Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế

Chương 17
Mắt thấy ngày kết hôn sắp phải tới rồi, ban đầu Lâm Đào vốn không khẩn trương cũng không tự giác mà bắt đầu hồi hộp.

Bà nội Lâm, cùng đám người Trương Hồng Anh tự nhiên sẽ không quản những việc này của cô, một ít chuyện vợ chồng vẫn là dì Phương ở mấy ngày sắp kết hôn nói cho Lâm Đào.

Lâm Đào nghe được vừa thẹn lại vừa sợ, yên lặng đỏ mặt, hơn nửa ngày nói không ra lời.

Dì Phương lôi kéo tay cô, cười nói: “Không có gì, phụ nữ chúng ta đều phải trải qua ngày này.”

Tập tục kết hôn ở Tương Thành là buổi tối trước ngày kết hôn cô dâu phải ngủ cùng chị em tốt của mình. Có chị em tốt ở bên tâm trạng của cô dâu mới sẽ không khẩn trương như vậy.

Chẳng qua bạn bè có quan hệ tương đối tốt với Lâm Đào đều lên núi hoặc ở dưới làng, lần này cô kết hôn vội vàng các cô ấy căn bản là không tới được.

Còn may vẫn còn Lâm Mạn Mạn, dì Phương để cô ấy ngủ cùng Lâm Đào đêm trước ngày kết hôn.

Thời buổi này kết hôn mặc kệ làm lớn hay không làm lớn, người trong nhà luôn là muốn tới hỗ trợ. Nhưng quan hệ nhà Lâm Đào phức tạp, nhà bác cả Lâm gia ước gì thấy nhà bọn họ bị chê cười, nên là không có khả năng tới hỗ trợ, đến nỗi nhà ngoại Lâm Đào càng là không thể nào…

Nhưng chờ đến trước ngày kết hôn một ngày, Lâm gia đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Trước kia bởi vì Đào Dung không nghe cha mẹ trong nhà nói, nhất định phải gả cho Lâm Thường Hải, nên cùng Đào Dung đoạn tuyệt quan hệ nhưng bây giờ ông ngoại Đào cùng bà ngoại Đào đều tới.

Không chỉ bọn họ tới, còn mang theo hơn mười người tới.

Dì nhỏ của Lâm Đào, cậu, còn có mấy người anh họ chị họ, tổng cộng có hơn mười người, đều là vì Lâm Đào kết hôn mà đến.

Lâm Đào vừa kinh ngạc lại có chút cảm động, bởi vì chuyện này cô cũng hơi biết chút một ít. Mẹ cô là người Miêu tộc, Miêu trại bọn họ có một cái quy củ, chính là con gái trong trại không gả ra ngoài, chỉ có thể gả cho đàn ông trong trại.

Nhưng cố tình mẹ cô lại thích ba cô, còn tỏ vẻ phản kháng đối với nhóm người áp đặt quy định, cuối cùng không tiếc cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ gả cho ba cô.

Hơn nữa sau khi mẹ cô qua đời, người Đào gia càng không lui tới với người Lâm gia.

Những năm gần đây, cũng cũng chỉ có dì nhỏ Lâm Đào sẽ lén lút tới gặp cô vài lần, mỗi lần đều sẽ mang đồ ăn ngon cho cô.

Nhưng nói đến cùng, tình cảm thân nhân cùng huyết thống vẫn còn, càng đừng nói lúc này bọn họ là tới giúp mình thu xếp chuyện kết hôn.

Lâm Đào nhiệt tình tiếp đón bọn họ, đối với việc bọn họ có thể đến đây tỏ vẻ cảm ơn.

Ngược lại là Lâm Thường Hải cũng không giật mình mà còn rất bình tĩnh, thật tự nhiên lấy ghế cho mọi người lại đi chuẩn bị hạt dưa đậu phộng gì đó.

Bà ngoại Đào nhìn gương mặt Lâm Đào, lập tức nghĩ tới con gái của mình, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, thật hận không thể lôi kéo Lâm Đào đến trước mặt kiểm tra từ trên xuống dưới, bồi đắp tình cảm.

Chuyện năm đó, bà rất hối hận đã hối hận hai mươi năm.

