Vô Hạn Phó Bản

Chương 21: Khách sạn U linh 2

U linh lần nữa chậm rì rì bay tới.

Hạ Viêm một bên ném đạn ma pháp, một bên kéo Alice lùi về sau.

Hơn mười giây sau, HP của U linh về không, mà Hạ Viêm không tổn thương gì.

“Lợi hại quá!” Alice thét lên như một con Macmot[1].

“Vừa nãy cô bảo sẽ chuyển cho tôi 10 vạn?” Hạ Viêm xoay người lại xác nhận.

Alice lập tức lấy điện thoại ra thao tác.

Lát sau, Hạ Viêm nhận được thông báo của hệ thống, 【Người chơi “Alice” chuyển tới 10 vạn, xin chú ý kiểm tra và nhận】

Thật sự nhận được tiền.

Trong lòng cô nóng lên như lửa, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng hòa hoãn không ít, “Làm sao lại bị tiểu quái đuổi theo vậy?”

“Đừng nhắc nữa. “Alice gục mặt, vẻ mặt xanh xao, “Tôi đang cùng một con tiểu quái quyết sống mái, ai biết một con khác lại xuyên tường bay tới. Một đấu một còn miễn cưỡng thắng, hai đánh một đương nhiên là nhanh chân mà chạy thôi!”

Hạ Viêm nói thầm, người này rốt cuộc làm sao để sống tới giờ vậy? Chỉ đơn thuần dùng tiền sao?

Cô thực sự tò mò, không nhịn được mà hỏi ra miệng.

Alice chớp chớp mắt, lý lẽ hùng hồn đáp, “Mua trang bị trên diễn đàn, mua vật phẩm bổ trợ, mua kỹ năng, có thể võ trang cho mình rồi.”

Hạ Viêm, “. . . .”

Vung tiền như rác, đổ tiền vào trò chơi, chắc trong nhà có mỏ vàng quá.

“Mua trang bị trên diễn đàn, cũng mua vật phẩm khôi phục luôn?” Cô hỏi.

“Đúng.” Alice ra sức gật đầu.

“Vậy cớ gì mà không đánh được?” Hạ Viêm nhíu mày, nghi ngờ nói, “Trang bị cao cấp, thuộc tính không kém, kỹ năng cũng không ít. Cho dù là 2 vs 1, vừa uống thuốc, vừa dùng kỹ năng, liều mạng là có thể thắng.”

Alice bỗng nghẹn lời. Tuyệt đối không ngờ được, đối phương lại tỉnh táo như thế, phút chốc đã phát hiện sơ hở.

Hạ Viêm không thèm nói tiếp, im lặng bước về phía khác hai bước.

“Chờ đã!” Alice vội vàng kêu người lại.

“Tôi cảm thấy cô rất an toàn, không cần người khác cứu đâu.” Hạ Viêm sắc bén mỉa mai.

“Tôi nói thật mà.” Alice quả quyết biểu đạt.

Hạ Viêm lẳng lặng nhìn, vô cùng tò mò đối phương sẽ nói như thế nào.

“Võ trang chính mình chỉ là một phần sách lược thôi.” Alice hàm súc nói, “Sau khi vào trò chơi, tôi thường xin người chơi có năng lực giúp đỡ, hứa hẹn số tiền lớn, xin bọn họ giúp tôi vượt ải.”

Nói thì khéo, nhưng Hạ Viêm nghe hiểu. Hứa hẹn số tiền lớn, xin giúp đỡ vượt ải, tương đương là dùng tiền thuê người chơi.”

Ví dụ như nhiệm vụ kích sát, làm chủ thuê, Alice có thể yêu cầu trợ thủ chém quái đến gần chết, sau đó cô ta dùng kỹ năng hoàn thành kích sát.

Ví dụ như lượng sát thương, có thể uống thuốc khôi phục MP, dựa vào sát thương của kỹ năng hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu như người chơi không thiếu tiền, không lung lạc được, cô ta thậm chí có thể dùng sách kỹ năng giá cao, vật phẩm, trang bị để dụ dỗ.

