Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 98
Trái ngược với sự cảnh giác của Lộc Minh Sâm, bác sĩ Ôn cực kỳ thong thả, anh ta đặt ly nước lên trên bàn, chủ động đứng lên nói với Tô Nhuyễn “Hai người có việc cần trao đổi phải không? Vậy tôi cáo từ trước, chiều nay lại đến thăm em, dù gì sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.”

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm anh ta “Ý gì?”

Bác sĩ Ôn đáp “Tôi có nói chuyện với cậu đâu?

Tôi được mời đến làm giáo quan của trường họ, giáo sư tâm lý học.” Anh ta chớp chớp mắt cười nói “Cho nên có thể nói là trời cao ban duyên phận.”

Lộc Minh Sâm mím môi, bỗng nhiên cười “Tôi cảm thấy ở đây bác sĩ Ôn có không ít duyên phận, hay là nói, mấy cô gái địa phương ưu tú, xinh đẹp đều có duyên với bác sĩ Ôn.”

Bác sĩ Ôn giật mình, không thể ngờ rằng người quang minh lỗi lạc như Lộc Minh Sâm mà lại đi mách lẻo anh ta trước mặt Tô Nhuyễn.

“Tôi nhớ rõ lần đầu anh nhìn thấy Tô Nhuyễn liền nói cô xinh đẹp ưu tú cho nên mới quyết định theo đuổi, những cô gái xinh đẹp ưu tú ở đây có rất nhiều, khoảng thời gian giảng dạy có lẽ sẽ đủ để anh chọn được một người thích hợp.”

Bác sĩ Ôn nhìn đáy mắt hiện lên tia đắc ý của anh, bỗng nhiên cười “Cho nên ở trong mắt anh, mấy cô gái ở đây đều xinh đẹp ưu tú hơn Tô Nhuyễn à?”

Lộc Minh Sâm theo bản năng nhìn về phía Tô Nhuyễn, liền thấy đối phương đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Lộc Minh Sâm:… Bác sĩ Ôn tạm biệt với Tô Nhuyễn rồi rời đi, trước khi đi còn nở nụ cười ấm áp với Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm nghiến răng “Đồ lưu manh giảo hoạt.”

Lại hỏi Tô Nhuyễn “Anh ta đến đây từ bao giờ?

Phong Cảnh Diệp với nữ sinh kia đâu?”

Tô Nhuyễn quơ quơ tờ giấy trong tay “Lúc em ngủ thì bọn họ đã đi giúp đỡ một bạn học khác, còn khi em tỉnh lại thì bác sĩ Ôn đã ở đây rồi.”

Nói tới đây, cô cười cười “Ở cùng bác sĩ Ôn rất thoải mái, lúc mở mắt ra thấy một người như vậy đứng canh chừng ở trước giường, thật là cảm động.”

Lộc Minh Sâm mím môi, hừ nói “Anh ta am hiểu tâm lý con người như vậy, đương nhiên sẽ biểu hiện ra bên ngoài những thứ em thích.

Làm sao em phân biệt được chỗ nào thật, chỗ nào giả.”

“Dù sao anh cũng chưa thấy người nào đứng đắn mà lại nói muốn theo đuổi một cô gái từ lần chạm mặt đầu tiên cả.”

Tô Nhuyễn cười “Anh là đang có thành kiến rồi, bằng không sao lại cứ nhất quyết nói người ta như vậy.”

Lộc Minh Sâm nghe vậy nhíu mày nhìn cô “Không phải em…”

Tô Nhuyễn nhìn anh, cười “Yên tâm đi, em nhớ rõ lời anh nói rồi, ai cũng được, nhưng riêng bác sĩ Ôn thì không thể.”

Lộc Minh Sâm giật mình, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Ôn, anh đã nói với Tô Nhuyễn như vậy, anh nhìn Tô Nhuyễn định nói, lại không biết phải nói thế nào.

Tô Nhuyễn lo mình làm mất hứng, liền nói “Yên tâm đi, em tìm đối tượng cũng không cần cứ phải là cấp trên, khi gặp được người mình thích rồi sẽ bên nhau mấy tháng, em cảm thấy không có vấn đề gì thì sẽ dẫn đến cho anh duyệt.”

Tô Nhuyễn dường như không thấy biểu tình cứng đờ của Lộc Minh Sâm, tiếp tục hỏi, “Mà nếu ở đây, anh cảm thấy anh Phong thế nào?”

Lộc Minh Sâm lớn giọng nói “Chẳng ra gì.”

“Em cảm thấy bây giờ chưa thể nhìn ra gì cả.”

Tô Nhuyễn nói "Cứ quan sát xem đã, có lẽ không phải người ta theo đuổi em đâu, chỉ là ảo giác thôi.”

“Đúng là ảo giác rồi.” Lộc Minh Sâm nói.

