Xuyên Không Rồi, Làm Phú Bà Thôi

Chương 2
Nói xong những lời này, tôi cũng không để ý tới Triệu Uyển nữa, hình như cô ta sắp khóc rồi, cô ta chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Không có ai rảnh để an ủi cô ta, mọi người đều rất bận rộn, tập đoàn Trình đưa ra mức lương hậu hĩnh, nhưng công việc cũng rất nhiều.

Sau khi nói ra những lời đó, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.

Trong nguyên tác, Lâm Tư Thanh không thích Triệu Uyển, phần lớn nguyên nhân là vì cô cảm thấy nữ chính không xứng với Trình Phong, không cùng đẳng cấp, chính vì điều này mà cô đã làm rất nhiều chuyện quá đáng.

Chẳng hạn, để châm ngòi ly gián hai người họ mà dùng quyền thế và lợi dụng mối quan hệ giữa hai gia đình để ép hôn sự....

Đó không phải là vấn đề lớn, bây giờ Lâm Tư Thanh, người đã không còn liên quan gì với Trình gia, là một Lâm Tư Thanh tự do,hoàn toàn mới.

Phải tránh xa nam nữ chính để giữ lấy cái mạng nhỏ này.

Tôi gọi tài xế đến đón tôi, về đến nhà tôi lại thở dài, Lâm Tư Thanh có phải là con gái ruột của tác giả không?

Biệt thự trông hệt như lâu đài trước mặt bạn này thực sự tồn tại à?

Để theo đuổi một người đàn ông, tôi vậy mà phải làm thư ký quèn trong công ty của người khác thay vì là một tiểu thư nhà giàu?

Lại còn là vì một người đàn ông không yêu mình, đây không phải là mù quáng trong tình yêu đây sao?

"Lão gia, Tiểu thư, tiểu thư trở về rồi!"

Vừa bước vào cửa, quản gia đột nhiên hét lên, giọng điệu ba phần kích động, bảy phần hưng phấn. =)))

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình giống như con cừu nhỏ lạc đường và đột nhiên một ngày tìm được đường về nhà...

"Tư Thanh về rồi sao?"

Từ trên cầu thang, một người phụ nữ vội vàng đi xuống, sắc mặt mừng rỡ nhưng vẫn rất tao nhã, đây chính là mẹ của Lâm Tư Thanh, Lý Huệ Lan.

Giây tiếp theo, tôi bị ôm vào lòng:

"Tư Thanh, thằng Trình Phong không thích con là vì nó có mắt như mù.

Tư Thanh chúng ta là tốt nhất, người đàn ông tốt nhất mới xứng với con."

"Tuần sau là sinh nhật con. Mẹ sẽ tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng và mời tất cả những người nổi tiếng trong giới kinh doanh đến. Chắc chắn khi đó sẽ có người hơn Trình Phong xuất hiện!"

Ở trong vòng tay của mẹ, tôi liền cảm thấy được sự ấm áp và an tâm.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình, bây giờ đột nhiên có cha mẹ, đương nhiên tôi vui điên đi được.

“Vâng, vâng, nghe theo mẹ hết thôi.”

Tôi rất ngoan ngoãn đồng ý ý kiến tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng đáng tiếc không biết rằng vì lời nói hôm nay mà hôm đó tôi mệt rã cả người....

"Ồ, cuối cùng thì con cũng đồng ý rồi. Mẹ đang chuẩn bị đây, chúng ta không có nhiều thời gian, phải viết thiệp mời gửi cho người khác. Chúng ta cũng cần tìm người trang trí địa điểm...và của chúng ta….."

“váy còn phải nhờ nhà thiết kế tùy chỉnh, tuy thời gian có chút eo hẹp nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì..."

Tôi bất lực nhìn mẹ tôi, người vừa nhiệt tình với tôi, quay lưng lại với tôi và bỏ đi lo cho hôm tổ chức sinh nhật cho tôi...

Tiệc sinh nhật là của tôi nhưng mọi thứ đều do mẹ quyết định hết.

Động tác của mẹ thanh thoát, uyển chuyển như Bạch Nữ Vương trong Alice in Wonderland.

Vào ngày sinh nhật của tôi, tôi thực sự đã chết lặng.

Tôi đã giữ nguyên tư thế trước gương trang điểm suốt hai tiếng đồng hồ, bị nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm thao túng...

Đây là nỗi khổ của người giàu...

Tôi nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nhắm mắt ngủ thiếp điqq1, ai dè kiểu tóc mà nhà tạo mẫu làm cho tôi mất cả một buổi sáng, có tin được không?

Đến trưa tôi ăn gì đó để lót bụng rồi tiếp tục ngồi đó, ngoại trừ việc đi vệ sinh, mông tôi không bao giờ cử động, cảm giác ê mông quá trời luôn...