Nếu sớm biết rằng sẽ như vậy, lúc trước dù thế nào bà cũng không ngăn cản Đào Dung gả cho đàn ông ngoài trại, sẽ không ở lúc Đào Dung mang thai không ai quan tâm…

Rốt cuộc là thịt trên người bà rơi xuống, sao bà có thể bỏ được!

Mấy năm nay bà đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, bà không biết nên đi trách ai, cho nên cưỡng bách chính mình không đi quản chuyện Lâm gia, con gái bà đã chết, sinh đứa bé chính là người của Lâm gia, không liên quan đến Đào gia bọn họ!

Nhưng mỗi lần Đào Nhiên đi gặp Lâm Đào bà đều biết đến, sau khi trở về Đào Nhiên đều nói Lâm Đào lớn lên cao cỡ nào, hai người sẽ nói cái gì, bà đều làm bộ không muốn nghe, kỳ thật nghe rất chăm chú…

“Trên người con có bóng dáng của mẹ con, nhìn con giống như bà được nhìn thấy mẹ con khi còn trẻ tuổi.” Bà ngoại Đào nói: “Lúc mẹ con kết hôn bà không quản, nhưng con kết hôn bà nhất định phải tới.”

Dì nhỏ Đào Nhiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc anh rể nói mẹ đến, ngay từ đầu mẹ còn không có đồng ý.”

Đổi lấy ánh mắt hình viên đạn của bà ngoại Đào.

Lâm Đào cũng thông qua những lời này hiểu được, hóa ra mấy ngày này ba luôn không ở nhà, là do đi nhà bà ngoại.

Tuy rằng cô không nói cái gì, nhưng trong lòng lại rất xúc động, cô hiểu tâm tư của ba, là muốn cho cô ở kết hôn ngày cùng người khác giống nhau vô cùng náo nhiệt.

…………………………

Tuy rằng người Đào gia hơn mười năm không có gặp qua Lâm Đào, nhưng rốt cuộc là có quan hệ huyết thống, rất nhanh đã thân cận.

Dựa theo ý tứ của bà ngoại Đào cùng ông ngoại Đào là bọn họ muốn cho Lâm Đào lấy quy củ của Miêu tộc để kết hôn, cũng coi như là đền bù tiếc nuối năm đó của bà ngoại Đào.

Đối với yêu cầu này, Lâm Thường Hải tự nhiên không có bất luận dị nghị gì, Lâm Đào cũng vậy.

Chẳng qua bà ngoại Đào nói, ngày mai để dì nhỏ Đào Nhiên lấy thân phận mẹ chải đầu cho Lâm Đào, Lâm Đào đưa ra ý muốn để cho dì Phương cùng làm.

Bà ngoại Đào biết một chút về quan hệ của dì Phương cùng nhà bọn họ, vui vẻ đồng ý. Rốt cuộc những năm gần đây Lâm Đào không có mẹ chăm sóc, dì Phương đã đảm đương vai trò làm mẹ, ngày đó nên để dì ấy cùng nhau chải đầu.

Bởi vì có mấy chị họ đến, phòng tân hôn của Lâm Đào trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, bốn cô gái cùng nhau ngủ dưới đất ở trong phòng, ríu rít trò chuyện không yên.

Vẫn là chị họ nói ngày mai Lâm Đào phải kết hôn, nên đi ngủ sớm một chút, nếu không khí sắc không tốt.

Vì thế, Lâm Đào ở dưới cảm xúc thấp thỏm khẩn trương, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau Lâm Đào đã bị gọi dậy từ sớm để trang điểm, đồ kết hôn vốn đã chuẩn bị từ trước bị đổi thành đồ Miêu tộc do bà ngoại Đào mang đến. Nghe chị học bộ quần áo này từ dệt vải đến thêu hoa, đều là do một tay bà ngoại Đào hoàn thành, thủ công cực kỳ tinh tế.

Lâm Đào mặc ở trên người cực kỳ vừa vặn, có vẻ dáng người của cô rất tốt.

Trừ quần áo ở ngoài, còn có đồ trang sức hoa lệ tinh xảo cũng rất hấp dẫn lực chú ý của Lâm Đào. Những món đồ trang sức này đều là dùng bạc chế tác mà thành, một bộ phải tốn không ít công phu, khi người Miêu tộc tham gia những ngày quan trọng cùng kết hôn đều sẽ mang kiểu trang sức này.

Tiếp theo đó là chải đầu, dì nhỏ và dì Phương cùng nhau đi vào chải đầu cho cô.

