Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 99
Tôn Siêu nhạy bén nhận ra sát khí của người đối diện, không một chút suy nghĩ, trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Bên kia Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, Trương Phong cảm giác tay cầm điện thoại của mình nóng như sắp bị bỏng, thật cẩn thận hỏi, "Còn không thì chúng ta trở về đi?”

Lộc Minh Sâm bỗng nhiên xoay người trở về bắt đầu đọc sách.

Trương Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng nghiêm túc học tập của Lộc Minh Sâm, do dự một chút, cũng cầm quyển sách đi ra.

Còn chưa đọc được hai trang, chợt nghe Lộc Minh Sâm bên cạnh mở miệng, "quán karaoke, khi nào thì cậu đi?”

Trương Phong sửng sốt một chút nói, "Đại khái là không đi được rồi, có một quán mới mở ở đường Giải Phóng vốn đã hẹn đi cùng với Tôn Siêu, mà anh ấy hiện tại không có ở đây, đi một mình chẳng thú vị gì cả.”

Lộc Minh Sâm nói, "Tôi đi.”

Trương Phong cho rằng mình bị ảo giác: "Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm vẫn đặt ở trên trang sách, nhưng miệng lại nói, "Tôi đi cùng cậu.”

Trương Phong kinh hãi không ít, cẩn thận đánh giá Lộc Minh Sâm một lượt, "Anh không bị tráo đổi đó chứ? Hay là chịu kích thích chuyện gì?”

Lộc Minh Sâm không để ý tới cậu ta nữa, Trương Phong còn tưởng rằng anh ấy nói giỡn, kết quả trưa hôm sau vừa ăn cơm xong, Lộc Minh Sâm liền hỏi, "Khi nào chúng ta xuất phát?”

"Thật đi à?" Trương Phong kinh hãi nói: "Không biết vì sao, ngược lại tôi không muốn đi cùng anh.”

Lộc Minh Sâm liếc cậu ta không nói lời nào.

- Đi đi đi! Trương Phong xin tha thứ, "nhưng mà đại ca, anh phải thay quần áo đi.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn quân phục trên người, xoay người đi vào trong tủ lấy một chiếc áo thun trắng và quần jean đi ra thay.

Bản thân Trương Phong cũng thay áo sơ mi hoa và quần đen, quay đầu nhìn thấy Lộc Minh Sâm thì không khỏi huýt sáo, "Đi theo anh, có lẽ hôm nay tôi có thể có gặp được không ít cô gái xinh đẹp.”

Lộc Minh Sâm từ chối cho ý kiến.

Quán karaoke trên đường Giải Phóng này giá cả không đắt, lại kinh doanh dựa vào trường đại học, cho nên khi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hầu hết đều là sinh viên trẻ.

Chính giữa đại sảnh đặt một cái TV màu lớn, một nữ sinh ăn mặc thời thượng đang cầm micro hát, tiếng hát rất vui vẻ, rất nhiều thanh niên đu đưa theo tiết tấu, ở bãi đất trống trước mặt nhảy múa giao lưu.

Xung quanh bày bàn và ghế, lẻ tẻ ngồi không ít người, một bên uống rượu nói chuyện phiếm, một bên thưởng thức người khác ca hát nhảy múa.

Trương Phong đã hưngs thú bừng bừng vặn vẹo thân thể theo tiết tấu, Lộc Minh Sâm đi theo phía sau hắn tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

Gọi mấy chai bia, Trương Phong liền khẩn cấp chuẩn bị đi gọi bài hát, hỏi Lộc Minh Sâm, "Anh có muốn hát không? Hát bài gì, tôi sẽ để anh chọn vài bài.”

Lộc Minh Sâm lắc đầu, "Cậu đi đi.”

Trương Phong cũng cảm thấy anh không phải là người thích ca hát, cũng không quản anh nữa.

Lộc Minh Sâm mở bia trên bàn ra, tựa lưng vào ghế vừa uống vừa đảo mắt nhìn qua đám người ồn ào náo nhiệt.

Rất nhanh đã đến lượt Trương Phong hát, cậu ta chọn một bài hát tiếng Quảng Đông, trong mắt người ở thời đại này, bài hát tiếng Quảng Đông là bài hát thời thượng nhất, cậu ta giống như một ngôi sao thực thụ, cầm micro vừa hát vừa nhảy, trong lúc nhất thời không khí trong đại sảnh đã được cậu ta khuấy động đến nóng bỏng.

Tiếng reo hò, tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo xen kẽ với nhau, làm rung màng nhĩ và dây thần kinh của mọi người, và hầu như tất cả mọi người đều đang cười rất vui vẻ.

Thế nhưng có người giống như là bị bao trùm trong kết giới gì đó, những ồn ào náo nhiệt này dường như cùng anh ta không có một chút quan hệ nào.

