Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế

Chương 18
Lý Thành Hề nhìn thấy bộ dáng của cô khẩn trương đến mức như vậy thì liền bật cười ra tiếng, thanh âm trầm lại vài phần, nói: “Hôm nay chắc là em cũng đã mệt mỏi lắm rồi, cho nên anh sẽ không đòi hỏi em phải lăn giường với anh đâu, anh chỉ đơn giản là muốn ôm em cùng ngủ mà thôi. Yên tâm đi.”

Nói xong thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn tràn ngập sự yêu thương lên trên trán của cô, giọng điệu sủng nịnh mà nói: “Được rồi, đã không còn sớm nữa, mau mau đi ngủ đi.”

Lâm Đào có muốn từ chối cũng không được, liền cứ như vậy mà bị người ta ôm chặt vào trong lòng để ngủ, tuy điều này cô có chút không quen, nhưng không bao lâu sau thì vẫn là tiến vào mộng đẹp.

Nhưng Lý Thành Hề thì lại khác, anh nhìn vào tư thế nằm ngủ của cô ở giữa vòng tay ấm áp của mình, tâm tư liền rục rịch đến khó chịu, cho nên rất khó để anh có thể nhắm mắt lại được.

Anh không có ý định động phòng với Lâm Đào vào đêm hôm nay, thứ nhất là bởi vì Lâm Đào cả ngày nay đã quá mệt mỏi rồi, anh không muốn cô lại càng thêm mệt mỏi khi phải lên giường với anh. Rốt cuộc thì thời gian nghỉ phép để kết hôn của hai người bọn họ cũng đã không còn nhiều nữa, đến chiều mai là bọn họ đã phải ngồi xe lửa để rời khỏi Tương Thành rồi, cho nên anh mới muốn để yên cho cô nghỉ ngơi cho thật tốt rồi mới bắt đầu xuất phát lên đường, nếu không thì sợ rằng cơ thể của cô sẽ không còn chịu đựng nổi nữa.

Còn lý do thứ hai sao…

Thì chính là bởi vì phòng của cha vợ anh ở ngay bên cạnh, chỉ cách vỏn vẹn có một bức tường, cho nên anh sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị cha vợ nghe thấy được, như vậy thì cũng thật sự là quá xấu hổ rồi.

Vì vậy anh liền dứt khoát để mọi việc từ từ tính sau, chờ tới khi anh cùng với Lâm Đào chuyển tới ở tại ngôi nhà trong quân đội rồi, thì cho dù có làm ra cái loại động tĩnh gì cũng sẽ không sợ có ai đó nghe thấy được.

Lâm Đào thành thật kiên định mà ngủ một giấc rất sâu, cảm giác giống như ngày hôm sau, sau khi cô đã tỉnh lại thì thời gian so với ngày bình thường cũng đã là rất muộn rồi, ánh sáng chói chang của mặt trời cũng sáng hơn thường ngày rất nhiều.

Còn Lý Thành Hề thì vì đã quá quen với việc hàng ngày phải luyện tập thể dục buổi sáng khi ở trong quân đội, nên buổi sáng hôm nay anh cũng dậy rất sớm.

Làm con rể mới của Lâm gia, anh vô cùng tự giác trong việc phải đi làm việc nhà. Sau khi tập thể dục xong xuôi, thì anh liền đi gánh đầy một lu nước, còn bổ không ít củi dùng cho việc nhóm lửa, toàn bộ số củi đó đều được anh xếp chỉnh chỉnh tề tề ở bên ngoài phòng bếp.

Lâm Thường Hải thân là cha vợ thấy được cảnh này, cảm giác vừa lòng đối với con rể ngày càng tăng cao.

Chờ đến thời điểm Lâm Đào tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh quen thuộc của Lý Thành Hề.

Cô xốc tấm chăn đỏ thẫm mới tinh lên, ngồi yên ở trên giường, ngây người trong chốc lát, vài phút sau cô mới phản ứng được là hôm qua mình với Lý Thành Hề đã thực sự kết hôn với nhau.

Lầm Đào không thể ngờ rằng hôm nay bản thân lại có thể ngủ ngon được tới giờ phút này, liền nhanh nhanh chóng chóng rời giường đi rửa mặt rồi xắn tay áo lên bắt đầu việc làm cơm sáng. Kết quả dì Phương lại mang bánh bao chay do chính tay bà ấy làm ra từ nhà của mình qua đây.

Hương vị bánh bao chay được làm từ cải trắng cùng đậu hủ khô ăn cực kỳ ngon miệng.