Lần này kỹ thuật chải đầu của dì Phương so với lần trước đã thành thạo hơn rất nhiều, chỉ là trong ánh mắt chứa lệ quang*.

(*: nước mắt)

Lúc Lâm Đào nhìn về phía dì ấy, dì chỉ cười nói đây là quá vui, A Đào nhà dì muốn kết hôn, dì rất vui.

Sau khi tóc được vấn xong thì phải đeo các trang sức bằng bạc, trên cổ còn đeo một vòng bạc rất to, lúc mới vừa mang Lâm Đào cảm thấy có chút nặng, nhưng sau khi mang một lát thì thấy tốt hơn nhiều.

Đứng lên đi hai bước, vật phẩm trang sức trên người phát ra thanh âm leng keng leng keng, thanh thúy êm tai.

“Cũng thật xinh đẹp.” Sau khi trang điểm xong, dì Phương nhìn Lâm Đào rực rỡ hẳn lên, nhịn không được phát ra thanh âm cảm thán.

Dì nhỏ nói: “Rất giống mẹ con khi tuổi trẻ, mẹ con nếu là nhìn thấy con kết hôn, khẳng định rất vui vẻ.”

Đúng vậy, cô cũng cảm thấy, nếu là mẹ có thể nhìn thấy một màn như vậy thì bà sẽ rất vui vẻ.

Sau khi trang điểm xong, mấy cô gái trẻ vây quanh Lâm Đào, chị họ nói: “A Đào, đợi lát nữa em rể đến cần phải đưa lễ đủ nặng mới được qua ải, đến lúc đó em cũng không thể đau lòng hắn mà trộm thả cho hắn một con ngựa nha.”

Em họ cũng vội gật đầu, đi theo phụ họa.

Lâm Mạn Mạn tương đối yên tĩnh, không có hoạt bát như hai người bọn họ. Ngày thường ở trước mặt Lâm Đào còn tốt, lời nói không tính ít, nhưng là ở trước mặt người không thân, thì không thể nào nói chuyện. (App truyện T Y T)

Chỉ ở bên cạnh mở to hai mắt mà nghe, dù sao cô ấy cũng không hiểu mấy chuyện này.

Lâm Đào đối diện với ánh mắt của chị họ cùng em họ theo bản năng gật gật đầu.

Sau khi đồng ý lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu: “Sẽ không quá khó chứ…”

Chọc cho chị họ chê cười cô, còn không có gả qua đã vội đau lòng cho em rể, lại bảo đảm nói: “Anh chị đều có chừng mực, không cần lo lắng.”

Cửa thôn Đào Hoa.

Hôm nay thôn Đào Hoa náo nhiệt vô cùng, mọi người đều ghé vào cửa thôn xem náo nhiệt.

Mà đội ngũ đón dâu của nhà trai đã tới, dẫn đầu chính là một chiếc xe hơi nhỏ, theo sau còn hơn mười chiếc xe đạp, càng đừng nói người đi đầu còn mặc chế phục của công an, mười phần khí phái.

Hôm nay Lý Thành Hề còn mặc chế phục của hải quân, anh mặc quân trang so với khi mặc thường phục thoạt nhìn càng thêm thần thái sáng láng, dáng người đĩnh đạt.

Một ít cô gái cùng nhóm tức phụ** đứng xem náo nhiệt đều phải đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm mệnh Lâm Đào cũng thật tốt, dựa vào thân phận quan tài tử còn có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy.

(**: gái đã có chồng)

Người đón dâu còn chuyên môn chuẩn bị mấy cái mâm đựng trái cây lớn dùng để đựng đậu phộng hạt dưa cùng đường, chỉ cần người ở đây, đều được chia phần.

Mà người nhà gái đã chờ sẵn, bọn họ đều là người Đào gia, một đám người ăn mặc trang phục Miêu tộc, ánh sáng từ đồ bạc cùng huy chương trên ngực phá lệ hòa hợp với nhau.

Anh họ Đào ở đằng trước tiến hành giao thiệp, nói muốn cưới A Đào trước tiên phải qua được hai cửa rượu.

Nguyên một bình lớn, đổ vào ba chén tràn đầy.

Còn may đồng đội của Lý Thành Hề không thiếu người có thể uống rượu, một người một chén, chỉ cần vài người đã đem vò rượu uống xong, Lý Thành Hề cũng chưa có cơ hội ra ngựa.

