Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế

Chương 19
Thực ra Lâm Đào không có ý định rời đảo, nên ở nhà chờ Lý Thành Hề đến chăm sóc, cô cực kì đồng ý với câu nói kia của chủ nhiệm “Phụ nữ cũng có thể nắm giữ một nửa bầu trời”, cho nên từ trước đến nay cô chưa bao giờ có những suy nghĩ như vậy.

Cô đã từng hỏi qua ba cô về việc chị dâu đi nhập ngũ có được sắp xếp công việc trong quân đội không, thì ba cô đã trả lời là có.

Cô quyết định chờ tới khi việc trên đảo được giải quyết ổn thỏa, thì cùng Lý Thành Hề nói về việc bản thân muốn đi công tác.

Nhưng vào lúc này khi nghe được Lý Thành Hề nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy được xoa dịu, cùng với đôi chút ngọt ngào.

Rốt cuộc cô có cần hay không, cùng Lý Thành Hề có muốn hay không là hai việc khác nhau.

Từ Thượng Hải đến thành phố núi, chuyến đi này đường xá xa xôi.

Lần này không giống với lần đầu tiên Lâm Đào ngồi xe lửa, bởi vì trong lòng suy nghĩ về tình hình trong nhà cùng với đây cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa nên chắc chắn chưa thể thích nghi, điều này khiến cô không thể ngủ được.

Điều đáng tiếc chính là, lần này mua vé xe lửa qua gấp, vé giường nằm đã hết, ngay cả khi mua qua kênh nội bộ cũng không mua được, vì vậy bọn họ chỉ có thể đi theo dạng ghế ngồi để đến đó.

Thật ra Lý Thành Hề cảm thấy không sao cả, hắn đã quá quen thuộc.

Trong quá khứ, khi quá mệt mỏi vì thực hiện nhiệm vụ họ đều có thể nằm trên vũng bùn mà ngủ, ngủ ở xe lửa đã tính là thoải mái rồi.

Thực chất anh chỉ đang lo lắng cho Lâm Đào sẽ mệt mỏi, cho nên vào lúc Lâm Đào ngủ, để cô dựa vào bả vai anh ngủ. Chờ sau khi cô ngủ say, lại làm cô nằm ở trên đùi của chính anh, bởi vì sẽ thoải mái hơn một ít so với việc nằm trên bả vai.

Có lẽ vì có Lý Thành Hề bên cạnh, Lâm Đào ngủ rất say, cho dù trên xe lửa thỉnh thoảng có tiếng ồn, cô vẫn luôn chìm sâu vào giấc ngủ.

Lý Thành Hề nhìn gò má trắng nõn của Lâm Đào hồi lâu.

Khuôn mặt của Lâm Đào rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng bàn tay của Lý Thành Hề. Làn da trắng như trứng gà bóc, mịn màng. Đôi mắt long lanh ấy trông vẫn rất đẹp ngay cả khi đang nhắm lại, lông mi rất dài, đôi môi đỏ mọng, lộ ra khí sắc rất tốt.

Thật là xinh đẹp, thật sự ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

Tuy nhiên do quá mệt mỏi nên anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi họ thức dậy, đã đến giờ cơm chiều, trước đó khi ngồi xe lửa từ Tương Thành đến Thượng Hải, dì Phương đã chuẩn bị cho họ một ít trứng luộc, bánh bao linh tinh, có thể ăn cho no bụng.

Tuy nhiên, lần này, họ không có chuẩn bị gì để ăn trên xe lửa.

Thực ra cữu cữu, mợ có chuẩn bị cho bọn họ một số thứ, đó là hai con vịt sốt tương, một miếng thịt ba chỉ và cùng với một ít thứ khác, tuy nhiên những món này đều phải nấu chín mới ăn được.

Do vậy nên họ dự định trực tiếp mua đồ ăn trên xe lửa.

Tuy đồ ăn trên xe lửa rất đắt, nhưng phần ăn vẫn khá đủ. Lý Thành Hề mua một phần cơm cho Lâm Đào ăn trước, bản thân anh sẽ ăn phần còn lại sau khi cô ăn xong .