Trương Phong buông micro xuống rồi đi trở về.

Cũng không phải cậu ta không muốn hát nữa, mà là nhìn Lộc Minh Sâm giống như đang cách biệt với thế gian, cậu ta cảm thấy có chút sợ hãi, luôn cảm thấy nếu mình không ở bên cạnh canh chừng một chút, tên này sẽ mọc cánh hóa thành tiên, nói không chừng một lúc nào đó liền biến mất không thấy đâu.

"Có muốn hát một bài không?" Trương Phong ngồi xuống, cũng có thể chọn bài "Đoàn kết chính là sức mạnh”

Lộc Minh Sâm lắc lắc đầu, chạm vào chai bia với hắn, tự mình uống một ngụm, "Không cần để ý đến tôi, cậu đi hát đi, hát rất hay.”

Trương Phong nói, "Tôi vừa hát cái gì?”

Lộc Minh Sâm sửng sốt một chút, không trả lời được.

Trương Phong hừ cười một tiếng, cũng không nói gì nữa, cùng anh đụng vào chai bia, cùng hắn uống rượu và cắn hạt dưa.

Một lát sau, quả nhiên có mấy nữ sinh lớn mật tới muốn cùng bọn họ đua bàn.

Trong đó có hai cô gái rất xinh đẹp, Trương Phong cao hứng bắt chuyện phiếm với người ta, Lộc Minh Sâm vẫn là bộ dáng vô vị đối với tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng xuất phát từ lễ phép đáp đáp vài câu, cũng không thể hiện ra sự thân thiện.

Nhưng mà mấy nữ sinh kia ngược lại có ý tứ là càng thất vọng thì càng hung phấn, hết lần này tới lần khác tên Trương Phong còn phối hợp với các cô, dùng sức trêu chọc Lộc Minh Sâm nói chuyện.

Cuối cùng Lộc Minh Sâm phỏng chừng thật sự không còn kiên nhẫn, buông chai rượu đứng lên, nói với Trương Phong, "Đi về.”

Trương Phong tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng biết không thể trêu chọc thêm nữa, xin cách thức liên lạc của một nữ sinh lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với các cô.

Lộc Minh Sâm chỉ cảm thấy bộ dáng kia của cậu ta thực hèn mọn, đứng lên chuẩn bị ra ngoài chờ, bỗng nhiên trong tiếng ồn ào bắt được một giọng nói quen tai.

Trương Phong vừa tạm biệt các nữ sinh liền đuổi theo, lại phát hiện Lộc Minh Sâm bỗng nhiên đứng bất động, "Làm sao vậy?”

Lộc Minh Sâm nghiêng tai nghe một hồi, rất nhanh đi về phía một chỗ ngồi trong góc, sau đó liền thấy bốn nam một nữ năm người trẻ tuổi đang trò chuyện rất hăng hái, một trong số đó chính là Phong Cảnh Diệp.

“...... Lớn lên đẹp trai đúng là rất có lợi.”Có một nam sinh cảm thán, "Nào nào, lần này chúng ta đánh cuộc một lần, lúc huấn luyện quân sự kết thúc, Phong đại thiếu gia của chúng ta có thể nhận được mấy lời tỏ tình đây”

Tôi đặt cược 10 nhân dân tệ, từ 10 tệ trở lên đi… “

"Loại tỏ tình này quá chung chung, mà lời tỏ tình ẩn dụ lại không có biện pháp phân biệt, chúng ta dựa theo thư tình nhận được rồi tính toán, tôi đánh cược mười tệ, ít nhất là năm phong thư.”

"Lựa chọn một kỳ hạn, hai tuần sau khi huấn luyện quân sự kết thúc thì thế nào?”

Mấy người kia bảy miệng tám lưỡi thảo luận, Phong Cảnh Diệp cũng không nói lời nào, chỉ cầm ly rượu vừa uống vừa cùng người trên khán đài hát.

Nữ sinh kia bỗng nhiên nói, " Vậy mà tôi nghe người ta nói rằng cậu ta đang theo đuổi một cô bé nào đó ở khoa tiếng anh đấy?

Có người kinh hãi nói, "Thật hay giả đó? Phong Cảnh Diệp thế mà lại chủ động theo đuổi nữ sinh? Chắc chắn chỉ là tin đồn.”

Phong Cảnh Diệp xoay ly rượu trong tay cười cười, "Nữ sinh kia rất đặc biệt.”

"Yo! Có thể làm cho Phong đại thiếu gia nói ra loại lời này, xem ra thật đúng là vô cùng đặc biệt, khi nào thì mang người đến cho chúng tôi xem một chút đây?”

Phong Cảnh Diệp nói, "Chờ một chút đi, chờ tôi theo đuổi được rồi mới nói sau.”