. . . . 

Hạ Viêm tính sơ qua, phát hiện tiền quả thật là vũ khí hạt nhân, lực sát thương không phải tầm thường!

Cô nghĩ thầm, đối với người có tiền, có thể dùng tiền để giải quyết, đều không thành vấn đề.

Ở bên cạnh, Alice thử tung cành ô-liu, “Nếu tôi chịu chi tiền, cô có đồng ý mang tôi vượt ải không?”

Không đợi đối phương đáp lại, cô ta vội vàng bổ sung, “Cô yên tâm, đãi ngộ hậu hĩnh, việc gì cũng có thể thương lượng!”

Hạ Viêm chống má trầm tư. Một lát sau, cô đặc biệt nhắc nhở, “Tôi mang cô nhiều nhất là đảm bảo bình an, nhiệm vụ không giúp được.”

“Tôi biết.” Alice gật liên tục, “Mục sư là chức nghiệp phụ trợ, lực công kích không cao.”

Cô ta còn không điên tới mức để Mục sư giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ kích sát.

Mắt thấy thỏa thuận rất tốt, Hạ Viêm lại hỏi, “Nếu đã đồng ý giúp, vậy thù lao bao nhiêu?”

“Cô muốn cái gì?” Alive hỏi lại.

“Tiền.” Hạ Viêm lời ít ý nhiều trả lời.

Alice suy nghĩ một lúc lâu, rồi thăm dò, “Ba mươi vạn?”

“Có bao gồm mười vạn vừa chuyển khoản không?”

“Không, sau khi qua ải sẽ chuyển tiếp ba mươi vạn.”[2]

“Được.” Hạ Viêm đồng ý, cũng nói thêm, “Tôi cảnh cáo trước, sau khi tổ đội không được tự tiện hành động. Nếu chọc thị phi, hoặc cố ý gây sự, hợp tác chấm dứt. Chúng ta chia tay từ đây, ai đi đường nấy.”

“Tôi tuyệt đối nghe lời.” Lúc nói , vẻ mặt Alice cực kỳ nghiêm túc, lời thề son sắt bảo đảm.

“Ứng trước tiền đặt cọc mười vạn, không trả lại.” Hạ Viêm tiếp tục nêu yêu cầu.

Alice lại chuyển khoản mười vạn không chút do dự.

Nhận được thông báo chuyển tiền, xác nhận số dư không sai, Hạ Viêm cười nói, “Được rồi, đi với tôi nào.” Cô đi trước dẫn đường, tính lục soát các phòng trên tầng bốn.

Alice nhắm mắt theo đuôi, âm thầm lặng lẽ thở phào một hơi.

Tiền tuy dùng tốt, nhưng không phải vạn năng.

Có người thì tăng tiền ngay, đòi giá trên trời; có người thì ghét nhà giàu, không những không đồng ý giúp, còn muốn thừa cơ hãm hại cô ta; còn có tình huống không hay ho hơn, ví dụ như trong phó bản không có ai trông cậy được, bản thân họ còn không bảo hộ được mình, đừng nói là mang theo cô. Nếu là vậy, có tiền cũng không tiêu được.

Cũng bởi vậy, gặp được một người chơi trình độ không tệ, tính tình cũng ổn, báo giá không quá cao, cô ta lập tức đi theo.

Còn sau này. . . . nếu như Liệt Diễm không làm được, cô ta lại gặp được người khác thích hợp hơn, có thể đổi vệ sĩ mà.

Một đường im lặng.

Hạ Viêm theo lệ bắt đầu tìm từ phòng cuối cùng bên phải. Cũng không biết là do làm việc tốt hay do nhân phẩm, tìm đến phòng thứ hai, cô phát hiện trong ngăn tủ thấp nhất có một cái Hắc thiết bảo rương. Mở ra xem, bên trong có 10 mảnh nhỏ linh hồn.