Thừa dịp hai đại nam nhân Lâm Thường Hải cùng Lý Thành Hề nói chuyện trong sân, dì Phương cố ý đè thấp thanh âm, nói nhỏ: “Biết chắc là cháu sẽ vô cùng mệt mỏi vì phải hoạt động suốt cả tối qua, hôm nay khẳng định dậy không được, cho nên dì liền đem một ít bánh bao chay qua đây cho các cháu ăn tạm.”

Lâm Đào thấy biểu tình chế nhạo của dì Phương thì liền biết chắc chắn là bà ấy đã hiểu lầm rồi.

Giọng điệu tỏ vẻ giận dỗi mà nói: “Dì Phương, người đừng có mà ở đó đoán già đoán non nữa, tối hôm qua bởi vì cháu quá mệt nhọc sau một ngày dài phải làm việc chăm chỉ, cho nên chúng cháu không có làm chuyện đó đâu…”

Dì Phương nghe vậy thì liền lập tức phản biện, nói: “Đó là do Thành Hề cảm thấy đau lòng cho cháu vì quá mệt mỏi, cho nên mới để cháu nghỉ ngơi thật tốt một hôm, mục đích là muốn giúp cháu lấy lại sức mà thôi. A Đào à, cháu thật sự là không có gả cho sai người đâu đó nha. Dì Phương ngầm cùng cháu nói một chút, cháu cũng không cần phải cảm thấy ngượng ngùng đâu nhé. Đám đàn ông con trai không giống với đám đàn bà con gái chúng ta đâu, đặc biệt là ở độ tuổi này của Thành Hề, chính xác chính là thời điểm huyết khí phương cương (*). Nếu như Thành Hề không phải là thật lòng thương yêu cháu, thì dì có thể khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm là cậu ta sẽ không bao giờ có đủ sự nhẫn nhịn và chịu đựng để mà cái gì cũng đều không làm đối với cháu trong đêm động phòng hôm qua được đâu.”

(*): Huyết khí phương cương: độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Lâm Đào tuy rằng không hiểu tường tận rõ ràng về phương diện này lắm, nhưng cũng rất tán thành với lời của dì Phương, Lý Thành Hề là thật sự đau lòng cho cô.

Đây là điều mà cô thật sự cảm nhận được từ anh.

Dì Phương đã ăn xong cơm sáng tại nhà mình rồi mới đến đây, cho nên bà ấy cũng không đi tới để ăn cùng mấy người một nhà bọn họ.

Thừa dịp thời điểm bọn họ ăn sáng liền đi sửa soạn lại hành lý của Lâm Đào một chút.

Kỳ thật mấy thứ này cũng đã được sửa soạn lại từ vài ngày trước rồi, không có điều gì khác biệt lắm, lần này đi tùy quân đường xá xa xôi lại còn không được mang quá nhiều đồ, cho nên bây giờ cần phải giảm bớt hành lý đi càng ít càng tốt mới được.

Ngoại trừ một vài bộ quần áo thường xuyên mặc ở bên ngoài, Lâm Đào còn mang theo cả một lọ ớt cay do chính tay cô làm. Xong, cô còn nghe Lý Thành Hề nói là nhà ở trong đấy còn được phép trồng trọt nên liền vơ vét thêm không ít hạt giống rau dưa, và tất nhiên là cũng không thể thiếu được hạt giống ớt cay rồi.

Cô chính là nghe nói, mọi người ở thành phố bên kia núi đều không ăn được món gì quá cay, cho nên chỗ ớt mà cô mang theo đó cũng không tính là cay mấy. Cô là kiểu người con gái chính cống ở Tương Thành, không thịt còn có thể ăn nhưng chắc chắn là không thể không ăn cay.

Lâm Thường Hải từ lúc bắt đầu liền nói, gả con gái không cần lễ hỏi nhưng nhất định phải đối xử tốt với Lâm Đào.

Tối hôm qua, Lâm Đào đã cùng với Lý Thành Hề lấy ra một tập ngân phiếu, trong đó có một số tờ ngân phiếu tương đối hiếm lạ, ý định là sẽ để cô tìm một cơ hội nào đó thích hợp rồi sẽ đưa cho cha cô.

Nhưng bởi vì Lâm Đào biết rất rõ tính tình của cha mình, nếu cứ trực tiếp đưa như vậy cho ông, thì chắc chắn là ông sẽ từ chối thẳng thừng và nói rằng mình cái gì cũng không cần, cho nên cô đành phải âm thầm lặng lẽ, lén lén lút lút mà đem đống ngân phiếu ấy bỏ vào trong ngăn tủ chuyên dùng để chứa tiền của ông.

