Vô Hạn Phó Bản

Chương 20: Khách sạn U linh

Trước mắt hoa lên, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Mười người chơi đang đứng tại đại sảnh khách sạn, hoặc im lặng, hoặc lặng lẽ đánh giá những người khác.

Hạ Viêm mặt căng thẳng, trong lòng gào thét. Lần sau thấy mặt thì anh chết chắc! Chết chắc đấy biết chửa! ! !

Nhưng nghĩ lại, nếu không có hẹn trước, có lẽ bọn họ cũng không vào cùng phó bản. Tính như vậy, lại càng thấy đau dạ dày.

Lúc này, điện thoại rung lên, mười người chơi không hẹn mà cùng cúi đầu xem xét.

Hạ Viêm lướt qua một lượt, phát hiện trên màn hình điện thoại có gi, 【Kích sát U linh, phó bản độ khó cấp D 】

【Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. (0/300 (0/300)】

【Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay kích sát 5 con U linh. (0/5)】

【Nhiệm vụ bắt buộc ba: Thanh lý toàn bộ U linh trong phó bản (0/150)】

【Nhiệm vụ tùy chọn một: Tự tay kích sát 3 con U linh tinh anh (0/3)】

【Nhiệm vụ tùy chọn hai: Tự tay kích sát BOSS U linh (0/1)】

Ngoại trừ điểm chú thích thường thấy, còn có thêm một chú thích mới.

【Ghi chú: U linh có thể chất đặc thù, thương tổn của phần lớn các chức nghiệm (kỹ năng hoặc đạn ma pháp) sẽ bị yếu đi, thương tổn của số ít chức nghiệp sẽ tăng lên, ví dụ như hệ hỏa, hệ thần thánh,.. 】

Hạ Viêm nỗ lực tự an ủi, xem đi, thế giới vẫn rất tốt đẹp. Lực công kích tăng lên, khả năng sống sót của mình cũng tăng theo.

Hơn nữa, vào phó bản một mình thôi mà. Trước khi quen biết Đoan Mộc, chẳng phải một mình cô vẫn chơi rất vui vẻ sao? Cũng chả có vấn đề gì cả.

Hạ Viêm tự kiến thiết tâm lý một lúc, cuối cùng vẫn thấy không vui nổi, xụ cả mặt, không muốn nói chuyện.

Trong lúc đó, có hai người tách ra đi cùng nhau, nhìn bộ dạng có vẻ là quen biết.

Những người còn lại thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang thương lượng, lát sau lại có ba người dắt tay nhau đi.

Còn lại năm người, hai người đơn độc hành động, hai người đi cùng nhau, còn sót lại Hạ Viêm đứng ngẩn ở đại sảnh.

Hạ Viêm, “. . . .”

Tuy trang bị nhiều hơn trước, trí lực cũng tăng, nhưng cô không có kỹ năng công kích, vẫn yếu xìu như cũ, vừa đáng thương vừa bất lực. Những người kia nghĩ gì, mà cứ thế chẳng thèm hỏi han vú em này!

Nhưng nghĩ lại, không khỏi có chút chột dạ. Chẳng có lẽ người ta thấy cô sắc mặt không tốt, cho nên không dám tới nói chuyện?

Vẻ âm u trên mặt biến ảo, cuối cùng, Hạ viêm thở dài một hơi, “Bỏ đi, cứ tự mình chơi trước đã.”

Nhìn ra chung quanh, cô phát hiện ở chân cầu thang có một bản đồ. Lại gần xem xét, chỉ thấy trên bản đồ ghi rõ, khách sạn có tổng cộng năm tầng.

Hạ Viêm nghĩ nghĩ, rồi lên tầng năm, tìm từ trên xuống dưới.

Trên tầng năm có rất nhiều phòng riêng, giữa phòng đặt một cái bàn tròn, trên bàn có khăn trải bàn. Bao xung quanh là một vòng ghế, mỗi cái đều có bọc ghế.

Vì để phòng Hắc thiết bảo rương giấu dưới bàn, Hạ Viêm không thể không vén khăn trải bàn lên, kiểm tra từng cái một.

Có những phòng riêng khá đơn sơ, trong phòng ngoại trừ bàn, chỉ đặt thêm một tủ bát đĩa, kiểm tra còn tính là đơn giản. Có một số phòng trang trí vô cùng xa hoa, tìm kiếm mất không ít thời gian.

Hai tầng rèm cửa đan vào nhau, một sofa đơn, sôfa dài đặt kề tường. Vách tường được sửa thành tủ kính, trong đó đặt rượu quý, phần lớn được đựng bằng pha lê trong suốt. Phía dưới có vài ngăn kéo chứa đồ, cũng không biết trong đó chứa những gì.

Đối diện là tủ gỗ cao nửa người, chỉ nhìn sơ qua, cũng có thể phát hiện trong đó chia ra rất nhiều ngăn.

Hạ Viêm liếc một cái, hoàn toàn không có cảm giác nguy nga tráng lệ, trong lòng tràn đầy cảm giác mệt mỏi, như này phải mất bao công chứ!

