Vô Hạn Phó Bản

Chương 7: Phó bản tân thủ 6

Khu đất trước tòa nhà đột nhiên sụp xuống, lộ ra hố sâu. Goblin giống như đổ sủi cảo, ào ào ngã xuống hố. Trong đó, gồm cả quái tinh anh và BOSS.

Một kích đắc thủ, Hàn Phong vừa định bồi thêm “Gai Đất”, đã nghe người bên cạnh giành trước một bước nói, “Bão Cát!”

Cuồng phong cuốn theo hạt cát, đem quái thường, quái tinh anh, BOSS cuốn khỏi hố sâu. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ quái vật tụ tập trên mảnh đất trống ở bên cạnh.

Lâm Mộc lại nói, “Cát Lún!”

Nháy mắt, Goblin màu xanh lục chết sạch. Hai con Goblin màu lam đi theo bên cạnh BOSS, lượng máu chỉ còn một nửa. Ngay cả BOSS, lượng máu tổng cộng 400 cũng giảm bớt rõ ràng.

Hàn Phong lẳng lặng liếc Lâm Mộc một cái, ánh mắt sâu thẳm.

Lâm Mộc nở nụ cười, như không hề nhận thấy có gì không ổn, thậm chí chủ động tranh công, “Thế nào, tôi làm không tệ chứ? Lập tức đã thanh lý sạch sẽ!”

Nói giống như hắn đang hỗ trợ vậy.

Thẳng đến lúc này, Hạ Viêm mới chậm chạp nhận ra, Lâm Mộc sợ là muốn cướp quái từ sớm. Đáng tiếc là điểm pháp lực không đủ, hoặc là kỹ năng gây thương tổn không đủ, không thể giết trong một lần, vì thế chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn. Đến lúc máu tiểu quái bị Hàn Phong đánh rớt một ít, hắn thấy có cơ thừa nước đục thả câu, lập tức dứt khoát ra tay.

Cô tự giễu cười cười, nghĩ thầm, trong trò chơi nào có người tốt? Chỉ xem mọi người có cùng chung lợi ích hay không thôi.

Nếu cùng có lợi, vậy đứng ở lập trường có lợi cùng hưởng, nắm tay hợp tác. Nếu giữa các bên xung đột lợi ích, vậy thì trở mặt vô tình, tự mình chiến đấu.

Hơn nữa…… Ai cũng như vậy, cô cũng phải theo đó mà làm, nếu không chỉ thiệt mình.

Trên bãi đất trống , một bảo rương màu đen đang lập lòe ánh sáng mê người.

Lâm Mộc liếm môi một cái, hưng phấn đề nghị, “Đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu tấn công BOSS nhỉ?”

Hàn Phong cười lạnh, nhàn nhạt ứng thanh, “Ừ.”

Oanh Phi Thảo Trường nhìn đông, rồi nhìn tây, ánh mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ là không đợi bốn người ra tay, BOSS đã dùng sức dẫm lên mặt đất, nhảy đến giữa không trung. Sau đó vung lên cây chùy, đánh sập hành lang tầng hai!

Đội người chơi lả tả rơi xuống đất, thương tổn 10-12 điểm không đồng đều.

Hạ Viêm quyết đoán lui về phía sau, thuận tiện thêm máu cho mình .

Thời điểm mấu chốt, không rảnh tính toán nhiều, người chơi nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Lâm Mộc lại lần nữa sử dụng kỹ năng “Cát Lún”, Hàn Phong sử dụng kỹ năng “Gai Đất” tiếp theo sau. Chớp mắt, con Goblin màu lam biến mất, trong sân chỉ còn lại BOSS.

Cùng lúc đó, điểm pháp lực của Lâm Mộc cạn đáy, không còn thừa tí nào. Điểm pháp lực của Hàn Phong chỉ còn 16, xem chừng, sẽ không dễ để dùng kỹ năng nữa.

Một lưỡi dao gió nhanh chóng xẹt qua, ngực BOSS xuất hiện một vệt máu. Một quả cầu sáng bằng nắm tay đánh trúng tay trái, tạo thành 7 điểm thương tổn. Giờ phút này, BOSS còn thừa 258 máu, vẻ mặt càng thêm cuồng nộ.

“Rầm ——” cây chùy gai hơn nửa mét đập trên mặt đất, lập tức tạo ra một hố sâu.

Lâm Mộc tránh không kịp, bị đánh vào cẳng chân, điểm sinh mệnh rớt mất 26.