"Chậc chậc, Phong đại thiếu gia theo đuổi người ta đó, tôi còn chưa từng nhìn thấy qua.”

"Nhưng mà tôi đoán rằng cậu ta mà theo đuổi cũng chỉ là chủ động hướng người ta ngoắc ngón tay, các nữ sinh liền sẽ không chờ nổi nhào vào lòng cậu ta.”

"Vậy huấn luyện quân sự xong hẳn là không có vấn đề gì chứ? Chúng ta đi Ngọc Hoa Đài ăn được không, tôi nghe nói là chỗ đó chuyên ẩm thực Quảng Đông, đi nếm thử xem.”

Phong Cảnh Diệp không nói gì, hiển nhiên cũng rất tự tin là khi huấn luyện quân sự chấm dứt liền có thể theo đuổi thành công.

Nữ sinh kia cười nói, "Vậy nội dung chúng ta đánh cuộc có phải nên thay đổi hay không. Đặt cược xem sau bao lâu thì họ có thể ở bên nhau.”

Một nam sinh nói, "Anh ta tự mình theo đuổi thì có thể kéo dài lâu một chút đi. Tôi đặt cược nửa năm!”

"Cái này không liên quan gì đến việc chủ động theo đuổi hay không, phải xem thời hạn sử dụng tình yêu của Phong đại thiếu gia mới được, ta đánh cuộc ba tháng.”

"Tôi đánh cuộc một năm.”

Cuối cùng nói, "Dù sao cũng là tự mình theo đuổi, chúng ta vẫn nên tôn trọng thành quả lao động của Phong đại thiếu gia một chút chứ, tôi đánh cuộc đến lúc tốt nghiệp”.

Mấy người không hẹn mà cùng xùy ra tiếng, hiển nhiên cũng không tin.

Trương Phong nhìn sắc mặt âm trầm của Lộc Minh Sâm nói, "Làm sao vậy? Mấy người này anh biết sao?”

Mấy người kia tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, Phong Cảnh Diệp quay đầu lại, vẻ mặt ngoài ý muốn, "Lộc huấn luyện viên?”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng nhìn hắn.

Phong Cảnh Diệp ý thức được đối phương hiển nhiên là đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, anh quay đầu lại nhìn mấy người bạn một cái, cẩn thận suy nghĩ lời bọn họ nói, tựa hồ cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, giải thích, "Bọn họ chỉ đùa giỡn thôi.”

"Đùa giỡn về cô gái mà cậu thích?" Lộc Minh Sâm cười nhạo, "Bọn họ là đang khinh thường cậu, hay cái gọi là thích của cậu căn bản không đáng để người khác tôn trọng”.

Phong Cảnh Diệp nhíu nhíu mày, "Chỉ là bọn họ còn chưa biết Tô Nhuyễn mà thôi.”

Lộc Minh Sâm lười nói nhiều với cậu ta, chỉ cảnh cáo, "Cách Tô Nhuyễn ra xa một chút.”

"Cái này chỉ sợ là không được." Phong Cảnh Diệp cũng có chút tức giận, "Cho dù hai người có quen biết, anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống tình cảm của cô ấy chứ?”

"Nếu anh lo lắng tôi sẽ làm tổn thương cô ấy, vậy thì đừng quan trọng quá, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc.”

Lộc Minh Sâm rũ mắt nhìn hắn, "Vậy xem ra sự nghiêm túc của cậu cũng quá rẻ tiền.”Dứt lời cũng không để ý tới cậu ta nữa, xoay người rời đi.

Ngược lại Phong Cảnh Diệp lại có chút sửng sốt, vô thức đuổi theo hai bước lại phát hiện hình như có đuổi theo cũng không có gì để nói.

Nữ sinh kia nghi hoặc, "Ai vậy? Anh ta biết cô gái mà cậu đang theo đuổi?”Cô nhìn vẻ mặt của Phong Cảnh Diệp cười nói, "Không phải là anh lo lắn rằng anh ta sẽ mang chuyện đi mách lẻo chứ?”

Phong Cảnh Diệp nhíu mày, nữ sinh cười nói, "Chúng ta lại không có nói gì, không có gì phải lo lắng, đến lúc đó cậu chỉ cần giải thích là không phải là tốt rồi, người phụ nữ mà đang yêu, sẽ không tin lung tung lời người khác nói.“

"Nếu thật sự là ngay cả cái này cũng so đo, long dạ quả thật là quá hẹp hòi.”

Phong Cảnh Diệp nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lộc Minh Sâm, trong lòng thực sự có chút khó chịu, "Cô còn chưa từng thấy qua cô ấy làm sao biết cô ấy hẹp hòi? Cậu là cảm thấy mắt nhìn người của tôi không được sao?”

Nữ sinh kia sửng sốt một chút, Phong Cảnh Diệp bỗng nhiên cũng không còn hứng thú chơi đùa nữa, "Không chơi nữa, tôi đi trước.”