Thế nhưng bảo rương rất quan trọng, trong đó có vật phẩm hồi máu hồi lam. Cho dù bản thân mình không dùng đến, cũng có thể cầm lên diễn đàn bán lấy tiền! Nghĩ đến đó, cô xắn tay áo, cam chịu bắt đầu tìm kiếm.

Hì hục lục lọi khắp phòng một lần, xác nhận không phát hiện gì, mới chuyển sang phòng kế tiếp.

Một lượt lục hết ba gian phòng, gì cũng không tìm được, Hạ Viêm thoáng cảm thấy cái gì gọi là tuyệt vọng.

Vào lúc đó, một con U linh xuyên qua vách tường, chậm rì rì bay vào phòng.

Đó là một bóng đen, trong suốt, max HP là 50, thân hình thoáng nhìn có vẻ mỏng manh.

Hạ Viêm đã sớm đeo Khăn lụa cũ, Khóa trường mệnh bằng bạc và Nhẫn hồng ngọc, lúc này mới lấy Pháp trượng tân thủ từ kho hàng tùy thân ra, không do dự ra tay công kích.

Quả cầu sáng tầm nắm tay đập vào U linh, tạo thành 11 điểm thương tổn.

Hạ Viêm trong lòng tính nhẩm cực nhanh. Sau khi mang trang bị, trí lực là 8. Lực công kích cơ bản của pháp trượng là 1-2. theo lý thì thương tổn nên là 9-10.

Hiện giờ tạo thành 11 điểm thương tổn, nghĩa là lực công kích tăng lên 10% hoặc 20%. Còn rốt cuộc là bao nhiêu, về sau cần nhiều số liệu để nghiệm chứng.

U linh bị công kích, thân hình nhạt đi mấy phần. Nó hung ác liếc nhìn người chơi, tiếp đó dùng tốc độ bà cố nội đi đường lừ đừ bay tới.

Hạ Viêm,”. . . . .”

Tốc độ đi đường này, bị thả diều không phải chết chắc rồi?

Cách đánh thả diều là thuật ngữ trong game online, ý là, người chơi viễn trình khi đối đầu với đối thủ cận chiến, ỷ vào tốc độ di động nhanh, hướng phía trước chạy một đoạn, sau đó quay đầu đánh một cái. Cứ như vậy, người phía sau tốc độ di chuyển chậm, không đuổi kịp, chỉ có thể ăn đánh không công.

Con U linh trước mắt từng bước áp sát, Hạ Viêm không nhanh không chậm, sải bước, cự li giữa hai bên lập tức bị kéo ra một đoạn dài.

Không bao lâu, hai giây đã qua, đạn ma pháp lại sử dụng được.

Hạ Viêm vung pháp trượng, lần nữa đánh trúng mục tiêu.

Sau đó lặp lại thao tác mấy lần, U linh biến mất, số lượng kích sát + 1.

Hạ Viêm đứng nguyên tại chỗ, có hơi ngỡ ngàng, dường như không dám tin tiểu quái đã chết.

“Phó bản không phải hơi bị dễ quá sao?” Cô không khỏi lẩm bẩm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hạ Viêm nhanh chóng giết năm con U linh, hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc hai.

Đồng thời, cô xác định được lực công kích của mình được tăng lên 10%.

Nghe mức độ tăng 10% có vẻ không tệ, nhưng kỳ thật cũng chỉ là lực công kích + 1, một quả đạn ma pháp có thể tạo thành 10-11 sát thương.

Về phương diện khác, sau khi giết con U linh thứ tư, cô phát hiện tiểu quái không rơi bảo rương, mà rơi ra hai mảnh nhỏ cỡ móng tay cái.

Bỏ mảnh nhỏ vào kho hàng tùy thân, hệ thống sẽ hiển thị chú thích “Mảnh nhỏ linh hồn *2”, nhưng tác dụng cụ thể vẫn chưa biết.

Hạ Viêm nhìn nhiệm vụ thứ ba, số lượng U linh thanh lý là 39/150. Hiển nhiên, trò chơi tiến triển vô cùng thuận lợi.

Cô nhíu mày, trong lòng mơ hồ dậy lên một tia bấn an, cứ cảm thấy phó bản không thể dễ dàng như vậy.

Lắc lắc đầu, Hạ Viêm vứt bỏ tạp niệm, tiếp tục tiến lên. Lần này, rốt cuộc phát hiện một bảo rương màu đen ở dưới sôfa!

Cô hào hứng kéo bảo rương tới trước mặt, vội vội vang vàng mở ra. Kết quả vừa liếc một cái, lập tức ngẩn ra —— khác với thường ngày, trong đó không có vật phẩm bổ trợ, mà là bảy mảnh nhỏ linh hồn.

“Thế này là sao?” Hạ Viêm không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Lấy mảnh nhỏ để vào kho hàng tùy thân, Hắc thiết bảo rương dần dần biến mất.

Hạ Viêm vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ chuyện này là sao. Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, tạm thời kìm nén nghi hoặc trong lòng.

Lục soát xong tầng năm, xử được bảy con U linh, mảnh nhỏ có cả thảy 10 cái, cô thong thả đi xuống tầng bốn.

