Xuyên Không Rồi, Làm Phú Bà Thôi

Chương 3
Trò hề dừng lại và tôi trở lên lầu và thay một chiếc váy khác.

Đúng vậy, không chỉ có một bộ váy, mà từ đầu tôi đã chọn là hai bộ váy tuy nhiên bộ váy tôi thay bây giờ thực sự hơi hở hang nên tôi chả muốn mặc nó một chút nào.

Đường cắt may bó sát, hở lưng rộng và xẻ cao khiến tôi có cảm giác như đang phơi bày bản thân mỗi khi di chuyển... Thực sự rất bất an...

Mặc dù ngay cả mẹ tôi cũng nói bộ này đẹp nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng...

Giờ thì hay rồi, tôi không thích nó nhưng tôi vẫn phải mặc chiếc váy này…

Trở lại tầng dưới, đến cầu thang, tôi được một người quen lôi vào góc.

"Anh Lục?"

Không…lẽ nào anh ta muốn cướp của cải hay quấy rối tình dục? Anh kéo tôi vào một góc vắng mà không nói một lời và tôi tỏ ra hoảng hốt!

“Lục Thần.” Anh ấy trầm ngâm nhìn tôi, trong mắt dường như có chút cảm xúc nào đó trào ra.

“Không có váy khác à?”

Tôi lắc đầu.

Nhìn này, tôi biết mà, tôi biết chiếc váy này trông không đẹp mà!

Thế nên bây giờ người ta tóm lấy tôi và không cho tôi gặp ai cả!

“Trong nhà máy điều hòa lạnh lắm, em mặc nên mặc thêm áo khoác của anh.”

Lục Thần nhanh chóng cởi áo vest khoác lên vai tôi, giam tôi trong vòng tay của mình.

Woohoo, thật ga lăng, tôi cảm động quá a

"Tại sao anh lại đối tốt với tôi..."

Tôi hỏi những nghi ngờ trong lòng.

Không ngờ Lục Thần lại có vẻ khó chịu, anh ta chống hai tay vào tường, ngay bên cạnh tôi.

Có tiếng tay đập mạnh vào tường, tim tôi chợt đập loạn xạ.

"Lâm Tư Thanh, em đúng là đồ không có lương tâm."

"Em thực ra đã quên mất. Đúng rồi, lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều này từ lâu rồi. Hồi bé em đã từng gọi tôi là anh trai nhỏ..."

Ah?

Vậy đây là tình yêu con nít à?

Vậy là, đã có một thời gian tôi thích anh ấy??

Tôi là loại cặn bã gì vậy? Tôi thực sự đã quên anh ta à?

"Anh trai nhỏ?"

"Ừm."

Lục Trần giọng nói trầm thấp, yết hầu lúc lên lúc xuống, ánh mắt quét qua môi tôi, có ẩn ý gì đó không rõ ràng, ánh mắt trần trụi của anh ấy khiến tôi vô thức che miệng lại.

"Đi nào."

Lục Thần không làm gì cả, anh nắm tay tôi đi về phía đám người.

"Hả? Lục Thần đến rồi. Cậu có thấy Tư Thanh không?"

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi cố thò đầu ra từ phía sau Lục Thần, nhưng...

Quên đi, nhìn bóng lưng cường tráng trước mặt, tôi đành bỏ cuộc, tôi núp cả người mình vào cái bóng của anh ta.

"Ta còn nhớ rõ cháu khi còn nhỏ, Tư Thanh luôn theo đuổi cháu, nói lớn lên sẽ cưới anh trai nhỏ, đáng tiếc nhà cháu lại xảy ra chuyện, cháu ra nước ngoài, nếu không cháu và Tư Thanh có lẽ đã ở bên nhau từ lâu rồi."

Ừm?

Gì?

Có phải tôi là một người mắc chứng cuồng yêu khi còn nhỏ phải không?

À cái này...

"Dì Lan, Tư Thanh tới rồi."

Lục Thần xấu hổ bước sang một bên, để lộ ra tôi người đang mặc bộ đồ quá cắt xẻ đang ngơ ngác...