Chỉ để lại mấy người hai mặt nhìn nhau.

Bên này Lộc Minh Sâm bước ra khỏi quán karaoke, Trương Phong nhìn đồng hồ, "Bốn giờ rồi, trở về trường học sao?”

Lộc Minh Sâm hít sâu một hơi, một lúc lâu sau vẫn nói, "Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu về trước đi.”

Trương Phong nghi hoặc gãi gãi đầu, Lộc Minh Sâm đã trực tiếp nhảy lên một chiếc xe buýt đi thẳng đến Đại học Sư phạm Yên Kinh.

Lại một ngày huấn luyện quân sự kết thúc, Tô Nhuyễn cùng bạn cùng phòng kéo cái thân thể mệt mỏi đi đến phòng nước lấy nước, lúc trở về nhìn thấy một người làm cho cô thập phần ngoài ý muốn: "Tôi không phải là người tốt sao? Tô Thanh Thanh?”

Tô Thanh Thanh mặc một thân váy dài màu xanh lam, trên mặt còn trang điểm tinh xảo, đứng ở dưới lầu ký túc xá của các cô cười tủm tỉm nhìn, "Chị.”

Tô Nhuyễn nghi hoặc, thật sự nghĩ không ra lý do tại sao lúc này Tô Thanh Thanh lại tới tìm cô, đưa bình nước cho Triệu Yến Yến nhờ cô ấy mang về giúp, còn mình thì mang theo Tô Thanh Thanh đi ra ngoài, "Đi đến tận đây thế này quả thực là làm khó em rồi”

Tô Thanh Thanh cười, “Chị trông ưu tú xinh đẹp như vậy, đương nhiên không khó để hỏi thăm.”

Cô đánh giá Tô Nhuyễn từ trên xuống dưới, giống như đang xác nhận cái gì đó.

Tô Nhuyễn toàn bộ coi như không nhìn thấy, dẫn cô ta đi qua khu ký túc xá, đi đến khu rừng bên cạnh thư viện.

Khu rừng này là một bãi đất rộng lớn trồng rất nhiều cây nhỏ dùng vào mục đích dạy học, phía sau là một gò đất nhỏ, mỗi ngày đều sẽ có những sinh viên siêng năng thức dậy sớm và đến đây để tự học, buổi tối lại là khu hẹn hò lí tưởng của các cặp đôi.

Là một nơi riêng tư lại thuận tiện để nói chuyện, Tô Nhuyễn cảm thấy ở chỗ này chiêu đãi Tô Thanh Thanh là đủ rồi.

Tô Thanh Thanh tựa hồ cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống ghế dài trong rừng cây, đi thẳng vào vấn đề, "Chị, chị có phương thức liên lạc của Lộc Minh Sâm đúng không.”

Tô Nhuyễn hoàn toàn không nghĩ tới câu đầu tiên của cô ta lại là về chuyện này, "Cái gì?”

Tô Thanh Thanh nói, "Em có chuyện quan trọng muốn nói với Lộc Minh Sâm, chị cho em phương thức liên lạc của anh ấy đi.”

Tô Nhuyễn bị bộ dáng hợp tình hợp lý của cô ta chọc cười, "Chuyện gì mà quan trọng? Em cứ nói với chị, chị sẽ giúp em chuyển lời cho anh ấy.”

Cô nói, "Nghề nghiệp của Lộc Minh Sâm đặc thù, trừ phi là anh ấy chủ động liên lạc với chị, nếu không thì chị cũng không thể liên lạc được với anh ấy.”

Tô Thanh Thanh cười ha hả nói, "Là không thể liên lạc được, hay là chị không muốn để cho em liên lạc với anh ấy.”

Tô Nhuyễn cũng không khách khí, "Như nhau cả.”

Tô Thanh Thanh hiển nhiên cũng biết Tô Nhuyễn sẽ không dễ dàng đưa số điện thoại của anh cho cô, giải thích, "Em là thật sự có chuyện phải tìm anh ấy, nếu chị không yên tâm, có thể cùng anh ấy đến, tôi có thể đảm bảo những gì tôi nói không có gì phải kiêng dè chị.”

"Là về chuyện Lộc gia bọn họ.”

Tô Nhuyễn cũng không buông lỏng, cô là không tin lời quỷ của Tô Thanh Thanh, "Thật sự là không liên lạc được.”

Tô Thanh Thanh thở dài nói, "Chị, nửa năm nay trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, bác đã bị cách chức, Đỗ Hiểu Hồng cũng bị điều tra, mấy ngày trước đã bị viện kiểm sát đuổi việc, Tô Điềm Điềm năm nay không được đi học ở viện Thánh Đức, ở nhà quậy đến điên rồi, mỗi ngày đều là mắng chị.”