Ai ngờ vừa tới hành lang, liền có một người hấp tấp chạy tới, miệng kêu ầm ĩ, “Cứu mạng! !”

Hạ Viêm định thần nhìn lại, không khỏi hạn hán lời.

Trước mặt là một người chơi nữ, nick name “Alice”. HP 64/80, MP 24/70, sau lưng là hai con U linh truy kích.

Max HP 80, max MP 70 là khái niệm gì? Chỉ ít hơn cô 10 điểm HP. Người như vậy, có hai con tiểu quái cũng không xử lý được á. . . .

Hạ Viêm vạch đen đầy mặt[1], bên phóng đạn ma pháp, bên nói, “Đừng chạy nữa, cùng nhau đánh chết tiểu quái đi.”

Alice thở phào, quay lại, dũng cảm vung pháp trượng. Đạn ma pháp bắn ra, sượt qua vai tiểu quái, sau đó biến mất nơi xa vời.

Trong những người Hạ Viêm từng gặp qua, chỉ có Thâm Hải giả vờ có thực lực tương tự.

Nghĩ đến đó, khóe miệng không tự giác giật giật, bực mình nói, “Đừng giả heo ăn thịt hổ nữa được không? Còn giả vờ giả vịt nữa, tôi sẽ đi ngay!”

Alice nhăn nhó, bộ dạng có điều khó nói, khổ sở nói, “Không phải là giả heo, là heo thật đó, thực lực chỉ có thế.”

Hạ Viêm cười lạnh, muốn đi ngay lập tức. Người nào đó diễn đến nghiện, cô lười phải chơi cùng.

Thấy vị cứu tinh muốn buông tay mặc kệ, Alice nháy mắt thất sắc, vội nói, “Đừng bỏ tôi mà! Tôi dùng kỹ năng đến mức sắp hết pháp lực rồi!”

Hạ Viêm liếc nhìn MP 24/70, nhất thời trầm mặc. Cô chưa từng thấy người chơi nào chuyên nghiệp đến vậy, còn biết tiền hô hậu ứng, ăn khớp thông suốt.

Trong lúc chần chờ, U linh đã đến trước mặt người chơi, vươn tay trảo một cái.

Hạ Viêm lúc này mới phát hiện, móng vuốt của U linh đặc biệt sắc nhọn, phương pháp công kích là trảo.

Vừa suy nghĩ, cô vừa nhanh chân lùi ra sau, đồng thời phóng đạn ma pháp vào con tiểu quái ít máu hơn.

Bên cạnh, Alice vội vã bộc bạch, “Tôi thật sự không biết chơi game! Sống đến giờ là vì trên đời có nhiều người tốt, đồng đội nguyện ý mang. Nhiệm vụ kích sát đều dựa vào kỹ năng, MP dùng hết là hết cách!”

Hạ Viêm lần thứ ba đánh trúng U linh.

Sau khi bị công kích, U linh băng tuyết hòa tan, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng không hay ho là, cùng lúc đó, một đầu khác của hành lang bay tới một con U linh max máu, một trước một sau thành thế gọng kìm.

Lúc Hạ Viêm tự đánh chỉ sử dụng một lần Cấp Cứu, lúc này lượng máu sung túc, pháp lực sung túc, không sợ mình không ứng phó được.

Mặt Alice thì trắng bệch. Cô ta nhanh chóng dứt khoát, quyết định sử dụng đòn sát thủ!

Chỉ thấy cô ta đắm đuối nhìn sang, ngữ khí tha thiết vô cùng, “Anh hùng, ngài thiếu tiền không? Cứu tôi, tôi có thể chuyển cho ngài 10 vạn tệ!”

Hạ Viêm, “. . . .”

Thảo nào cô nàng bảo trên đời còn nhiều người tốt, đồng đội nguyện ý mang. Dưới thế công mãnh liệt của đồng tiền, người bình thường quả thật không thể chống đỡ được.

Kéo người ra phía sau che chở, Hạ Viêm chậm rãi nói, “Dùng đạn ma pháp đánh bừa. Đánh trúng thì lời, không trúng thì thôi, những việc khác giao cho tôi.”

Alice cuống quít gật đầu, nâng pháp trượng, sắc mặt có chút khẩn trương.

U linh dần dần áp sát.

Hạ Viêm cứ cách hai giây lại phóng đạn ma pháp, động tác gọn gàng dứt khoát, không chút lề mề.

Không bao lâu, móng vuốt của U linh đâm vào người chơi.

Hạ Viêm không tránh, lựa chọn chịu đòn. Đợi thời gian đóng băng của đạn ma pháp kết thúc, cô không do dự phóng ra.

Qua vài ba lượt, máu của U linh cạn sạch, hóa thành bạch quang. Mà HP của Hạ Viêm tổng cộng -20, tổn thương không nhiều.

Tiện tay cho mình một cái Trị Liệu, lượng máu lập tức về max. Cô nhìn con U linh max máu, ánh mắt tăm tối, khẽ lầm bầm, “Còn một con.”

Chương kế tiếp