Cuối cùng, sau khi được nhà tạo mẫu, trang phục và nghệ sĩ trang điểm một hồi, tôi nhìn người trong gương và sững sờ một lúc.

Lâm Tư Thanh xinh đẹp, không phải ngày đầu tiên tôi biết, đây chỉ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ đẹp như tiên nữ của cô ấy trong gương.

Tính cách của Lâm Tư Thanh luôn là một bông hoa trên núi cao, một vẻ đẹp lạnh lùng, người trong gương chỉ được trang điểm phù hợp để làm mờ đi sự lạnh lùng và sắc bén phi nhân tính.

Đặc biệt là đường kẻ mắt có tác dụng làm tan sự lạnh nhạt của đôi mắt, toát lên vẻ tinh tế và quyến rũ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Tư Thanh đẹp như vậy, không khỏi có chút choáng váng.

"Ồ, con gái của ta quả thực là xinh đẹp nhất, không tệ. Lần này thật hiếm có khi con chịu nghe lời thợ trang điểm và tạo mẫu. Con tôi xinh đẹp quá ~"

Tôi nhìn mẹ từ từ đi tới, mỉm cười: “Mẹ xinh hơn chứ, con gái sao mà sánh lại được với mẹ~”

“Tư Thanh thật dẻo miệng, toàn biết cách làm mẹ vui ”

"Mẹ ơi, bố đâu rồi?" Tôi nhìn quanh, không thấy bố Lâm hay cằn nhằn đâu, có chút kỳ lạ.

Một tuần qua tôi đã có được tình cảm của cả bố với mẹ.

Đúng vậy, thứ tình cảm mà đời trước tôi chả bao giờ có được.

Hình ảnh yêu thương nhau của bố và mẹ đã khắc sâu vào tâm trí tôi, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy mẹ đang đi một mình tới đây.

"Có người bạn cũ của bố con tới và họ đang trò chuyện."

"Bạn cũ nào? Con có biết người đó không ạ?"

"Con biết ông ấy, nhưng có thể con không nhớ. Chú Lục là người đã đến nhà chúng ta vào ngày sinh nhật năm tuổi của con."

Sinh nhật năm tuổi…

Mặc dù tôi xuyên không và nhận được ký ức củavLâm Tư Thanh, nhưng tôi không có phần này trong ký ức. Làm ơn...

"Không nhớ cũng không sao, lúc đó con còn nhỏ, sau này có thể gặp lại sau mà."

Vẻ mặt của Lý Huệ Lan rất hoài niệm, xem ra chú Lục nhất định là bạn thân của bố mẹ cô.

"Được rồi, đến lúc chúng ta ra ngoài rồi. Chúng ta là nhân vật chính, không thể đến muộn được."

Tôi được Lý Huệ Lan dẫn ra ngoài, tôi bắt chước bà ấy với nụ cười đoan trang và lịch sự, chào đón những vị khách đã đến.

Lý Huệ Lan quả thực là một người hướng ngoại, chuyện gì cũng có thể nói, thậm chí còn có quan hệ sôi nổi với những tiểu thư đó.

Vừa nghe, đôi mắt nhỏ của tôi không khỏi đảo quanh, nhìn thấy đồ ăn bên cạnh, trong lòng có chút...

Chà, nước miếng tôi vô thức chảy ra từ khóe miệng…

Tôi đói, thực sự, đói đến mức da bụng sắp dính vào lưng luôn rồi.

Khi không có ai chú ý, tôi lặng lẽ đi đến góc tường, cầm đĩa lên rồi đi về phía bàn đồ ăn yêu thích của mình.

Ah! Bánh Matcha ngon quá đi mất~

Ah! Bánh quế này cũng ngon quá đi~

Ah! Bánh có nước cốt dừa này cũng ngon nữa~

.....

Đột nhiên, một đĩa tôm càng xanh sốt cay cách đó không xa thu hút sự chú ý của tôi, tôi bước tới đó nhưng giữa đường lại bị người ta đụng phải.

“Ối, tôi xin lỗi, tôi, tôi không cố ý…”

Ly rượu vang đổ vào váy tôi, tôi nhìn qua nghĩ thầm, ôi, đây chẳng phải là người quen đây sao?

"Lâm, cô Lâm,...". Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

"Tôi xin lỗi, để tôi giúp cô lau."

Thấy Triệu Uyển muốn lại gần, tôi lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách:

"Không được, vết rượu vang đỏ khó lau lắm, tôi đi thay bộ khác cho rồi."

Chỉ tiếc là bộ váy này là hàng cao cấp chỉ mới mặc vài tiếng đã bẩn mất rồi.