Năm trụ băng đột ngột xuất hiện trong không trung, ngay sau đó phi nhanh, bắn ra những hướng khác nhau.

Tiếng rên rỉ nối đuôi vang lên. Hạ Viêm, Hàn Phong, Lâm Mộc, Oanh Phi Thảo Trường, thậm chí cả Đoan Mộc! Không biết khi nào, anh cũng xuất hiện bên cạnh BOSS.

Giây tiếp theo, điểm sinh mệnh của năm người chơi đều bị -22.

Lâm Mộc sợ vỡ mật. Đầu tiên là -26, lại -22, thêm một phát nữa là mất mạng! Hắn không kìm được lên tiếng rống to, “Tập hỏa! Nhanh giết chết!”

Tiếng kêu chưa dứt, Oanh Phi Thảo Trường đã lạnh lùng nói, “Thuật Phong Phược!”

Xiềng xích màu xanh trói BOSS một cách vững chắc. Ngay sau đó, phong nhận xẹt qua cổ họng của mục tiêu, đạn ma pháp rào rào đánh vào người mục tiêu.

“Grào ——” BOSS cuồng nộ gào rống, thanh âm vang dội không trung. Cùng thời gian, cả người nó nổi gân xanh, cơ bắp gồng lên.

“Xoảng!”

Theo với một tiếng giòn vang, BOSS khôi phục tự do.

“Còn có 187 máu, nhanh nhanh nhanh!” Lâm Mộc một bên nhét đùi gà vào miệng, một bên lúng búng nói.

Nhưng những người khác cũng rất bận.

Hàn Phong đang ăn sô cô la yến mạch , đồng thời khôi phục điểm sinh mệnh và điểm pháp lực; Hạ Viêm quăng một cái “Cấp cứu”cho mình , bắn đạn ma pháp, sau đó lùi càng xa; Oanh Phi Thảo Trường nhai xong hai cái kẹo cao su, cũng bắn đạn ma pháp theo.

Đoan Mộc thì trái ngược, nhẹ giọng thì thầm, “Đóng Băng.”

Vừa nói, BOSS đã cứng lại tại chỗ, trên người xuất hiện một lớp băng sương, như là bị đông lạnh.

Đoan Mộc không tiến phản lui, yên lặng chạy ra xa.

Mọi người mừng rơn, tăng nhanh tốc độ ăn uống. Đến lúc BOSS khôi phục tự do, bọn họ vừa vặn rảnh tay.

Lúc này, lại có năm con Goblin tụ tập bên cạnh BOSS.

Lâm Mộc không nói hai lời, dùng Bão Cát đem bọn quái vật tụ lại một chỗ.

Hàn Phong đúng lúc sử dụng Gai Đất. Trong nháy mắt, toàn bộ Goblin màu xanh lục được dọn sạch, chỉ còn quái tinh anh màu lam và BOSS vẫn sống y nguyên

Có một bảo rương màu đen xuất hiện trước mặt mọi người. Hàn Phong mặc kệ không nhặt, ánh mắt nhìn chằm chằm BOSS không rời.

“Grào ——” lại một tiếng rống kinh thiên động địa, năm trụ băng đột ngột xuất hiện trên không. Trong đó có hai cái bắn về phía Lâm Mộc, hai cái bắn về phía Hàn Phong, một cái bắn về phía Oanh Phi Thảo Trường.

Lâm Mộc né sang phải, bị trụ băng tổn thương cánh tay trái.

Hàn Phong ngay tại chỗ lăn vài vòng, cuối cùng miễn cưỡng tránh thoát.

Oanh Phi Thảo Trường đứng quá gần, trốn không kịp, bị trụ băng đánh trúng ngay người. Giây tiếp theo, điểm sinh mệnh giảm mạnh, chỉ còn một phần ba. Hắn nháy mắt biến sắc, gấp giọng kêu, “Thêm máu!”

Hạ Viêm nghe lời giơ pháp trượng lên , phóng kỹ năng “Cấp Cứu”. Ai ngờ người có điểm sinh mệnh không ngừng +3 , lại không phải Oanh Phi Thảo Trường, mà là Đoan Mộc đang đứng phía xa.

Đoan Mộc ù ù cạc cạc được thêm máu, động tác hơi khựng lại, lát sau khôi phục bình thường, thản nhiên bắn đạn ma pháp.

“Mày!” Oanh Phi Thảo Trường khóe mắt như muốn nứt ra.