"Chị nói xem, nếu Đỗ Hiểu Hồng không tìm được trường học, nhìn con gái mình không được đi học, chị lại ở chỗ này đang hưởng thụ cuộc sống đại học, chị cảm thấy bà ta sẽ làm cái gì?”

Cô rất am hiểu cái loại thủ đoạn ghê tởm này của bà ta, nếu như dùng chuyện lớp để uy hiếp, Tô Nhuyễn ngược lại có thể dùng thủ đoạn để giải quyết, nhưng loại tranh chấp gia đình lông gà vỏ tỏi này, thật sự là ai cũng bất lực.

Tô Nhuyễn cười lạnh, "Vậy thì Hoắc Hướng Dương biết em lén lút đi tìm Lộc Minh Sâm không? Nếu như tôi đoán không sai, cả nhà họ Hoắc đều đi đến chợ Yến chứ? Nếu mẹ chồng em biết em lén đi tìm Lộc Minh Sâm, bà ta sẽ như thế nào?”

Tô Thanh Thanh nghĩ đến mẹ chồng thì sắc mặt khẽ biến. nhưng mà quyết tâm của cô ta muốn tìm Lộc Minh Sâm là rất lớn, bỗng nhiên nói, "chị, chị biết không?”

"Tôi có thai rồi.”

Tô Nhuyễn sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía bụng cô, chỉ thấy cô xoa bụng trực tiếp ngồi trên mặt đất, "Chị, chị nói xem nếu chị ở chỗ này kêu lên, chị gây ra chuyện thì Lộc Minh Sâm là bạn đời hợp pháp của chị, dù sao cũng phải ra mặt để giải quyết chứ đúng không?”

Tô Nhuyễn lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, "Cô muốn làm cái gì?!”

Tô Thanh Thanh cho rằng là đã uy hiếp được cô, đắc ý nói, "Không làm gì cả, em chỉ có việc muốn nói vài câu với Lộc Minh Sâm, chỉ cần gặp anh ấy một lần, toàn bộ quá trình nói chuyện chị ở bên cạnh nghe cũng không sao.”

"Nếu như có thể, em cũng không muốn mạo hiểm đứa nhỏ ở trong bụng, nhưng nếu chị không đồng ý, thì em cũng không còn biện pháp nào.”

Tô Nhuyễn gắt gao mím chặt môi, nhìn chằm chằm bụng cô ta sắc mặt dần dần tái nhợt...

Bỗng nhiên nghe một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, "Cô tìm tôi muốn làm gì?”

Tô Thanh Thanh sửng sốt một chút, lập tức vạn phần kinh hỉ, "Lộc Minh Sâm!”

Cô còn tưởng rằng mình phải trải qua một chút trắc trở, không nghĩ tới rằng bản thân không hề tốn chút công sức nào đã gặp được người, điều đó chứng tỏ là ông trời có mắt.

Tô Nhuyễn cũng kinh ngạc quay đầu lại, tại sao anh lại ở chỗ này?

Lộc Minh Sâm nhìn sắc mặt Tô Nhuyễn, không khỏi nhíu mày, tiến lên như là mạnh mẽ đỡ cô ngồi xuống ghế dài.

Tô Thanh Thanh nhìn thái độ che chở của Lộc Minh Sâm đối với Tô Nhuyễn, không khỏi âm thầm cắn răng, hắn đã thật sự động tâm với Tô Nhuyễn.

Không uổng công cô nghĩ hết mọi cách để đuổi theo từ chợ Yến đến, bằng không thật sự có thể để Tô Nhuyễn thực hiện được ý đồ của mình.

"Lộc Minh Sâm, anh không phải cho rằng Tô Nhuyễn thật sự thích anh chứ?" Tô Thanh Thanh mở miệng.

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đều sửng sốt một chút, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, Tô Thanh Thanh lấy đứa nhỏ ra để dụ cô, chỉ vì muốn nói loại chuyện này?

Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn liếc mắt một cái, cười lạnh nói với Lộc Minh Sâm, "Người Tô Nhuyễn yêu là Hoắc Hướng Dương, cô ấy gả cho anh chỉ vì lợi dụng anh mà thôi.”

Tô Nhuyễn thật sự mờ mịt, Tô Thanh Thanh đây là diễn kịch gì vậy?

Lộc Minh Sâm cũng rất khó hiểu, Tô Nhuyễn rất chán ghét Hoắc Hướng Dương, cho dù anh không nghiêm túc tìm hiểu cũng có thể cảm nhận được, làm sao có thể yêu Hoắc Hướng Dương.

Này thật sự là một trò cười.

Tô Thanh Thanh cũng biết mấy lời này của cô sẽ không khiến Lộc Minh Sâm dễ dàng tin tưởng, liền nói với anh chuyện khác, "Anh thông minh như vậy, mà chưa từng hoài nghi Tô Nhuyễn có gì khác thường sao?”