Tôi vòng qua cô ấy và đi về phía đĩa tôm, không có gì có thể ngăn cản tôi chạy về phía những con tôm thơm ngon đó được!

"Cô Lâm, để tôi giúp cô. Dù sao là tôi vô tình gây ra rắc rối. Xin cô Lâm cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi, hay là để tôi trả tiền cái váy được không?"

Triệu Uyển lại bước lên để bày tỏ sự hối lỗi.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn mấy bước cuối cùng cách đĩa tôm bị chặn lại.

"Cô muốn bồi thường phải không? Được, tuy tôi không biết giá của chiếc váy này, nhưng nó được nhà thiết kế hàng đầu K thiết kế riêng cho tôi. Chỉ riêng điều này thôi đã có ý nghĩa rất lớn, chưa kể đây là tôi hôm nay, 23 tuổi. Chiếc váy sinh nhật, là một thiết kế riêng cao cấp do nhà thiết kế K thực hiện, đã có giá trị gần 100.000 đô la Mỹ. Cô có chắc mình có đủ khả năng chi trả cho nó không mà tỏ vẻ?”

Triệu Uyển rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát, như thể cô ấy nghĩ rằng tôi đang cố tình làm khó cô ấy và bắt đầu sụt sịt khóc.

"Cô Lâm, tôi biết cô không thích tôi, nhưng cô không thể làm tôi xấu hổ như thế này... Sao một chiếc váy lại có giá gần một trăm nghìn đô la được..."

Tôi bực bội nhìn cô ấy và mọi người đã tụ tập xung quanh để hóng chuyện.

Cũng dễ hiểu thôi, trước đây tôi cũng không tin điều đó, sự nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi, nhưng bây giờ, một bộ Haute couture trị giá 100.000 đô la thực sự có thật...

"Lâm Tư Thanh, cô lại muốn làm gì Triệu Uyển?"

Ầu, quy luật của tiểu thuyết lãng mạn là khi nữ chính gặp khó khăn, nam chính nhất định sẽ xuất hiện cứu giúp, nói cách khác chính là nhờ cái hào quang của nữ chính.

Tôi nhìn Trình Phong, người bước ra khỏi đám đông và vô duyên vô cớ buộc tội tôi, hắn ta cảm thấy uất ức thay cho Lâm Tư Thanh.

Thật là, tình cảm của “tôi” trước đây đã bị ném cho chó gặm...

"Tôi muốn làm gì cô ấy ư? Anh Trình, anh hỏi cô ấy và những người xung quanh xem cô ấy vừa làm gì?"

Tôi vốn dĩ chỉ muốn ăn một đĩa tôm! Tôi đã làm gì ai đâu?!

Tại sao lại có người có thể vô ý làm bẩn váy của chủ tiệc cơ chứ? Tôi đã nói cô ta không cần trả tiền nhưng cô ta vẫn kiên quyết muốn trả tiền, ừ, sau khi tôi báo giá rồi, cô ta không đủ khả năng bồi thường và sau đó cô ta nói như thể tôi cố ý muốn làm cô ta bẽ mặt vậy.

Mà người nào đó biết được bạn gái mình bị bắt nạt, chưa nghe rõ đầu đuôi tai nheo gì liền trách móc tôi...

Nếu gặp phải một người như vậy, thử hỏi ai có chịu nổi không?

"Cậu Trình, chính cô gái này đã làm đổ rượu vang vào người cô Lâm. Vốn cô Lâm không để bụng nhưng cô gái này cứ đi theo và đòi bồi thường. Nhưng sau khi nghe số tiền bồi thường, cô nói rằng cô Lâm đang cố ý làm khó cô ấy, vậy thì..."

Sau khi nghe người hóng chuyện giải thích, Trình Phong xịt keo luôn, Triệu Uyển không phải là con nhà giàu, cô luôn sống tiết kiệm và chưa bao giờ biết được giá trị của những bộ đồ của người giàu đáng giá bao nhiêu...

"Triệu Uyển không có ý đó, chỉ là cô biết cô ấy không phải nhà giàu có gì, vậy tại sao cô lại yêu cầu cô ấy bồi thường? Tại sao cô lại hạ thấp cô ấy như vậy?" (muốn chưởng vô cái mặt thằng nam chính dễ sợ)

Trình Phong vẫn nói những lời như vậy với vẻ mặt u ám, có lẽ là vì mỹ nhân sắp khóc trong lòng hắn.

Nghe xong tôi tức giận muốn hộc má.u, sao lại có một nam chính ngu ngơ đến thế nhỉ?!

Ngay khi anh ta định trả đũa lại tôi, một giọng nói rất nam tính cắt ngang lời nói của ann ta:

"Anh Trình anh sai rồi?"