"mẹ……"

Có ai như mẹ mà vạch trần khuyết điểm của con gái mình trước mặt trai đẹp không?

Mẹ không sợ tôi mất mặt sao?

"Ồ, hóa ra hai đứa đã quen nhau từ lâu rồi! Thế mà ta lại lo lắng rằng các con có thể không nhận ra nhau sau một thời gian dài không gặp. Khi cháu còn nhỏ đã nhìn thấy cháu, ta đã nghĩ cháu và con gái ta sẽ là một cặp đôi hoàn hảo. Bây giờ con gái ta đã trưởng thành, ta giao nó cho cháu chiếu cố nhé.

Tôi nghĩ mẹ tôi giống như bà mối hàng trăm năm không giao dịch, bây giờ bà ấy đang cố gắng rất nhiều để ghép đôi Lục Thần và tôi.

Phải đến cuối bữa tối, tôi mới gặp được chú Lục huyền thoại.

Gen di truyền quả thực rất mạnh mẽ, Lục Thần và cha anh ấy đều là những người cực phẩm, một người là anh tuấn, một người là ông chú đẹp trai.

A, thật sự rất bắt mắt~

“Lần này cậu sẽ không rời đi sau khi trở về Trung Quốc phải không?”

Tôi nhìn mẹ- Lý Huệ Lan đang trò chuyện với một người phụ nữ, tôi đoán đó là mẹ Lục.

"Được rồi, mọi việc ở nước ngoài đã giải quyết xong, tớ sẽ chuyển về đây, ở bên cạnh cậu."

"Tốt rồi, đã lâu chúng ta không nói chuyện vui vẻ, cậu mới về, nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp sao? Hai ngày tới cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Nó cũng mang lại cho cậu cảm giác thoải mái."

Hai bạn trẻ nhà ta lại có thêm cơ hội thân thiết ~"



Mẹ, câu cuối cùng của mẹ thật ra không cần hạ giọng, dù sao giọng mẹ cũng gần như lớn, dù có bị đè nén hay không, con vẫn có thể nghe thấy...

"Những gì cậu nói có lý. Tớ sẽ nói chuyện với Lão Lục,ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý." – mẹ Lục nói

"Được rồi, tớ sẽ đi sắp xếp phòng ngay, buổi tối chúng ta sẽ vui vẻ ôn lại chuyện xưa."

Ừm, tôi chỉ là người dư thừa...

Hai người này phớt lờ tôi và bỏ đi...

đi mất……

TÔI:???

"Tư Thanh, sao con còn ở đây? Con bé ngốc nghếch, con không cần đợi ở đây để chào hỏi dì đâu. Chỉ cần giúp dì chăm sóc Lục Thần là được. Tính tình thằng bé trầm tính, ít nói, con nên quan tâm nó nhiều một chút."

Dì Lục hình như cuối cùng cũng nhớ ra tôi, quay người nói vài câu rồi rời đi không thèm ngoảnh lại.

Tôi nhìn Lục Thần huyền thoại, người trầm tính và ít nói...

Dì ơi, dì gọi người vừa mới giúp con giải vây, cãi nhau tay đôi với Trình Phong là người trầm tính và ít nói đó à?

Vậy thì tôi nghĩ có thể tôi là một kẻ sát nhân...

"Tư Thanh, con tới vừa đúng lúc, con có thể dẫn Tiểu Thần đi dạo, chú Lục của con và ta có chuyện muốn nói, tránh làm Lục Thần chán nản."

ừm

Thôi, tôi hiểu rồi, tôi không dư thừa, nhưng tôi là cục gạch, tôi cần phải di chuyển đến bất cứ nơi nào mọi người cần…

"Được rồi, bố, chú Lục, hai người có thể từ từ trò chuyện trong khi con đưa anh Lục Thần đi loanh quanh."

Tôi nở một nụ cười dễ thương với Lục Thần và đưa Lục Thần đi dạo trong vườn.

Suốt đường đi rất im lặng, anh ấy không nói gì và tôi cũng không nói gì.