"Lúc trước chị ấy bảo vệ ba mình như vậy, lại rất thống hận và chán ghét mẹ ruột của mình, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chị ấy liền nhanh chóng tìm đến mẹ ruột, cũng nhanh chóng làm cho ba mình thân bại danh liệt.”

"Đừng nói cái gì mà trùng hợp, trong đó dù có hiểu lầm gì cũng sẽ không có loại kết quả này, tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp, cũng không phải trùng hợp, một cô gái chưa từng ra khỏi huyện thành làm sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy.”

"Còn có cổ phiếu." Tô Thanh Thanh nhìn chằm chằm Lộc Minh Sâm hỏi, "Đầu năm Tô Nhuyễn nói các anh đi giúp chiến hữu của anh bán cổ phiếu. Chuyện này có đúng không?”

Sắc mặt Lộc Minh Sâm không thay đổi, Tô Thanh Thanh nhìn không ra tâm tư của anh, quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, "Thật ra cổ phiếu kia là do chính chị muốn mua, có đúng không?”

Cũng không đợi Tô Nhuyễn trả lời, cô ta tiếp tục nói, "Còn có cái này.”Cô ấy chỉ vào vòng tóc đang mang trên đầu, "Cái này gọi là vòng tóc đại tràng, là thứ rất nhiều năm sau mới thịnh hành, nhưng một cô gái nhỏ cho tới bây giờ chưa từng bước ra khỏi huyện thành vì sao lại làm được?”

- À, còn có chuyện của Võ Thắng Lợi và chuyện nhà họ Ngôn vay tiền dự án, đâu phải là chuyện một cô gái hai mươi tuổi có thể làm được?

Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm, "Nhưng cô ấy lại làm không một chút do dự, rất kiên định cho rằng có thể thành công, anh có biết vì sao không?”

Tô Thanh Thanh nhìn lướt qua Tô Nhuyễn, "Bởi vì cô ấy biết trước chuyện tương lai.”

Tô Nhuyễn nhíu mày, "Cho nên, cô cũng giống như vậy biết tương lai?”

Cô ngược lại muốn biết Tô Thanh Thanh muốn nói như thế nào với mình.

Tô Thanh Thanh hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị xong trong đầu, "Đúng, tôi cũng biết, sau khi gả cho Hoắc Hướng Dương, tôi bỗng nhiên bắt đầu nằm mơ, ngay từ đầu tôi còn không hiểu lắm, về sau mới phát hiện trong mộng rất nhiều điều đều là sự thật.”

"Nhưng chỉ có một người là ngoại lệ." Cô nhìn về phía Tô Nhuyễn, "Thường là tất cả những gì có liên quan đến anh đều đã thay đổi.”

"Rõ ràng cho đến khi sắp chết chị mới tìm được mẹ ruột, rõ ràng là gả cho Hoắc Hướng Dương làm đôi vợ chồng ân ái, nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi.”

Tô Nhuyễn mặt không đổi sắc ngồi nghe, ngược lại là Tô Thanh Thanh trước sau như một miệng lưỡi giảo hoạt, nhưng mà cũng không biết cô ta bỗng nhiên làm rõ mục đích các cô đều sống lại là vì gì.

Lộc Minh Sâm cũng chưa từng nghe qua chuyện xưa ly kỳ như vậy, điều này khiến anh lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên.

Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm, "Ngay từ đầu tôi còn không rõ, vì sao đời trước chị ấy và Hoắc Hướng Dương ân ái như vậy, đời này lại lựa chọn gả cho anh.”

"Cho đến khi tôi nhìn thấy tất cả mọi thứ trong giấc mơ đó, bởi vì ngay từ đầu chị ấy đã biết rằng ông ngoại của anh sẽ để lại cho anh một tài sản khổng lồ.”

"Tôi không biết làm thế nào chị ấy thuyết phục được anh, nhưng trước khi gặp chị ấy, anh không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn?" Bởi vì trong giấc mơ, cả đời anh cũng chưa từng kết hôn.”

Trước đó, Lộc Minh Sâm vẫn cho rằng cô ta đang nói đùa, nhưng khi nghe đến đó liền không khỏi giật mình.

Tô Thanh Thanh nhìn biểu tình của anh, không khỏi cười lạnh với Tô Nhuyễn, lúc trước cô vẫn không hiểu tại sao một người máu lạnh như Lộc Minh Sâm lại bảo vệ Tô Nhuyễn như vậy, cho đến khi cô xác nhận được rằng là Tô Nhuyễn cũng sống lại.

Nếu dựa vào điều này thì có thể thông suốt được mọi chuyện, nhất định là Tô Nhuyễn biết Lộc Minh Sâm có chuyện gì đặc thù, nên lấy chuyện đó đả động đến anh.