Lâm Đào cảm thấy tốt nhất là họ nên ăn cùng nhau, tuy nhiên chiếc đũa lại chỉ có một đôi, vì thế cô lập tức dùng đũa chia bữa ăn làm hai phần, phần của cô chiếm ít hơn, còn phần của Lý Thành Hề thì chiếm hai phần ba.

Khi ăn cô rất cẩn thận, để chỉ ăn phần của mình thôi.

Đồ ăn trên xe lửa không được ngon, nên Lâm Đào ăn không nhiều, vì vậy đến cuối cùng lại chưa ăn xong một phần ba.

Cô nghĩ ăn được như vậy đã khá tốt rồi, tuy nhiên đến thời điểm Lý Thành Hề ăn cơm, nhìn thấy bên phần cô còn thừa món ăn cùng cơm, nên dùng đũa quẹt vài lần hộp cơm, đem toàn bộ phần anh cùng phần Lâm Đào dư lại đều ăn.

Sau khi ăn xong thì lau miệng, nhận xét một câu: “Không ngon.”

Lâm Đào bị anh chọc mà bật cười: “Nếu không ngon, vậy anh còn ăn sạch sẽ đến như vậy.”

Ngay cả thức ăn thừa của cô cũng ăn xong, cũng không chê nước miếng của cô……

“Không ăn sẽ đói, trước kia khi làm nhiệm vụ, chúng tôi đều phải tự mang lương khô, khi mùa đông đến những lương khô đó đều đông lạnh như đá, nhưng vẫn phải ăn.” Lý Thành Hề giải thích với Lâm Đào.

Lâm Đào rất đau lòng khi nghe vậy, nhìn Lý Thành Hề thân cao một mét tám mấy, mà khó hiểu là tại sao điều kiện ăn uống của bọn họ kém như vậy, làm thế nào Lý Thành Hề lại có thể lớn lên cao như vậy.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, tuy Lý Thành Hề cao, lại có dáng người cường tráng, ánh mắt kiên nghị, eo nhỏ, chân dài, trông rất hấp dẫn, nhưng Lâm Đào lại cảm thấy hắn quá gầy.

“Sau khi về đến ngôi nhà trên đảo của chúng ta, tôi sẽ nấu cho anh những món ăn ngon mỗi ngày.” Lâm Đào nói.

**************************

Xe lửa đến ga thành phố núi vào sáng ngày hôm sau, bởi vì Lý Thành Hề cùng Lâm Đào đã ngủ một giấc vào buổi tối, nên tinh thần rất tốt.

Sau khi xuống xe, Lý Thành Hề cầm hết đồ đạc một mình, hai tay đều không rãnh rỗi, trên vai còn phải vác vài túi đồ lớn, còn muốn đem Lâm Đào bảo hộ trước mặt, để ngăn không cho đám đông chen chúc đến Lâm Đào.

Lâm Đào cũng muốn giúp đỡ : “Hãy đưa cho tôi một túi đồ, tôi cũng sẽ giúp đỡ một chút.”

Lý Thành Hề không nghe theo lời cô, vừa thong thả đi theo đám đông đi về phía trước, vừa nói: “Không cần, tôi có thể tự giải quyết được, em chú ý đừng chen chúc là được.”

“Tuy vậy thì tôi cũng vẫn nên lấy một ít, nếu khiến anh mệt chết rồi thì tôi phải làm sao bây giờ a.” Lâm Đào không đồng ý, mím môi nhìn chằm chằm vào túi trên tay Lý Thành Hề: “Hơn nữa tôi cái gì cũng không cầm, điều này khiến tôi cảm thấy tôi như chủ nô vậy.”

Lý Thành Hề bị lời nói của cô chọc cười, chọn một cái nhẹ nhất từ trong hành lý để Lâm Đào cầm.

Lâm Đào cầm lấy bằng hai tay, sau đó hai vợ chồng cùng nhau đi ra ngoài.

Cô suy nghĩ rất đơn giản, đã là vợ chồng thì nên hỗ trợ lẫn nhau, Lý Thành Hề trong lòng suy nghĩ cho cô, cô cũng muốn suy nghĩ cho Lý Thành Hề. Cho dù Lý Thành Hề đều có thể tự giải quyết được toàn bộ số hành lý, thì cô cũng không thể là gánh nặng cho anh, cô không thể làm như vậy được.

