích sát U linh. đã báo danh thành công, gặp ở đó nhé.”

Ai biết cùng lúc gửi đi thì nhận được tin nhắn của đối phương, “Xin lỗi, tạm thời có chút việc. Có việc khẩn cấp cần xử lý, không báo danh được.”

Hạ Viêm, “. . . .”

Giây phút hóa thành bạch quang, cô đơ mặt nghĩ, đàn ông đều là đồ con lợn! !

Chương kế tiếp