Tô Nhuyễn lại cười “Lời nói này của anh không tính. Về sau em sẽ biết thôi.”

Lộc Minh Sâm mở miệng muốn nói, lại phát hiện ra bản thân chẳng có tư cách gì để ngăn cản cô cả, người nói phải để anh duyệt đối tượng cho cô chính là anh.

Tô Nhuyễn không thảo luận chuyện này nữa, ngược lại hỏi “Sao tự dưng anh lại chạy tới chỗ em làm huấn luyện viên?”

Lộc Minh Sâm nhìn cô, sao lại đến à?

Bởi vì nhớ cô.

Anh cho rằng anh có thể nhẫn nại, nhưng sư huynh nhắc tới việc đến đại học Yến Kinh, nỗi nhớ bỗng dưng không thể nào ngăn cản được, anh thậm chí còn không có thời gian tự vấn chính mình, vội vàng chạy tới.

Nhưng hiện giờ đứng ở đây, trong đầu anh lại hiện lên những bộ mặt cực kì bi thương hoặc chết lặng vô vọng.

“Tóm lại không phải là vì em mới tới chứ?” Tô Nhuyễn đùa “Vậy em lại có thêm một gánh nặng rồi.”

Lộc Minh Sâm ngơ ngẩn nhìn cô “Gánh nặng…”

Tô Nhuyễn nói “Đúng vậy, hai ta chỉ là hợp tác mà thôi, anh lại vì em mà trở nên như vậy, nhưng em lại không có tình cảm với anh, trong lòng sẽ có gánh nặng.”

Cô nhìn đôi mắt anh “Anh trai, anh không cần lo lắng cho em, nếu em thật sự có chuyện sẽ nhất định chủ động tới nhờ anh giúp, anh lo sống cho tốt là được.”

Lo sống cho tốt, Lộc Minh Sâm bỗng nhiên cười một cái, lười biếng nói “Vậy em không cần phải có gánh nặng, anh làm huấn luyện viên vì đúng lúc thầy không có ở đây lên đàn anh bắt anh đi thay thế mà thôi.”

“Chỉ là lúc chọn trường học, nhớ ra em đang ở đại học Yến Kinh nên tới thôi.” Anh nhìn cô “Hai ta có giao tình như vậy, còn không tiện để anh giúp đỡ em sao?”

Đôi mắt anh rõ ràng đang cười, đáy mắt lại trống rỗng.

Tô Nhuyễn không nhìn thấy, cũng cười “Ý tốt của anh trong lòng em hiểu rõ rồi, nhưng mà sau này anh không cần giúp đâu, sẽ tổn hại đến hình tượng trung giáo Lộc nghiêm chính của anh, chuyện này em không gánh được đâu.”

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống, cong môi nói, “Biết rồi.”

Cửa phòng y tế vang lên tiếng gõ, Triệu Yến Yến thăm dò đi vào “Tô Nhuyễn, cậu đỡ hơn chút nào chưa? Mình đến đưa cơm cho cậu.”

Vương Hồng đi theo phía sau “Không sao chứ?”

Tô Nhuyễn vội vàng xuống giường “Không sao, cảm ơn các cậu.”

Triệu Yến Yến nghi ngờ nhìn Lộc Minh Sâm “Lộc giáo quan.”

Lộc Minh Sâm gật đầu với các cô, nói với Tô Nhuyễn “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước.”

Tô Nhuyễn gật đầu “Cảm ơn huấn luyện viên.”

Lộc Minh Sâm nhanh chóng xoay người rời đi.

Triệu Yến Yến nhìn bóng dáng của anh “Không ngờ huấn luyện viên của chúng ta rất có tình người, huấn luyện đội ngũ còn chưa chỉnh xong đã chạy đi, tôi còn tưởng là anh ấy có việc, không nghĩ tới là anh ấy tới thăm cậu.”

Tô Nhuyễn bật cười, “ Cậu nói gì vậy? Có gì ngon không?”

“Cậu té xỉu, chẳng lẽ không có chút gì đền bù cho cậu sao? Thịt kho tàu đây…”

Nắp cơm hộp bằng nhôm đậy hơi rối, lúc Tô Nhuyễn dùng sức bới cơm đột nhiên có một giọt nước rơi trên mu bàn tay cô, Tô Nhuyễn có chút giật mình.

Triệu Yến Yến mở hộp cơm của mình ra, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhuyễn, giật mình nói “Tô Nhuyễn, sao cậu lại khóc?”

Tô Nhuyễn có chút mờ mịt ngẩng đầu “Mình đâu có.”

Vương Hồng vội vàng đưa khăn tay ra, Tô Nhuyễn cảm thấy trên mặt có chút ướt, bỗng nhiên cười, “Bị cảm nắng còn có cả di chứng này nữa à?”