Đây là ý tứ của mấy người đi trước, nói để anh bảo tồn thể lực, đợi chút nữa lúc ăn tiệc còn phải kính rượu, nếu bị chuốc say từ quá sớm đêm nay sao có thể động phòng?

Đồng đội Lý Thành Hề đều là người đã có gia đình, có vài người kết hôn sớm con cũng đã có mấy đứa, không phải kiểu người cái gì cũng không hiểu, ngẫu nhiên còn cùng hắn khai thông.

Lý Thành Hề cười cười đi qua, đương nhiên, nội tâm cũng bởi vì lời bọn họ nói mà có chút chờ mong…

Khụ khụ, rốt cuộc cũng là đàn ông khí huyết sung mãn nghẹn hơn hai mươi năm, nói không có suy nghĩ gì khẳng định là giả.

Ải người Đào gia bố trí phần lớn là có quan hệ cùng uống rượu, còn có yêu cầu khiêu vũ.

Làm khó là không khó, rốt cuộc kết hôn là một chuyện vui, nếu quá mức thì không phải là kết thân mà là kết thù. Mấy ải được đặt ra phần lớn là dùng để làm không khí thêm phần sinh động, kết hôn cũng không được vui vẻ quá đà.

Nhưng Lý Thành Hề đã vài ngày chưa gặp được Lâm Đào, trong lòng khó tránh khỏi nhớ nhung, chỉ muốn nhanh được gặp cô.

Anh học Đào cùng Lý Thành Hề đặc biệt hăng hái, nhóm đồng đội Lý Thành Hề lại phá lệ biết làm việc, đưa đàn ông đậu, đưa phụ nữ đường, sau đó họ bắt đầu đẩy nhanh tốc độ đột phá các ải càng nhanh.

Lúc trước Miêu trại bọn họ kết hôn, đột phá ải nhanh nhất cũng muốn hơn một giờ, mà Lý Thành Hề chỉ tốn không tới nửa giờ…

Trong phòng, trong phòng Lâm Đào vừa chờ mong vừa sốt ruột, thường thường sẽ nhìn về phía cửa xem một cái.

Chị họ biết trong lòng cô nghĩ cái gì, trêu ghẹo nói: “Đừng nóng vội, không nhanh như vậy, bọn họ ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mới có thể tới.”

Chỉ là vừa dứt lời, bên ngoài đã nổi lên động tĩnh.

Hóa ra là người nhà trai tới.

Khi Lý Thành Hề vào sân, ánh mắt đã vội nhìn về phía phòng Lâm Đào bên này, quả nhiên nhìn thấy Lâm Đào ở trong phòng ăn mặc một thân trang phục Miêu tộc, trên đầu mang đồ trang sức tinh xảo xinh đẹp, làm khuôn mặt trắng nõn của cô càng thêm nhỏ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Thành Hề nhìn cô cười cười.

Lâm Đào cũng nhấp môi cười.

Hai vợ chồng trẻ đối với trưởng bối từng người cho nhau sửa lại xưng hô rồi cùng đi kính rượu.

Bởi vì nhà Lý Thành Hề ở Thượng Hải, cho nên hai người làm tiệc rượu ở nhà Lâm Đào.

Bữa tiệc này có thể nói là tiệc ngon nhất người thôn Đào Hoa từng đến ăn, tiền trợ cấp mỗi tháng của Lý Thành Hề không ít, chính mình tồn không ít tiền. Anh không có thói hư tật xấu, nhưng cùng Lâm Đào kết hôn tuyệt đối không thể tùy tiện ứng phó.

Tiệc ở thôn Đào Hoa cơ bản là giống nhau, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy ít thịt, nếu là nhà ai khá giả mời khách mỗi người có thể ăn được một cục thịt nhỏ đã được coi như không tệ. Nhưng tiệc ở Lâm gia là thật sự cảm nhận được mùi hương thịt, mỗi bàn một chén lớn thịt kho tàu, thật thơm.

Bọn họ ăn đến miệng đầy mỡ, mỗi người đều giơ ngón tay cái lên khen, Lâm Đào kết hôn thật đúng là dẫn đầu trong thôn.

Mấy người lớn lúc trước ghét bỏ thân phận quan tài tử đen đủi của Lâm Đào, bây giờ lại sôi nổi nói con gái mình nên học tập theo Lâm Đào, tương lai cũng phải tìm một người đàn ông tốt.