Còn có các dì ở bên kia cũng cần có quà cưới nữa. Trước tiên, cô sẽ đem một quyển sách mà chính mình rất thích đưa cho Lâm Mạn Mạn, trong sách có kẹp một chút tiền mặt cùng vài tờ ngân phiếu. Chờ tới ngày mai hoặc là buổi tối hôm nay, thời điểm khi Lâm Mạn Mạn đọc sách hẳn là liền có thể thấy được.

Trong lúc ấy, Lý Thành Hề cũng đã mua vé xe lửa rồi, thời gian xuất phát là vào chiều nay, cho nên giữa trưa là bọn họ đã phải chuẩn bị lên đường rồi.

Trước đó, trong lòng của Lâm Đào đều bị chuyện khác lấp đầy. Ngay từ đầu là chờ mong Lý Thành Hề trở về, sau khi anh về rồi thì lại là mong đến ngày hai người chính thức kết hôn, kết hôn xong thì lại nghe Lý Thành Hề nói rằng hai người bọn họ phải chuyển đến sinh sống ở trên một hải đảo, liền ngay lập tức nhịn không được mà nghĩ tới...

Bởi vì có một số chuyện đột nhiên phát sinh, cho nên cô liền tự động quên mất việc sau khi kết hôn thì mình sẽ phải cùng Lý Thành Hề đi tùy quân. Phải rời khỏi Tương Thành - nơi cô đã sinh sống hai mươi năm, phải rời khỏi người cha thân yêu của mình, rời khỏi dì Phương và mọi người...

Nhưng hôm nay sắp phải ly biệt, cảm giác của cô cũng dần trở nên bi thương hơn khi hướng tới hải đảo.

Tưởng tượng đến lúc đó, Lâm Đào không nhịn được mà hốc mắt dần dần đỏ lên, dòng nước mắt tinh khiết cũng từ đó mà chậm rãi rơi xuống, âm thanh hơi run rẩy: “Ba, dì Phương, nếu không thì con không đi tùy quân nữa, mà con sẽ ở lại nơi này cùng với mọi người……”

“Con nói lời ngu ngốc gì vậy hả, có thể tùy quân thì đương nhiên liền phải đi tùy quân rồi. Hai vợ chồng các con mới vừa kết hôn cách đây không lâu đã liền muốn tách nhau ra ở riêng thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ? Rồi người ở bên ngoài nhìn vào thấy được thì sẽ nói cái gì đây? Lúc trước nếu như không phải ta không lên được tới chức liên trưởng, không có biện pháp đem mẹ con cùng đi theo ta đi tùy quân thì cũng sẽ không phát sinh những sự tình sau này đâu.”

Lâm Đào nghe vậy, mang theo thanh âm nức nở mà nói: “Không thì ba người cùng đi theo con tới bên kia đi.”

Lâm Thường Hải thấy con gái của mình khóc lóc đến thương tâm như vậy, ngoài miệng thì nói rằng ‘con gái ngốc’ nhưng trong lòng của chính mình cũng cảm thấy thập phần khó chịu, chua xót vô cùng.

Trong lòng Lâm Thường Hải cũng luyến tiếc và thương nhớ con gái của mình nhiều lắm chứ, cả đêm ngày hôm qua ông đều trằn trọc ngủ không yên.

Nhưng trên đời này đâu có sự tình gì là thập toàn hoàn mỹ đâu? Bọn họ cũng không thể nghĩ rằng chuyện gì tốt cũng đều sẽ rơi xuống đầu nhà bọn họ được, đã muốn con gái được gả được cho một nam nhân tốt trăm dặm cũng kiếm không thấy, thì đành phải chịu hy sinh một chút thôi, chứ không lẽ lại còn muốn đem buộc con gái ở bên người nữa hay sao.

Hơn nữa đứa con rể Lý Thành Hề này cũng khiến ông cảm thấy thật sự rất vừa lòng và an tâm, hiện tại thế cục bên ngoài cực kỳ loạn, A Đào nếu có thể đi theo anh tới đảo bên kia cũng là chuyện tốt.

Dì Phương cũng nói theo, khuyên nhủ Lâm Đào: “A Đào à, cháu đừng nghĩ nhiều như vậy, đi cùng Lý Thành Hề tới bên kia kinh doanh là một việc rất tốt ấy chứ. Bên này có ta cùng Mạn Mạn, ba của cháu sẽ không có chuyện gì đây. Nếu cháu cảm thấy nhớ chúng ta quá, thì có thể viết thư gửi lại đây mà, chúng ta cũng sẽ thường viết thư gửi đến cho cháu. Chờ Lý Thành Hề được nghỉ phép các cháu còn có thể trở về đây thăm nhà, chúng ta có thời gian rảnh thì cũng sẽ qua bên kia tìm các cháu.”