Triệu Yến Yến nghi ngờ, Vương Hồng nói, “Chắc là vậy đi? Đừng nói nữa, ăn cơm trước, cơm nước xong rồi về ký túc xá nghỉ ngơi. Tô Nhuyễn, buổi chiều cậu không đến huấn luyện nhỉ?”

“Ừm, tối hôm qua ngủ không được, mình định ngủ trưa cho thật khỏe đã.”

Tô Nhuyễn ngủ không biết trời trăng mây đất gì hết một buổi trưa, thêm một buổi tối. Sau khi tỉnh dậy, tất cả đều trở lại trạng thái ban đầu.

Sau khi huấn luyện, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn chưa nói với nhau thêm câu nào.

Không chỉ không còn những cử chỉ nhỏ nhặt khiến nhiễu loạn tâm trí, thậm chí còn cố ý tránh mặt cô. Việc này khiến Tô Nhuyễn âm thầm thở phào, cảm giác nhẹ nhàng không ít.

Hai ngày sau, Lộc Minh Sâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, đội ngũ hình vuông của bọn họ tạm thời đổi sang một vị Tôn giáo quan, dáng người trung bình, ngũ quan thanh tú, nhưng mà luôn cà lơ phất phơ.

“Lộc giáo quan của mọi người bận hoàn thành chung thân đại sự rồi, từ giờ tôi sẽ thay cậu ta huấn luyện các bạn.”

Tô Nhuyễn nghe miệng anh ta toàn nói phét, có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, đây là chiến hữu nào của Lộc Minh Sâm chứ.

“Này, bạn học nữ xinh đẹp kia, cô không hài lòng việc đổi tôi thành giáo quan mới à? Sao lại đứng hình thế kia?" Tôn giáo quan xoa eo nhìn Tô Nhuyễn “Bước ra khỏi hàng!”

“Tôi tự mình chỉ đạo, nhân tiện sớm để bạn quen với kiểu huấn luyện này của tôi.”

“…”

“Chạy bộ đi!”

“Nghiêm!”

“Quân tư mười phút, đứng nghiêm!”

“…”

Tô Nhuyễn đứng ở dưới ánh nắng chói chang hoàn thành mỗi động tác không chút cẩu thả, nhưng lại khiến Tôn giáo quan phải lau mắt nhìn “Được đấy chứ!” Lại nói với đội nam sinh “Các người tự nhìn mình xem, còn không bằng một cô gái nhỏ nũng nịu, có biết xấu hổ không?”

Tô Nhuyễn luôn cảm thấy vị huấn luyện viên này có thể là bị lừa tới đây, câu nào cũng tràn đầy oán hận.

Còn không phải là oán hận đầy mình sao? Sau khi huấn luyện xong, Tôn Siêu trở lại ký túc xá lấy điện thoại gọi đến trường học “Tôi nói Lộc Minh Sâm cậu thật quá gian manh.”

“Ngày thứ bảy lại bắt tôi đi thay ca, vốn dĩ có một ngày để nghỉ ngơi đều bị cậu phá hoại rồi.”

Đầu dây bên kia Trương Phong cũng đang oán trách “Tôn Siêu, cậu mau trở về đi, tôi không muốn ở cùng tên điên này đâu, nhìn cậu ta nghỉ ngơi trong chốc lát cũng cảm giác tràn ngập tội ác, cứ như vậy, buổi karaoke cuối tuần của tôi sẽ bị tiêu tan mất.”

“Tôi cũng muốn đi.” Tôn Siêu ngo ngoe rục rịch “Tôi nói này Lộc thần, cậu trở về cũng là huấn luyện cùng học tập, ngày mai cậu có trở về không?”

Lộc Minh Sâm lười nhác “Không về.”

Trương Phong cùng Tôn Siêu đồng thời ca thán một tiếng, Trương Phong nói “Không quay về thì không về, đi karaoke với tôi!”

Tôn Siêu lại bắt đầu dụ dỗ Trương Phong, “Lại nói, đại học Yến Kinh này có nhiều mỹ nữ thật, Lộc Minh Sâm, đội ngũ hình vuông có một người tên Tô Nhuyễn, à, chắc là cậu không biết đâu, chính là cô gái đứng đầu trong bốn cô gái xuất sắc kia, vừa xinh đẹp vừa lợi hại đúng không?”

“Hôm nay tôi muốn đánh đòn phủ đầu bọn họ để ra oai, đem cô ta ra giết gà dọa khỉ, ghê lắm nhé, toàn bộ phía sau lưng đều ướt nhưng cũng không than lấy một tiếng, rất có khí chất, Trương Phong, không tin cậu đến thử xem, thấy rồi khẳng định sẽ thích.”

Lộc Minh Sâm ở bên kia bỗng nhiên buông sách “Cậu nói cậu làm gì cơ?”

Chương kế tiếp