Mà Lâm Đào cùng Lâm Tuệ làm chị em họ, lại không tránh được bị người trong thôn lấy ra so sánh. Từ trước mọi người đều xem trọng Lâm Tuệ, Lâm Tuệ lớn lên tuy rằng không bằng Lâm Đào, nhưng ít nhất thân thế cô ta bình thường, sẽ không tệ hơn một người là quan tài tử.

Nhưng sau việc kết hôn này, thể diện ngoài mặt của Lâm Đào thật đúng là đem Lâm Tuệ đạp xuống bùn.

Chuyện này sau này lại nói.

Tửu lượng Lâm Đào không quá tốt, còn may có Lý Thành Hề che chở, lúc kính rượu anh lấy luôn ly của cô cùng nhau uống sạch.

Khi kính đến bàn đồng đội Lý Thành Hề, mọi người đều ồn ào gọi Lâm Đào là chị dâu.

Lâm Đào uống một chút rượu, gò má vốn dĩ trắng nõn bắt đầu đỏ ửng lên, lúc này bị một đám người trêu chọc càng lúc càng đỏ rực.

Lý Thành Hề kịp thời bảo vệ vợ: “A Đào da mặt mỏng, các cậu không cần trêu cô ấy.”

“Trêu chọc lúc nào, mặc dù chị dâu nhỏ tuổi hơn so với chúng tôi nhưng cậu là đội trưởng của chúng tôi nha, theo lý chúng tôi nên gọi một tiếng chị dâu, mọi người thấy tôi nói đúng hay không!”

“Chị dâu thật là có bản lĩnh, làm cây vạn tuế của chúng ta biết nở hoa rồi!”

“…”

Sau một bữa tiệc mọi người rượu đủ cơm no, bắt đầu tan tiệc rượu, người Đào gia cũng nên đi trở về.

Bà ngoại Đào cho cô một đôi vòng tay bằng bạc, nói đây là tâm ý của bà ngoại. Trước kia bà không có tới xem Lâm Đào, Lâm Đào cũng đừng bởi vì những chuyện đó mà hận bà.

Hốc mắt Lâm Đào đỏ lên, ôm lấy bà ngoại: “Bà ngoại, con chưa từng hận mọi người.”

Người Đào gia cùng người Lâm gia không giống nhau, bọn họ là bởi vì chuyện năm đó, vì giận Đào Dung cho nên không có tới xem Lâm Đào, nhưng khi thật sự gặp được, trong lòng vừa thích vừa yêu quý.

Nói đến nhà bác cả Lâm gia, chuyện lần này Lâm Đào kết hôn Lâm Thường Hải căn bản là không mời bọn họ. Ngay từ đầu bà nội Lâm còn hùng hùng hổ hổ nói bà ta còn không hiếm lạ một bữa tiệc rượu này, nhưng mà chỉ cách một bức tường ngửi được hương vị thịt, thật sự là nước dãi cũng đều phải chảy ra.

Thật ra bà ta cũng có ý nghĩ đi cách vách lấy danh nghĩa bà nội Lâm Đào cọ chút đồ ăn, nhưng người Đào gia cũng ở đó, bà ta không dám, đặc biệt là đám người Lý Thành Hề mang đến kia, bên trong còn có công an, dù mượn thêm mấy lá gan, bà ta cũng không dám đi qua!

Cuối cùng đưa xong mấy người bà ngoại Lý cùng người Giang gia, cùng với đồng đội của Lý Thành Hề, Lâm gia lúc này mới thật sự yên tĩnh.

Lâm Thường Hải thân làm cha cực kỳ biết điều đã sớm rửa mặt vào nhà nghỉ ngơi, cũng nói bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.

Trời dần dần đen, Lâm Đào thắp đèn dầu lên.

Căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại có hai người Lâm Đào cùng Lý Thành Hề, lúc trước Lâm Đào chưa bao giờ cảm thấy phòng mình lại nhỏ như vậy, nhỏ đến mức giống như chỉ thêm một người mà không khí đã bắt đầu nóng lên.

“Đồ vật trên đầu có nặng hay không?” Lý Thành Hề hỏi.

Lâm Đào không nghĩ tới câu đầu tiên Lý Thành Hề lại hỏi cái này, cô gật gật đầu: “Có chút.”