Ánh trăng đêm nay sáng rực, xuyên qua cành lá, rơi xuống dưới chân, tựa như đang đi trong dòng suối, lòng tôi bình yên đến khó tả.

Đi một đoạn đến ao cá, tôi cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống ghế dài, Lục Thần đứng ở phía sau.

“Anh không ngồi xuống một lát à?”

Tôi quay lại nhìn người đàn ông cao lớn, ngay cả ban đêm, người đàn ông này cũng quá đẹp trai, giống như được ông trời yêu thương, ánh trăng luôn chiếu vào người, dường như sẽ phát sáng.

"Tôi không mỏi, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi."

Tôi gật đầu nhìn đàn cá đang tranh giành thức ăn trong ao cá.

"Hồi nhỏ tôi có thường chơi với anh không?"

"Ừm… luôn đi theo sau."

Rõ ràng là Lục Thần thực sự không nói nhiều.

"Vậy là tôi nói muốn cưới anh là thật sao?"

"Ừm."

Chà, có vẻ như nó là thực sự.

“Vậy anh có đồng ý không?”

"Được."

?

???

Được là í gì?

ẫm ờ ẫm ờ định chọc tức tôi hay gì.

“Anh có đồng ý hay không?”

"Em biết câu trả lời rồi còn hỏi."

Lục Thần sắc mặt không ổn, có vẻ tức giận.

"Tôi không nhớ. Tôi mới 5 tuổi phải không? Làm sao tôi có thể nhớ lâu như vậy?"

"Cho nên em thật nhẫn tâm, Lâm Tư Thanh. Chẳng những quên tôi, còn theo đuổi nam nhân khác, lại còn làm thư ký cho người ta?"

Lục Thần mơ hồ cảm thấy tóc mình chuyển sang màu xanh cũng ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào tôi. (anh nhà nghĩ bị chị cắm sừng á))

"A ha ha ha, hôm nay trăng tròn, cũng muộn rồi, chúng ta nên về sớm nghỉ ngơi đi."

Cảm giác như đang bị một con sói nhắm đến, tôi nhanh chóng đứng dậy và quay trở lại.

Anh đi theo tôi, mãi đến khi về phòng tôi mới nhận ra chiếc áo vest của anh vẫn còn trên người…

Quên đi, ngày mai trả lại...

Tôi trằn trọc trên giường, nghĩ về Lục Thần, cuối cùng ngủ thiếp đi nhưng lại mơ về tuổi thơ của mình.

Một cô bé năm tuổi đi theo một cậu bé khoảng mười tuổi, tiếng gọi “cưa cưa” sắc sảo của cô khiến trái tim mọi người rung động.

"cưa cưa, đợi em..."

"Anh ơi, làm ơn đi chậm lại..."

“Đừng theo sau tôi nữa.”

Cậu bé rất thờ ơ, nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ của cô bé, anh không khỏi bất lực a.

"Hehe, anh ơi, chơi với em nhé~"

...Cậu bé cam chịu bế cô bé và cùng nhau bước đi.

"Anh ơi, sau này em có thể cưới anh không?"

“Mẹ nói, sau này nếu em cưới anh, em có thể ở bên anh mỗi ngày ~”

Vẻ mặt của cậu bé có chút tò mò, cô bé chỉ mới 5 tuổi, cô không biết hôn nhân là gì, nhưng cậu đã 10 tuổi và là người lớn, cậu biết hôn nhân là chuyện cả đời.

"Em muốn ở bên anh mỗi ngày à?"- cậu bé hỏi

Giống như bố và mẹ, họ ở bên nhau hàng ngày phải không?

"Em đồng ý!"

"Tại sao?"

"Bởi vì cưa cưa đối với em rất tốt, bởi vì anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp! Thậm chí còn đẹp hơn cả con của chú Trình!"

Cậu bé nhìn cô bé trước mặt, suy nghĩ rất nhiều.

"Em sẽ cưới anh trai a và làm cô dâu của anh nha!"

"Được."

Tôi thức dậy với một sự khởi đầu.