Cuối cùng Lâm Đào vẫn là cùng Lý Thành Hề và bà ngoại anh ngồi lên xe lửa rời đi. Lâm Thường Hải cùng dì Phương, Lâm Mạn Mạn, còn có những người ở thôn Giang Gia cũng tới tiễn đưa bọn họ một đoạn.

Lâm Thường Hải cùng dì Phương thấy đôi mắt ướt át của Lâm Đào, thì liền cùng nhau nói rằng bảo đảm có thể tự chăm sóc thật tốt cho chính mình, sẽ không làm cho cô phải nhọc lòng lo lắng mất công.

Lâm Mạn Mạn cũng thực sự vô cùng luyến tiếc Lâm Đào, lôi kéo tay cô, dặn dò cô phải thường xuyên viết thư cho mình.

Lâm Đào gật gật đầu nói lời đồng ý với tất cả những điều kiện được đưa ra, hứa hẹn rằng mình nhất định sẽ làm như vậy.

Xong lại nhờ vả Lâm Mạn Mạn, bảo cô ấy có thời gian rảnh thì hãy thường xuyên chú ý tới cha của mình một chút: “Cha của chị, ông ấy là một người rất cứng đầu, chủ quan và luôn luôn cậy rằng bản thân ông ấy khoẻ mạnh còn hơn cả đám thanh niên trong làng, vì vậy cho nên khi ông ấy cảm thấy trên người có chỗ nào đó không thoải mái thì cũng sẽ nhất quyết không chịu nói ra đâu, chị bảo đi xem bệnh thì lại thích dây dưa dây cà, lằng nhằng mãi mà chẳng chịu đi, đúng là một chút cũng đều không khiến cho người khác bớt lo lắng được mà...”

Hốc mắt của Lâm Mạn Mạn dần dần đỏ lên, gật đầu lia lịa rồi nói: “Chị, những lời nói này của chị em đều có thể hiểu được hết. Những năm gần đây, tuy rằng mọi người ở bên ngoài nói chúng ta là người của hai nhà khác nhau, nhưng thực chất ở bên trong lòng của mỗi chúng ta đã coi nhau như là người một nhà rồi. Chị coi mẹ em như một người mẹ ruột, vậy thì tại sao em lại có thể không coi chú Lâm là ba của mình được chứ. Chị cứ yên tâm đi qua bên kia đi, còn mọi chuyện ở bên này em nhất định là sẽ coi chừng thật tốt.”

Cho đến khi nhân viên công tác huýt sáo thúc giục, Lâm Đào mới quyến luyến từ biệt mọi người rồi đi lên xe lửa.

Thời điểm xe lửa khởi động, từ vị trí cửa sổ, cô ló đầu ra bên ngoài để nhìn bọn họ thêm một lần nữa.

Ngay lúc này, cô bỗng dưng lại nhìn thấy dì Phương mới giây trước còn vẫn luôn miệng khuyên cô an tâm lên đường, vậy mà giây sau đã phải trộm nghiêng mặt rồi lén lút dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Mà ba cô thì lại ngồi xổm ở trên mặt đất không nói câu gì...

Chiếc xe lửa khởi hành càng lúc càng xa, bóng dáng của bọn họ mờ dần khiến cô không thể tiếp tục nhìn thấy bọn họ được nữa.

Chóp mũi đau xót và nghẹn lại khiến cho cô không thể thở được mà rưng rưng giọt lệ, nhưng khi nhìn thấy Lý Thành Hề một bên là đang lo lắng ghé sát mặt vào cô để xem xét tình hình, còn một bên thì gắt gao nắm lấy tay cô như muốn trấn an thì cô liền cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực tràn ra kia xuống.

Cô biết, bộ dáng của cô khổ sở như vậy cũng sẽ khiến cho lòng của Lý Thành Hề cũng không chịu đựng nổi.

Bản thân mình nếu đã quyết định ngay từ đầu, vậy thì chi bằng hãy nghĩ mọi việc theo hướng trở nên tốt đẹp hơn một chút. Hơn nữa, Lý Thành Hề cũng đã đáp ứng yêu cầu của cô rồi, chỉ cần cô muốn trở về thăm người thân thì bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ liền đưa cô trở về nhà, còn nếu như hôm nào anh có công việc bận mà không thể về cùng cô thì cũng sẽ nhờ người khác (App truyện T Y T)

Tưởng tượng đến chuyện đó, trong lòng Lâm Đào liền dễ chịu chút.

Hơn nữa bà ngoại Lý ôn nhu khuyên giải an ủi, khói mù trong lòng Lâm Đào dần dần tan đi, chuyển hóa thành chờ mong với mọi chuyện trong tương lai.