Hạ Viêm vẻ mặt bình tĩnh, lý lẽ hùng hồn nói, “Thêm máu cho anh thì hữu dụng à? Đang bị công kích, không phải kỹ năng sẽ bị cắt đứt sao?”

Lời này đương nhiên là lấy cớ. Trước mắt điểm pháp lực còn hơn nửa, chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng có thể sử dụng Thuật Trị Liệu, một chiêu sẽ tăng 35 máu. Chẳng qua đã đánh phó bản đến bây giờ, BOSS còn thừa 81 máu, lòng cô ẩn ẩn nổi lên một ý định khác — có muốn tiện thể đoạt BOSS hay không?

Ba tên người chơi lão làng hấp dẫn hỏa lực, mình đứng bên cạnh chờ hôi của, thao tác tốt thì không phải không được.

Cô thêm máu cho người mới kia, thuần túy để chứng minh bản thân cô không ngồi chơi. Kỳ thật trong đầu hiện lên bao nhiêu là ý định, nhất thời do dự.

Trong lúc cân nhắc, Đoan Mộc lại sử dụng kỹ năng “Đóng Băng” , đông lạnh BOSS.

“Tao sẽ không tha cho mày!” Oanh Phi Thảo Trường lạnh giọng đe dọa, sau đó móc trong kho hàng tùy thân ra một miếng thịt bò tầm bàn tay, thành thạo nuốt vào bụng.

Chỉ một thoáng, lượng máu của hắn khôi phục lại max điểm.

Một bên Lâm Mộc móc ra bánh ngô, nhanh chóng gặm sạch sẽ, điểm sinh mệnh +20.

Hàn Phong tiếp tục ăn sô cô la yến mạch, cũng không rõ kho hàng tùy thân rốt cuộc giấu bao nhiêu cái.

Hạ Viêm, “……”

Tất cả mọi người đều ra vẻ “Cô không dùng kỹ năng thêm máu, tôi chắc chắn sẽ chết”. Ai ngờ cô không có làm theo, người ta vẫn như cũ sống khỏe, vật phẩm viện trợ lấy ra từng đống từng đống.

Lượng máu không đủ, sao không uống thuốc? Cứ chăm chăm lừa gạt người chơi mới thì hay lắm à? Một đám lừa đảo! Hạ Viêm trong lòng vô cùng khó chịu.

Kinh qua vòng chơi thứ nhất, cô đã hoàn toàn giác ngộ — chỉ cần có thể tiếp tục sống sót trong trò chơi là được, thủ đoạn không quan trọng. Về phần lòng tốt, lương thiện gì đó, người nào làm thì người đó bị ngu!

Lúc người chơi vội vàng thở dốc, con Goblin màu lam ra sức mà tạo trụ băng. Một cái nhanh chóng thành hình, nó không chút do dự bắn trụ băng về phía Hàn Phong.

“Người mới ở ngoài phạm vi công kích, cho nên lựa chọn người có lượng máu thấp nhất?” Đoan Mộc lộ vẻ trầm tư.

Hàn Phong chật vật né tránh, khó lắm mới tránh được.

“Phong Nhận.” Oanh Phi Thảo Trường dùng kỹ năng với quái tinh anh, cũng bồi thêm một quả đạn ma pháp.

Trúng công kích , Goblin màu lam lập tức tiêu tán.

BOSS khôi phục tự do thì nhún người nhảy lên, vung vẩy chùy gai, hung hăng đánh người chơi cách nó gần nhất.

Bụng Lâm Mộc bị công kích, điểm sinh mệnh tức thì giảm đi một phần ba, miệng không ngừng phun máu tươi.

“Thuật Phong Phược!” Oanh Phi Thảo Trường giơ pháp trượng, đem BOSS trói lại.

Lại sau đó…… Lâm Mộc ôm vết thương, nhanh chóng chạy xa, những người khác không hẹn mà cùng đình chỉ công kích.

BOSS còn thừa 45 điểm sinh mệnh, đây là con số cực kỳ mẫn cảm. Một khi hành động thiếu suy nghĩ, rất có khả năng đem một kích cuối cùng dâng cho thằng khác. Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chờ người khác động thủ trước.

Ngay cả điểm sinh mệnh ít nhất là Lâm Mộc cũng không chịu động thủ trước, thề phải chiếm được một kích cuối cùng.

Lúc này, một quả đạn ma pháp bay vèo qua không trung, sau đó chuẩn xác đánh trúng BOSS.