Chuyện tình cảm là từ hai phía mà.

Buổi sáng họ vẫn chưa ăn gì, khi đến sảnh ga tàu, Lý Thành Hề tìm chỗ cho Lâm Đào, bảo cô ngồi ở chỗ này để canh hành lý trong khi bản thân đi mua đồ ăn sáng.

Quân đổi của họ ở trên đảo, nên sau khi xuống xe lửa thì phải ngồi xe buýt hơn nửa tiếng mới đến bến tàu, sau đó tiếp tục đi thuyền hai tiếng, mới thực sự đến đảo.

Nếu phải làm một phép tính cơ bản để tính thì còn phải mất hai ba tiếng đồng hồ, vậy nên không thể bỏ bữa sáng được.

Vừa lúc Lâm Đào cũng đói bụng, nên ngoan ngoãn gật đầu với Lý Thành Hề, vừa xoa bụng, vừa ngồi trên ghế đợi anh trở về.

Trong lúc đó, có một số người kéo xe tới hỏi cô muốn đi đâu, muốn ngồi xe của bọn họ hay không, nhưng đều bị Lâm Đào từ chối.

Có lẽ trông cô như một cô gái nhỏ với quá nhiều hành lý ở bên mình, cho nên nghĩ rằng cô không thể xách hết và ngồi ở đây đợi xe buýt.

Lâm Đào hiện tại có đồng hồ, nên rất thuận tiện cho việc xem thời gian.

Ước chừng khoảng tám phút, sau khi Lý Thành Hề rời đi, có một chị gái ăn mặc quân phục, tóc được cắt ngắn gọn gàng tới nhờ Lâm Đào giúp để ý hành lý của chị ấy, bởi vì chị ấy muốn đi vệ sinh, nhưng không tiện mang theo hành lý.

Ngay khi nghe giọng nói Lâm Đào liền biết chị ấy cũng đến từ Tương Thành, khi đến nơi xa lạ, mà gặp được người cùng quê luôn có một loại cảm giác thân thiết.

Gật gật đầu đồng ý nói: “Được, nhưng tốt nhất chị hãy cầm những món đồ có giá trị theo bên mình, còn lại thì em có thể giúp chị trông chúng.”

Mặc dù là cùng quê, nhưng vẫn phải luôn đề cao cảnh giác.

Sau khi nghe thế chị ấy cười và nói: “Không cần phải lo lắng như vậy, mấy thứ này đều là chút đặc sản mang từ quê nhà mà thôi, không phải cái gì đáng giá.”

Khoảng ba phút trôi qua, Lý Thành Hề sau khi mua bữa sáng đã quay trở lại.

Anh ấy đã mua một phần bánh bao hấp cho Lâm Đào, và cũng mua hai cái màn thầu cho bản thân mình.

Bên trong bánh bao hấp chứa đầy hành lá và thịt lợn băm nhỏ, cắn một ngụm trong nhân chảy ra nước mỡ sền sệt mềm mại. Điều này khiến người không thể ngon miệng khi ăn ở trên xe lửa ngày hôm qua như Lâm Đào cũng phải ngay lập tức cảm thấy nếu ăn vào có lẽ sẽ rất ngon. (App truyện T Y T)

“Cái này bánh bao hấp này có vẻ rất ngon.”

Da bánh mỏng, nhân nhiều, lại rất thơm.

Lý Thành Hề thấy Lâm Đào ăn rất vui vẻ, cũng cảm thấy vui nên nói: “Mùi vị bánh bao hấp ở tiệm này thật sự không tệ, lúc nào cũng bán hết sớm, lần nào tôi đến cũng chỉ còn lại một chiếc, chỗ này còn mấy cái, em cứ lấy mà ăn.”

Hiện tại mới hơn bảy giờ sáng, chỉ còn dư lại một chiếc bánh bao hấp, có thể thấy bánh bao được bán rất chạy.

Sau khi nghe Lý Thành Hề nói, Lâm Đào lúc này mới để ý tổng cộng bánh bao hấp cũng chỉ có mấy cái, Lý Thành Hề đều nhường cho cô, anh ấy lại chỉ ăn màn thầu.