“Anh giúp em gỡ xuống, đến đây đi.”

“Vâng.”

Còn phải thay quần áo, bộ lễ phục trên người không thích hợp mặc khi ngủ.

“Quần áo trên người của em…”

“Anh xoay người sang chỗ khác em lại thay đồ.” Lâm Đào lấy từ trong tủ một bộ đồ ngày thường chuyên môn dùng để làm quần áo ngủ.

Lý Thành Hề bật cười, nhưng cũng hiểu rõ nội tâm Lâm Đào là ngượng ngùng.

Ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác: “Được, anh không nhìn.”

Lâm Đào thấy vậy lúc này mới bắt đầu thay quần áo.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn lúc thay đồ trong phòng còn có một người đàn ông khác. Mặc dù Lý Thành Hề nghe lời cô xoay người sang chỗ khác, nhưng Lâm Đào vẫn có chút không được tự nhiên.

“Thay xong rồi, anh có thể xoay lại.”

Lý Thành Hề nghe lời xoay người lại, nhìn Lâm Đào không biết làm sao, vì khẩn trương mà bắt đầu nắm vạt áo, trên mặt cố nở một nụ cười trấn định.

Cười một chút, xốc lên đệm chăn: “Có mệt hay không?”

Trời đã tối rồi, hoạt động giải trí khác cũng không có, trừ ngủ cũng không có khả năng làm chuyện gì khác.

Lâm Đào đột nhiên cảm thấy miệng có chút khô khốc, trong đầu linh quang chợt lóe lúc này mới nhớ tới lời bà ngoại đã nói cùng cô: “Đúng rồi, lúc bà ngoại đi có để lại cho em ít rượu, nói đây là rượu đồng tâm, muốn chúng ta trước khi ngủ phải uống.”

“Rượu đồng tâm?”

“Vâng.” Lâm Đào gật gật đầu: “Bà ngoại nói đây là rượu trong trại mỗi năm mùng bảy tháng bảy nam nữ cùng nhau ủ rượu, vợ chồng mới cưới uống loại rượu này sẽ vĩnh kết đồng tâm răng long đầu bạc.”

Nói xong lại có chút ngượng ngùng, rốt cuộc mình nói những lời này là ở trước mặt quân nhân tuyên truyền phong kiến mê tín.

Cô liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Em biết anh không tin mấy chuyện này, nhưng đây cũng là một phen ý tốt của bà ngoại, em cũng ngượng ngùng cự tuyệt bà. Nếu không một mình em uống một ít là được rồi, cũng coi như không phụ lòng ý tốt của bà ngoại.”

Ai ngờ Lý Thành Hề lại không đồng ý lời nói của cô, nhìn cô rất là nghiêm trang nói: “Chuyện kết hôn sao có thể coi là phong kiến mê tín? Nhiều lắm là phong tục dân gian bất đồng mà thôi.”

Nói xong tự đổ cho mình một ly lại đưa cho Lâm Đào một ly, nhìn Lâm Đào: “Bà ngoại đều đã nói rượu này hai người chúng ta phải uống mới được, một mình em uống sao có thể có tác dụng đến răng long đầu bạc? Không phải là phụ tâm ý bà ngoại sao?”

Một loạt thao tác của Lý Thành Hề làm Lâm Đào trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, sau đó nhịn không được cười.

Lý Thành Hề: “Cười cái gì?”

Lâm Đào dừng cười: “Em còn cho rằng anh sẽ bởi vì chuyện hôm nay mà không vui, bà ngoại đột nhiên tới, em cũng chưa kịp nói cho anh những việc này.”

“Hôm nay chúng ta kết hôn, anh vui còn không kịp, sao có thể không vui?” Lý Thành Hề nói: “Chúng ta cụng ly.”

“Được.”

Ly hai người chạm vào nhau, cùng uống rượu đồng tâm.

Bọn họ đều không phải là người mê tín, nhưng lại đều tin tưởng bọn họ sẽ bên nhau đến khi đầu bạc.

Nồng độ rượu không tính là cao, nhưng là người không quen uống rượu như Lâm Đào sau khi uống xong cảm thấy cổ họng có chút cay. Cô cau mày, thè lưỡi, vẻ mặt tràn đầy nghịch ngợm.

Lý Thành Hề nhìn đến ngây người, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy thân thể khô nóng.