Tô Thanh Thanh cũng không tin người có thù tất báo như Lộc Minh Sâm sau khi biết chân tướng còn có thể tiếp tục thích chị ta!

"Gần đây khi tôi mơ thấy những chuyện đó vẫn là không nghĩ ra, chị ấy và Hoắc Hướng Dương rõ ràng luôn tình cảm với nhau, nhưng lúc xem mắt lại không hề tích cực như vậy, hóa ra là cố ý muốn đẩy Hoắc Hướng Dương cho tôi, nhưng bản thân lại đi lựa chọn anh lúc ấy còn chưa có gì, đây căn bản không phải tính cách của chị ấy.”

"Sau đó tôi mới chợt nhớ lại, chị ấy biết ông ngoại anh để lại cho anh một khối tài sản khổng lồ, mà vài năm sau đó anh sẽ hy sinh." Tô Thanh Thanh nói, "Đến lúc đó chị ta có thể thuận lý thành chương kế thừa di sản mấy chục triệu của anh, sau đó lại mang theo số tiền kia đi tìm Hoắc Hướng Dương.”

"Mà lúc đó Hoắc Hướng Dương cũng đã phát tài, thậm chí chị ấy còn không cần phải chịu khổ đi theo anh ta." Tô Thanh Thanh nghĩ đến bản thân nửa năm nay đi theo Hoắc Hướng Dương làm ở miền Nam, không thể không bội phục tính toán tỉ mỉ của Tô Nhuyễn, so với cô mạnh hơn nhiều, "Từ đầu đến cuối chị ấy chỉ cần ngồi hưởng thụ, chính là ngồi mát ăn bát vàng!”

Bản thân Tô Nhuận nghe xong cũng phải sửng sốt, cô thật sự cảm thấy Tô Thanh Thanh có đầu óc suy diễn như vậy mà không đi làm biên kịch thì thật sự quá đáng tiếc.

Tô Thanh Thanh không để ý tới Tô Nhuyễn, chuyện quan trọng nhất hiện tại của cô là thuyết phục Lộc Minh Sâm, không thể để cho kế hoạch của Tô Nhuyễn thành công.

Để gia tăng mức độ tin cậy, Tô Thanh Thanh nói với Lộc Minh Sâm, "Ông nội của anh vào cuối năm nay, mùng ba tháng mười một sẽ qua đời.”

"Những cổ phiếu mà Tô Nhuyễn mua ở thành phố Thân, tháng hai năm sau sẽ bắt đầu giảm mạnh.”

“Anh có thể chờ xem những gì tôi nói hôm nay có thành thật hay không!

Không thể không thừa nhận, Tô Thanh Thanh đánh bài này rất tốt, chỉ cần là cá nhân nghe thấy đều sẽ hoài nghi, mà chỉ cần chờ có nửa năm tới, những chuyện này đều có thể được nghiệm chứng.

Nếu Tô Nhuyễn thật sự là loại người như cô ta nghĩ, chỉ sợ rất nhanh thôi sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Lộc Minh Sâm mà cái gì cũng không thể chối được.

Kịch bản trong đầu Tô Thanh Thanh đã phác họa luôn đến lúc đó rồi, cô ta đắc ý nhìn Tô Nhuyễn nói, "Tô Nhuyễn, đừng mơ giấc mơ xuân thu to lớn của chị nữa, đúng là Hoắc Hướng Dương chung tình, nhưng giờ cũng không phải là chung tình với chị, chị đã bỏ lỡ anh ấy, mà người anh ấy yêu đời này là tôi.

Hơn nữa...”

Tô Thanh Thanh hạnh phúc vuốt ve bụng, "Chúng tôi còn có đứa bé...”

Cô vừa đắc ý vừa thương hại nhìn Tô Nhuyễn, “Còn chị ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh được.”

Tô Nhuyễn tựa lưng vào ghế không nói lời nào, Tô Thanh Thanh tự giác chọc vào cái chân đang đau đớn của cô, "Tô Nhuyễn, anh Hướng Dương thực rất thích trẻ con “

"Chắc chị không biết, sau khi chị chết đi, anh ấy lập tức dẫn về hai đứa nhỏ, một đứa sáu tuổi, và một đứa tám tuổi, là hai cô gái khác sinh cho anh ấy, đều được nuôi rất cẩn thận.”

Cô ta sờ bụng, "Thứ chị không thể cho được anh ấy, nhưng tôi đều có thể cho anh ấy, cho nên tôi sẽ không để chị phá hư hạnh phúc của chúng tôi.”