Đột nhiên không cảm thấy trong miệng bánh bao hấp ngon nữa.

Sau khi ăn xong bánh bao hấp này, Lâm Đào không lại tiếp tục lấy bánh bao hấp ăn nữa, mà cầm cái màn thầu ăn.

Đối với Lý Thành Hề nói: “Tiệm bánh của họ làm bánh bao hấp rất ngon, nên chắc chắn màn thầu cũng sẽ không tệ, tôi cũng muốn ăn thử.”

Lý Thành Hề lắc đầu, duỗi tay muốn lấy lại màn thầu từ tay Lâm Đào: “Màn thầu quá khô, lại không có nhân, nên rất khó ăn, em nên ăn bánh bao hấp đi.”

Lâm Đào không nghe theo anh, há mồm cắn một miếng, mơ hồ không rõ nói: “Ai nói, tôi cảm thấy ăn khá ngon.”

Sau khi ăn màn thầu xong, Lâm Đào cảm thấy miệng khô, nên uống liền mấy ngụm nước, và không thể ăn thêm bánh bao hấp nữa.

Mấy cái bánh bao hấp còn lại đều bị Lý Thành Hề ăn hết, Lý Thành Hề bất đắc dĩ nói: “Đã nói rồi màn thầu không dễ ăn.”

Lâm Đào hé miệng cười: “Không có, tôi cảm thấy ăn khá ngon.”

Sau khi bọn họ ăn xong bữa sáng, Lý Thành Hề dự định xuất phát. Liền phát hiện bên chân nhiều thêm hai túi hành lý, anh hỏi Lâm Đào: “Đây là hành lý là của ai?”

Lâm Đào liền nói với anh về việc trông hộ hành lý cho một chị: “Chúng ta nên đợi một chút nữa, chị ấy chắc cũng sắp tới rồi.”

Vừa mới dứt lời, liền thấy người chị đó đang đi đến.

Khi đã đủ ba người, Lâm Đào mới phát hiện, chị ấy với Lý Thành Hề đã quen biết nhau từ trước.

Chị ấy họ Dương, tên là Dương Ái Đảng, là vợ sư trưởng của đội Lý Thành Hề, cũng chính là người mà Lâm Tuệ vẫn luôn muốn nịnh nọt, nhưng bởi vì có việc đột xuất nên phải trở về khi còn chưa kịp nịnh nọt người này.

Tất nhiên, Lâm Đào không hề biết chuyện này, thậm chí cô còn không biết rằng Lâm Tuệ vậy mà cũng đang ở trên đảo này.

“Hình như em chính là Tiểu Lâm a, các cô gái nhỏ ở Tương Thành chúng ta chính là khác biệt, bộ dạng lớn lên cũng thật đẹp, đúng là không ngạc nhiên khi Tiểu Lý đột nhiên chủ động kết hôn. Chị họ Dương, em kêu chị là chị Dương, hoặc chị dâu đều được, chờ đến đảo, khi cần trợ giúp gì đều có thể tới tìm chị.”

“Vâng, cảm ơn chị dâu.”

Thấy Lý Thành Hề xưng hô chị ấy là chị dâu, nên Lâm Đào cũng xưng hô theo như vậy.

Dương Ái Đảng và Lâm Đào đều đến từ Tương Thành, nên cũng dễ giao lưu với nhau hơn.

Lâm Đào không thường nói nhiều, nhưng cũng vẫn sẽ giao lưu với mọi người.

Nếu cùng đối phương tính cách hợp, cô ấy cũng sẽ trò chuyện một ít.

Ví dụ như lúc này, Lý Thành Hề nhìn người vợ lúc ở trước mặt anh thì ít khi nói chuyện, nhưng lại nói nhiều với Dương Ái Đảng hơn là với anh.

Bọn họ thật may mắn, nếu xem xét về mặt thời gian, thì bọn họ đã bị trễ thuyền sáng nay.

Kết quả thuyền hôm nay đến trễ, bọn họ kịp thời đuổi kịp.

Dương Ái Đảng khẳng định đó là do Lâm Đào may mắn.