Rõ ràng rượu này nồng độ một chút cũng không cao.

Lý Thành Hề lập tức lấy cho Lâm Đào một viên đường, lột ra giấy gói kẹo đưa đến miệng ngọt ngào của cô.

Hỏi: “Có đỡ hơn không?”

Lâm Đào đem đường ngậm vào trong miệng, chẳng được bao lâu trong vị cay trong miệng đã biến mất.

Cô nhìn Lý Thành Hề gật gật đầu: “Khá hơn nhiều.”

Chỉ là vị cay trong miệng dễ chịu hơn nhiều, nhưng trên mặt bởi vì uống xong rượu mà đỏ ửng lại không có dễ dàng tiêu đi xuống như vậy. Gò má vốn dĩ trắng nõn nay lại đỏ bừng, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Lý Thành Hề để sát vào Lâm Đào, hai người thân mình kề tại một khối: “A Đào, hôm nay anh thật sự rất vui.”

Anh giống như nhìn Lâm Đào bao nhiêu cũng không đủ, trong mắt tràn ngập yêu thích.

Thân thể hai người kề sát vào nhau, Lâm Đào theo bản năng muốn tránh, nhưng nghĩ đến chuyện hai người đã kết hôn, tương lai sinh hoạt vợ chồng sẽ làm nhiều chuyện càng thân mật hơn, cô nên chậm rãi làm quen, lại ngồi bất động.

“Em cũng vậy.” Lâm Đào nói.

Cô là thật sự thích Lý Thành Hề, có thể cùng hắn kết hôn, cô vui vẻ không ít hơn so với Lý Thành Hề.

Thậm chí, sâu trong nội tâm còn có một loại cảm giác được an ủi, thật giống như là tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc đã đạt thành.

Loại cảm giác này ập tới có chút kỳ lạ, Lâm Đào cảm thấy chính mình đối với kết hôn còn không có khát vọng đến loại trình độ này.

Cô hôm nay là có chút khẩn trương, đặc biệt là khi tưởng tượng đến những việc vợ chồng phải làm sau khi kết hôn mà dì Phương đã nói, cô càng thêm khẩn trương, khẩn trương cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lý Thành Hề nhìn ra cô khẩn trương, thì bắt đầu cùng cô nói một ít chuyện lúc trước mình đã làm trong bộ đội. Nhưng đều chọn một ít chuyện râu ria để kể, chuyện thật sự gặp gỡ nguy hiểm anh không dám kể đặc biệt là ba năm trước đây làm một nhiệm vụ bị thương nặng dẫn tới thiếu chút nữa anh đã hi sinh cho tổ quốc.

Anh sợ dọa đến cô.

Quả nhiên dùng được, Lâm Đào đối với chuyện anh nói thật sự cảm thấy hứng thú, nghe rất là nhập tâm, cũng dần dần thả lỏng hơn nhiều, không hề khẩn trương như lúc trước.

Lâm Đào làm một người sinh hoạt ở đất liền, trước nay còn chưa thấy qua biển, đối với biển đảo cũng rất là tò mò.

Cô còn hỏi không ít vấn đề, nói một lát đã có chút mệt rã rời. Hôm nay cô dậy từ sớm, lại mệt mỏi cả ngày, mệt cũng là bình thường.

Lý Thành Hề thúc giục cô lên giường nằm nghỉ: “Mệt mỏi thì đi ngủ, đừng cậy mạnh.”

Lâm Đào cực kỳ buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà lên giường, Lý Thành Hề cũng nằm xuống bên cạnh cô.

Hai người nằm cùng giường cùng chăn đệm, lúc trước không cảm thấy giường nhỏ, bây giờ lại thấy nó quá nhỏ. Lâm Đào cảm giác thân thể hai người đã dán vào nhau, tiếp theo hai tay Lý Thành Hề từ sau thắt lưng vòng qua ôm eo cô.

Cánh tay Lý Thành Hề rắn chắc hữu lực, trái ngược với vòng eo mảnh khảnh của Lâm Đào, giữa hai người ngoại trừ một tầng quần áo hơi mỏng ra cái gì cũng không có.

Lâm Đào thậm chí có thể cảm giác được phía sau lưng mình giống như cọ tới cái gì.

Sâu ngủ của cô lập tức bị đánh bay…

App TYT & Captivator team
Chương kế tiếp