Trước tiên bọn họ muốn đưa bà ngoại trở về Thượng Hải, sau đó mới tiếp tục ngồi xe lửa đi tới thành phố núi.

Vẫn là lần đầu tiên Lâm Đào ngồi xe lửa. Vốn dĩ cô sợ hãi say xe, nhưng ngồi một hồi vẫn không thấy có cảm giác gì. Chính là thời gian quá dài chút, khiến cô ngồi chờ đến có chút nhàm chán. Nhưng bởi vì có Lý Thành Hề bồi bên cạnh nên mọi chuyện cũng không quá gian nan.

Bà ngoại lớn tuổi nên ngồi xe lửa một lúc liền mệt, cho nên lên xe không bao lâu liền ngủ rồi, như vậy cảm giác thời gian cũng trôi mau một ít.

Lâm Đào đã sớm nghe ba mình nói về Thượng Hải. Nhưng chính mắt nhìn mới thấy Thượng Hải tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Xuống xe lửa, cữu cữu Lý Thành Hề liền tới tiếp bọn họ.

Cữu cữu, mợ còn có tiểu dì đều đặc biệt bình dị gần gũi, đối với Lâm Đào nhiệt tình chu đáo. Đặc biệt là mợ, còn đi học riêng hai món ăn Hồ Nam cho Lâm Đào thưởng thức.

Chẳng qua ớt Thượng Hải thực sự không đủ cay, cho nên đồ ăn mợ làm thực sự không giống món ăn ở quê hương cô. Nhưng đồ ăn ở đây cũng thực sự hợp khẩu vị cô.

Này vẫn là lần đầu tiên Lâm Đào ăn đồ ăn Thượng Hải, khẩu vị thanh đạm, lấy tươi ngon là chủ, so với tưởng tượng của cô lại càng dễ ăn.

Ăn cơm xong, người một nhà quây quần trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Người một nhà bọn họ thập phần chiếu cố cảm xúc của Lâm Đào, sợ Lâm Đào tới cửa lần đầu tiên bèn ngượng ngùng, cũng sợ cô không dễ dàng hòa nhập với mọi người, liền đem đề tài quay xung quanh Lâm Đào cùng Lý Thành Hề.

Hỏi một câu về sự tình của Lâm Đào ở Tương Thành liền dần chuyển hướng tới Lý Thành Hề khi còn nhỏ.

“A Đào, con đừng nhìn bộ dạng lạnh lùng của Lý Thành Hề bây giờ, trên thực tế khi còn nhỏ hắn lớn lên đặc biệt đáng yêu lại hay cười, mang ra ngoài người khác đều cho rằng hắn là nữ hài tử. Nhà của chúng ta đều sinh được hai nam hài liền đặc biệt muốn nữ hài. Lúc ấy ta còn trộm mang Thành Hề đi chụp mấy tấm ảnh mặc váy. Chẳng qua mấy tấm ảnh đó giờ tìm không ra, nếu không thật muốn cho con xem xem bộ dạng xinh đẹp không khác nữ hài tử là bao của hắn.”

Lý Thành Hề: “……”

Lý Thành Hề…… Giống nữ hài tử?

Lâm Đào nghe xong nhịn không được liếc Lý Thành Hề nhìn vài lần, ngũ quan thâm thúy, hình dáng tuấn lãng, thật nhìn không ra điểm nào giống nữ hài tử.

“Từ khi còn nhỏ ba mẹ hắn đã không ở bên người khiến hắn không có cảm giác an toàn. Thời điểm ngủ nhất định phải ôm cái tã lót bao hắn trước kia mới ngủ được. Hình như là ôm tới tận lúc bảy tám tuổi đi, tã lót đều cũ, ta thừa dịp hắn đi học liền thay cái mới. Lúc sau Thành Hề về vừa khóc vừa nháo, vài tháng còn không cùng ta nói chuyện đâu.”

Lâm Đào thấy buồn cười, đồng thời lại nảy ra nhận thức khác với nam nhân này.

Mợ cắt mấy khối dưa hấu lại đây, chọn khối chính giữa nhất đưa cho Lâm Đào.

Lâm Đào dần bớt khẩn trương, đối với mợ thiên vị mình, thoải mái hào phóng nói cảm ơn. Lại từ túi mình mang không ít đặc sản mới mẻ tới cho bọn họ nếm .

Cữu cữu, mợ, tiểu dì đều thực thích Lâm Đào. Mọi người đều rất muốn để cô ở lại đây hai ngày. Chính là lại minh bạch Lý Thành Hề sắp hết kì nghỉ phép, cũng không nói thêm gì mà lôi kéo bảo Lâm Đào về sau có thời gian lại tới chơi.