Lâm Đào nghe vậy mặt liền trở nên đỏ, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ. Cô từ nhỏ đã được biết là người rất đen đủi, bị mọi người nói là mang lại xui xẻo, đây là lần đầu tiên có người nói cô may mắn.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Lâm Đào nhìn thấy biển, ở bến tàu còn có nhiều ngư dân đang thả neo thuyền, biển rộng lớn hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng, thậm chí có vẻ bầu trời còn xanh hơn khi so với Tương Thành.

Nước biển rất trong xanh, mùi vị của nước biển không mang lại cảm giác khó chịu, khi gió thổi, sóng biển vỗ vào các bãi đá ngầm, thỉnh thoảng có một đàn chim biển bay ngang qua, mọi thứ đều mang lại cảm giác dễ chịu.

Lâm Đào hít một hơi thật sâu, có chút muốn mở rộng hai tay để cảm nhận vẻ đẹp nơi đây.

Dương Ái Đảng nhìn cô như vậy, cười nói: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Lâm nhìn thấy biển đúng không? Khi chị lần đầu tiên nhìn thấy biển, cũng đã rất ngạc nhiên. Tuy nhiên lúc đó ở đây vẫn chưa được tốt như bây giờ, liền bến tàu đều rách rưới, thời gian trôi qua thật nhanh, đều đã mười mấy năm trôi qua.”

Dương Ái Đảng cũng là đảng viên nổi tiếng, còn được vinh danh là đảng viên danh dự, bởi vì đã cứu được đội du kích bị thương, và sư trưởng là một trong số đó, hai người trở nên gắn bó với nhau.

Từ đó cái tên Dương Ái Đảng bắt đầu được biết đến, tên thật của Dương Ái Đảng là Dương Xuân Hồng, cô ấy không thích cái tên Xuân Hồng, nên đã dứt khoát sửa tên thành Ái Đảng.

Khi quân phòng thủ được thành lập, sư trưởng Tề cũng là một trong những người đầu tiên đặt chân lên đảo, Dương Ái Đảng không nói hai lời liền đi theo, cùng với quân đội xây dựng đội quân phòng thủ tại nơi này. Điều kiện lúc trước không được tốt như bây giờ, nhưng cô ấy chưa bao giờ phàn nàn về điều này.

“Đúng vậy, biển thật sự rất đẹp.” Lâm Đào nhịn không được mà ca ngợi.

Nhìn biển cả rộng mênh mông, mệt mỏi trên người cô bỗng tan biến.

Nhưng sự ca ngợi này chỉ tồn tại khi cô chưa lên thuyền, chờ đến khi lên thuyền, cảm giác thuyền lắc lư trên biển, khiến Lâm Đào bị say sóng, cảm thấy cực kì khó chịu.

“Tiểu Lâm đây là bị say sóng, những ai chưa từng ngồi thuyền rất dễ bị chóng mặt. Tại chỗ chị vừa vặn có túi cam mang từ nhà, Tiểu Lý cậu lấy một trái đưa cho Tiểu Lâm ngửi một chút, xem có đỡ hơn không.” Dù sao thì Dương Ái Đảng cũng sống ở trên đảo mười mấy năm, vẫn có chút kinh nghiệm về việc say sóng, nên đã đưa ra một số gợi ý cho Lâm Đào.

Nhưng lại không có hiệu quả đối với Lâm Đào.

Cô toàn thân cảm thấy lâng lâng khi ở trên thuyền, đầu choáng váng buồn nôn, tiếp đó cô liền nôn ra.

Lý Thành Hề cũng không nghĩ phản ứng của Lâm Đào sẽ lớn như thế, vì vậy vội vàng lấy nước, cho Lâm Đào. Chờ Lâm Đào nôn xong, không cần biết có nhiều người trên thuyền hay không, vẫn duỗi tay ôm Lâm Đào, làm cô dựa vào trên người anh.

Gần hai tiếng sau, trước khi lên thuyền Lâm Đào khao khát được đi thuyền lên đảo, tuy nhiên sau khi lên thuyền không được bao lâu, người đã rất choáng váng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cuối cùng sau khi xuống thuyền, cô phải được Lý Thành Hề ôm đi xuống.:,,.


App TYT & Captivator team
Chương kế tiếp