Câu nói trong giấc mơ trùng lặp với câu vừa rồi, tôi hiểu rồi...

Tim tôi đập thình thịch, ý anh là gì?

Nếu, nếu anh ấy không có tình cảm với tôi thì anh ấy sẽ không nhắc đến những điều này.

Anh ta nhắc đến chuyện đó hai lần, hai lần như thể đang buộc tội tôi là một kẻ cặn bã.

Anh nhớ tất cả mọi thứ, kể cả việc Lâm Tư Thanh đã quấy rầy anh, đòi làm cô dâu của anh khi anh còn nhỏ.

Tôi rất đau lòng.

Tôi đang suy nghĩ có khi nào anh ấy thích Lâm Tư Thanh trước kia thay vì tôi của bây giờ không?

Không, từ lúc xuyên thời gian, tôi là Lâm Tư Thanh, Lâm Tư Thanh là tôi.

Những người như Lục Thần không thể bị trói buộc bởi những trò đùa của giới trẻ.

Rõ ràng lúc tôi tranh chấp với Triệu Uyển và Trình Phong, anh ấy đã đứng ngoài quan sát, đang cân nhắc xem tôi có xứng đáng để anh ấy ra mặt giúp đỡ hay thực hiện lời hứa đó hay không.

Khoảnh khắc anh ấy lên tiếng giúp đỡ tôi cũng là lúc anh ấy thực sự quan tâm đến tôi.

Vì vậy, mặc dù có ký ức tuổi trẻ nhưng hiện tại anh ấy quan tâm đến tôi chứ không phải Lâm Tư Thanh khi còn trẻ.

Trong nguyên tác, Lục Thần chỉ xuất hiện sau khi nhà họ Lâm bị Trình Phong làm cho phá sản, anh ấy giúp đỡ nhưng không có ý gì khác.

Anh ấy không có tình cảm với Lâm Tư Thanh, người say mê Trình Phong, nhưng bây giờ anh ấy có vẻ quan tâm đến tôi, người đã dũng cảm đối đầu với nam chính và nữ chính.

Đây là nơi mà mọi thứ trở nên thú vị.

Đã hai giờ sáng và tôi không thể ngủ được.

Tuân thủ nguyên tắc tôi không ngủ được thì bạn cũng không ngủ được, tôi lặng lẽ đi ra ngoài nhìn sang căn phòng đối diện, thấy đèn vẫn sáng.

Tôi nhặt chiếc áo khoác vest đặt trên ghế sofa và gõ cửa phòng bên cạnh.

Lục Thần mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa ra, tôi nhìn thấy máy tính của anh ấy trên giường, tài liệu đang mở, chắc là vẫn đang làm việc.

"Còn chưa ngủ?" Lục Thần cau mày nhìn thời gian, đã hai giờ sáng.

"Tôi không ngủ được, nhớ ra áo khoác của anh vẫn còn ở đây, lại thấy đèn của anh vẫn sáng nên muốn trả lại áo khoác cho anh."

Nói thật thì tôi không thể nói là mình không ngủ được và tôi cũng không muốn bị người khác xúi giục ngủ.

"Anh vẫn đang làm việc?"

"Tôi vẫn còn một số công việc phải giải quyết ở nước ngoài."

"Sau đó tôi..."

Chưa kịp nói xong, tôi chợt thấy đèn trên cầu thang bật sáng, tôi lập tức chạy vào phòng Lục Thần, quay người đóng cửa lại.

Phòng của Lục Thần và tôi ở tầng ba, còn bố mẹ tôi ở tầng hai, đèn cầu thang đột nhiên bật sáng, khiến tôi có cảm giác nguy kịch, nếu bị nhìn thấy đang gõ cửa phòng Lục Thần giữa đêm. Đây chẳng phải sẽ là một sự hiểu lầm lớn sao?!

Cũng may vừa rồi tôi ra ngoài đã đóng cửa phòng nên chắc không có vấn đề gì lớn.

" Tư Thanh, em gấp gáp muốn cùng anh.... vậy sao?"

???

Tôi cứng ngắc quay người lại, tựa lưng vào khung cửa, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Thần...