Buổi chiều bọn họ phải ngồi xe lửa tới thành phố núi. Thời điểm giữa trưa Lý Thành Hề muốn mang Lâm Đào đi thăm siêu thị quanh nhà.

Lâm Đào hỏi: “Thật sự chúng ta không đi nhà trong sao?”

Cô hỏi ‘nhà’ này là nơi cha của Lý Thành Hề ở. Tuy rằng thông qua Lý Thành Hề, Lâm Đào cũng không có hảo cảm bao nhiêu với công công bà bà, nhưng đây là tình huống đặc thù.

Rốt cuộc cô mới vừa gả cho Lý Thành Hề, nếu là không có tới Thượng Hải còn tốt. Nhưng đã tới mà không đến thăm lại có vẻ không dễ coi cho lắm.

Cô thật không có vấn đề gì, dù sao người khác cũng không quen biết cô. Chính là sợ bà bà vì chuyện này, nơi nơi tố cáo Lý Thành Hề. Dù sao loại chuyện này không phải mới xảy ra một hai lần.

Lý Thành Hề lắc đầu: “Không có việc gì, bọn họ không biết chúng ta tới Thượng Hải.”

Kể cả bọn họ có biết hắn tới, hắn cũng lười quản bọn họ nghĩ gì.

Lý Thành Hề thầm nghĩ nhất định phải mua quần áo cho Lâm Đào. Quần áo của cô đều là hợp nhiều vải làm thành quần áo mới liền không mua. Vừa lúc Lý Thành hề tích cóp được chút bối phiếu, quyết định tới Cung Tiêu Xã mua một ít quần áo chất lượng vải tốt cho cô.

Lâm Đào cảm thấy bọn họ tới Thượng Hải một chuyến cũng hơi phiền toái. Hai người quyết định mua nhiều vải chút để sau này muốn may gì cũng tiện.

Lý Thành Hề nói: “Chờ một lúc sau chúng ta liền mua một cái máy may đặt trong nhà.”

“Được nha.”Lập tức là có thể có được máy may cho chính mình, trong lòng Lâm Đào liền thấy rất cao hứng.

Mua xong vải, Lý Thành Hề lại mang theo Lâm Đào đi mua một ít điểm tâm. Điểm tâm ở Thượng Hải đều cao cấp hơn một chút so với nơi khác, thời điểm ở Tương Thành, điểm tâm Lâm Đào mua đều dùng giấy bao. Nơi này điểm tâm đều dùng hộp sắt đựng, nhìn là thấy quý nhưng lại có hơi chút bất tiện.

Bất quá Lý Thành Hề nói là thật vất vả mới trở về được một chuyến, phải đem chút đồ vật về cho các chiến hữu. Lâm Đào liền thấy chút đồ quý cũng không đáng là bao liền không nói gì.

Cha Lâm Đào cũng là một quân nhân, cô có thể minh bạch thân tình giữa các chiến hữu.

Lấy lòng Lâm Đào một lúc, Lý Thành Hề liền mang Lâm Đào đi tới cửa hàng bán đồng hồ.

Nhân viên cửa hàng kia kia có vẻ nhận thức được Lý Thành Hề, liền nhanh chóng từ kệ thủy tinh lấy tới một chiếc hộp tinh xảo, nói: “Đồng chí, thứ lần trước anh muốn đã có rồi.”

Lý Thành Hề gật gật đầu, đem đồng hồ từ trong hộp lấy ra, nói với Lâm Đào: “Thử xem xem có thích hợp hay không.”

Lâm Đào tuy rằng không biết đồng hồ này là gì, nhưng khẳng định thấy không tiện lắm.

Cô lắc đầu, nói: “Đến lúc đó mua cái cái đồng hồ báo thức có thể xem thời gian là được, em không cần đeo đồng hồ.”

“Lần trước anh đã đem tiền gửi cửa hàng, nếu không lấy đồng hồ cũng không được trả tiền đâu.” Lý Thành Hề biết Lâm Đào tiếc tiền, cố ý nói lười hù dọa cô.

Thời điểm ở Tương Thành, Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào không mua quá nhiều thứ vì lúc bọn họ đi tùy quân không được mang vào.

Bất quá Lý Thành Hề cùng bà ngoại vẫn đã chuẩn bị xe đạp cùng radio.

Tất cả đều đặc biệt chuẩn bị cho chuyến đi Thượng Hải, nếu dư lại hắn sẽ đưa cho Lâm Đào.

Người khác có, Lâm Đào cũng không thể không có.