"Rõ ràng là cô gái trong ngực anh đang nằng nặc đòi bồi thường cho Lâm đây, nhưng rõ ràng cô ấy không có tiền bồi thường nên mới khóc."

Tôi nhìn lại và thấy người đàn ông đó đi xuyên qua đám đông, tay trái cầm ly rượu vang đỏ lắc lư một cách bất cẩn, đầy quý phái, lạnh lùng và xa cách.

Anh ấy đứng cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi, nhìn khuôn mặt anh ấy khiến tôi lập tức đỏ mặt.

Tôi không phải là người hay nhìn mặt bắt hình dong nhưng tôi cảm giác như mình đã yêu ngay từ lần đầu gặp mặt.

"Tư Thanh, đừng sợ, có tôi ở đây."

Anh nửa ôm tôi, đứng bên cạnh làm người bảo vệ, nhìn thẳng vào Trình Phong đối diện tôi.

Nghe có vẻ giống người quen nhưng tôi không có ấn tượng gì, nhưng ai có thể cưỡng lại sự tiếp cận của một anh chàng đẹp trai tuyệt sắc?

"Anh Lục? Đây là chuyện giữa cô ấy và tôi. Xin anh Lục đừng can thiệp."

Trình Phong nhìn những người đột nhiên xuất hiện, luôn cảm thấy có gì đó không thể khống chế được, hắn không thích loại cảm giác này...

“Ồ?” Người họ Lục đột nhiên cúi đầu nhìn tôi: “Tư Thanh, giữa hai người có chuyện gì à?”

Trong đôi mắt sáng như sao ấy có chút đe dọa, tôi rùng mình, nhanh chóng phủ nhận: “Không, tôi không quen anh ta.”

"Anh Trình có nghe thấy không? Tư Thanh của tôi nói tôi không quen anh."

"Lâm Tư Thanh, cô giỏi thật. Ngày xưa Cô từng nói rằng cô chỉ thích tôi, nhưng bây giờ cô lại đang mỉm cười nịnh nọt trong vòng tay của người đàn ông khác."

Trình Phong không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm tôi.

Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và từng thấy những người không duyên dáng, không những không duyên dáng mà còn nhỏ mọn và ghê tởm, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ở Trình Phong.

Khi tôi còn đang chửi Trình Phong trong lòng, đột nhiên cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình siết chặt, người đó dường như đang kìm nén cơn tức giận...

"Anh Trình cũng đã nói là ngày xưa, ngày xưa ai mà chả không có chút ngu dốt nào đó? Ngày xưa em ấy không có mắt để nhận biết người."

Tôi được an ủi liếc nhìn người bên cạnh rồi nghĩ thầm.

Anh chàng đẹp trai hãy chú ý, thứ anh đang ôm là eo của tôi chứ không phải bao cát!

"Đương nhiên, anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền toái, đương nhiên trong đó bao gồm Triệu tiểu thư trong lòng anh."

"Bất quá, Triệu tiểu thư, về sau xin hãy cẩn thận một chút. Hôm nay vô tình làm đổ rượu vang đỏ lên người tôi cũng không có gì to tát, nhưng ngày nào đó đừng làm đổ cà phê lên người bạn đời của mình."

Triệu Uyển khóc đến mức cảm giác sắp chết, tôi nhìn rất khó chịu.

"Còn nữa, không có chuyện gì thì đừng khóc. Hôm nay tôi rõ ràng là người xui xẻo. Tôi là người bị hại. Tôi thậm chí còn không khóc. Tại sao cô Triệu đây lại khóc trước?".

Tôi cười lạnh nhìn cô ấy, thật sự không biết cô ấy có điểm gì tốt mà có thể chiếm được tình cảm chân thành của nam chính...

"Lâm Tư Thanh, đừng quá đáng!"

"Trình Phong! Hãy chú ý đến sự giáo dục của con." Cha của Trình Phong vội vàng bước qua đám đông.

"Tư Thanh, chú thực sự xin lỗi, là Trình Phong không hiểu chuyện, coi như nể mặt chú đừng để bụng nó. Chiếc váy của con bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho con, coi như xin lỗi vụ việc của thằng nhóc kia nhé”

Tôi mỉm cười lịch sự và từ chối lời đề nghị bồi thường của ông ấy.

Tôi luôn cảm thấy cảnh này hơi giống cảnh trẻ con đánh nhau, một bên thua cuộc, không chịu thuyết phục và nhờ phụ huynh giúp đỡ...

Đúng là nhà họ Lâm và nhà họ Trình là bạn bè gia đình, bố Trình và mẹ Trình đối xử với tôi rất tốt nên tôi phải nể mặt họ…
Chương kế tiếp