Tô Thanh Thanh thấy Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào bụng mình, có chút sợ cô sẽ chó cùng rứt giậu làm tổn thương đứa nhỏ của mình, quyết định nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này, cuối cùng nói với Lộc Minh Sâm, "Dù sao tôi cũng mơ thấy những thứ này, không đành lòng để anh bị lừa, cũng là muốn bảo vệ gia đình của tôi, cho nên đến nói cho anh biết một tiếng, anh tự mình xem xét đi.”

"Còn nữa, " Tô Thanh Thanh trước khi đi còn thêm cho mình thêm một ít lợi thế, "Nếu như anh muốn biết cái gì về chuyện tôi mơ thấy thì tôi đều có thể nói cho anh biết, anh có thể tùy thời liên lạc với tôi.”

Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên Tô Nhuyễn mở miệng, "Tô Thanh Thanh, nếu cô muốn bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, gần đây liền sống an ổn một chút, không nên để ý tới những người phụ nữ không quen biết kia”.

Tô Thanh Thanh liền cảnh giác nhìn cô, “Chị muốn làm gì? Tôi nói cho chị biết, con tôi có xảy ra vấn đề gì không hay, tôi đều sẽ tính sổ lên đầu chị.”

Tô Nhuyễn bi thương nhìn cô, không nói gì nữa.

Tô Thanh Thanh nhíu nhíu mày, bước nhanh rời đi.

Tô Nhuyễn có chút mất sức tựa vào lưng ghế, sắc mặt hơi trắng bệch, theo bản năng vuốt ve bụng dưới, cho dù qua nhiều năm như vậy, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này cũng chưa bao giờ có một khắc biến mất.

Lộc Minh Sâm ngồi xuống bên cạnh, một lúc lâu sau, bỗng nhiên hỏi, "Trong mộng của cô ta, kiếp trước của anh, cuộc sống không tốt sao?”

Tô Nhuyễn biết không thể gạt được anh, có Tô Thanh Thanh chứng minh, sơ hở của cô quả thật không ít, lúc này cũng không có sức lực gì để đi nói dối, bất chấp tất cả nói, "Ừm, không tốt, vô cùng không tốt.”

Lộc Minh Sâm trầm mặc, thật ra có thể đoán được, không có Lý Nhược Lan, không có anh, một cô gái nhỏ hai mươi tuổi như cô sống dưới bàn tay của người cha như Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, mà Hoắc Hướng Dương, cho dù chỉ gặp qua vài lần, cũng biết đó không phải là người tốt...

Lộc Minh Sâm lại hỏi, "Cô ta nói chuyện em qua đời, là chuyện lúc nào.”

"Bốn mươi mốt tuổi, hẳn cũng có thể xem như mệt chết đi, thật ra là có chút giống như anh, đối với thế giới này không có lưu luyến gì."Cô nhìn vẻ mặt đại biến của Lộc Minh Sâm thì cô buồn cười nói, "Anh lo lắng cái gì, lúc em chết thì anh đã sớm chết rồi.”

Nói đến đây lại nhịn không được cười lạnh, "Anh còn không bằng em, chỉ vì nhà bên nội đáng ghê tởm của anh, ba mươi mốt tuổi hy sinh trên chiến trường. Làm hại rất nhiều người đau khổ cho anh.”

Lộc Minh Sâm khàn giọng nói, "Cũng bao gồm cả em sao?”

"Em?" Chỉ sau khi anh hy sinh thì em mới biết anh. Tuy nhiên chính là vì anh cứu em một mạng từ trong tay bọn bắt cóc, anh lại nhìn thấy em muốn kiếm tiền, liền đem nhiều tiền cho em như vậy, nhờ em giúp anh nuôi những huynh đệ cùng là cô nhi kia khiến em mất bao nhiêu công sức đấy.”

Dứt lời cô thở dài đứng lên, "Tóm lại thì thêm một đời vẫn là chuyện tốt, đời này anh đừng vì nhà nội kia mà chết là được rồi, em cũng sớm đã tìm được mẹ rồi, đời này em liền muốn sống thoải mái, kiếp trước em quá mệt mỏi rồi, cũng chưa từng được đi học và hưởng thụ qua nhiều thứ.”

"Tuy nhiên có một điểm em cảm thấy sự kiên trì của anh là đúng, đừng yêu đương đừng kết hôn, thứ kia vừa thương tâm vừa mệt muốn chết, cho nên chúng ta hợp tác như vậy rất tốt.”

"Được rồi, em trở về trước đây, nghe giọng điệu của Tô Thanh Thanh thì không biết cô ta sẽ làm loạn ở đâu nữa." Cô nói trong khi đang muốn rời đi, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt.

Tô Nhuyễn sửng sốt một chút, quay đầu lại liền nhìn thấy Lộc Minh Sâm nhìn cô thật sâu, cổ tay bị một sức lực mạnh mẽ kéo, lảo đảo một chút liền ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của Lộc Minh Sâm, sau đó cô bị anh ôm thật chặt vào lòng.

Chương kế tiếp