Lâm Đào nghe được liền nhíu mày, nhưng mọi chuyện đã đến mức này liền không thể không mua.

Chẳng qua chờ đến khi ra ngoài chỉ còn cô với Lý Thành Hề liền nhỏ giọng oán giận một câu: “Còn như vậy sao. Này không phải cửa hàng lớn liền bắt nạt người? Tính ra cửa hàng nhà nước cũng không thể khinh người như vậy ...”

Khuôn mặt trắng nõn nhăn lại biểu lộ bất mãn thật sâu với cửa hàng.

Lý Thành Hề mặt mày tươi cười mà nhìn chằm chằm cô, dù sao mặc kệ cô làm gì biểu tình hắn đều giống như xem không đủ, đều thích, đều đẹp.

“Anh tới bảo người mang lại.”

Phía trước bà ngoại Lý mang vòng đeo lên tay Lâm Đào, trừ bỏ ngày kết hôn cô đeo tới một chút thì đều cất đi. Cái vòng ngọc kia thật quá quý trọng đi, ngày thường Lâm Đào đều làm việc, sợ không cẩn thận chạm hỏng mất.

Thế nên lúc này cả hai cổ tay cô đều trống trơn.

Thời điểm Lý Thành Hề dắt tay Lâm Đào liền đại khái đoán được kích cỡ tay cô. Riêng kích cỡ đã chọn nhỏ nhất nhưng khi mang lên vẫn hơi lỏng chút. Nhưng như vậy chính là không sợ bị đau tay mà còn cảm thấy thoải mái.

Lâm Đào nhìn kỹ đồng hồ được chế tạo tinh xảo, nhìn vào đã khẳng định giá cả không hề rẻ.

Cô nhịn không được quay qua hỏi Lý Thành Hề: “Thứ này khẳng định rất quý đi, liệu có đến 200 đồng hay không?”

Cô vừa xem đồng hồ trên quầy, giá đều từ một trăm tám trở lên liền suy đoán.

Lý Thành Hề liếc nhìn cô một cái, hàm hồ đáp: “Không sai lắm đi.”

Lâm Đào hít hà một hơi, đột nhiên cảm thấy đồng hồ này có chút phỏng tay.

200 đồng tiền bằng số tiền cô tiêu trong nửa năm.

Kỳ thật ngày thường Lâm Đào tiêu tiền không tính là keo kiệt. Thời điểm ở Đào Hoa thôn, thức ăn nhà bọn họ đã tính là tốt.

Duyên cớ là ba cô ở xưởng công nhân có tiền lương cùng phiếu, mỗi tháng bọn họ đều được ăn thịt, mỡ heo cũng thường xuyên được thêm vào khiến đồ ăn rất có tư vị.

Nhưng thật đúng là không nghĩ tới ngày nào đó sẽ một chiếc đồng hồ giá 200 đồng. Rốt cuộc mọi người bên Tương Thành nói, kết hôn mua cái đồng hồ 80 đồng đã tính là thực tốt.

Lâm Đào cảm thấy Lý Thành Hề tiêu không tiếc như thế là do không ai quản hắn. Muốn nói cho hắn nghe nhưng lại luyến tiếc.

Rốt cuộc đồng hồ này là mua cho cô, thể hiện cho Lý Thành Hề yêu thích cô.

Vì thế lôi kéo Lý Thành Hề nghiêm trang mà đếm trên đầu ngón tay cùng hắn tính sổ: “Vải chúng ta mua hơn 30, thêm đồng hồ chính là 230. Bất quá vải cùng điểm tâm là những thứ cần thiết phải mua. Tiền hoa em cũng không quá đau lòng, nhưng tác dụng của đồng hồ lại không lớn. Liền tính mỗi tháng anh đều có tiền trợ cấp, sinh hoạt của chúng ta cũng phải tính toán thật kĩ, không thể tiêu hết. Về sau chúng ta cũng cần rất nhiều đồ phải mua, về sau chúng ta còn cần tiền lo cho con cái...”

Nói chưa dứt lời, Lâm Đào lập tức cảm thấy một trận đau lòng.

Thượng Hải cái gì cũng tốt, chính là đồ vật quá đắt. Tiền ở đây thực sự không đủ tiêu.

Cứ việc Lâm Đào biết Lý Thành Hề một tháng có một trăm đồng tiền trợ cấp nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho cuộc sống sinh hoạt sau này.

Lý Thành Hề thấy khuôn mặt trắng nõn nhăn thành một đoàn, khuôn mặt bày ra vẻ đau thịt, nhịn không được duỗi tay nắn nắn khuôn mặt cô, ngạch tiếng nói: “Không có việc gì, anh có tiền, nuôi nổi em.”