Đang rối rắm xem nên phân phối thế nào, Alice đã chủ động bày tỏ, “Chiến lợi phẩm cô lấy hết đi, không cần lo cho tôi.”

Cô ta tỏ vẻ khôn khéo, làm việc rất có chừng mực, một điểm cũng không làm người ta ghét.

Hạ Viêm cũng không khách khí, thu hồi toàn bộ mảnh nhỏ.

“Theo tôi biết, bình thường trong Hắc thiết bảo rương đều là vật phẩm hồi phục. Nếu bên trong có mảnh nhỏ linh hồn, vậy nghĩa là trong phó bản có Thương Nhân Địa Tinh[3].” Alice nói thông tin mình biết ra để cùng hưởng, nỗ lực chứng minh tồn tại của mình là có ý nghĩa.

“Thương Nhân Địa Tinh?” Hạ Viêm ngẩn ra, đó là gì?

“Có thể coi nó là NPC trận doanh trung lập, sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở góc nào đó của phó bản, không thể công kích, có thể tiến hành giao dịch.” Alice biết gì nói nấy.

“Tiền tệ giao dịch là mảnh nhỏ linh hồn, càng nhiều mảnh, đồ vật có thể đổi càng nhiều, chất lượng càng tốt.”

“Trong tình huống bình thường, trên người Thương Nhân Địa Tinh sẽ có vật phẩm phi thường tốt. Chỉ là giá cả thường khá cao, rất khó đổi được.”

“Mặt khác, Thương Nhân Địa Tinh có tỉ lệ xuất hiện khá thấp, trung bình năm lần phó bản mới xuất hiện một lần. Người chơi bình thường mãi đến lúc chiến tử, cũng không gặp được mấy lần.”

Hạ Viêm cẩn thận đánh giá bà chủ của mình, sắc mặt có chút kỳ quái, “Dường như cô biết rất nhiều nhé.”

“Có tiền mà.” Alice ngượng ngùng cười, “Tiêu tiền mua tin tức, lúc mua trang bị người ta tiện thể nói hai câu, thuê người mang phó bản. . . . . chuyện linh tinh cũng nhiều, nên biết cũng nhiều thêm.

“Rất tốt.” Hạ Viêm thầm cảm khái, người chơi nhân dân tệ quả thực là mọi việc đều xuất phát từ vạch đích.

Nhìn thái độ của đối phương, cũng không thấy vẻ căm ghét người có tiền. Alice cúi đầu, sắc mặt thoáng buông lỏng.

Lúc này, một con U linh nhẹ nhàng bay tới.

“Chuẩn bị chiến đấu.” Hạ Viêm trầm giọng nhắc nhở. Nói đoạn, phóng đạn ma pháp trước.

Quả cầu sáng đánh vào người U linh, tạo thành -11 điểm sát thương.

Cùng lúc đó, Hạ Viêm vô thức nheo mắt. Con U linh trước mặt, hình như có hơi kì kì?

Tiểu quái thường max HP là 50, thân ảnh màu đen, trong suốt. Thân ảnh trước mắt so với quái thường thì đậm hơn nhiều, trên người còn khoác một cái áo choàng rách rưới, tốc độ di động nhanh hơn quái thường mấy lần, xem ra là quái tinh anh.

Nhưng nếu là quái tinh anh, max HP sao chỉ có 70? Việc này không logic lắm!

Trong lúc suy nghĩ, thời gian đóng băng của đạn ma pháp đã hết, Hạ Viêm lại vung pháp trượng.

Một bên, Alice hăng hái mười phần, chăm chú sử dụng đạn ma pháp nhắm mục tiêu, bắn.

Trò chơi sống còn, dù biết mình đánh không trúng nhưng sao có thể bỏ cuộc được? Đương nhiên phải liều mạng luyện tập, buộc bản thân trưởng thành lên!