Tôi nhìn xuống quần áo của mình và thế là xong!

Tôi đang mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng tang trong phòng đàn ông!

Muốn tìm hố chui xuống quá.

Tôi vớ chiếc áo khoác vest trên tay anh ấy, vâng, lại là chiếc áo khoác vest đó, tôi mặc vào một cách thuần thục.

"Đèn trên cầu thang vừa bật sáng..."

Tôi nắm chặt chiếc áo khoác và giải thích mà không hề cảm thấy tội lỗi.

"Ồ?"

"Em gõ cửa nhà tôi vào đêm khuya để trả lại áo khoác, đột nhập vào phòng tôi để trốn tránh mọi người. Điều đó khá hợp lý, Lâm Tư Thanh."

Nghe này, những lời này là gì?

Biết nó có lý như vậy thì đừng nói với giọng đùa cợt tôi như thế chứ!

“Vậy tại sao em lại giật lại chiếc áo khoác của tôi và mặc vào?”

Anh cúi đầu lại gần tôi, khuôn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy khiến đầu óc tôi như ngừng đập, áp sát vào khung cửa, ngay cả hơi thở cũng bất giác chậm lại.

“Là kiểu lạt mềm buộc chặt sao?”

?

Tôi đẩy anh ấy ra

"Nếu anh muốn từ chối, tôi liền đi ra ngoài."

" Tôi sợ thân hình của tôi quá tốt, anh sẽ không khống chế được chính mình!"

"Hơn nữa, vì tôi ở gần anh như vậy nên anh dễ dàng nghĩ rằng tôi đang cố quyến rũ anh, vậy nên xin hãy giữ khoảng cách."

Lục Thần lùi lại một bước, lắng nghe tiếng người yếu ớt bên ngoài, có lẽ là mẹ tôi và mẹ anh đã đổi chỗ, bắt đầu một địa điểm nói chuyện mới...

Anh giơ tay ra hiệu mời gọi, tôi nhướng mày ngồi xuống bàn không chút khách sáo.

Tại sao tôi phải lịch sự? Làm ơn, đây là nhà của tôi!

Lục Thần liếc nhìn tôi, ngồi trên giường tiếp tục làm việc trên máy tính.

Sau năm phút, tôi không thể ngồi im được nữa, chán quá!

Thật là nhàm chán!

Không có điện thoại di động, tôi chán muốn chết!

Lục Thần đang xử lý công việc một cách nghiêm túc, một người đàn ông nghiêm túc khi làm việc quả thực rất đẹp trai.

Không, người đàn ông này cũng rất đẹp trai khi không nghiêm túc.

Này, chờ đã, đầu giường hình như có một chiếc máy tính bảng dưới điện thoại di động của anh ấy!

Á!!!!

Có thứ chơi rồi! Ahhh!!!!

"Anh Lục Thần, cho em mượn máy tính bảng của anh chơi được không?"

Tôi nở một nụ cười rất dễ thương, tôi chỉ muốn chơi máy tính bảng để giết thời gian, tôi có thể có ác ý gì chứ?

Điện thoại di động là vật dụng cá nhân nên tôi đã từ bỏ điện thoại di động và chỉ muốn chơi với máy tính bảng.

"Em cứ thế ở trong phòng tôi và không định rời đi à?"

"Suỵt, nghe này," tôi chỉ vào cửa,

"Mẹ chúng ta đang bận trò chuyện ở bên ngoài, ra ngoài vào lúc này rất dễ bị bắt, sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của anh đấy, anh trai. Em cũng đang nghĩ đến anh ấy ~ "

“Nếu em đột nhập vào phòng tôi thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của tôi?”

Lục Thần phàn nàn như vậy nhưng vẫn ném chiếc máy tính bảng ra cuối giường để tôi dễ dàng lấy được.

"Hehe, cảm ơn anh Lục Thần~"

Tôi là người giỏi nhất trong việc nịnh nọt.

Lục Thần có phàn nàn với tôi bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi không phải đã lấy được máy tính bảng rồi sao
Chương kế tiếp