Là Đoan Mộc! Anh vẫn nghiêm túc đánh BOSS như cũ, dường như hoàn toàn không lo lắng bảo rương sẽ về tay ai.

Đạn ma pháp thêm kỹ năng, có thể giết chết BOSS! Người chơi lão làng nhẩm tính rất nhanh, bắn đạn ma pháp trước, sau đó sử dụng kỹ năng.

Hạ Viêm chỉ có một phương pháp tấn công là đạn ma pháp, vì thế tùy tay phát ra công kích, âm thầm chờ mong kỳ tích xuất hiện.

Nhưng BOSS đã bị đạn ma pháp của Đoan Mộc công kích, hai mắt lập tức trở nên đỏ bừng. Nó ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, trong 5 mét quanh người băng tuyết khắp trời.

“BOSS cuồng bạo!!” Mọi người phát hiện tình huống không ổn, nhanh chóng lùi lại, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi.

BOSS bị vô số kỹ năng đánh trúng, gào lên từng tiếng thảm thiết sau đó biến mất vô tung. Sau khi Goblin màu lam to lớn biến mất, trong không trung lơ lửng một bảo rương màu bạc , chung quanh lấp lánh ánh sáng lóa mắt.

Gần như đồng thời, Hàn Phong, Lâm Mộc, Oanh Phi Thảo Trường hóa thành tượng băng, bị đông cứng tại chỗ. Bọn họ một bước khó đi, thậm chí không thể lấy vật phẩm từ kho hàng tùy thân ra dùng! Hạ Viêm, Đoan Mộc cách khá xa, ngược lại may mắn thoát nạn.

Điểm sinh mệnh của ba người chơi lão làng lấy tốc độ mỗi giây -10 trượt xuống liên tục, mắt thấy sắp đối diện tử vong.

“Nể mặt chú đã từng cứu tôi.” Hạ Viêm lẩm bẩm một câu, giơ pháp trượng lên cao, khẽ nói, “Thuật Trị Liệu.”

Ngay sau đó, điểm sinh mệnh của Hàn Phong +36, lượng máu đột nhiên bạo tăng. Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn về phía Hạ Viêm.

【 Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300 ( 310/300 ) 】 Hoàn thành.

“Cấp Cứu.” Hạ Viêm lại nói một câu.

Trên người Lâm Mộc vừa hiện lên +3, liền bị công kích, hiệu quả của kỹ năng bị cắt ngang.

“Cứu tôi!” Hắn kêu cực kỳ thê thảm.

“Kỹ năng đang đóng băng.” Hạ Viêm bất đắc dĩ đáp.

Lâm Mộc không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại, thầm hối hận chính mình quá tham lam. Nếu không giành kích sát BOSS , hắn sao có thể cả mạng cũng không giữ nổi? Phải biết rằng, kho hàng tùy thân còn tích không ít đồ ăn!

Ánh mắt Hàn Phong lại hiện ra một tia mừng rỡ– ông ta thấy mình có hy vọng sống sót.

Trong ba người, Oanh Phi Thảo Trường bình tĩnh nhất . Bởi vì sau khi ăn thịt bò, lượng máu của hắn đã khôi phục max điểm, điểm sinh mệnh cao nhất. Mặc dù BOSS cuồng bạo, cũng không có khả năng giây sát hắn lúc max máu.

Thời gian trôi qua từng giây, ba người chơi bị liên tục công kích cảm giác chính mình như đã vượt qua mấy thế kỷ.

Băng tuyết xuất hiện giây thứ 4, điểm sinh mệnh của Lâm Mộc chạm đáy, hóa thành bạch quang.

Băng tuyết xuất hiện giây thứ 5, lượng máu của Hàn Phong còn thừa không có mấy. Oanh Phi Thảo Trường vẻ mặt căng thẳng, mơ hồ có chút lo lắng.

May mắn vào giây thứ 6, băng tuyết đình chỉ, hết thảy lại khôi phục bình tĩnh.

“Cấp Cứu” vừa hết đóng băng, Hạ Viêm liền quăng một kỹ năng thêm máu cho Hàn Phong. Sau đó đi đến cạnh Bạch ngân bảo rương, thử chạm đến.

Tuy rằng cô chỉ dùng đạn ma pháp, xác suất đánh chết BOSS gần như bằng không, nhưng lỡ đâu cô là con cưng của thần, vận may bùng nổ thì sao? Lỡ đâu!!


Chương kế tiếp