Nghe Lâm Đào nhắc đến tương lai phải bỏ tiền nhiều hơn, tỷ như củi gạo mắm muối tương dấm trà, lại tỷ như tiền xã giao, còn có về sau bọn họ nếu là sinh hài tử tiêu dùng còn lớn hơn nữa.

Lâm Đào là thực sự nghiêm túc tính toán. Rốt cuộc từ mười mấy tuổi cô đã bắt đầu quản lý, ở phương diện này rất có kinh nghiệm.

Bao nhiêu năm trôi qua, trong nhà còn dư không ít tiền đâu.

Chính là Lý Thành Hề lại đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở ‘ hài tử ’ nhịn không được kề sát mặt vào cô, cúi đầu hỏi: “A Đào, vậy em khi nào sinh hài tử cho anh đó?”

Nếu không phải bên ngoài nhiều người, hắn liền nhịn không được muốn thân mật với Lâm Đào.

Lâm Đào mặt đỏ hồng, trừng hắn liếc mắt một cái: “Em nói nhiều như vậy, anh liền chỉ nghe được câu này?.”

“Anh đều nghe thấy được, anh chắc chắn sẽ sửa lại thói quen.” Lý Thành Hề hướng Lâm Đào bảo đảm, lại nói: “Đến lúc đó anh sẽ nỗ lực, năm sau chúng ta sinh hài tử được không?”

“……”

Lâm Đào bất đắc dĩ nghĩ thầm, cô không nên cùng nam nhân này nói chuyện, giờ trong đầu óc hắn chỉ có hài tử.

Tuy rằng, cô cũng rất muốn có một hài tử thuộc về hai người họ.

Muốn đôi mắt giống chính mình, cái mũi miệng giống Lý Thành Hề, mũi hắn cao, miệng hình cũng đẹp, thời điểm nói chuyện cô cũng nhịn không được nhìn chằm chằm hắn.

Thấy Lâm Đào bắt đầu ngượng ngùng, Lý Thành Hề liền không tiếp tục nói với cô.

Bất quá trong lòng lại nghĩ chờ tới lúc lên đảo, hắn sẽ cố gắng nỗ lực.

Trước khi kết hôn, căn bản hắn không thấy nóng nảy. Đến kết hôn hắn còn chưa nghĩ tới, càng đừng nói đến hài tử gì đó. Nhưng giờ cùng Lâm Đào kết hôn liền tưởng tượng tới những chuyện đó.

Hắn cảm thấy như vậy thực tốt, giống như đám môi trôi phiêu lãng rốt cuộc cũng tìm thấy điểm trở về.

Điểm trở về của hắn chính là Lâm Đào.

Ở nhà ga phía trước, Lý Thành Hề đi một chuyến đến sở bưu chính. Thời điểm hắn ra ngoài, Lâm Đào mới biết hắn có tiền là như nào.

Hắn nói có tiền không chỉ là một trăm đồng trợ cấp. Nguyên bản Lâm Đào tưởng rằng hắn tiêu tiền ăn xài phung phí, giống như hắn không đem tiền tiết kiệm lại. Kết quả nhìn phong bì dày cộm, Lâm Đào mới biết mình hiểu lầm hắn.

Một chồng như vậy tính sơ ra ít nhất có trên 3000.

Quả nhiên, Lâm Đào cũng không có đoán sai, Lý Thành Hề đem tiền đưa cho cô, nói: “Đây tiền trợ cấp mấy năm nay của anh, ngày thường anh ở bộ đội tiêu tiền rất ít, chỗ này tổng cộng còn 3200 đồng.”

Kỳ thật số lượng này đối với Lý Thành Hề không tính là nhiều. Về sau nếu hắn tăng chức, tiền trợ cấp chỉ có càng ngày càng nhiều. Hắn và Lâm Đào có hài tử khẩng định không là vấn đề.

Hơn nữa trừ đi tiền mua gia cụ, số tiền còn lại trong tay Lâm Đào sẽ ngày càng nhiều.

Lần đầu tiên Lâm Đào thấy nhiều tiền như vậy, đột nhiên cảm thấy cầm có chút phỏng tay.

“Nhiều như vậy sao…” Lại hồi tưởng hành động mình vừa mới ‘ giáo dục ’ Lý Thành Hề tiêu tiền, Lâm Đào nhịn không được đỏ mặt.

“Không tính là nhiều, số tiền này để em cầm, về sau anh sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi em cùng dưỡng hài tử.” Lý Thành Hề nói.

“Thật tốt.”


App TYT & Captivator team
Chương kế tiếp