Trên thực tế, tuy cô ta không lợi hại, nhưng độ chuẩn xác cũng không đến nỗi tệ. Lúc mới gặp mặt, cô ta có ý định dò xét, mới cố ý ra vẻ gà mờ.

Hiện giờ hai người đã tổ đội, thực lực đồng đội càng mạnh, xác suất bị bỏ lại càng thấp, cho nên cô ta không tính giấu diếm nữa.

Đạn ma pháp xẹt qua, chuẩn xác đánh trúng vai trái của U linh, tạo thành 10 điểm sát thương.

Hạ Viêm hơi khựng lại, quay đầu nhìn bà chủ một cái, nhưng cũng không nói gì. Sau đó giữ vẻ mặt như thường, tiếp tục công kích,

Bên người có Mục sư, lá gan của Alice cũng to ra. Lúc U linh tiếp cận, cô ta thậm chí còn dám đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

Theo thời gian cự li rút ngắn lại, ngắm bắn càng dễ, độ chính xác cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng Alice rất biết điều, đến khi tiểu quái tàn máu, cô ta không do dự mà ngừng tay. Dù sao nhiệm vụ kích sát đã hoàn thành, không tất yếu tranh món lợi nhỏ, khiến người ta không vui.

Quả cầu sáng đánh trúng U linh, lượng máu cạn đáy. U linh biến mất, trong không khí lơ lửng ba mảnh nhỏ linh hồn.

“Tiếp tục.” Hạ Viêm thu thập mảnh nhỏ xong, lạnh nhạt nói.

Cả tầng lầu vô cùng trống trải, một người cũng không thấy.

Nhưng hệ thống không thông báo người chơi tử vong, có thể thấy thế cục vẫn ổn.

Hạ Viêm nhìn màn hình điện thoại, phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã biến thành——

【Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. (42/300)】

【Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay kích sát 5 con U linh. (Đã hoàn thành)】

【Nhiệm vụ bắt buộc ba: Thanh lý toàn bộ U linh trong phó bản. (62/150)】

【Nhiệm vụ tùy chọn: Tự tay  kích sát 3 con U linh tinh anh. (0/3)】

Số lượng U linh tinh anh đã giết là 0, con U linh lúc nãy, quả không phải quái tinh anh.

Nhìn lượng trị liệu 42/300, Hạ Viêm nheo mắt trầm tư. Nếu không gặp được người chơi, không giao dịch được, cô có nên cố tình bị thương, rồi tự xài Trị Liệu lên mình cho xong?

Trong đầu vừa hiện lên ý tưởng này, đối diện đi tới một nam người chơi tuổi ngoài bốn mươi, đeo mắt kính. HP của ông ta là 60, MP là 70, nick name “Điêu Hoa Ảnh”, vừa mở miệng đã là, “Tôi là mục sư, có kỹ năng trị liệu, có cần trị liệu không?”

Hạ Viêm, “. . . . “

Tuyệt đối không nghĩ tới, trong phó bản còn có đối thủ cạnh tranh, khó trách tỉ lệ sống sót của người chơi rất cao.

Lúc này, HP của Hạ Viêm là max, HP của Alice là 68/80. Cũng vì thế, Điêu Hoa Ảnh đặt hơn nửa lực chú ý vào Alice.

Ông ta dùng ngữ khí thương lượng hỏi, “Tôi có hai kỹ năng, một là Cấp Cứu, hai sao, có thể hồi máu liên tục. Một cái là Thuật Trị Liệu, hai sao, có thể hồi máu ngay lập tức. Tùy tiện cho một vật phẩm, tôi sẽ giúp cô tăng max máu, được không?”

Alice đơ mặt nghĩ, dù cô ta có muốn trị liệu thật, cũng không tìm người này nha! Trong đội không phải có mục sư à?

[1] NV: Thổ bát thử (Macmot Châu Mỹ):

[2] 30 vạn ~ 1.069.553.749,80 Vnd nha các bạn ~0.0~

[3] Địa tinh: Gnome – thần lùn giữ vườn

Chương kế tiếp